Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Chẳng qua chỉ đua xe một chút
Edit: TH
Beta: Kali
Uông Cảnh Dương cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, anh ta cảm thấy, đêm nay Lâm Yên, so với lúc bình thường hình như có chỗ không giống nhau.
Sau khi bị cấm thi đấu rồi trở về nước, lại bị Lâm Thư Nhã và Hàn Dật Hiên phản bội, cả người Lâm Yên tan vỡ gượng gạo không dậy nổi, nhưng hiện tại, giống như đột nhiên khôi phục sức sống.
Trên thực tế, ở lần gặp mặt trước, anh ta đã phát hiện tinh thần của cô tốt lên không ít.
Nhất là buổi tối hôm nay, thậm chí ngay cả trên người cô anh ta cũng thấy xuất hiện một tia bóng dáng phấn chấn như lúc trước.
"Ngoại trừ thử vai hôm nay, bà còn làm gì?" Uông Cảnh Dương nhịn không được truy hỏi một câu.
"Không làm gì!" Lâm Yên nháy nháy mắt, mặt đầy ngây ngốc.
Uông Cảnh Dương nhíu mày, "Sao tôi thấy tâm trạng bà có vẻ sáng lạn thế?"
"Có sao?"
Lâm Yên sờ lên mặt mình, cô chẳng qua đua xe chút thôi mà?
Rõ ràng như vậy?
"Chắc là bởi vì tôi kiếm được tiền!" Lâm Yên trả lời.
Uông Cảnh Dương cảm thấy lý do này cũng hết sức là hợp lý, "Được, tôi trực tiếp giúp bà liên hệ chủ thuê nhà!"
...
Sáng ngày thứ hai.
Hiệu suất của Uông Cảnh Dương cực cao, đã giúp cô liên hệ với chủ thuê nhà xong xuôi, tiền thuê nhà so với giá thị trường, đúng là rẻ hơn một chút.
Nơi này mặc dù không tính là khu trọ tốt, thế nhưng với tiền thuê nhà này, xác thực không tệ.
Thế là, Lâm Yên liền quyết định, lập tức liên hệ với công ty dọn nhà.
Không lâu sau, hai người đứng ở trước cửa khu chung cư của mợ.
Uông Cảnh Dương vừa đi vừa nói: "Đồ dùng trong nhà với đồ điện gia dụng các loại, ngày mai tôi sẽ đi mua với bà!"
Lâm Yên xua tay, "Không cần."Đang nói chuyện, thang máy “tinh” một tiếng, hai người và công nhân của công ty dọn nhà đã chạy tới nơi.
"Bà có một chút đồ vớ vẩn, tôi giúp bà chuyển là xong rồi, còn kêu công ty dọn nhà làm gì?" Uông Cảnh Dương bĩu môi phỉ nhổ.
Lâm Yên vừa bấm nhấn chuông cửa, vừa cười cười, "Ai nói, đồ vật của tôi rất nhiều đấy."
Vừa dứt lời, cửa đã mở.
Vương Xảo Tuệ thấy Lâm Yên thì ngẩn người, lập tức nổi trận lôi đình, khinh khỉnh ra mặt nói, "Ơ! Đây không phải là đại minh tinh Lâm Yên của chúng ta hay sao? Bay lên cành cây rồi, còn mò mặt về chỗ ở rách nát như đây làm gì?"
Tần San San dường như là nghe thấy Lâm Yên tới, lập tức từ phía sau vọt ra, chỉ vào mặt Lâm Yên bắt đầu mắng, "Lâm Yên đồ không biết xấu hổ, đoạt vai của tao! Thế mà còn muốn ở lại trong nhà của tao, không có cửa đâu!"
Vương Xảo Tuệ cười lạnh nhìn thoáng qua Lâm Yên và Uông Cảnh Dương, "Ài, thế nào? Còn mang tiểu bạch kiểm* nghèo túng này đến làm chỗ dựa à?"
(*Tiểu bạch kiểm để chỉ những chàng trai trắng trẻo trông giống thư sinh trói gà không chặt.)
Tiểu bạch kiểm nghèo túng Uông Cảnh Dương: "..."
