Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-196
Chương 196: Đêm trước kỳ thi
Editor: Nguyetmai
Tháng Mười hai, Tân Chử đã dần bước vào mùa đông.
Năm hết Tết đến, dòng người xe tấp nập trong thành phố Tân Chử cũng thưa thớt dần. Năm nay Tết đến sớm nên nhiều người đã bắt đầu về quê nhà từ sớm.
Lâm Châu đứng bên cửa sổ trong phòng, nhìn những người khoác áo kín bưng bên ngoài khung cửa, cậu khẽ thở dài.
Loáng một cái, cậu đã đến với thế giới Pokemon này được nửa năm rồi.
Trong sáu tháng qua, rất nhiều điều đã xảy ra.
Lâm Châu cảm thấy mình thật may mắn. Ít nhất cậu không phải xuyên không tới một nơi xa lạ nào. Ở đây vẫn có những mối quan hệ xã hội, gia đình và bạn bè mà cậu tương đối quen thuộc.
Và thậm chí cậu còn rất may mắn khi có những người thân mới.
Máy sưởi trong phòng ấm áp khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, cậu quay vào nhìn trên ghế sofa.
Lâm Lam rúc mình trong ghế sofa ngủ chảy cả nước miếng, lưng dựa vào Ampharos, tay trái ôm Braixen, tay phải ôm Servine, đầu thì gối vào Charjabug, trong lòng thì đặt bể của Magikarp, người và Pokemon quấn lấy nhau ngủ say sưa.
Lâm Châu nhìn "cả gia đình" nằm chật ních trên ghế sofa, trong lòng thoải mái mỉm cười.
Nếu cứ như thế này mãi thì cũng tốt.
Lâm Châu đi đến chậu nước nhỏ gần đó, lấy viên năng lượng ra cho Feebas đang lao như tên bắn trong chậu, đồng thời thì thầm với nó:
"Feebas à, hôm nay mày thật xinh. Feebas ơi, hôm nay mày thật đẹp, công chúa nhỏ Feebas thật cừ, Feebas biến hóa đi xem nào."
Feebas vẫn làm ngơ lời Lâm Châu nói như cũ. Hôm nay vẫn đôi mắt trợn tròn tức giận ấy, nó vẫn bơi vụt qua vụt lại như vậy.
Feebas hôm nay cũng tràn đầy năng lượng!
Lâm Châu tiếp tục thôi miên bản thân bằng phép thắng lợi tinh thần.
Hầu hết các kế hoạch đào tạo và huấn luyện Pokemon của cậu đều đã đi vào khuôn khổ.
Chỉ có duy nhất Feebas, Lâm Châu đã tìm kiếm rất nhiều thông tin nhưng vẫn chưa tìm được cách giúp nó tiến hóa.
Nhưng việc nuôi dưỡng vẫn không được lơ là.
Sau khi nghiên cứu ra quả thần kỳ nhỏ, Lâm Châu có một kênh cung cấp tương đối ổn định nguồn tài nguyên nuôi dưỡng. Cậu vẫn luôn cung cấp quả thần kỳ theo định kỳ cho Feebas ăn.
Tuy sự tiến bộ của tên nhóc này rất chậm, song nó cũng đang lớn lên thực sự.
Chỉ có điều, Lâm Châu luôn cảm thấy ánh mắt của Feebas càng lớn càng hung dữ, càng lớn càng phát triển theo hướng từ "đại mỹ nhân" chuyển thành "đại hung tàn".
Suốt một buổi chiều, Lâm Châu chỉ ngồi ở đó chơi với con Feebas.
Gần tối, Lâm Lam dụi mắt ngủ dậy, cô ngáp một cái rồi vớ đại cái tay ngắn tũn của Ampharos lau lau nước miếng.
"Ăn cơm thôi."
Lâm Châu đặt thức ăn lên bàn.
Ampharos bị đè trên ghế sofa làm cái gối đến tận bây giờ nên Lâm Châu đảm nhận nhiệm vụ nấu cơm.
"Ấy, Tiểu Châu Châu xuống bếp nấu cơm kìa."
Lâm Lam bộ dạng biếng nhác trèo xuống ghế sofa rồi trèo lên bàn ăn. Cô không nói nhiều mà vớ luôn đôi đũa bắt đầu ăn cơm, hai cái má phồng to nhai nhóp nhép như con chuột nhỏ.
Lâm Châu chia viên năng lượng cho các Pokemon xong rồi mới ngồi vào bàn ăn.
