Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-354
Chương 354: Hứa Linh thổ lộ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn dặn dò đơn giản, sau đó để bọn họ rời đi.
Biệt thự Hắc Long lại trở nên lạnh tanh.
Anh đi tới trên sân thượng tâng ba, nằm trên ghế dựa hút thuốc nhìn bầu trời đầy sao.
Anh nghĩ tới người ở thành phố Tử Đằng xa xa.
Đang ở Nam Cương.
Nhưng lòng ở thành phố Tử Đảng.
Anh không biết đời này mình còn có cơ hội lại trở vê thành phố Tử Đằng hay không.
Giờ khắc này anh muốn uống rượu.
Đáng tiếc Ngô Huy không có ở đây.
Anh xuống tầng, tới hầm rượu lấy một ít rượu ngon thương nhân đưa tới ngày trước, sau đó lại đi lên sân thượng.
Một mình nhàm chán uống rượu.
Giờ khắc này, anh nghĩ tới một người.
Không khỏi lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hứa Linh.
Hứa Linh đã ở bên ngoài biệt thự Hắc Long nguyên một ngày, chờ từ sáng sớm đến tối mịt, thế nhưng Giang Cung Tuấn vẫn không để ý tới Cô 1a.
Cô ta về tới khách sạn.
Mới vừa rửa mặt chải đầu xong.
Mặc đồ ngủ, đang ngồi trên giường xem laptop, sửa sang lại thứ bản thân mình viết được mấy ngày nay.
Lúc này, điện thoại đổ chuông.
Phát hiện Giang Cung Tuấn gọi tới, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta hiện lên vẻ vui mừng, nhanh chóng nhận điện thoại: “Anh Giang của em ơi, cuối cùng anh cũng trả lời điện thoại”
“Không phải là vì tôi bận quá sao, không rảnh xem di động. Đúng rồi, sao cô lại chạy tới Nam Cương?”
“Quốc gia cân, nên tôi tới” Hứa Linh mở miệng cười. Giang Cung Tuấn gọi điện thoại cho cô ta, khiến đáy lòng cô ta rất vui vẻ.
“Có rảnh thì tới đây uống vài chén với tôi, một mình buồn muốn chết”
“Được, cầu còn không được.”
“Đúng rồi, cô đang ở đâu, tôi phái người tới đón cô.”
“Không cân, tôi đang ở khách sạn gân đó, chỉ đi vài phút là có thể đến”
“Tốt lắm”
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.
Sau đó dựa vào ghế chắp hai tay sau gáy, nhìn bầu trời đêm sao lốm đốm đầy trời.
Hứa Linh tới rất nhanh.
Không tới mười phút cô ta đã xuất hiện bên ngoài biệt thự Hắc Long.
Nơi đây vẫn đang hội tụ không ít người như trước.
Đều là fan não tàn của Giang Cung Tuấn, đa số đều là nữ nhân, còn là một vài nữ nhân xinh đẹp. Trong tay bọn họ đều đang cầm hoa, đang đợi Hắc Long.
Hứa Linh đi tới, lại bị quân nhân bên ngoài biệt thự Hắc Long chặn lối đi.
“Là tướng Long kêu tôi tới” Hứa Linh mở miệng.
“Cô này, biệt thự Hắc Long là trọng địa, người không có phận sự nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ nhốt cô 24h”
Thủ vệ lạnh giọng mở miệng.
Lời mượn cớ này bọn họ đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Hứa Linh bất đắc đï bấm số điện thoại của Giang Cung Tuấn, mở loa ngoài kêu lên: “Giang Cung Tuấn, thủ hạ của anh không để tôi vào”
“Đưa điện thoại cho anh ta.”
Hứa Linh đưa điện thoại cho thủ vệ.
Thủ vệ nghi ngờ tiếp nhận.
“Để cô ấy vào”
Trong điện thoại truyên đến giọng nói của Giang Cung Tuấn.
“Vâng, tuân mệnh”
Nhận được mệnh lệnh, lúc này thị vệ mới cho đi.
