Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-157
Chương 157: Đêm Nay Tôi Ở Chỗ Cô
CHƯƠNG 157: ĐÊM NAY TÔI Ở CHỖ CÔ
"San San, anh ấy có thể sẽ hỏi cậu quá khứ của bọn tớ, cậu nhớ là hỏi gì cũng phải bảo là không biết, rõ chưa?" Bạch Nguyệt dặn dò.
"Không thể nào, anh ta hỏi làm gì?" Lưu San không tin.
"Không hỏi thì tốt, nếu hỏi thì cứ nói là không biết." Bạch Nguyệt nhắc lại.
"Được, thế đi, tớ bị tịch thu điện thoại rồi." Lưu San nói xong bèn cúp điện thoại, rồi đưa cho lính công vụ của Cố Lăng Kiệt.
Lưu San được dẫn vào văn phòng của Cố Lăng Kiệt, anh đang ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào không khí và suy nghĩ chăm chú gì đó.
"Thủ trưởng, bác sĩ Lưu tới rồi." Trung tá Tống báo cáo.
Cố Lăng Kiệt tập trung tinh thần: "Vào đi."
Trung tá Tống đẩy cửa, Lưu San bước vào với tâm trạng khó hiểu, kinh ngạc nhìn Cố Lăng Kiệt. Song Cố Lăng Kiệt vẫn không có chút biểu cảm nào, ánh mắt vẫn thâm sâu khó dò như trước, Lưu San không thấy được sự khác thường nào.
"Ngồi đi." Cố Lăng Kiệt nói một câu cũng đủ cảm giác áp lực.
Lưu San ngồi xuống đối diện Cố Lăng Kiệt, cúi đầu miết ngón tay mình.
"Đừng căng thẳng, tôi sẽ hỏi vài câu thôi, cô biết bao nhiêu chuyện giữa tôi và Bạch Nguyệt?" Cố Lăng Kiệt hỏi thẳng.
Lưu San trợn tròn mắt, Bạch Nguyệt đoán đúng rồi! Quả nhiên Cố Lăng Kiệt hỏi về chuyện giữa anh và Bạch Nguyệt.
Lưu San nhướn mày: "Biết chút ít thôi."
"Vì sao hai chúng tôi lại chia tay?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
"Bạch Nguyệt kín miệng lắm, cô ấy không muốn liên lụy đến bạn bè nên không muốn kể những chuyện này, tôi chỉ biết lúc trước tình cảm của hai người rất tốt đẹp, anh rất yêu rất yêu Bạch Nguyệt. Có lần Bạch Nguyệt mất tích một tuần, trong một tuần ấy anh và Tô Tiểu Linh đính hôn. Sau hôm đính hôn, Bạch Nguyệt được thả ra, cô ấy bị mất một ngón út, anh cũng chặt ngón út của mình luôn. Cũng từ đó mà Bạch Nguyệt trở nên kỳ lạ, cô ấy bỏ việc rồi đi khỏi chỗ tôi, không hiểu sao lại làm kiểm sát viên. Những chuyện sau khi rời khỏi thành phố A thì tôi không biết." Lưu San không muốn nhắc đến chuyện Bạch Nguyệt tự sát, nhớ đến chuyện đó mà lòng cô ấy đau vô cùng.
"Tôi rất yêu cô ấy ư?" Cố Lăng Kiệt nheo mắt nhấm nháp mấy chữ này.
"Đương nhiên, lúc trước khi anh mới quen Bạch Nguyệt, cô ấy vẫn còn là vợ của Tô Khánh Nam, song anh vẫn cố chấp muốn ở bên Bạch Nguyệt. Tình yêu của hai người đã vượt qua luân thường đạo lý." Bạch Nguyệt cảm thán.
"Khi tôi và Bạch Nguyệt bên nhau, cô ấy vẫn còn là vợ của Tô Khánh Nam ư?" Cố Lăng Kiệt thật sự bất ngờ.
Anh hẳn không phải người không có lý trí như thế, sao anh có thể động lòng với người đã có chồng chứ. Chắc chắn có bí mật nào đó không ai biết.
"Đúng vậy, tôi chắc chắn đấy, lần đầu tiên hai người quan hệ là Bạch Nguyệt vẫn chưa ly hôn. Thật ra cũng tại tôi cả, Tô Khánh Nam dùng nhược điểm của tôi để uy hiếp Bạch Nguyệt không ly hôn, nếu không thì hai người đã kết hôn từ lâu rồi. À phải, còn việc này nữa, chắc anh không biết, Bạch Nguyệt với Tô Khánh Nam chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi." Lưu San nói.
Giờ Lưu San cảm thấy khá hối hận vì tại sao lúc trước không tìm hiểu thêm chuyện giữa hai người họ, bằng không thì cô ấy có thể dùng ví dụ để chứng minh Cố Lăng Kiệt lúc đó yêu Bạch Nguyệt đến nhường nào.
"Vợ chồng trên danh nghĩa?" Cố Lăng Kiệt hạ mắt, che giấu cảm xúc khác thường trong mắt mình.
