Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-703
Chương 703: Đêm trước đại hội
Đường Sở Vi bỏ sách luyện độc vào trong hộp, đậy hộp lại, sau đó cầm theo chiếc hộp đi tới mép hồ, nhìn mặt nước tĩnh lặng.
Sau đó, tung người nhảy vào trong hồ. Cô lặn xuống đáy hồ, bắt đầu tìm đường ra.
Rất nhanh, cô đã phát hiện ra sự tồn tại của một vòng xoáy trong nước, cô thúc giục chân khí, huy động sức mạnh của máu rùa, nhanh chóng bơi ngược lại, dồn sức vượt qua vòng xoáy do dòng nước tạo thành.
Cuối cùng cũng ra khỏi hang động. Cô cũng muốn nhanh chóng lên bờ, nhưng nghĩ tới mục đích đến đây. Cô tới đây chủ yếu là vì Hoa Cửu Điệp.
Nhưng không ngờ lại bị cuốn vào trong động, bị xoáy nước đưa đến một nơi khác, lấy được sách luyện độc.
Cô do dự một lúc rồi nhanh chóng tiếp tục xuôi dòng.
Sau khi chân khí âm hàn trong cơ thể bị loại bỏ hoàn toàn, lần này cô đã mới dễ dàng chạm tới đáy.
Dưới đáy Hàn Đầm, có rất nhiều loài thực vật, cô tìm kỹ nhưng vẫn không thấy hoa Cửu Điệp mà Dược Tiên nói.
Cô hơi thất vọng.
Nếu không tìm được thì vết thương bên trong không thể hồi phục trong thời gian ngắn.
Đúng lúc cô định rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy bông Hoa Cửu Điệp mà Dược Tiên nói trong một khe nứt trên tảng đá.
Trên không mặt xinh đẹp của cô lộ rõ vẻ vui mừng, cô lập tức bơi đến, nhanh chóng nhổ lấy bông hoa rồi bơi lên bờ.
Sương mờ bao phủ khắp mặt hồ Hàn Đầm.
Dược Tiên đã đợi mấy ngày nhưng Đường Sở Vi vẫn không xuất hiện, ông ta đoán rằng cô đã gặp chuyện ngoài ý muốn mà bỏ mình nơi đáy hồ.
Ông ta không kêu người tới mò, cũng không ở đây lâu. Nước trên mặt hồ phẳng lặng bỗng bắn lên tung tóe.
Một cô gái từ trong Hàn Đầm bước ra, thân ảnh cô lóe lên, lập tức xuất hiện trên bờ.
Sau khi lên bờ, cô thúc giục chân khí, hong khô quần áo đã ướt. Nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Dược Tiên.
Cô cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Lần này cô không đi tìm Dược Tiên, bởi vì mặt nạ của cô đã bị rơi ra, cô không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt thật của mình.
Cô rời khỏi Dược Vương Cốc, tới thành phố bên ngoài, bảo đệ tử Thiên Môn gửi lại cho cô một cái mặt nạ.
Sau khi đeo mặt nạ, cô mới cầm bông Hoa Cửu Điệp đã hái được trở về Dược Vương Cốc tìm Dược Tiên.
Trong một gian phòng gỗ ở Dược Vương Cốc.
Dược Tiên râu tóc bạc phơ, dáng vẻ như thần tiên nhìn vào người đang ngồi trước mặt, rồi lại nhìn bông Hoa Cửu Điệp trên bàn.
Vẻ mặt ông ta khiếp sợ.
Ông ta đợi trên bờ Hàn Đầm mấy ngày liền, nhưng Môn chủ Thiên Môn vẫn không xuất hiện, sao ông ta vừa rời đi, cô lại trở về rồi? Đường Sở Vị đeo mặt nạ, hỏi:
“Tôi đã mang Hoa Cửu Điệp tới rồi, bây giờ phải mất bao lâu mới có thể chữa khỏi cho tôi?”
Cô đã đi tới nội thành một chuyến, cũng hiểu được thời gian.
