Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1357
Chương 1357: Em Muốn Trải Qua Sự Yếu Đuối Và Thất Bại, Thật Không Dễ Dàng Nha.
CHƯƠNG 1357: EM MUỐN TRẢI QUA SỰ YẾU ĐUỐI VÀ THẤT BẠI, THẬT KHÔNG DỄ DÀNG NHA.
“Hạng Thịnh Duật là bạn trai của cô, Hoa Cẩm Vinh là ba ruột của cô, đây đều là đỉnh cao quyền lực, còn không phải cô nói là tính sao, cô muốn bỏ qua liền bỏ qua, không muốn bỏ qua sẽ không bỏ qua.” Phóng viên chua ngoa nói.
“Ý của bạn là tôi không muốn bỏ qua? Hay là trước đây tôi và phu nhân Lan Ninh có thù, nên muốn trừng trị bà ấy?” Mục Uyển hỏi lại.
“Đương nhiên tôi không có ý này, chỉ là muốn biết sự thật mà thôi.” Phóng viên phủ nhận.
“Bạn không ngừng nhấn mạnh vào sự thật, tôi đã nói rồi sự thật sẽ do bọn họ công bố, đối với hình phạt dành cho phu nhân Lan Ninh cũng sẽ do quốc hội quyết định, bây giờ tôi cũng muốn biết một sự thật, rốt cuộc là ai phái bạn đến!” Mục Uyển lạnh lùng hỏi.
“Cái gì, cái gì mà ai phái đến? Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?” Phóng viên lúng túng.
“Chuyện tôi là con gái của phu nhân Lan Ninh, tối qua tôi cũng mới biết, sáng sớm nay anh đã đến tìm tôi, tin tức này là ai nói với anh.” Mục Uyển hỏi.
“Cái gì mà ai nói với tôi? Không có ai nói với tôi cả.” Phóng viên càng lúng túng.
“Không có ai nói với anh, sao anh lại biết tôi là con gái của phu nhân Lan Ninh, không có người nói, sao sáng sớm anh đã đến đây, lời nói của anh, không hề logic, anh là phóng viên của tòa soạn nào? Hay là anh căn bản không phải là phóng viên của bên tòa soạn nào, là ai cải trang? Bây giờ tôi rất tò mò về thân phận của anh?” Mục Uyển nheo mắt lại hỏi.
“Tôi đương nhiên là nhà báo, tôi đã quên ai nói với tôi rồi, à, tôi nhớ ra rồi, sáng nay tôi nhận được một cuộc điện thoại nói cô là con gái của phu nhân Lan Ninh, tôi cảm thấy đây là một tin tức lớn, nên lập tức thông báo mới một số phương tiện truyền thông cùng nhau đến đây.” Phóng viên nói.
“Vậy sao? Vậy bây giờ tôi muốn điều tra là ai đã gọi điện thoại cho anh, cái này rõ ràng là nhắm vào tôi.” Mục Uyển lạnh lùng nói, gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhận máy: “Em nói rất tốt, làm rất đẹp, bây giờ anh đang xem trực tiếp, người đàn ông kia là phóng viên của công ty giải trí Đôn Thành, công ty này là một công ty ma, cuộc điện thoại mà anh ta nói anh sẽ lập tức đi điều tra, trong vòng ba phút sẽ cho em đáp án.”
“Ừ, em đợi điện thoại của anh.” Mục Uyển nói, cup điện thoại, ánh mắt nhìn phóng viên kia ngày càng sắc bén: “Công ty giải trí Đôn Thành, một công ty ảo, giống như không hề tồn tại, rốt cuộc là ai cho anh dũng khí, có ý tới đây gây chia rẽ quan hệ!”
Phóng viên kia vừa nghe thấy tên công ty của mình, sắc mặt lập tức tái nhợt, ngồi liệt trên ghế.
Mục Uyển lướt qua những phóng viên khác: “Thật sự tôi không hiểu, mục đích của mấy người các anh, hay anh là gián điệp của quốc gia khác, nên muốn phá hủy sự hòa hợp, thống nhất của đất nước chúng tôi, cố ý gây ra mâu thuẫn?”
Phóng viên kia lập tức không biết phải nói gì, sợ hãi, trong đầu anh ta là một mảng trống.
“Không nói nên lời sao?” Mục Uyển hỏi.
Không có ai dám nói.
Bầu không khí đột ngột giảm về không độ, khí áp thấp khiến mọi người cảm thấy tức ngực.
Những người lúc trước nhằm vào Mục Uyển, biết đã không thể cứu vãn, khuôn mặt như tro tàn.
Bọn họ biết lần này xong rồi, lấy trứng trọi đá.
Điện thoại của cô lại rung lên, là tin nhắn Hạng Thịnh Duật gửi qua, bên trên là danh sách của tất cả những người vừa gây chuyện, công ty, địa chỉ, thông tin liên lạc, người nhà, công việc, ba mẹ, cuộc đời, và trọng điểm là người dẫn đầu tất cả kia.
