Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1342
Chương 1342: Cả Thế Giới Đều Biết
CHƯƠNG 1342: CẢ THẾ GIỚI ĐỀU BIẾT
Mục Uyển còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ không muốn nói của Hạng Thịnh Duật, nên cũng không lên tiếng nữa.
Cô đi theo Hạng Thịnh Duật đến tầng cao nhất, ánh đèn lại sáng lên.
Sau khi đi qua bóng tối, ánh đèn có vẻ vô cùng rực rỡ, lóa mặt mà xinh đẹp. Đặc biệt, bóng đèn trái tim màu đỏ kia, chớp lóe lấp lánh.
“Uyển Uyển.” Hạng Thịnh Duật nhìn qua.
Mục Uyển nhìn về phía anh.
Hạng Thịnh Duật nâng khóe miệng, hai tay khẽ vỗ, pháo hoa từ phía sau anh phóng lên.
Trước kia, lúc cô xem TV, nam chính sẽ vì nữ chính mà chuẩn bị pháo hoa, cô cũng chỉ nhìn, trong lòng còn trào phúng nhiều pháo hoa như vậy, không sợ ô nhiễm môi trường sao?
Nhưng, khi tình cảnh này lại đặt trước mắt cô, những cảm giác lãng mạn và kích động, tất cả đều lan tỏa bên trong máu, nhịp tim sẽ tăng tốc, còn có một loại cảm giác hư vinh của người con gái.
Chính là cái cảm giác, thì ra loại chuyện này có thể xảy ra trên người cô, khiến cô cảm thấy rất kiêu ngạo, rất quang vinh, và cũng rung động.
Ngay sau đó, trên bầu trời rơi xuống rất nhiều bóng bay.
Mục Uyển kinh ngạc: “Những quả bóng này đến từ đâu, làm thế nào chúng có thể rơi xuống được?”
“Bên trong có một vài thứ khiến chúng có thể rơi xuống, có lẽ mọi người đều cảm thấy bóng bay là bay lên trời, nhưng anh muốn nói với em chỉ cần anh muốn, bởi vì anh thích em, anh có thể khiến bóng bay không bay đi mà đều rơi xuống bên cạnh em. Bên trong mỗi quả bóng ở nơi này đều có một điều ước mà em muốn, dù em muốn ít hay nhiều, anh cũng sẽ thỏa mãn em, còn có, nhìn về phía sau đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhìn về phía sau, tấm màn sân khấu được kéo ra, tất cả đều là hoa hồng, đủ các loại hoa, giữa những bông hoa là bức tượng sáp của cô và Hạng Thịnh Duật, cô mặc chiếc váy làm từ hoa hồng, rất đẹp.
“Những bông hoa này, sau vài ngày sẽ héo tàn sao?” Mục Uyển hỏi Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhếch khóe miệng: “Em ngốc sao, những bông hoa mà anh làm thành váy cho em, chắc chắn là những bông hoa vĩnh cửu, sao có thể để chúng dễ dàng héo tàn chứ.”
Mục Uyển thích từ hoa vĩnh cửu.
Trước kia, cô cảm thấy tình yêu là sự sẵn sàng trả giá vì đối phương bất kể thương tổn gì.
Nhưng bây giờ, tình yêu cũng có thể bị cảm động hết lần này đến lần khác, có thể cảm nhận được tình nghĩa chân thành mà đối phương dành cho mình, đối với mình trả giá, tất cả sự cố gắng, kiên trì và lấy lòng đều vì muốn cùng mình ở bên nhau.
Tình yêu, có thể khiến cho bản thân có thể sống như mà mình muốn.
“Hạng Thịnh Duật, cám ơn anh.” Ánh mắt Mục Uyển đỏ lên nói.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, quỳ xuống trước mặt Mục Uyển, lấy ra nhẫn, còn nghiêm túc hỏi: “Uyển Uyển. Gả cho anh được không? Anh không muốn để em phải nay đây mai đó, cũng không muốn em phải lưu lạc nữa, anh muốn cho em một gia đình có con của chúng ta, gia đình chúng ta sau này vẫn sẽ mãi bên nhau, mà đó cũng không phải nơi chán ghét, vứt bỏ lẫn nhau, nếu như chúng ta có mâu thuẫn vậy cùng nhau nói chuyện giải quyết, không cần có hiểu lầm, không cần có tức giận, lúc sinh bệnh chúng ta chăm sóc lẫn nhau, lúc nhàm chán có thể làm bạn bên nhau, đợi lúc hai người chúng ta già đi, còn có thể tay trong tay đi trên con đường phủ đầy ánh nắng mặt trời.” Hạng Thịnh Duật thổ lộ nói.
Có những giọt nước mắt đảo quanh trong mắt Mục Uyển.
Cô đoán được, anh đưa cô đến bờ biển, có thể là vì cầu hôn, mà khi lời cầu hôn thật sự ở trước mắt cô, cái loại cảm giác này lại không thể diễn tả bằng lời.
“Không đồng ý sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi, có chút lo lắng nhìn cô.
Mục Uyển mới nhận ra mình còn chưa nhận nhẫn của anh.
