Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-166
Chương 166: Làm Chuyện Thú Vị
CHƯƠNG 166: LÀM CHUYỆN THÚ VỊ
Bạch Nguyệt biết anh hiểu nhầm rồi.
"Tôi nói là anh với vị hôn thê của anh ấy." Bạch Nguyệt nói ra rồi lập tức hối hận.
Sau khi anh kết hôn với vị hôn thê thì cũng phải sinh con chứ. Chẳng lẽ không để cho bọn họ sinh con sao?
Cố Lăng Kiệt nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, anh không nói gì.
Bạch Nguyệt không dám đối mắt với anh, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cũng không biết làm sao để giải thích rõ.
Cố Lăng Kiệt buông cô ra. Bạch Nguyệt lập tức đứng dậy, cách xa anh hai mét, đề phòng.
Có lẽ là do chưa ăn trưa, lại thêm vừa vận động, bụng cô kêu ùng ục.
Cố Lăng Kiệt hiểu rõ: "Cô chưa ăn cơm?"
Bạch Nguyệt cũng không phủ nhận: "Đi vội quá nên không kịp ăn."
Cố Lăng Kiệt gọi điện thoại: "Đến nhà ăn bảo đầu bếp làm bốn món mang qua đây."
Cố Lăng Kiệt vừa nói vừa nhìn sang Bạch Nguyệt: "Có muốn ăn món gì không?"
Bạch Nguyệt cảm thấy nhạt miệng, cô muốn ăn cay: "Có cá sốt tiêu, gà xào ớt, tiết vịt cay không?"
Cố Lăng Kiệt hơi nhíu mày: "Cô thích ăn cay à?"
Bạch Nguyệt lắc đầu: "Chỉ là bây giờ muốn ăn thôi."
"Bảo nhà bếp làm cá sốt tiêu, gà xào ớt, trứng xào cà chua và canh sườn." Cố Lăng Kiệt căn dặn rồi cúp máy.
Bạch Nguyệt ngồi trên ghế sô pha chờ ăn.
Cố Lăng Kiệt cũng không nói gì, lại nhìn máy tính làm việc tiếp.
Bạch Nguyệt hơi buồn chán, bèn cầm điện thoại lên lướt mạng, cả hai đều im lặng, bầu không khí tĩnh lặng mà hài hòa.
Tầm mắt Cố Lăng Kiệt dừng trên khuôn mặt đang trầm tư suy nghĩ gì đó của cô.
Bạch Nguyệt nhìn thấy một tin tức. Trong này nói cảnh sát đã giải cứu hơn hai trăm đứa bé ở thành phố Long, kêu gọi người nhà đến nhận.
Ánh mắt cô trầm xuống.
Nếu như con của cô và Cố Lăng Kiệt bây giờ vẫn còn sống thì cũng phải 5 tuổi rồi, trong đám trẻ được cứu này có con của cô không?
Trước đây Tô Khánh Nam nói hắn ta có đầu mối, nhưng hơn ba năm qua vẫn chưa tra được gì cả, bằng không với tính cách của hắn thì chắc chắn sẽ đến tìm cô đàm phán.
"Thành phố Long có phải gần thành phố Bình Diễn không?" Bạch Nguyệt ngẩng đầu hỏi Cố Lăng Kiệt. Do cô đang suy nghĩ nên không chú ý tới ánh mắt thâm trầm của Cố Lăng Kiệt. Mà cho dù có để ý thì với sự thâm sâu khó đoán của Cố Lăng Kiệt, cô cũng chẳng nhận ra được điều gì.
"Đi tàu cao tốc hơn nửa tiếng là đến, sao vậy?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu, đợi vụ án này phá xong, cô muốn đến cục cảnh sát thành phố Long xem xem, coi như thử vận may cũng được: "Tôi chỉ hỏi thế thôi."
Cố Lăng Kiệt lại nhìn lên màn hình máy tính.
Bạch Nguyệt ngồi đờ ra trên ghế sô pha. Lúc con của cô mới sinh, cô đã nhìn thấy rồi, nó không giống cô lắm. Bố đẻ của nó là Cố Lăng Kiệt, nếu nó không giống cô thì sẽ giống Cố Lăng Kiệt sao?
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Nguyệt tỉnh táo lại, đi ra mở cửa. Một người lính đứng ngoài đang bưng đồ ăn.
Cố Lăng Kiệt gập máy tính lại để lên bàn trà, để trống bàn rồi nói với người lính: "Đi lấy thêm hai chai đồ uống qua đây."
"Có bia không?" Bạch Nguyệt hỏi người lính.
Người lính nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
"Đi lấy vài chai bia đến." Cố Lăng Kiệt sai bảo.
"Vâng." Người lính lui ra khỏi phòng.
Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Cố Lăng Kiệt, dùng đùa gắp chút cá sốt tiêu.
Vừa tươi vừa mặn vừa cay.