"Nói với chị chuyện này, ngày kia em phải đi thi ở Giang Thành. Đi hai ngày nên tối mai và tối ngày kia em sẽ không về nhà đâu mà phải qua bên đó ở tạm khách sạn."
Lâm Châu nói.
Khuôn mặt Lâm Lam thắc mắc, cô nói với một mồm đầy đồ ăn:
"Em... muống... đi thị... gái gì?" (Em muốn đi thi cái gì)
"Bài thi viết đầu tiên trong kỳ thi Huấn luyện viên, địa điểm thi của tỉnh Nam Giang là tại Đại học Giang Thành."
Kỳ thi Huấn luyện viên toàn quốc mà Lâm Châu chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng sắp đến rồi.
Lúc đầu, Fujiwara Sakura đã cho cậu tư cách khảo sát năng lực nội bộ. Nhưng vì những nguyên nhân bất tiện khác nhau, Lâm Châu đã không vượt qua được bài đánh giá và không lấy được tư cách huấn luyện viên chính thức.
Tất nhiên lần đó cậu đã thu hoạch được rất nhiều quả thần kỳ. Nếu nói về giá trị thì chúng đáng giá hơn nhiều lần việc có được tư cách huấn luyện viên.
Tuy nhiên, tư cách huấn luyện viên chính thức là thứ phải có.
Vì vậy, Lâm Châu bây giờ quay về, thông qua quy trình thường lệ của những người bình thường ở nhiều quốc gia khác nhau tham gia kỳ thi toàn quốc để lấy được tư cách huấn luyện viên chính thức.
Bài kiểm tra có bốn phần, phần thi đầu tiên là thi viết sẽ diễn ra vào ngày kia.
"Ực..."
Lâm Lam nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi nói:
"Tiểu Châu Châu, em định đi thi lấy tư cách huấn luyện viên sao? Nghe nói thi khó lắm, hay chị xin nghỉ phép rồi đến trường thi cổ vũ cho em nhé!"
Khóe miệng Lâm Châu giật một cái, cậu vội vàng từ chối:
"Đừng, chị cứ ngoan ngoãn đi làm đừng có xin nghỉ. Bài thi bên đó rất nghiêm khắc, đâu cũng có tuần tra. Em sợ chị bị cảnh sát bắt đi..."
Lâm Châu quá tin tưởng vào cái năng lực làm việc của người "to xác nhưng tâm hồn trẻ thơ" như Lâm Lam.
"Hứ, lêu lêu, đồ nhỏ mọn."
Lâm Lam giận dỗi le lưỡi.
"Không đi thì thôi, vừa hay mùa giải này tiếp tục ở nhà lên cấp Vương Giả."
Lâm Châu nói chuyện này với Lâm Lam chỉ là cho có mà thôi, chứ cậu không muốn công khai nó.
Đối với người bình thường thì kỳ thi này giống như kỳ thi đại học hay thi cao học.
Nhưng đối với Lâm Châu...
Cậu đã sử dụng Pokedex mà Fujiwara Sakura đưa cho để đến đảo nhân tạo của Liên minh nên cũng đã là huấn luyện viên dự bị rồi.
Thực lực của Pokemon dồi dào, các kiến thức liên quan cũng đã được ôn tập. Người khác thì "thiên binh vạn mã" xếp hàng đi qua cầu độc mộc, còn cậu thì đã tranh thủ chạy trước qua bên kia cầu rồi.
Do đó, Lâm Châu không lo lắng chút nào.
Đây là tâm lý sau khi nhìn thấy và hiểu về thế giới của các huấn luyện viên. Huấn luyện viên cũng không có gì ghê gớm cả. Họ cũng là người, cũng chẳng có nhiều hơn chúng ta cái tay hay chân nào.
Đây chỉ là một nghề không phổ biến với mọi người và mang màu sắc khá bí ẩn mà thôi.
Cũng giống như lúc đang đi học thì nghĩ những người đi làm đều rất lợi hại, nhưng khi đến mình đi làm rồi thì lại thấy cũng bình thường thôi.
Trải nghiệm quyết định tâm thế…
Ít nhất, Lâm Châu không nghĩ rằng đây là một chuyện gì to tát, chỉ cần thi bừa là xong.
Đối với tỷ lệ đỗ 1/10000 hằng năm thì Lâm Châu lại thấy rằng, đó chẳng qua là thông tin dùng để hù dọa những kẻ thích thử vận may.
Tỷ lệ đỗ này có giá trị tham khảo gì không?
