Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Một đêm không ngủ yên ổn, sáng sớm hôm sau, Tăng lão gia tử, Tăng Thụy Khánh và Yến Nhân Đạt lại đây hỗ trợ, mượn xe lừa Tiêu gia, đem hòm gỗ, bao đồ qua trước, Thẩm thị đi theo để sắp xếp, Tử Phúc ôm Tử Hỉ đặt lên giường của hắn, tìm hai cái sọt bỏ sách bào, rồi tìm rổ đựng giấy và bút mực, xe thứ hai sẽ chở đồ đạc của Tử Phúc, Tăng Thụy Tường gói đệm chăn lại, dỡ ván giường rồi chuyển hết lên xe, bảo Tử Phúc Tử Lộc chuyển ghế bỏ lên, hắn ôm Tử Hỉ, còn Tử Tình thì dắt Tử Thọ đến chỗ Điền thị chờ.
Điền thị cùng ba nữ nhi nói chuyện ở trong phòng, Tăng Thụy Tường đưa Tử Hỉ qua, Điền thị hỏi hắn chuyển đồ xong chưa, hắn trả lời chở xong hai xe thì còn chút đồ vặt, chủ yếu là ván giường lớn, hơi phiền toái, nói xong Thụy Tường bước đi .
Bên này Điền thị nghe xong, bảo Thu Ngọc đi tìm lão gia tử lại đây có việc muốn thương lượng, lão gia tử vào cửa, Điền thị liền ra ngoài tiếp đón, hai người vào phòng nói chuyện, Tử Tình vễnh tai nghe, tỉnh thoảng nghe được chút tiếng tranh chấp, cái gì mà không có tiền, nhà gỗ, nhưng không rõ lắm.
Một lát sau, Điền thị đi lại bảo Thu Ngọc đi mời tam bà bà và tứ bà bà đến, tam bà bà gần nhà, cách chưa đầy một trăm thước, tứ bà bà ở thôn Đông Đường, hơn nửa nhiều giờ thì Thu Ngọc liền bà đi lại, Tử Phúc cùng Tử Lộc cũng vào cửa, nói là gặp nhau trên đường. Điền thị phân phó Tử Phúc gọi Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường, Chu thị mắc bận chuyện bếp núc, thấy có người tới lại chạy ra.
Bà nội tiếp đón mọi người, muốn nói cái gì đó, nên Tử Tình vẫn đứng đó nghe ngóng.
Đợi mọi người đều tụ tập ở phòng, Điền thị nói: "Hôm nay mời hai vị tẩu tử đi lại cũng không có chuyện quan trọng gì, chính là hôm nay lão nhị nhà ta chuyển đi, nhà này đã phân chia xong, mời các ngươi đến để chứng kiến. Thật ra đã phân chia xong lâu rồi, chỉ còn chút chuyện vụn vặt chưa nói rõ ràng." Nói đến điều này, lại hỏi Thụy Tường: "Lão nhị, ngươi bảo Tử Phúc đi gọi nương của hắn chưa?"
"Không cần thiết đâu, đồ đạc đều ở bên kia, với lại lần trước bàn chuyện ở riêng nàng cũng không tới, không có việc gì. Nương, ngài nói đi." Thụy Tường nghĩ chắc không phải chuyện to tát gì.
Đúng lúc này, một nhà Thẩm Kiến Nhân đến , lần trước nghe bọn họ nói qua nguyên tiêu sẽ chuyển nhà, vả lại, tiêu thị cũng muốn về nhà mẹ đẻ đãi hai ngày.
Tiêu thị nghe Điền thị nói mọi chuyện một lần, nói: "Cữu nương, chuyện ở riêng là chuyện lớn, để tránh sự oán trách thì phải để mọi người đông đủ hết đã. Như vậy đi, ta đi tìm cô em chồng." Nói xong, bảo Tử Phúc dẫn nàng qua, Thẩm Kiến Nhân cũng theo. Điền thị đành chờ đợi.
Nửa giờ sau, Thẩm thị cùng Tử Phúc đã trở lại, chắc trên đường về, Tử Phúc đã nói rõ, cho nên Thẩm thị tiến nào không hỏi gì cả, vào phòng cho Tử Hỉ bú sữa xong mới đi ra.