“Trần Kiến, nhân viên Đôn Thành, từ tối qua đến sáng nay, trong tất cả các thông tin liên lạc có năm người gọi cho anh, số điện thoại của người này đã bị theo dõi, tôi tin trong vòng 10 phút sẽ có kết quả, rốt cuộc là ai gọi điện thoại cho anh, hay là anh đang nói dối, anh chính là nội gián, ngoài ra xin lỗi phải nói với anh, người nhà anh đã bị kiểm soát hoàn toàn, bởi vì tôi nghi ngờ anh là nội gián.”
“Bọn họ vô tội, bọn họ không liên quan gì đến chuyện này!” Trần Kiến kích động đứng dậy nói.
“Bọn họ có vô tội hay không, tôi không biết, dù sao đợi sau khi điều tra mời biết được, nhưng câu nói này của anh, cũng đã chứng minh, trong lòng anh rất rõ, anh không vô tội. Người đâu, đưa tất cả bọn họ đi, lập án điều tra, tôi muốn biết rốt cuộc là ai cố ý muốn gây xích mích, gây mâu thuẫn, dẫn đến sự hoang mang, thống nhất và đoàn kết không đáng.” Mục Uyển nghiêm nghị nói.
Có mấy nhân viên an ninh đi từ bên ngoài vào, đưa tất cả những người kia đi.
Mục Uyển quay lại phòng làm việc.
Cô vừa đến văn phòng, điện thoại di động lại vang lên.
Mục Uyển nhìn tên Hạng Thịnh Duật, liền nở nụ cười, nhận điện thoại.
“Xong rồi?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Ừ.”
“Những chuyện tiếp theo giao cho anh, yên tâm chứ?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Nụ cười của Mục Uyển càng tươi: “Những chuyện giao cho anh là yên tâm nhất. Em có trực giác, Hoa Quán Lâm xui xẻo rồi.”
“Em làm nền rất tốt, anh xem xong trực tiếp của em, có rất nhiều sự chú ý lan tỏa trong tâm trí anh, ai bảo anh ta ức hiếp em, dù sao cũng phải trả giá.” Hạng Thịnh Duật nói một cách chắn chắn.
“Ừ, anh đang làm gì thế?” Mục Uyển hỏi.
“Đồ ngốc, bây giờ anh đang nói chuyện điện thoại với em, anh có thể làm gì, chả lẽ vừa nói chuyện điện thoại với em vừa chơi sao?” Hạng Thịnh Duật trêu chọc nói.
Mục Uyển đã quen với Hạng Thịnh Duật không đứng đắn: “Biết rồi, em cup máy đây.”
“Sao lại cup điện thoại, em mới giải quyết xong chuyện này, có lẽ rất rảnh, nói chuyện với anh đi, anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Ngày nào cũng gặp, nhớ cái gì mà nhớ?” Mục Uyển hỏi.
“Hả? Em không nhớ anh sao? Mỗi ngày đều gặp nhau, nhưng anh vẫn rất nhớ em, Mục Uyển, lúc nào thì em mới yêu anh như anh yêu em?” Hạng Thịnh Duật mất mát nói.
“Không cần nhiều lời, lát nữa em có rất nhiều chuyện phải làm, lát nữa em muốn đi đến hoàng cung một chuyến, có một số chuyện vẫn phải thảo luận, còn có thân phận của em, bây giờ quang minh chính đại mà nói vẫn còn là một trợ lý của bộ ngoại giao, em vẫn chưa công văn chính thức bổ nhiệm chính thức thành phó bộ trưởng bộ ngoại giao.”
“Phó bộ trưởng? Sao bây giờ em có thể là phó bộ trưởng chứ, phải là bộ trưởng, nhân tố quyết định không phải là em, mà là phu nhân Lan Ninh có muốn ở lại bộ ngoại giao hay không, chuyện của em, đã chắc chắn rồi, không cần vội.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Chuyện này, em muốn đi đến hoàng cung thương lượng, dù sao đây cũng là chuyện lớn, cũng phải tôn trọng suy nghĩ của phu nhân Lan Ninh, nếu như bà ấy có ý định giúp em, vậy đối với chúng ta mà nói là một chuyện cực kỳ tốt, nếu như bà ấy không định giúp em, em tin sau lần này, bà ấy cũng sẽ không dám đứng ra phá hỏng, bản thân em cũng có thể dần dần củng cố mối quan hệ với các nước khác, dù sao, lớn mạnh bố trí ở bên trong kia, chỉ hao tổn một đoạn thời gian ngắn mà thôi, hơn nữa, em cảm thấy lớn mạnh nhất định phải trải qua yếu ớt và thất bại, kết quả như thế nào em đều có thể đảm đương được.”
Hạng Thịnh Duật khẽ cười một tiếng: “Có anh ở đây, em muốn trải qua yếu ớt và thất bại, sợ là một điều khó khăn nhất.”