Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1013: Tiên Phủ xuất thế
“Rốt cuộc đây là thứ gì?”
Lúc này Giang Cung Tuấn đã ở trên không trung cách mặt đất mấy chục mét nhìn chằm chằm xuống ngọn núi phía dưới, núi đá nứt ra chia năm xẻ bảy tạo thành một vực sâu không thấy đáy.
Rất nhanh sinh linh Thương giới ở núi Bất Chu đã phát hiện ra động tĩnh ở nơi này, không đến một phút sau đã có cao thủ Thương giới xuất hiện, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn đã ở đấy thì cũng không tới gần, mà chỉ đứng ở xa quan sát.
Vù!
Từ trong khe nứt nở rộ ra ánh sáng màu vàng chói mắt xông lên tận trời.
Giang Cung Tuấn đang ở trên không trung cũng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp đó.
Ngay sau đó đất núi rung chuyển, một tòa nhà từ phía dưới vực sâu chậm rãi bay lên.
Giang Cung Tuấn nhìn thấy rõ đó là những ngôi nhà, diện tích không lớn lắm, ước chừng khoảng một ngàn mét vuông được bao bọc trong ánh sáng vàng kim mờ ảo, không thể nhìn thấy bên vào trong.
“Đây, đây là cái gì, nhà ư?” Giang Cung Tuấn có hơi ngỡ ngàng, còn tưởng là thần vật gì ghê gớm lắm, không ngờ chỉ là nhà ở.
“Không đơn giản vậy đâu” Lan Tâm ở bên cạnh nói: “Mẹ có thể cảm nhận được thứ đó vô cùng lợi hại”
Lúc này, ở phía xa xuất hiện vài bóng người lấy tốc độ rất nhanh, dường như là chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở phía trên toàn nhà.
Dẫn đầu là một người đàn ông tầm hai lăm tuổi mặc trường bào màu trắng, đai lưng nam viền vàng, tóc đen để dài, khí chất xuất chúng, bên người còn có Hiên Viên đi theo.
Giang Cung Tuấn vừa thấy người này đã biết ông ta chính là Thần Bảo Lang, người mạnh nhất ở trái đất từ Thương giới.
“Tiên phủ?” Nhìn thấy tòa nhà xuất hiện từ trong khe nứt, trong mắt Thần Bảo Lang hiện lên sự vui mừng.
“Chúc mừng chủ nhân” Hiên Viên cũng vui mừng nói: “Thật không ngờ dưới dãy núi này lại còn ẩn giấu một tòa tiên phủ, chắc hẳn là do vị cường giả nào đó từ thời thượng cổ để lại. Bên trong khẳng định có sức mạnh truyền thừa, nếu chủ nhân có được thì đúng là có được tạo hóa to lớn rồi.”
“Tiên phủ này của tôi chắc rồi” Đôi mắt Thần Bảo Lang hiện lên vẻ tham lam.
Đúng lúc này lại có không ít người xuất hiện. Tuyệt Hằng, Thương Chân, Phường Thiên cùng với Hà Tuyết Tùng mấy hôm trước bị thương nặng đều tới cả rồi.
Ngoài ra còn có vài người mà Giang Cung Tuấn không quen, thực lực kém hơn đám Thương Chân, Tuyệt Hằng một chút nhưng so với võ giả ở trái đất thì tuyệt đối là cao thủ.
Nhìn thấy nhiều người đến như vậy, Giang Cung Tuấn cảm thấy áp lực dồn dập.
Anh lập tức đứng ra lên tiếng trước: “Các vị, theo như giao ước lúc trước thì ai phát hiện ra đồ ở núi Bất Chu trước thì chính là của người đó, tôi đã canh giữ ở đây mấy ngày liền, theo lý thì vật này phải thuộc về tôi”.
Thần Bảo Lang nghe vậy liếc Giang Cung Tuấn một cái, Hiên Viên ở phía sau nói: “Chủ nhân, đó là Giang Cung Tuấn “Ừm” Thần Bảo Lạng nhẹ nhàng gật đầu. Chân gà đạp lên hư không vài bước đã xuất hiện ở trước mặt Giang Cung Tuấn, anh hơi lùi lại.
Thần Bảo Lang nhìn Giang Cung Tuấn, làm động tác mời, nói: “Nếu như cậu đã phát hiện trước, vậy mời lên trước”
Giang Cung Tuấn nghe vậy thì sửng sốt, Thần Bảo Lang này sao lại dễ nói chuyện như vậy, cứ như vậy mà nhường cho mình? Sau một lúc chần chờ, anh từ trên không trùng hạ xuống, bay tới đứng trước cửa Tiên phủ.
Tiên phủ này cao cỡ trăm mét, chỉ riêng cửa lớn đã cao hơn ba mươi mét, cả tòa tiên phủ được bao phủ trong ánh sáng vàng kim không thấy được bên trong.