Cô vươn tay ra phía anh: “Không phải anh nên đeo cho em sao?”
Hạng Thịnh Duật tươi cười, đeo chiếc nhẫn kim cương cho Mục Uyển.
Người ấy đã từng tặng cô những món đồ giá trị hàng trăm triệu, tặng cô những đồ có giá trị liên thành, nhưng lời giải thích của người ấy lại rất vô vị.
Hạng Thịnh Duật cầm lấy tay của Mục Uyển, đứng lên, nói với Mục Uyển: “Anh biết, em muốn chính là một cuộc sống bình thản, giống như chiếc nhẫn của chúng ta vậy, chúng ta sẽ sống một cuộc sống yêu thương che chở lẫn nhau giống như một cặp vợ chồng bình thường, không liên quan đến thân phận, địa vị hay công việc, em là vợ của anh, anh là chồng của em, chúng ta sống cuộc sống củi gạo dầu muối nước sốt giấm trà. Có thể sẽ bình thản, bình thản đến mức... em cho rằng không có tình yêu, thực ra không phải vậy, em luôn ở trong tim anh, anh sẽ cố gắng hết sức để gìn giữ, nhưng đôi khi, tính tình của anh cũng không tốt, lúc đó sẽ mất bình tĩnh, em đừng giận anh nhé.”
Mục Uyển gật đầu: ”Em biết rồi, em rất thích chiếc nhẫn này.”
Hạng Thịnh Duật cúi đầu, hôn một cái lên trán của cô.
Xung quanh rõ ràng rất ồn, đặc biệt là tiếng động cơ gầm vang của chiếc thuyền, nhưng Mục Uyển vẫn cảm nhận được tiếng hít thở, tiếng tim đập của anh, cùng với một chút ẩm ướt kia, mang theo nhiệt độ của anh, kéo dài đến tận trái tim cô.
Cô cho rằng cuộc đời này của mình, còn lại chỉ có tuyệt vọng và sự chờ đời không có hồi kết thiêu đốt, cho đến khi cháy thành tro tàn.
Lại không ngờ, cô cũng có thể chờ đợi được tình yêu.
Hạng Thịnh Duật buông cô ra.
“Như vậy... Ừm...” Mục Uyển có chút khẩn trương, hít sâu một hơi: “Coi như đã xong rồi sao?”
“Em vẫn chưa tận hứng, hay là thất vọng, anh sắp xếp chưa tốt sao? Anh là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm...” Hạng Thịnh Duật nói năng có chút lộn xộn.
“Những lời này của anh là có ý gì, anh còn muốn lần thứ hai nữa sao?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
Hạng Thịnh Duật ý thức được mình nói sai. “Em muốn làm cái gì, vì em, bao nhiêu lần đi nữa, anh cũng bằng lòng.”
“Đã rất tốt rồi, bây giờ chúng ta đi về sao?” Mục Uyển hỏi.
“Có phải có loại cảm giác vẫn còn mong chờ một vài thứ nữa nhưng lại hết mất rồi, nên cảm giác mất mác có phải không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Không đâu, luôn luôn vui vẻ cũng không vui được bao nhiêu, trải qua đau thương mới có thể càng thêm vui vẻ, cái loại cảm giác tốt đẹp này nếu quá dài sẽ không chân thật, như bây giờ lại vừa hay, em sẽ luôn nhớ kỹ.” Mục Uyển nói.
“Vậy bây giờ chúng ta đi xuống đi, anh đã chuẩn bị bộ phim phù hợp cho chúng ta xem.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ừm. Được.” Mục Uyển đáp.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, nắm tay cô: “Bây giờ tất cả của em là của anh rồi, anh có thể đường đường chính chính mà quản em rồi.”
“Nói cứ như trước đây em không cho anh quản vậy, trước đây lúc anh quản em, không phải luôn đường đường chính chính sao?” Mục Uyển oán giận nói.
“Cái đó không giống, tóm lại anh chỉ được cái mẽ ngoài, đều là giả bộ cả, em vừa tức giận anh cũng không dám thở mạnh, em không phát hiện sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Nói như bây giờ em tức giận, anh dám thở mạnh vậy.” Mục Uyển nói,
“Em nhất định phải luôn luôn đeo nhẫn theo, những người đàn ông đó mắt mù sao? Em đã đeo nhẫn của anh rồi, còn có tà tâm với em chính là tìm chết. Ngoài ra, đợi hai ngày nữa, chúng ta nghỉ ngơi xong rồi, anh muốn công bố chuyện chúng ta muốn kết hôn ra ngoài, anh hy vọng toàn thế giới đều biết.” Hạng Thịnh Duật cười hì hì nói.
“Để toàn thế giới đều biết để làm gì, nếu tương lai chúng ta ly hôn, thì toàn thế giới đều cười chúng ta sao.” Mục Uyển buột miệng nói.
Hạng Thịnh Duật xoay người cắn lên môi Mục Uyển: “Chúng ta không ly hôn, cả đời cũng không ly hôn. Anh biết em để ý mặt mũi, vậy nhất định phải làm cho toàn bộ thế giới đều biết! ! !”