Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5: Anh Có Thể Cút Đi Được Rồi
CHƯƠNG 5: ANH CÓ THỂ CÚT ĐI ĐƯỢC RỒI
Tại ngôi biệt thự giữa sườn núi ở khu Ninh.
Trong căn phòng tràn ngập hương táo mờ tối, tấm ga trải trên chiếc giường màu hồng đã nhăn nhúm.
Tô Khánh Nam ngồi trên giường, nheo mắt lại, hàng mi dày che phủ đôi mắt nên không ai có thể thấy rõ ánh mắt hắn. Đôi môi mỏng đỏ thắm gợi cảm hơi hé ra. Với vẻ ngoài sắc nét, tính cách phóng khoáng, và nụ cười hớp hồn luôn luôn xuất hiện trên mặt, hắn chính là thiên sứ dưới tay những nhà nghệ sĩ điêu khắc.
Một cô gái quỳ gối ra sức dùng miệng lưỡi lấy lòng nơi thần kinh nhạy cảm nhất của hắn, trong miệng còn phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ.
"Em muốn." Cô gái cầu xin.
Tô Khánh Nam cúi đầu nở nụ cười lôi cuốn, hắn nắm cằm cô gái nâng lên: "Muốn à?"
"Vâng."
"Hôm nay hơi mệt, hôm khác đi." Tô Khánh Nam tàn nhẫn nói rồi đứng lên đi vào phòng tắm.
Đêm nay hắn không có hứng thú.
Sáng sớm, Tô Khánh Nam ra khỏi biệt thự, cầm điện thoại gọi cho Bạch Nguyệt.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... Mãi mà Bạch Nguyệt vẫn không nghe điện thoại.
Hắn nhếch miệng cười, lẩm bẩm: "Biết dỗi rồi à? Hay lắm."
Hắn lại gọi đến số điện thoại khu chung cư ở trung tâm thành phố mà cô ở.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Sự kiên nhẫn của hắn dần dần biến mất.
"Alo." Giọng nói mơ hồ của người giúp việc Bích Thu vang lên.
"Cô chủ đâu?" Tô Khánh Nam lạnh giọng hỏi.
"Cậu chủ ạ, cô chủ vẫn chưa về." Bích Thu đáp.
"Hôm nay cô ta không có ca trực phải không?" Ánh mặt Tô Khánh Nam lại lạnh hơn.
"Vâng ạ."
Bích Thu vừa dứt lời, Tô Khánh Nam đã cúp điện thoại.
"Bạch Nguyệt, cô đã biết đi qua đêm rồi cơ à!" Hắn tăng tốc phóng về phía bệnh viện.
....
Bạch Nguyệt về đến bệnh viện, mở ngăn kéo rồi lấy điện thoại ra, thấy lúc 2 giờ 31 phút có một cuộc gọi của Tô Khánh Nam.
Cô nở nụ cười bi thương, không gọi lại mà chỉ đặt điện thoại xuống.
Cô lấy băng dán vết thương và cồn trong ngăn kéo ra rồi đi đến trước gương, nghiêng cổ.
Nơi vết kim đâm vào đã kết vảy, phải nhìn kĩ mới thấy.
Vì lý do an toàn, cô vẫn dán băng lên vết thương, rồi quay lại ghế ngồi. Cô dùng bông gòn thấm ít cồn lau lên vết thương, sau đó dán băng cá nhân lên. Làm xong cô nằm lên giường trong phòng nghỉ ngơi.
"Két." Cánh cửa bị đẩy ra.
Bạch Nguyệt cảnh giác ngồi dậy.
Tô Khánh Nam thấy cô ở đây thì trên gương mặt căng thẳng nở nụ cười hút hồn thường ngày.
Hắn đút tay vào túi, thong dong đi đến trước mặt cô: "Hôm nay cô không phải trực, sao không về nhà ngủ?"
Bạch Nguyệt nhìn dấu hôn trên cổ hắn. Hắn vừa mới xong việc!
"Sao anh lại đến đây?" Cô bỏ qua câu hỏi của hắn, đi giày vào rồi đứng lên.
"Đi ngang qua!" Tô Khánh Nam nói. Chợt nhìn thấy băng cá nhân trên cổ cô, hắn mỉm cười châm chọc: "Bạch Nguyệt, cô biết dùng khổ nhục kế từ khi nào vậy?"
Cô nhìn chằm chằm dáng vẻ thờ ơ của hắn. Trên mặt hắn không hề có chút áy náy và xấu hổ nào, như thể kẻ ngoại tình không phải là hắn, người làm con gái người ta to bụng cũng không phải là hắn.
Cơn giận bùng lên trong lòng, ánh mắt cô cũng sắc bén hẳn: "Đúng vậy, khổ nhục kế đấy! Cơn đau này so với việc anh ngoại tình..."
