Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-351
Chương 351: Anh lúc này trông thật đẹp trai
Tỳ Khưu hoảng sợ tới mức cả người run lên, vội lăn một vòng ra khỏi phòng chỉ huy.
Ông ta nhanh chóng rút quân.
Tốc độ rút lui của liên quân hai mươi tám nước tương đối nhanh.
Trong lúc liên quân hai mươi tám nước rút lui, Giang Cung Tuấn gọi điện thoại cho Ngô Huy, kêu anh ta dẫn dắt quân Hắc Long nhanh chóng vào thành phố Nam Cương.
Trong vòng một đêm, liên quân hai mươi tám nước đã rút hết toàn bộ.
Quân Hắc Long lại vào thành phố Nam Cương.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, mặt trời mới mọc.
Trong phòng họp quân khu Nam Cương.
Giang Cung Tuấn mặc áo giáp Hắc Long.
“Quỷ Viễn, lập tức dẫn dắt quân Hắc Long kiểm tra kỹ tròn tám trăm dặm, phát hiện bóng dáng của liên quân hai mươi tám nước lập tức giết không tha”
“Vâng”
Quỷ Viên lập tức đứng lên, chợt hạ một mệnh lệnh.
Giang Cung Tuấn đã cho liên quân hai mươi tám nước có thời gian rút lui.
Nếu bọn chúng còn chưa rút lui, vậy chớ trách anh không khách khí.
Hiện tại đã bảy giờ sáng.
Thời gian này, đại đa số người Đại Lan đều đã thức dậy.
Vậy mà bọn họ vừa mới thức dậy đã nghe được một tin tức chấn động.
“Số báo đặc biệt, sỗ báo đặc biệt, liên quân hai mươi tám nước rút khỏi thành phố Nam Cương, quân Hắc Long lại vào thành phố Nam Cương”
Tin tức này truyền khắp toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới.
Toàn thế giới đều kinh hãi.
Chuyện này là thế nào?
Vì sao trong vòng một đêm, chiến cuộc ở Nam Cương Đại Lan đã nghịch chuyển 180 độ vậy?
Tất cả mọi người đều nghi ngờ, dồn lực chú ý vào Nam Cương chờ đợi tin tức mới nhất, chờ đợi phía chính phủ đưa tin.
Quân khu Nam Cương, trong phòng họp.
Ngô Huy đứng lên nói: “Tướng Long, hiện tại trong thành phố Nam Cương có rất nhiều phóng viên chiến trường muốn phỏng vấn anh, bọn họ đều muốn tìm hiểu rõ xem tới cùng đêm qua đã có chuyện gì xảy ra. Anh có muốn nhận phỏng vấn, cho người dân trong nước một lời nhắn nhủ không?”
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay nói: “Nhắn nhủ cái gì, có thể không đánh mà thẳng giải quyết chiến đấu, thu phục thành phố Nam Cương, đây đã có thể tính là lời nhắn nhủ với toàn dân. Ngô Huy, hiện tại tôi giao cho cậu một nhiệm vụ.”
“Tướng Long xin giao phó.”
Giang Cung Tuấn nói: “Cậu dẫn sứ giả đàm phán tới hai mươi tám nước tìm quốc vương của bọn họ tiến hành đàm phán, yêu cầu hai mươi tám thủ đô cắt nhường ra năm thành thị coi như cái giá lớn phải trả cho lần xuất binh này. Nếu như bọn họ không giao, quân Hắc Long sẽ đánh thẳng xuống, một lần diệt hết hai mươi tám nước.”
Thân thể Ngô Huy run lên, không nhịn được hỏi: “Tướng Long, anh đang nói thật?”
Giang Cung Tuấn nhìn anh ta nói: “Chẳng lẽ còn có thể là đùa sao?”
