-
Chương 21-25
Chương 21
1075 WordsLúc mọi chuyện bắt đầu có dấu hiệu căng thẳng tột độ thì tập đoàn Vi Thị quyết định hành động.
Bình luận trên f******k không còn thiên vị Đường Hạ Linh nữa, một số anti-fan đứng ra chỉ trích Đường Hạ Linh sử dụng tiền để đua top bảng xếp hạng. Cô ấy đứng ở bên yếu thế hơn, được đa số cư dân mạng đồng tình, tâm tư không thể bảo là thật thà được.
Còn có vài người bảo, Đường Hạ Linh giả bộ đáng thương nên tất cả tin tức xấu đều nhắm đến Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo, còn cô ấy thì không chịu một chút xíu thiệt hại nào cả.
Là người không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, nhìn là biết ngay chuyện này có gì đó mờ ám.
Thậm chí có vài người còn đi đào bới quá khứ của Đường Hạ Linh, tìm ra được cô ấy là tiểu thư của tập đoàn Đường thị, còn chắc chắn cô tiểu thư nhà họ Đường này đã sử dụng quan hệ của Đường thị để chèn ép chị kế mình.
Rất nhanh, những quang điểm này được đại đa số cư dân mạng bàn tán sôi nổi.
Lần này người bênh vực Đường Hạ Linh giảm bớt rõ rệt.
Một vài người vốn duy trì cô ấy cũng bắt đầu lung lay bởi những giả thuyết của anti-fan.
“Cuối cùng đôi gian phu dâm phụ Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo cũng không thể bình tĩnh nữa!”
Sau khi Tống Bình An xem hết một loạt các bài viết trên mạng mới nói ra câu bình luận đầu tiên.
Dường như Đường Hạ Linh đã đoán được chuyện này từ lâu, cô cười nói: “Phản kích rất nhanh đấy chứ.”
“Đến lúc này rồi mà cậu còn có thể bình tĩnh như vậy! Những... Bình luận này xuất hiện không phải là dấu hiệu tốt lành gì cả, theo tình hình này thì mọi chuyện chắc chắn sẽ đảo chiều, tới lúc đó cậu sẽ bị xui xẻo!”
Tống Bình An liếc mắt nhìn Đường Hạ Linh, tức giận nói.
Đây chính là ví dụ điển hình của câu hoàng đế không vội thái giám vội.
Tống Bình An lo lắng quan tâm cả nửa ngày, Đường Hạ Linh lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Tớ biết, nhưng mà không sao, để cho hai người họ tẩy trắng đi, tớ đã có cách giải quyết rồi.”
Đường Hạ Linh bình tĩnh cười nhẹ, khuôn mặt tự tin mình nắm chắc phần thắng nói.
Tống Bình An híp hai mắt lại, nhìn Đường Hạ Linh bằng ánh mắt sâu xa: “Hạ Linh a, cậu nói thật với tớ đi, vụ bảng xếp hạng cậu cuối cùng có bỏ tiền đua top không?”
Đường Hạ Linh giật mình, cười thành tiếng nói: “Câu hỏi này quá trực tiếp rồi.”
“Chuyện này là thật? Cậu thật sự dùng tiền leo top?”
Tống Bình An không thể tin được trứng to mắt.
“Mình không có, nhưng mà... Có người giúp mình.”
Đường Hạ Linh mỉm cười, nụ cười sáng lên rực rỡ.
Hai mắt mắt Tống Bình An sáng lên, cái mũi thính tin tức còn hơn cả chó ngay lập tức ngửi được mùi không bình thường: “Ai?”
“Tạm thời tớ không thể nói cho cậu biết được.”
Đường Hạ Linh liếc mắt nhìn lại một cách đầy thần bí.
Tống Bình An khựng lại: “Ngay cả tớ cũng không thể nói?”
“Ừ, tớ đã đồng ý với đối phương sẽ không nói với bất cứ ai cả.”
“Nam hay nữ?” Tống Bình An vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục truy hỏi.
“Hì hì, bí mật...”
“Đường Hạ Linh! Nói chuyện úp úp mở mở là một hành động rất thất đức, cậu muốn tớ tối nay không thể ngủ được sao?”
Tống Bình An bất mãn lên tiếng kháng nghị.
Đáng tiếc, kháng nghị bị vô hiệu hóa, tất cả đều bị Đường Hạ Linh làm lơ.
Trong lúc hai người đang cười nói đùa giỡn, cách đó không xa, Lạc Giang Tâm nhếch môi cười gõ cửa phòng làm việc giám đốc bộ phận truyền thông.
“Giám đốc, em có chuyện muốn báo cáo với chị.”
Bình thường Lạc Bính Nguyệt rất coi thường những người cấp dưới mình, luôn ra vẻ ta đây, vênh mặt hất hàm sai bảo người khác. Nhưng đứng trước mặt nữ giám đốc nghiêm túc này cô ta cũng phải ngoan ngoãn tỏ thái độ lễ phép.
“Chuyện gì?”
“Là như vầy, chắc Giám đốc cũng đã biết chuyện của Đường Hạ Linh, vì chuyện này mà hiện tại dưới tầng có rất nhiều phóng viên vây chật hết cửa làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc ra vào của nhân viên Công ty, bên phía em liên tục nhận được phàn nàn từ các bộ phận khác. Cho nên em đến đây xin ý kiến chị, chuyện này nên giải quyết như thế nào mới được?”
