Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 346
Tiêu Hoa Ung sợ Thẩm Hi Hòa ở ngoài sẽ bị Mục Nỗ Cáp trả thù nên mới đưa nàng vào cung. Thẩm Hi Hòa không
muốn cậy mạnh, kẻo Tiêu Hoa Ung vì3 lo lắng cho nàng mà hành động sốc nổi, từ đó bại lộ thực lực, thế nên nàng
mới đồng ý. Giờ Mục Nỗ Cáp đã ra khỏi Kinh thành, nàng không cầ1n phải ở lại trong cung nữa, ở một mạch năm
sáu ngày đã đủ nhiều.
“Hôm nay U U vẽ tranh cho ta đi” Cuối cùng Tiêu Hoa Ung cũng thôi9 lần lữa.
Hắn đi đến bên gốc cây hạnh và ngồi thổi sáo dưới tán cây. Tiếng sáo du dương làm Thẩm Hi Hòa cảm thấy thư
thái, khóe môi3 cong cong, ngòi bút dường như mang theo cảm hứng.
Tiếng sáo miên man không dứt, Thẩm Hi Hòa cũng không ngơi tay. Một canh giờ thấm8 thoát trôi qua, Thẩm Hi
Hòa gác bút, giật mình nhận ra sắp đến giờ ăn tối.
“Điện hạ xem thử xem có hài lòng không?” Thẩm Hi Hòa gọi Tiêu Hoa Ung.
Tiêu Hoa Ung cầm sáo ngọc chắp tay sau lưng bước lại gần. Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn không phải là hình ảnh
mình trong tranh mà là khoảng trắng bên cạnh đó, không khác dự kiến của hẳn là mấy. Tiêu Hoa Ung gật đầu vừa
ý: “U U vẽ ta thật tuấn tú”
Thẩm Hi Hòa chỉ im lặng mỉm cười, biết tỏng hắn muốn nàng hùa theo khen hắn.
Tiêu Hoa Ung thư dẫn dắt vài lần, thấy Thẩm Hi Hòa chỉ cười không nói bèn thôi, hắn còn rất nhiều cách, cách này
không được thì còn cách khác.
Hôm sau, Thẩm Hi Hòa rời cung. Tiêu Hoa Ung đã bình phục, bình phục ở đây nghĩa là hắn đã có thể nhìn thấy,
nhưng bị mù màu. Việc này chỉ có Hữu Ninh đế và Hà Thanh biết, Hữu Ninh đế không công bố vì tạm thời chưa
muốn phế Thái tử.
Sắp tới ông ta còn phải đối phó với Thục Nam và Tây Bắc, rồi thì Thổ Phồn, Đột Quyết đủ cả. Trong lúc đó, ông ta
muốn các triều thần và nhi tử của mình phải đồng tâm hợp lực, quyết chí lập công chứ không phải là tìm cách
giành công cho riêng mình hoặc hãm hại người khác vì ngôi vị trữ quân.
Thẩm Hi Hòa vừa rời cung, Tiêu Hoa Ung liền bắt tay vào xử lý các chính vụ thuộc trách nhiệm của mình. May mà
ai cũng biết hắn sức khỏe kém nên vốn chẳng trông cậy gì nhiều ở hắn, dù hắn vắng mặt vài ngày thì công việc vẫn
không bị tồn đọng.
Hữu Ninh đế đồng ý cho đoàn sứ thần Đột Quyết về nước, đồng thời ban hành lệnh truy nã Mục Nỗ Cáp trên toàn
quốc. Đến đây, vụ án mạng của Dương Lăng công chúa xem như tạm thời khép lại.
“Không ngờ bệ hạ lại khoan dung với Đột Quyết vậy” Bộ Sơ Lâm vừa gặm lê rôm rốp vừa tặc lưỡi nói với Thẩm Hi
Hòa.
Thẩm Hi Hòa nhìn dáng vẻ chẳng nên thân của nàng ta mà ngao ngán: “Bệ hạ không muốn dấy binh tấn công Đột
Quyết, thể thôi.”
Vốn dĩ nàng đã sắp đặt đâu vào đấy, một khi Mục Nỗ Cáp bị thẩm vấn thì sẽ tiến hành bước cuối cùng, khiến Hữu
Ninh đế và Đột quyết không thể không phát động chiến tranh. Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An cũng đã chuẩn bị
sẵn sàng để đánh cho Đột quyết không kịp trở tay.