"Tao cho mày biết Lâm Yên, đây là nhà của bà đây, từ giờ trở đi, mày cút ra ngoài cho tao, nếu không tao sẽ tố cáo kiện mày tội tự ý xông vào nhà dân!" Vương Xảo Tuệ nói xong, tay chỉ thẳng về phía góc tường, "Cầm lấy đống đồ đạc rách nát của mày, cút đi!"
Ánh mắt của Lâm Yên theo hướng tay Vương Xảo Tuệ chỉ, nhìn thoáng qua, đồ đạc trong phòng của cô đã sớm bị Vương Xảo Tuệ coi như thể đống rác mà vứt ra ngoài.
Uông Cảnh Dương không nhịn được nữa nổi giận mắng, "Mẹ kiếp, bà là đồ khốn nạn, lúc trước phòng này là Lâm Yên cho tiền mua, có cút thì cũng phải là các người cút đi..."
Vương Xảo Tuệ lập tức đầy đắc ý, "Ồ, vậy chúng mày đi tố cáo tao đi, cảnh sát tới bắt tao được à? Trên bất động sản chứng nhận có viết tên của tao!"
Lâm Yên không nhanh không chậm cản Uông Cảnh Dương đang tức xù lông, vẫy vẫy tay với công nhân dọn nhà phía sau, "Đồ vật di chuyển cẩn thận."
"Được thưa Lâm tiểu thư!" Công nhân dọn nhà nghiêm chỉnh đóng gói những đồ đạc mà Vương Xảo Tuệ ném ra ngoài, bỏ vào bên trong thùng chứa.
Vương Xảo Tuệ thấy Lâm Yên thức thời như thế, trào phúng vòng hai tay quanh ngực, "Cầm lấy đống rác rưởi của mày cút đi!"
Lâm Yên cười cười, "Không vội, đồ của tôi, còn chưa chuyển xong!"
Vương Xảo Tuệ mặt hơi biến sắc, "Đồ của mày? Mày ngoại trừ chút rách rưới này ra, còn có đồ gì?"
Ánh mắt Lâm Yên vượt qua Vương Xảo Tuệ và Tần San San nhìn vào trong phòng, lập tức nghiêng đầu, mở miệng nói với các nhân viên dọn nhà đang làm việc sau lưng, "Đi vào, toàn bộ dọn sạch cho tôi, một thứ cũng không để lại!"
Beta: Kali
Uông Cảnh Dương cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, anh ta cảm thấy, đêm nay Lâm Yên, so với lúc bình thường hình như có chỗ không giống nhau.
Sau khi bị cấm thi đấu rồi trở về nước, lại bị Lâm Thư Nhã và Hàn Dật Hiên phản bội, cả người Lâm Yên tan vỡ gượng gạo không dậy nổi, nhưng hiện tại, giống như đột nhiên khôi phục sức sống.
Trên thực tế, ở lần gặp mặt trước, anh ta đã phát hiện tinh thần của cô tốt lên không ít.
Nhất là buổi tối hôm nay, thậm chí ngay cả trên người cô anh ta cũng thấy xuất hiện một tia bóng dáng phấn chấn như lúc trước.
"Ngoại trừ thử vai hôm nay, bà còn làm gì?" Uông Cảnh Dương nhịn không được truy hỏi một câu.
"Không làm gì!" Lâm Yên nháy nháy mắt, mặt đầy ngây ngốc.
Uông Cảnh Dương nhíu mày, "Sao tôi thấy tâm trạng bà có vẻ sáng lạn thế?"
"Có sao?"
Lâm Yên sờ lên mặt mình, cô chẳng qua đua xe chút thôi mà?
Rõ ràng như vậy?
"Chắc là bởi vì tôi kiếm được tiền!" Lâm Yên trả lời.
Uông Cảnh Dương cảm thấy lý do này cũng hết sức là hợp lý, "Được, tôi trực tiếp giúp bà liên hệ chủ thuê nhà!"
...
Sáng ngày thứ hai.
Hiệu suất của Uông Cảnh Dương cực cao, đã giúp cô liên hệ với chủ thuê nhà xong xuôi, tiền thuê nhà so với giá thị trường, đúng là rẻ hơn một chút.
Nơi này mặc dù không tính là khu trọ tốt, thế nhưng với tiền thuê nhà này, xác thực không tệ.
Thế là, Lâm Yên liền quyết định, lập tức liên hệ với công ty dọn nhà.
Không lâu sau, hai người đứng ở trước cửa khu chung cư của mợ.
