Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 263
EDIT: JULIA
Bùi Hạ Niên hồi phủ, viền mắt đỏ bừng, không giống như là đã khóc, mà là giận dữ và bi thường, nhất định là cả đêm không ngủ, không có nghỉ ngơi một mực suy tư về hậu quả có thể xảy ra.
Vô luận là Ông thị hay là Triệu Tương Nghi nhìn thấy, đều không đành lòng.
Ý đồ muốn Bùi Hạ Niên tra khảo Từ chưởng quỹ bị hai người ép xuống, thầm nghĩ để Bùi Hạ Niên nghỉ ngơi thật tốt. Bây giờ không có Bùi Tử Quân, cũng không thể để thêm một người ngã xuống nữa.
Ngày hôm sau, giữa lúc mọi người mặt ủ mày chau, suy nghĩ có nên đi báo quan hay không, thì một phong thư tống tiền đưa tới
Người khác nhận phong thư tống tiền, có thể sợ hãi thất kinh, nhưng Bùi gia sau khi nhận được thư, lại không có tâm tư này, điều này chứng minh, Bùi Tử Quân còn sống
Người đưa thư là một đứa nhỏ 7,8 tuổi, hẳn không phải là đồng bọn, chắc là bọn chúng tuỳ tiện tìm trên đường một người vô tội mang thư đến.
Chờ Triệu Tương Nghi định hỏi đứa nhỏ kia vài điều, mới biết là bọn gia đinh không có giữ đứa nhỏ lại, nên nó đi đâu rồi không biết.
Vì thế, Bùi Hạ Niên mới phát hảo, khiến toàn bộ trên dưới Bùi phủ căng thẳng.
Làm gia chủ, Bùi Hạ Niên xưa nay hòa ái dễ gần, trong mắt mọi người là chủ tử tốt, đột nhiên phát hỏa, thật doạ người, so với mấy chủ tử có tính tình n1ong nảy còn đáng sợ hơn.
Không kịp đợi nữa liền mở thư đọc, thấy nội dung trên đó rất đơn gỉan——
Một nghìn lượng bạc, từ bây giờ đến trước chạng vạng tối ngày mai phải đưa đến chân núi bên ngoài huyện, có tiền mới thả người, bằng không người khó giữ được tính mạng. Nếu dám báo quan, tự gánh lấy hậu quả.
Vài nét bút thật đơn giản, nội dung thật giống mấy lá thư tống tiền mà bọn cướp hay gửi đến cho thân nhân thường xảy ra ở hiện đại, Triệu Tương Nghi lại không có tâm tư đùa giỡn, nàng nhìn mấy dòng chữ đơn giản, nước mắt rơi xuống.
Đó là chữ viết của Bùi Tử Quân, nàng nhận ra được.
Hắn là bị buộc viết thư?
Ở dưới tình huống thế nào, hắn bị buộc viết thư
Hắn là một người thích sạch sẽ, không biết bị đám thổ phỉ kia dằn vặt thành bộ dáng gì, đang ở nơi bẩn thỉu nào, có ngủ ngon giấc không?
Ăn đủ no không? Có sợ không?
“Người đâu gọi Từ chưởng quỹ đến cho ta.” Không đợi Triệu Tương Nghi dữ Ông thị mở miệng, Bùi Hạ Niên căm hận phái người đi gọi Từ chưởng quỹ
Nhưng lúc này Triệu Tương Nghi và Ông thị lại không có tâm tư để ý đến chuyện này, hai người đang bàn bạc về chuyện tiền chuộc
Một nghìn lượng bạc, là một khoản tiền rất lớn
Thế nhưng so với mạng của Bùi Tử Quân, th2i không đáng là nhiêu.
May mà Bùi gia tài lực lớn, một nghìn lượng bạc trong khoảng thời gian ngắn còn lấy ra được
Cùng lúc đó, Bùi Mẫn Nhu và Mạc Thiểu Kỳ về đến Bùi phủ, đi cùng còn có Mạc Hướng Quần và Trần thị, đều là thân thích, có người xảy ra chuyện, những người khác tự nhiên không yên lòng.
