Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-216
Chương 216
Chương 216: Lửa giận Giang Cung Tuấn
Chỗ dựa phía sau Đường Sở Vi là Hắc Long, cái này không phải là bí mật gì nữa.
Hắc Long gần như đắc tội hết các nhân vật lớn trong thành phố Tư Đẳng, cái này cũng không phải là bí mật gì.
Các nhân vật lớn muốn Hắc Long chết cũng được truyên ra.
Thế nhưng các nhân vật lớn lại không có ra tay, thì tin tức Hắc Long chết lập tức truyền tới, nói anh chết ở ải Thiên Sơn Nam Cương.
Bây giờ Ngụy Trình nói Đường Sở Vi là vợ của Hắc Long.
“Giang, Giang Cung Tuấn không phải là con rể của nhà họ Đường sao, sao còn là Hắc Long?” Vẻ mặt Mã Hóa Long tràn đây hoảng sợ.
“Nói lời vô dụng làm gì, còn không mau dẫn Đường Sở Vi ra bên ngoài, muốn chết phải không?”
Nguy Trình biết không thế chờ đợi được nữa.
“Nhớ kỹ tìm phụ nữ tắm rửa cho cô ta, trước khi tôi chưa đụng vào cô ta tôi không hy vọng đàn ông khác nhìn cô ta”
“Vâng, vâng.
Mã Hóa Long lập tức gật đầu.
Gã ta không dám suy nghĩ nhiều nữa.
Theo gã thấy, Đường Sở Vi có lẽ có một chân với Hắc Long đã chết nên Ngụy Trình mới nói Đường Sở Vi là vợ của Hắc Long.
Đường Sở Vi bị cưỡng ép bắt đi ra.
Mã Hóa Long tìm thấy một người phụ nữ, bắt đi tắm rửa cho Đường Sở Vi.
Sau khi tắm rửa xong, dẫn cô đi tới một phòng trống trong biệt phủ Quế Hoa.
Mã Hóa Long thì đi chuẩn bị camera.
Mặc dù không thể lên được nhưng có thể nhìn cũng không tệ.
Còn Ngụy Trình tứ chi đã bị gãy kia, chắc chắn không thể động, cần người giúp nên cái việc tốt này chắc chắn sẽ rơi vào tên tay gã ta, chờ Nguy Trình thoải mái xong, Đường Sở Vi còn không phải mặc cho gã ta xâm chiếm hay sao.”
Một căn phòng trong biệt phủ Quế Hoa.
Đường Sở Vi núp trong chăn, dùng chăn mêm bọc lấy cơ thể mình, chỉ lộ ra một cái đầu ở bên ngoài.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
Nghe được tiếng bước chân, trái tim của cô không ngừng run rẩy.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng mở ra.
Ngụy Trình được người nâng đi tới.
Đi theo còn có Mã Hoa Long và mấy tên đàn em.
Mã Hóa Long đã chuẩn bị xong camera.
Sau khi tới phòng, Ngụy Trình nói dặn dò: “Tiểu Mã, anh quay chụp phải cần thận một chút, đừng để tôi dính vào, tôi cũng không muốn trở thành đối tượng cho mọi người nhìn ngắm”
“Cậu Ngụy, cậu yên tâm đi, chắc chắn sẽ không dính đâu, mấy năm trước tôi chính là làm nghề này, góc độ quay chụp tuyệt đối không có vấn đề gì.
Nguy Trình dặn dò bọn đàn em cởi quân áo của anh ta ra, rất nhanh đã thoát sạch sẽ ra.
Anh ta được đặt lên trên giường.
“Đường Sở Vi, muốn không khổ sở thì tự mình đến hầu hạ tôi.. “
“ầm!”
Bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn nổ ra.
Cửa phòng đóng chặt bị người ta đá văng.
Một người mặc áo khoác màu đen, mang theo tràn ngập lửa giận đi vào.
Đây là Giang Cung Tuấn đã chạy tới được.