Lời nói của Lạc Giang Tâm mang nghĩa là xin ý kiến, nhưng thực tế lại không có ý tốt.
Ở cái Công ty này ai mà không biết Giám đốc bộ phận truyền thông Liêu Linh Chuyên là một người phụ nữ giỏi giang nghiêm túc, cô ấy bình thường rất cẩn thận, thủ đoạn quả quyết dũng mãnh, ghét nhất là có người đem việc tư vào công ty, ảnh hưởng đến công việc chung.
Liêu Linh Chuyên sinh ra trong gia đình bình thường, phải nỗ lực rất nhiều năm mới có được vị trí như ngày hôm nay, nên dễ dàng đoán được cô ấy cực kỳ chú trọng vào công việc. Lạc Giang Tâm hiểu rõ chuyện này nên nhân cơ hội tốt tố cáo Đường Hạ Linh một trận.
Quả đúng như những gì Lạc Giang Tâm suy nghĩ, sau khi nghe cô ta báo cáo xong, Liêu Linh Chuyên ngay lập tức nhíu mày: “Gọi Đường Hạ Linh vào đây cho tôi.”
“Vâng thưa Giám đốc.”
Lạc Giang Tâm gật đầu, đôi mắt xẹt qua ý cười mưu kế đã thành công.
Chương 22
1558 WordsMột lát sau thì Đường Hạ Linh đi từ ngoài vào.
"Quản lý, cô tìm tôi ạ?"
"Cô có biết tôi gọi cô tới đây để làm gì không?"
Ánh mắt của Liêu Linh Chuyên rất sắc bén, trên người cô ấy tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ của người cầm lái, cầm quyền.
Bình thường thì Đường Hạ Linh vẫn rất tôn trọng người quản lý này, bởi vì Liêu Linh Chuyên không chỉ là một người tài giỏi thông minh mà còn có khả năng dẫn dắt nhân viên vô cùng tốt.
Ai mà lại không thích người thông minh chứ? Hơn nữa bình thường cô ấy cũng đã nâng đỡ dìu dắt cô rất nhiều.
"Tôi không biết, quản lý cứ nói đi ạ."
Đường Hạ Linh lắc đầu, thái độ của cô không kiêu ngạo không tự ti.
"Hạ Linh này, mặc dù tôi rất xem trọng khả năng làm việc của cô, nhưng chuyện nào thì ra chuyện ấy, tôi chẳng quan tâm sinh hoạt cá nhân của cô bình thường như thế nào, nhưng tôi cũng không hy vọng cô bởi vì nó mà ảnh hưởng đến công việc của mình. Cô nhìn thấy phóng viên dưới tầng không? Bọn họ đã làm ảnh hưởng đến sự ra vào công ty của các đồng nghiệp khác, việc này do cô mà ra nên cô phải đi giải quyết cho tốt đi. Đến khi tan làm thì tôi không muốn nhìn thấy phóng viên của nhà khác ở dưới lầu nữa, cô nghe rõ chưa?"
Liêu Linh Chuyên nói với vẻ rất nghiêm túc, điều đó khiến cho gương mặt rất đỗi dịu dàng của cô ấy cũng trở nên vô cùng uy nghiêm.
Bây giờ thì Đường Hạ Linh mới phản ứng lại kịp.
Hóa ra cô ấy gọi mình tới đây là bởi vì chuyện này.
Buổi sáng hôm nay Đường Hạ Linh không đi ra ngoài đưa tin nên cũng chẳng biết rằng bên ngoài vậy mà lại tập trung nhiều phóng viên đến thế.
Nhưng mà việc này là do cô gây ra, đúng là cô cũng nên đi giải quyết.
Đường Hạ Linh nghĩ đến đây thì cũng không có cất lời từ chối mà trực tiếp nói thẳng: "Quản lý yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết. Còn nếu như không có việc gì nữa thì tôi ra ngoài trước."
"Ừ, mau đi đi. Làm việc cho tốt vào, cô rất xuất sắc nên đừng vì một số người mà làm lầm lỡ tương lai tươi đẹp của mình. Tôi tin chắc rằng dựa vào khả năng của cô thì tương lai cô sẽ có được những thứ càng tốt hơn nữa."
Cuối cùng thì vẻ lạnh lùng của Liêu Linh Chuyên cũng đã giảm bớt, cách nói chuyện cũng không còn nghiêm túc như trước.
Đường Hạ Linh nghe thế thì giật mình, qua một lúc sau cô mới hiểu ra ý mà Liêu Linh Chuyên muốn nói với mình.
Liêu Linh Chuyên đang nói với Đường Hạ Linh rằng không nên để ý tới những người không đáng giá.
Có lẽ là Liêu Linh Chuyên cũng đã xem qua tin tức sáng nay nhỉ?
Đường Hạ Linh cười cười rồi nói: "Cảm ơn quản lý, tôi cũng cho rằng tôi xứng đáng có được những thứ tốt hơn nữa."
Đường Hạ Linh nói xong rồi hơi gật đầu với Liêu Linh Chuyên mới quay người đi ra ngoài.
Liêu Linh Chuyên ngồi lại trong phòng làm việc cũng nở một nụ cười.
Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái thật, có rất nhiều thứ cô ấy chẳng cần nói thẳng ra thì Đường Như Phương cũng có thể hiểu được. Đây cũng là điều khiến cho Liêu Linh Chuyên thích Đường Hạ Linh.