Cô rơi vào trong động rồi ở đó năm ngày, bây giờ chỉ còn mấy ngày nữa là tới đại hội giao lưu võ thuật quốc tế, cô nhất định phải mau chóng chữa khỏi vết thương trong người.
Dược Tiên bừng tỉnh, nói:
“Một tuần, trong một tuần tôi chắc chắn có thể chữa khỏi vết thương bên trong cho Môn chủ”
“Không có thời gian rồi” Đường Sở Vị trầm giọng nói: “Ba ngày, tôi cho ông thời gian ba ngày”
“Ba ngày?”. Dược Tiên cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tôi biết Môn chủ muốn mau chóng đến núi Olympia ở Đại Ưng để tham gia đại hội giao lưu võ thuật quốc tế, thế này đi, trong ba ngày, tôi sẽ dùng hoa Cửu Điệp để luyện thành đan dược chữa thương cho Môn chủ, đến lúc đó, cô có thể mang theo rồi tự dùng để chữa thương trên đường đi tới Đại Ưng.”
“Được.” Đường Sở Vi gật đầu.
“Việc này không thể chậm trễ nữa, tôi lập tức đi chuẩn bị dược liệu, Môn chủ tạm thời ở lại Dược Vương Cốc mấy ngày vậy?”
Dược Tiên cầm hoa Cửu Điệp rời đi. Nhanh chóng chuẩn bị dược liệu. Mặc dù Hoa Cửu Điệp là thành phần chính, nhưng muốn luyện chế được đan dược có tác dụng tuyệt đối để chữa trị nội thương, vẫn cần thêm một số dược liệu quý khác, nhưng những loại này ở Dược Vương Cốc đều có.
Dược Tiên đi luyện chế đan dược. Đường Sở Vi tạm thời ở lại Dược Vương Cốc. Trong khoảng thời gian này, cô cũng không nhàn rồi.
Lấy sách luyện độc ra, đọc chăm chú cách sử dụng tám mươi mốt kim diệt tuyệt.
Đọc cách tu luyện sát khí, làm thế nào để có thể phát huy tối đa uy lực của sát khí.
Mà lúc này, tại thành phố Olympia, Đại Ưng. Giang Cung Tuấn vẫn đang ở trong phòng tu luyện.
Anh đã hấp thu nội đan của linh quy, thực lực từ sơ kỳ của cảnh giới thứ bảy tăng lên cảnh giới thứ tám.
Sau khi bước vào cảnh giới thứ tám, anh liền vội vã chạy tới thủ đô, sau đó tới Đại Ưng.
Mặc dù đã tiến vào cảnh giới thứ tám nhưng chân khí của anh vẫn chưa thực sự ổn định, cần một thời gian nữa mới có thể lắng xuống. Sau một vài ngày, anh vẫn luôn củng cố chân khí, để chân khí có thể ổn định và hùng hậu hơn.
“Cộc cộc”
Tiếng gõ cửa truyền đến làm gián đoạn tu luyện của Giang Cung Tuấn.
Anh dừng lại, đứng lên. Thân thể tung lên, liền xuất hiện ngoài cửa, mở cửa. Ngô Huy đứng ở cửa, nhìn thấy cửa phòng mở ra, không khỏi hỏi:
“Lão đại, thời gian đến rồi, ngày mai chính là đại hội giao lưu võ thuật quốc tế, nếu chúng ta còn không đi thì sẽ không kịp đầu”
“Ừm” Giang Cung Tuấn bước ra khỏi phòng. Vừa bước ra, bé Anh liền nhảy ra, kéo lấy anh, vẻ mặt vui mừng.
“Giang Cung Tuấn, lần này, núi Olympia rất náo nhiệt, nghe nói hầu hết các cao thủ trên khắp thế giới đều tới, đây quả là một sự kiện hiểm khi có thể gặp được, lần này anh đừng bỏ rơi em, em muốn đi chung với anh.”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn ngưng trọng. Theo suy nghĩ của anh, lần này chỉ cần một mình anh đến núi Olympia. Anh không định đưa bé Anh và Ngô Huy đi cùng.