Hạ được Đột Quyết, Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An sẽ bớt được một mối lo, chỉ còn phải tập trung đề phòng
Hữu Ninh đế nữa mà thôi.
Tiếc là có người nhúng tay cản trở nên chuyện này không được thuận lợi, hơn nữa Hữu Ninh đế vốn không muốn
tiêu diệt Đột quyết ngay lúc này, chứ nếu đổi lại thành vương tử Thổ Phồn, hắn Hữu Ninh đế sẽ rất vui lòng.
“Dù gì cũng phải cảm tạ U U” Bộ Sơ Lâm chắp tay làm lễ với Thẩm Hi Hòa, nhưng do tay vẫn đang cầm trái lê gặm
dở nên trông khá buồn cười, “Nếu không có vụ này, chắc chắn bệ hạ sẽ trở mặt với Thổ Phồn”
Hữu Ninh đế đã lên kế hoạch bài bản để tiến đánh Thổ Phồn sau khi trở mặt, tuy nhiên, vì mới nảy sinh hiềm khích
với Đột Quyết, nếu bây giờ mà khơi mào chiến tranh với Thổ Phồn, tất Đột Quyết sẽ cho rằng Hữu Ninh đế muốn
thống nhất thiên hạ, không chừng sau này sẽ lấy vụ án mạng của Dương Lăng công chúa làm cớ xuất binh. Thế nào
Đột Quyết cũng sẽ gây rối trong lúc triều đình chinh phạt Thổ Phồn.
Bởi vậy, Hữu Ninh đế đành tạm gác ý tưởng xâm lược Thổ Phồn sang một bên. Có điều ông ta cũng từ chối lời cầu
thân của Thổ Phồn, lấy cớ vụ án mạng của Dương Lăng công chúa vẫn chưa được phá nên không muốn gả công
chúa đi hóa thân trong hoàn cảnh chưa thể làm rõ người ngay kẻ gian. Sứ thần Thổ Phồn khua môi múa mép một
phen nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua trước khi thể của Hữu Ninh đế.
Quan lại trong triều cũng hiểu ra rằng Hữu Ninh đế muốn triệt để xóa sổ chuyện hòa thần, đây chẳng qua chỉ là mở
đầu mà thôi.
“Phụ thân ta mới gửi thư, nói Thục Nam vương đã chuyển một ít long cốt* đến Tây Bắc, cảm ơn người đã ra sức hỗ
trợ” Thẩm Hi Hòa nói.
(*) Xương hóa thạch của các loài động vật có vú kích thước lớn như voi, ngựa, hươu nai, tê giác… Là một vị thuốc
Đông y.
“Muội cần nhiều long cốt thể làm gì?” Phải mất một thời gian dài mới hình thành được long cốt, đã vậy, xương cốt
chưa thể hóa thạch trong thời gian ngắn và sẽ hóa thành tro bụi nếu tuổi đời quá lâu, thành thủ công cuộc tìm kiếm
cũng khá vất vả.
“Ta muốn điều chế một loại thuốc trị thương có tác dụng cầm máu nhanh chóng” Thẩm Hi Hòa không giấu giếm
gì.
Bộ Sơ Lâm suýt ngã khỏi trường kỷ, vội vịn tay ghế đứng dậy, kích động hỏi: “Thần kỳ đến thế cơ à?”
“Ừ” Thẩm Hi Hòa gật đầu.
Bộ Sơ Lâm xoa tay, nở nụ cười nịnh nọt: “U U, muội xem, chúng ta… chúng ta thân thiết là thế, có thứ tốt như vậy.”
Nhìn ánh mắt cháy bỏng của Bộ Sơ Lâm, Thẩm Hi Hòa nói: “Chúng ta thân thiết là thế nhưng người cũng đâu tặng
không giáp tinh chế cho ta”
“Không phải là ta tiếc của, nhưng giáp tinh chế được rèn từ một loại sắt chỉ có ở Thục Nam, lại khá hiểm” Nàng ta
cũng muốn hào phóng lắm chứ.
“Long cốt cũng hiếm, chẳng lẽ lại dễ tìm hơn loại sắt này?” Thẩm Hi Hòa phản bác.
Bộ Sơ Lâm: “…”
“Không thì để vương gia bàn bạc với phụ thân ta?” Nàng ta cảm thấy mình đấu không lại Thẩm Hi Hòa.
“Được, ngươi có thể báo cho phụ thân mình biết về loại thuốc trị thương này” Thẩm Hi Hòa cũng có ý đó.
