Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-276
CHƯƠNG 276: CHỌN ĐÀN ÔNG CỦA SÒNG BẠC
Thật ra anh ta rất muốn biết.
Nhưng anh ta lại không muốn điều tra Tống Thanh
Điều đó thể hiện anh ta không tin tưởng Tống Thanh.
Anh ta không muốn làm vậy.
Nếu như là lúc trước, anh ta sẽ làm như thế mà không cần phải suy nghĩ.
Nhưng mà bây giờ khác rồi.
Tống Thanh là giấc mơ tuổi thơ mà anh ấy đã tìm kiếm mười tám năm, và hiện tai cũng là người vợ mà anh hết mực yêu thương, là người phụ nữ mà anh muốn nắm tay đi nốt nửa đời còn lại.
Anh ấy đồng ý tin tưởng Tống Thanh, và cũng tin tình cảm của họ có thể vượt qua mọi thử thách.
Kẻ thù lớn đến mấy cũng có lớn hơn được Phương Mạn Luân không?
Không cần biết người đàn ông quấy rối sòng bạc đó là ai, Tống Thanh cũng sẽ tự biết tính toán.
Cho nên, Hà Nhật Dương chọn cách làm ngơ.
Đã nói yêu đến vô tận cũng chỉ là học được cách làm ngơ thôi mà.
Hà Nhật Dương của giây phút này, thật sự đã yêu Tống Thanh đến tận xương tận thịt rồi.
Hình ảnh trong mơ và thực tế hòa lẫn vào nhau một cách hoàn hảo, làm sao mà anh ta không yêu Tống Thanh sâu đậm cho được.
Cho nên, trong tình yêu, người đầu tiên động lòng sẽ là bên phải hi sinh nhiều hơn hết.
Cho nên, Hà Nhật Dương là người không muốn mất đối phương nhất.
Một bên khác, quả nhiên sau khi tỉnh lại, Trình Thiên Cát đã sốt rất cao.
Không kịp để Lưu Nghĩa hỏi thêm, một lần nữa lại hôn mê bất tỉnh.
Mũi tiêm hạ sốt mà Lưu Nghĩa nhờ Tống Thanh chuẩn bị, cuối cùng cũng có tác dụng rồi, nó đã đẩy lùi thân nhiệt của anh ấy xuống một cách nhanh chóng.
Vì anh ấy bị thương nên không thể ăn uống dễ dàng được, cho nên Lưu Nghĩa giúp anh ta truyền nhỏ giọt, tiêm thuốc chống viêm vào người, dự đoán sẽ hồi phục trong vòng ba ngày.
Tống Thanh gọi qua cho Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, tối nay em không về được. Em ở cùng với Lưu Nghĩa, có một người bạn bị thương, thương nặng lắm, thân phận có chút đặc biệt, không vào bệnh viện được, Em và Lưu Nghĩa phải ở lại chăm sóc cho anh ấy.”
Hà Nhật Dương cười thật tươi trong điện thoại: “Vậy à? Là bạn như thế nào mà khiến em lo lắng thế?”
Hà Nhật Dương nói không để tâm thật ra chỉ là nói dối thôi!
Sao mà không để tâm cho được chứ?
Nhất là người hay ghen tuông, à không, là trùm ghen tuông Hà tổng!
Tống Thanh nói với giọng khiêm tốn: “Là một người bạn quen biết từ lúc nhỏ của em, hiện giờ thân phận của anh ấy là sát thủ, hôm nay không biết đã làm gì mà bị thương toàn thân, đợi vài ngày nữa em chính thức giới thiệu hai người với nhau nhé? Em sẽ giới thiệu anh ấy cho anh biết.”
Hà Nhật Dương nghe Tống Thanh nói vậy, cơn ghen cuối cùng cũng được dập tắt.
Anh ta biết chắc, Thanh Thanh của anh ta sẽ không làm anh ta thất vọng!
Thanh Thanh của anh ta không phải là loại phụ nữ lẳng lơ!
