Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-139
Chương 139: Tốt, Cũng Tốt
CHƯƠNG 139: TỐT, CŨNG TỐT
Lại gặp mặt, dường như đã cách mấy đời.
Tiếp viên hàng không tiếp tục phát loa, nhưng không có bác sĩ nào đi tới.
Cảm xúc của người phụ nữ mang thai ngày càng khẩn trương.
Bạch Nguyệt ngồi xuống trước mặt cô ta, hỏi: “Có nhớ lần siêu âm gần đây nhất là lúc nào không?”
Cố Lăng Kiệt nhìn sang Bạch Nguyệt, sâu trong mắt xẹt qua tia hoài nghi, “Là cô?”
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt, “4 năm trước, tôi là một bác sĩ khoa sản ở bệnh viện thành phố A, không cần lo lắng, tôi đảm bảo cô ấy và đứa trẻ trong bụng sẽ an toàn.”
Bạch Nguyệt nói vậy, chủ yếu là nói cho người phụ nữ kia nghe, trấn an cảm xúc của cô ta, sinh đẻ mới thuận lợi được.
Quả nhiên, sản phụ dần trấn tĩnh lại.
“Một tuần trước tôi có siêu âm, thai rất tốt, vị trí thai cũng chuẩn, không bị cuống rốn quấn cổ, bác sĩ khuyên nên sinh thường.” Tiểu Tuyết nói.
“Cô là lần đầu sinh sao, hay là lần thứ hai?” Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi.
“Em gái tôi lần đầu sinh, chồng con bé là người Mĩ, hiện giờ đang đi công tác, vì vậy tôi đưa con bé về nước.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt lạnh nhạt nhìn qua Cố Lăng Kiệt.
Cô nhớ rằng anh không có em gái.
Em họ sao?
“Nước ối vỡ rồi, dựa vào thể trạng mỗi người, mỗi hoàn cảnh khác nhau, cơn đau và thời gian sinh sản cũng hoàn toàn khác biệt, trong 24 giờ có thể sinh ra là bình thường, hiện tại làm phiền anh đưa cô ấy nằm lên giường.” Bạch Nguyệt dựa theo trí nhớ trước đây nói.
Cố Lăng Kiệt bế người phụ nữ lên, đặt lên ghế Space.
Ghế Space gần như mở phẳng.
“Hiện tại làm phiền thủ trưởng tìm hai cô tiếp viên hàng không vào đây, ở đây không phiền anh nữa, nếu anh muốn nghỉ ngơi, có thể đi C1, đó vốn là chỗ là của tôi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn qua cô, quay người rời đi.
Một lúc sau, có 2 cô tiếp viên hàng không nước A đến.
“Trên máy bay của các cô có thuốc tiêu viêm, thuốc giảm đau hay đao mổ các thứ không?” Bạch Nguyệt hỏi tiếp viên.
“Có, bây giờ tôi đi lấy ngay.” Một cô tiếp viên nói, rời đi lấy đồ Bạch Nguyệt cần.
“Cô đi lấy một tấm thảm khử trùng sạch qua đây, chuẩn bị một cái chậu, ngoài ra, trên máy bay có lẽ có socola, lấy cho tôi một ít.” Bạch Nguyệt dặn dò cô tiếp viên còn lại.
“Bác sĩ, bác sĩ, tôi đau, tôi đau quá.” Sản phụ kích động nói.
Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh cô ta, dịu dàng đáp: “Cô là lần đầu gặp phải tình trạng này, khó tránh khỏi căng thẳng, thực tế, ở trong bệnh viện, cô cũng giống như bây giờ, chỉ nằm trên giường thôi.
Người nhà bên cạnh cô sẽ chăm sóc cô, cô có thể cảm thấy đầu đứa trẻ muốn chui ra ngoài, lúc này, người nhà cô sẽ đi gọi bác sĩ và y tá, vì thế, không cần khẩn trương.”
“Bác sĩ, sẽ đau lâu không, tôi sẽ không đau quá ngất đi chứ? Tôi thấy trên ti vi, lúc sinh con sẽ rất đau đớn.” Sản phụ đầu đầy mồ hôi, căng thẳng nói.
“Sinh con, rất đau đớn, dùng tâm thái tốt mà đối diện, thực ra, ở nước ngoài, rất nhiều người đều sinh ở nhà, họ sẽ mời bác sĩ đến nhà, chỉ một mình bác sĩ, sau đó đổ một bồn nước ấm, sản phụ nằm trong bồn nước, tác dụng chủ yếu là giảm bớt đau đớn.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói, trên mặt khẽ nở nụ cười, làm người khác thoải mái.
Sản phụ cũng dần dần thoải mái hơn.
“Có một truyền thuyết rất hay, chuyện kể rằng, có một đứa trẻ khiến mẹ đau rất lâu, rất lâu, thế nhưng, đứa trẻ sinh ra khỏe mạnh vô cùng, có thể nhấc được cả cái kéo, nhiều người nói, đứa trẻ khiến mẹ càng đau, sau này càng hiếu thảo, càng thành công.” Bạch Nguyệt an ủi nói.