Một bên khác.
Sau khi Đường Hạ Linh rời khỏi phòng làm việc của quản lý thì không rề rà nữa mà đi thẳng xuống lầu, cô chuẩn bị đuổi những phóng viên kia về.
Trước cổng công ty có bảo vệ canh gác nên những phóng viên đó chẳng thể nào bước vào được, chỉ đành đứng ngoài mà ngóng trông. Lúc Đường Hạ Linh bước xuống lầu một thì đã thấy đám phóng viên đó đứng dưới phơi người mặt trời nắng nóng, ai ai cũng mồ hôi đầm đìa nhưng tay vẫn cầm máy quay thật chặt, chẳng hề có ý muốn rời khỏi nơi này.
Đường Hạ Linh vội vàng bước tới, phát nước mà cô cố tình mua cho đám phóng viên rồi nói: "Mọi người uống nước trước đi đã, đừng có ngồi chờ ở đây như thế chứ, trời đang nắng gay gắt thế này mà ngồi đây thì dễ bị cảm nắng lắm đó."
Sự xuất hiện của cô hơi đột nhiên nên trong phút chốc đám phóng viên đó vẫn chưa phản ứng lại kịp, mà họ cũng chẳng ngờ rằng Đường Hạ Linh sẽ chủ động ra mặt như thế này.
Cuối cùng thì cũng chẳng biết là ai tỉnh táo lại hô to lên: "Đường Hạ Linh đến kìa!"
Người đó vừa dứt lời thì mười mấy tên phóng viên đã vội vã ùa lên trước, vây quanh Đường Hạ Linh.
"Cô Hạ Linh, đến cùng quan hệ giữa cô với hai người Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa là như thế nào vậy? Có đúng như những lời đồn ngoài kia không? Chu Phương Hoa là người thứ ba cướp đoạt chồng sắp cưới của cô hay sao?"
"Cô Hạ Linh, có tin tức cho rằng cô mới là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác, cô thấy như thế nào? Cô có muốn giải thích gì không?"
"Cô Hạ Linh, chuyện lần này đã tạo nên sự rung động trước nay chưa từng có và cũng đã làm cho cô xuất hiện trước mặt công chúng. Xin hỏi đây là kế hoạch của công ty các cô sao? Cô có ý định tham gia vào giới giải trí không?"
"Cô Hạ Linh này, có người bảo cô ném tiền mua danh, mua trang nhất, thậm chí còn bảo cô chèn ép anh Vi Khiết Bảo và cô Chu Phương Hoa để trả thù. Xin hỏi cô là tin này có đúng không ạ?"
Mười mấy phóng viên lao nhao dùng những câu hỏi sắc bén của mình để điên cuồng tấn công Đường Hạ Linh, các loại câu hỏi cứ ném ra như chẳng cần suy nghĩ vậy, thậm chí cuối cùng còn suy nghĩ tới kế hoạch thương mại nữa chứ.
Mà Đường Hạ Linh thì từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh đối mặt với những ánh đèn máy ảnh lấp lóe.
Cô cũng là một người phóng viên, cô quen thuộc với tình cảnh như thế này hơn ai hết, cách trả lời của cô cũng như cá gặp được nước vậy, vừa thành thạo vừa nhuần nhuyễn.
"Cảm ơn các bạn đã không ngại vất vả đến đây để phỏng vấn tôi. Tôi sẽ đứng đây trả lời từng câu hỏi của tất cả mọi người. Đầu tiên, tôi không có ý định dấn thân vào giới giải trí, tôi cũng như mọi người thôi, là một người phóng viên. Vả lại tôi rất thích công việc này nên tạm thời chưa muốn đổi nghề."
"Về phần một chuyện khác thì tôi cũng chẳng có gì để nói cả. Chu Phương Hoa là con gái của mẹ kế tôi, Vi Khiết Bảo là bạn của tôi từ nhỏ đến lớn, hai người họ đều là người thân của tôi. Vậy nên cho dù cuối cùng hai người họ có lựa chọn ở bên nhau hay không thì tôi đều tôn trọng và vui mừng cho hai người đó. Tôi cũng rất sẵn lòng chúc phúc bởi vì hai người họ yêu nhau thật lòng."
"Và cuối cùng tôi mong rằng mọi người đừng có bám víu lấy chuyện này nữa, chị của tôi đã có thai rồi nên mong mọi người đừng làm cô ấy tổn thương."
Đường Hạ Linh nói xong thì cúi người cầu xin đám phóng viên.
Mọi người có thể nhận ra sự chân thật và tha thiết trong ánh mắt của cô.
Nhưng đám phóng viên có thể cảm nhận rõ ràng sự buồn bã và khổ sở từ trong những lời mà Đường Hạ Linh nói. Chỉ là những cảm xúc thường ngày chẳng có gì đặc biệt mà thôi nhưng chẳng hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy rất thương xót.
Dường như các phóng viên cũng đã bị lây nhiễm sự đau khổ của cô nên tất cả đều im lặng, chẳng biết nên nói gì mới tốt.
Đường Hạ Linh thấy thế thì biết rằng cô đã đạt được mục đích của mình.
Nói tới kinh nghiệm làm phóng viên thì có lẽ Đường Hạ Linh chẳng bằng những phóng viên gạo cội ở đây, nhưng khi nhắc đến khả năng ứng đối thì chắc chắn cô là số một.