Người trong phòng đều quay qua cửa nhìn lại, nhìn thấy người tới là Giang Cung Tuấn thì cười vui vẻ lên.
Mã Hóa Long trêu tức cười nói; “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là con rể nhà họ Đường tới nha, sao anh lại chạy tới đây, là muốn nhìn vợ mình bị người khác vũ nhục hay sao?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn âm trầm đáng sợ, nắm chặt nắm đấm đi tới.
Mã Hóa Long quát lớn:”Bắt lại cho tôi.”
Mấy tên đàn em lập tức lấy đao chém tới hướng Giang Cung Tuấn.
Thân thể Giang Cung Tuấn chợt lệch sang một hướng, tránh thoát một đao bất chợt quay lại ra tay, bắt lấy cổ tay tên đàn em kia.
“AI” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Giang Cung Tuấn thì đoạt được thanh đao.
Anh muốn chém người.
Nghĩ tới Đường Sở Vi vẫn còn ở đây, anh không muốn Đường Sở Vi thấy được hình tượng máu tanh này của mình nên trực tiếp đá một cước, cái tên đàn em kia lập tức bị đá bay xa mấy mét.
Một tên lưu manh nhỏ, làm gì là đối thủ của Giang Cung Tuấn.
Trong khoảnh khắc ấy, mấy tên đàn em kia cũng liên tiếp bị đánh ngã.
Giang Cung Tuấn đi thẳng về phía giường, trực tiếp ôm cả người Đường Sở Vi đang bọc trong chăn lên.
Cả chăn mền và người đều được bọc lại.
Xoay người rời đi.
“Cản, cản anh ta lại, cản thằng đó lại cho tôi.”
Ngụy Trình gầm thét lên.
Nhưng mấy tên đàn em trong phòng đều đã ngã xuống, chỉ còn một mình Mã Hóa Long.
Mã Hóa Long nhìn Giang Cung Tuấn muốn rời khỏi phòng, trong nháy mắt móc súng ra.
Cướp cò.
Ẩm!
Giang Cung Tuấn vun tay lên, một cây ngân châm lập tức bắn ra.
Ngăn cản chính xác viên đạn bay tới.
Một lần nữa có thêm cây ngân châm khác bay tới và Mã Hoá Long lập tức ngã ầm xuống trên mặt đất.
Anh không quay đầu lại mà chỉ xoay người muốn rời đi.
Đường Sở Vi được ôm trong ngực, khổ sở khóc lớn.
“Không sao, không sao rồi.” Giang Cung Tuấn lập tức an ủi, nói xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh đã tới chậm”
Anh ôm Đường Sở Vi đi ra bên ngoài.
Bên ngoài biệt phủ Quế Hoa có một chiếc xe.
Đây là chiếc xe bình thường Tào Huấn hay lái, bây giờ Tào Huấn ở bệnh viện nên lái xe thành Văn Tâm.
Anh ôm Đường Sở Vi lên trên xe.
“Giang, Giang Cung Tuấn, em trai em còn ở dưới tầng hầm, nhanh… nhanh đi cứu em trai em đi” Đường Sở Vi nhớ ra cái gì đó lập tức hô lớn lên.
“Ừm, anh biết.”
Giang Cung Tuấn buông Đường Sở Vi ra, nói với Văn Tâm: “Trước tiên đưa cô ấy tới phòng khám Trần Tục đi”
Văn Tâm gật đầu, nhắc nhở: “Anh Giang, phải cẩn thận một chút”
“Một bầy kiến hôi mà thôi, tôi không quan tâm lắm.
Giang Cung Tuấn đầy vẻ lạnh lung xoay người rời đi.
Văn Tâm quay người lại nhìn Đường Sở Vi phía sau một chút, cũng không nhiều lời nữa khởi động xe, rồi lái rời đi.
Giang Cung Tuấn lại đi vào biệt phủ Quế Hoa lần nữa, đồng thời còn cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Dao Vương.
“Tôi ở vùng ngoại ô thành phố – biệt phủ Quế Hoa, sau mọt tiếng tới giải quyết hậu quả đi.”
