Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-135
Chương 135
Chương 135: Em vẫn chưa chuẩn bị xong
Đường Sở Vi bị nạt lại một câu, cô cũng không biết nói cái gì nên chỉ đành kéo Giang Cung Tuấn quay vê phòng. Còn những người khác thì vây xung quanh sính lễ vô cùng đắt giá.
Ngô Mịch lấy ra vài bộ quần áo xinh đẹp và một ít đồ trang sức vô cùng đắt giá rồi vui vẻ chạy về phòng của mình, thay quần áo đeo khuyên tai, vòng cổ và nhẫn lên.
“Chồng ơi anh thấy thế nào, có đẹp không?”
Cô ta bước ra khỏi phòng rồi xoay vòng vòng trong phòng khách.
Đường Tấn đột nhiên thốt lên một câu: “Trời ơi, đẹp quá, vợ ơi, chiếc váy này đúng là sinh ra để dành cho em đó.”
Ngô Mịch nghe thấy thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Còn Hà Diệp Mai thì lại ủ rũ, bà ta lấm bẩm: “Cậu Ngụy có tiên, cậu Giang cũng có tiền, vậy thì để Sở Vi lấy ai bây giờ?”
“Lấy hết đi mẹ” Đường Tấn hưng phấn nói một câu.
“Bốp!”
Hà Diệp Mai giơ tay vỗ vào đầu Đường Tấn một cái.
Cậu ta lập tức ngậm miệng lại, sau đó đi đến bên một vali tiền rồi nói: “Mẹ ơi, cái vali tiền này cho con nhé được không?”
Hà Diệp Mai nhìn cậu ta một cái rồi quát lên: “Cho cái gì mà cho? Tiền này cứ để mẹ giữ trước đã, ngày mai mang đi ngân hàng gửi”
Trong phòng, Đường Sở Vi thở hổn hà hổn hển.
“Ngày mai, ngày mai em sẽ tới tập đoàn Giang Long tìm cái người tên cậu Giang rồi trả lại sính lễ cho anh ta”
Giang Cung Tuấn mỉm cười nói: “Vợ ơi, đã đưa cho em thì nó là của em, em cứ nhận lấy nó đi”
“Sao em làm như thế được chứ, em đã là người có chồng rồi mà”
Giang Cung Tuấn nghe thấy thế thì không nói gì nữa.
Hai người im lặng không ai lên tiếng nói với ai câu nào.
Bầu không khí ở trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi ở trong phòng chờ đợi, đợi cho đến khi đêm khuya tĩnh lặng người trong nhà đều đi ngủ hết cả rồi.
Đường Sở Vi đã đi tắm còn Giang Cung Tuấn thì câm một hộp đồ trong tay, trái tim nhỏ bé của anh đập thình thịch trong lồng ngực.
Rất nhanh Đường Sở Vi đã tắm xong rồi bước ra ngoài.
Cô quấn một chiếc khăn tắm, nó chỉ che đi được bộ phận quan trọng còn làn da trắng nõn trắng nà cùng với đôi chân dài trăng trẻo thì để lộ ra bên ngoài, trên cơ thể còn có những giọt nước lóng lánh nữa.
Cổ chỉ vào trong phòng tắm, gương mặt đỏ ửng lên: “Anh… anh đi tắm đi”
“Ừ”
Giang Cung Tuấn tinh thần phấn khởi vội vàng chạy vào trong phòng tắm.
Anh tắm rửa rất nhanh, còn chưa tới năm phút nữa, tảm xong thì mặc mỗi quân lót rồi đi ra ngoài.
Đường Sở Vi đã nằm trên giường rồi, áo tắm đã bị cô cởi ra vứt sang một bên, cô dùng chăn cuốn lấy cơ thể của mình, chỉ để lộ gương mặt xinh đẹp ra bên ngoài thôi.
Gương mặt của cô đỏ bừng lên, y hệt như quả táo đã chín đỏ, khiến cho người ta ước gì có thể thưởng thức một miếng.
Cô dịch người sang một bên, để ra một khoảng trống ở trên giường.
