Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125: miễn cưỡng rời đi
Lục Nghiên Dương một tay cho vào túi quần, đang nhìn về phía cô mà lên tiếng:
“ Bà nội nói là tối nay muốn chúng ta đến nhà”.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn, ngẫm nghĩ:
- Lần nào đến nhà bà cũng ăn uống no say, lại còn ăn biết bao nhiêu đồ bổ dưỡng, nếu cứ đi tay không thế này thì mặt đúng là còn dày hơn cả bê tông cốt thép.
“ Anh đến đó trước đi, tôi phải đi đến trung tâm thương mại”.
“ Em muốn mua gì?” - hắn hỏi.
“ Một số thứ lặt vặt thôi, anh cứ đến đó trước đi”.
Kiều Uyển Nhi cầm túi xách rồi đứng lên đi ra ngoài, đến bãi đỗ xe, cô cảm tháy có một áp lực gì đó nên xoay ra phía sau liền nhìn thấy hắn.
Lục Nghiên Dương mở cửa ghế phụ rồi nhìn về phía vợ mình, nói:
“ Lên xe, tôi chở em đến đó”.
“ Không cần phiền phức vậy đâu, anh đến nhà bà trước đi”.
“ Lên xe”.
“………”
Thôi thì có người đưa đón dại gì không đi? Đứng đây dây dưa chỉ phiền phức thêm.
Cô bước lên xe, hắn cũng ngồi vào ghế lái. Chiếc xe nhanh chóng phóng đi, các nhân viên ở công ty nhìn nhau rồi xì xầm to nhỏ
“ Tình cảm của tổng giám đốc và vợ ngài ấy tốt thật, ngày nào cũng cùng nhau đi làm rồi cùng nhau về nhà”.
“ Lãng mạn thật nha~”.
“ Ngưỡng mộ chết tôi rồi”.
“ Còn chưa kể, dạo này thường xuyên thấy thư ký Uyển mệt nhọc. Nhìn cái dấu cắn trên cổ tổng giám đốc thì … hắc hắc hắc, đủ hiểu lý do rồi nha~”.1
“ Thì ra người đàn ông điềm đạm ngoài mặt thì cứ như sắp tu thành chính quả thực chất lại là một con sói đói~”.1
*********
Sau khi mua không biết bao nhiêu thứ, hai vợ chồng cùng nhau đến biệt thự của bà để thăm.
Tào Cẩm Hoa đang ngồi ở bàn trà, nhìn thấy cháu mình đến giọng nói không giấu nỗi vui mừng:
“ Hai cái đứa này, nếu ta không gọi đến đây thì chắc đã quên mất bà già này rồi có đúng không?”.
Kiều Uyển Nhi tiến đến, thân thiết khoác tay bà rồi mỉm cười:
“ Không đến thăm nội thường xuyên nên chúng con cảm thấy có lỗi vô cùng. Con và Dương đã đến trung tâm mua cafe mà nội thích nhất để chuộc lỗi”.
“ Xem như hai đứa còn lương tâm. Đi, dùng bữa nào. Hôm nay đầu bếp làm rất nhiều món, phải ăn cho bằng hết thì bà mới xoá hết lỗi lần nghe chưa?”.
“ Vâyng, tuân lệnh bệ hạ” - Kiều Uyển Nhi giơ tay lên thái dương, bộ dạng như trong quân đội khiến cho Tào Cẩm Hoa không nhịn được mà cười phá lên.1
Lục Nghiên Dương tay xách nách mang cả đống đồ mà cô mua, nghe thấy cô gọi tên bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.
Vợ của hắn gọi tên hắn, nghe đúng là bùi tai.1
Bữa ăn cùng với những người mà mình yêu quý quả thực không gì hạnh phúc hơn. Kiều Uyển Nhi bị hắn và bà nội thay phiến gắp thức ăn, cái chén chất cao như núi, gần như không chứa được nữa thì họ mới ngừng lại.
Sức ăn của cô cũng khá tốt, lại thêm sợ bà nội buồn lòng nên đã nuốt sạch chúng vào bụng.