Bởi vì bọn họ đều là người bình thường, những người tham gia đại hội giao lưu võ thuật quốc tế đều là cao thủ của cao thủ, nếu xảy ra chuyện gì, anh làm sao có thể ăn nói với Nữ vương của Đại Ưng chứ.
Anh nhìn bé Anh, nghiêm nghị nói:
“Bé Anh, không phải anh không đưa em đi, mà là lần này thực sự rất nguy hiểm, em có biết sự lợi hại của các cao thủ quốc tế không, em có biết sức hủy diệt của trận này mạnh như thế nào không, đến lúc đó anh không thể phân tâm bảo vệ em được”.
“Em không biết, em muốn đi, em phải đi xem náo nhiệt, nếu hôm nay anh không đưa em đi, em sẽ chết cho anh xem”
Bé Anh bướng bỉnh nói.
Mấy ngày nay, cô ta cũng tìm hiểu thông tin đại hội giao lưu võ thuật quốc tế này qua các kênh rồi.
Cũng biết được rất nhiều cao thủ tới đó.
Ngay cả những kỵ sĩ mạnh mẽ của gia tộc Louis của cô ta cũng tham gia.
lần đại hội trăm năm mới có như thế này, cô ta làm sao có thể bỏ lỡ chứ.
“Không được, anh không thể đưa em đi” Giang Cung Tuấn kiên quyết từ chối. – “Giang Cung Tuấn..”
Bé Anh nước mắt lưng tròng nhìn Giang Cung Tuấn, cô rất muốn mắng, nhưng khi lời nói đến đầu môi, cô ta lại nuốt xuống, vẻ mặt đáng thương van xin:
“Có thể đưa em đi xem không, em muốn nhìn ngắm thế giới, muốn xem cao thủ trên khắp thế giới, muốn xem top mười cao thủ trong Thiên Bảng mạnh mẽ như thế nào.”
Đây không phải chuyện đùa.
Giang Cung Tuấn làm sao có thể vì mấy câu van xin của bé Anh mà đưa cô đi theo chứ..
Anh nhìn Ngô Huy, dặn dò:
“Ngô Huy, cậu trông chừng bé Anh, sau khi tôi đi, đưa cô ấy rời khỏi đây, đợi sau khi đại hội giao lưu võ thuật quốc tế kết thúc, tôi sẽ trở về tìm cậu”.
Giang Cung Tuấn nói xong, xoay người rời đi.
“Giang Cung Tuấn…..” Bé Anh hét to.. Giang Cung Tuấn xoáy tay. Đưa ngón tay ra, đầu ngón tay biến ra một tia chân khí thực thể.
Tia chân khí này biến ra tựa như một tia laser bắn chính xác lên người bé Anh.
Bé Anh lập tức bất động.
“Anh, anh làm gì vậy hả?”
Bé Anh hoảng sợ hét lên: “Em muốn đi xem, anh làm gì đến nỗi thế hả?” Giang Cung Tuấn không để ý, quay người rời đi.
Sau khi ra khỏi khách sạn, vẻ mặt Giang Cung Tuấn trở nên ngưng trọng. “Không biết lần đại hội giao lưu võ thuật quốc tế ở núi Olympia này, cao thủ Đoan Hùng sẽ có mấy người?”
Giang Cung Tuấn không lo lắng các cao thủ trên Thiên Bảng, mà lo sợ các cao thủ ở Đoan Hùng.
Lo sợ cao thủ cướp đoạt nội đan linh quy ở phái Thiên Sơn năm trước.
Những cao thủ thủ này đều là cảnh giới thứ tám, hấp thu nội đan linh quy, thực lực chắc chắn càng mạnh mẽ hơn, đấu đầu với những cao thủ này, cho dù có Thần Công Kim Cương Bất Hoại, anh cũng không nắm chắc phần thắng.