Giang Cung Tuấn kích động lao lên trên giường.
Vào khoảnh khắc anh nhảy lên giường, cơ thể Đường Sở Vi khẽ run lên.
Cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô nghĩ mình đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, có thể cho Giang Cung Tuấn rồi, có thể làm vợ chồng danh chính ngôn thuận rồi nhưng vào ngay lúc Giang Cung Tuấn leo lên giường cô lại cảm thấy hơi sợ hãi trong long.
Tự nhiên cô lại có cảm giác sợ hãi.
Một nỗi sợ hãi vào tương lai, sợ hãi vào hôn nhân.
Giang Cung Tuấn xoay người lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, vô cùng quyến rũ của Đường Sở Vị, anh giơ tay ra ôm lấy cô đồng thời hôn lên gương mặt cô.
Hai đôi môi chạm vào nhau.
Lành lạnh nhưng cũng rất ngọt ngào.
“Đừng..”
Đường Sở Vi đẩy mạnh Giang Cung Tuấn ra, cô lật người bò dậy, không ngừng thở dốc.
“Em, em vẫn chưa chuẩn bị xong, chồng ơi, chúng… chúng ta đợi thêm một thời gian nữa được không?”
Đường Sở Vi không dám ngẩng đầu lên nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn ngẩn người ra.
Thế này lại sao nữa?
Chẳng phải là cô nói đã chuẩn bị xong rồi sao, sao lại đột nhiên thay đổi chứ.
Sau khi ngây người ra một lúc anh mới hoàn hồn lại, anh mỉm cười nói với cô: “Không sao, không sao đâu.”
Nói xong anh nhấc chân xuống giường đi lấy chiếu trải xuống đất.
Đường Sở Vi cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ là vào khoảnh khắc Giang Cung Tuấn hôn cô thì cô lại cảm thấy rất sợ hãi.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì nữa.
“Anh… anh lên đây ngủ đi.”
Tuy Đường Sở Vi vẫn chưa chuẩn bị xong nhưng mà cô cũng không đành lòng để Giang Cung Tuấn tiếp tục ngủ dưới đất nữa.
Giang Cung Tuấn mỉm cười rồi nói: “Không sao đâu, cứ để anh ngủ dưới đất đi, đợi đến khi nào em suy nghĩ thông suốt rồi anh lên giường ngủ sau cũng được mà”
Giang Cung Tuấn cũng không muốn ép buộc Đường Sở Vi mà anh cũng không thể ép buộc cô được. Nếu như không có Đường Sở Vi thì cũng không có anh ngày hôm nay rồi, dù Đường Sở Vi có đưa ra quyết định như thế nào thì anh cũng ủng hộ hết mình, ngoan ngoãấn nghe theo.
Chỉ là những lời của anh dưới góc nhìn của Đường Sở Vi lại là những lời giận dõi.
Em..”
Đường Sở Vi mở miệng ra muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như thế nào mới phải.
Một buổi tối lặng im cứ trôi qua như thế.
Buổi tối ngày hôm qua Đường Sở Vi đã mất ngủ còn Giang Cung Tuấn thì lại ngủ rất ngon giấc.
Sáng sớm, Đường Sở Vi xoa xoa đôi mắt, một buổi tối không ngủ được cô cảm thấy có chút uể oải, thấy Giang Cung Tuấn đã thức dậy cất chiếu đi ra khỏi phòng, anh đang hút thuốc ở ban công bên ngoài phòng ngủ.
Cô nhìn xuyên qua cửa sổ, thất thần nhìn bóng lưng của Giang Cung Tuấn.
Cô đột nhiên đứng dậy, mặc quần áo xong thì đi ra ban công gọi một tiếng: “Chồng ơi”
Giang Cung Tuấn xoay người lại, nhìn Đường Sở Vi đang tiến về phía mình.
Vẻ mặt Đường Sở Vi áy náy, cô nói: “Chuyện tối qua, em… em xin lỗi”
“Không sao đâu” Giang Cung Tuấn cười ha hả: “Chúng ta không có nền tảng tình yêu thì đã đi đăng ký kết hôn rồi, trong lòng em kháng cự lại anh cũng là chuyện bình thường thôi mà. Thời gian sau này của chúng ta còn nhiều, em cứ từ từ, rồi sẽ có ngày em chấp nhận anh được thôi.”
