Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-464
Chương 464: Giang Thời giải thích nghi hoặc
Giang Vô Song nói ra phân tích của chính mình.
Hết thảy những phân tích này đều dựa vào.
một tiền đề, đó chính là Giang Thời còn sống, người đã dẫn Y Đình Thi đi thật sự là Giang Thời.
Nếu không phải Giang Thời, người dẫn Đình Thi đi là giả mạo, vậy trong này sẽ có rất nhiều biến số, những phân tích của cô ta cũng không thể thành lập, rất nhiều căn cứ sẽ bị lật đổ.
“Em cứ việc nói thẳng, hiện tại anh nên làm như thế nào?”
Giang Vô Song nói: “Nếu là Giang Thời thật, vậy chắc hẳn Đình Thi sẽ không gặp nguy hiểm.
Anh chỉ cần kiềm chế bất động là được, em tin tưởng chẳng mấy chốc Giang Thời sẽ có hành động. Có lẽ lần hành động này của ông ta sẽ triệt để đại loạn, cuốn cả tứ đại gia tộc và một vài nhân vật lớn ở thủ đô vào. Hiện tại chuyện anh cần phải làm là cố gắng hết sức mau chóng tăng thực lực lên, ít nhất cũng phải bước vào Ngũ Cảnh. Như vậy anh mới có quyền nói chuyện, nếu không anh chỉ có thể bị người khác nắm mũi dẫn đi”
Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại.
Anh cẩn thận suy nghĩ, cẩn thận phân tích.
Cô gái mặc đồ đen đeo mặt nạ ở thủ đô chắc chăn là Đường Sở Vi, không có gì phải nghỉ ngờ.
Người đóng giả Giang Vô Song cứu anh ra khỏi nhà họ Cửu hẳn cũng là Đường Sở Vi giả mạo.
Đây là những chuyện ngay cả Giang Vô Song cũng có thể đoán ra.
Hiện tại anh không thể làm bất kỳ chuyện gì.
Chuyện anh có thể làm là cố gắng tăng thực lực lên trong thời gian ngắn nhất.
“Anh Giang, em cảm thấy ông trời anh đang quan tâm tới anh. Hiện tại thế cục loạn như vậy, nhưng anh đã được đả thông kinh mạch toàn thân, hiện tại chênh lệch giữa anh và cường giả Ngũ Cảnh chính là chân khí. Mà vừa lúc trong cơ thể Đan Thiến có một luồng hàn khí rất mạnh, luồng hàn khí kia có thể giúp anh nhanh chóng tăng chân khí lên. Tuy không nói chắc sẽ bước vào Ngũ Cảnh, nhưng chỉ cần anh có thể hấp thu luồng hàn khí kia, trong một tháng muốn bước vào Tam Cảnh cũng không khó.”
Sau khi đả thông hai mạch nhâm đốc, kỳ kinh bát mạch, chân khí của Giang Cung Tuấn sẽ không ngừng sinh sôi, quá trình tăng tu vi cũng sẽ nhanh hơn. Chỉ cần tu luyện mấy tháng ngắn ngủi đã có thể bằng với những người khác khổ tu hơn mười năm.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Chuyện cho tới bây giờ anh chỉ có thể làm như vậy, mau chóng tăng thực lực của chính mình lên.
Đồng thời để Tiêu Dao Vương và Phương Vĩnh Cánh cố hết sức điều tra người rất có thể là ông nội anh kia.
Cả ngày này, Giang Cung Tuấn vẫn luôn ở lại trong nhà Đan Thiến.
Chờ đợi tin tức từ Tiêu Dao Vương.
Đợi tin tức từ Phương Vĩnh Cánh.
Thế nhưng anh đợi một ngày cũng không đợi được tin tức gì.
Anh đích thân gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.
