Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-97
Chương 97: Anh Lấy Được Bạch Nguyệt Mạnh Mẽ
CHƯƠNG 97: ANH LẤY ĐƯỢC BẠCH NGUYỆT MẠNH MẼ
“Được, tôi đi theo các người, nhưng, tôi sẽ không đầu thú, dù sao các người không tìm được bất kì chứng cứ nào chứng minh tôi có tội, đợi các người tìm ra hung thủ rồi tôi đầu thú.” Đường Tiến Công buông dao xuống.
Cố Lăng Kiệt đi về phía Đường Tiến Công.
Trần Trí nhìn thấy có ánh sáng lóe lên nên cảnh giác: “Thủ trưởng cẩn thận, có súng bắn tỉa.”
Bạch Nguyện phản ứng rất nhanh, có lẽ ai đó cũng phát hiện ra Đường Tiến Công nên muốn giết người diệt khẩu.
Cô không thể để Đường Tiến Công xảy ra chuyện được.
Cô nhảy lên tảng đá, chắn trước mặt Đường Tiến Công.
Cố Lăng Kiệt xoay người, bổ nhào lên Bạch Nguyệt.
“Pằng” một tiếng.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
“Em không sao chứ?” Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi cô.
Ánh mắt của Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt nóng rực.
Trong thời khắc đối diện với nguy cơ, phản ứng đầu tiên của con người là phản ứng bản năng.
Cố Lăng Kiệt đã muốn cứu cô.
Như thế có phải chứng minh trong lòng anh, cô ở vị trí số một không.
“Em không sao, Đường Tiến Công đâu?” Bạch Nguyệt nhìn về phía Đường Tiến Công.
Đường Tiến Công trúng đạn giữa trán, đã ngã xuống đất rồi.
“Đường Tiến Công.” Bạch Nguyệt chạy về phía Đường Tiến Công.
Trên mặt Đường Tiến Công toàn máu, hai mắt mở trừng trừng, vẫn còn một chút hơi tàn.
Bạch Nguyệt lo lắng, cô ấn trán Đường Tiến Công: “Đưa vào bệnh viện cấp cứu, Cố Lăng Kiệt, anh nhanh gọi điện thoại qua đó, chuẩn bị phẫu thuật nội sọ, chưa biết chừng sẽ cứu được.”
“Trần Trí, đuổi theo.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh, còn anh gọi điện thoại.
Trần Trí nhanh chóng đuổi theo hướng của tay súng bắn tỉa.
Bạch Nguyệt căn bản không cứu nổi Đường Tiến Công, hai mắt cô đỏ lên: “Đám người đấy là ai, tại sao muốn giết Đường Tiến Công? Mục đích của chúng là gì?”
Đường Tiến Công nhắm mắt lại.
“Không, cậu không thể chết.” Bạch Nguyệt ấn lồng ngực Đường Tiến Công để cấp cứu.
Đường Tiến Công chết rồi.
Vốn dĩ phát súng bắn tỉa kia đã xuyên vào hộp sọ, căn bản không thể sống nổi.
“Sao cậu ấy có thể chết được chứ?” Bạch Nguyệt mất bình tĩnh.
Cố Lăng Kiệt đỡ Bạch Nguyệt dậy.
Cô nhìn Cố Lăng Kiệt: “Đường Tiến Công chết rồi, không ai có thể chứng minh sự trong sạch của anh, đúng không?”
“Anh đã liên hệ với cảnh sát địa phương, một lát nữa chắc họ sẽ tới, Bạch Nguyệt, bây giờ chúng ta phải bình tĩnh lại.” Cố Lăng Kiệt nắm lấy vai Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt thừa nhận, nhìn thấy một người đang sống sờ sờ đột nhiên chết trước mặt mình, cô không thể nào bình tĩnh nổi.
Dù gì cô cũng không có tố chất tâm lý của một quân nhân.
Cô ôm đầu, nhắm mắt lại.
Đường Tiến Công không có tình cảm sâu đậm gì với cô, cô đã mất bình tĩnh đến mức này rồi.
Cố Lăng Kiệt nhìn anh em, chiến hữu, thậm chí là bạn gái của mình, từng người một chết trước mặt anh.
Tâm trạng của anh khi ấy, bây giờ cô chỉ có thể cảm nhận được một phần nghìn.
Cô không thể rối loạn, cô phải bình tĩnh, cô cần lý trí, không thể cản trở anh.
Bạch Nguyệt mở mắt ra, cố gắng ép mình bình tĩnh, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Bây giờ em nên làm thế nào?”
“Lát nữa cảnh sát sẽ đến, họ sẽ bảo chúng ta ghi chép lấy lời khai, em biết càng ít thì càng an toàn, đừng nói về chuyện mỏ vàng và kho báu, tránh đánh rắn động cỏ, được không?” Cố Lăng Kiệt bình tĩnh nói.
Khung cảnh càng hỗn loạn thì anh càng bình tĩnh.
Bạch Nguyệt đã hiểu, cô gật đầu.
“Lát nữa họ tới, cứ bảo chúng ta nghi ngờ cậu ấy có liên quan đến cái chết của thống đốc Trình, nhưng vẫn chưa kịp hỏi tại sao thì cậu ấy đã bị tay súng bắn tỉa giết chết rồi, những chuyện khác cảnh sát sẽ điều tra, với thân phận của anh, họ sẽ không dám suy đoán, bên phía truyền thông anh sẽ yêu cầu đè chuyện này xuống, tất cả mọi chuyện cứ thong thả mà bàn tính.” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
“Ừ, được.” Bạch Nguyệt đáp lời, tay cô vẫn còn run.