Về phần nhà mẹ đẻ Triệu Tương Nghi bên kia, nàng tạm thời không có tiết lộ, thứ nhất sợ quá nhiều người biết, sẽ làm mọi việc trở nên loạn, thứ hai cũng không dám để đám người Triệu Tín Lương lo lắng, dù sao giúp không được gì, ít một người biết, liền ít một phần lo lắng. Chờ bọn họ đón được người về rồi, nói sau cũng không muộn.
Bùi Mẫn Nhu đang tận hưởng tân hôn ngọt ngào, đột nhiên nghe tin dữ, có chút lo lắng không yên, tâm tình phập phồng, vừa thấy Triệu Tương Nghi và Ông thị, liền khóc một tràng, Mạc Thiểu Kỳ khuyên thế nào cũng không ngừng.
Mạc Hướng Quần và Trần thị là trưởng bối, trải qua rất nhiều chuyện, đại sự gì chưa thấy qua, tất nhiên là trầm ổn, chỉ hỏi Ông thị chuyện thế nào rồi.
Sau khi biết có thư tống tiền đưa đến, đều thở phào nhẹ nhõm, biết đối phương muốn là cái gì, nên không ưu tâm nữa.
“Theo ta thấy, chúng ta phải tính toán điều tốt xấu đã.” Trần thị xưa nay mạnh mẽ, nói chuyện tất nhiên không lòng vòng, có cái gì nói cái đó “Tuy nói bọn thổ phỉ này không dễ đói phó, thường nói không giữ lời. Dù trên giấy đã viết,nhận được tiền sẽ thả người, nhưng khó bảo đảm con người không tham lam, muốn càng nhiều, hoặc là có tật giật mình, lo lắng chúng ta sau đó đi báo quan, dẫn đến sào huyệt của bọn chúng, đến lúc đó sẽ giết người diệt khẩu không chừng, chúng ta không thể cứ ngây ngốc đưa tiền như vậy được.”
“Nghe tỷ nói, muội cảm thấy không nắm chắc.” Ông thị lo sợ không yên nhìn Trần thị.
Mạc Hướng Quần nhìn Trần thị, hòa hoãn nói: “Đây chỉ là điều xấu nhất thôi, chuyện này sẽ không có đi đến bước đó đâu, mấy người chúng ta nhanh thương nghị đối sách, nhìn một chút nên làm thế nào mới tốt, thời gian không còn nhiều.”
Trần thị nói lời này, Triệu Tương Nghi cũng nghĩ tới, cho nên, nàng mới suy nghĩ nên làm gì bây giờ mới tốt.
“Chuyện tiền bạc, mọi người có lo nổi không?” Mạc Hướng Quần đột nhiên hỏi.
Ông thị lắc đầu: “Tiền bạc không thành vấn đề, chỉ là lo lắng đám thổ phỉ kia thực sự như lời tỷ tỷ nói, trở mặt, đến lúc đó Tử Quân làm sao bây giờ?” Nói đến đây, nước mắt không tự chủ rơi xuống, nức nở nói, “Thằng bé từng muốn học võ, nhưng muội không đồng ý, sợ trong lúc học nó bị thương, bây giờ nghĩ lại, nên để nó học một ít, ít nhất có thể bảo vệ mình.”
“Nương, trước đừng nói những lời này, bây giờ quan trọng nhất là thương lượng đối sách.” Triệu Tương Nghi ôn nhu nắm tay Ông thị an ủi.
Một đám người tức thì rơi vào trầm mặc, tất cả mọi người đang suy nghĩ cho kế sách tiếp theo
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^)
Lúc xế chiều, Bùi Hạ Niên rốt cục về tới.
Ông lắc đầu, biểu tình trên mặt đầy mất mác: “Lão Từ không có làm phản, ông ấy là may mắn chạy thoát ra được.” Nói xong, nặng nề thở dài một hơi, “Tôi còn mong rằng ông ấy thật sự làm phản, chí ít như vậy, có thể biết thêm chút tin tức từ đối phương.”