Thấy có phụ nữ đi vào, mấy cô gái nơi cửa đều điên cuồng phóng tới, tuy nhiên cuối cùng bọn họ lại bị chặn đường.
“Này, dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái gì cô ta có thể vào mà chúng tôi không thể vào? Anh phân biệt đối xử, tôi muốn kiện anh”
“Tôi muốn gặp Hắc Long, tôi muốn gặp chiến thần”
Không ít thiếu nữ tử la hét mở miệng.
Thế nhưng thị vệ đứng trước cửa vốn không để ý.
Ở đây còn có phóng viên.
Không ít phóng viên chụp được tình cảnh vừa rồi, upload lên internet, còn phối thêm một tiêu đề bắt mắt.
“Khiếp sợ, khiếp sợ, một người con gái đêm khuya tiến vào biệt thự Hắc Long”
Tin tức này vừa được đăng lên, chỉ nháy mắt đã trở thành tiêu điểm chú ý khắp toàn bộ internet.
Biệt thự Hắc Long, tầng ba, trên sân thượng.
Hứa Linh đi tới.
Nơi này là biên cảnh, vô số hạng người hỗn tạp hội tụ, rất hỗn loạn. Một người phụ nữ còn là một người phụ nữ xinh đẹp như cô tới nơi này, không sợ gặp phải nguy hiểm sao?”
“Không phải còn có anh sao” Hứa Linh hé miệng cười.
Giang Cung Tuấn hơi ngây người.
Chợt khẽ cười nói: “Quên đi, không nói những chuyện này nữa, uống đi”
Hứa Linh khui rượu vang cụng với Giang Cung Tuấn.
Hai người ở trên sân thượng uống không ít.
Uống tới cuối cùng, hai người đều ngồi trên mặt đất.
Bọn họ lưng tựa lưng.
“Giang Cung Tuấn, tôi biết vì sao anh lại đến Nam Cương. Anh đang giả ngu. Tôi cũng biết thái độ của anh thế nhưng tôi vẫn muốn đến. Tôi sợ nếu tôi không đến, tương lai sẽ hối hận”
Mặt Hứa Linh đỏ ửng, hé miệng, trong miệng đầy mùi rượu.
Giang Cung Tuấn cũng uống không ít.
Thế nhưng anh lại không cảm thấy say chút nào.
Lời nói của Hứa Linh khiến anh rơi vào yên tĩnh.
“Tôi không trách anh”
Giọng nói của Hứa Linh tiếp tục truyền đến.
“Anh ly hôn với Đường Sở Vi, nhưng tôi biết trong lòng anh vấn có cô ấy, tôi thực sự rất hâm mộ cô ấy. Nếu như có thể lựa chọn, tôi hy vọng mười năm trước người cứu anh là tôi, người bị hủy dung toàn thân cũng là tôi.”
“Cô uống quá nhiều” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng mở miệng.
Anh đứng lên.
Vừa đứng lên, sau lưng Hứa Linh lập tức mất đi điểm dựa, chỉ nháy mắt đã ngã xuống.
Giang Cung Tuấn nhanh mắt, mau chóng đỡ lấy cô ta, để cô ta không ngã sấp xuống.
Hứa Linh vịn Giang Cung Tuấn đứng lên, thế nhưng cô ta lại đứng không vững, thân thể lắc lư.
“Giang Cung Tuấn, anh biết không, tôi chờ anh mười năm, tôi vần tin tưởng răng anh không chết, tôi vân tin tưởng anh còn sống… Nấc.”
Hứa Linh ợ một hơi rượu.
“Tôi không nghĩ tới mười năm sau gặp lại, anh đã kết hôn với Đường Sở Vi. Anh có biết sau khi tôi biết những chuyện này đã cảm thấy khó có thể chấp nhận tới mức nào không?”
“Nhìn thấy anh ở chung với Đường Sở Vi, anh có biết tim tôi đau tới mức nào không?”
