Tiếp nhé các bác
Thời gian ấy, không phải mình không gặp cô gái nào khiến mìnn rung động, thậm chí còn hơn một lần như vậy, nhưng nó chỉ càng chứng tỏ sự “vô duyên” với tình yêu của mình. Những cuộc gặp ấy đều diễn ra trong hoàn cảnh chớ trêu, còn mình vì sĩ diện, vì tử tế hay thậm chí vì nhát gan, đã không làm gì mà chỉ đứng nhìn, và tiếc…
Có hai cuộc gặp làm mình nhớ mãi. Một ở Sài gòn năm 2002, năm ấy khi vào công tác mình thường ăn sáng ở quán phở trong một ngõ đường Hàm Nghi, thực ra đồ ăn quán này không có gì đặc biệt nhưng được cái sạch và yên tĩnh mát mẻ. Thường thì ăn xong mình hay gọi thêm tách cà phê, vừa uống vừa đọc báo chờ đến giờ làm việc.
Hôm ấy mình ăn xong, vừa giở tờ báo ra thì một chiếc xe hơi đỗ trước quán, bước xuống đầu tiên là hai mẹ con. Người mẹ khoảng 27, 28 tuổi, dáng dong dỏng cao, mặc chiếc váy đầm trắng hoa xanh và sắc đẹp thì, phải nói là sáng bừng cả một góc phố.
Thú thật là mình đã gai hết người mất mấy giây, không những vì người đẹp mà còn vì kiểu cách của nàng gợi lại cho mình mối tình đầu gần bảy năm về trước. Có những người phụ nữ mà vừa gặp bạn đã biết đây là mẫu người toàn tâm toàn ý vì gia đình, người đàn ông thấy ngay cảm giác vừa muốn che chở nâng niu, lại vừa có thể yên tâm giao phó nhà cửa, con cái. Quả thực thật may mắn cho ai lấy được người vợ như vậy.
Sau phút choáng váng, mình định thần lại và nghĩ thầm “mẹ đẹp mà con chẳng xinh tí nào”. Lúc ấy người lái đỗ xe xong xuống xe… một ông già khoảng gần 60 tuổi, thấp (thấp hơn nàng), béo, hói, bệch xệch như một cỗ máy cũ mà tất cả các ốc vít đều đã lỏng. Đầu tiên mình hy vọng đó chỉ là tài xế hay thân phụ của nàng, nhưng sau khi nghe đứa trẻ gọi “ba” thì… từ hy vọng chuyển thành thất vọng toàn tập.
Quán sáng hôm đó rất vắng, chỉ có mình và hai người đàn bà hình như đang bàn công chuyện, nên trước sau chỉ chúi đầu vào nhau to nhỏ. Mấy đứa phục vụ có vẻ rất tò mò nhưng không dám nhìn lâu, chỉ đi qua đi lại nhiều hơn cần thiết. Quả thực nhìn cặp vợ chồng ấy đặc biệt quá, không ai có thể thờ ơ được.
Mình nhớ hai vợ chồng đó gọi hai bát phở, đứa con thì uống sữa mang theo. Người vợ lấy sữa cho con rồi lấy khăn, lau thìa đũa cho chồng, tận tình chu đáo nhưng rất lặng lẽ. Chỉ có đứa trẻ ngây thơ chạy lăng xăng, đầu tiên quanh bàn ba mẹ rồi bắt đầu sang các bàn khác, đột nhiên nó vấp vào chân ghế và ngã ra sàn nhà.
Đưa bé ngã ngay phía sau lưng mình, mình đứng lên đỡ nó dậy, người mẹ chạy tới, cảm ơn rồi mang nó trở lại bàn. Lúc nói “cảm ơn”, mắt nàng và mắt mình gặp nhau trong giây lát, và mình lại một lần nữa gai người vì nỗi buồn mênh mông trong đôi mắt ấy. Cho đến bây giờ, mình chưa thấy đôi mắt nào đẹp và buồn như vậy.
Hai người nhanh chóng ăn xong rồi mang con đi. Nhìn cách họ lên xe, mình càng khẳng định gia đình này chắc có nhiều uẩn khúc. Chỉ là một thoáng nhìn, nhưng đôi mắt buồn lặng lẽ của người phụ nữ ấy còn ám ảnh mình mãi mấy năm sau này.