“Rõ”
Ngô Huy đứng thẳng tắp, lớn tiếng nói: “Em lập tức dẫn người đi tới hai mươi tám nước. Trong vòng ba ngày nếu không thể bàn xong chuyện này, em xin đưa đầu tới gặp “
Sau khi Ngô Huy tiếp nhận mệnh lệnh bèn nhanh chóng rời đi.
Mà Giang Cung Tuấn lại ngáp một cái.
Vài ngày ngủ được không ngon, anh cảm thấy mình cần ngủ bù một giấc.
Anh rời khỏi tòa nhà quân khu.
Đi tới bên ngoài tòa nhà, lên một chiếc xe quân sự, dặn dò: “Quay về biệt thự Hắc Long.”
“Rõ”
Binh sĩ lái xe gật đầu.
Biệt thự Hắc Long ở nội thành thành phố Nam Cương.
Đây là biệt thự được xây dựng riêng cho tổng soái quân Hắc Long. Biệt thự này so còn xa hoa khoáng đạt hơn cả Nội Kinh các ở thành phố Tử Đằng, diện tích cũng rộng hơn.
Lúc này trước cửa biệt thự Hắc Long có không ít phóng viên.
Những phóng viên này muốn tới phỏng vấn riêng Hắc Long, muốn hiểu rõ tới cùng đêm qua đã có chuyện gì xảy ra. Cũng có phóng viên chiến trường đặc biệt đưa tin về tình huống chiến đấu ở Nam Cương.
Một chiếc xe quân sự chạy tới.
“Tướng Long, có không ít người.”
Giang Cung Tuấn híp mắt, đang chợp mắt.
Nghe được giọng nói của binh sĩ lái xe, anh mở mắt ra ngẩng đầu nhìn lại. Thấy phóng viên trước cửa biệt thự Hắc Long, anh không khỏi nhíu mày lẩm bẩm: “Đám phóng viên này thật đúng là chỗ nào cũng có”
“Tướng Long, có cần để quân đội mở đường không?”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, dặn dò: “Quên đi, quay đầu về, tùy tiện tìm một chỗ cho tôi, tôi muốn ngủ”
Xe quân sự đang muốn quay đầu.
Lúc này, phóng viên trước cửa biệt thự Hắc Long phát hiện ra xe quân sự.
“Xe quân sự”
“Chắc chắn người trên xe là Hắc Long.”
“Nhanh”
Đám phóng viên như phát điên chen lấn vọt tới, xe còn chưa quay đầu đã bị ngăn lại.
“Tướng Long, làm sao bây giờ?” Tài xế lộ vẻ mặt khó xử.
Giang Cung Tuấn biết, nếu như anh không xuống xe nói vài lời, hôm nay anh đừng mơ có thể đi được.
Anh mở cửa xe xuống xe.
Hiện tại anh đang mặc áo giáp, áo giáp Hắc Long màu đen, trên áo giáp có khắc hình Hắc Long trông rất sống động.
Trên bờ vai còn khảm năm ngôi sao.
“Tướng Long, tướng Long, tướng Long”
Nơi đây ngoại trừ phần đông phóng viên cũng không thiếu thị dân. Giang Cung Tuấn vừa xuống xe, tiếng cổ vũ đã vang vọng.
Một đám phóng viên vây quanh Giang Cung Tuấn, khuôn mặt bọn họ đỏ bừng lên, vẻ mặt rất kích động.
Cuối cùng bọn họ cũng thấy được chiến thần bảo vệ Đại Lan.
“Tướng Long, anh có thể nói cho chúng tôi biết rốt cục đêm qua đã có chuyện gì xảy ra không?”
Có phóng viên không nhịn được hỏi thăm.
Giang Cung Tuấn ngáp một hơi, nói: “Đây là bí mật quân sự, không thể trả lời. Mọi người có thể nhường đường cho tôi không? Đã ba ngày ba đêm tôi chưa ngủ rồi”
“Mọi người nhường một chút để tướng Long rời đi, đã vài ngày anh ấy không ngủ. Chờ khi anh ấy tỉnh ngủ, tôi tin tưởng anh ấy sẽ nói cho mọi người.”