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy tay cô toàn vết máu.
Anh lấy nước suối trên xe cho Bạch Nguyệt rửa sạch vết máu.
Bàn tay cô càng rửa càng lạnh.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy bàn tay Bạch Nguyệt, bàn tay lớn của anh bao phủ bàn tay cô.
Lòng bàn tay của Cố Lăng Kiệt rất ấm áp.
Hai mắt Bạch Nguyệt sáng lấp lánh hướng về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh mỉm cười: “Tất cả đã có anh, vấn đề gì anh cũng có thể giải quyết được, yên tâm.”
Bạch Nguyệt thực ra không yên tâm, cô rất lo lắng, nhưng ít nhất có anh bên cạnh, trái tim cô được anh an ủi nên cũng dần bĩnh tĩnh lại.
Trần Trí quay lại, cúi đầu báo cáo: “Báo cáo thủ trưởng, chạy rồi.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp lời.
Cảnh sát của thị trấn đã tới.
“Xử lý đi.” Cố Lăng Kiệt dặn dò, kéo tay cBạch Nguyệt chui vào xe.
“Chúng ta không cần ra ngoài sao?” Bạch Nguyệt hỏi Cố Lăng Kiệt.
“Trước hết cứ để Trần Trí xử lý đã, chuyện ban nãy anh dặn dò em cũng ở trong tình huống bất đắc dĩ thôi, bình thường họ không dám tới hỏi anh đâu, Trần Trí biết phải làm thế nào.” Cố Lăng Kiệt khóa cửa trước.
Đúng như Cố Lăng Kiệt dự đoán, những người kia căn bản không dám tới gõ cửa xe.
Họ đặt thi thể của Đường Tiến Công lên xe rồi rời đi trước.
Trần Trí mở cửa ghé phó lái, lên xe, báo cáo lại: “Họ đưa thi thể về bảo quản lạnh trước, tạm thời yên lặng không động tĩnh gì, nghe theo chỉ thị của chúng ta để làm việc.
“Ừ, về đi thôi.” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
Lên xe rồi, Cố Lăng Kiệt gọi điện thoại cho Cố Thanh Hùng: “Nói với ba chuyện này, đã tìm được hung thủ rồi, tên là Đường Tiến Công, nhưng mười phút trước cậu ấy đã bị tay súng bắn tỉa bắn chết, không rõ người nổ súng là ai.”
“Chuyện gì thế này? Sao còn dính dáng tới tay súng bắn tỉa?” Ở đầu dây bên kia, Cố Thanh Hùng đã cất tiếng hỏi sốt ruột.
“Không biết nữa, con cảm thấy chuyện này không đơn giản như lúc trước chúng ta tưởng tượng, người giết hung thủ đến nay vẫn chưa chắc chắn là ai, nhưng có thể nhận định rằng, hành tung lần này của con đã bị lộ, có người đang nhắm vào con.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
“Hung thủ giết thống đốc Trình bây giờ đã chết, chết không thể đối chứng được, bây giờ Tô Chung chắc chắn sẽ cho rằng con giết Thống đốc Trình, không được, con nhất định phải kết hôn với Tiểu Linh, đè chuyện này xuống, tránh cho lật lên nữa không thể dọn dẹp được.” Cố Thanh Tùng nóng nảy.
“Con cây ngay không sợ chết đứng, không sợ người khác chỉ trích.” Cố Lăng Kiệt từ chối.
“Nhưng ba không phải cây ngay, mẹ con cũng sợ chết đứng chứ, ba quả thực đã gọi cuộc điện thoại đó cho thống đốc Trình, ông ta quả thực đã bán đất cho nhà họ Cố, bây giờ bên phía Tô Chung đã có lời khai của Thống đốc Trình.” Cố Thanh Tùng lo lắng.
“Vậy cũng có thể là thống đốc Trình vu cáo, không phải vẫn chưa tìm thấy chứng cứ ghi âm bên phía thống đốc Trình à? Hơn lại, chuyện mua bán đất không phải lấn chiếm cướp giật là mà mua bán theo giá cả thị trường bình thường, cứ thế đi, con cúp máy đây, lát nữa còn phải lái xe.” Cố Lăng Kiệt dứt khoát.
“Ba mẹ đã hứa với con, nếu như con tìm được hung thủ, ba mẹ mới đồng ý cho con và Bạch Nguyệt kết hôn, bây giờ hung thủ chết rồi, ba mẹ không đồng ý cho con và Bạch Nguyệt kết hôn.” Cố Thanh Tùng ngang ngược nói.
“Con và Bạch Nguyệt kết hôn hay không không cần ba mẹ đồng ý, ba mẹ có thể không chấp nhận, nhưng không ảnh hưởng tới quyết định của con.” Cố Lăng Kiệt cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh.
Vì ở bên cạnh cô, anh có thể với ba mẹ mình đầy kiên định như thế, cô rất cảm động.
Có người chồng như thế này rồi còn đòi hỏi gì nữa.
“Anh nói xem, nếu như tìm được Hạ Hà, có thể chứng minh được Đường Tiến Công mưu sát thống đốc Trình không?” Bạch Nguyệt dịu dàng hỏi.