“Lão gia, bạc tôi đã chuẩn bị xong, ch1ung ta lập tức lên đường” Ông thị lo lắng nói.
“Phu nhân, bà ở nhà chở tin, loại chuyện này cứ để nam nhân chúng tôi đi làm, bà đi theo, tôi không thể trông chừng hai bên, sự tình sẽ không thuận lợi.” Bùi Hạ Niên không đồng ý đề nghị của Ông thị.
“Lão gia, đó cũng là con trai tôi, hôm nay nó gặp nạn, tôi không để nhiều đến mấy lễ tiết tầm thường đó, tôi nhất định phải đi theo.” ” Ông thị đột nhiên kiên trì bướng bỉnh, giọng nói cũng nghẹn ngào, “Cho dù Tử Quân có gặp bất trắc, tôi cũng muốn thấy nó lần cuối…Đi theo nó luôn.”
“Nói cái gì vậy” Bùi Hạ Niên có chút kích động, “Phụ nhân ngu ngốc”
“Đừng có giận đệ muội, muội ấy quá quan tâm nên loạn thôi” Trần thị vội khuyên nhủ, trừng mắt nhìn Bùi Hạ Niên.
Bùi Hạ Niên hơi bớt giận, giọng nói cũng hòa hoãn rất nhiều: “Phu nhân, tôi không phải không hiểu ý bà, tôi chỉ không muốn tiếp nhận loại kết quả đó. Tin tôi đi, Tử Quân sẽ bình an trở về, tôi sẽ đem nó bình an trở về trước mặt bà.”
Ông thị quay mặt qua chỗ khác, im lặng khóc. Bùi Mẫn Nhu ôm Ông thị kh1oc theo..
Giữa lúc trong phòng loạn thành một đoàn, Triệu Tương Nghi đột nhiên đứng ra rất trấn định, tự nhiên nói: “Cha, đưa con theo, con có cách để Tử Quân bình an trở về, con sẽ không làm vướng bận đâu.”
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, như chết lặng
Tất cả mọi người lần đầu tiên nhận thức một Triệu Tương Nghi như vậy, nhìn nàng không chớp mắt.
Một lúc lâu, Bùi Hạ Niên khó khăn nói: “Vợ Tử Quân à, cha biết con lo lắng cho phu quân, nhưng chuyến đi này không đơn giản như con nghĩ đâu, hung hiểm không biết ra sao, cha nào để con đi mạo hiểm được? Vạn nhất Tử Quân bình an trở về, còn con có một sơ xuất nào, cha nên nói với Tử Quân thế nào đây?”
“Cha, cha hãy tin tưởng con dâu, con sẽ không để mình xảy ra chuyện đâu, hơn nữa con có cách để phu quân bình an trở về.” Triệu Tương Nghi kiên trì nói.
Bùi Hạ Niên lúc này thật chấn kinh rồi.
Thấy con dâu vẫn là một cô nương thông tuệ động lòng người, nhưng dù sao vẫn al2 thân con gái, dù thông tuệ, chỉ là có chút thông minh mà thôi.
Thế nhưng ngay bây giờ, nghe ngữ khí của Triệu Tương Nghi, nhìn khuôn mặt kiên quyết tự tin, Bùi Hạ Niên cư nhiên thực sự tin lời của nàng, đồng thời nguyện ý thử một lần.
“Đứa nhỏ, con nói cách của mình đi, sau đó để người lớn đi làm, con đừng cố chấp nữa.” Trần thị đột nhiên khuyên can nói.
Triệu Tương Nghi lại lắc đầu: “Biện pháp này, chỉ có con mới làm được.”
Mọi người hít sâu một hơi, ai cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng, kinh ngạc nhìn Triệu Tương Nghi chằm chằm.
Ngày hôm sau, một chiếc mã xa lớn chạy đến ngọn núi ngoài huyện.