Đing đing đing~
Tiếng chuông điện thoại vang lên khi Lục tổng đang gắp một miếng thịt sườn định bỏ vào chén của vợ mình.
Đương nhiên hắn muốn tắt máy không nhận, nhưng tất cả các cuộc gọi cho hắn đều là về công việc, không thể bỏ bê được.
Một vụ đầu tư hơn chục tỷ nếu được ngồi ăn cùng vợ thì bỏ qua thì cũng xứng đáng …
Đó chỉ là lời mà trẻ con chẳng hiểu gì mới nói ra.
Những người kinh doanh lớn chẳng ai muốn bị tổn thất, hơn nữa chức vụ càng cao, gánh chịu cả trăm miệng ăn thì phải hành xử sao cho xứng với chức vụ. Vậy nên dù có không muốn nghe thì hắn vẫn phải bấm máy.
“ Alo, chuyện gì” - Lục Nghiên Dương lên tiếng.
Chẳng hiểu hắn nghe thấy đầu dây bên kia nói gì mà chân mày nhíu lại.
Kiều Uyển Nhi bị Tào Cẩm Hoa nhét thức ăn vào miệng nhỏ khiến nó phồng lên, nghe thấy âm thanh hắn khẽ thở dài rồi bất đắc dĩ trả lời “Được” một tiếng. Cô hiếu kỳ xoay sang nhìn liền thấy ấn đường hắn hiện rõ chữ sơn to tướng (山).
Đường như đang rất không cam lòng, Lục Nghiên Dương cúp máy rồi đứng lên, miễn cưỡng nói với Tào Cẩm Hoa:
“ Công ty có việc, cần con đến đó”.
“ Tôi đi cùng anh” - Kiều Uyển Nhi dùng khăn lau lau miệng, định đứng lên.
Dù sao thì cô cũng là thư ký của hắn mà, có thể sẽ giúp được gì đó.
Hắn đặt tay lên vai cô, có chút ấn xuống, ý bảo cô hãy cứ ngồi đi.
“ Không sao, em cứ ở đây với nội, rất nhanh tôi sẽ về”.
“ Bà nội nói là tối nay muốn chúng ta đến nhà”.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn, ngẫm nghĩ:
- Lần nào đến nhà bà cũng ăn uống no say, lại còn ăn biết bao nhiêu đồ bổ dưỡng, nếu cứ đi tay không thế này thì mặt đúng là còn dày hơn cả bê tông cốt thép.
“ Anh đến đó trước đi, tôi phải đi đến trung tâm thương mại”.
“ Em muốn mua gì?” - hắn hỏi.
“ Một số thứ lặt vặt thôi, anh cứ đến đó trước đi”.
Kiều Uyển Nhi cầm túi xách rồi đứng lên đi ra ngoài, đến bãi đỗ xe, cô cảm tháy có một áp lực gì đó nên xoay ra phía sau liền nhìn thấy hắn.
Lục Nghiên Dương mở cửa ghế phụ rồi nhìn về phía vợ mình, nói:
“ Lên xe, tôi chở em đến đó”.
“ Không cần phiền phức vậy đâu, anh đến nhà bà trước đi”.
“ Lên xe”.
“………”
Thôi thì có người đưa đón dại gì không đi? Đứng đây dây dưa chỉ phiền phức thêm.
Cô bước lên xe, hắn cũng ngồi vào ghế lái. Chiếc xe nhanh chóng phóng đi, các nhân viên ở công ty nhìn nhau rồi xì xầm to nhỏ
“ Tình cảm của tổng giám đốc và vợ ngài ấy tốt thật, ngày nào cũng cùng nhau đi làm rồi cùng nhau về nhà”.
“ Lãng mạn thật nha~”.
“ Ngưỡng mộ chết tôi rồi”.
“ Còn chưa kể, dạo này thường xuyên thấy thư ký Uyển mệt nhọc. Nhìn cái dấu cắn trên cổ tổng giám đốc thì … hắc hắc hắc, đủ hiểu lý do rồi nha~”.1
“ Thì ra người đàn ông điềm đạm ngoài mặt thì cứ như sắp tu thành chính quả thực chất lại là một con sói đói~”.1
*********
Sau khi mua không biết bao nhiêu thứ, hai vợ chồng cùng nhau đến biệt thự của bà để thăm.