“Ừ, cần anh giúp cái gì thì cứ việc lên tiếng nhé.” Hà Nhật Dương nói với vẻ hài lòng: “Không cần biết anh ấy thân phận gì, chi cần nằm trong địa phận này, anh sẽ giải quyết được hết.”
Tống Thanh cười nói: “Dạ, khi nào cần anh giúp đỡ, em sẽ không khách sao đâu.”
Gác máy điện thoại xong, Tống Thanh và Lưu Nghĩa thay phiên nhau chăm sóc cho Trình Thiên Cát.
Cũng may khách sạn có dịch vụ phục vụ món tại phòng, nên hai người cũng không sợ bị đói.
Đến khoảng nửa đêm thì Trình Thiên Cát cuối cùng cũng hạ sốt rồi .
Lưu Nghĩa nhìn vào nhiệt kế, dù sao cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Tống Thanh nghe tiếng động cũng đã bật dậy từ trong cơn mơ, hỏi nhỏ: “Sao rồi?”
“Nói chung là hạ sốt rồi. Xem ra đến sáng mai là có thể tỉnh táo lại rồi.” Lưu Nghĩa trả lời: “Cậu ngủ đi, để tớ trông chừng anh ấy được rồi.”
Tống Thanh lầm bầm một câu: “Chút nữa tớ sẽ thay cậu.” Nói xong, Tống Thanh lại ngủ thiếp đi.
Đến lúc trời sáng, Trình Thiên Cát quả nhiên khỏe lại và tỉnh táo hẳn ra.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa dù sao cũng không uổng công bận rộn suốt một ngày một đêm, tính ra cũng kịp kéo anh ta quay về từ cõi chết.
Trình Thiên Cát nhìn vào quần thâm mắt của Tống Thanh và Lưu Nghĩa, nói với giọng e ngại và cảm kích: “Cám ơn hai người nhé.”
Lưu Nghĩa đưa chén cháo cho Tống Thanh, nói: “Nếu như cảm kích chúng tôi như thế, thì kể đầu đuôi câu chuyện cho chúng tôi nghe đi? Thanh Thanh vì bảo vệ anh, tối qua không thèm về nhà luôn đó.”
Tống Thanh nói giọng dịu dàng: “Đừng vội, ăn chút gì trước đi. Em vừa mới nấu cháo, ăn nhiều chút nhé, có sức thì mới có thể hồi phục nhanh được.”
Lần đầu tiên Trình Thiên Cát ăn thức ăn của người khác đưa mà không hề nghi ngờ hay đắn đo suy nghĩ.
Nhìn ra được điều này, Lưu Nghĩa gật đầu.
Xem ra anh ấy cũng có lương tâm, không nghi nghờ Tống Thanh.
Chỉ cần lúc nãy anh ấy có một chút đắn đo, không ăn thức ăn của Tống Thanh đưa cho, Lưu Nghĩa, cô ấy sẽ lôi Tống Thanh rời khỏi chỗ này ngay, mặc kệ anh ta sống hay chết.
Trình Thiên Cát ăn được vài muỗng rồi lắc đầu, thể hiện không muốn ăn nữa.
Tống Thanh cũng biết người vừa mới khỏi bệnh sẽ không ăn được nhiều, thế là rút tay lại, nói: “Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại bị thương nặng như vậy?”
Trình Thiên Cát nở nụ cười gượng, nói: “Nói về chuyện này, chắc phải bắt đầu kể từ rất lâu rất lâu về trước. Nếu hai người đủ kiên nhẫn, anh sẽ kể từ từ cho nghe.”
Lưu Nghĩa khiêng thẳng cái ghế qua đó, ngồi sẵn để nghe kể chuyện.
Tống Thanh rót ly nước cho Lưu Nghĩa, rồi mới ngồi xuống cùng với Lưu Nghĩa.