Tiêu Dao Vương nói: “Giang Cung Tuấn, không tra được bất kỳ tin tức gì, không cách nào tra ra người kia, cũng không cách nào điều tra được chiếc xe đã chở Đình Thi đi. Hình như chiếc.
xe này đã tiêu thất trong hư không, sau khi rời khỏi sân bay nó đã biến mất, camera giám sát toàn thành phố đều không thể quay tới nó.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tiêu Dao Vương.
“Ừm, đã biết”
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại, sau đó cấp lại gọi cho Phương Vĩnh Cánh.
Thế nhưng kết quả cũng giống nhau.
Ngay cả mạng lưới tình báo ngầm của Phương Vĩnh Cánh cũng không thể tra ra người dẫn Đình Thỉ đi có lai lịch thế nào.
Không hề có một chút tin tức gì khiến Giang Cung Tuấn lo lắng.
Giang Vô Song an ủi: “Thật ra anh không cần lo lắng, em tin tưởng Đình Thi sẽ không sao đâu.
Anh vẫn nên làm theo lời em nói, hiện tại anh không cần làm gì nữa hết, cũng không cần nghĩ gì nữa, mau sớm tăng thực lực của chính mình lên là được.”
“Anh hơi mệt, lên tầng nghỉ ngơi một chút.”
Giang Cung Tuấn nói xong lại đứng dậy lên tầng.
Anh đi rồi, Đan Thiến mới mở miệng nói: “Chị Vô Song, em cảm thấy chị thật lợi hại, dường như chuyện gì qua tay chị cũng được phân tích rõ ràng.”
Giang Vô Song cười nhạt một tiếng.
Cùng lúc đó.
Tập đoàn Cứu Thế.
Đường Sở Vi tan việc, đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa đi ra khỏi phòng làm việc cô đã thấy Hứa Linh đứng ở cửa. Cô liếc mắt nhìn Hứa Linh, hỏi: “Cô tan việc không về nhà mà đứng ngoài phòng làm việc của tôi làm gì?”
“Tìm cô tâm sự.” Hứa Linh cười cười, ra hiệu mời, nói: “Đi thôi.”
Đường Sở Vi dùng hai tay ôm ngực nhìn Hứa Linh, “Tôi biết cô muốn hỏi gì, cô muốn hỏi chuyện Giang Cung Tuấn đã hỏi hôm nay đúng không? Tôi lại nói cho cô biết, tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
“Thật thông minh nha, nhưng càng như vậy càng có vấn đề” Hứa Linh nhẹ giọng thì thào.
Đường Sở Vi vào thang máy trực tiếp đi tới bãi gửi xe ở tầng ngầm.
Lấy chìa khóa xe ra ấn một cái.
Cách đó không xa có một chiếc xe nhấp nháy.
Cô đi tới mở cửa lên xe.
Nơi ghế phụ có một ông lão đang ngồi.
Cô vốn không yên lòng, sau khi lên xe mới phát hiện có người, cô bị hù tới sợ hãi vỗ ngực kêu lên: “Ông nội, ông làm gì mà cứ luôn xuất quỷ nhập thần như vậy? Còn có lúc trưa cháu gọi điện thoại sao ông không nghe máy?”
Giang Thời cười nói: “Ông biết Giang Cung Tuấn đi tìm cháu, cũng biết chắc chắn cháu sẽ nghỉ ngờ, trong điện thoại không thể nói rõ ràng, vì vậy ông chỉ đành hiện thân”
Đường Sở Vi vặn hỏi: “Ông đã nói gì với Y Đình Thị, tại sao lại muốn dẫn Y Đình Thi đi? Hôm nay Giang Cung Tuấn đã đến chất vấn cháu, cháu cũng không biết phải nói thế nào, cuối cùng còn chọc anh ấy tức giận”
Giang Thời hỏi: “Cháu chưa nói chứ?”
Đường Sở Vi lắc đầu: “Cái gì cũng không nói, thế nhưng ông nội, rốt cục ông muốn làm gì vậy?
Ông có thể nói cho cháu biết không?”
