Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1141-1145
Chương 1141: Nhập Thành
Giang Cung Tuần nhìn về phía tầng thứ nhất của Hỏa Tháp.
Diện tích tầng thứ nhất không quá lớn, chỉ khoảng hai trăm mét vuông. Bốn phía xung quanh là tường đá, không biết được đúc bằng vật liệu gì. Có lẽ do nhiệt độ ở đây quả cao nên màu sắc của những bức tường đá đã bị nung đến mức biến thành màu đỏ.
Ở trong góc có một bậc thang ngầm bằng đá, dẫn xuống lòng đất. Những người bước vào Hỏa Tháp không dừng lại ở tầng thứ nhất, mà chọn đi sâu xuống dưới lòng đất.
Giang Cung Tuấn cũng không nhàn rỗi, đi theo phía sau mọi người, tiến sâu vào lòng đất.
Sau khi đến tầng ngầm thứ hai, nhiệt độ ở đây rõ ràng cao hơn tầng một rất nhiều. Trong không khí ngập tràn hơi nóng. Hơi nóng ập thẳng vào mặt, làm cho mọi người cảm thấy nóng bỏng.
Những người có thể bước vào Hỏa Tháp đều là những thiên tài.
Tất cả bọn họ đều có thể chịu đựng được năng lượng của tầng ngầm thứ hai. Không dừng lại ở tầng ngầm thứ hai lâu, bọn họ đã chọn đi sâu hơn.
Sau khi đến tầng thứ ba, một số đệ tử của Cổ Tộc không lựa chọn đi tiếp, bởi vì năng lượng tầng thứ ba đã đủ mạnh để bọn họ tu luyện rồi. Cho dù năng lượng ở tầng ngầm thứ tư có mạnh hơn thì bọn họ cũng không thể hấp thụ được nhiều năng lượng vì tu vi của bọn họ không cao, chưa đủ để chịu đựng.
Tầng thứ tư.
Đại đa số mọi người đều dừng lại ở tầng này.
Còn Xung Phan Bá, đệ tử của Minh Lam Thành Hoàng, đã chọn đi xuống tầng ngầm thứ năm.
Ngọc Mỹ cũng bước theo sau. Giang Cung Tuấn cũng không tụt lại phía sau. Anh đi theo.
Đã đến tầng ngầm thứ năm.
Xung Phan Bá tìm một chỗ, ngồi khoanh chân trên mặt đất và bắt đầu tu luyện.
Tầng ngầm thứ năm cực kỳ nóng.
Đến Giang Cung Tuấn cũng nóng đến đổ mồ hôi, ướt đẫm quần áo.
Ngọc Mỹ cũng vậy, cho dù là cô ấy có là bậc đại thần thông, nhưng sau khi đến đây cũng cảm thấy nóng nực. Nhưng cô ấy cảm thấy mình có thể tiến vào sâu hơn nữa.
Cô ấy đi sâu hơn và đến tầng ngầm thứ sáu. Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút, rồi anh vẫn đi theo.
Sau khi đến tầng ngầm thứ sáu, quần áo trên người Ngọc Mỹ đều ướt đẫm mồ hôi. Bộ quần áo màu xanh dính chặt lên làn da, để lộ dáng người vô cùng chuẩn của cô ấy.
Cô ấy không tiếp tục đi xa hơn, mà tìm một nơi, khoanh chân ngồi xuống.
Sau khi khoanh chân ngồi xuống, cô ấy vận chân khí, cảm giác sức nóng đã tiêu tan đi rất nhiều. Lúc này mặt cô ấy đỏ bừng bừng, nhìn về phía Giang Cung Tuấn vẫn đang đi tiếp. Cô ấy nhắc nhở: “Giang Cung Tuấn, tầng ngầm thứ sáu là quá cao rồi, anh đừng nên đi tiếp”.