Giang Cung Tuấn chỉ có thể nhìn thấy trên cửa lớn khắc những hình và chữ kỳ lạ, anh đi đến định đẩy cửa vào xem tiên phủ này rốt cuộc có gì trong đấy, nhưng mà vừa tới gần thì đã bị một luồng sức mạnh đáng sợ từ bên trong cánh cửa hất văng ra ngoài, ngã xuống đất phun ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha.” Thần Bảo Lang cười nhạt, chân đạp lên không trung từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước cửa tiên phủ. Lúc này, những vị cao thủ khác của Thương giới lập tức đi theo, bọn họ nhìn tòa tiên phủ trước mắt vừa khiếp sợ mà vừa vui mừng.
Giang Cung Tuấn bò dậy, Lan Tâm đi qua quan tâm hỏi: “Có sao không?”
Giang Cung Tuấn lau máu trên khóe miệng lắc đầu, nói: “Không sao” Anh đi tới đứng trước mặt cao thủ Thương giới hỏi: “Đây là cái gì?”
Thần Bảo Lang liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Cậu nói cậuđã canh giữ ở đây mấy ngày, chẳng lẽ lại không biết đây là cái gì?”
Giang Cung Tuấn nói: “Tôi chỉ biết ở đây sẽ có một thứ vô cùng lợi hại xuất hiện, nhưng là thứ gì thì tôi không biết.”
Thần Bảo Lang cũng không giấu giếm, giải thích: “Đây là một tòa tiên phủ.”
“Tiên phủ?” Giang Cung Tuấn sửng sốt.
Một cao thủ Thương giới khác lên tiếng: “Không sai, chính là tiền phủ, đây chắc là do một vị cao thủ thời thượng cổ để lại, dùng vật liệu cực phẩm luyện chế thành, bình thường trong tiên phủ đều sẽ lưu lại vật truyền thừa.”
“Không biết tiên phủ này đã đạt tới cấp gì rồi.”
(Thấp nhất cũng là cấp Tiên Khí” “Chắc chỉ là Tiên Khí bình thường thôi”
“Có lẽ là do một vị tiên nhận để lại”
“Bên trong hắn là có tiền thuật”
Nhờ mỗi người nói một câu mà Giang Cung Tuấn nghe xong cũng hiểu sơ sơ đây là thứ gì. Đơn giản mà nói thì đây là thứ mà một siêu cấp cao thủ nào đó ở thời thượng cổ để lại, mà trong đó có thể còn có truyền thừa của siêu cấp cao thủ đó, nếu có được thì chắc chắn là tạo hóa nghịch thiên.
“Nhưng làm sao mới có thể vào đây?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Tuyệt Hằng nói: “Theo hiểu biết của tôi thì những thứ của Tiên giới, tức Tiên khí đều sẽ có linh hồn nghĩa là Khí Linh. Chỉ cần được Khí Linh chấp nhận là có thể vào được tiên phủ, có được truyền thừa trong đó.”
“Đúng vậy, không sai, là vậy đấy”. “Không phải ai phát hiện trước thì thuộc về người đó, cần phải có duyên mới có thể có được tòa tiên phủ này”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn hơi thất vọng, bởi vì tranh giành với người Thương giới không dễ dàng chút nào.
“Có tiền bối Khí Linh ở đây không?” Thần Bảo Lang là người đầu tiên bước lên, gã đứng trước cửa tay chấp tay, vẻ mặt tôn kính nói: “Tiền bối, tôi may mắn gặp được tiên phủ này, xin tiền bối hiện thân chỉ dẫn tôi cách vào tiên phủ, lấy được truyền thừa thượng cô.”
Vù.
Lúc này, cửa tiên phủ từ từ mở ra.
Ánh sáng vàng kim tràn ngập khiến mọi người không mở mắt ra được, nhưng rất nhanh ánh sáng đã biến mất, một bóng người từ trong đó bước ra.
Nói bóng người thật đúng là bóng người, vì đó đúng là một cái bóng không biết mặt mũi thể nào, là nam hay nữ, cũng không biết là già hay trẻ.
“Khí Linh, có Khí Linh thật kìa!” Mọi người trở nên kích động.
Bóng người xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn một vòng sau đó buồn bã, giọng nghẹn ngào nói: “Bây giờ thực lực của sinh linh trong trời đất đều yếu như vậy sao?”
Mọi người nghe được đều cảm thấy xấu hổ. Yếu ư? Nhóm người hội tụ ở đây là những người mạnh nhất ở trái đất rồi đấy.
Thần Bảo Lang lại nói: “Xin tiền bối chỉ dẫn cho vãn bối cách vào được tiên phủ” Gã ta vừa mở miệng đã muốn lấy tiền phủ.