Tào Cẩm Hoa đang ngồi ở bàn trà, nhìn thấy cháu mình đến giọng nói không giấu nỗi vui mừng:
“ Hai cái đứa này, nếu ta không gọi đến đây thì chắc đã quên mất bà già này rồi có đúng không?”.
Kiều Uyển Nhi tiến đến, thân thiết khoác tay bà rồi mỉm cười:
“ Không đến thăm nội thường xuyên nên chúng con cảm thấy có lỗi vô cùng. Con và Dương đã đến trung tâm mua cafe mà nội thích nhất để chuộc lỗi”.
“ Xem như hai đứa còn lương tâm. Đi, dùng bữa nào. Hôm nay đầu bếp làm rất nhiều món, phải ăn cho bằng hết thì bà mới xoá hết lỗi lần nghe chưa?”.
“ Vâyng, tuân lệnh bệ hạ” - Kiều Uyển Nhi giơ tay lên thái dương, bộ dạng như trong quân đội khiến cho Tào Cẩm Hoa không nhịn được mà cười phá lên.1
Lục Nghiên Dương tay xách nách mang cả đống đồ mà cô mua, nghe thấy cô gọi tên bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.
Vợ của hắn gọi tên hắn, nghe đúng là bùi tai.1
Bữa ăn cùng với những người mà mình yêu quý quả thực không gì hạnh phúc hơn. Kiều Uyển Nhi bị hắn và bà nội thay phiến gắp thức ăn, cái chén chất cao như núi, gần như không chứa được nữa thì họ mới ngừng lại.
Sức ăn của cô cũng khá tốt, lại thêm sợ bà nội buồn lòng nên đã nuốt sạch chúng vào bụng.
Đing đing đing~
Tiếng chuông điện thoại vang lên khi Lục tổng đang gắp một miếng thịt sườn định bỏ vào chén của vợ mình.
Đương nhiên hắn muốn tắt máy không nhận, nhưng tất cả các cuộc gọi cho hắn đều là về công việc, không thể bỏ bê được.
Một vụ đầu tư hơn chục tỷ nếu được ngồi ăn cùng vợ thì bỏ qua thì cũng xứng đáng …
Đó chỉ là lời mà trẻ con chẳng hiểu gì mới nói ra.
Những người kinh doanh lớn chẳng ai muốn bị tổn thất, hơn nữa chức vụ càng cao, gánh chịu cả trăm miệng ăn thì phải hành xử sao cho xứng với chức vụ. Vậy nên dù có không muốn nghe thì hắn vẫn phải bấm máy.
“ Alo, chuyện gì” - Lục Nghiên Dương lên tiếng.
Chẳng hiểu hắn nghe thấy đầu dây bên kia nói gì mà chân mày nhíu lại.
Kiều Uyển Nhi bị Tào Cẩm Hoa nhét thức ăn vào miệng nhỏ khiến nó phồng lên, nghe thấy âm thanh hắn khẽ thở dài rồi bất đắc dĩ trả lời “Được” một tiếng. Cô hiếu kỳ xoay sang nhìn liền thấy ấn đường hắn hiện rõ chữ sơn to tướng (山).
Đường như đang rất không cam lòng, Lục Nghiên Dương cúp máy rồi đứng lên, miễn cưỡng nói với Tào Cẩm Hoa:
“ Công ty có việc, cần con đến đó”.
“ Tôi đi cùng anh” - Kiều Uyển Nhi dùng khăn lau lau miệng, định đứng lên.
Dù sao thì cô cũng là thư ký của hắn mà, có thể sẽ giúp được gì đó.
Hắn đặt tay lên vai cô, có chút ấn xuống, ý bảo cô hãy cứ ngồi đi.
“ Không sao, em cứ ở đây với nội, rất nhanh tôi sẽ về”.