Giang Cung Tuấn nói như thế Đường Sở Vi lại càng cảm thấy áy náy với anh nhiều hơn.
Từ khi Giang Cung Tuấn vào ở rể nhà họ Đường, anh đã phải chịu rất nhiều khổ sở, rất nhiều tủi thân, vậy mà cô lại…
“Hai”
zNghĩ tới đây cô khẽ thở dài một cái.
“Sao vậy em, sao lại thở dài rồi, anh không sao thật mà, anh không trách em đâu.” Giang Cung Tuấn đứng dậy giơ tay ôm lấy bả vai của Đường Sở Vi, anh vô cùng chắc chắn hứa: “Anh sẽ không cưỡng ép em làm bất kỳ chuyện gì, lúc trước không, bây giờ không sau này cũng sẽ không.”
Giang Cung Tuấn càng như thế Đường Sở Vi càng cảm thấy có lỗi với anh.
“Em… hôm nay em phải tới tập đoàn Giang Long xem xem có gặp được cậu Giang không, em sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với anh ta rồi sau đó trả lại hết sính lễ cho anh ta”
“Cũng được” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Đường Sở Vi nhìn anh rồi nói: “Anh… anh hãy cho em một chút thời gian.”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh đã nói rồi mà, anh không sao đâu em đi đi”
Lúc Đường Sở Vi đi ra phòng khách thì Hà Diệp Mai và Đường Bình đã thức dậy cả rồi.
Bọn họ đang túm tụm lại với nhau bàn bạc chuyện định đi tới khu biệt thự Cẩm Tú, muốn ngăm qua biệt thự mà cậu Giang đã tặng cho bọn họ rồi tiện thể đi tới ngân hàng gửi tiền luôn.
Đường Sở Vi đi ra nói: “Con đã nói rồi, chúng †a không thể nhận sính lễ này được, phải trả lại cho người ta.”
Đường Tấn bất mãn gọi một tiếng: “Chị ơi, chị có ngốc không vậy, những thứ này tận mấy trăm tỷ đấy, nói trả là trả ư?”
Hà Diệp Mai xị mặt xuống quát Đường Sở Vi: “Trả cái gì mà trả, Đường Sở Vĩ, tao nói cho mày biết mày nhất định phải chọn một người trong cậu Giang và cậu Ngụy, trả cũng được thôi, vậy thì mày qua lại với cậu Ngụy đi, chúng tao sẽ trả lại, nếu như mày không thích cậu Ngụy thì cậu Cổ cũng được đấy”
“Con… con không muốn nói chuyện này với mọi người nữa, con sẽ đến tập đoàn Giang Long nói rõ ràng chuyện này với cậu Giang.”
Đường Sở Vi thở hồng hộc đi ra khỏi nhà.
Giang Cung Tuấn nhìn mọi người một cái rồi cười nói: “Nếu mọi người muốn thì cứ giữ lấy, còn phía Sở Vi con sẽ nói với cô ấy sau”
“Hừ, coi như cậu cũng biết điều đấy” Hà Diệp Mai khinh thường nói.
Đường Tấn cũng lên tiếng: “Giang Cung Tuấn, anh đừng có nói nữa, dứt khoát ly hôn đi, anh mà rời khỏi chị Sở Vi thì chị ấy có thể đi tìm một người đàn ông khác rồi, với gương mặt xinh đẹp hiện tại của chị Sở Ví thì thiếu gì kẻ giàu có theo đuổi chị ấy chứ”
“Con… con đi theo xem sao” Giang Cung Tuấn cũng không nói nhiều bèn xoay người ra khỏi nhà.
Nhưng anh lại không đuổi theo Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi muốn tới tập đoàn Giang Long thì anh phải đến đó trước cô, lấy thân phận cậu Giang, người tặng sính lễ để gặp cô.
Nếu cô đã không thích một anh như thế vậy thì hãy thích một anh khác đi.