Lúc này Giang Cung Tuấn đã ở trên không trung cách mặt đất mấy chục mét nhìn chằm chằm xuống ngọn núi phía dưới, núi đá nứt ra chia năm xẻ bảy tạo thành một vực sâu không thấy đáy.
Rất nhanh sinh linh Thương giới ở núi Bất Chu đã phát hiện ra động tĩnh ở nơi này, không đến một phút sau đã có cao thủ Thương giới xuất hiện, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn đã ở đấy thì cũng không tới gần, mà chỉ đứng ở xa quan sát.
Vù!
Từ trong khe nứt nở rộ ra ánh sáng màu vàng chói mắt xông lên tận trời.
Giang Cung Tuấn đang ở trên không trung cũng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp đó.
Ngay sau đó đất núi rung chuyển, một tòa nhà từ phía dưới vực sâu chậm rãi bay lên.
Giang Cung Tuấn nhìn thấy rõ đó là những ngôi nhà, diện tích không lớn lắm, ước chừng khoảng một ngàn mét vuông được bao bọc trong ánh sáng vàng kim mờ ảo, không thể nhìn thấy bên vào trong.
“Đây, đây là cái gì, nhà ư?” Giang Cung Tuấn có hơi ngỡ ngàng, còn tưởng là thần vật gì ghê gớm lắm, không ngờ chỉ là nhà ở.
“Không đơn giản vậy đâu” Lan Tâm ở bên cạnh nói: “Mẹ có thể cảm nhận được thứ đó vô cùng lợi hại”
Lúc này, ở phía xa xuất hiện vài bóng người lấy tốc độ rất nhanh, dường như là chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở phía trên toàn nhà.
Dẫn đầu là một người đàn ông tầm hai lăm tuổi mặc trường bào màu trắng, đai lưng nam viền vàng, tóc đen để dài, khí chất xuất chúng, bên người còn có Hiên Viên đi theo.
Giang Cung Tuấn vừa thấy người này đã biết ông ta chính là Thần Bảo Lang, người mạnh nhất ở trái đất từ Thương giới.
“Tiên phủ?” Nhìn thấy tòa nhà xuất hiện từ trong khe nứt, trong mắt Thần Bảo Lang hiện lên sự vui mừng.
“Chúc mừng chủ nhân” Hiên Viên cũng vui mừng nói: “Thật không ngờ dưới dãy núi này lại còn ẩn giấu một tòa tiên phủ, chắc hẳn là do vị cường giả nào đó từ thời thượng cổ để lại. Bên trong khẳng định có sức mạnh truyền thừa, nếu chủ nhân có được thì đúng là có được tạo hóa to lớn rồi.”
“Tiên phủ này của tôi chắc rồi” Đôi mắt Thần Bảo Lang hiện lên vẻ tham lam.
Đúng lúc này lại có không ít người xuất hiện. Tuyệt Hằng, Thương Chân, Phường Thiên cùng với Hà Tuyết Tùng mấy hôm trước bị thương nặng đều tới cả rồi.
Ngoài ra còn có vài người mà Giang Cung Tuấn không quen, thực lực kém hơn đám Thương Chân, Tuyệt Hằng một chút nhưng so với võ giả ở trái đất thì tuyệt đối là cao thủ.
Nhìn thấy nhiều người đến như vậy, Giang Cung Tuấn cảm thấy áp lực dồn dập.
Anh lập tức đứng ra lên tiếng trước: “Các vị, theo như giao ước lúc trước thì ai phát hiện ra đồ ở núi Bất Chu trước thì chính là của người đó, tôi đã canh giữ ở đây mấy ngày liền, theo lý thì vật này phải thuộc về tôi”.
Thần Bảo Lang nghe vậy liếc Giang Cung Tuấn một cái, Hiên Viên ở phía sau nói: “Chủ nhân, đó là Giang Cung Tuấn “Ừm” Thần Bảo Lạng nhẹ nhàng gật đầu. Chân gà đạp lên hư không vài bước đã xuất hiện ở trước mặt Giang Cung Tuấn, anh hơi lùi lại.
Thần Bảo Lang nhìn Giang Cung Tuấn, làm động tác mời, nói: “Nếu như cậu đã phát hiện trước, vậy mời lên trước”
Giang Cung Tuấn nghe vậy thì sửng sốt, Thần Bảo Lang này sao lại dễ nói chuyện như vậy, cứ như vậy mà nhường cho mình? Sau một lúc chần chờ, anh từ trên không trùng hạ xuống, bay tới đứng trước cửa Tiên phủ.
Tiên phủ này cao cỡ trăm mét, chỉ riêng cửa lớn đã cao hơn ba mươi mét, cả tòa tiên phủ được bao phủ trong ánh sáng vàng kim không thấy được bên trong.