"A!" Cô còn chưa nói hết, Tô Khánh Nam đã tự tay kéo xoẹt cái băng cá nhân trên cổ cô ra.
Bạch Nguyệt chỉ cảm thấy làn da nơi cổ đau rát, đau đến mức cô chẳng thể nói tiếp. Cô đứng sững ra, ánh mắt ngơ ngẩn.
Tô Khánh Nam đánh giá phần cổ mượt mà của cô, ánh mắt lộ vẻ phản cảm.
"Trên cổ căn bản không có vết thương. Bạch Nguyệt, cô lắm trò quá rồi đấy. Nhưng cuối cùng thằng hề cũng chỉ là thằng hề mà thôi." Tô Khánh Nam châm chọc.
Cô cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, chẳng còn muốn nói gì với hắn nữa.
"Anh có thể cút đi được rồi." Bạch Nguyệt không khách sáo nói.
Ánh mắt Tô Khánh Nam lộ vẻ tàn nhẫn.
Hắn nắm cằm cô, đẩy cô ngồi lên giường, ánh mắt âm u lướt qua gương mặt lạnh nhạt của cô: "Biết vì sao tôi không thèm chạm vào cô không?"
Cô mím môi im lặng, mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn.
Lòng cô căng ra như dây đàn.
Ngay lúc này, cô muốn khắc ghi sự tàn nhẫn khát máu của hắn vào đầu. Chỉ có vậy con tim mới nguội lạnh đi, mới không còn đau đớn nữa.
Tô Khánh Nam thấy cô không nói gì thì càng tức giận, không hề che giấu sự chán ghét đối với cô: "Bởi vì sự cao ngạo của cô làm người ta chán ghét, điệu bộ của cô càng khiến người ta ghê tởm."
Hàng mi cô run run, nước mắt dâng lên làm nhòa tầm nhìn, nhưng cô chỉ im lặng nhìn hắn, không khóc cũng không phản bác. Có điều trong lòng đau như đang chảy máu.
"Anh có biết vì sao tôi biết rõ anh chán ghét tôi nhưng vẫn muốn lấy anh không?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
Tô Khánh Nam hơi ngừng lại, hắn nhướng mày quan sát cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười tựa như một đóa phù dung tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành.
Tô Khánh Nam hơi ngây ngẩn nhìn nụ cười của cô.
"Bởi vì tôi muốn nhìn thấy anh đau khổ. Anh và tình nhân của anh bắt cóc tôi, tôi không có chứng cứ, chỉ có thể cùng hủy diệt với anh." Bạch Nguyệt nói dứt khoát.
Tô Khánh Nam đẩy mặt cô ra.
"Cứ chờ nhận đơn từ phía luật sư của tôi đi. Tôi sẽ ly hôn, cô muốn hủy diệt tôi à, đừng mơ nữa." Tô Khánh Nam mất hết lý trí.
Hắn quay người rút giấy ăn trên bàn rồi lau thật mạnh, như thể vừa đụng vào thứ gì đó dơ bẩn vậy.
Xong xuôi, hắn vo tờ giấy thành cục rồi ném vào thùng rác, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Bạch Nguyệt nhìn cánh cửa đóng chặt, cô ngồi trên giường, đôi mắt hơi ươn ướt.
Cô nằm xuống giường, nhắm mắt lại, nỗi xót xa trong lòng trào dâng.
Cô đã từng toàn tâm toàn ý yêu hắn. Thế nhưng, tình yêu của cô đối với hắn là thứ gì?
Người đề nghị kết hôn là hắn, kẻ phản bội là hắn, muốn ly hôn cũng là hắn.
Cô như một con hề nhảy nhót, một nhân vật bị người xem cười nhạo khinh bỉ.
Ngực cô nhói đau, gần như không thể thở nổi.
Cô co mình, ôm chặt lấy cơ thể, dường như làm thế có thể tự cung cấp cho mình chút nhiệt độ, sẽ không đến nỗi lạnh lẽo mà chết.
Một đêm không ngủ, mãi đến khi chân trời đón những tia nắng đầu tiên.
...
Trong căn cứ, Cố Lăng Kiệt lật xem tài liệu mà trung tá Thượng đưa tới, anh nhíu mày, trong đôi mắt đen sẫm thoáng hiện vẻ áy náy.
Anh không biết sau khi kết hôn cô lại thê thảm như vậy.
Cô và chồng ly thân, quan hệ với ba mẹ chồng cũng không tốt, mẹ cô còn vào bệnh viện tâm thần.
Theo điều tra thì chồng cô có tới mười sáu tình nhân, tần suất một tháng đổi một người.
Cố Lăng Kiệt gập tài liệu lại, ra lệnh cho trung tá Thượng: "Đi chào hỏi giám đốc bệnh viện kia, thăng chức cho cô ấy lên phó chủ nhiệm khoa."