Đường Sở Vi bỏ sách luyện độc vào trong hộp, đậy hộp lại, sau đó cầm theo chiếc hộp đi tới mép hồ, nhìn mặt nước tĩnh lặng.
Sau đó, tung người nhảy vào trong hồ. Cô lặn xuống đáy hồ, bắt đầu tìm đường ra.
Rất nhanh, cô đã phát hiện ra sự tồn tại của một vòng xoáy trong nước, cô thúc giục chân khí, huy động sức mạnh của máu rùa, nhanh chóng bơi ngược lại, dồn sức vượt qua vòng xoáy do dòng nước tạo thành.
Cuối cùng cũng ra khỏi hang động. Cô cũng muốn nhanh chóng lên bờ, nhưng nghĩ tới mục đích đến đây. Cô tới đây chủ yếu là vì Hoa Cửu Điệp.
Nhưng không ngờ lại bị cuốn vào trong động, bị xoáy nước đưa đến một nơi khác, lấy được sách luyện độc.
Cô do dự một lúc rồi nhanh chóng tiếp tục xuôi dòng.
Sau khi chân khí âm hàn trong cơ thể bị loại bỏ hoàn toàn, lần này cô đã mới dễ dàng chạm tới đáy.
Dưới đáy Hàn Đầm, có rất nhiều loài thực vật, cô tìm kỹ nhưng vẫn không thấy hoa Cửu Điệp mà Dược Tiên nói.
Cô hơi thất vọng.
Nếu không tìm được thì vết thương bên trong không thể hồi phục trong thời gian ngắn.
Đúng lúc cô định rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy bông Hoa Cửu Điệp mà Dược Tiên nói trong một khe nứt trên tảng đá.
Trên không mặt xinh đẹp của cô lộ rõ vẻ vui mừng, cô lập tức bơi đến, nhanh chóng nhổ lấy bông hoa rồi bơi lên bờ.
Sương mờ bao phủ khắp mặt hồ Hàn Đầm.
Dược Tiên đã đợi mấy ngày nhưng Đường Sở Vi vẫn không xuất hiện, ông ta đoán rằng cô đã gặp chuyện ngoài ý muốn mà bỏ mình nơi đáy hồ.
Ông ta không kêu người tới mò, cũng không ở đây lâu. Nước trên mặt hồ phẳng lặng bỗng bắn lên tung tóe.
Một cô gái từ trong Hàn Đầm bước ra, thân ảnh cô lóe lên, lập tức xuất hiện trên bờ.
Sau khi lên bờ, cô thúc giục chân khí, hong khô quần áo đã ướt. Nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Dược Tiên.
Cô cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Lần này cô không đi tìm Dược Tiên, bởi vì mặt nạ của cô đã bị rơi ra, cô không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt thật của mình.
Cô rời khỏi Dược Vương Cốc, tới thành phố bên ngoài, bảo đệ tử Thiên Môn gửi lại cho cô một cái mặt nạ.
Sau khi đeo mặt nạ, cô mới cầm bông Hoa Cửu Điệp đã hái được trở về Dược Vương Cốc tìm Dược Tiên.
Trong một gian phòng gỗ ở Dược Vương Cốc.
Dược Tiên râu tóc bạc phơ, dáng vẻ như thần tiên nhìn vào người đang ngồi trước mặt, rồi lại nhìn bông Hoa Cửu Điệp trên bàn.
Vẻ mặt ông ta khiếp sợ.
Ông ta đợi trên bờ Hàn Đầm mấy ngày liền, nhưng Môn chủ Thiên Môn vẫn không xuất hiện, sao ông ta vừa rời đi, cô lại trở về rồi? Đường Sở Vị đeo mặt nạ, hỏi:
“Tôi đã mang Hoa Cửu Điệp tới rồi, bây giờ phải mất bao lâu mới có thể chữa khỏi cho tôi?”
Cô đã đi tới nội thành một chuyến, cũng hiểu được thời gian.