Nghe vậy, lúc này mọi người mới nhường ra một con đường.
Thế nhưng sau khi tất cả mọi người tránh ra, cuối cùng đoàn người vẫn còn một người đang đứng.
Đây là một người phụ nữ.
Trên người cô ta mặc quần áo màu đỏ, trên đầu mà mái tóc xoăn lọn to cũng màu đỏ, trong tay cầm một chiếc cameras. Cô ta hé miệng cười với Giang Cung Tuấn đang đứng phía trước: “Đừng nhúc nhích, trông anh như vậy rất đẹp trai”
Cô ta cầm cameras chụp tách tách vài tấm liên tục.
Sau đó cầm microphone đi tới, vẻ mặt rực rỡ nhìn Giang Cung Tuấn, “Tướng Long, tôi có thể phỏng vấn anh vài câu không?”
Giang Cung Tuấn nhướng mày, “Sao cô lại ở Nam Cương?”
Cô gái này không phải ai khác.
Cô ta là Hứa Linh.
Cô ta đến Nam Cương làm tình nguyện viên.
Thế nhưng chiến đấu không bộc phát, vì vậy cô ta đổi thành phóng viên viết lại tình huống cô ta đã thấy ở Nam Cương Hứa Linh nhìn đài truyền hình bên cạnh.
Trong tay những người này có câm camera. Cô ta xoay người nhìn camera nói: “Camera chuẩn bị, để tướng Long nói rõ cho mọi người xem tới cùng đêm qua đã có chuyện gì xảy ra. Vì sao chỉ trong một đêm, liên quân hai mươi tám nước đã rút quân? Vì sao quân Häc Long có thể không đánh mà thăng thu phục thành phố Nam Cương”
Nghe vậy, lập tức có không ít người mang camera đi tới Không chỉ một đài truyền hình.
Tất cả phóng viên ở đây đều mở camera ra, hướng về phía Giang Cung Tuấn và Hứa Linh.
Hứa Linh cầm microphone hỏi: “Có thể làm lỡ vài phút của anh không?”
€ô ta nhìn Giang Cung Tuấn.
Lúc này trông Giang Cung Tuấn rất mệt mỏi, hai mắt còn phủ đầy tơ máu Cô ta biết đã vài ngày Giang Cung Tuấn không ngủ, cô ta cũng hơi đau lòng, thế nhưng cô ta lại luyến tiếc không muốn để Giang Cung Tuấn rời đi.
“Năm phút đồng hồ” Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Có gì muốn hỏi thì hỏi mau lên”
Hứa Linh hỏi: “Tới cùng đêm qua đã xảy ra chuyện gì, vì sao liên quân hai mươi tám nước rút quân?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, tôi xâm nhập vào thành phố Nam Cương đi tới quân khu, đánh chết tướng quân của liên quân hai mươi tám nước, bức bách tổng chỉ huy của liên quân hai mươi tám nước là tổng soái Tỳ Khưu phải rút quân.”
Giang Cung Tuấn nói nhẹ nhàng như gió thổi mây bay.
Đám người lại nghe mà trong lòng run sợ.
Trước đêm qua, tình huống trong thành phố Nam Cương là như thế nào bọn họ đều biết rõ Hai mươi tám nước, ba triệu quân trấn thủ Mà dưới tình huống như thế Giang Cung Tuấn lại có thể trà trộn vào thành phố Nam Cương, giết tướng quân hai mươi tám nước, lấy biện pháp không đánh mà thäng giải quyết tình hình chiến đấu ở Nam Cương.
Khäp thiên hạ ngoại trừ Hắc Long ra còn ai có thể làm được?
Hứa Linh ngây ngẩn cả người.
Chúng phóng viên ở đây cũng ngây ngẩn cả người.
Mãi mấy giây sau Hứa Linh mới hỏi: “Có thể nói tỉ mỉ hơn một chút không?”