“Tuy thể lực của anh rất mạnh, có lẽ sẽ có thể chịu được năng lượng của tầng ngầm thứ bảy, nhưng xuống được tới tầng thứ sáu cũng đã là một bước ngoặt rồi. Năng lượng ở dưới tầng thứ sáu mạnh khủng khiếp. Luồng năng lượng này đã rất khó để tu luyện rồi. Trong thời gian ở lại dưới tầng thứ sáu, luồng năng lượng kinh khủng này sẽ tiến vào trong cơ thể, gây ra những tổn thương khó có thể chữa lành”
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở, nhưng tôi vẫn muốn xuống tầng ngầm thứ bảy”
Giang Cung Tuấn nói.
Năng lượng ở đây đã rất mạnh rồi, cũng đủ để Giang Cung Tuấn tu luyện. Nhưng Giang Cung Tuấn có rất nhiều bí mật, không muốn người ngoài biết.
Vậy nên, anh phải tìm một nơi không có ai để tu luyện.
“Dù sao tôi cũng đã nhắc nhở anh rồi. Sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng trách tôi”
Ngọc Mỹ bất mãn, hừ một tiếng. Cô ấy có lòng tốt, nhắc nhở Giang Cung Tuấn, nhưng anh lại không coi trọng.
Cô ấy bất mãn lẩm bẩm trong lòng: “Đàn ông đều vậy, chỉ biết cây mình mạnh” Giang Cung Tuấn bước từng bước tới tầng ngầm thứ bảy. Rất nhanh, anh đã đến tầng ngầm thứ bảy.
Gần tới tầng thứ bảy, anh đã cảm nhận được một sức mạnh khác hoàn toàn những tầng trên.
Năng lượng của sáu tầng đầu tiên tương đối ôn hòa, rất thích hợp để hấp thụ và biến nó thành chân khí. Nhưng tầng thứ bảy rõ ràng là đã mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, ở đây, Giang Cung Tuấn còn cảm nhận được nhiệt lượng đang dần tiến vào trong cơ thể mình.
Tuy nhiên, những năng lượng này không làm tổn thương anh. Thể lực của anh rất mạnh nên có thể hấp thụ bất kỳ năng lượng nào. Thứ năng lượng khủng khiếp này không là gì đối với anh.
“Chắc là có thể đến tầng thứ tám”
Giang Cung Tuấn lẩm bẩm trong lòng. Sau một hồi suy nghĩ, anh bước đến tầng thứ tám.
Năng lượng tầng thứ tám cuồng bạo gấp nhiều lần tầng thứ bảy. Thậm chí có thể nhìn thấy ngọn lửa đang bùng lên giữa không trung. Nếu không phải là tu sĩ tu luyện thân thể thì ngay cả cao thủ Nhập Thành giai đoạn bảy, tám cũng không thể chịu đựng được luồng năng lượng này.
Cho dù Giang Cung Tuấn là người tu luyện thân thể, thể lực có thể so với Nhập Thành giai đoạn thứ sáu, anh vẫn có chút không chịu nổi. Trong nháy mắt, da thịt anh đỏ ửng lên.
Nó giống như một cái mỏ hàn nóng đỏ.
“Được, năng lượng này thật đáng sợ”.
Giang Cung Tuấn không chịu được, hít sâu một hơi. Bây giờ mới là tầng thứ tám mà đã như thế rồi.
Mà Hỏa Tháp này có tổng cộng mười tám tầng ngầm. Anh không thể tưởng tượng được để đến tầng ngầm thứ mười tám thì cần phải tu có tu vi bao nhiêu.
Mà đại trưởng lão của Cổ Tộc đã nói rằng bản thân Hỏa Tháp chính là một trận pháp, ngăn cản nhiệt lượng kỳ quái ở sâu dưới lòng đất.
Và năng lượng trong Hỏa Tháp chỉ tràn ra từ các khe hở của trận pháp.
Tràn lên một chút đó thôi mà đã kinh khủng như vậy rồi.
Giang Cung Tuấn nghiêm túc tu luyện.
Một ngày sau.
Bum!
Chân khí trong cơ thể anh giống như dòng thác lũ, chảy trong kinh mạch toàn thân, đánh mạnh lên cơ thể anh.
Vào lúc này, anh thở dồn dập hơn.
Đột phá.
Chỉ sau một ngày tu luyện trong Hỏa Tháp, chân khí của anh đã tăng lên, cũng đạt đến cấp thứ sáu của Cảnh giới siêu phàm.