Từ đầu đến cuối Đường Sở Vi cũng không hề hay biết Giang Thời muốn làm gì.
Chỉ là chuyện Giang Thời muốn cô làm đều đang trợ giúp cho Giang Cung Tuấn.
Lần đầu tiên là giúp Giang Cung Tuấn giết Thiên Tử.
Lần thứ hai là cứu Giang Cung Tuấn.
Bởi vì đối Giang Cung Tuấn có lợi, không hại Giang Cung Tuấn, cô mới đồng ý.
Hiện tại Giang Thời lại đem Y Đình Thi mang đi.
“Mang đi Y Đình Thi không thật là tốt ấy ư, như vậy ngươi liền thiếu một đối thủ cạnh tranh”
Giang Thời cười nói, Đường Sở Vi bĩu môi, “Tôi mới không muốn Giang Cung Tuấn đối với tôi có hiểu lầm gì đó.”
Giang Thời cười nói: “Thật ra cũng không có gì, hiện tại Đình Thi rất khỏe, đang ở một nơi rất an toàn. Hiện tại Giang Cung Tuấn quá hoang phế, không có chút động lực nào, ông dẫn Đình Thi đi vì muốn bức ép nó”
“Thật vậy sao?” Đường Sở Vi bày ra vẻ mặt không tin.
Giang Thời nói: “Đương nhiên là thật, cháu có biết địch nhân của Giang Cung Tuấn mạnh tới cỡ nào không? Hiện tại nó còn cần một người phụ nữ bảo vệ. Ngày mai ông sẽ tìm cơ hội dân cả cái cô Hứa Linh kia đi luôn”
“Người này không được.”
Đường Sở Vi lập tức cự tuyệt, “Ông nội, ông đừng làm loạn thêm. Hiện tại Giang Cung Tuấn đã bắt đầu hoài nghi cháu, nếu Hứa Linh cũng biến mất, chắc chắn Giang Cung Tuấn sẽ nổi giận. Đến lúc đó cháu thật không biết phải làm thế nào.”
“Vậy thì ngay cả cháu cũng biến mất luôn.
Bên người không có phụ nữ, không có gánh nặng, ông tin nó sẽ có thể cố gắng tu luyện. Hiện tại nó đã đả thông hai mạch nhâm đốc, kỳ kinh bát mạch, không nỗ lực luyện võ thật lãng phí.”
Dường như Giang Thời đang nói tới một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
“Ông, ông nói thật sao? Ông làm vậy chỉ vì ép Giang Cung Tuấn nỗ lực tu luyện?”
“Đương nhiên.”
Giang Thời nhún vai nói: “Nó là cháu của ông, chẳng lẽ ông còn có thể hại nó sao? Thế nào, ngay cả cháu cũng lo lắng ông hại Giang Cung Tuấn? Nếu ông muốn hại nó còn cần phải chờ tới bây giờ sao?”
Nghe vậy, nghi ngờ trong lòng Đường Sở Vi lập tức tiêu tán.
“Cháu cũng rất muốn sớm giải quyết những chuyện phiền toái của Giang Cung Tuấn, như vậy anh ấy cũng có thể thật sự bỏ xuống chức vụ.”
Đường Sở Vi thở dài một hơi.
“Được rồi, theo ông rời đi đi, buổi tối hôm nay lập tức biến mất”
Giang Địa mở miệng, chỉ vào phía trước nói: “Lái xe.”
Đường Sở Vi nhíu mày hỏi: “Cháu phải biến mất bao lâu?”
Giang Thời suy nghĩ một chút nói: “Hai ba tháng đi. Trước tết những chuyện phức tạp này đã được giải quyết xong, khi đó cháu có thể trở vê.
Đường Sở Vi suy nghĩ một chút, hai ba tháng cũng không dài.
Nếu trong vòng hai, ba tháng này Giang Cung Tuấn có thể quật khởi thật, có thể giải quyết một loạt phiền phức, vậy Giang Cung Tuấn cũng có thể an tâm quy ẩn.