Những câu nói vừa rồi của Đường Hạ Linh đã để lộ ra rất nhiều tin tức, đủ để cho đám phóng viên này chế tạo một đống tin đồn không có căn cứ.
Chương 23
1693 WordsPhóng viên vừa rời khỏi chưa được bao lâu thì đoạn phỏng vấn này của Đường Hạ Linh đã được đăng lên đầy khắp các trang mạng xã hội. Theo đó mà tạo nên một làn sóng phản ứng vô cùng dữ dội.
Đám phóng viên đã phân tích rất kỹ càng, cặn kẽ từng lời nói của cô, cuối cùng rút ra được kết luận: "Chu Phương Hoa là con giáp thứ mười ba xen vào chuyện tình cảm của người khác. Còn Vi Khiết Bảo lại là tên bạc tình bạc nghĩa, không biết trân trọng tình cảm mười mấy năm trời. Vậy mà người làm em như Đường Hạ Linh lại không có một lời oán trách hay thù hận gì. Ngược lại cô còn đứng ra giải thích bênh vực, yêu cầu cộng đồng mạng không xúc phạm hai người bọn họ."
Trong chốc lát, có rất nhiều cư dân mạng đã cảm động vì hành động của cô. Họ cảm thấy Đường Hạ Linh quá hiền lành, tốt bụng. Cô bị người ta làm cho tổn thương đủ điều, vậy mà cuối cùng vẫn ra mặt bảo vệ bọn họ.
Thế nhưng, miệng lưỡi thế gian nào chỉ dừng lại ở đó. Bên cạnh những người đồng cảm, thì cũng có không ít kẻ ví cô như con rắn độc. Họ nói Đường Hạ Linh quá mưu mô, đây rõ ràng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi chứ còn gì nữa. Nhìn thì giống như đang bảo vệ đó, nhưng sự thật lại là đang cố nói cho mọi người biết, cô mới là người bị hại. Thật giả tạo!
Nhưng cho dù có bàn luận gì đi chăng nữa thì mọi sự cố gắng, nỗ lực đánh trả trước đó của Vi Khiết Bảo đều đã tan thành mây khói cả rồi.
Một luồng ý kiến trái chiều khác thì lại quay sang ném đá, chửi rủa Chu Phương Hoa không chút thương tiếc.
Tống Bình An vừa lướt f******k, vừa cười ha hả như trúng số độc đắc: "Đường Hạ Linh, tớ chơi với cậu bao lâu nay rồi mà còn không dám nghĩ cậu lại thâm như vậy đấy! Ai mà đoán được cậu lại đi mượn tay đám phóng viên ấy, ung dung tát một cái rõ đau vào mặt Chu Phương Hoa như vậy chứ!"
Đường Hạ Linh bày ra vẻ mặt vô tội, trừng mắt nhìn Tống Bình An: "Nói cái gì vậy má? Tớ chỉ là lặp lại lời nói của Chu Phương Hoa thôi. Tớ thề là tớ không có giở trò gì hết á."
"Thôi thôi bớt giải thích đi cô! Người khác không biết, chẳng lẽ tớ lại không biết à?"
Tống Bình An hung hăng vỗ vào người cô một cái, khuôn mặt tràn đầy cảm thán: "Nhưng mà nhìn cậu như vậy, tớ mới yên tâm được. Nhớ lại cái hồi mà cậu còn quen tên khốn Vi Khiết Bảo, eo ôi có khác gì một cô vợ nhỏ nói gì nghe đó, ăn rồi tối ngày bị người ta ức hiếp, sỉ vả không cơ chứ. Hừ, Vi Khiết Bảo chắc chắn có nằm mơ cũng không tin được, cậu lại có thể xù lông, cắn lại hắn một vố đau như vậy!"
Đường Hạ Linh chỉ biết cười trừ chứ không ý kiến, phản bác gì cả.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động đặt ở trên bàn bỗng nhiên reo lên. Đường Hạ Linh nhìn vào tên người gọi đến, khóe môi cô cong lên. Cô cầm điện thoại lên bắt máy: "Alo!"
"Anh xem tin tức rồi."
Giọng nói gợi cảm của Lục Chấn Nam truyền đến từ đầu dây bên kia.
Đường Hạ Linh chau màu, cô nở một nụ cười tươi như hoa rồi hỏi: "Cảm giác như thế nào?"
"Bà xã mà bước vào showbiz thì chắc chắn sẽ là một diễn viên xuất sắc cho mà xem."
Lục Chấn Nam trả lời không cần nghĩ ngợi.
Đường Hạ Linh không nhịn được cười: "Em sẽ xem như là anh đang khen em nhé."
"Đúng là anh đang khen em mà. Tối nay anh có đặt chỗ ở nhà hàng, tan làm anh sang đón em nhé."
"Vâng!"
Đường Hạ Linh vui vẻ đồng ý, sau đó tắt máy, kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Chấn Nam.
"Chậc chậc chậc, Đường Hạ Linh cậu coi cậu kìa. Cười cho lắm vào, trông có khác gì con dở hơi không chứ? Khai ra mau, là ai mới gọi tới vậy?"
Tống Bình An ôm chầm lấy cổ của Đường Hạ Linh như thể: "Cậu mà không nói là tớ bẻ cổ cậu bây giờ."
Đường Hạ Linh vội vàng nén lại nụ cười, yếu ớt chống trả: "Có ai đâu, là một... người bạn thôi mà."