"Đúng vậy, hồi ấy anh hay đến tìm Bạch Nguyệt lắm, Bạch Nguyệt lại ở chỗ tôi. Để tạo không gian riêng cho hai người, lần nào tôi cũng kiếm cớ ra ngoài chơi mạt chược, anh thì ở lại cả đêm. Mà cả đêm làm gì thì tự anh nghĩ nhé." Lưu San nói bóng gió.
Cố Lăng Kiệt hắng giọng, nam nữ ở chung phòng thì có thể làm gì được nữa chứ, anh có thể tưởng tượng được.
"Cô còn biết gì nữa không?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
"Vốn dĩ chuyện tuyển nhân viên cho quân khu là anh làm vì Bạch Nguyệt, không ngờ người được vào lại là tôi và Tô Tiểu Linh. Bạch Nguyệt lại đi làm kiểm sát viên. Ngoài ra thì tôi không biết gì nữa, Bạch Nguyệt hay giấu mọi chuyện trong lòng. Thủ trưởng, anh hỏi tôi mấy cái này làm gì?" Lưu San khó hiểu.
"Tôi muốn biết vài việc mà tôi không biết thôi." Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
"À ra thế, tôi với anh mấy chuyện này, anh đừng đi nói cho Bạch Nguyệt đấy nhé, vừa rồi cô ấy còn dặn tôi không được nói gì với anh hết, bảo tôi cứ giả vờ như không biết gì đi." Lưu San cầu xin.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt như lóe lên sự tàn nhẫn: "Giả vờ như không biết gì?"
Lưu San thấy sắc mặt Cố Lăng Kiệt có vẻ không ổn, sợ mình sẽ hại Bạch Nguyệt nên vội giải thích: "Tôi thấy Bạch Nguyệt vẫn còn yêu anh lắm. Cô ấy là người sĩ diện thế đấy, trước cũng vậy, rõ ràng là yêu anh chết đi được nhưng cấm tôi không được nói. Anh nghĩ xem, nếu cô ấy không yêu anh thì sợ gì nhắc lại mấy chuyện lúc trước, chắc chắn là chột dạ."
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trở nên nặng nề, anh im lặng không nói gì.
Lưu San lại hỏi dò: "Thủ trưởng còn thích Bạch Nguyệt không? Dù sao lúc trước hai người đã yêu nhau đến vậy."
"Hình như cô rất thích hóng hớt thì phải?" Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đáp, giọng nói tràn đầy uy nghiêm.
Lưu San thấy thái độ của anh như vậy thì hối hận vì mình đã quá nhiều lời. Lưu San còn tưởng Cố Lăng Kiệt hỏi chuyện của anh và Bạch Nguyệt thì là có ý với Bạch Nguyệt. Nhưng xem chừng không giống lắm.
Lưu San lo lắng nhìn Cố Lăng Kiệt, không phải là anh ta muốn bịt đầu mối mà giết Bạch Nguyệt đấy chứ?
Lần này Lưu San có tội thật rồi.
"Thủ trưởng yên tâm, Bạch Nguyệt biết điều lắm, cũng có thể cô đã đã từ bỏ rồi." Lưu San sửa lời.
Cố Lăng Kiệt nhìn Lưu San rồi hất cằm về cửa: "Cô ra ngoài đi.
"Vâng." Lưu San như được ân xá mà chạy vội, nói chuyện với Cố Lăng Kiệt làm Lưu San cứ như lâm đại dịch.
Cố Lăng Kiệt vuốt ngón út của mình. Thì ra anh vì cô nên mới chặt nó đi.
Trong quá khứ, anh quả thật đã rất yêu cô.
...
Sau khi về, Lưu San nhận được tin tối nay tham gia tiệc của những người độc thân, có thể về sớm hai tiếng.
Lưu San bèn đi đón Bạch Nguyệt.
Lúc trên xe.
"Cố Lăng Kiệt hỏi cậu cái gì?" Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
"À thì, mấy chuyện trong quá khứ thôi, mấy chuyện đó tớ làm sao mà biết đúng không nào?" Lưu San chột dạ, ánh mắt liếc ngang liếc dọc không dám nhìn Bạch Nguyệt.
"Cậu khai hết rồi chứ gì?" Bạch Nguyệt đoán.
Lưu San biết mình không lừa được Bạch Nguyệt: "Nói chút thôi, anh ta hỏi sao hai người lại chia tay, tớ bảo tớ không biết, chỉ biết là hai người từng rất yêu nhau thôi."
Bạch Nguyệt nhíu mày: "San này, cậu không nên nói như vậy, tốt nhất là tớ và anh ấy không nên qua lại với nhau."
"Tớ biết sai rồi, sau này tớ chắc chắn sẽ không để lộ thêm một chữ nào nữa đâu, tớ hứa tớ thề luôn đấy, nếu tớ không làm được thì sẽ kết hôn với người mà tớ ghét nhất, thế nào, thề đủ độc không?" Lưu San cầu xin.
"Sau này cấm không được nói sai một chữ đấy." Bạch Nguyệt bất đắc dĩ.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
Chuông tin nhắn điện thoại của cô vang lên. Cô lấy ra xem thì là tin nhắn từ Cố Lăng Kiệt, nội dung: "Tối nay tôi ở biệt thự Lam Thiên, cùng ăn tối đi."
Một câu trần thuật mang đầy chất ra lệnh, không cho phép người ta từ chối.
Bạch Nguyệt: "..."