Cô rơi vào trong động rồi ở đó năm ngày, bây giờ chỉ còn mấy ngày nữa là tới đại hội giao lưu võ thuật quốc tế, cô nhất định phải mau chóng chữa khỏi vết thương trong người.
Dược Tiên bừng tỉnh, nói:
“Một tuần, trong một tuần tôi chắc chắn có thể chữa khỏi vết thương bên trong cho Môn chủ”
“Không có thời gian rồi” Đường Sở Vị trầm giọng nói: “Ba ngày, tôi cho ông thời gian ba ngày”
“Ba ngày?”. Dược Tiên cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tôi biết Môn chủ muốn mau chóng đến núi Olympia ở Đại Ưng để tham gia đại hội giao lưu võ thuật quốc tế, thế này đi, trong ba ngày, tôi sẽ dùng hoa Cửu Điệp để luyện thành đan dược chữa thương cho Môn chủ, đến lúc đó, cô có thể mang theo rồi tự dùng để chữa thương trên đường đi tới Đại Ưng.”
“Được.” Đường Sở Vi gật đầu.
“Việc này không thể chậm trễ nữa, tôi lập tức đi chuẩn bị dược liệu, Môn chủ tạm thời ở lại Dược Vương Cốc mấy ngày vậy?”
Dược Tiên cầm hoa Cửu Điệp rời đi. Nhanh chóng chuẩn bị dược liệu. Mặc dù Hoa Cửu Điệp là thành phần chính, nhưng muốn luyện chế được đan dược có tác dụng tuyệt đối để chữa trị nội thương, vẫn cần thêm một số dược liệu quý khác, nhưng những loại này ở Dược Vương Cốc đều có.
Dược Tiên đi luyện chế đan dược. Đường Sở Vi tạm thời ở lại Dược Vương Cốc. Trong khoảng thời gian này, cô cũng không nhàn rồi.
Lấy sách luyện độc ra, đọc chăm chú cách sử dụng tám mươi mốt kim diệt tuyệt.
Đọc cách tu luyện sát khí, làm thế nào để có thể phát huy tối đa uy lực của sát khí.
Mà lúc này, tại thành phố Olympia, Đại Ưng. Giang Cung Tuấn vẫn đang ở trong phòng tu luyện.
Anh đã hấp thu nội đan của linh quy, thực lực từ sơ kỳ của cảnh giới thứ bảy tăng lên cảnh giới thứ tám.
Sau khi bước vào cảnh giới thứ tám, anh liền vội vã chạy tới thủ đô, sau đó tới Đại Ưng.
Mặc dù đã tiến vào cảnh giới thứ tám nhưng chân khí của anh vẫn chưa thực sự ổn định, cần một thời gian nữa mới có thể lắng xuống. Sau một vài ngày, anh vẫn luôn củng cố chân khí, để chân khí có thể ổn định và hùng hậu hơn.
“Cộc cộc”
Tiếng gõ cửa truyền đến làm gián đoạn tu luyện của Giang Cung Tuấn.
Anh dừng lại, đứng lên. Thân thể tung lên, liền xuất hiện ngoài cửa, mở cửa. Ngô Huy đứng ở cửa, nhìn thấy cửa phòng mở ra, không khỏi hỏi:
“Lão đại, thời gian đến rồi, ngày mai chính là đại hội giao lưu võ thuật quốc tế, nếu chúng ta còn không đi thì sẽ không kịp đầu”
“Ừm” Giang Cung Tuấn bước ra khỏi phòng. Vừa bước ra, bé Anh liền nhảy ra, kéo lấy anh, vẻ mặt vui mừng.
“Giang Cung Tuấn, lần này, núi Olympia rất náo nhiệt, nghe nói hầu hết các cao thủ trên khắp thế giới đều tới, đây quả là một sự kiện hiểm khi có thể gặp được, lần này anh đừng bỏ rơi em, em muốn đi chung với anh.”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn ngưng trọng. Theo suy nghĩ của anh, lần này chỉ cần một mình anh đến núi Olympia. Anh không định đưa bé Anh và Ngô Huy đi cùng.