"Cậu nghĩ tớ sẽ tin à?"
Tống Bình An khịt mũi, nở một nụ cười nhạt.
"Thôi được rồi, không phải là bạn. Nhưng mà tạm thời thì tớ không thể nói cho cậu biết anh ấy là ai được."
"Lại là câu này, không lẽ anh ta chính là người giấu mặt đã từng giúp cậu lấy danh sách đó à?"
Tống Bình An nhíu mày ngẫm nghĩ.
Đường Hạ Linh nhìn cô ấy tán thưởng: "Thông minh, có dịp tớ sẽ giới thiệu anh ấy với cậu."
"Cậu nói rồi đấy nhé! Nếu mà đổi ý tớ sẽ bóp chết cậu."
Tống Bình An đe dọa một câu rồi mới buông tha cô, không nói gì thêm nữa.
Sau khi tan làm, trời cũng đã sầm tối, Lục Chấn Nam theo hẹn đến đón Đường Hạ Linh đi ăn.
Nhà hàng mà Lục Chấn Nam đặt bàn có tên là "Nam Giao", thuộc tầng năm mươi tám của trung tâm thương mại nằm ở giữa lòng thành phố Việt Thanh. Nhà hàng được đặt ở độ cao khá là lí tưởng, tầm nhìn vô cùng thoáng đãng.
Phía bên trong khuôn viên nhà hàng được thiết kế vô cùng sang trọng. Toàn bộ được điểm xuyết bằng hàng ngàn hàng vạn viên pha lê lấp lánh, trông cực kì hút mắt.
Sau khi hai người bước vào nhà hàng đã quyết định chọn ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Từ đây có thể nhìn thấy được toàn cảnh thành phố về đêm lộng lẫy và đầy lãng mạn.
"Ở đây được đấy chứ! Tính ra thì cũng chẳng thua kém nhà hàng Dải Ngân Sa bao nhiêu cả."
Đường Hạ Linh thích thú, đôi mắt sáng rỡ như những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
"Đồ ăn ở đây cũng khá là ngon đấy, có muốn xem thử không?"
Lục Chấn Nam đưa cho cô thực đơn rồi mỉm cười hỏi.
"Muốn."
Đường Hạ Linh vui vẻ đón lấy, bắt đầu mở ra xem.
Trên thực đơn có rất nhiều món ăn, mỗi một món đều được trang trí vô cùng tinh xảo, ngay cả cái tên của những món ăn này cũng cực kì lãng mạn.
Đường Hạ Linh chọn món rất nhanh. Trong lúc đợi đồ ăn, đột nhiên cô cười nói với Lục Chấn Nam: "Hình như bạn thân của em khá là tò mò về anh đó."
Lục Chấn Nam chau mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Là cái người mà mấy ngày trước đã đánh nhau vì em đó hả?"
"Đúng!" Đường Hạ Linh phì cười gật đầu trả lời.
"Em nói cho cô ấy biết anh là ai rồi à?"
Đường Hạ Linh lắc đầu: "Vẫn chưa nói. Chúng ta đã từng hứa với nhau rồi còn gì? Nếu không cần thiết thì sẽ không công khai mà."
"Nếu như là nói với cô ấy thì anh cũng không để ý đâu em."
Ngày hôm đó, khi anh đến New world thì vừa hay được chứng kiến một khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Và nhân vật chính ở đó chính là Tống Bình An, một cô gái nhỏ bé đang vật lộn với cả một đám người. Khung cảnh ấy thật sự làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấn tượng.
Mà điều quan trọng nhất là, Tống Bình An đối xử với Đường Hạ Linh rất tốt. Lúc trước khi điều tra về toàn bộ thông tin liên quan đến Đường Hạ Linh, anh cũng hiểu sơ được con người của Tống Bình An. Vì vậy nên lúc này, anh mới dễ dàng đáp ứng như vậy.
"Vậy em không cần phải sợ cô ấy đòi giết chết em nữa rồi."
Đường Hạ Linh lè lưỡi, biểu cảm trông vô cùng đáng yêu, tinh nghịch.
Lục Chấn Nam giật mình, ánh mắt của anh tối sầm lại.
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng đã mang đồ ăn mà hai người gọi đặt lên trên bàn.
Lục Chấn Nam nhìn lướt qua thức ăn ở trên bàn mà không khỏi kinh ngạc: "Mấy món này..."
"Em nói rồi mà, em sẽ làm một người vợ tốt. Có thể bây giờ em vẫn chưa hiểu rõ về anh, cũng không biết sở thích của anh là như thế nào. Nhưng ít nhất thì em vẫn biết anh thích ăn cái gì mà. Đây là điều cơ bản nhất giữa hai vợ chồng với nhau, có đúng không nào?"
Đường Hạ Linh nở một nụ cười tươi như hoa, vừa nói vừa rót rượu cho mình và Lục Chấn Nam: "Mấy món này đều là em cố tình chọn cho anh đấy, chắc chắn sẽ hợp với khẩu vị của anh cho mà xem."
Nghe xong từng lời từng chữ mà cô ấy nói, Lục Chấn Nam tối sầm mặt mũi. Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt ánh lên bao cảm xúc lạ lẫm, không nói nên lời.
Chỉ là mãi một hồi lâu sau, anh mới nói một câu đầy ẩn ý: "Em sẽ là một người vợ tốt."