Trình Thiên Cát chớp mắt vài lần, rồi bắt đầu kể: “Việc anh muốn làm sát thủ không phải sinh ra là đã muốn làm, mà là tại vì, anh bị bán đi. Từ nhỏ trí nhớ của anh đã rất tốt, anh nhớ rất rõ vào năm anh bốn tuổi, có một đám người đến nhà anh, rất hung dữ, bắt ba mẹ anh trả tiền, nếu không chịu trả tiền, sẽ phải bán anh để trả nợ. Người cha mê cờ bạc của anh đã đồng ý, cho đối phương đưa anh đi, mẹ anh đã liều mạng để giữ lại anh, và vì thế mà bị một người dùng dao đâm chết tại chỗ. Người cha mê cờ bạc của anh, không nói tiếng nào, thậm chí ông ta còn biểu hiện sẽ không báo cảnh sát, chỉ cần đối phương cho ông ấy thêm một trăm ngàn để làm vốn cờ bạc, ông ấy xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Chính mắt anh chứng kiến mẹ mình chết trước mặt mình, chính mắt anh nhìn người đó dùng một trăm ngàn để mua tính mạng của mẹ anh. Người cha đó của anh chỉ lo vui vẻ đếm tiền, không hề quan tâm đến sự sống chết của anh, và cũng không thèm nhìn mặt người vợ vừa chết của mình. Anh bị người khác đưa đi. Anh bị con buôn đưa đi và anh được bán đi chỉ với giá ba mười triệu. Vì tính anh cứng đầu khó bảo, nên thường hay bị ăn đòn. Nếu không phải vì bọn họ muốn bán anh với giá cao, chắc họ đã chặt hết tay chân anh rồi cho đi làm ăn xin. Chính ngay lúc đó, có một người đàn ông đội nón vành nhìn thấy anh, ông ấy đã cướp lấy anh từ tay con buôn đó.”
“Ông nói, ông bắt gặp được ánh mắt của anh. Hỏi anh, có muốn làm sát thủ không? Anh liền hỏi ông ấy, làm sát thủ có trả thù cho mẹ được không? Ông ấy nói có thể, chỉ cần anh chịu sự huấn luyện và thử thách của căn cứ, chỉ cần anh hoàn thành nhiệm vụ được giao, là anh sẽ được làm việc mình muốn. Anh đã đồng ý. Rồi anh đi theo người đàn ông đội nón vành, đến một nơi như địa ngục, nơi không bao giờ thấy được ánh nắng ban ngày. Ở chỗ đó, không có tình cảm, chỉ có mùi máu tanh. Nơi đótập hợp hơn năm trăm mấy đứa trẻ từ khắp thế giới, cùng nhau huấn luyện cùng nhau giết chóc, cuối cùng chỉ có mười người có thể thoát khỏi nơi khủng khiếp đó. Và Anh đã trở thành một trong số mười người đó.”
“Khi anh ra ngoài, năm đó anh mười hai tuổi. Anh đã đánh bại rất nhiều đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi khác, anh là người nhỏ tuổi nhất. Anh được thay người huấn luyện, thầy của anh họ Vưu, cô ấy là một sát thủ rất là xuất sắc, dưới sự chỉ đạo của cô ấy, anh ngày một trưởng thành, cuối cùng trở thành tay sát thủ đạt tiêu chuẩn. Lần này anh đến thành phố H, là vì người mà giết chết mẹ anh năm xưa đang ở đây. Anh thăm dò được, ngay lúc anh bị bán đi, người cha mê cờ bạc của anh đã mang ba mươi triệu tiền mua mạng người đến sòng bạc, và thua sạch hết, sau đó vì chơi gian lận nên bị người ta đánh gãy chân, rồi quăng ra ngoài đường lớn, không bao lâu sau, ông ấy phải đi giành thức ăn của chó hoang.”
“Anh đi tìm người đó trả thù. Nhưng anh đã tính sai. Số người đi theo anh ta chỉ là một nhóm nhỏ, vẫn còn một nhóm lớn ẩn núp ở xung quanh, thế là anh thất bại.” Trình Thiên Cát cười trong đau khổ: “Thanh Thanh, em còn nhớ câu hỏi lần trước anh hỏi em không? Nếu anh là sát thủ em có chê bai anh không? Em có sợ anh liên lụy em không? Bây giờ, anh vẫn muốn hỏi em hai câu. Nếu như…..”