Anh cúp điện thoại xong thì trực tiếp đi tới tầng hầm.
Tầng hầm, có không ít tên đàn em trông coi.
Giang Cung Tuấn đi tới đâu, máu chảy thành sông tới đỏ, hài cốt cũng chất cao như núi.
Những tên đàn em này toàn bộ bị chết oan chết uổng.
Anh thấy Đường Tấn bị trói trên ghế, mà trên đất lại lưu lại một bãi máu.
Những vết máu này đều là từ trên người Đường Tấn chảy ra.
Giang Cung Tuấn cau mày.
Đi tới, chụp lấy mạch đập của Đường Tấn, kiểm tra sơ qua cho cậu ta.
“Tổn thương nặng như vậy à?”
Đầu gối Đường Tấn bị đập nát, tay bị đánh gãy, không phải người nên bị tra tấn thế này, bây giờ cậu ta chỉ còn thoi thóp sinh mạng cũng rơi vào hấp hối từng hơi thở.
Giang Cung Tuấn mở trói cho cậu ta.
Trong nháy mắt thân thể của cậu ta lập tức ngã xuống, Giang Cung Tuấn kịp thời đỡ cậu ta kịp Đường Tấn cũng tỉnh.
Trong phút chốc, cậu ta thấy được Giang Cung Tuấn, cậu ta muốn mắng chửi thật to, há miệng lại không nói ra lời nào.
Giang Cung Tuấn lấy ra mấy cây ngân châm, đâm đâm vài cái coi như giúp cậu ta kéo dài tính mạng, sau đó cõng cậu ta rời đi khỏi tầng hầm.
Bên ngoài truyền tới từng đợt âm thanh xao động.
Giang Cung Tuấn còn chưa khỏi tầng hầm, bên ngoài đã tụ lại hơn trăm người, trong tay đều cầm theo vũ khí, có ống sắt dài hơn hai mét, có đao cũng dài hơn một mét.
“Giết chết cậu ta”
Một người đàn ông trung niên đứng giữa trăm người mà hét lớn tiếng.
Đó là Ngụy Quang.
Vẻ mặt của ông ta trầm thấp, âm thanh lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, tôi thật không ngờ cậu dám xuất hiện, hôm nay chính là ngày chết của cậu”
Giang Cung Tuấn lạnh lẽo nhìn qua trăm người kia.
“Cả đám phế vật này thôi, ông cũng xem thường tôi quá rồi đó nhỉ?”
Anh ôm Đường Tấn lên, từng bước từng bước một đi ra ngoài.
“Lên!”
“Giết!”
Hơn trăm người cầm vũ khí đi tới, tranh nhau phóng về hướng Giang Cung Tuấn.
Gio dao phay lên chặt chém về phía bên anh.
Cho dù Giang Cung Thần đang cõng một người nhưng những tên lưu manh này căn bản không phải đối thủ của anh, anh không ngừng né tránh, cũng tránh thoát hàng loạt công kích, đồng thời còn tìm ra cơ hội ra tay.
Anh không hề không chút nào, vừa ra tay nhất định sẽ giết sạch một mạng người.
Rất nhanh trên mặt đất đã nằm hơn trăm người.
Những người này, không phải mất chân chính là mất tay, bảy mươi mấy người đều ngã rạp trên đất, tử trạng thê thảm.
Ngụy Quang triệt để bị dọa cho choáng váng.
Ông ta biết thực lực của Giang Cung Tuấn vô song nhưng lại không nghĩ tới thực lực của anh lại mạnh như thế, ôm Đường Tấn trọng thương còn khủng bố như vậy, hơn một trăm người cũng không phải đối thủ của anh.
Ông ta móc một cây súng lục ra.
“Không, không được nhúc nhích, nếu cử động tôi sẽ bắn chết cậu”
Ông ta cầm súng, thế nhưng tay chân lại không ngừng run rẩy.
Trên trán mồ hôi từng hạt từng hạt như hạt đậu lăn xuống.