"Em sẽ cố gắng làm tốt hơn anh ạ."
Đường Hạ Linh nghiêm túc trả lời, miệng nở một nụ cười tao nhã, xinh đẹp.
Chương 24
1270 WordsBữa ăn tối hôm nay, cả hai người đều ăn rất vui, Đường Hạ Linh đã uống một chút rượu, cho nên cô có hơi ngà ngà say, đến lúc rời khỏi nhà hàng thì cô đã cảm thấy cả người mình đều lâng lâng.
Sau khi về đến nhà, Lục Chấn Nam cởi áo khoác ra, rồi bảo cô: "Em đi tắm trước đi."
"Được rồi, em đi ngay."
Lúc này hai bên gò má của Đường Hạ Linh đã ửng hồng cả lên, cô loạng choạng đi vào trong nhà tắm.
Khoảng bốn mươi phút sau, cô bước khỏi nhà tắm, cô nói vọng ra với Lục Chấn Nam đang ngồi trên ghế sô pha: "Em tắm xong rồi, anh mau đi tắm đi."
Lục Chấn Nam ngẩng đầu lên nhìn cô mới đi đến gần, mái tóc dài của cô vẫn còn chưa khô, chúng ướt sũng xõa tung trên vai, anh hơi khó chịu, nhíu nhíu mày lại: "Em mau qua đây ngồi đi."
"Ồ."
Đường Hạ Linh do dự một chút, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
Lục Chấn Nam không nói thêm gì nữa, anh đứng dậy, đi lấy máy sấy tóc đến, rồi tự mình sấy tóc cho cô.
Đường Hạ Linh bị hành động của anh làm cho giật mình: "Để em tự làm là được rồi."
"Ngồi im đi, không được nhúc nhích."
Anh dịu dàng nói, giọng vô cùng trầm ấm, ngón tay anh nâng niu mái tóc suông dài của cô.
Đường Hạ Linh sững sờ, cô thấy mọi chuyện giống như cô đang nằm mơ vậy.
Người đàn ông quyền thế, tài giỏi, được mọi người ngưỡng mộ như anh bây giờ lại đang sấy tóc cho cô đó!"
Không xong rồi, sau này, sao cô nỡ gội đầu được đây chứ.
Không biết đã sấy được bao lâu, Lục Chấn Nam tắt máy sấy đi, nhẹ nhàng nói: "Sấy xong rồi."
"Cảm ơn anh."
Đường Hạ Linh nghe anh nói thì giật mình, cô vén vén mái tóc ra phía sau, cười tươi với anh.
Lục Chấn Nam ngẩn người ra, anh giống như bị mê hoặc vậy, ngơ ngác nhìn cô.
Dưới ánh đèn, tóc cô đen dài đẹp như mây, thấp thoáng sau mái tóc là gương mặt thanh tú, gò má cao, đôi mắt trong suốt như nước hồ mùa thu, đặc biệt là nụ cười của cô, nụ cười ngọt ngào, cô mặc bộ đồ ngủ bằng lụa kín đáo, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra cơ thể mĩ miều của cô, tất cả đều làm cho anh say mê.
Chắc là do chất cồn trong rượu lúc nãy vẫn chưa hết, cả người cô đều có hơi ửng hồng, ửng hồng nhiều nhất là mặt cô, thật sự là khiến người khác không kiềm lòng được.
Người luôn lạnh nhạt với mọi thứ như anh, không ngờ lúc này lại rung động rồi, Lục Chấn Nam nhanh chóng ôm lấy eo cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Đường Hạ Linh bị hành động của anh dọa cho sợ hết cả hồn, cô muốn giãy dụa ra, nhưng mà anh nụ hôn của anh rất cường thế, chẳng bao lâu sau, cô đã bị anh hôn đến nỗi đầu óc cũng mụ mị đi, quên hết mọi chuyện.
Trong lúc hai người hôn nhau nồng nhiệt, cả hai đều mặc kệ hết tất cả những điều xung quanh, chỉ đến khi tay của Lục Chấn Nam mò vào trong nội y của cô, Đường Hạ Linh mới bừng tỉnh, cô lập tức dứt ra khỏi nụ hôn này.
Anh cũng dần bình tâm lại, chậm rãi rút tay về, cố kiềm chế những ham muốn của bản thân.
"Anh đi tắm, em đi ngủ trước đi."
Tiếng nói của anh vẫn rất trầm, nhưng nó lại có chút run nhè nhè giống như đang ẩn chứa một điều gì đó.
"Vâng."
Mặt Đường Hạ Linh đỏ rần cả lên, cô thấy ngượng chết đi được mà, ngay cả nhìn anh thêm một cái cô cũng không dám nhìn.
Lục Chấn Nam cười cười, anh xoa đầu cô, lẳng lặng xoay người mau chóng đi khỏi.
Anh vừa rời đi, cô mệt mỏi, ngã nhoài ra ghế sô pha.
Cô để tay lên ngực, tim cô đập rất nhanh, nó cứ đập như vậy một lúc sau đó mới chịu đập lại như thường, cả chỗ lúc nãy anh mò, cô cũng cảm thấy nó có chút nóng, giống như lửa vậy, hồi lâu mới hết.
Ngày hôm sau, tin tức về câu chuyện tình đầy drama giữa Đường Hạ Linh, Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo cuối cùng cũng hạ nhiệt đi.