Đột nhiên mắt Trình Thiên Cát đỏ ửng lên, cắn chặt môi rồi mà vẫn còn run, nước mắt từ hai bên khóe mắt, chảy dài xuống mặt, giọng nói nghẹn ngào: “Nếu như em chê anh là con của một tên mê cờ bạc, chê anh là đứa mồ côi cha mẹ, chê anh là một tay sát thủ mà ai cũng ghét bỏ, bây giờ em bỏ đi vẫn còn kịp. Chỉ với thời gian một ngày, bọn họ sẽ không gây phiền phức với em đâu.”
Trình Thiên Cát tiếp tục kể về quá khứ của anh, phần lớn quá trình chỉ kể sơ qua thôi.
Nhưng mà, Tống Thanh rõ ràng nghe ra được anh không muốn nhắc về chuyện cũ.
Những tháng ngày đó đối với anh mà nói, đã trở thành một vết thương lớn.
Mỗi một lần nhớ lại là một lần rạch vết thương ra một lần nữa .
Thật không ngờ, anh ấy lại có một quá khứ đau thương như vậy.
Hèn gì mười tám năm trước khi nhặt được anh ở trong rừng, khí chất của anh ấy không hề giống với người khác.
Thì ra là vì làm sát thủ.
Ngay lúc này đây, Tống Thanh càng tin rằng Trình Thiên Cát chính là anh bạn nhỏ mà mình đã từng gặp mười tám năm trước.
Tại vì anh bạn nhỏ mười tám năm trước cũng từng mang trên mình rất nhiều thù hằn.
Lưu Nghĩa than nhẹ một tiếng, nói: “Cho nên, người đại náo sòng bạc chính là anh à?”
Trình Thiên Cát lẳng lặng gật đầu thừa nhận.
Lưu Nghĩa thở một hơi rồi nói: “Bây giờ bên ngoài đang rất là căng thẳng, bọn người Mãn Thế Giới đang tìm anh. Nếu không phải trùng hợp tôi và Thanh Thanh gặp được anh, chỉ sợ anh đã sớm rơi vào tay bọn họ rồi. Có nhà họ Hà đứng ra che chở, bọn họ không dám làm gì anh đâu.”
Trình Thiên Cát không trả lời, quay đầu nhìn về hướng Tống Thanh.
Tống Thanh trả lời một cách thản nhiên: “Nếu như lo lắng bị anh liên lụy, nếu chê bai xuất thân của anh, em đã bỏ đi lâu rồi, cần gì phải đợi đến giờ? Hôm qua, Lý Hạ đã nhắc nhở em rồi, nói là bên ngoài đang rất loạn, kêu em phải cẩn thận an toàn. Em mà không liên tưởng đến anh thì em đúng là quá ngốc rồi.”
“Vậy em….” Mắt Trình Thiên Cát sáng lên, nghẹn ngào nói: “Em thật sự không chê xuất thân bẩn thỉu của anh sao? Có thể vì em không biết, thật ra anh…..anh…..anh chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, và đôi khi có nhiệm vụ phải bán rẻ bản thân. Em thật sự không chê anh bẩn sao?”
Tống Thanh thở nhẹ: “Từ nhỏ đến lớn, anh toàn gặp những chuyện bất hạnh. Hy vọng sau này, anh có thể nắm bắt được cuộc sống của bản thân mình, không bị người khác ức hiếp như vậy nữa.”
Lưu Nghĩa nói: “Anh khùng hay sao? Nếu Thanh Thanh là kiểu người khinh thường người khác, thì sao lại làm bạn với anh chứ?”
Tống Thanh cười nhẹ: “Em có thể gặp lại anh, đó chính là ơn do ông trời ban cho, làm sao có thể chê bai sự ưu ái của ông trời đối với em chứ?”