Thời gian ấy, không phải mình không gặp cô gái nào khiến mìnn rung động, thậm chí còn hơn một lần như vậy, nhưng nó chỉ càng chứng tỏ sự “vô duyên” với tình yêu của mình. Những cuộc gặp ấy đều diễn ra trong hoàn cảnh chớ trêu, còn mình vì sĩ diện, vì tử tế hay thậm chí vì nhát gan, đã không làm gì mà chỉ đứng nhìn, và tiếc…
Có hai cuộc gặp làm mình nhớ mãi. Một ở Sài gòn năm 2002, năm ấy khi vào công tác mình thường ăn sáng ở quán phở trong một ngõ đường Hàm Nghi, thực ra đồ ăn quán này không có gì đặc biệt nhưng được cái sạch và yên tĩnh mát mẻ. Thường thì ăn xong mình hay gọi thêm tách cà phê, vừa uống vừa đọc báo chờ đến giờ làm việc.
Hôm ấy mình ăn xong, vừa giở tờ báo ra thì một chiếc xe hơi đỗ trước quán, bước xuống đầu tiên là hai mẹ con. Người mẹ khoảng 27, 28 tuổi, dáng dong dỏng cao, mặc chiếc váy đầm trắng hoa xanh và sắc đẹp thì, phải nói là sáng bừng cả một góc phố.
Thú thật là mình đã gai hết người mất mấy giây, không những vì người đẹp mà còn vì kiểu cách của nàng gợi lại cho mình mối tình đầu gần bảy năm về trước. Có những người phụ nữ mà vừa gặp bạn đã biết đây là mẫu người toàn tâm toàn ý vì gia đình, người đàn ông thấy ngay cảm giác vừa muốn che chở nâng niu, lại vừa có thể yên tâm giao phó nhà cửa, con cái. Quả thực thật may mắn cho ai lấy được người vợ như vậy.
Sau phút choáng váng, mình định thần lại và nghĩ thầm “mẹ đẹp mà con chẳng xinh tí nào”. Lúc ấy người lái đỗ xe xong xuống xe… một ông già khoảng gần 60 tuổi, thấp (thấp hơn nàng), béo, hói, bệch xệch như một cỗ máy cũ mà tất cả các ốc vít đều đã lỏng. Đầu tiên mình hy vọng đó chỉ là tài xế hay thân phụ của nàng, nhưng sau khi nghe đứa trẻ gọi “ba” thì… từ hy vọng chuyển thành thất vọng toàn tập.
Quán sáng hôm đó rất vắng, chỉ có mình và hai người đàn bà hình như đang bàn công chuyện, nên trước sau chỉ chúi đầu vào nhau to nhỏ. Mấy đứa phục vụ có vẻ rất tò mò nhưng không dám nhìn lâu, chỉ đi qua đi lại nhiều hơn cần thiết. Quả thực nhìn cặp vợ chồng ấy đặc biệt quá, không ai có thể thờ ơ được.
Mình nhớ hai vợ chồng đó gọi hai bát phở, đứa con thì uống sữa mang theo. Người vợ lấy sữa cho con rồi lấy khăn, lau thìa đũa cho chồng, tận tình chu đáo nhưng rất lặng lẽ. Chỉ có đứa trẻ ngây thơ chạy lăng xăng, đầu tiên quanh bàn ba mẹ rồi bắt đầu sang các bàn khác, đột nhiên nó vấp vào chân ghế và ngã ra sàn nhà.
Đưa bé ngã ngay phía sau lưng mình, mình đứng lên đỡ nó dậy, người mẹ chạy tới, cảm ơn rồi mang nó trở lại bàn. Lúc nói “cảm ơn”, mắt nàng và mắt mình gặp nhau trong giây lát, và mình lại một lần nữa gai người vì nỗi buồn mênh mông trong đôi mắt ấy. Cho đến bây giờ, mình chưa thấy đôi mắt nào đẹp và buồn như vậy.
Hai người nhanh chóng ăn xong rồi mang con đi. Nhìn cách họ lên xe, mình càng khẳng định gia đình này chắc có nhiều uẩn khúc. Chỉ là một thoáng nhìn, nhưng đôi mắt buồn lặng lẽ của người phụ nữ ấy còn ám ảnh mình mãi mấy năm sau này.