Tây Bắc không chỉ thiếu giáp tinh chế mà còn thiếu vũ khí và bông, trong khi Thục Nam lại dư dả, từ lâu nàng đã
muốn giao dịch với Thục Nam.
Thật ra, nàng cũng có thể giao dịch với Tiêu Hoa Ung, bởi lẽ dưới quyền hắn còn có Hoa Phú Hải, nhưng thể nào
Tiêu Hoa Ung cũng sẽ tặng không cho nàng, mà nàng thì không muốn thế. Thứ tốt như loại thuốc trị thương này
cũng nên chia sẻ với Thục Nam.
Hai bên có qua có lại mới có thể đồng tâm hiệp lực, dồn sức quy về một mối.
Thẩm Hi Hòa nào biết tại Đông cung lúc này, Tiêu Hoa Ung vừa mới vẽ xong nét cuối cùng trên bức tranh nàng vẽ
tặng hắn.
Giờ đây, bức tranh không chỉ có mình Tiêu Hoa Ung ngồi thổi sáo dưới tán cây hạnh nữa. Trong tranh, Tiêu Hoa
Ung ngồi có một chân, chân kia có một thiếu nữ đang nằm gối đầu lên đó. Thiếu nữ khép hờ đôi mắt, khóe môi
cong cong như thể đang thả hồn theo tiếng sáo, mà cũng có thể là đang chìm vào mộng đẹp.
Thiếu nữ có dung nhan mỹ lệ, ai từng gặp qua Thẩm Hi Hòa đều có thể nhận ra người trong tranh là nàng.
“Nàng vẽ ta, ta vẽ nàng, hai ta vẽ lẫn nhau, quả là một chuyện đáng tán tụng biết bao” Tiêu Hoa Ung treo tranh lên, say sưa ngắm
nghía, ánh mắt đong đầy ý cười.
Thiên Viên nghĩ bụng, nếu bức tranh này không phải do điện hạ lén quận chúa vẽ thêm vào thì đúng là lãng mạn, khiến bao người
phải ganh tỵ, nhưng thực tế thì…
Tiêu Hoa Ung không để ý Thiên Viên đang nghĩ gì, hắn hớn hở đem tranh đến gian phòng dự kiến sẽ là phòng tân hôn, tìm chỗ ưng ý
để treo tranh.
muốn cậy mạnh, kẻo Tiêu Hoa Ung vì3 lo lắng cho nàng mà hành động sốc nổi, từ đó bại lộ thực lực, thế nên nàng
mới đồng ý. Giờ Mục Nỗ Cáp đã ra khỏi Kinh thành, nàng không cầ1n phải ở lại trong cung nữa, ở một mạch năm
sáu ngày đã đủ nhiều.
“Hôm nay U U vẽ tranh cho ta đi” Cuối cùng Tiêu Hoa Ung cũng thôi9 lần lữa.
Hắn đi đến bên gốc cây hạnh và ngồi thổi sáo dưới tán cây. Tiếng sáo du dương làm Thẩm Hi Hòa cảm thấy thư
thái, khóe môi3 cong cong, ngòi bút dường như mang theo cảm hứng.
Tiếng sáo miên man không dứt, Thẩm Hi Hòa cũng không ngơi tay. Một canh giờ thấm8 thoát trôi qua, Thẩm Hi
Hòa gác bút, giật mình nhận ra sắp đến giờ ăn tối.
“Điện hạ xem thử xem có hài lòng không?” Thẩm Hi Hòa gọi Tiêu Hoa Ung.
Tiêu Hoa Ung cầm sáo ngọc chắp tay sau lưng bước lại gần. Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn không phải là hình ảnh
mình trong tranh mà là khoảng trắng bên cạnh đó, không khác dự kiến của hẳn là mấy. Tiêu Hoa Ung gật đầu vừa
ý: “U U vẽ ta thật tuấn tú”
Thẩm Hi Hòa chỉ im lặng mỉm cười, biết tỏng hắn muốn nàng hùa theo khen hắn.
Tiêu Hoa Ung thư dẫn dắt vài lần, thấy Thẩm Hi Hòa chỉ cười không nói bèn thôi, hắn còn rất nhiều cách, cách này
không được thì còn cách khác.
Hôm sau, Thẩm Hi Hòa rời cung. Tiêu Hoa Ung đã bình phục, bình phục ở đây nghĩa là hắn đã có thể nhìn thấy,
nhưng bị mù màu. Việc này chỉ có Hữu Ninh đế và Hà Thanh biết, Hữu Ninh đế không công bố vì tạm thời chưa
muốn phế Thái tử.