Giang Cung Tuấn nhún vai, nói: “Đây là cơ mật, không thể trả lời”
Tỳ Khưu hoảng sợ tới mức cả người run lên, vội lăn một vòng ra khỏi phòng chỉ huy.
Ông ta nhanh chóng rút quân.
Tốc độ rút lui của liên quân hai mươi tám nước tương đối nhanh.
Trong lúc liên quân hai mươi tám nước rút lui, Giang Cung Tuấn gọi điện thoại cho Ngô Huy, kêu anh ta dẫn dắt quân Hắc Long nhanh chóng vào thành phố Nam Cương.
Trong vòng một đêm, liên quân hai mươi tám nước đã rút hết toàn bộ.
Quân Hắc Long lại vào thành phố Nam Cương.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, mặt trời mới mọc.
Trong phòng họp quân khu Nam Cương.
Giang Cung Tuấn mặc áo giáp Hắc Long.
“Quỷ Viễn, lập tức dẫn dắt quân Hắc Long kiểm tra kỹ tròn tám trăm dặm, phát hiện bóng dáng của liên quân hai mươi tám nước lập tức giết không tha”
“Vâng”
Quỷ Viên lập tức đứng lên, chợt hạ một mệnh lệnh.
Giang Cung Tuấn đã cho liên quân hai mươi tám nước có thời gian rút lui.
Nếu bọn chúng còn chưa rút lui, vậy chớ trách anh không khách khí.
Hiện tại đã bảy giờ sáng.
Thời gian này, đại đa số người Đại Lan đều đã thức dậy.
Vậy mà bọn họ vừa mới thức dậy đã nghe được một tin tức chấn động.
“Số báo đặc biệt, sỗ báo đặc biệt, liên quân hai mươi tám nước rút khỏi thành phố Nam Cương, quân Hắc Long lại vào thành phố Nam Cương”
Tin tức này truyền khắp toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới.
Toàn thế giới đều kinh hãi.
Chuyện này là thế nào?
Vì sao trong vòng một đêm, chiến cuộc ở Nam Cương Đại Lan đã nghịch chuyển 180 độ vậy?
Tất cả mọi người đều nghi ngờ, dồn lực chú ý vào Nam Cương chờ đợi tin tức mới nhất, chờ đợi phía chính phủ đưa tin.
Quân khu Nam Cương, trong phòng họp.
Ngô Huy đứng lên nói: “Tướng Long, hiện tại trong thành phố Nam Cương có rất nhiều phóng viên chiến trường muốn phỏng vấn anh, bọn họ đều muốn tìm hiểu rõ xem tới cùng đêm qua đã có chuyện gì xảy ra. Anh có muốn nhận phỏng vấn, cho người dân trong nước một lời nhắn nhủ không?”
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay nói: “Nhắn nhủ cái gì, có thể không đánh mà thẳng giải quyết chiến đấu, thu phục thành phố Nam Cương, đây đã có thể tính là lời nhắn nhủ với toàn dân. Ngô Huy, hiện tại tôi giao cho cậu một nhiệm vụ.”
“Tướng Long xin giao phó.”
Giang Cung Tuấn nói: “Cậu dẫn sứ giả đàm phán tới hai mươi tám nước tìm quốc vương của bọn họ tiến hành đàm phán, yêu cầu hai mươi tám thủ đô cắt nhường ra năm thành thị coi như cái giá lớn phải trả cho lần xuất binh này. Nếu như bọn họ không giao, quân Hắc Long sẽ đánh thẳng xuống, một lần diệt hết hai mươi tám nước.”
Thân thể Ngô Huy run lên, không nhịn được hỏi: “Tướng Long, anh đang nói thật?”
Giang Cung Tuấn nhìn anh ta nói: “Chẳng lẽ còn có thể là đùa sao?”
“Rõ”
Ngô Huy đứng thẳng tắp, lớn tiếng nói: “Em lập tức dẫn người đi tới hai mươi tám nước. Trong vòng ba ngày nếu không thể bàn xong chuyện này, em xin đưa đầu tới gặp “
Sau khi Ngô Huy tiếp nhận mệnh lệnh bèn nhanh chóng rời đi.