Giang Vô Song nói ra phân tích của chính mình.
Hết thảy những phân tích này đều dựa vào.
một tiền đề, đó chính là Giang Thời còn sống, người đã dẫn Y Đình Thi đi thật sự là Giang Thời.
Nếu không phải Giang Thời, người dẫn Đình Thi đi là giả mạo, vậy trong này sẽ có rất nhiều biến số, những phân tích của cô ta cũng không thể thành lập, rất nhiều căn cứ sẽ bị lật đổ.
“Em cứ việc nói thẳng, hiện tại anh nên làm như thế nào?”
Giang Vô Song nói: “Nếu là Giang Thời thật, vậy chắc hẳn Đình Thi sẽ không gặp nguy hiểm.
Anh chỉ cần kiềm chế bất động là được, em tin tưởng chẳng mấy chốc Giang Thời sẽ có hành động. Có lẽ lần hành động này của ông ta sẽ triệt để đại loạn, cuốn cả tứ đại gia tộc và một vài nhân vật lớn ở thủ đô vào. Hiện tại chuyện anh cần phải làm là cố gắng hết sức mau chóng tăng thực lực lên, ít nhất cũng phải bước vào Ngũ Cảnh. Như vậy anh mới có quyền nói chuyện, nếu không anh chỉ có thể bị người khác nắm mũi dẫn đi”
Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại.
Anh cẩn thận suy nghĩ, cẩn thận phân tích.
Cô gái mặc đồ đen đeo mặt nạ ở thủ đô chắc chăn là Đường Sở Vi, không có gì phải nghỉ ngờ.
Người đóng giả Giang Vô Song cứu anh ra khỏi nhà họ Cửu hẳn cũng là Đường Sở Vi giả mạo.
Đây là những chuyện ngay cả Giang Vô Song cũng có thể đoán ra.
Hiện tại anh không thể làm bất kỳ chuyện gì.
Chuyện anh có thể làm là cố gắng tăng thực lực lên trong thời gian ngắn nhất.
“Anh Giang, em cảm thấy ông trời anh đang quan tâm tới anh. Hiện tại thế cục loạn như vậy, nhưng anh đã được đả thông kinh mạch toàn thân, hiện tại chênh lệch giữa anh và cường giả Ngũ Cảnh chính là chân khí. Mà vừa lúc trong cơ thể Đan Thiến có một luồng hàn khí rất mạnh, luồng hàn khí kia có thể giúp anh nhanh chóng tăng chân khí lên. Tuy không nói chắc sẽ bước vào Ngũ Cảnh, nhưng chỉ cần anh có thể hấp thu luồng hàn khí kia, trong một tháng muốn bước vào Tam Cảnh cũng không khó.”
Sau khi đả thông hai mạch nhâm đốc, kỳ kinh bát mạch, chân khí của Giang Cung Tuấn sẽ không ngừng sinh sôi, quá trình tăng tu vi cũng sẽ nhanh hơn. Chỉ cần tu luyện mấy tháng ngắn ngủi đã có thể bằng với những người khác khổ tu hơn mười năm.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Chuyện cho tới bây giờ anh chỉ có thể làm như vậy, mau chóng tăng thực lực của chính mình lên.
Đồng thời để Tiêu Dao Vương và Phương Vĩnh Cánh cố hết sức điều tra người rất có thể là ông nội anh kia.
Cả ngày này, Giang Cung Tuấn vẫn luôn ở lại trong nhà Đan Thiến.
Chờ đợi tin tức từ Tiêu Dao Vương.
Đợi tin tức từ Phương Vĩnh Cánh.
Thế nhưng anh đợi một ngày cũng không đợi được tin tức gì.
Anh đích thân gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.