Giang Cung Tuấn đưa tay ra sau lưng, lấy ra một cây ngân châm, vừa nhấc tay.
VùiI Ngân châm lập tức được bắn ra.
Ngụy Quang còn chưa kịp nổ súng, ngân châm đã đâm vào trong cơ thể ông ta, thân thể ông ta từ từ ngã xuống trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn để Đường Tấn xuống đất, đi lên trên phòng trên, một tay lôi thân thể Ngụy Trình trần truồng ra đi tới bên cửa sổ, trực tiếp thả anh ta từ trên lầu hai ném xuống đất.
“AI Bên ngoài mặt đất truyền tới tiếng kêu đau đớn tê tâm liệt phế.
Đây là lầu hai, không phải quá cao, bị ném xuống dưới Ngụy Trình cũng không ngã chết được.
Nhưng toàn thân xương cốt của anh ta dường như nát vụn.
Mã Hóa Long nằm trên mặt đất nhìn Giang Cung Tuấn từng bước từng bước đi về phía mình, bị hù cho sắc mặt trắng bệch, run rẩy: “Giang, Giang Cung Tuấn, cầu, cầu xin anh hấy cho tôi…
Giang Cung Tuấn kéo theo gã ta giống như quả bóng da trực tiếp ném xuống từ trên cửa sổ.
Sau đó, từ trên cửa sổ thả người nhảy xuống đất.
Từ lầu hai nhảy xuống tới, bình ổn lại đứng thẳng trên mặt đất.
Kéo Ngụy Quang đi tới vứt lại trên đất.
Sau đó ngồi trên bậc thang, lấy ra một điếu thuốc đốt lên.
“Tôi rời chức thì có thể để mấy người bắt nạt sao thì bắt hả?”
Giang Cung Tuấn nhìn Ngụy Trình cả người máu me be bét, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi đã cảnh cáo anh, đừng đánh chủ ý lên vợ của tôi, vì sao anh cứ muốn tự chui đầu vào rọ hả?”
Chương 216: Lửa giận Giang Cung Tuấn
Chỗ dựa phía sau Đường Sở Vi là Hắc Long, cái này không phải là bí mật gì nữa.
Hắc Long gần như đắc tội hết các nhân vật lớn trong thành phố Tư Đẳng, cái này cũng không phải là bí mật gì.
Các nhân vật lớn muốn Hắc Long chết cũng được truyên ra.
Thế nhưng các nhân vật lớn lại không có ra tay, thì tin tức Hắc Long chết lập tức truyền tới, nói anh chết ở ải Thiên Sơn Nam Cương.
Bây giờ Ngụy Trình nói Đường Sở Vi là vợ của Hắc Long.
“Giang, Giang Cung Tuấn không phải là con rể của nhà họ Đường sao, sao còn là Hắc Long?” Vẻ mặt Mã Hóa Long tràn đây hoảng sợ.
“Nói lời vô dụng làm gì, còn không mau dẫn Đường Sở Vi ra bên ngoài, muốn chết phải không?”
Nguy Trình biết không thế chờ đợi được nữa.
“Nhớ kỹ tìm phụ nữ tắm rửa cho cô ta, trước khi tôi chưa đụng vào cô ta tôi không hy vọng đàn ông khác nhìn cô ta”
“Vâng, vâng.
Mã Hóa Long lập tức gật đầu.
Gã ta không dám suy nghĩ nhiều nữa.
Theo gã thấy, Đường Sở Vi có lẽ có một chân với Hắc Long đã chết nên Ngụy Trình mới nói Đường Sở Vi là vợ của Hắc Long.
Đường Sở Vi bị cưỡng ép bắt đi ra.
Mã Hóa Long tìm thấy một người phụ nữ, bắt đi tắm rửa cho Đường Sở Vi.
Sau khi tắm rửa xong, dẫn cô đi tới một phòng trống trong biệt phủ Quế Hoa.
Mã Hóa Long thì đi chuẩn bị camera.