Chương 135: Em vẫn chưa chuẩn bị xong
Đường Sở Vi bị nạt lại một câu, cô cũng không biết nói cái gì nên chỉ đành kéo Giang Cung Tuấn quay vê phòng. Còn những người khác thì vây xung quanh sính lễ vô cùng đắt giá.
Ngô Mịch lấy ra vài bộ quần áo xinh đẹp và một ít đồ trang sức vô cùng đắt giá rồi vui vẻ chạy về phòng của mình, thay quần áo đeo khuyên tai, vòng cổ và nhẫn lên.
“Chồng ơi anh thấy thế nào, có đẹp không?”
Cô ta bước ra khỏi phòng rồi xoay vòng vòng trong phòng khách.
Đường Tấn đột nhiên thốt lên một câu: “Trời ơi, đẹp quá, vợ ơi, chiếc váy này đúng là sinh ra để dành cho em đó.”
Ngô Mịch nghe thấy thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Còn Hà Diệp Mai thì lại ủ rũ, bà ta lấm bẩm: “Cậu Ngụy có tiên, cậu Giang cũng có tiền, vậy thì để Sở Vi lấy ai bây giờ?”
“Lấy hết đi mẹ” Đường Tấn hưng phấn nói một câu.
“Bốp!”
Hà Diệp Mai giơ tay vỗ vào đầu Đường Tấn một cái.
Cậu ta lập tức ngậm miệng lại, sau đó đi đến bên một vali tiền rồi nói: “Mẹ ơi, cái vali tiền này cho con nhé được không?”
Hà Diệp Mai nhìn cậu ta một cái rồi quát lên: “Cho cái gì mà cho? Tiền này cứ để mẹ giữ trước đã, ngày mai mang đi ngân hàng gửi”
Trong phòng, Đường Sở Vi thở hổn hà hổn hển.
“Ngày mai, ngày mai em sẽ tới tập đoàn Giang Long tìm cái người tên cậu Giang rồi trả lại sính lễ cho anh ta”
Giang Cung Tuấn mỉm cười nói: “Vợ ơi, đã đưa cho em thì nó là của em, em cứ nhận lấy nó đi”
“Sao em làm như thế được chứ, em đã là người có chồng rồi mà”
Giang Cung Tuấn nghe thấy thế thì không nói gì nữa.
Hai người im lặng không ai lên tiếng nói với ai câu nào.
Bầu không khí ở trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi ở trong phòng chờ đợi, đợi cho đến khi đêm khuya tĩnh lặng người trong nhà đều đi ngủ hết cả rồi.
Đường Sở Vi đã đi tắm còn Giang Cung Tuấn thì câm một hộp đồ trong tay, trái tim nhỏ bé của anh đập thình thịch trong lồng ngực.
Rất nhanh Đường Sở Vi đã tắm xong rồi bước ra ngoài.
Cô quấn một chiếc khăn tắm, nó chỉ che đi được bộ phận quan trọng còn làn da trắng nõn trắng nà cùng với đôi chân dài trăng trẻo thì để lộ ra bên ngoài, trên cơ thể còn có những giọt nước lóng lánh nữa.
Cổ chỉ vào trong phòng tắm, gương mặt đỏ ửng lên: “Anh… anh đi tắm đi”
“Ừ”
Giang Cung Tuấn tinh thần phấn khởi vội vàng chạy vào trong phòng tắm.
Anh tắm rửa rất nhanh, còn chưa tới năm phút nữa, tảm xong thì mặc mỗi quân lót rồi đi ra ngoài.
Đường Sở Vi đã nằm trên giường rồi, áo tắm đã bị cô cởi ra vứt sang một bên, cô dùng chăn cuốn lấy cơ thể của mình, chỉ để lộ gương mặt xinh đẹp ra bên ngoài thôi.
Gương mặt của cô đỏ bừng lên, y hệt như quả táo đã chín đỏ, khiến cho người ta ước gì có thể thưởng thức một miếng.
Cô dịch người sang một bên, để ra một khoảng trống ở trên giường.
Giang Cung Tuấn kích động lao lên trên giường.