Tiêu Dao Vương nói: “Giang Cung Tuấn, không tra được bất kỳ tin tức gì, không cách nào tra ra người kia, cũng không cách nào điều tra được chiếc xe đã chở Đình Thi đi. Hình như chiếc.
xe này đã tiêu thất trong hư không, sau khi rời khỏi sân bay nó đã biến mất, camera giám sát toàn thành phố đều không thể quay tới nó.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tiêu Dao Vương.
“Ừm, đã biết”
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại, sau đó cấp lại gọi cho Phương Vĩnh Cánh.
Thế nhưng kết quả cũng giống nhau.
Ngay cả mạng lưới tình báo ngầm của Phương Vĩnh Cánh cũng không thể tra ra người dẫn Đình Thỉ đi có lai lịch thế nào.
Không hề có một chút tin tức gì khiến Giang Cung Tuấn lo lắng.
Giang Vô Song an ủi: “Thật ra anh không cần lo lắng, em tin tưởng Đình Thi sẽ không sao đâu.
Anh vẫn nên làm theo lời em nói, hiện tại anh không cần làm gì nữa hết, cũng không cần nghĩ gì nữa, mau sớm tăng thực lực của chính mình lên là được.”
“Anh hơi mệt, lên tầng nghỉ ngơi một chút.”
Giang Cung Tuấn nói xong lại đứng dậy lên tầng.
Anh đi rồi, Đan Thiến mới mở miệng nói: “Chị Vô Song, em cảm thấy chị thật lợi hại, dường như chuyện gì qua tay chị cũng được phân tích rõ ràng.”
Giang Vô Song cười nhạt một tiếng.
Cùng lúc đó.
Tập đoàn Cứu Thế.
Đường Sở Vi tan việc, đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa đi ra khỏi phòng làm việc cô đã thấy Hứa Linh đứng ở cửa. Cô liếc mắt nhìn Hứa Linh, hỏi: “Cô tan việc không về nhà mà đứng ngoài phòng làm việc của tôi làm gì?”
“Tìm cô tâm sự.” Hứa Linh cười cười, ra hiệu mời, nói: “Đi thôi.”
Đường Sở Vi dùng hai tay ôm ngực nhìn Hứa Linh, “Tôi biết cô muốn hỏi gì, cô muốn hỏi chuyện Giang Cung Tuấn đã hỏi hôm nay đúng không? Tôi lại nói cho cô biết, tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
“Thật thông minh nha, nhưng càng như vậy càng có vấn đề” Hứa Linh nhẹ giọng thì thào.
Đường Sở Vi vào thang máy trực tiếp đi tới bãi gửi xe ở tầng ngầm.
Lấy chìa khóa xe ra ấn một cái.
Cách đó không xa có một chiếc xe nhấp nháy.
Cô đi tới mở cửa lên xe.
Nơi ghế phụ có một ông lão đang ngồi.
Cô vốn không yên lòng, sau khi lên xe mới phát hiện có người, cô bị hù tới sợ hãi vỗ ngực kêu lên: “Ông nội, ông làm gì mà cứ luôn xuất quỷ nhập thần như vậy? Còn có lúc trưa cháu gọi điện thoại sao ông không nghe máy?”
Giang Thời cười nói: “Ông biết Giang Cung Tuấn đi tìm cháu, cũng biết chắc chắn cháu sẽ nghỉ ngờ, trong điện thoại không thể nói rõ ràng, vì vậy ông chỉ đành hiện thân”
Đường Sở Vi vặn hỏi: “Ông đã nói gì với Y Đình Thị, tại sao lại muốn dẫn Y Đình Thi đi? Hôm nay Giang Cung Tuấn đã đến chất vấn cháu, cháu cũng không biết phải nói thế nào, cuối cùng còn chọc anh ấy tức giận”
Giang Thời hỏi: “Cháu chưa nói chứ?”
Đường Sở Vi lắc đầu: “Cái gì cũng không nói, thế nhưng ông nội, rốt cục ông muốn làm gì vậy?
Ông có thể nói cho cháu biết không?”
Từ đầu đến cuối Đường Sở Vi cũng không hề hay biết Giang Thời muốn làm gì.