“Anh không biết, anh vốn không biết”
“Trong lòng anh chỉ có Đường Sở Vi”
“Cũng vì năm đó cô ấy đã cứu anh, kéo anh ra khỏi đống lửa”
“Anh cũng đã ly hôn với cô ấy, vì sao không thể quên cô ấy đi, bắt đầu một cuộc sống mới?”
Cho tới nay Hứa Linh vẫn chưa từng nói tới những chuyện ấy.
Lần này cô ta nói hết tiếng lòng của mình ra.
Cô ta đuổi từ thành phố Tử Đảng đến Nam Cương này là vì theo đuổi hạnh phúc của mình, là vì muốn nói ra những lời này với Giang Cung Tuấn.
“Giang Cung Tuấn, em yêu anh. Quên Đường Sở Vi đi, chúng ta bắt đầu lại có được không?”
Tuy rằng cô ta đã uống say.
Thế nhưng cô ta lại nói rất chân thành, trên khuôn mặt đỏ hồng mang theo vẻ khẩn cầu.
“Cô uống say rồi, tôi dìu cô xuống nghỉ ngơi.”
Giang Cung Tuấn không đáp lại mà đỡ Hứa Linh xuống tầng.
Đi tới phòng khách ở tâng một, anh đặt Hứa Linh lên ghế sofa.
Cô ta khẽ dựa trên ghế sofa, sau đó ngủ mất Giang Cung Tuấn ngồi bên cạnh, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Khói thuốc tràn ngập đầu ngón tay.
Hút xong một điếu thuốc, anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Quỷ Viên.
Rất nhanh, Quỷ Viên đã đến.
“Tướng Long, có chuyện gì vậy?”
Giang Cung Tuấn đứng dậy nhìn Hứa Linh đang năm ngủ trên sofa, thở dài một hơi nói: “Phái người đưa cô ấy về thành phố Tử Đăng”
Quỷ Viên liếc mät nhìn Hứa Linh, khẽ gật đầu: “Vâng, em lập tức sắp xếp mấy nữ đồng chí đưa cô ấy trở về”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn dặn dò đơn giản, sau đó để bọn họ rời đi.
Biệt thự Hắc Long lại trở nên lạnh tanh.
Anh đi tới trên sân thượng tâng ba, nằm trên ghế dựa hút thuốc nhìn bầu trời đầy sao.
Anh nghĩ tới người ở thành phố Tử Đằng xa xa.
Đang ở Nam Cương.
Nhưng lòng ở thành phố Tử Đảng.
Anh không biết đời này mình còn có cơ hội lại trở vê thành phố Tử Đằng hay không.
Giờ khắc này anh muốn uống rượu.
Đáng tiếc Ngô Huy không có ở đây.
Anh xuống tầng, tới hầm rượu lấy một ít rượu ngon thương nhân đưa tới ngày trước, sau đó lại đi lên sân thượng.
Một mình nhàm chán uống rượu.
Giờ khắc này, anh nghĩ tới một người.
Không khỏi lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hứa Linh.
Hứa Linh đã ở bên ngoài biệt thự Hắc Long nguyên một ngày, chờ từ sáng sớm đến tối mịt, thế nhưng Giang Cung Tuấn vẫn không để ý tới Cô 1a.
Cô ta về tới khách sạn.
Mới vừa rửa mặt chải đầu xong.
Mặc đồ ngủ, đang ngồi trên giường xem laptop, sửa sang lại thứ bản thân mình viết được mấy ngày nay.
Lúc này, điện thoại đổ chuông.
Phát hiện Giang Cung Tuấn gọi tới, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta hiện lên vẻ vui mừng, nhanh chóng nhận điện thoại: “Anh Giang của em ơi, cuối cùng anh cũng trả lời điện thoại”
“Không phải là vì tôi bận quá sao, không rảnh xem di động. Đúng rồi, sao cô lại chạy tới Nam Cương?”
“Quốc gia cân, nên tôi tới” Hứa Linh mở miệng cười. Giang Cung Tuấn gọi điện thoại cho cô ta, khiến đáy lòng cô ta rất vui vẻ.