Mà đám bắt cóc Bùi Tử Quân, đã sớm đợi ở dưới chân núi
Bùi Tử Quân bị hai gã tráng hán canh chừng, đứng ở giữa khe đá lớn dưới chân núi, hai tay bắt chéo sau lưng, hai chân cũng bị bọn thổ phỉ xích lại, không nhúc nhích được.
Hai gã tráng hán diện mục dữ tợn, tính tình cực kỳ táo bạo.
Mấy ngày nay hắn chưa từng ăn được một bữa cơm no, chỉ ăn được một chút cơm thừa, nếu không phải là vì có thể bình an để trở về gặp thân nhân, thê tử, hắn sẽ không chịu khuất nhục này.
Quần áo bạch y từ lâu dính đầy vết bẩn, thế nhưng hắn đang sốt ruột nên không để ý đến những điều này.
Mấy ngày trước, nếu không phải hắn khéo léo, thuyết phục bọn thổ phỉ, thì đã không thấy được ánh sáng hôm nay rồi
Cần phải tìm cách trong khoảng thời gian ngắn có thể chạy thoát, vẫn có chút khó khăn.
Thế nhưng, biện pháp tống tiền người nhà, thực sự tựu có đáng tin? Đám người kia ác liệt như vậy, nhìn không giống loại người tuân thủ lời hứa.
Giữa lúc Bùi Tử Quân vắt hết óc suy nghĩ đối sách, xe ngựa Bùi phủ đi về phái bên này
Một người trong nhóm thổ phỉ hưng phấn mà chỉ vào chiếc xe ngựa nói: “Nha, mau nhìn, bọn họ đưa bạc đến.”
Mọi người hơi phấn chấn, mở to mắt nhìn xe ngựa cách đó không xa, nhìn xe ngựa như xem thử có thể nở hoa không.
Nhưng mà, đầu lĩnh của đám thổ phỉ, là một nam nhân 30 tuổi, híp đôi mắt ưng tỉ mỉ nhìn chiếc xe ngựa kia, nắm chặc chuôi đao trong tay, chỉ cần hơi có dị biến, hoặc xuất hiện người không nên xuất hiện, lập tức sẽ giết ngay.
Bùi Hạ Niên hồi phủ, viền mắt đỏ bừng, không giống như là đã khóc, mà là giận dữ và bi thường, nhất định là cả đêm không ngủ, không có nghỉ ngơi một mực suy tư về hậu quả có thể xảy ra.
Vô luận là Ông thị hay là Triệu Tương Nghi nhìn thấy, đều không đành lòng.
Ý đồ muốn Bùi Hạ Niên tra khảo Từ chưởng quỹ bị hai người ép xuống, thầm nghĩ để Bùi Hạ Niên nghỉ ngơi thật tốt. Bây giờ không có Bùi Tử Quân, cũng không thể để thêm một người ngã xuống nữa.
Ngày hôm sau, giữa lúc mọi người mặt ủ mày chau, suy nghĩ có nên đi báo quan hay không, thì một phong thư tống tiền đưa tới
Người khác nhận phong thư tống tiền, có thể sợ hãi thất kinh, nhưng Bùi gia sau khi nhận được thư, lại không có tâm tư này, điều này chứng minh, Bùi Tử Quân còn sống
Người đưa thư là một đứa nhỏ 7,8 tuổi, hẳn không phải là đồng bọn, chắc là bọn chúng tuỳ tiện tìm trên đường một người vô tội mang thư đến.
Chờ Triệu Tương Nghi định hỏi đứa nhỏ kia vài điều, mới biết là bọn gia đinh không có giữ đứa nhỏ lại, nên nó đi đâu rồi không biết.
Vì thế, Bùi Hạ Niên mới phát hảo, khiến toàn bộ trên dưới Bùi phủ căng thẳng.
Làm gia chủ, Bùi Hạ Niên xưa nay hòa ái dễ gần, trong mắt mọi người là chủ tử tốt, đột nhiên phát hỏa, thật doạ người, so với mấy chủ tử có tính tình n1ong nảy còn đáng sợ hơn.