Chỉ là chuyện Giang Thời muốn cô làm đều đang trợ giúp cho Giang Cung Tuấn.
Lần đầu tiên là giúp Giang Cung Tuấn giết Thiên Tử.
Lần thứ hai là cứu Giang Cung Tuấn.
Bởi vì đối Giang Cung Tuấn có lợi, không hại Giang Cung Tuấn, cô mới đồng ý.
Hiện tại Giang Thời lại đem Y Đình Thi mang đi.
“Mang đi Y Đình Thi không thật là tốt ấy ư, như vậy ngươi liền thiếu một đối thủ cạnh tranh”
Giang Thời cười nói, Đường Sở Vi bĩu môi, “Tôi mới không muốn Giang Cung Tuấn đối với tôi có hiểu lầm gì đó.”
Giang Thời cười nói: “Thật ra cũng không có gì, hiện tại Đình Thi rất khỏe, đang ở một nơi rất an toàn. Hiện tại Giang Cung Tuấn quá hoang phế, không có chút động lực nào, ông dẫn Đình Thi đi vì muốn bức ép nó”
“Thật vậy sao?” Đường Sở Vi bày ra vẻ mặt không tin.
Giang Thời nói: “Đương nhiên là thật, cháu có biết địch nhân của Giang Cung Tuấn mạnh tới cỡ nào không? Hiện tại nó còn cần một người phụ nữ bảo vệ. Ngày mai ông sẽ tìm cơ hội dân cả cái cô Hứa Linh kia đi luôn”
“Người này không được.”
Đường Sở Vi lập tức cự tuyệt, “Ông nội, ông đừng làm loạn thêm. Hiện tại Giang Cung Tuấn đã bắt đầu hoài nghi cháu, nếu Hứa Linh cũng biến mất, chắc chắn Giang Cung Tuấn sẽ nổi giận. Đến lúc đó cháu thật không biết phải làm thế nào.”
“Vậy thì ngay cả cháu cũng biến mất luôn.
Bên người không có phụ nữ, không có gánh nặng, ông tin nó sẽ có thể cố gắng tu luyện. Hiện tại nó đã đả thông hai mạch nhâm đốc, kỳ kinh bát mạch, không nỗ lực luyện võ thật lãng phí.”
Dường như Giang Thời đang nói tới một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
“Ông, ông nói thật sao? Ông làm vậy chỉ vì ép Giang Cung Tuấn nỗ lực tu luyện?”
“Đương nhiên.”
Giang Thời nhún vai nói: “Nó là cháu của ông, chẳng lẽ ông còn có thể hại nó sao? Thế nào, ngay cả cháu cũng lo lắng ông hại Giang Cung Tuấn? Nếu ông muốn hại nó còn cần phải chờ tới bây giờ sao?”
Nghe vậy, nghi ngờ trong lòng Đường Sở Vi lập tức tiêu tán.
“Cháu cũng rất muốn sớm giải quyết những chuyện phiền toái của Giang Cung Tuấn, như vậy anh ấy cũng có thể thật sự bỏ xuống chức vụ.”
Đường Sở Vi thở dài một hơi.
“Được rồi, theo ông rời đi đi, buổi tối hôm nay lập tức biến mất”
Giang Địa mở miệng, chỉ vào phía trước nói: “Lái xe.”
Đường Sở Vi nhíu mày hỏi: “Cháu phải biến mất bao lâu?”
Giang Thời suy nghĩ một chút nói: “Hai ba tháng đi. Trước tết những chuyện phức tạp này đã được giải quyết xong, khi đó cháu có thể trở vê.
Đường Sở Vi suy nghĩ một chút, hai ba tháng cũng không dài.
Nếu trong vòng hai, ba tháng này Giang Cung Tuấn có thể quật khởi thật, có thể giải quyết một loạt phiền phức, vậy Giang Cung Tuấn cũng có thể an tâm quy ẩn.