Mặc dù không thể lên được nhưng có thể nhìn cũng không tệ.
Còn Ngụy Trình tứ chi đã bị gãy kia, chắc chắn không thể động, cần người giúp nên cái việc tốt này chắc chắn sẽ rơi vào tên tay gã ta, chờ Nguy Trình thoải mái xong, Đường Sở Vi còn không phải mặc cho gã ta xâm chiếm hay sao.”
Một căn phòng trong biệt phủ Quế Hoa.
Đường Sở Vi núp trong chăn, dùng chăn mêm bọc lấy cơ thể mình, chỉ lộ ra một cái đầu ở bên ngoài.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
Nghe được tiếng bước chân, trái tim của cô không ngừng run rẩy.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng mở ra.
Ngụy Trình được người nâng đi tới.
Đi theo còn có Mã Hoa Long và mấy tên đàn em.
Mã Hóa Long đã chuẩn bị xong camera.
Sau khi tới phòng, Ngụy Trình nói dặn dò: “Tiểu Mã, anh quay chụp phải cần thận một chút, đừng để tôi dính vào, tôi cũng không muốn trở thành đối tượng cho mọi người nhìn ngắm”
“Cậu Ngụy, cậu yên tâm đi, chắc chắn sẽ không dính đâu, mấy năm trước tôi chính là làm nghề này, góc độ quay chụp tuyệt đối không có vấn đề gì.
Nguy Trình dặn dò bọn đàn em cởi quân áo của anh ta ra, rất nhanh đã thoát sạch sẽ ra.
Anh ta được đặt lên trên giường.
“Đường Sở Vi, muốn không khổ sở thì tự mình đến hầu hạ tôi.. “
“ầm!”
Bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn nổ ra.
Cửa phòng đóng chặt bị người ta đá văng.
Một người mặc áo khoác màu đen, mang theo tràn ngập lửa giận đi vào.
Đây là Giang Cung Tuấn đã chạy tới được.
Người trong phòng đều quay qua cửa nhìn lại, nhìn thấy người tới là Giang Cung Tuấn thì cười vui vẻ lên.
Mã Hóa Long trêu tức cười nói; “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là con rể nhà họ Đường tới nha, sao anh lại chạy tới đây, là muốn nhìn vợ mình bị người khác vũ nhục hay sao?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn âm trầm đáng sợ, nắm chặt nắm đấm đi tới.
Mã Hóa Long quát lớn:”Bắt lại cho tôi.”
Mấy tên đàn em lập tức lấy đao chém tới hướng Giang Cung Tuấn.
Thân thể Giang Cung Tuấn chợt lệch sang một hướng, tránh thoát một đao bất chợt quay lại ra tay, bắt lấy cổ tay tên đàn em kia.
“AI” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Giang Cung Tuấn thì đoạt được thanh đao.
Anh muốn chém người.
Nghĩ tới Đường Sở Vi vẫn còn ở đây, anh không muốn Đường Sở Vi thấy được hình tượng máu tanh này của mình nên trực tiếp đá một cước, cái tên đàn em kia lập tức bị đá bay xa mấy mét.
Một tên lưu manh nhỏ, làm gì là đối thủ của Giang Cung Tuấn.
Trong khoảnh khắc ấy, mấy tên đàn em kia cũng liên tiếp bị đánh ngã.
Giang Cung Tuấn đi thẳng về phía giường, trực tiếp ôm cả người Đường Sở Vi đang bọc trong chăn lên.
Cả chăn mền và người đều được bọc lại.
Xoay người rời đi.
“Cản, cản anh ta lại, cản thằng đó lại cho tôi.”
Ngụy Trình gầm thét lên.
Nhưng mấy tên đàn em trong phòng đều đã ngã xuống, chỉ còn một mình Mã Hóa Long.
Mã Hóa Long nhìn Giang Cung Tuấn muốn rời khỏi phòng, trong nháy mắt móc súng ra.
Cướp cò.
Ẩm!
Giang Cung Tuấn vun tay lên, một cây ngân châm lập tức bắn ra.