Khi nào tỷ lệ đỗ bằng 0 thì mới ảnh hưởng tới cậu.
Nếu câu này mà để cho cái người đang thức khuya cày cuốc học hành như Lưu Lạc nghe thấy thì cậu ta sẽ tức chết mất.
...
Ngày hôm sau.
Ban ngày Lâm Châu vẫn lên lớp như thường lệ.
Buổi chiều trống tiết, cậu cũng đã chào An Khả rồi nên không đến Cửu Nguyệt Ốc nữa mà về nhà thu dọn hành lý.
Sau đó cậu hẹn gặp Lưu Lạc, hai người cùng nhau đi xe khách đến Giang Thành.
Ngồi xe khách mất mấy tiếng đồng hồ, mãi 9 giờ tối hai người họ mới đến Giang Thành.
Lâm Châu bước xuống xe, xoa bóp cái cổ hơi cứng lại vì mỏi của mình. Tốc độ và độ thoải mái của cái xe khách này còn kém xa với xe trên đảo nhân tạo.
Cơ sở hạ tầng công cộng trên đảo nhân tạo cao hơn hẳn một đẳng cấp so với tất cả các quốc gia phát triển trên thế giới.
Đây là khoảng cách về trình độ công nghệ dân dụng. Do khoảng cách kinh tế và xã hội quá lớn, đơn giản vì Liên minh Pokemon quá giàu mà đất thì ít nên họ có thể nâng cao mức độ các công trình giao thông công cộng một cách tùy thích.
Lưu Lạc cũng lấy hành lý xuống xe, vươn cái eo mỏi cứng của mình và nói:
"Kể từ sau cuộc thi lần trước tớ chưa đến Giang Thành lần nào."
Lâm Châu gật đầu và nói thêm:
"Đúng, lâu lắm không đến đây rồi. Tối nay chúng ta sắp xếp ra ngoài quẩy chút đỉnh đi?"
Khuôn mặt Lưu Lạc tối đi.
"Quẩy cái gì mà quẩy, ngày mai thi rồi. Lo mà nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lưu Lạc lôi Lâm Châu về chỗ khách sạn mà họ đã đặt.
Rõ ràng cậu ta không được tự tin như Lâm Châu, không dám nghĩ đến việc đi chơi đêm trước ngày thi.
Editor: Nguyetmai
Tháng Mười hai, Tân Chử đã dần bước vào mùa đông.
Năm hết Tết đến, dòng người xe tấp nập trong thành phố Tân Chử cũng thưa thớt dần. Năm nay Tết đến sớm nên nhiều người đã bắt đầu về quê nhà từ sớm.
Lâm Châu đứng bên cửa sổ trong phòng, nhìn những người khoác áo kín bưng bên ngoài khung cửa, cậu khẽ thở dài.
Loáng một cái, cậu đã đến với thế giới Pokemon này được nửa năm rồi.
Trong sáu tháng qua, rất nhiều điều đã xảy ra.
Lâm Châu cảm thấy mình thật may mắn. Ít nhất cậu không phải xuyên không tới một nơi xa lạ nào. Ở đây vẫn có những mối quan hệ xã hội, gia đình và bạn bè mà cậu tương đối quen thuộc.
Và thậm chí cậu còn rất may mắn khi có những người thân mới.
Máy sưởi trong phòng ấm áp khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, cậu quay vào nhìn trên ghế sofa.
Lâm Lam rúc mình trong ghế sofa ngủ chảy cả nước miếng, lưng dựa vào Ampharos, tay trái ôm Braixen, tay phải ôm Servine, đầu thì gối vào Charjabug, trong lòng thì đặt bể của Magikarp, người và Pokemon quấn lấy nhau ngủ say sưa.
Lâm Châu nhìn "cả gia đình" nằm chật ních trên ghế sofa, trong lòng thoải mái mỉm cười.
Nếu cứ như thế này mãi thì cũng tốt.
Lâm Châu đi đến chậu nước nhỏ gần đó, lấy viên năng lượng ra cho Feebas đang lao như tên bắn trong chậu, đồng thời thì thầm với nó:
"Feebas à, hôm nay mày thật xinh. Feebas ơi, hôm nay mày thật đẹp, công chúa nhỏ Feebas thật cừ, Feebas biến hóa đi xem nào."
Feebas vẫn làm ngơ lời Lâm Châu nói như cũ. Hôm nay vẫn đôi mắt trợn tròn tức giận ấy, nó vẫn bơi vụt qua vụt lại như vậy.