Sắp tới ông ta còn phải đối phó với Thục Nam và Tây Bắc, rồi thì Thổ Phồn, Đột Quyết đủ cả. Trong lúc đó, ông ta
muốn các triều thần và nhi tử của mình phải đồng tâm hợp lực, quyết chí lập công chứ không phải là tìm cách
giành công cho riêng mình hoặc hãm hại người khác vì ngôi vị trữ quân.
Thẩm Hi Hòa vừa rời cung, Tiêu Hoa Ung liền bắt tay vào xử lý các chính vụ thuộc trách nhiệm của mình. May mà
ai cũng biết hắn sức khỏe kém nên vốn chẳng trông cậy gì nhiều ở hắn, dù hắn vắng mặt vài ngày thì công việc vẫn
không bị tồn đọng.
Hữu Ninh đế đồng ý cho đoàn sứ thần Đột Quyết về nước, đồng thời ban hành lệnh truy nã Mục Nỗ Cáp trên toàn
quốc. Đến đây, vụ án mạng của Dương Lăng công chúa xem như tạm thời khép lại.
“Không ngờ bệ hạ lại khoan dung với Đột Quyết vậy” Bộ Sơ Lâm vừa gặm lê rôm rốp vừa tặc lưỡi nói với Thẩm Hi
Hòa.
Thẩm Hi Hòa nhìn dáng vẻ chẳng nên thân của nàng ta mà ngao ngán: “Bệ hạ không muốn dấy binh tấn công Đột
Quyết, thể thôi.”
Vốn dĩ nàng đã sắp đặt đâu vào đấy, một khi Mục Nỗ Cáp bị thẩm vấn thì sẽ tiến hành bước cuối cùng, khiến Hữu
Ninh đế và Đột quyết không thể không phát động chiến tranh. Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An cũng đã chuẩn bị
sẵn sàng để đánh cho Đột quyết không kịp trở tay.
Hạ được Đột Quyết, Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An sẽ bớt được một mối lo, chỉ còn phải tập trung đề phòng
Hữu Ninh đế nữa mà thôi.
Tiếc là có người nhúng tay cản trở nên chuyện này không được thuận lợi, hơn nữa Hữu Ninh đế vốn không muốn
tiêu diệt Đột quyết ngay lúc này, chứ nếu đổi lại thành vương tử Thổ Phồn, hắn Hữu Ninh đế sẽ rất vui lòng.
“Dù gì cũng phải cảm tạ U U” Bộ Sơ Lâm chắp tay làm lễ với Thẩm Hi Hòa, nhưng do tay vẫn đang cầm trái lê gặm
dở nên trông khá buồn cười, “Nếu không có vụ này, chắc chắn bệ hạ sẽ trở mặt với Thổ Phồn”
Hữu Ninh đế đã lên kế hoạch bài bản để tiến đánh Thổ Phồn sau khi trở mặt, tuy nhiên, vì mới nảy sinh hiềm khích
với Đột Quyết, nếu bây giờ mà khơi mào chiến tranh với Thổ Phồn, tất Đột Quyết sẽ cho rằng Hữu Ninh đế muốn
thống nhất thiên hạ, không chừng sau này sẽ lấy vụ án mạng của Dương Lăng công chúa làm cớ xuất binh. Thế nào
Đột Quyết cũng sẽ gây rối trong lúc triều đình chinh phạt Thổ Phồn.
Bởi vậy, Hữu Ninh đế đành tạm gác ý tưởng xâm lược Thổ Phồn sang một bên. Có điều ông ta cũng từ chối lời cầu
thân của Thổ Phồn, lấy cớ vụ án mạng của Dương Lăng công chúa vẫn chưa được phá nên không muốn gả công
chúa đi hóa thân trong hoàn cảnh chưa thể làm rõ người ngay kẻ gian. Sứ thần Thổ Phồn khua môi múa mép một
phen nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua trước khi thể của Hữu Ninh đế.
Quan lại trong triều cũng hiểu ra rằng Hữu Ninh đế muốn triệt để xóa sổ chuyện hòa thần, đây chẳng qua chỉ là mở
đầu mà thôi.
“Phụ thân ta mới gửi thư, nói Thục Nam vương đã chuyển một ít long cốt* đến Tây Bắc, cảm ơn người đã ra sức hỗ
trợ” Thẩm Hi Hòa nói.