Trình Thiên Cát lúc này mới thật sự động lòng: “Anh thật vinh hạnh!”
Thật ra anh ta rất muốn biết.
Nhưng anh ta lại không muốn điều tra Tống Thanh
Điều đó thể hiện anh ta không tin tưởng Tống Thanh.
Anh ta không muốn làm vậy.
Nếu như là lúc trước, anh ta sẽ làm như thế mà không cần phải suy nghĩ.
Nhưng mà bây giờ khác rồi.
Tống Thanh là giấc mơ tuổi thơ mà anh ấy đã tìm kiếm mười tám năm, và hiện tai cũng là người vợ mà anh hết mực yêu thương, là người phụ nữ mà anh muốn nắm tay đi nốt nửa đời còn lại.
Anh ấy đồng ý tin tưởng Tống Thanh, và cũng tin tình cảm của họ có thể vượt qua mọi thử thách.
Kẻ thù lớn đến mấy cũng có lớn hơn được Phương Mạn Luân không?
Không cần biết người đàn ông quấy rối sòng bạc đó là ai, Tống Thanh cũng sẽ tự biết tính toán.
Cho nên, Hà Nhật Dương chọn cách làm ngơ.
Đã nói yêu đến vô tận cũng chỉ là học được cách làm ngơ thôi mà.
Hà Nhật Dương của giây phút này, thật sự đã yêu Tống Thanh đến tận xương tận thịt rồi.
Hình ảnh trong mơ và thực tế hòa lẫn vào nhau một cách hoàn hảo, làm sao mà anh ta không yêu Tống Thanh sâu đậm cho được.
Cho nên, trong tình yêu, người đầu tiên động lòng sẽ là bên phải hi sinh nhiều hơn hết.
Cho nên, Hà Nhật Dương là người không muốn mất đối phương nhất.
Một bên khác, quả nhiên sau khi tỉnh lại, Trình Thiên Cát đã sốt rất cao.
Không kịp để Lưu Nghĩa hỏi thêm, một lần nữa lại hôn mê bất tỉnh.
Mũi tiêm hạ sốt mà Lưu Nghĩa nhờ Tống Thanh chuẩn bị, cuối cùng cũng có tác dụng rồi, nó đã đẩy lùi thân nhiệt của anh ấy xuống một cách nhanh chóng.
Vì anh ấy bị thương nên không thể ăn uống dễ dàng được, cho nên Lưu Nghĩa giúp anh ta truyền nhỏ giọt, tiêm thuốc chống viêm vào người, dự đoán sẽ hồi phục trong vòng ba ngày.
Tống Thanh gọi qua cho Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, tối nay em không về được. Em ở cùng với Lưu Nghĩa, có một người bạn bị thương, thương nặng lắm, thân phận có chút đặc biệt, không vào bệnh viện được, Em và Lưu Nghĩa phải ở lại chăm sóc cho anh ấy.”
Hà Nhật Dương cười thật tươi trong điện thoại: “Vậy à? Là bạn như thế nào mà khiến em lo lắng thế?”
Hà Nhật Dương nói không để tâm thật ra chỉ là nói dối thôi!
Sao mà không để tâm cho được chứ?
Nhất là người hay ghen tuông, à không, là trùm ghen tuông Hà tổng!
Tống Thanh nói với giọng khiêm tốn: “Là một người bạn quen biết từ lúc nhỏ của em, hiện giờ thân phận của anh ấy là sát thủ, hôm nay không biết đã làm gì mà bị thương toàn thân, đợi vài ngày nữa em chính thức giới thiệu hai người với nhau nhé? Em sẽ giới thiệu anh ấy cho anh biết.”
Hà Nhật Dương nghe Tống Thanh nói vậy, cơn ghen cuối cùng cũng được dập tắt.
Anh ta biết chắc, Thanh Thanh của anh ta sẽ không làm anh ta thất vọng!
Thanh Thanh của anh ta không phải là loại phụ nữ lẳng lơ!