Ngăn cản chính xác viên đạn bay tới.
Một lần nữa có thêm cây ngân châm khác bay tới và Mã Hoá Long lập tức ngã ầm xuống trên mặt đất.
Anh không quay đầu lại mà chỉ xoay người muốn rời đi.
Đường Sở Vi được ôm trong ngực, khổ sở khóc lớn.
“Không sao, không sao rồi.” Giang Cung Tuấn lập tức an ủi, nói xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh đã tới chậm”
Anh ôm Đường Sở Vi đi ra bên ngoài.
Bên ngoài biệt phủ Quế Hoa có một chiếc xe.
Đây là chiếc xe bình thường Tào Huấn hay lái, bây giờ Tào Huấn ở bệnh viện nên lái xe thành Văn Tâm.
Anh ôm Đường Sở Vi lên trên xe.
“Giang, Giang Cung Tuấn, em trai em còn ở dưới tầng hầm, nhanh… nhanh đi cứu em trai em đi” Đường Sở Vi nhớ ra cái gì đó lập tức hô lớn lên.
“Ừm, anh biết.”
Giang Cung Tuấn buông Đường Sở Vi ra, nói với Văn Tâm: “Trước tiên đưa cô ấy tới phòng khám Trần Tục đi”
Văn Tâm gật đầu, nhắc nhở: “Anh Giang, phải cẩn thận một chút”
“Một bầy kiến hôi mà thôi, tôi không quan tâm lắm.
Giang Cung Tuấn đầy vẻ lạnh lung xoay người rời đi.
Văn Tâm quay người lại nhìn Đường Sở Vi phía sau một chút, cũng không nhiều lời nữa khởi động xe, rồi lái rời đi.
Giang Cung Tuấn lại đi vào biệt phủ Quế Hoa lần nữa, đồng thời còn cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Dao Vương.
“Tôi ở vùng ngoại ô thành phố – biệt phủ Quế Hoa, sau mọt tiếng tới giải quyết hậu quả đi.”
Anh cúp điện thoại xong thì trực tiếp đi tới tầng hầm.
Tầng hầm, có không ít tên đàn em trông coi.
Giang Cung Tuấn đi tới đâu, máu chảy thành sông tới đỏ, hài cốt cũng chất cao như núi.
Những tên đàn em này toàn bộ bị chết oan chết uổng.
Anh thấy Đường Tấn bị trói trên ghế, mà trên đất lại lưu lại một bãi máu.
Những vết máu này đều là từ trên người Đường Tấn chảy ra.
Giang Cung Tuấn cau mày.
Đi tới, chụp lấy mạch đập của Đường Tấn, kiểm tra sơ qua cho cậu ta.
“Tổn thương nặng như vậy à?”
Đầu gối Đường Tấn bị đập nát, tay bị đánh gãy, không phải người nên bị tra tấn thế này, bây giờ cậu ta chỉ còn thoi thóp sinh mạng cũng rơi vào hấp hối từng hơi thở.
Giang Cung Tuấn mở trói cho cậu ta.
Trong nháy mắt thân thể của cậu ta lập tức ngã xuống, Giang Cung Tuấn kịp thời đỡ cậu ta kịp Đường Tấn cũng tỉnh.
Trong phút chốc, cậu ta thấy được Giang Cung Tuấn, cậu ta muốn mắng chửi thật to, há miệng lại không nói ra lời nào.
Giang Cung Tuấn lấy ra mấy cây ngân châm, đâm đâm vài cái coi như giúp cậu ta kéo dài tính mạng, sau đó cõng cậu ta rời đi khỏi tầng hầm.
Bên ngoài truyền tới từng đợt âm thanh xao động.
Giang Cung Tuấn còn chưa khỏi tầng hầm, bên ngoài đã tụ lại hơn trăm người, trong tay đều cầm theo vũ khí, có ống sắt dài hơn hai mét, có đao cũng dài hơn một mét.