“Có rảnh thì tới đây uống vài chén với tôi, một mình buồn muốn chết”
“Được, cầu còn không được.”
“Đúng rồi, cô đang ở đâu, tôi phái người tới đón cô.”
“Không cân, tôi đang ở khách sạn gân đó, chỉ đi vài phút là có thể đến”
“Tốt lắm”
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.
Sau đó dựa vào ghế chắp hai tay sau gáy, nhìn bầu trời đêm sao lốm đốm đầy trời.
Hứa Linh tới rất nhanh.
Không tới mười phút cô ta đã xuất hiện bên ngoài biệt thự Hắc Long.
Nơi đây vẫn đang hội tụ không ít người như trước.
Đều là fan não tàn của Giang Cung Tuấn, đa số đều là nữ nhân, còn là một vài nữ nhân xinh đẹp. Trong tay bọn họ đều đang cầm hoa, đang đợi Hắc Long.
Hứa Linh đi tới, lại bị quân nhân bên ngoài biệt thự Hắc Long chặn lối đi.
“Là tướng Long kêu tôi tới” Hứa Linh mở miệng.
“Cô này, biệt thự Hắc Long là trọng địa, người không có phận sự nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ nhốt cô 24h”
Thủ vệ lạnh giọng mở miệng.
Lời mượn cớ này bọn họ đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Hứa Linh bất đắc đï bấm số điện thoại của Giang Cung Tuấn, mở loa ngoài kêu lên: “Giang Cung Tuấn, thủ hạ của anh không để tôi vào”
“Đưa điện thoại cho anh ta.”
Hứa Linh đưa điện thoại cho thủ vệ.
Thủ vệ nghi ngờ tiếp nhận.
“Để cô ấy vào”
Trong điện thoại truyên đến giọng nói của Giang Cung Tuấn.
“Vâng, tuân mệnh”
Nhận được mệnh lệnh, lúc này thị vệ mới cho đi.
Thấy có phụ nữ đi vào, mấy cô gái nơi cửa đều điên cuồng phóng tới, tuy nhiên cuối cùng bọn họ lại bị chặn đường.
“Này, dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái gì cô ta có thể vào mà chúng tôi không thể vào? Anh phân biệt đối xử, tôi muốn kiện anh”
“Tôi muốn gặp Hắc Long, tôi muốn gặp chiến thần”
Không ít thiếu nữ tử la hét mở miệng.
Thế nhưng thị vệ đứng trước cửa vốn không để ý.
Ở đây còn có phóng viên.
Không ít phóng viên chụp được tình cảnh vừa rồi, upload lên internet, còn phối thêm một tiêu đề bắt mắt.
“Khiếp sợ, khiếp sợ, một người con gái đêm khuya tiến vào biệt thự Hắc Long”
Tin tức này vừa được đăng lên, chỉ nháy mắt đã trở thành tiêu điểm chú ý khắp toàn bộ internet.
Biệt thự Hắc Long, tầng ba, trên sân thượng.
Hứa Linh đi tới.
Nơi này là biên cảnh, vô số hạng người hỗn tạp hội tụ, rất hỗn loạn. Một người phụ nữ còn là một người phụ nữ xinh đẹp như cô tới nơi này, không sợ gặp phải nguy hiểm sao?”
“Không phải còn có anh sao” Hứa Linh hé miệng cười.
Giang Cung Tuấn hơi ngây người.
Chợt khẽ cười nói: “Quên đi, không nói những chuyện này nữa, uống đi”
Hứa Linh khui rượu vang cụng với Giang Cung Tuấn.
Hai người ở trên sân thượng uống không ít.
Uống tới cuối cùng, hai người đều ngồi trên mặt đất.
Bọn họ lưng tựa lưng.