“Nhanh quá”
Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu.
Năng lượng ở đây có thể sánh ngang với bất kỳ loại thuốc thần nào.
Với tốc độ tăng như thế này của chân khí, sẽ không mất nhiều thời gian để anh có thể bước vào cảnh giới Nhập Thành,
Anh tiếp tục tu luyện.
Khi hấp thụ năng lượng, cơ thể người khác sẽ đạt tới trạng thái cực điểm. Khi đạt đến trạng thái cực điểm thì phải cần một thời gian để tiêu hóa, rồi mới có thể tiếp tục tăng cường chân khí.
Nhưng Giang Cung Tuấn thì không..
Cơ thể của anh đã được tái tạo lại bởi đóa ma liên tối cao của Ma tộc. Anh có thể tu luyện liên tục mà không cần đạt đến mức cực điểm.
Cứ như vậy, anh đã tu luyện trong tầng thứ tám của Hỏa Tháp một tháng.
Sau một tháng, cảnh giới của anh ta đạt đến đỉnh cao của cấp thứ sáu Siêu phàm.
Đây là anh vẫn còn áp chế cảnh giới.
Nếu không áp chế cảnh giới, áp chế chân khí thì anh đã đột phá lên đến mức Nhập Thành rồi.
Còn có thể áp chế.
Anh tiếp tục áp chế.
Vừa tăng cường chân khí, vừa áp chế chân khí.
Nửa tháng nữa lại trôi qua.
Cuối cùng thì Giang Cung Tuấn cũng không thể áp chế chân khí trong cơ thể mình.
"Đột phá”
Khi Giang Cung Tuấn không thể áp chế chân khí trong cơ thể mình được nữa, anh cũng không áp chế nó nữa, mà anh lựa chọn giải phóng nó. Chân khí trong cơ thể tràn ngập toàn thân anh. Lúc này anh đã tiến vào trạng thái trống rỗng.
Nhiệt lượng khủng khiếp xung quanh điên cuồng xâm nhập vào cơ thể anh, thay đổi cả cơ thể và chân khí của anh.
Nhập Thành là gì? Nhập Thành chính là thay đổi cả chân khí lẫn cơ thể.
Đã đạt tới cảnh giới này, cho dù không phải là tu sĩ tu luyện thể, thì thân thể anh cũng sẽ có sự thay đổi mà trước nay chưa từng có.
Chân khí cũng sẽ phát triển, từ chân khí thành chân nguyên. Chân khí của Giang Cung Tuấn nhanh chóng biến đổi.
Trong cơ thể anh có hai luồng chân khí.
Một là chân khí Thiên cương vừa cương vừa dương.
Thứ hai là chân khí Địa Sát vừa ấm vừa nhu.
Chân khí từ từ thay đổi, trở nên thuần túy và mạnh mẽ hơn. Chân khí Thiên Cương chuyển thành chân nguyên Thiên Cương, chân khí Địa Sát chuyển thành chân nguyên Địa Sát.
Giang Cung Tuấn đứng dậy, nắm chặt tay, cảm nhận được sức mạnh truyền ra từ cơ thể mình.
“Với thể lực này của mình, liệu có dễ dàng đoạt được giới Sơ Khai bậc nhất không?”
Vẻ mặt anh bình thản và tự tin.
Chương 1142: Xuất quan
Lâu như vậy rồi cuối cùng cũng đạt đến cảnh giới Nhập Thành.
Sau khi Nhập Thành chân khí cũng có chuyển biến, có bước tiến nhảy vọt, biến thành chân nguyên.
Khác biệt giữa chân khí và chân nguyên, đây giống như là khác biệt nguyên góc.
Một nguyên và một góc khác biệt rất lớn.
Sau khi bước vào giai đoạn Nhập Thành thứ nhất, Giang Cung Tuấn cũng không nhàn rỗi, tiếp tục bắt đầu tu luyện, bởi vì thời gian vẫn còn đủ nhiều.
Anh khoanh chân ngồi dưới đất.