“Giết chết cậu ta”
Một người đàn ông trung niên đứng giữa trăm người mà hét lớn tiếng.
Đó là Ngụy Quang.
Vẻ mặt của ông ta trầm thấp, âm thanh lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, tôi thật không ngờ cậu dám xuất hiện, hôm nay chính là ngày chết của cậu”
Giang Cung Tuấn lạnh lẽo nhìn qua trăm người kia.
“Cả đám phế vật này thôi, ông cũng xem thường tôi quá rồi đó nhỉ?”
Anh ôm Đường Tấn lên, từng bước từng bước một đi ra ngoài.
“Lên!”
“Giết!”
Hơn trăm người cầm vũ khí đi tới, tranh nhau phóng về hướng Giang Cung Tuấn.
Gio dao phay lên chặt chém về phía bên anh.
Cho dù Giang Cung Thần đang cõng một người nhưng những tên lưu manh này căn bản không phải đối thủ của anh, anh không ngừng né tránh, cũng tránh thoát hàng loạt công kích, đồng thời còn tìm ra cơ hội ra tay.
Anh không hề không chút nào, vừa ra tay nhất định sẽ giết sạch một mạng người.
Rất nhanh trên mặt đất đã nằm hơn trăm người.
Những người này, không phải mất chân chính là mất tay, bảy mươi mấy người đều ngã rạp trên đất, tử trạng thê thảm.
Ngụy Quang triệt để bị dọa cho choáng váng.
Ông ta biết thực lực của Giang Cung Tuấn vô song nhưng lại không nghĩ tới thực lực của anh lại mạnh như thế, ôm Đường Tấn trọng thương còn khủng bố như vậy, hơn một trăm người cũng không phải đối thủ của anh.
Ông ta móc một cây súng lục ra.
“Không, không được nhúc nhích, nếu cử động tôi sẽ bắn chết cậu”
Ông ta cầm súng, thế nhưng tay chân lại không ngừng run rẩy.
Trên trán mồ hôi từng hạt từng hạt như hạt đậu lăn xuống.
Giang Cung Tuấn đưa tay ra sau lưng, lấy ra một cây ngân châm, vừa nhấc tay.
VùiI Ngân châm lập tức được bắn ra.
Ngụy Quang còn chưa kịp nổ súng, ngân châm đã đâm vào trong cơ thể ông ta, thân thể ông ta từ từ ngã xuống trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn để Đường Tấn xuống đất, đi lên trên phòng trên, một tay lôi thân thể Ngụy Trình trần truồng ra đi tới bên cửa sổ, trực tiếp thả anh ta từ trên lầu hai ném xuống đất.
“AI Bên ngoài mặt đất truyền tới tiếng kêu đau đớn tê tâm liệt phế.
Đây là lầu hai, không phải quá cao, bị ném xuống dưới Ngụy Trình cũng không ngã chết được.
Nhưng toàn thân xương cốt của anh ta dường như nát vụn.
Mã Hóa Long nằm trên mặt đất nhìn Giang Cung Tuấn từng bước từng bước đi về phía mình, bị hù cho sắc mặt trắng bệch, run rẩy: “Giang, Giang Cung Tuấn, cầu, cầu xin anh hấy cho tôi…
Giang Cung Tuấn kéo theo gã ta giống như quả bóng da trực tiếp ném xuống từ trên cửa sổ.
Sau đó, từ trên cửa sổ thả người nhảy xuống đất.
Từ lầu hai nhảy xuống tới, bình ổn lại đứng thẳng trên mặt đất.
Kéo Ngụy Quang đi tới vứt lại trên đất.
Sau đó ngồi trên bậc thang, lấy ra một điếu thuốc đốt lên.
“Tôi rời chức thì có thể để mấy người bắt nạt sao thì bắt hả?”
Giang Cung Tuấn nhìn Ngụy Trình cả người máu me be bét, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi đã cảnh cáo anh, đừng đánh chủ ý lên vợ của tôi, vì sao anh cứ muốn tự chui đầu vào rọ hả?”