Feebas hôm nay cũng tràn đầy năng lượng!
Lâm Châu tiếp tục thôi miên bản thân bằng phép thắng lợi tinh thần.
Hầu hết các kế hoạch đào tạo và huấn luyện Pokemon của cậu đều đã đi vào khuôn khổ.
Chỉ có duy nhất Feebas, Lâm Châu đã tìm kiếm rất nhiều thông tin nhưng vẫn chưa tìm được cách giúp nó tiến hóa.
Nhưng việc nuôi dưỡng vẫn không được lơ là.
Sau khi nghiên cứu ra quả thần kỳ nhỏ, Lâm Châu có một kênh cung cấp tương đối ổn định nguồn tài nguyên nuôi dưỡng. Cậu vẫn luôn cung cấp quả thần kỳ theo định kỳ cho Feebas ăn.
Tuy sự tiến bộ của tên nhóc này rất chậm, song nó cũng đang lớn lên thực sự.
Chỉ có điều, Lâm Châu luôn cảm thấy ánh mắt của Feebas càng lớn càng hung dữ, càng lớn càng phát triển theo hướng từ "đại mỹ nhân" chuyển thành "đại hung tàn".
Suốt một buổi chiều, Lâm Châu chỉ ngồi ở đó chơi với con Feebas.
Gần tối, Lâm Lam dụi mắt ngủ dậy, cô ngáp một cái rồi vớ đại cái tay ngắn tũn của Ampharos lau lau nước miếng.
"Ăn cơm thôi."
Lâm Châu đặt thức ăn lên bàn.
Ampharos bị đè trên ghế sofa làm cái gối đến tận bây giờ nên Lâm Châu đảm nhận nhiệm vụ nấu cơm.
"Ấy, Tiểu Châu Châu xuống bếp nấu cơm kìa."
Lâm Lam bộ dạng biếng nhác trèo xuống ghế sofa rồi trèo lên bàn ăn. Cô không nói nhiều mà vớ luôn đôi đũa bắt đầu ăn cơm, hai cái má phồng to nhai nhóp nhép như con chuột nhỏ.
Lâm Châu chia viên năng lượng cho các Pokemon xong rồi mới ngồi vào bàn ăn.
"Nói với chị chuyện này, ngày kia em phải đi thi ở Giang Thành. Đi hai ngày nên tối mai và tối ngày kia em sẽ không về nhà đâu mà phải qua bên đó ở tạm khách sạn."
Lâm Châu nói.
Khuôn mặt Lâm Lam thắc mắc, cô nói với một mồm đầy đồ ăn:
"Em... muống... đi thị... gái gì?" (Em muốn đi thi cái gì)
"Bài thi viết đầu tiên trong kỳ thi Huấn luyện viên, địa điểm thi của tỉnh Nam Giang là tại Đại học Giang Thành."
Kỳ thi Huấn luyện viên toàn quốc mà Lâm Châu chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng sắp đến rồi.
Lúc đầu, Fujiwara Sakura đã cho cậu tư cách khảo sát năng lực nội bộ. Nhưng vì những nguyên nhân bất tiện khác nhau, Lâm Châu đã không vượt qua được bài đánh giá và không lấy được tư cách huấn luyện viên chính thức.
Tất nhiên lần đó cậu đã thu hoạch được rất nhiều quả thần kỳ. Nếu nói về giá trị thì chúng đáng giá hơn nhiều lần việc có được tư cách huấn luyện viên.
Tuy nhiên, tư cách huấn luyện viên chính thức là thứ phải có.
Vì vậy, Lâm Châu bây giờ quay về, thông qua quy trình thường lệ của những người bình thường ở nhiều quốc gia khác nhau tham gia kỳ thi toàn quốc để lấy được tư cách huấn luyện viên chính thức.
Bài kiểm tra có bốn phần, phần thi đầu tiên là thi viết sẽ diễn ra vào ngày kia.
"Ực..."
Lâm Lam nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi nói:
"Tiểu Châu Châu, em định đi thi lấy tư cách huấn luyện viên sao? Nghe nói thi khó lắm, hay chị xin nghỉ phép rồi đến trường thi cổ vũ cho em nhé!"
Khóe miệng Lâm Châu giật một cái, cậu vội vàng từ chối:
"Đừng, chị cứ ngoan ngoãn đi làm đừng có xin nghỉ. Bài thi bên đó rất nghiêm khắc, đâu cũng có tuần tra. Em sợ chị bị cảnh sát bắt đi..."