“Ừ, cần anh giúp cái gì thì cứ việc lên tiếng nhé.” Hà Nhật Dương nói với vẻ hài lòng: “Không cần biết anh ấy thân phận gì, chi cần nằm trong địa phận này, anh sẽ giải quyết được hết.”
Tống Thanh cười nói: “Dạ, khi nào cần anh giúp đỡ, em sẽ không khách sao đâu.”
Gác máy điện thoại xong, Tống Thanh và Lưu Nghĩa thay phiên nhau chăm sóc cho Trình Thiên Cát.
Cũng may khách sạn có dịch vụ phục vụ món tại phòng, nên hai người cũng không sợ bị đói.
Đến khoảng nửa đêm thì Trình Thiên Cát cuối cùng cũng hạ sốt rồi .
Lưu Nghĩa nhìn vào nhiệt kế, dù sao cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Tống Thanh nghe tiếng động cũng đã bật dậy từ trong cơn mơ, hỏi nhỏ: “Sao rồi?”
“Nói chung là hạ sốt rồi. Xem ra đến sáng mai là có thể tỉnh táo lại rồi.” Lưu Nghĩa trả lời: “Cậu ngủ đi, để tớ trông chừng anh ấy được rồi.”
Tống Thanh lầm bầm một câu: “Chút nữa tớ sẽ thay cậu.” Nói xong, Tống Thanh lại ngủ thiếp đi.
Đến lúc trời sáng, Trình Thiên Cát quả nhiên khỏe lại và tỉnh táo hẳn ra.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa dù sao cũng không uổng công bận rộn suốt một ngày một đêm, tính ra cũng kịp kéo anh ta quay về từ cõi chết.
Trình Thiên Cát nhìn vào quần thâm mắt của Tống Thanh và Lưu Nghĩa, nói với giọng e ngại và cảm kích: “Cám ơn hai người nhé.”
Lưu Nghĩa đưa chén cháo cho Tống Thanh, nói: “Nếu như cảm kích chúng tôi như thế, thì kể đầu đuôi câu chuyện cho chúng tôi nghe đi? Thanh Thanh vì bảo vệ anh, tối qua không thèm về nhà luôn đó.”
Tống Thanh nói giọng dịu dàng: “Đừng vội, ăn chút gì trước đi. Em vừa mới nấu cháo, ăn nhiều chút nhé, có sức thì mới có thể hồi phục nhanh được.”
Lần đầu tiên Trình Thiên Cát ăn thức ăn của người khác đưa mà không hề nghi ngờ hay đắn đo suy nghĩ.
Nhìn ra được điều này, Lưu Nghĩa gật đầu.
Xem ra anh ấy cũng có lương tâm, không nghi nghờ Tống Thanh.
Chỉ cần lúc nãy anh ấy có một chút đắn đo, không ăn thức ăn của Tống Thanh đưa cho, Lưu Nghĩa, cô ấy sẽ lôi Tống Thanh rời khỏi chỗ này ngay, mặc kệ anh ta sống hay chết.
Trình Thiên Cát ăn được vài muỗng rồi lắc đầu, thể hiện không muốn ăn nữa.
Tống Thanh cũng biết người vừa mới khỏi bệnh sẽ không ăn được nhiều, thế là rút tay lại, nói: “Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại bị thương nặng như vậy?”
Trình Thiên Cát nở nụ cười gượng, nói: “Nói về chuyện này, chắc phải bắt đầu kể từ rất lâu rất lâu về trước. Nếu hai người đủ kiên nhẫn, anh sẽ kể từ từ cho nghe.”
Lưu Nghĩa khiêng thẳng cái ghế qua đó, ngồi sẵn để nghe kể chuyện.
Tống Thanh rót ly nước cho Lưu Nghĩa, rồi mới ngồi xuống cùng với Lưu Nghĩa.