"Trước khi ở riêng, có một việc phải làm. Lúc trước đã nói, lão đại Thụy Khánh một năm cấp 6 lượng bạc, lão nhị Thụy Tường một năm cấp 12 lượng bạc, không phải nương không tin các ngươi, chỉ sợ về sau có phiền toái gì đó, thế nên lão đại lão nhị viết chứng từ xuống đi. Tục ngữ nói, dưỡng nhi đãi già (nuôi coi để nhờ lúc về già), ta và cha các ngươi đã lớn tuổi, không chịu được xúc động. Mà con bất hiếu có rất nhiều, nhà đại tỷ của ta – dì cả của các ngươi là một ví dụ, các ngươi cũng biết hoàn cảnh nhà bọn họ ra sao, ba con trai và một đống con cháu, không ai tốt lành gì, ai cũng mặc kệ lão nhân, đáng thương đại tỷ đại tỷ phu của ta, đều sắp sáu mươi mà mỗi ngày còn phải đi nhổ rau dại ăn, còn dựa vào hàng xóm tiếp tế mới sống qua ngày, rất đáng thương." Nói xong, Điền thị nghẹn ngào. Tam bà bà cùng tứ bà bà nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
"Nương, cần gì phải thế chứ? Chẳng lẽ sợ ta và lão nhị không đưa bạc à, còn gọi tam nương cùng tứ nương tới, người không biết còn tưởng rằng ta là kẻ bất hiếu." Tăng Thụy Khánh nói.
"Nương không phải là muốn ép các ngươi, phân xong nhà, ta và cha ngươi trừ bỏ mấy vạt đất trồng rau thì không có gì nữa, trong nhà còn hai đứa con gái chưa lấy chồng, các ngươi cũng thông cảm cho cha mẹ. Thụy khánh, ngươi là trưởng tử, ngươi viết trước đi." Chắc là kết quả của cuộc thương lượng vừa rồi của Điền thị cùng lão gia tử, cái hôm bàn chuyện ở riêng không nói, nhiều ngày như vậy cũng không nhớ ra, tại thời điểm mấu chốt mới nói, Tử Tình đoán đây là ý của ba cô cô. Mà chủ ý của ai thì không biết.
Tăng Thụy Khánh thấy khuyên can không có hiệu quả, mặt đen, nhấc bút viết vãi chữ ào ào, Thụy Tường nhận lấy bút của đại ca, viết nhanh, Điền thị đưa cho lão gia tử xem, lão gia tử gật gật đầu. Điền thị nhận đến, cẩn thận cất đi, hoàn toàn không nhìn Tăng Thụy Khánh.
Điền thị nhìn thoáng qua hai người con dâu, nói: "Bạc năm ngoái đều ở chỗ ta, một khi đã ở riêng thì cũng phải cho các ngươi chút lương thực, đem nông cụ chia đi, để lại cái cuốc để chúng ta trồng đồ ăn là được. Nhưng lương thực trong nhà còn không đủ ăn, đều phải đi mua, ta và cha các ngươi suy nghĩ một hồi, quyết định cho mỗi nhà một điếu tiền (1 điếu = 100 văn), các ngươi tự đi mua."
Chu thị nghe xong, nói: "Nương, cách vụ hè hẳn nửa năm, một nhà một điếu tiền, đủ làm gì? Một đấu thóc cũng mất 1 điếu tiền, nhà của ta còn không đủ ăn, huống chi là nhà nhị đệ đông con."
"Phải, vừa thu dọn phòng ở, còn có nhiều thứ phải mua thêm, quả thật một điếu tiền quá ít, huống hồ nhà chúng ta vốn đông người, nói lý lẽ thì đồ ăn cũng nên cho nhiều một ít ." Thẩm thị cũng nói.
"Ít hay không mặc kệ, các ngươi muốn ở riêng phải chịu thế thôi, đừng oán trách ta. Trong nhà nghèo nàn, các ngươi cũng biết mà, tự tìm cách đi, có bản lĩnh mua nhiều đất thì từng ấy là gì chứ." lời nói của Điền thị làm mặt Tăng Thụy Tường cũng đen.
Thẩm thị nghe xong, không mở miệng thêm nữa, Tử Phúc lôi kéo Tử Tình, sợ Tử Tình nói bừa.
Điền thị thấy mọi người im lặng, nói: "Còn ý kiến gì nữa không? Quyết định vậy đi. Thụy khánh, Thụy Tường, các ngươi đi lấy nông cụ ra đây, trong nhà còn có một cái máy xay gió (dùng để thổi rơm rạ lẫn trong thóc thì phải), một cái thùng đựng thóc, mỗi nhà mỗi thứ, nhưng lão đại chọn trước."