Bởi vì bọn họ đều là người bình thường, những người tham gia đại hội giao lưu võ thuật quốc tế đều là cao thủ của cao thủ, nếu xảy ra chuyện gì, anh làm sao có thể ăn nói với Nữ vương của Đại Ưng chứ.
Anh nhìn bé Anh, nghiêm nghị nói:
“Bé Anh, không phải anh không đưa em đi, mà là lần này thực sự rất nguy hiểm, em có biết sự lợi hại của các cao thủ quốc tế không, em có biết sức hủy diệt của trận này mạnh như thế nào không, đến lúc đó anh không thể phân tâm bảo vệ em được”.
“Em không biết, em muốn đi, em phải đi xem náo nhiệt, nếu hôm nay anh không đưa em đi, em sẽ chết cho anh xem”
Bé Anh bướng bỉnh nói.
Mấy ngày nay, cô ta cũng tìm hiểu thông tin đại hội giao lưu võ thuật quốc tế này qua các kênh rồi.
Cũng biết được rất nhiều cao thủ tới đó.
Ngay cả những kỵ sĩ mạnh mẽ của gia tộc Louis của cô ta cũng tham gia.
lần đại hội trăm năm mới có như thế này, cô ta làm sao có thể bỏ lỡ chứ.
“Không được, anh không thể đưa em đi” Giang Cung Tuấn kiên quyết từ chối. – “Giang Cung Tuấn..”
Bé Anh nước mắt lưng tròng nhìn Giang Cung Tuấn, cô rất muốn mắng, nhưng khi lời nói đến đầu môi, cô ta lại nuốt xuống, vẻ mặt đáng thương van xin:
“Có thể đưa em đi xem không, em muốn nhìn ngắm thế giới, muốn xem cao thủ trên khắp thế giới, muốn xem top mười cao thủ trong Thiên Bảng mạnh mẽ như thế nào.”
Đây không phải chuyện đùa.
Giang Cung Tuấn làm sao có thể vì mấy câu van xin của bé Anh mà đưa cô đi theo chứ..
Anh nhìn Ngô Huy, dặn dò:
“Ngô Huy, cậu trông chừng bé Anh, sau khi tôi đi, đưa cô ấy rời khỏi đây, đợi sau khi đại hội giao lưu võ thuật quốc tế kết thúc, tôi sẽ trở về tìm cậu”.
Giang Cung Tuấn nói xong, xoay người rời đi.
“Giang Cung Tuấn…..” Bé Anh hét to.. Giang Cung Tuấn xoáy tay. Đưa ngón tay ra, đầu ngón tay biến ra một tia chân khí thực thể.
Tia chân khí này biến ra tựa như một tia laser bắn chính xác lên người bé Anh.
Bé Anh lập tức bất động.
“Anh, anh làm gì vậy hả?”
Bé Anh hoảng sợ hét lên: “Em muốn đi xem, anh làm gì đến nỗi thế hả?” Giang Cung Tuấn không để ý, quay người rời đi.
Sau khi ra khỏi khách sạn, vẻ mặt Giang Cung Tuấn trở nên ngưng trọng. “Không biết lần đại hội giao lưu võ thuật quốc tế ở núi Olympia này, cao thủ Đoan Hùng sẽ có mấy người?”
Giang Cung Tuấn không lo lắng các cao thủ trên Thiên Bảng, mà lo sợ các cao thủ ở Đoan Hùng.
Lo sợ cao thủ cướp đoạt nội đan linh quy ở phái Thiên Sơn năm trước.
Những cao thủ thủ này đều là cảnh giới thứ tám, hấp thu nội đan linh quy, thực lực chắc chắn càng mạnh mẽ hơn, đấu đầu với những cao thủ này, cho dù có Thần Công Kim Cương Bất Hoại, anh cũng không nắm chắc phần thắng.