Vào khoảnh khắc anh nhảy lên giường, cơ thể Đường Sở Vi khẽ run lên.
Cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô nghĩ mình đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, có thể cho Giang Cung Tuấn rồi, có thể làm vợ chồng danh chính ngôn thuận rồi nhưng vào ngay lúc Giang Cung Tuấn leo lên giường cô lại cảm thấy hơi sợ hãi trong long.
Tự nhiên cô lại có cảm giác sợ hãi.
Một nỗi sợ hãi vào tương lai, sợ hãi vào hôn nhân.
Giang Cung Tuấn xoay người lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, vô cùng quyến rũ của Đường Sở Vị, anh giơ tay ra ôm lấy cô đồng thời hôn lên gương mặt cô.
Hai đôi môi chạm vào nhau.
Lành lạnh nhưng cũng rất ngọt ngào.
“Đừng..”
Đường Sở Vi đẩy mạnh Giang Cung Tuấn ra, cô lật người bò dậy, không ngừng thở dốc.
“Em, em vẫn chưa chuẩn bị xong, chồng ơi, chúng… chúng ta đợi thêm một thời gian nữa được không?”
Đường Sở Vi không dám ngẩng đầu lên nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn ngẩn người ra.
Thế này lại sao nữa?
Chẳng phải là cô nói đã chuẩn bị xong rồi sao, sao lại đột nhiên thay đổi chứ.
Sau khi ngây người ra một lúc anh mới hoàn hồn lại, anh mỉm cười nói với cô: “Không sao, không sao đâu.”
Nói xong anh nhấc chân xuống giường đi lấy chiếu trải xuống đất.
Đường Sở Vi cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ là vào khoảnh khắc Giang Cung Tuấn hôn cô thì cô lại cảm thấy rất sợ hãi.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì nữa.
“Anh… anh lên đây ngủ đi.”
Tuy Đường Sở Vi vẫn chưa chuẩn bị xong nhưng mà cô cũng không đành lòng để Giang Cung Tuấn tiếp tục ngủ dưới đất nữa.
Giang Cung Tuấn mỉm cười rồi nói: “Không sao đâu, cứ để anh ngủ dưới đất đi, đợi đến khi nào em suy nghĩ thông suốt rồi anh lên giường ngủ sau cũng được mà”
Giang Cung Tuấn cũng không muốn ép buộc Đường Sở Vi mà anh cũng không thể ép buộc cô được. Nếu như không có Đường Sở Vi thì cũng không có anh ngày hôm nay rồi, dù Đường Sở Vi có đưa ra quyết định như thế nào thì anh cũng ủng hộ hết mình, ngoan ngoãấn nghe theo.
Chỉ là những lời của anh dưới góc nhìn của Đường Sở Vi lại là những lời giận dõi.
Em..”
Đường Sở Vi mở miệng ra muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như thế nào mới phải.
Một buổi tối lặng im cứ trôi qua như thế.
Buổi tối ngày hôm qua Đường Sở Vi đã mất ngủ còn Giang Cung Tuấn thì lại ngủ rất ngon giấc.
Sáng sớm, Đường Sở Vi xoa xoa đôi mắt, một buổi tối không ngủ được cô cảm thấy có chút uể oải, thấy Giang Cung Tuấn đã thức dậy cất chiếu đi ra khỏi phòng, anh đang hút thuốc ở ban công bên ngoài phòng ngủ.
Cô nhìn xuyên qua cửa sổ, thất thần nhìn bóng lưng của Giang Cung Tuấn.
Cô đột nhiên đứng dậy, mặc quần áo xong thì đi ra ban công gọi một tiếng: “Chồng ơi”
Giang Cung Tuấn xoay người lại, nhìn Đường Sở Vi đang tiến về phía mình.
Vẻ mặt Đường Sở Vi áy náy, cô nói: “Chuyện tối qua, em… em xin lỗi”
“Không sao đâu” Giang Cung Tuấn cười ha hả: “Chúng ta không có nền tảng tình yêu thì đã đi đăng ký kết hôn rồi, trong lòng em kháng cự lại anh cũng là chuyện bình thường thôi mà. Thời gian sau này của chúng ta còn nhiều, em cứ từ từ, rồi sẽ có ngày em chấp nhận anh được thôi.”
