Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-78
Chương 77: Âm thầm không cần ghi công
Edit: TH
Beta: Kali
Lâm Yên là trạch nữ* “đầu làm bằng đá” còn giúp được tới nước này, ông ấy lại không phối hợp nữa thì cô cũng bó tay luôn rồi?
(*Trạch nữ - Từ này để chỉ những cô gái có tính cách lập dị, thích ru rú ở nhà, ôm máy tính, đọc truyện, xem phim, online mà lười ra ngoài. – Bản edit được cập nhật hoàn thiện mỗi ngày trên wattpad Meow_team)
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Lâm Yên, cuối cùng Tạ Tranh cũng chịu đi theo bọn họ lên lầu vào trong nhà.
Phòng dù rất nhỏ, lại chất đầy đồ nhưng luôn được Hạ Mộ Vân thu xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Tạ Tranh ngồi xuống một chiếc ghế gỗ nhỏ, chăm chú nhìn những bức tranh trên tường, trong mắt tràn ngập hoài niệm.
Sau đó ánh mắt Tạ Tranh cứ nhìn theo bóng dáng của Hạ Mộ Vân mãi, cho đến khi bà đi vào phòng tìm thuốc, ánh mắt ông vẫn không rời.
Lâm Yên đặt mông xuống cái ghế cạnh Tạ Tranh, rót một chén trà rồi uống hết ừng ực, sau đó nhìn Tạ Tranh với vẻ chỉ hận không rèn được sắt thành thép: "Chú Tạ, vừa rồi con giúp chú như thế mà chú còn muốn đạp đổ chỗ dựa là con à?"
Vẻ mặt Tạ Tranh bất đắc dĩ: "Nhưng mà Tiểu Yên, vết thương của chú thật sự đã tốt lên nhiều rồi. Chờ lát nữa mẹ con mà biết chú lừa bà ấy chẳng phải sẽ càng chán ghét chú hơn sao? Vả lại chú cũng không muốn lừa Mộ Vân, chú luôn nói thật với mẹ con..."
Lâm Yên liếc mắt: "Được thôi, con đây sẽ đưa Phật đến Tây Thiên..."
Tiếp theo không đợi Tạ Tranh kịp nói gì, cô đã bấu mạnh đùi ông một cái.
"Á..." Tạ Tranh lập tức thất thanh kêu đau.
Lâm Yên: "Bây giờ không tính là lừa nữa rồi."
Hạ Mộ Vân vội vàng từ trong nhà chạy ra: "Làm sao thế?"
Lâm Yên mặt không đổi sắc: "Chân của chú Tạ lại đau ạ."
Sau khi trở về từ nhà của Bùi Duật Thành, hiện tại không có bất cứ hoàn cảnh nào có thể ngăn được kĩ năng diễn xuất của cô bộc phát.
Tạ Tranh: "..."
Hạ Mộ Vân vội vàng cầm thuốc đi tới, lập tức quả nhiên thấy cổ chân của Tạ Tranh có một mảng lớn tím bầm còn chưa tan hết.
"Thuốc của bác sĩ trung y này kê cho hiệu quả cũng không tệ, anh thử xem thế nào." Hạ Mộ Vân đưa thuốc mỡ tới.
Tạ Tranh thụ sủng nhược kinh nhận lấy, nâng niu trên tay như nâng vật gì quý giá lắm: "Cảm ơn..."
Lâm Yên thấy vậy cuối cùng cũng thở phào, nhìn thời gian trên điện thoại di động lập tức thấy hợp thời cơ liền mở miệng nói: "Mẹ, ngày mai con còn phải dậy sớm nên giờ con về trước đây, chờ chú Tạ bôi thuốc xong thì nhờ mẹ tiễn chú ấy xuống lầu nhé! "
Dứt lời còn sợ có chuyện gì nữa xảy ra, Lâm Yên hoàn toàn không đợi phản ứng của Tạ Tranh và Hạ Mộ Vân, chạy như bay không thấy bóng dáng đâu cả.