(*) Xương hóa thạch của các loài động vật có vú kích thước lớn như voi, ngựa, hươu nai, tê giác… Là một vị thuốc
Đông y.
“Muội cần nhiều long cốt thể làm gì?” Phải mất một thời gian dài mới hình thành được long cốt, đã vậy, xương cốt
chưa thể hóa thạch trong thời gian ngắn và sẽ hóa thành tro bụi nếu tuổi đời quá lâu, thành thủ công cuộc tìm kiếm
cũng khá vất vả.
“Ta muốn điều chế một loại thuốc trị thương có tác dụng cầm máu nhanh chóng” Thẩm Hi Hòa không giấu giếm
gì.
Bộ Sơ Lâm suýt ngã khỏi trường kỷ, vội vịn tay ghế đứng dậy, kích động hỏi: “Thần kỳ đến thế cơ à?”
“Ừ” Thẩm Hi Hòa gật đầu.
Bộ Sơ Lâm xoa tay, nở nụ cười nịnh nọt: “U U, muội xem, chúng ta… chúng ta thân thiết là thế, có thứ tốt như vậy.”
Nhìn ánh mắt cháy bỏng của Bộ Sơ Lâm, Thẩm Hi Hòa nói: “Chúng ta thân thiết là thế nhưng người cũng đâu tặng
không giáp tinh chế cho ta”
“Không phải là ta tiếc của, nhưng giáp tinh chế được rèn từ một loại sắt chỉ có ở Thục Nam, lại khá hiểm” Nàng ta
cũng muốn hào phóng lắm chứ.
“Long cốt cũng hiếm, chẳng lẽ lại dễ tìm hơn loại sắt này?” Thẩm Hi Hòa phản bác.
Bộ Sơ Lâm: “…”
“Không thì để vương gia bàn bạc với phụ thân ta?” Nàng ta cảm thấy mình đấu không lại Thẩm Hi Hòa.
“Được, ngươi có thể báo cho phụ thân mình biết về loại thuốc trị thương này” Thẩm Hi Hòa cũng có ý đó.
Tây Bắc không chỉ thiếu giáp tinh chế mà còn thiếu vũ khí và bông, trong khi Thục Nam lại dư dả, từ lâu nàng đã
muốn giao dịch với Thục Nam.
Thật ra, nàng cũng có thể giao dịch với Tiêu Hoa Ung, bởi lẽ dưới quyền hắn còn có Hoa Phú Hải, nhưng thể nào
Tiêu Hoa Ung cũng sẽ tặng không cho nàng, mà nàng thì không muốn thế. Thứ tốt như loại thuốc trị thương này
cũng nên chia sẻ với Thục Nam.
Hai bên có qua có lại mới có thể đồng tâm hiệp lực, dồn sức quy về một mối.
Thẩm Hi Hòa nào biết tại Đông cung lúc này, Tiêu Hoa Ung vừa mới vẽ xong nét cuối cùng trên bức tranh nàng vẽ
tặng hắn.
Giờ đây, bức tranh không chỉ có mình Tiêu Hoa Ung ngồi thổi sáo dưới tán cây hạnh nữa. Trong tranh, Tiêu Hoa
Ung ngồi có một chân, chân kia có một thiếu nữ đang nằm gối đầu lên đó. Thiếu nữ khép hờ đôi mắt, khóe môi
cong cong như thể đang thả hồn theo tiếng sáo, mà cũng có thể là đang chìm vào mộng đẹp.
Thiếu nữ có dung nhan mỹ lệ, ai từng gặp qua Thẩm Hi Hòa đều có thể nhận ra người trong tranh là nàng.
“Nàng vẽ ta, ta vẽ nàng, hai ta vẽ lẫn nhau, quả là một chuyện đáng tán tụng biết bao” Tiêu Hoa Ung treo tranh lên, say sưa ngắm
nghía, ánh mắt đong đầy ý cười.
Thiên Viên nghĩ bụng, nếu bức tranh này không phải do điện hạ lén quận chúa vẽ thêm vào thì đúng là lãng mạn, khiến bao người
phải ganh tỵ, nhưng thực tế thì…
Tiêu Hoa Ung không để ý Thiên Viên đang nghĩ gì, hắn hớn hở đem tranh đến gian phòng dự kiến sẽ là phòng tân hôn, tìm chỗ ưng ý
để treo tranh.