Giang Cung Tuấn nói như thế Đường Sở Vi lại càng cảm thấy áy náy với anh nhiều hơn.
Từ khi Giang Cung Tuấn vào ở rể nhà họ Đường, anh đã phải chịu rất nhiều khổ sở, rất nhiều tủi thân, vậy mà cô lại…
“Hai”
zNghĩ tới đây cô khẽ thở dài một cái.
“Sao vậy em, sao lại thở dài rồi, anh không sao thật mà, anh không trách em đâu.” Giang Cung Tuấn đứng dậy giơ tay ôm lấy bả vai của Đường Sở Vi, anh vô cùng chắc chắn hứa: “Anh sẽ không cưỡng ép em làm bất kỳ chuyện gì, lúc trước không, bây giờ không sau này cũng sẽ không.”
Giang Cung Tuấn càng như thế Đường Sở Vi càng cảm thấy có lỗi với anh.
“Em… hôm nay em phải tới tập đoàn Giang Long xem xem có gặp được cậu Giang không, em sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với anh ta rồi sau đó trả lại hết sính lễ cho anh ta”
“Cũng được” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Đường Sở Vi nhìn anh rồi nói: “Anh… anh hãy cho em một chút thời gian.”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh đã nói rồi mà, anh không sao đâu em đi đi”
Lúc Đường Sở Vi đi ra phòng khách thì Hà Diệp Mai và Đường Bình đã thức dậy cả rồi.
Bọn họ đang túm tụm lại với nhau bàn bạc chuyện định đi tới khu biệt thự Cẩm Tú, muốn ngăm qua biệt thự mà cậu Giang đã tặng cho bọn họ rồi tiện thể đi tới ngân hàng gửi tiền luôn.
Đường Sở Vi đi ra nói: “Con đã nói rồi, chúng †a không thể nhận sính lễ này được, phải trả lại cho người ta.”
Đường Tấn bất mãn gọi một tiếng: “Chị ơi, chị có ngốc không vậy, những thứ này tận mấy trăm tỷ đấy, nói trả là trả ư?”
Hà Diệp Mai xị mặt xuống quát Đường Sở Vi: “Trả cái gì mà trả, Đường Sở Vĩ, tao nói cho mày biết mày nhất định phải chọn một người trong cậu Giang và cậu Ngụy, trả cũng được thôi, vậy thì mày qua lại với cậu Ngụy đi, chúng tao sẽ trả lại, nếu như mày không thích cậu Ngụy thì cậu Cổ cũng được đấy”
“Con… con không muốn nói chuyện này với mọi người nữa, con sẽ đến tập đoàn Giang Long nói rõ ràng chuyện này với cậu Giang.”
Đường Sở Vi thở hồng hộc đi ra khỏi nhà.
Giang Cung Tuấn nhìn mọi người một cái rồi cười nói: “Nếu mọi người muốn thì cứ giữ lấy, còn phía Sở Vi con sẽ nói với cô ấy sau”
“Hừ, coi như cậu cũng biết điều đấy” Hà Diệp Mai khinh thường nói.
Đường Tấn cũng lên tiếng: “Giang Cung Tuấn, anh đừng có nói nữa, dứt khoát ly hôn đi, anh mà rời khỏi chị Sở Vi thì chị ấy có thể đi tìm một người đàn ông khác rồi, với gương mặt xinh đẹp hiện tại của chị Sở Ví thì thiếu gì kẻ giàu có theo đuổi chị ấy chứ”
“Con… con đi theo xem sao” Giang Cung Tuấn cũng không nói nhiều bèn xoay người ra khỏi nhà.
Nhưng anh lại không đuổi theo Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi muốn tới tập đoàn Giang Long thì anh phải đến đó trước cô, lấy thân phận cậu Giang, người tặng sính lễ để gặp cô.
Nếu cô đã không thích một anh như thế vậy thì hãy thích một anh khác đi.