Mà Giang Cung Tuấn lại ngáp một cái.
Vài ngày ngủ được không ngon, anh cảm thấy mình cần ngủ bù một giấc.
Anh rời khỏi tòa nhà quân khu.
Đi tới bên ngoài tòa nhà, lên một chiếc xe quân sự, dặn dò: “Quay về biệt thự Hắc Long.”
“Rõ”
Binh sĩ lái xe gật đầu.
Biệt thự Hắc Long ở nội thành thành phố Nam Cương.
Đây là biệt thự được xây dựng riêng cho tổng soái quân Hắc Long. Biệt thự này so còn xa hoa khoáng đạt hơn cả Nội Kinh các ở thành phố Tử Đằng, diện tích cũng rộng hơn.
Lúc này trước cửa biệt thự Hắc Long có không ít phóng viên.
Những phóng viên này muốn tới phỏng vấn riêng Hắc Long, muốn hiểu rõ tới cùng đêm qua đã có chuyện gì xảy ra. Cũng có phóng viên chiến trường đặc biệt đưa tin về tình huống chiến đấu ở Nam Cương.
Một chiếc xe quân sự chạy tới.
“Tướng Long, có không ít người.”
Giang Cung Tuấn híp mắt, đang chợp mắt.
Nghe được giọng nói của binh sĩ lái xe, anh mở mắt ra ngẩng đầu nhìn lại. Thấy phóng viên trước cửa biệt thự Hắc Long, anh không khỏi nhíu mày lẩm bẩm: “Đám phóng viên này thật đúng là chỗ nào cũng có”
“Tướng Long, có cần để quân đội mở đường không?”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, dặn dò: “Quên đi, quay đầu về, tùy tiện tìm một chỗ cho tôi, tôi muốn ngủ”
Xe quân sự đang muốn quay đầu.
Lúc này, phóng viên trước cửa biệt thự Hắc Long phát hiện ra xe quân sự.
“Xe quân sự”
“Chắc chắn người trên xe là Hắc Long.”
“Nhanh”
Đám phóng viên như phát điên chen lấn vọt tới, xe còn chưa quay đầu đã bị ngăn lại.
“Tướng Long, làm sao bây giờ?” Tài xế lộ vẻ mặt khó xử.
Giang Cung Tuấn biết, nếu như anh không xuống xe nói vài lời, hôm nay anh đừng mơ có thể đi được.
Anh mở cửa xe xuống xe.
Hiện tại anh đang mặc áo giáp, áo giáp Hắc Long màu đen, trên áo giáp có khắc hình Hắc Long trông rất sống động.
Trên bờ vai còn khảm năm ngôi sao.
“Tướng Long, tướng Long, tướng Long”
Nơi đây ngoại trừ phần đông phóng viên cũng không thiếu thị dân. Giang Cung Tuấn vừa xuống xe, tiếng cổ vũ đã vang vọng.
Một đám phóng viên vây quanh Giang Cung Tuấn, khuôn mặt bọn họ đỏ bừng lên, vẻ mặt rất kích động.
Cuối cùng bọn họ cũng thấy được chiến thần bảo vệ Đại Lan.
“Tướng Long, anh có thể nói cho chúng tôi biết rốt cục đêm qua đã có chuyện gì xảy ra không?”
Có phóng viên không nhịn được hỏi thăm.
Giang Cung Tuấn ngáp một hơi, nói: “Đây là bí mật quân sự, không thể trả lời. Mọi người có thể nhường đường cho tôi không? Đã ba ngày ba đêm tôi chưa ngủ rồi”
“Mọi người nhường một chút để tướng Long rời đi, đã vài ngày anh ấy không ngủ. Chờ khi anh ấy tỉnh ngủ, tôi tin tưởng anh ấy sẽ nói cho mọi người.”