Dù sao thì tin tức này chỉ là tin tức giải trí mà thôi, dù cho có gây cấn đến đâu thì tới nhanh rồi đi cũng nhanh, hơn nữa, Đường Hạ Linh không phải là ngôi sao nổi tiếng hay gì cả, còn Chu Phương Hoa cũng chỉ là một nữ diễn viên chẳng mấy tiếng tăm trong nghề, chuyện này được đưa lên trang đầu, chỉ vì nó có thể gây ảnh hưởng đến cộng đồng, gợi lên sự phẫn nộ của đọc giả.
Bởi lẽ từ lâu, cụm từ "Người thứ ba" đã là một cụm từ vô cùng mẫn cảm đối với nhiều người phụ nữ, phần lớn mọi người đều có thái độ khinh thường những người thứ ba chen vào mối quan hệ của người khác. Thêm vào đó trong chuyện này lại còn có cậu chủ nhà giàu Vi Khiết Bảo nữa, cho nên tin tức nóng hổi ngay lập tức ra lò, cộng đồng mạng sôi nổi, truyền thông cũng đưa tin, khơi dậy lòng hiếu kì của càng nhiều người hơn
Nhưng có ra sao thì tin tức qua đi vài ngày rồi, phần lớn người trên mạng cũng mất đi hứng thú ban đầu, số người còn chú ý đến rất ít.
Sau chuyện lần này danh dự của Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa đều mất hết, nhiều người hâm mộ còn yêu cầu Chu Phương Hoa phải rời khỏi ngành giải trí, tránh lại gây thêm ảnh hưởng xấu đến những ngôi sao khác.
Chu Phương Hoa nhìn thấy những bình luận của cộng đồng mạng, lập tức bị kích động quá mức, giận dữ đến độ té xỉu.
Đường Hạ Linh không hề hay biết những chuyện này, từ lúc sáng sớm, cô đã ra ngoài săn tin cùng với Tống Bình An, sau khi trở về thì vẫn luôn viết tin, công việc bận rộn khiến cô chẳng có thời gian để ý gì khác.
Tới giờ nghỉ trưa, cô gọi điện thoại cho Lục Đình Vũ, nói cho anh nghe những gì mình làm sáng giờ, sau đó thì đi ăn cơm trưa với Tống Bình An.
Trong phòng ăn riêng của nhà hàng, Tống Bình An hỏi Đường Hạ Linh: "Hôm nay hình như không có tin tức gì về Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo?"
"Như vậy có gì không đúng sao? Bộ phận công chúng của tập đoàn Vi Thị đã ra thông cáo rồi, tin tức này không hề có lợi cho bọn họ, nếu như không để chuyện này chìm đi xuống, thì không ổn chút nào, Vi Khiết Bảo là người khôn khéo, anh ta biết rõ nên làm điều gì."
Đường Hạ Linh từ tốn ăn món trước mặt, nhắc đến chuyện này, cô không muốn nói nhiều lời chi nữa.
Chương 25
1218 Words"Cũng không hẳn là vậy, cậu còn không biết rõ Chu Phương Hoa là người như thế nào ư? Với cái tính cách ghê tởm của đứa bỉ ổi đó thì ai mà biết cô ta có ngấm ngầm gài bẫy cậu không? Đối với con người này thì chỉ có thể đề phòng cẩn thận thôi, mà lần này cô ta chịu tổn thất lớn như thế thì chắc chắn sẽ không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt đâu."
Nhắc đến Chu Phương Hoa là Tống Bình An chỉ cảm thấy coi thường với khinh bỉ, nhưng trong lòng thì luôn phải đề phòng mọi lúc mọi nơi.
Cô ấy là bạn bè tri kỷ với Đường Hạ Linh nhiều năm rồi, cũng biết rõ thái độ của Chu Phương Hoa với Đường Hạ Linh từ lâu, biết rõ những trò bẩn thỉu của cô ta nên mới phải lo lắng như thế này.
"Cậu nói đúng. Sự việc lần này đã phá hủy hình tượng của Chu Phương Hoa, cũng phá hoại con đường phát triển của cô ta trong giới giải trí. Lúc này chị sợ là cô ta đang căm thù tớ đến chết, chắc chắn sẽ nghĩ cách để chống đối với tớ."
Đường Hạ Linh vô cùng tán thành với ý kiến của Tống Bình An.
Cô từng chung sống với Chu Phương Hoa dưới một mái nhà mười mấy năm nên sự hiểu biết của cô về cô ta chỉ có hơn chứ không kém Tống Bình An.
"Cậu nghĩ được như vậy thì tớ cũng thấy yên tâm."
Tống Bình An khẽ cười, rồi vui vẻ nhét một miếng thịt vào miệng sau đó nhai lấy nhai để nói tiếp: "Đúng rồi, chuyện lần này gây ra ảnh hưởng lớn như thế mà cái bà mẹ kế giỏi giang, còn cưng cô ta như báu vật nhất nhà cậu kia lại không nói gì à?"
"Không thấy bảo gì, mà bà ta cũng không dám. Trước đây lúc tớ còn nhỏ thì bà ta có thể giở trò sau lưng nhưng bây giờ thì không thể hành động nữa rồi."
Nhắc tới Triệu Duệ Dung thì sắc mặt của Đường Hạ Linh dường như lạnh lùng hơn.
Cô nhớ đến ngày tổ chức lễ đính hôn, người phụ nữ này dám tự tiện động vào đồ mà mẹ cô để lại cho cô, do vậy trong lòng lập tức trở nên lạnh lẽo hơn.