Vì thế, kết quả là nhà Tử Tình được một cái cào, một cái cuốc, một cái máy xay gió, hai sạp phơi đồ, 2 cái sọt, hai thùng gỗ, 2 đòn gánh, Thẩm thị không nói gì, chờ Chu thị chọn xong thì nàng lấy những đồ thừa lại , Điền thị cho mỗi nhà một đíếu tiền, nhà này cũng phân chia sạch sẽ . Tam bà bà cùng tứ bà bà cùng nhau ra về.
Điền thị cùng ba nữ nhi nói chuyện ở trong phòng, Tăng Thụy Tường đưa Tử Hỉ qua, Điền thị hỏi hắn chuyển đồ xong chưa, hắn trả lời chở xong hai xe thì còn chút đồ vặt, chủ yếu là ván giường lớn, hơi phiền toái, nói xong Thụy Tường bước đi .
Bên này Điền thị nghe xong, bảo Thu Ngọc đi tìm lão gia tử lại đây có việc muốn thương lượng, lão gia tử vào cửa, Điền thị liền ra ngoài tiếp đón, hai người vào phòng nói chuyện, Tử Tình vễnh tai nghe, tỉnh thoảng nghe được chút tiếng tranh chấp, cái gì mà không có tiền, nhà gỗ, nhưng không rõ lắm.
Một lát sau, Điền thị đi lại bảo Thu Ngọc đi mời tam bà bà và tứ bà bà đến, tam bà bà gần nhà, cách chưa đầy một trăm thước, tứ bà bà ở thôn Đông Đường, hơn nửa nhiều giờ thì Thu Ngọc liền bà đi lại, Tử Phúc cùng Tử Lộc cũng vào cửa, nói là gặp nhau trên đường. Điền thị phân phó Tử Phúc gọi Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường, Chu thị mắc bận chuyện bếp núc, thấy có người tới lại chạy ra.
Bà nội tiếp đón mọi người, muốn nói cái gì đó, nên Tử Tình vẫn đứng đó nghe ngóng.
Đợi mọi người đều tụ tập ở phòng, Điền thị nói: "Hôm nay mời hai vị tẩu tử đi lại cũng không có chuyện quan trọng gì, chính là hôm nay lão nhị nhà ta chuyển đi, nhà này đã phân chia xong, mời các ngươi đến để chứng kiến. Thật ra đã phân chia xong lâu rồi, chỉ còn chút chuyện vụn vặt chưa nói rõ ràng." Nói đến điều này, lại hỏi Thụy Tường: "Lão nhị, ngươi bảo Tử Phúc đi gọi nương của hắn chưa?"
"Không cần thiết đâu, đồ đạc đều ở bên kia, với lại lần trước bàn chuyện ở riêng nàng cũng không tới, không có việc gì. Nương, ngài nói đi." Thụy Tường nghĩ chắc không phải chuyện to tát gì.
Đúng lúc này, một nhà Thẩm Kiến Nhân đến , lần trước nghe bọn họ nói qua nguyên tiêu sẽ chuyển nhà, vả lại, tiêu thị cũng muốn về nhà mẹ đẻ đãi hai ngày.
Tiêu thị nghe Điền thị nói mọi chuyện một lần, nói: "Cữu nương, chuyện ở riêng là chuyện lớn, để tránh sự oán trách thì phải để mọi người đông đủ hết đã. Như vậy đi, ta đi tìm cô em chồng." Nói xong, bảo Tử Phúc dẫn nàng qua, Thẩm Kiến Nhân cũng theo. Điền thị đành chờ đợi.
Nửa giờ sau, Thẩm thị cùng Tử Phúc đã trở lại, chắc trên đường về, Tử Phúc đã nói rõ, cho nên Thẩm thị tiến nào không hỏi gì cả, vào phòng cho Tử Hỉ bú sữa xong mới đi ra.