Nghe vậy, lúc này mọi người mới nhường ra một con đường.
Thế nhưng sau khi tất cả mọi người tránh ra, cuối cùng đoàn người vẫn còn một người đang đứng.
Đây là một người phụ nữ.
Trên người cô ta mặc quần áo màu đỏ, trên đầu mà mái tóc xoăn lọn to cũng màu đỏ, trong tay cầm một chiếc cameras. Cô ta hé miệng cười với Giang Cung Tuấn đang đứng phía trước: “Đừng nhúc nhích, trông anh như vậy rất đẹp trai”
Cô ta cầm cameras chụp tách tách vài tấm liên tục.
Sau đó cầm microphone đi tới, vẻ mặt rực rỡ nhìn Giang Cung Tuấn, “Tướng Long, tôi có thể phỏng vấn anh vài câu không?”
Giang Cung Tuấn nhướng mày, “Sao cô lại ở Nam Cương?”
Cô gái này không phải ai khác.
Cô ta là Hứa Linh.
Cô ta đến Nam Cương làm tình nguyện viên.
Thế nhưng chiến đấu không bộc phát, vì vậy cô ta đổi thành phóng viên viết lại tình huống cô ta đã thấy ở Nam Cương Hứa Linh nhìn đài truyền hình bên cạnh.
Trong tay những người này có câm camera. Cô ta xoay người nhìn camera nói: “Camera chuẩn bị, để tướng Long nói rõ cho mọi người xem tới cùng đêm qua đã có chuyện gì xảy ra. Vì sao chỉ trong một đêm, liên quân hai mươi tám nước đã rút quân? Vì sao quân Häc Long có thể không đánh mà thăng thu phục thành phố Nam Cương”
Nghe vậy, lập tức có không ít người mang camera đi tới Không chỉ một đài truyền hình.
Tất cả phóng viên ở đây đều mở camera ra, hướng về phía Giang Cung Tuấn và Hứa Linh.
Hứa Linh cầm microphone hỏi: “Có thể làm lỡ vài phút của anh không?”
€ô ta nhìn Giang Cung Tuấn.
Lúc này trông Giang Cung Tuấn rất mệt mỏi, hai mắt còn phủ đầy tơ máu Cô ta biết đã vài ngày Giang Cung Tuấn không ngủ, cô ta cũng hơi đau lòng, thế nhưng cô ta lại luyến tiếc không muốn để Giang Cung Tuấn rời đi.
“Năm phút đồng hồ” Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Có gì muốn hỏi thì hỏi mau lên”
Hứa Linh hỏi: “Tới cùng đêm qua đã xảy ra chuyện gì, vì sao liên quân hai mươi tám nước rút quân?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, tôi xâm nhập vào thành phố Nam Cương đi tới quân khu, đánh chết tướng quân của liên quân hai mươi tám nước, bức bách tổng chỉ huy của liên quân hai mươi tám nước là tổng soái Tỳ Khưu phải rút quân.”
Giang Cung Tuấn nói nhẹ nhàng như gió thổi mây bay.
Đám người lại nghe mà trong lòng run sợ.
Trước đêm qua, tình huống trong thành phố Nam Cương là như thế nào bọn họ đều biết rõ Hai mươi tám nước, ba triệu quân trấn thủ Mà dưới tình huống như thế Giang Cung Tuấn lại có thể trà trộn vào thành phố Nam Cương, giết tướng quân hai mươi tám nước, lấy biện pháp không đánh mà thäng giải quyết tình hình chiến đấu ở Nam Cương.
Khäp thiên hạ ngoại trừ Hắc Long ra còn ai có thể làm được?
Hứa Linh ngây ngẩn cả người.
Chúng phóng viên ở đây cũng ngây ngẩn cả người.
Mãi mấy giây sau Hứa Linh mới hỏi: “Có thể nói tỉ mỉ hơn một chút không?”
Giang Cung Tuấn nhún vai, nói: “Đây là cơ mật, không thể trả lời”