Lâm Châu quá tin tưởng vào cái năng lực làm việc của người "to xác nhưng tâm hồn trẻ thơ" như Lâm Lam.
"Hứ, lêu lêu, đồ nhỏ mọn."
Lâm Lam giận dỗi le lưỡi.
"Không đi thì thôi, vừa hay mùa giải này tiếp tục ở nhà lên cấp Vương Giả."
Lâm Châu nói chuyện này với Lâm Lam chỉ là cho có mà thôi, chứ cậu không muốn công khai nó.
Đối với người bình thường thì kỳ thi này giống như kỳ thi đại học hay thi cao học.
Nhưng đối với Lâm Châu...
Cậu đã sử dụng Pokedex mà Fujiwara Sakura đưa cho để đến đảo nhân tạo của Liên minh nên cũng đã là huấn luyện viên dự bị rồi.
Thực lực của Pokemon dồi dào, các kiến thức liên quan cũng đã được ôn tập. Người khác thì "thiên binh vạn mã" xếp hàng đi qua cầu độc mộc, còn cậu thì đã tranh thủ chạy trước qua bên kia cầu rồi.
Do đó, Lâm Châu không lo lắng chút nào.
Đây là tâm lý sau khi nhìn thấy và hiểu về thế giới của các huấn luyện viên. Huấn luyện viên cũng không có gì ghê gớm cả. Họ cũng là người, cũng chẳng có nhiều hơn chúng ta cái tay hay chân nào.
Đây chỉ là một nghề không phổ biến với mọi người và mang màu sắc khá bí ẩn mà thôi.
Cũng giống như lúc đang đi học thì nghĩ những người đi làm đều rất lợi hại, nhưng khi đến mình đi làm rồi thì lại thấy cũng bình thường thôi.
Trải nghiệm quyết định tâm thế…
Ít nhất, Lâm Châu không nghĩ rằng đây là một chuyện gì to tát, chỉ cần thi bừa là xong.
Đối với tỷ lệ đỗ 1/10000 hằng năm thì Lâm Châu lại thấy rằng, đó chẳng qua là thông tin dùng để hù dọa những kẻ thích thử vận may.
Tỷ lệ đỗ này có giá trị tham khảo gì không?
Khi nào tỷ lệ đỗ bằng 0 thì mới ảnh hưởng tới cậu.
Nếu câu này mà để cho cái người đang thức khuya cày cuốc học hành như Lưu Lạc nghe thấy thì cậu ta sẽ tức chết mất.
...
Ngày hôm sau.
Ban ngày Lâm Châu vẫn lên lớp như thường lệ.
Buổi chiều trống tiết, cậu cũng đã chào An Khả rồi nên không đến Cửu Nguyệt Ốc nữa mà về nhà thu dọn hành lý.
Sau đó cậu hẹn gặp Lưu Lạc, hai người cùng nhau đi xe khách đến Giang Thành.
Ngồi xe khách mất mấy tiếng đồng hồ, mãi 9 giờ tối hai người họ mới đến Giang Thành.
Lâm Châu bước xuống xe, xoa bóp cái cổ hơi cứng lại vì mỏi của mình. Tốc độ và độ thoải mái của cái xe khách này còn kém xa với xe trên đảo nhân tạo.
Cơ sở hạ tầng công cộng trên đảo nhân tạo cao hơn hẳn một đẳng cấp so với tất cả các quốc gia phát triển trên thế giới.
Đây là khoảng cách về trình độ công nghệ dân dụng. Do khoảng cách kinh tế và xã hội quá lớn, đơn giản vì Liên minh Pokemon quá giàu mà đất thì ít nên họ có thể nâng cao mức độ các công trình giao thông công cộng một cách tùy thích.
Lưu Lạc cũng lấy hành lý xuống xe, vươn cái eo mỏi cứng của mình và nói:
"Kể từ sau cuộc thi lần trước tớ chưa đến Giang Thành lần nào."
Lâm Châu gật đầu và nói thêm:
"Đúng, lâu lắm không đến đây rồi. Tối nay chúng ta sắp xếp ra ngoài quẩy chút đỉnh đi?"
Khuôn mặt Lưu Lạc tối đi.
"Quẩy cái gì mà quẩy, ngày mai thi rồi. Lo mà nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lưu Lạc lôi Lâm Châu về chỗ khách sạn mà họ đã đặt.
Rõ ràng cậu ta không được tự tin như Lâm Châu, không dám nghĩ đến việc đi chơi đêm trước ngày thi.