Uông Cảnh Dương vừa đi vừa nói: "Đồ dùng trong nhà với đồ điện gia dụng các loại, ngày mai tôi sẽ đi mua với bà!"
Lâm Yên xua tay, "Không cần."Đang nói chuyện, thang máy “tinh” một tiếng, hai người và công nhân của công ty dọn nhà đã chạy tới nơi.
"Bà có một chút đồ vớ vẩn, tôi giúp bà chuyển là xong rồi, còn kêu công ty dọn nhà làm gì?" Uông Cảnh Dương bĩu môi phỉ nhổ.
Lâm Yên vừa bấm nhấn chuông cửa, vừa cười cười, "Ai nói, đồ vật của tôi rất nhiều đấy."
Vừa dứt lời, cửa đã mở.
Vương Xảo Tuệ thấy Lâm Yên thì ngẩn người, lập tức nổi trận lôi đình, khinh khỉnh ra mặt nói, "Ơ! Đây không phải là đại minh tinh Lâm Yên của chúng ta hay sao? Bay lên cành cây rồi, còn mò mặt về chỗ ở rách nát như đây làm gì?"
Tần San San dường như là nghe thấy Lâm Yên tới, lập tức từ phía sau vọt ra, chỉ vào mặt Lâm Yên bắt đầu mắng, "Lâm Yên đồ không biết xấu hổ, đoạt vai của tao! Thế mà còn muốn ở lại trong nhà của tao, không có cửa đâu!"
Vương Xảo Tuệ cười lạnh nhìn thoáng qua Lâm Yên và Uông Cảnh Dương, "Ài, thế nào? Còn mang tiểu bạch kiểm* nghèo túng này đến làm chỗ dựa à?"
(*Tiểu bạch kiểm để chỉ những chàng trai trắng trẻo trông giống thư sinh trói gà không chặt.)
Tiểu bạch kiểm nghèo túng Uông Cảnh Dương: "..."
"Tao cho mày biết Lâm Yên, đây là nhà của bà đây, từ giờ trở đi, mày cút ra ngoài cho tao, nếu không tao sẽ tố cáo kiện mày tội tự ý xông vào nhà dân!" Vương Xảo Tuệ nói xong, tay chỉ thẳng về phía góc tường, "Cầm lấy đống đồ đạc rách nát của mày, cút đi!"
Ánh mắt của Lâm Yên theo hướng tay Vương Xảo Tuệ chỉ, nhìn thoáng qua, đồ đạc trong phòng của cô đã sớm bị Vương Xảo Tuệ coi như thể đống rác mà vứt ra ngoài.
Uông Cảnh Dương không nhịn được nữa nổi giận mắng, "Mẹ kiếp, bà là đồ khốn nạn, lúc trước phòng này là Lâm Yên cho tiền mua, có cút thì cũng phải là các người cút đi..."
Vương Xảo Tuệ lập tức đầy đắc ý, "Ồ, vậy chúng mày đi tố cáo tao đi, cảnh sát tới bắt tao được à? Trên bất động sản chứng nhận có viết tên của tao!"
Lâm Yên không nhanh không chậm cản Uông Cảnh Dương đang tức xù lông, vẫy vẫy tay với công nhân dọn nhà phía sau, "Đồ vật di chuyển cẩn thận."
"Được thưa Lâm tiểu thư!" Công nhân dọn nhà nghiêm chỉnh đóng gói những đồ đạc mà Vương Xảo Tuệ ném ra ngoài, bỏ vào bên trong thùng chứa.
Vương Xảo Tuệ thấy Lâm Yên thức thời như thế, trào phúng vòng hai tay quanh ngực, "Cầm lấy đống rác rưởi của mày cút đi!"
Lâm Yên cười cười, "Không vội, đồ của tôi, còn chưa chuyển xong!"
Vương Xảo Tuệ mặt hơi biến sắc, "Đồ của mày? Mày ngoại trừ chút rách rưới này ra, còn có đồ gì?"
Ánh mắt Lâm Yên vượt qua Vương Xảo Tuệ và Tần San San nhìn vào trong phòng, lập tức nghiêng đầu, mở miệng nói với các nhân viên dọn nhà đang làm việc sau lưng, "Đi vào, toàn bộ dọn sạch cho tôi, một thứ cũng không để lại!"