Hi vọng Tạ Tranh có thể nắm lấy cơ hội này, trò chuyện với mẹ cho tốt để gia tăng tình cảm.
Sau khi xuống lầu, Lâm Yên ngẩng đầu nhìn lên trên một chút, âm thầm lưu giữ công lao của mình.
Giải quyết xong, Lâm Yên liền chuẩn bị ra về.
Vừa mới đi chưa được bao xa đã thấy ánh đèn xe chiếu rọi sau lưng.
Lâm Yên vô thức nghiêng đầu, kết quả thấy... Xe của Tạ Tranh đang ở phía sau.
Chuyện gì thế này?
Lúc nãy vừa mới lên sao chưa gì đã xuống rồi?
Tạ Tranh hạ cửa kính xuống, gọi cô: "Tiểu Yên, lên xe đi chú đưa con về."
Lâm Yên vội hỏi: "Chú Tạ, sao chú nhanh thế? Chẳng lẽ... Bị mẹ con đuổi xuống sao?"
Sắc mặt Tạ Tranh có chút lúng túng nói: "Không phải, chú sợ mẹ con và chú ở một mình riêng với nhau không tự nhiên."
Lâm Yên: "..."
Cô quả thật không còn gì để nói...
Lâm Yên bất đắc dĩ mở cửa xe leo lên.
Trầm mặc một lúc lâu, Tạ Tranh mới mở miệng: " Tiểu Yên, cảm ơn..."
Lâm Yên vẫn còn đang bực tức: "Cảm ơn cái gì ạ?"
Tạ Tranh: "Cảm ơn con vừa rồi..."
Lâm Yên: "Cấu chú một cái sao?"
Tạ Tranh: "Khụ khụ..."
Lâm Yên cảm thán… Tình tình thật thà thật quá mệt mỏi, phối hợp với Tạ Tranh cấp bậc thanh đồng* thấp tè này thật uổng công kĩ năng đánh vương giả* của cô mà!
(*Thanh đồng và vương giả đã chú thích ở chương 41.)
Edit: TH
Beta: Kali
Lâm Yên là trạch nữ* “đầu làm bằng đá” còn giúp được tới nước này, ông ấy lại không phối hợp nữa thì cô cũng bó tay luôn rồi?
(*Trạch nữ - Từ này để chỉ những cô gái có tính cách lập dị, thích ru rú ở nhà, ôm máy tính, đọc truyện, xem phim, online mà lười ra ngoài. – Bản edit được cập nhật hoàn thiện mỗi ngày trên wattpad Meow_team)
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Lâm Yên, cuối cùng Tạ Tranh cũng chịu đi theo bọn họ lên lầu vào trong nhà.
Phòng dù rất nhỏ, lại chất đầy đồ nhưng luôn được Hạ Mộ Vân thu xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Tạ Tranh ngồi xuống một chiếc ghế gỗ nhỏ, chăm chú nhìn những bức tranh trên tường, trong mắt tràn ngập hoài niệm.
Sau đó ánh mắt Tạ Tranh cứ nhìn theo bóng dáng của Hạ Mộ Vân mãi, cho đến khi bà đi vào phòng tìm thuốc, ánh mắt ông vẫn không rời.
Lâm Yên đặt mông xuống cái ghế cạnh Tạ Tranh, rót một chén trà rồi uống hết ừng ực, sau đó nhìn Tạ Tranh với vẻ chỉ hận không rèn được sắt thành thép: "Chú Tạ, vừa rồi con giúp chú như thế mà chú còn muốn đạp đổ chỗ dựa là con à?"
Vẻ mặt Tạ Tranh bất đắc dĩ: "Nhưng mà Tiểu Yên, vết thương của chú thật sự đã tốt lên nhiều rồi. Chờ lát nữa mẹ con mà biết chú lừa bà ấy chẳng phải sẽ càng chán ghét chú hơn sao? Vả lại chú cũng không muốn lừa Mộ Vân, chú luôn nói thật với mẹ con..."