Không kịp đợi nữa liền mở thư đọc, thấy nội dung trên đó rất đơn gỉan——
Một nghìn lượng bạc, từ bây giờ đến trước chạng vạng tối ngày mai phải đưa đến chân núi bên ngoài huyện, có tiền mới thả người, bằng không người khó giữ được tính mạng. Nếu dám báo quan, tự gánh lấy hậu quả.
Vài nét bút thật đơn giản, nội dung thật giống mấy lá thư tống tiền mà bọn cướp hay gửi đến cho thân nhân thường xảy ra ở hiện đại, Triệu Tương Nghi lại không có tâm tư đùa giỡn, nàng nhìn mấy dòng chữ đơn giản, nước mắt rơi xuống.
Đó là chữ viết của Bùi Tử Quân, nàng nhận ra được.
Hắn là bị buộc viết thư?
Ở dưới tình huống thế nào, hắn bị buộc viết thư
Hắn là một người thích sạch sẽ, không biết bị đám thổ phỉ kia dằn vặt thành bộ dáng gì, đang ở nơi bẩn thỉu nào, có ngủ ngon giấc không?
Ăn đủ no không? Có sợ không?
“Người đâu gọi Từ chưởng quỹ đến cho ta.” Không đợi Triệu Tương Nghi dữ Ông thị mở miệng, Bùi Hạ Niên căm hận phái người đi gọi Từ chưởng quỹ
Nhưng lúc này Triệu Tương Nghi và Ông thị lại không có tâm tư để ý đến chuyện này, hai người đang bàn bạc về chuyện tiền chuộc
Một nghìn lượng bạc, là một khoản tiền rất lớn
Thế nhưng so với mạng của Bùi Tử Quân, th2i không đáng là nhiêu.
May mà Bùi gia tài lực lớn, một nghìn lượng bạc trong khoảng thời gian ngắn còn lấy ra được
Cùng lúc đó, Bùi Mẫn Nhu và Mạc Thiểu Kỳ về đến Bùi phủ, đi cùng còn có Mạc Hướng Quần và Trần thị, đều là thân thích, có người xảy ra chuyện, những người khác tự nhiên không yên lòng.
Về phần nhà mẹ đẻ Triệu Tương Nghi bên kia, nàng tạm thời không có tiết lộ, thứ nhất sợ quá nhiều người biết, sẽ làm mọi việc trở nên loạn, thứ hai cũng không dám để đám người Triệu Tín Lương lo lắng, dù sao giúp không được gì, ít một người biết, liền ít một phần lo lắng. Chờ bọn họ đón được người về rồi, nói sau cũng không muộn.
Bùi Mẫn Nhu đang tận hưởng tân hôn ngọt ngào, đột nhiên nghe tin dữ, có chút lo lắng không yên, tâm tình phập phồng, vừa thấy Triệu Tương Nghi và Ông thị, liền khóc một tràng, Mạc Thiểu Kỳ khuyên thế nào cũng không ngừng.
Mạc Hướng Quần và Trần thị là trưởng bối, trải qua rất nhiều chuyện, đại sự gì chưa thấy qua, tất nhiên là trầm ổn, chỉ hỏi Ông thị chuyện thế nào rồi.
Sau khi biết có thư tống tiền đưa đến, đều thở phào nhẹ nhõm, biết đối phương muốn là cái gì, nên không ưu tâm nữa.
“Theo ta thấy, chúng ta phải tính toán điều tốt xấu đã.” Trần thị xưa nay mạnh mẽ, nói chuyện tất nhiên không lòng vòng, có cái gì nói cái đó “Tuy nói bọn thổ phỉ này không dễ đói phó, thường nói không giữ lời. Dù trên giấy đã viết,nhận được tiền sẽ thả người, nhưng khó bảo đảm con người không tham lam, muốn càng nhiều, hoặc là có tật giật mình, lo lắng chúng ta sau đó đi báo quan, dẫn đến sào huyệt của bọn chúng, đến lúc đó sẽ giết người diệt khẩu không chừng, chúng ta không thể cứ ngây ngốc đưa tiền như vậy được.”