“Thật vậy sao? Cảm ơn cô, bác sĩ, tôi cảm thấy tốt hơn rồi.” Cảm xúc của sản phụ dần ổn định lại.
“Có xem là con trai hay con gái chưa?” Bạch Nguyệt chuyển sự chú ý của cô đi.
“Là con trai.” Trên mặt sản phụ lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Nghe nói con lai lớn lên đều rất xinh đẹp, đứa trẻ này của cô nhất định sẽ rất đẹp trai, chỉ là không biết giống người Mĩ nhiều hơn hay giống người Trung nhiều hơn. Cô mong rằng đứa trẻ giống ai? Bạch Nguyệt mỉm cười hỏi.
“Tôi mong nó giống anh tôi. Anh tôi rất đẹp trai.” Cô gái cười nói.
“Giống bác cũng rất có khả năng, dù sao cũng cùng gen.”
“Bác sĩ, cô thật tốt, cô là người bác sĩ kiên nhẫn nhất mà tôi từng gặp.” Sản phụ khen.
Cô tiếp viên quay lại rồi, đưa hộp cấp cứu cho Bạch Nguyệt.
Trong hộp cấp cứu có dao mổ, thuốc tiêu viêm, thuốc giảm đau và thuốc cầm máu mà Bạch Nguyệt cần.
Cô tiếp viên còn lại cũng tìm thấy một cái chậu, một cái thảm và một túi socola mang tới.
Bạch Nguyệt bóc một cái kẹo socola đưa cho sản phụ, “Sinh con cần một thể lực tốt, đặc biệt là sinh thường, cần bổ sung năng lượng.”
“Cảm ơn bác sĩ, bác sĩ, cô từng sinh con sao?”
Bạch Nguyệt mỉm cười, “Từng sinh, cũng là sinh thường, lúc đó sợ bị ghi lại, tôi tự sinh ở trong phòng đi thuê.”
“Giỏi vậy sao?” Sản phụ khâm phục Bạch Nguyệt, cũng cực kì tin tưởng cô.
Cô ta cắn một miếng socola. “Không được rồi, bác sĩ, bụng tôi đau qua, đau lắm, dường như có thứ gì đó muốn chui ra.”
“Tôi xem một chút.” Bạch Nguyệt cắt quần của sản phụ, tách ra, có chảy máu, còn có chút gì đó màu đen, giống như tóc vậy. “Cô sinh rồi, dùng sức, tôi sẽ giúp cô.”
“A…”
Sản phụ kêu thê thảm, cho dù là cách âm, Cố Lăng Kiệt cũng nghe thấy tiếng kêu của cô, trong lòng sốt ruột, nhíu chặt mày, chờ ở bên ngoài phòng riêng.
Đứa trẻ sinh ra rất thuận lợi, mới qua nửa tiếng, đã chui hẳn ra rồi.
Bạch Nguyệt lưu loát cắt dây rốn, quấn đứa trẻ lại, đặt sang bên cạnh.
Nhau thai rơi ra, Bạch Nguyệt lại cẩn thận chăm sóc sản phụ.
Đứa bé trai khóc lên oa oa.
Tóc đen, da hồng hồng, còn chưa nhìn rõ ngũ quan, nhắm chặt mắt, đầu bị dồn ép rất dài, đang dần dần trở lại bình thường.
“Cô nằm yên đừng động đậy, tôi chăm sóc qua cho đứa trẻ trước, nghỉ ngơi nhiều một chút, lát nữa tôi sẽ quay lại.” Bạch Nguyệt ôn nhu nói.
“Cảm ơn cô, bác sĩ.” Sản phụ cảm kích nói.
Bạch Nguyệt gật gật đầu.
Cô ôm đứa nhỏ, mở cửa ra.
Cố Lăng Kiệt đang đứng trước cửa, chăm chú nhìn cô.
“Làm phiền thủ trưởng giúp tôi một chút, anh cho một ít nước ấm vào trong chậu đi.” Bạch Nguyệt giải quyết việc công trước.
Cố Lăng Kiệt hòa nước ấm vào chậu.
Bạch Nguyệt thử độ ấm của nước, đặt đứa trẻ vào trong chậu.
Đứa trẻ vốn đang khóc nháo, đặt vào nước bỗng không khóc nữa, dáng vẻ như đang ngủ say.
Bạch Nguyệt dịu dàng tắm rửa sạch sẽ cho đứa bé.
“Cô rời khỏi viện kiểm sát rồi sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi, “Tôi từng hỏi thăm tin tức của cô.”
Bạch Nguyệt ôm đứa trẻ dậy, quấn đứa trẻ lại, không nhìn Cố Lăng Kiệt nói: “Cuộc đời con người không chỉ nhìn một chỗ, tôi muốn nhìn ra khắp thế giới.”
“Hiện giờ trông không tệ, 3 năm trước thấy trạng thái của cô không tốt lắm.” Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cô.
Bạch Nguyệt cười, không nói gì, ôm đứa trẻ quay đi.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy cổ tay cô.
Bạch Nguyệt dùng ánh mắt nghi kị nhìn anh…