Lâm Yên liếc mắt: "Được thôi, con đây sẽ đưa Phật đến Tây Thiên..."
Tiếp theo không đợi Tạ Tranh kịp nói gì, cô đã bấu mạnh đùi ông một cái.
"Á..." Tạ Tranh lập tức thất thanh kêu đau.
Lâm Yên: "Bây giờ không tính là lừa nữa rồi."
Hạ Mộ Vân vội vàng từ trong nhà chạy ra: "Làm sao thế?"
Lâm Yên mặt không đổi sắc: "Chân của chú Tạ lại đau ạ."
Sau khi trở về từ nhà của Bùi Duật Thành, hiện tại không có bất cứ hoàn cảnh nào có thể ngăn được kĩ năng diễn xuất của cô bộc phát.
Tạ Tranh: "..."
Hạ Mộ Vân vội vàng cầm thuốc đi tới, lập tức quả nhiên thấy cổ chân của Tạ Tranh có một mảng lớn tím bầm còn chưa tan hết.
"Thuốc của bác sĩ trung y này kê cho hiệu quả cũng không tệ, anh thử xem thế nào." Hạ Mộ Vân đưa thuốc mỡ tới.
Tạ Tranh thụ sủng nhược kinh nhận lấy, nâng niu trên tay như nâng vật gì quý giá lắm: "Cảm ơn..."
Lâm Yên thấy vậy cuối cùng cũng thở phào, nhìn thời gian trên điện thoại di động lập tức thấy hợp thời cơ liền mở miệng nói: "Mẹ, ngày mai con còn phải dậy sớm nên giờ con về trước đây, chờ chú Tạ bôi thuốc xong thì nhờ mẹ tiễn chú ấy xuống lầu nhé! "
Dứt lời còn sợ có chuyện gì nữa xảy ra, Lâm Yên hoàn toàn không đợi phản ứng của Tạ Tranh và Hạ Mộ Vân, chạy như bay không thấy bóng dáng đâu cả.
Hi vọng Tạ Tranh có thể nắm lấy cơ hội này, trò chuyện với mẹ cho tốt để gia tăng tình cảm.
Sau khi xuống lầu, Lâm Yên ngẩng đầu nhìn lên trên một chút, âm thầm lưu giữ công lao của mình.
Giải quyết xong, Lâm Yên liền chuẩn bị ra về.
Vừa mới đi chưa được bao xa đã thấy ánh đèn xe chiếu rọi sau lưng.
Lâm Yên vô thức nghiêng đầu, kết quả thấy... Xe của Tạ Tranh đang ở phía sau.
Chuyện gì thế này?
Lúc nãy vừa mới lên sao chưa gì đã xuống rồi?
Tạ Tranh hạ cửa kính xuống, gọi cô: "Tiểu Yên, lên xe đi chú đưa con về."
Lâm Yên vội hỏi: "Chú Tạ, sao chú nhanh thế? Chẳng lẽ... Bị mẹ con đuổi xuống sao?"
Sắc mặt Tạ Tranh có chút lúng túng nói: "Không phải, chú sợ mẹ con và chú ở một mình riêng với nhau không tự nhiên."
Lâm Yên: "..."
Cô quả thật không còn gì để nói...
Lâm Yên bất đắc dĩ mở cửa xe leo lên.
Trầm mặc một lúc lâu, Tạ Tranh mới mở miệng: " Tiểu Yên, cảm ơn..."
Lâm Yên vẫn còn đang bực tức: "Cảm ơn cái gì ạ?"
Tạ Tranh: "Cảm ơn con vừa rồi..."
Lâm Yên: "Cấu chú một cái sao?"
Tạ Tranh: "Khụ khụ..."
Lâm Yên cảm thán… Tình tình thật thà thật quá mệt mỏi, phối hợp với Tạ Tranh cấp bậc thanh đồng* thấp tè này thật uổng công kĩ năng đánh vương giả* của cô mà!
(*Thanh đồng và vương giả đã chú thích ở chương 41.)