“Giang Cung Tuấn, tôi biết vì sao anh lại đến Nam Cương. Anh đang giả ngu. Tôi cũng biết thái độ của anh thế nhưng tôi vẫn muốn đến. Tôi sợ nếu tôi không đến, tương lai sẽ hối hận”
Mặt Hứa Linh đỏ ửng, hé miệng, trong miệng đầy mùi rượu.
Giang Cung Tuấn cũng uống không ít.
Thế nhưng anh lại không cảm thấy say chút nào.
Lời nói của Hứa Linh khiến anh rơi vào yên tĩnh.
“Tôi không trách anh”
Giọng nói của Hứa Linh tiếp tục truyền đến.
“Anh ly hôn với Đường Sở Vi, nhưng tôi biết trong lòng anh vấn có cô ấy, tôi thực sự rất hâm mộ cô ấy. Nếu như có thể lựa chọn, tôi hy vọng mười năm trước người cứu anh là tôi, người bị hủy dung toàn thân cũng là tôi.”
“Cô uống quá nhiều” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng mở miệng.
Anh đứng lên.
Vừa đứng lên, sau lưng Hứa Linh lập tức mất đi điểm dựa, chỉ nháy mắt đã ngã xuống.
Giang Cung Tuấn nhanh mắt, mau chóng đỡ lấy cô ta, để cô ta không ngã sấp xuống.
Hứa Linh vịn Giang Cung Tuấn đứng lên, thế nhưng cô ta lại đứng không vững, thân thể lắc lư.
“Giang Cung Tuấn, anh biết không, tôi chờ anh mười năm, tôi vần tin tưởng răng anh không chết, tôi vân tin tưởng anh còn sống… Nấc.”
Hứa Linh ợ một hơi rượu.
“Tôi không nghĩ tới mười năm sau gặp lại, anh đã kết hôn với Đường Sở Vi. Anh có biết sau khi tôi biết những chuyện này đã cảm thấy khó có thể chấp nhận tới mức nào không?”
“Nhìn thấy anh ở chung với Đường Sở Vi, anh có biết tim tôi đau tới mức nào không?”
“Anh không biết, anh vốn không biết”
“Trong lòng anh chỉ có Đường Sở Vi”
“Cũng vì năm đó cô ấy đã cứu anh, kéo anh ra khỏi đống lửa”
“Anh cũng đã ly hôn với cô ấy, vì sao không thể quên cô ấy đi, bắt đầu một cuộc sống mới?”
Cho tới nay Hứa Linh vẫn chưa từng nói tới những chuyện ấy.
Lần này cô ta nói hết tiếng lòng của mình ra.
Cô ta đuổi từ thành phố Tử Đảng đến Nam Cương này là vì theo đuổi hạnh phúc của mình, là vì muốn nói ra những lời này với Giang Cung Tuấn.
“Giang Cung Tuấn, em yêu anh. Quên Đường Sở Vi đi, chúng ta bắt đầu lại có được không?”
Tuy rằng cô ta đã uống say.
Thế nhưng cô ta lại nói rất chân thành, trên khuôn mặt đỏ hồng mang theo vẻ khẩn cầu.
“Cô uống say rồi, tôi dìu cô xuống nghỉ ngơi.”
Giang Cung Tuấn không đáp lại mà đỡ Hứa Linh xuống tầng.
Đi tới phòng khách ở tâng một, anh đặt Hứa Linh lên ghế sofa.
Cô ta khẽ dựa trên ghế sofa, sau đó ngủ mất Giang Cung Tuấn ngồi bên cạnh, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Khói thuốc tràn ngập đầu ngón tay.
Hút xong một điếu thuốc, anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Quỷ Viên.
Rất nhanh, Quỷ Viên đã đến.
“Tướng Long, có chuyện gì vậy?”
Giang Cung Tuấn đứng dậy nhìn Hứa Linh đang năm ngủ trên sofa, thở dài một hơi nói: “Phái người đưa cô ấy về thành phố Tử Đăng”
Quỷ Viên liếc mät nhìn Hứa Linh, khẽ gật đầu: “Vâng, em lập tức sắp xếp mấy nữ đồng chí đưa cô ấy trở về”