Làm tu hú chiếm tổ chim khách còn chưa thỏa mãn, bây giờ còn mơ tưởng chiếm lấy tất cả của nhà họ Đường sao?
Ha ha, nếu đúng như vậy, đến bây giờ mà bà ta còn không biết thân biết phận thì cô thật sự phải chỉ bảo lại cho bà ta biết món đồ nào có thể chạm vào, món đồ nào không!
"Sao bỗng dưng vẻ mặt cậu lại như thế kia? Tớ sợ..."
Thấy Đường Hạ Linh bần thần thì Tống Bình An bỗng ra vẻ vỗ ngực, trông rất sợ hãi.
Đường Hạ Linh giận dỗi nhìn cô rồi nói đùa: "Tớ đang nghĩ làm thế nào để bán cậu đi."
"Vậy cũng phải xem tớ có đáng tiền hay không, tớ sợ đến lúc đó cậu còn mất thêm tiền ấy chứ."
Tống Anh Nhi khẽ nhếch miệng, tự chế giễu bản thân đáp.
Đường Hạ Linh bỗng cười to, những suy nghĩ mờ mịt trong lòng cuối cùng cũng bị xua tan hoàn toàn.
"Cảm ơn cậu, Bình An. Thật may vì có các cậu, nếu không tớ cũng không biết là liệu tớ có thể chống chọi tiếp không nữa."
"Hả?"
Tống Bình An chộp được từ quan trọng, bỗng nheo mắt lại hỏi: "Các cậu? Từ "các cậu" này là ngoài tớ còn có người khác đúng không? Chẳng lẽ là người cậu từng nhắc đến trước đây, tạm thời vẫn chưa thể nói cho tớ biết "người đó" là ai à?"
"Ừ!". Đường Hạ Linh khẽ cười gật đầu.
Tống Bình An như nổi điên lên, đáp: "Đường Hạ Linh, cậu chẳng hiền lành chút nào cả, nếu không thể cho tớ biết thì đừng nói từ đầu luôn đi, bây giờ cậu vứt cái mồi thơm như thế làm tớ cực kỳ tò mò về "người đó" của cậu đấy, tò mò chết mất."
"Tò mò giết chết con mèo nên tớ sợ nói ra thì dọa cậu chạy mất."
Đường Hạ Linh thong thả uống một ngụm nước trái cây, tỏ vẻ rất bình tĩnh.
"Sao mà như thế được? Trên đời này không gì có thể dọa được tớ, chẳng có gì luôn ấy. Cậu mau nói cho tớ biết đi, cầu xin cậu đấy!"
Tính tình của Tống Bình An vốn luôn xốc nổi, bây giờ bị Đường Hạ Linh thả mồi như thế thì khó chịu sắp chết rồi.
"Cậu có thể đảm bảo sau khi tớ nói xong thì không phấn khích, không đập bàn với không gào lên không?"
"Có thể, tớ xin thề!" Tống Bình An dựng ba ngón tay lên thề thốt.
"Được, vậy tớ nói cho cậu biết, tớ đã kết hôn rồi, với "người đó".”
"À ừ, cậu kết hôn rồi..."
Tổng Bình An khẽ gật đầu, mới vừa nãy còn bày ra vẻ híp mắt cười cợt thì bây giờ bỗng khựng lại: "Cậu... mới nói gì cơ, cậu lặp lại lần nữa xem?"
"Tớ kết hôn rồi." Đường Hạ Linh bình tĩnh nói lại một lần nữa.
"Gì cơ..."
Giọng nói của Tống Bình An bỗng cao vút lên, cô ấy xúc động đập bàn bật dậy, vẻ mặt không thể tin nổi đáp: "Cậu kết hôn? Cậu vậy mà đã kết hôn rồi sao?"
Đường Hạ Linh dường như đã đoán được cô ấy sẽ phản ứng như thế này, nên như cười như không đáp: "Cậu nói nhỏ một chút, đã bảo là không xúc động, không gào thét và không đập bàn rồi mà?"
"Không đúng, làm sao cậu có thể kết hôn được? Chuyện xảy ra khi nào?"
Vẻ mặt của Tống Bình An ngập tràn sự sợ hãi không thể kìm nén, hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
"Sau hôm phát hiện ra Vi Khiết Bảo ngoại tình."
"!"
Tống Bình An không tin nổi trợn to mắt lên, rồi vội nói: "Đường Hạ Linh, cậu đừng nói với tớ là cậu kết hôn bừa với một tên nào đó để trả thù Vi Khiết Bảo đấy nhé?"
"Cậu đoán đúng rồi đấy, nhưng không có thưởng đâu." Đường Hạ Linh cười đáp.
"Đường Hạ Linh, cậu điên rồi ư?"
Lúc này, Tống Bình An không còn xúc động và gào thét như trước nữa, mà là dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành kim nói: "Chỉ vì một tên như Vi Khiết Bảo mà cậu vứt bỏ cả cuộc đời của mình sao? Kết hôn là chuyện cả đời của người con gái đấy, phải hạnh phúc cả nửa đời về sau, vậy mà cậu, cậu cậu... lại kết hôn bừa với một tên ở đẩu đâu ư? Chết tiệt, tên đàn ông đó là ai? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Dáng vẻ như thế nào? Có xứng đáng với cậu không?"