"Lâu rồi tôi không ăn cá sốt tiêu. Món này tôi làm cũng ngon lắm, để hôm nào làm cho sếp ăn." Bạch Nguyệt thuận miệng nói.
Sắc mặt Cố Lăng Kiệt nhìn có vẻ lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại ánh vẻ vui mừng: "Trước đây cô cũng nấu cơm cho tôi ăn sao?"
"Từng nấu." Hôm nay Bạch Nguyệt khá vui vẻ nên cũng nói nhiều hơn.
"Đợi sau khi về có thể làm vài món sở trường, tôi vẫn luôn ăn uống không ngon miệng cho lắm." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt, không kiềm được mà quan tâm hỏi han anh: "Vì sao vậy?"
"Từ khi ra viện liền như vậy, mất đi ký ức nhiều năm, có rất nhiều việc phải làm quen. Ví dụ như, làm quen với việc làm thủ trưởng quân khu, bên phía trung ương cũng có rất nhiều người phản đối, phải chứng minh được năng lực và sự quyết đoán của mình. Còn phải tìm hiểu mối quan hệ phức tạp, ví dụ như với vị hôn thê của tôi. Tất cả mọi người đều nói tôi rất yêu vị hôn thê của mình." Cố Lăng Kiệt ngừng lại, không nói tiếp nữa.
Thực tế anh đã nói rất nhiều rồi.
Không biết vì sao, anh lại tin tưởng Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt rũ mắt. Cô chưa từng trải qua việc này, nhưng nghĩ thì có thể cảm nhận được.
Một thủ trưởng mất trí nhớ như anh thì cái mất đi còn là kinh nghiệm, sự từng trải, mưu trí và sự quyết đoán, ung dung.
Anh có địa vị cao, nhất định sẽ có rất nhiều người phản đối anh, vì chứng minh năng lực của mình, anh phải cố gắng biết bao nhiêu.
Đặc biệt là sự tồn tại của Tô Tiểu Linh. Đó chẳng khác nào một sự bịa đặt.
Người lừa anh là người thân, bạn bè của anh, tất cả những người anh từng tin tưởng.
Anh phải sống trong những lời nói dối, chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Bạch Nguyệt thương xót anh.
Thảo nào anh lại biết thành con người khắt khe, tuyệt tình, lạnh lùng và hung dữ như vậy.
Người lính đưa 12 chai bia và 2 ly rượu đến, còn cả dụng cụ mở chai.
Bạch Nguyệt mở một chai bia rồi rót cho anh.
Cố Lăng Kiệt cầm tay cô, nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực: "Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân thật sự khiến chúng ta chia tay không?"
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt, cô không muốn lừa dối anh. Nếu không thì anh quá đáng thương rồi.
Thế nhưng cô cũng không muốn đẩy anh xuống địa ngục.
"Là do sự sắp xếp của vận mệnh." Bạch Nguyệt nói lập lờ.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt ảm đạm, anh uống cạn ly rượu: "Cuối cùng cô vẫn không chịu nói. Bạch Nguyệt, rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới có thể moi được bí mật trong lòng cô?"
"Chuyện cũ đã qua, sếp Cố không cần cố chấp. Nếu như có thể thì anh hãy cố gắng leo lên trên đi, đứng ở trên đỉnh cao nhất của thế giới, nắm được sức mạnh to lớn, không có nhược điểm, cũng không ai có thể tổn thương anh được." Bạch Nguyệt nói một cách sâu xa, sau đó uống cạn ly rượu.
Cô thấy Cố Lăng Kiệt còn muốn hỏi gì đó, sợ mình không chịu đựng được, đành đánh trống lảng: "Sếp à, chúng ta chơi một trò chơi nhé, anh biết hành tửu lệnh chứ?"
Cố Lăng Kiệt nhận ra cô đang cố ý tránh né nên cũng hơi tức giận: "Hành tửu lệnh không thú vị, chúng ta chơi bài đơn giản dứt khoát, người thua phải uống."
"Nếu tôi uống say thì làm sao?" Bạch Nguyệt hơi lo lắng.
"Uống say thì ngủ một giấc, đến Bình Diễn cũng có thể tỉnh rượu rồi. Sợ cái gì, không phải còn có tôi sao?" Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Câu "không phải còn có tôi sao" thật quen thuộc, hình như đã từng nghe Cố Lăng Kiệt nói rồi.
Cô nhìn Cố Lăng Kiệt, trong đôi mắt như có những gợn sóng lăn tăn xúc động, dường như cô đã tìm được Cố Lăng Kiệt trong lòng mình rồi.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng duy nhất trên App Mê Tình Truyện!
Mặc dù Cố Lăng Kiệt ấy chỉ xuất hiện một hai giây, nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy ấm áp.
Bây giờ cô đã biết vì sao còn có thể thoi thóp mà sống. Bởi vì sống mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh...