Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-154
Chương 154: Tôi Cảm Thấy Rất Thoải Mái, Thế Nên, Tiếp Tục Đi, Bạch Nguyệt
CHƯƠNG 154: TÔI CẢM THẤY RẤT THOẢI MÁI, THẾ NÊN, TIẾP TỤC ĐI, BẠCH NGUYỆT
Anh thật sự mỗi một lần, đều vượt qua giới hạn cuối cùng của cô.
Bạch Nguyệt ép bản thân bình tĩnh lại: “Xin lỗi, tôi không thiếu tiền, cũng không bán thân, tôi có công việc danh giá, không nguyện ý làm người phụ nữ bên ngoài.”
“Cô Bạch biết đấy, Lưu San bạn cô bây giờ đang làm việc ở quân khu đặc chủng, nói không chừng cô ta là một gián điệp gì đó, rất khó nói.” Lôi Nặc cười nói, trong mắt cũng chứa ý cười, lại khiến người ta phát run.
Ý của câu nói này là, bọn họ muốn giết chết Lưu San dễ như giết một con kiến, hơn nữa, còn có thể khiến cả dòng họ Lưu San tiêu đời.
Cố Lăng Kiệt bây giờ sao lại trở nên thế này?
Anh và Cố Lăng Kiệt trong ấn tượng của cô khác biệt quá lớn.
Ba năm qua, rốt cuộc anh đã trải qua những gì?
Bạch Nguyệt quá tức giận, nắm tay nắm thật chặt, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, nhẫn nhịn, đến hàm cũng phát run.
“Cô Bạch đừng tức giận, ngài Cố của chúng tôi rất tốt, ít nhất về mặt cuộc sống cá nhân tuyệt đối trong sạch, ngài không tùy tiện tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu sinh lí.” Lôi Nặc nói.
Cái gì gọi là không tùy tiện tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu sinh lí? Nghĩa của câu này là, anh từng tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu sinh lí?
Cũng đúng, Cố Lăng Kiệt đã 33 tuổi rồi, tìm phụ nữ giải quyết sinh lí cũng là bình thường.
Nhưng người phụ nữ này, cô không muốn làm.
Cô thà rằng chết cũng không qua lại với anh.
“Theo như tôi biết, hiện giờ Cố Lăng Kiệt đang tranh tuyển Tổng thống, anh ta không lo lắng chuyện thị phi này truyền ra ngoài, anh ta cái gì cũng không còn?” Bạch Nguyệt thử đàm phán, lạnh lùng nhìn Lôi Nặc.
“Tổng thống lần này, ngài Tống không muốn tranh cử, xem ra cô rất quan tâm đến ngài Cố.” Lôi Nặc ý vị thâm trường nói.
“Không tranh cử?” Bạch Nguyệt rất hoài nghi.
Anh là ứng cử viên sáng giá nhất cơ mà.
Bất kể là thế lực, tài lực hay độ ủng hộ của quần chúng, 70% anh sẽ trở thành tổng thống.
Bỏ đi, cô quan tâm những điều này làm gì, không liên quan đến cô.
“Tôi khuyên cô Bạch tận lực đòi những thứ mình muốn, lấy đá chọi trứng, chỉ khiến thịt nát xương tan, còn liên lụy những người khác rơi xuống cùng cô.
Thế nhưng, nếu đổi một cách nghĩ khác, cô có thể nhân cơ hội này đòi những gì mình muốn, một năm không dài, cô có thể cả đời bớt lo âu.
Quan trọng hơn nữa là quan hệ này được giấu kín, ai cũng không thể biết được, sẽ không ảnh hưởng đến việc kết hôn sinh con của cô sau này, cô Bạch sao không làm chứ?
Lại nói, ngài Cố của chúng tôi là người đàn ông đụng tay là bỏng của thành phố A, cô theo ngài ấy, cũng không thiệt.
Nói không chừng, cô còn có thể khiến ngài ấy yêu cô, trở thành nhất phẩm phu nhân tương lai, hiện nay, ngài Cố có vị hôn thê, thế nhưng không có ý định kết hôn, cô còn có cơ hội.” Lôi Nặc đàm phán nói.
Bạch Nguyệt không ngốc.
Khác biệt giữa lớn mạnh và nhỏ bé, cô quá rõ ràng.
“Tôi muốn đàm phán với Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt trực tiếp nói.
Lôi Nặc thấy những gì nên nói cũng nói cả rồi.
Xuống xe, thần sắc ngưng trọng gọi điện thoại đi.
Lát sau lên xe: “Ngài Cố có thể đàm phán với cô, bây giờ liền qua đó.”
Xe chạy về phía trước, Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đi đến Biệt uyển Lam Thiên.
Cô đoán, nơi kia có lẽ là nơi bình thường Cố Lăng Kiệt nghỉ ngơi.
Xe đi hơn 1 tiếng đồng hồ mới đến Biệt uyển Lam Thiên.
Trung tá Tống đứng ở cửa, mặt không biểu tình nói với Bạch Nguyệt: “Thủ trưởng giờ đang họp, sẽ đến muộn một chút, ngài bảo cô đợi một chút.”
Bach Nguyệt nghe xong, vào biệt thự, ngồi lên sofa.
Người của Lôi Nặc lấy hành lí của cô xuống, đặt ở bên cạnh sofa.
Bạch Nguyệt lấy điện thoại xem tin mới.
Thành phố Thụ Giang có một nhà máy hóa chất xảy ra cháy nổ tối hôm qua, chết hơn 200 người, cực kì chấn động.
Sinh mệnh của con người thật sự yếu đuối lạ thường.
Người nhà của những người kia, có lẽ sẽ đau khổ vạn phần.
Chỉ là, đau khổ hơn nữa, vẫn phải sống tiếp.
Chỉ là, trong tim, sẽ luôn giống như thiếu một miếng thịt.
Có người mở cửa, bóng in trên mặt cô.
Bạch Nguyệt vô thức nhìn ra phía cửa.
Cố Lăng Kiệt đi vào, đưa áo khoác trên cổ tay cho trung tá Tống bên cạnh.
Bên trong là áo sơ mi mày trắng, và vest đen, cứng nhắc, kỹ lưỡng, lãnh khốc, cấm dục.
Trên mặt anh vẫn không có biểu tình như trước, thâm trầm, ai cũng không sờ tới được suy nghĩ trong lòng anh.
Anh ngồi đối diện cô, cả người thẳng tắp, ánh mắt mạnh mẽ: “Lôi Nặc nói cô muốn đàm phán với tôi?”
“Tôi cảm thấy ngài Cố có thể có rất nhiều phụ nữ, vì sai cứ cưỡng cầu một người không nguyện ý chứ?” Bạch Nguyệt lạnh giọng hỏi.
“Muốn biết lí do?” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt càng đóng băng.
“Thứ nhất, nói thật, cô không phải loại tôi thích, tôi lại từng qua lại với cô, tôi cảm thấy rất hiếu kì, tôi muốn biết, tôi lúc đó tại sao lại thích cô.
Thứ hai, mặc dù lúc đầu chúng ta đã từng phát sinh quan hệ, hôm qua cũng phát sinh quan hệ rồi, rồi lại càng không cần thiết tìm người phụ nữ khác.
Thứ ba, tôi cảm thấy cô có rất nhiều chuyện giấu tôi, nếu cô không muốn nói, tôi chỉ có thể trong thời gian bên nhau, từ từ phát hiện cô đang giấu diếm điều gì.
Thứ tư, hôm qua tôi rất thoải mái, ở mức độ nào đó, cô phù hợp vởi tưởng tượng về phái nữ của tôi, tôi cũng nên cần một người phụ nữ rồi.
Cô còn gì muốn hỏi không?” Cố Lăng Kiệt đơn giản mà trực tiếp, rõ ràng là vấn đề rất ám muội, không rõ ràng, anh lại thẳng thắn, công chính mà nói ra.
“Anh không phát hiện ra, tôi không hề thích anh?” Bạch Nguyệt tàn nhẫn nói.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt xẹt qua một tia lạnh lẽo, có thể đông cứng 3 thước băng: “Có quan hệ tới tôi sao?”
Sắc mặt anh thâm trầm mà quyết liệt nhìn cô.
Một chút độ ấm cũng không có.
Bạch Nguyệt hoài nghi nhìn Cố Lăng Kiệt.
Ngoài lạnh, vẫn là lạnh, khắc nghiệt tới mức khiến người khác giận sôi.
Dường như cô gặp phải cường đạo, một chút biện pháp cũng không có.
“Tôi muốn tự do hoàn toàn. Anh không được hạn chế công việc và cuộc sống của tôi.” Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.
“Ở bên tôi, cô chính là không được tự do hoàn toàn tôi gọi điện thoại cho cô, bắt buộc phải quay về đây, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với cô.” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng nói, đứng lên.
Bạch Nguyệt cũng đứng lên theo: “Anh không thể can thiệp vào cuộc sống và công việc của tôi, điều này có thể làm được đi, ngoài ra, thời gian 1 năm quá dài, 3 tháng, 3 tháng sau tôi không muốn dây dưa nữa.”
Không muốn dây dưa?
Côi vẫn là vô tình với anh.
Cố Lăng Kiệt quay người, nắm lấy cằm Bạch Nguyệt: “Cô không có quyền đàm phán với tôi.”
Bạch Nguyệt tức giận, hất tay anh ra, sắc bén nhìn anh: “Cái quyền lực của anh là đứng ở nơi cao mà dẫm đạp nên tự tôn của người khác, khiến người khác phục tùng vô điều kiện? Anh là những thứ này dựa vào cái gì? Ép buộc, chỉ khiến người khác phản kháng, không có được trái tim người khác.”
Con ngươi Cố Lăng Kiệt co rút lại, nhiễm đỏ tươi: “Trái tim của cô, đáng để tôi giành lấy sao? Sửa đi tư tưởng của cô, tôi chỉ là muốn biết rằng quá khứ mà các người giấu đi, mà không phải hứng thú với bản thân cô.”
Truyện được đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
Bạch Nguyệt nhếch miệng, không nói gì.
Cố Lăng Kiệt biết mình nói nặng lời, trong mắt xẹt qua tia dị thường, nhanh tới mức không ai kịp nhận ra: “Đừng chọc tôi nóng giận, đi tắm trước đi.”