"Trước khi ở riêng, có một việc phải làm. Lúc trước đã nói, lão đại Thụy Khánh một năm cấp 6 lượng bạc, lão nhị Thụy Tường một năm cấp 12 lượng bạc, không phải nương không tin các ngươi, chỉ sợ về sau có phiền toái gì đó, thế nên lão đại lão nhị viết chứng từ xuống đi. Tục ngữ nói, dưỡng nhi đãi già (nuôi coi để nhờ lúc về già), ta và cha các ngươi đã lớn tuổi, không chịu được xúc động. Mà con bất hiếu có rất nhiều, nhà đại tỷ của ta – dì cả của các ngươi là một ví dụ, các ngươi cũng biết hoàn cảnh nhà bọn họ ra sao, ba con trai và một đống con cháu, không ai tốt lành gì, ai cũng mặc kệ lão nhân, đáng thương đại tỷ đại tỷ phu của ta, đều sắp sáu mươi mà mỗi ngày còn phải đi nhổ rau dại ăn, còn dựa vào hàng xóm tiếp tế mới sống qua ngày, rất đáng thương." Nói xong, Điền thị nghẹn ngào. Tam bà bà cùng tứ bà bà nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
"Nương, cần gì phải thế chứ? Chẳng lẽ sợ ta và lão nhị không đưa bạc à, còn gọi tam nương cùng tứ nương tới, người không biết còn tưởng rằng ta là kẻ bất hiếu." Tăng Thụy Khánh nói.
"Nương không phải là muốn ép các ngươi, phân xong nhà, ta và cha ngươi trừ bỏ mấy vạt đất trồng rau thì không có gì nữa, trong nhà còn hai đứa con gái chưa lấy chồng, các ngươi cũng thông cảm cho cha mẹ. Thụy khánh, ngươi là trưởng tử, ngươi viết trước đi." Chắc là kết quả của cuộc thương lượng vừa rồi của Điền thị cùng lão gia tử, cái hôm bàn chuyện ở riêng không nói, nhiều ngày như vậy cũng không nhớ ra, tại thời điểm mấu chốt mới nói, Tử Tình đoán đây là ý của ba cô cô. Mà chủ ý của ai thì không biết.
Tăng Thụy Khánh thấy khuyên can không có hiệu quả, mặt đen, nhấc bút viết vãi chữ ào ào, Thụy Tường nhận lấy bút của đại ca, viết nhanh, Điền thị đưa cho lão gia tử xem, lão gia tử gật gật đầu. Điền thị nhận đến, cẩn thận cất đi, hoàn toàn không nhìn Tăng Thụy Khánh.
Điền thị nhìn thoáng qua hai người con dâu, nói: "Bạc năm ngoái đều ở chỗ ta, một khi đã ở riêng thì cũng phải cho các ngươi chút lương thực, đem nông cụ chia đi, để lại cái cuốc để chúng ta trồng đồ ăn là được. Nhưng lương thực trong nhà còn không đủ ăn, đều phải đi mua, ta và cha các ngươi suy nghĩ một hồi, quyết định cho mỗi nhà một điếu tiền (1 điếu = 100 văn), các ngươi tự đi mua."
Chu thị nghe xong, nói: "Nương, cách vụ hè hẳn nửa năm, một nhà một điếu tiền, đủ làm gì? Một đấu thóc cũng mất 1 điếu tiền, nhà của ta còn không đủ ăn, huống chi là nhà nhị đệ đông con."
"Phải, vừa thu dọn phòng ở, còn có nhiều thứ phải mua thêm, quả thật một điếu tiền quá ít, huống hồ nhà chúng ta vốn đông người, nói lý lẽ thì đồ ăn cũng nên cho nhiều một ít ." Thẩm thị cũng nói.
"Ít hay không mặc kệ, các ngươi muốn ở riêng phải chịu thế thôi, đừng oán trách ta. Trong nhà nghèo nàn, các ngươi cũng biết mà, tự tìm cách đi, có bản lĩnh mua nhiều đất thì từng ấy là gì chứ." lời nói của Điền thị làm mặt Tăng Thụy Tường cũng đen.
Thẩm thị nghe xong, không mở miệng thêm nữa, Tử Phúc lôi kéo Tử Tình, sợ Tử Tình nói bừa.
Điền thị thấy mọi người im lặng, nói: "Còn ý kiến gì nữa không? Quyết định vậy đi. Thụy khánh, Thụy Tường, các ngươi đi lấy nông cụ ra đây, trong nhà còn có một cái máy xay gió (dùng để thổi rơm rạ lẫn trong thóc thì phải), một cái thùng đựng thóc, mỗi nhà mỗi thứ, nhưng lão đại chọn trước."
Vì thế, kết quả là nhà Tử Tình được một cái cào, một cái cuốc, một cái máy xay gió, hai sạp phơi đồ, 2 cái sọt, hai thùng gỗ, 2 đòn gánh, Thẩm thị không nói gì, chờ Chu thị chọn xong thì nàng lấy những đồ thừa lại , Điền thị cho mỗi nhà một đíếu tiền, nhà này cũng phân chia sạch sẽ . Tam bà bà cùng tứ bà bà cùng nhau ra về.