“Nghe tỷ nói, muội cảm thấy không nắm chắc.” Ông thị lo sợ không yên nhìn Trần thị.
Mạc Hướng Quần nhìn Trần thị, hòa hoãn nói: “Đây chỉ là điều xấu nhất thôi, chuyện này sẽ không có đi đến bước đó đâu, mấy người chúng ta nhanh thương nghị đối sách, nhìn một chút nên làm thế nào mới tốt, thời gian không còn nhiều.”
Trần thị nói lời này, Triệu Tương Nghi cũng nghĩ tới, cho nên, nàng mới suy nghĩ nên làm gì bây giờ mới tốt.
“Chuyện tiền bạc, mọi người có lo nổi không?” Mạc Hướng Quần đột nhiên hỏi.
Ông thị lắc đầu: “Tiền bạc không thành vấn đề, chỉ là lo lắng đám thổ phỉ kia thực sự như lời tỷ tỷ nói, trở mặt, đến lúc đó Tử Quân làm sao bây giờ?” Nói đến đây, nước mắt không tự chủ rơi xuống, nức nở nói, “Thằng bé từng muốn học võ, nhưng muội không đồng ý, sợ trong lúc học nó bị thương, bây giờ nghĩ lại, nên để nó học một ít, ít nhất có thể bảo vệ mình.”
“Nương, trước đừng nói những lời này, bây giờ quan trọng nhất là thương lượng đối sách.” Triệu Tương Nghi ôn nhu nắm tay Ông thị an ủi.
Một đám người tức thì rơi vào trầm mặc, tất cả mọi người đang suy nghĩ cho kế sách tiếp theo
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^)
Lúc xế chiều, Bùi Hạ Niên rốt cục về tới.
Ông lắc đầu, biểu tình trên mặt đầy mất mác: “Lão Từ không có làm phản, ông ấy là may mắn chạy thoát ra được.” Nói xong, nặng nề thở dài một hơi, “Tôi còn mong rằng ông ấy thật sự làm phản, chí ít như vậy, có thể biết thêm chút tin tức từ đối phương.”
“Lão gia, bạc tôi đã chuẩn bị xong, ch1ung ta lập tức lên đường” Ông thị lo lắng nói.
“Phu nhân, bà ở nhà chở tin, loại chuyện này cứ để nam nhân chúng tôi đi làm, bà đi theo, tôi không thể trông chừng hai bên, sự tình sẽ không thuận lợi.” Bùi Hạ Niên không đồng ý đề nghị của Ông thị.
“Lão gia, đó cũng là con trai tôi, hôm nay nó gặp nạn, tôi không để nhiều đến mấy lễ tiết tầm thường đó, tôi nhất định phải đi theo.” ” Ông thị đột nhiên kiên trì bướng bỉnh, giọng nói cũng nghẹn ngào, “Cho dù Tử Quân có gặp bất trắc, tôi cũng muốn thấy nó lần cuối…Đi theo nó luôn.”
“Nói cái gì vậy” Bùi Hạ Niên có chút kích động, “Phụ nhân ngu ngốc”
“Đừng có giận đệ muội, muội ấy quá quan tâm nên loạn thôi” Trần thị vội khuyên nhủ, trừng mắt nhìn Bùi Hạ Niên.
Bùi Hạ Niên hơi bớt giận, giọng nói cũng hòa hoãn rất nhiều: “Phu nhân, tôi không phải không hiểu ý bà, tôi chỉ không muốn tiếp nhận loại kết quả đó. Tin tôi đi, Tử Quân sẽ bình an trở về, tôi sẽ đem nó bình an trở về trước mặt bà.”
Ông thị quay mặt qua chỗ khác, im lặng khóc. Bùi Mẫn Nhu ôm Ông thị kh1oc theo..
Giữa lúc trong phòng loạn thành một đoàn, Triệu Tương Nghi đột nhiên đứng ra rất trấn định, tự nhiên nói: “Cha, đưa con theo, con có cách để Tử Quân bình an trở về, con sẽ không làm vướng bận đâu.”