Trình Thiên Cát chớp mắt vài lần, rồi bắt đầu kể: “Việc anh muốn làm sát thủ không phải sinh ra là đã muốn làm, mà là tại vì, anh bị bán đi. Từ nhỏ trí nhớ của anh đã rất tốt, anh nhớ rất rõ vào năm anh bốn tuổi, có một đám người đến nhà anh, rất hung dữ, bắt ba mẹ anh trả tiền, nếu không chịu trả tiền, sẽ phải bán anh để trả nợ. Người cha mê cờ bạc của anh đã đồng ý, cho đối phương đưa anh đi, mẹ anh đã liều mạng để giữ lại anh, và vì thế mà bị một người dùng dao đâm chết tại chỗ. Người cha mê cờ bạc của anh, không nói tiếng nào, thậm chí ông ta còn biểu hiện sẽ không báo cảnh sát, chỉ cần đối phương cho ông ấy thêm một trăm ngàn để làm vốn cờ bạc, ông ấy xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Chính mắt anh chứng kiến mẹ mình chết trước mặt mình, chính mắt anh nhìn người đó dùng một trăm ngàn để mua tính mạng của mẹ anh. Người cha đó của anh chỉ lo vui vẻ đếm tiền, không hề quan tâm đến sự sống chết của anh, và cũng không thèm nhìn mặt người vợ vừa chết của mình. Anh bị người khác đưa đi. Anh bị con buôn đưa đi và anh được bán đi chỉ với giá ba mười triệu. Vì tính anh cứng đầu khó bảo, nên thường hay bị ăn đòn. Nếu không phải vì bọn họ muốn bán anh với giá cao, chắc họ đã chặt hết tay chân anh rồi cho đi làm ăn xin. Chính ngay lúc đó, có một người đàn ông đội nón vành nhìn thấy anh, ông ấy đã cướp lấy anh từ tay con buôn đó.”
“Ông nói, ông bắt gặp được ánh mắt của anh. Hỏi anh, có muốn làm sát thủ không? Anh liền hỏi ông ấy, làm sát thủ có trả thù cho mẹ được không? Ông ấy nói có thể, chỉ cần anh chịu sự huấn luyện và thử thách của căn cứ, chỉ cần anh hoàn thành nhiệm vụ được giao, là anh sẽ được làm việc mình muốn. Anh đã đồng ý. Rồi anh đi theo người đàn ông đội nón vành, đến một nơi như địa ngục, nơi không bao giờ thấy được ánh nắng ban ngày. Ở chỗ đó, không có tình cảm, chỉ có mùi máu tanh. Nơi đótập hợp hơn năm trăm mấy đứa trẻ từ khắp thế giới, cùng nhau huấn luyện cùng nhau giết chóc, cuối cùng chỉ có mười người có thể thoát khỏi nơi khủng khiếp đó. Và Anh đã trở thành một trong số mười người đó.”
“Khi anh ra ngoài, năm đó anh mười hai tuổi. Anh đã đánh bại rất nhiều đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi khác, anh là người nhỏ tuổi nhất. Anh được thay người huấn luyện, thầy của anh họ Vưu, cô ấy là một sát thủ rất là xuất sắc, dưới sự chỉ đạo của cô ấy, anh ngày một trưởng thành, cuối cùng trở thành tay sát thủ đạt tiêu chuẩn. Lần này anh đến thành phố H, là vì người mà giết chết mẹ anh năm xưa đang ở đây. Anh thăm dò được, ngay lúc anh bị bán đi, người cha mê cờ bạc của anh đã mang ba mươi triệu tiền mua mạng người đến sòng bạc, và thua sạch hết, sau đó vì chơi gian lận nên bị người ta đánh gãy chân, rồi quăng ra ngoài đường lớn, không bao lâu sau, ông ấy phải đi giành thức ăn của chó hoang.”
“Anh đi tìm người đó trả thù. Nhưng anh đã tính sai. Số người đi theo anh ta chỉ là một nhóm nhỏ, vẫn còn một nhóm lớn ẩn núp ở xung quanh, thế là anh thất bại.” Trình Thiên Cát cười trong đau khổ: “Thanh Thanh, em còn nhớ câu hỏi lần trước anh hỏi em không? Nếu anh là sát thủ em có chê bai anh không? Em có sợ anh liên lụy em không? Bây giờ, anh vẫn muốn hỏi em hai câu. Nếu như…..”