Giang Cung Tuấn chỉ có thể nhìn thấy trên cửa lớn khắc những hình và chữ kỳ lạ, anh đi đến định đẩy cửa vào xem tiên phủ này rốt cuộc có gì trong đấy, nhưng mà vừa tới gần thì đã bị một luồng sức mạnh đáng sợ từ bên trong cánh cửa hất văng ra ngoài, ngã xuống đất phun ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha.” Thần Bảo Lang cười nhạt, chân đạp lên không trung từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước cửa tiên phủ. Lúc này, những vị cao thủ khác của Thương giới lập tức đi theo, bọn họ nhìn tòa tiên phủ trước mắt vừa khiếp sợ mà vừa vui mừng.
Giang Cung Tuấn bò dậy, Lan Tâm đi qua quan tâm hỏi: “Có sao không?”
Giang Cung Tuấn lau máu trên khóe miệng lắc đầu, nói: “Không sao” Anh đi tới đứng trước mặt cao thủ Thương giới hỏi: “Đây là cái gì?”
Thần Bảo Lang liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Cậu nói cậuđã canh giữ ở đây mấy ngày, chẳng lẽ lại không biết đây là cái gì?”
Giang Cung Tuấn nói: “Tôi chỉ biết ở đây sẽ có một thứ vô cùng lợi hại xuất hiện, nhưng là thứ gì thì tôi không biết.”
Thần Bảo Lang cũng không giấu giếm, giải thích: “Đây là một tòa tiên phủ.”
“Tiên phủ?” Giang Cung Tuấn sửng sốt.
Một cao thủ Thương giới khác lên tiếng: “Không sai, chính là tiền phủ, đây chắc là do một vị cao thủ thời thượng cổ để lại, dùng vật liệu cực phẩm luyện chế thành, bình thường trong tiên phủ đều sẽ lưu lại vật truyền thừa.”
“Không biết tiên phủ này đã đạt tới cấp gì rồi.”
(Thấp nhất cũng là cấp Tiên Khí” “Chắc chỉ là Tiên Khí bình thường thôi”
“Có lẽ là do một vị tiên nhận để lại”
“Bên trong hắn là có tiền thuật”
Nhờ mỗi người nói một câu mà Giang Cung Tuấn nghe xong cũng hiểu sơ sơ đây là thứ gì. Đơn giản mà nói thì đây là thứ mà một siêu cấp cao thủ nào đó ở thời thượng cổ để lại, mà trong đó có thể còn có truyền thừa của siêu cấp cao thủ đó, nếu có được thì chắc chắn là tạo hóa nghịch thiên.
“Nhưng làm sao mới có thể vào đây?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Tuyệt Hằng nói: “Theo hiểu biết của tôi thì những thứ của Tiên giới, tức Tiên khí đều sẽ có linh hồn nghĩa là Khí Linh. Chỉ cần được Khí Linh chấp nhận là có thể vào được tiên phủ, có được truyền thừa trong đó.”
“Đúng vậy, không sai, là vậy đấy”. “Không phải ai phát hiện trước thì thuộc về người đó, cần phải có duyên mới có thể có được tòa tiên phủ này”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn hơi thất vọng, bởi vì tranh giành với người Thương giới không dễ dàng chút nào.
“Có tiền bối Khí Linh ở đây không?” Thần Bảo Lang là người đầu tiên bước lên, gã đứng trước cửa tay chấp tay, vẻ mặt tôn kính nói: “Tiền bối, tôi may mắn gặp được tiên phủ này, xin tiền bối hiện thân chỉ dẫn tôi cách vào tiên phủ, lấy được truyền thừa thượng cô.”
Vù.
Lúc này, cửa tiên phủ từ từ mở ra.
Ánh sáng vàng kim tràn ngập khiến mọi người không mở mắt ra được, nhưng rất nhanh ánh sáng đã biến mất, một bóng người từ trong đó bước ra.
Nói bóng người thật đúng là bóng người, vì đó đúng là một cái bóng không biết mặt mũi thể nào, là nam hay nữ, cũng không biết là già hay trẻ.
“Khí Linh, có Khí Linh thật kìa!” Mọi người trở nên kích động.
Bóng người xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn một vòng sau đó buồn bã, giọng nghẹn ngào nói: “Bây giờ thực lực của sinh linh trong trời đất đều yếu như vậy sao?”
Mọi người nghe được đều cảm thấy xấu hổ. Yếu ư? Nhóm người hội tụ ở đây là những người mạnh nhất ở trái đất rồi đấy.
Thần Bảo Lang lại nói: “Xin tiền bối chỉ dẫn cho vãn bối cách vào được tiên phủ” Gã ta vừa mở miệng đã muốn lấy tiền phủ.