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, như chết lặng
Tất cả mọi người lần đầu tiên nhận thức một Triệu Tương Nghi như vậy, nhìn nàng không chớp mắt.
Một lúc lâu, Bùi Hạ Niên khó khăn nói: “Vợ Tử Quân à, cha biết con lo lắng cho phu quân, nhưng chuyến đi này không đơn giản như con nghĩ đâu, hung hiểm không biết ra sao, cha nào để con đi mạo hiểm được? Vạn nhất Tử Quân bình an trở về, còn con có một sơ xuất nào, cha nên nói với Tử Quân thế nào đây?”
“Cha, cha hãy tin tưởng con dâu, con sẽ không để mình xảy ra chuyện đâu, hơn nữa con có cách để phu quân bình an trở về.” Triệu Tương Nghi kiên trì nói.
Bùi Hạ Niên lúc này thật chấn kinh rồi.
Thấy con dâu vẫn là một cô nương thông tuệ động lòng người, nhưng dù sao vẫn al2 thân con gái, dù thông tuệ, chỉ là có chút thông minh mà thôi.
Thế nhưng ngay bây giờ, nghe ngữ khí của Triệu Tương Nghi, nhìn khuôn mặt kiên quyết tự tin, Bùi Hạ Niên cư nhiên thực sự tin lời của nàng, đồng thời nguyện ý thử một lần.
“Đứa nhỏ, con nói cách của mình đi, sau đó để người lớn đi làm, con đừng cố chấp nữa.” Trần thị đột nhiên khuyên can nói.
Triệu Tương Nghi lại lắc đầu: “Biện pháp này, chỉ có con mới làm được.”
Mọi người hít sâu một hơi, ai cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng, kinh ngạc nhìn Triệu Tương Nghi chằm chằm.
Ngày hôm sau, một chiếc mã xa lớn chạy đến ngọn núi ngoài huyện.
Mà đám bắt cóc Bùi Tử Quân, đã sớm đợi ở dưới chân núi
Bùi Tử Quân bị hai gã tráng hán canh chừng, đứng ở giữa khe đá lớn dưới chân núi, hai tay bắt chéo sau lưng, hai chân cũng bị bọn thổ phỉ xích lại, không nhúc nhích được.
Hai gã tráng hán diện mục dữ tợn, tính tình cực kỳ táo bạo.
Mấy ngày nay hắn chưa từng ăn được một bữa cơm no, chỉ ăn được một chút cơm thừa, nếu không phải là vì có thể bình an để trở về gặp thân nhân, thê tử, hắn sẽ không chịu khuất nhục này.
Quần áo bạch y từ lâu dính đầy vết bẩn, thế nhưng hắn đang sốt ruột nên không để ý đến những điều này.
Mấy ngày trước, nếu không phải hắn khéo léo, thuyết phục bọn thổ phỉ, thì đã không thấy được ánh sáng hôm nay rồi
Cần phải tìm cách trong khoảng thời gian ngắn có thể chạy thoát, vẫn có chút khó khăn.
Thế nhưng, biện pháp tống tiền người nhà, thực sự tựu có đáng tin? Đám người kia ác liệt như vậy, nhìn không giống loại người tuân thủ lời hứa.
Giữa lúc Bùi Tử Quân vắt hết óc suy nghĩ đối sách, xe ngựa Bùi phủ đi về phái bên này
Một người trong nhóm thổ phỉ hưng phấn mà chỉ vào chiếc xe ngựa nói: “Nha, mau nhìn, bọn họ đưa bạc đến.”
Mọi người hơi phấn chấn, mở to mắt nhìn xe ngựa cách đó không xa, nhìn xe ngựa như xem thử có thể nở hoa không.
Nhưng mà, đầu lĩnh của đám thổ phỉ, là một nam nhân 30 tuổi, híp đôi mắt ưng tỉ mỉ nhìn chiếc xe ngựa kia, nắm chặc chuôi đao trong tay, chỉ cần hơi có dị biến, hoặc xuất hiện người không nên xuất hiện, lập tức sẽ giết ngay.