Đột nhiên mắt Trình Thiên Cát đỏ ửng lên, cắn chặt môi rồi mà vẫn còn run, nước mắt từ hai bên khóe mắt, chảy dài xuống mặt, giọng nói nghẹn ngào: “Nếu như em chê anh là con của một tên mê cờ bạc, chê anh là đứa mồ côi cha mẹ, chê anh là một tay sát thủ mà ai cũng ghét bỏ, bây giờ em bỏ đi vẫn còn kịp. Chỉ với thời gian một ngày, bọn họ sẽ không gây phiền phức với em đâu.”
Trình Thiên Cát tiếp tục kể về quá khứ của anh, phần lớn quá trình chỉ kể sơ qua thôi.
Nhưng mà, Tống Thanh rõ ràng nghe ra được anh không muốn nhắc về chuyện cũ.
Những tháng ngày đó đối với anh mà nói, đã trở thành một vết thương lớn.
Mỗi một lần nhớ lại là một lần rạch vết thương ra một lần nữa .
Thật không ngờ, anh ấy lại có một quá khứ đau thương như vậy.
Hèn gì mười tám năm trước khi nhặt được anh ở trong rừng, khí chất của anh ấy không hề giống với người khác.
Thì ra là vì làm sát thủ.
Ngay lúc này đây, Tống Thanh càng tin rằng Trình Thiên Cát chính là anh bạn nhỏ mà mình đã từng gặp mười tám năm trước.
Tại vì anh bạn nhỏ mười tám năm trước cũng từng mang trên mình rất nhiều thù hằn.
Lưu Nghĩa than nhẹ một tiếng, nói: “Cho nên, người đại náo sòng bạc chính là anh à?”
Trình Thiên Cát lẳng lặng gật đầu thừa nhận.
Lưu Nghĩa thở một hơi rồi nói: “Bây giờ bên ngoài đang rất là căng thẳng, bọn người Mãn Thế Giới đang tìm anh. Nếu không phải trùng hợp tôi và Thanh Thanh gặp được anh, chỉ sợ anh đã sớm rơi vào tay bọn họ rồi. Có nhà họ Hà đứng ra che chở, bọn họ không dám làm gì anh đâu.”
Trình Thiên Cát không trả lời, quay đầu nhìn về hướng Tống Thanh.
Tống Thanh trả lời một cách thản nhiên: “Nếu như lo lắng bị anh liên lụy, nếu chê bai xuất thân của anh, em đã bỏ đi lâu rồi, cần gì phải đợi đến giờ? Hôm qua, Lý Hạ đã nhắc nhở em rồi, nói là bên ngoài đang rất loạn, kêu em phải cẩn thận an toàn. Em mà không liên tưởng đến anh thì em đúng là quá ngốc rồi.”
“Vậy em….” Mắt Trình Thiên Cát sáng lên, nghẹn ngào nói: “Em thật sự không chê xuất thân bẩn thỉu của anh sao? Có thể vì em không biết, thật ra anh…..anh…..anh chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, và đôi khi có nhiệm vụ phải bán rẻ bản thân. Em thật sự không chê anh bẩn sao?”
Tống Thanh thở nhẹ: “Từ nhỏ đến lớn, anh toàn gặp những chuyện bất hạnh. Hy vọng sau này, anh có thể nắm bắt được cuộc sống của bản thân mình, không bị người khác ức hiếp như vậy nữa.”
Lưu Nghĩa nói: “Anh khùng hay sao? Nếu Thanh Thanh là kiểu người khinh thường người khác, thì sao lại làm bạn với anh chứ?”
Tống Thanh cười nhẹ: “Em có thể gặp lại anh, đó chính là ơn do ông trời ban cho, làm sao có thể chê bai sự ưu ái của ông trời đối với em chứ?”
Trình Thiên Cát lúc này mới thật sự động lòng: “Anh thật vinh hạnh!”