Thúc giục Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, năng lượng dồi dào theo toàn lỗ chân lông tiến vào cơ thể, sau khi thông qua chuyển đổi, biến thành chân nguyên thanh thuần, chân nguyên của anh mỗi ngày đều đang tăng lên, sau khi đạt đến giai đoạn Nhập Thành, muốn đột phá lần nữa cần năng lượng gấp nhiều lần so với trước.
Lần này, Giang Cung Tuấn tu luyện ba tháng liền với cảm nhận được dấu hiệu đột phá, nhưng anh vậy mà không có đột phá tiếp tục áp chế, lại một lần nữa áp chế một tháng mới đạt đến cảnh giới không thể áp chế được nữa.
Lúc này, anh đang ngồi khoanh chân trên đất.
Xung quanh thân thể anh hội tụ rất nhiều năng lượng.
Từ xa nhìn lại giống như là bị một đoàn liệt hỏa vây quanh.
Chân nguyên trong cơ thể dập dềnh. Hiện tại anh đang đột phá. Đột phá đến giai đoạn thứ hai của Nhập Thành.
Cảnh giới Nhập Thành, mỗi lần đột phá, chân khí đều sẽ phát sinh biến hóa về chất, thân thể đều sẽ được tẩy rửa, đây cũng là nguyên nhân vì sao có một vài tu sĩ không phải tu sĩ luyện thể nhưng thân thể cũng đều tương đối mạnh.
Thân thể của Giang Cung Tuấn lại một lần nữa được tẩy rửa.
Một màn này, duy trì hơn nửa tháng.
Nửa tháng sau, Giang Cung Tuấn rốt cuộc cũng bước vào Nhập Thành giai đoạn thứ hai.
Chân khí của anh lại một lần nữa có biến hóa, càng trở nên thanh thuần hơn. Thân thể của anh lại càng mạnh hơn.
Nhưng sự tăng lên của thân thể lần này không tính là lớn, bởi vì sự chênh lệch giữa thân thể của anh và cảnh giới có chút lớn
Theo tính toán của Giang Cung Tuấn, nếu hiện tại anh không đi tu luyện thân thể thì sau ba lần đột phá cảnh giới thì thân thể anh mới đột phá một lần.
Lực lượng thân thể của anh hiện tại vẫn là giai đoạn thứ bảy của Nhập Thành,
"Thời gian nửa năm có lẽ sắp đến rồi.”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng thì thào.
Mặc dù anh không nhớ thời gian đại khái, nhưng mà đạt tới cảnh giới này của anh, coi như là không có tận lực đi ghi nhớ thời gian thì tiềm thức vẫn sẽ phán đoán được thời gian đại khái.
Mặc dù nói lúc này anh đang tu luyện, thân thể không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Nhưng kỳ hạn mà Cổ Tộc đưa ra chính là nửa năm.
Anh là người trong Cổ Tộc cũng không muốn phá vỡ quy tắc của Cổ Tộc. Lần tu luyện này, anh thu hoạch được rất nhiều.
Cảnh giới đã đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ hai, thân thể đã đạt đến mức có thể so sánh với giai đoạn Nhập Thành trung kỳ thứ bảy, với thực lực này nếu tham gia trận đấu tiếp theo có thể sẽ giành được hạng nhất, mặc dù không chắc chắn 100%, nhưng để tiến vào tốp mười thì không có vấn đề gì.
Giang Cung Tuấn ngừng tu luyện, xoay người rời đi.
Khi đi đến tầng thứ sáu dưới lòng đất phát hiện Ngọc Mỹ vẫn đang chăm chỉ tu luyện. Lúc này, cô ngồi khoanh chân dưới đất, mái tóc đen dài bay múa, thân thể phát ra ánh sáng màu lam rất chói mắt.
Giang Cung Tuấn cũng không vội rời đi mà dừng lại một chút nhìn Ngọc Mỹ tu luyện.
Dưới sự chú ý của anh, anh phát hiện, trong cơ thể Ngọc Mỹ sẽ huyễn hóa ra một ít năng lượng thần kỳ, những năng lượng này xung quanh cơ thể cô, hình thành một đám lí tự cổ xưa.
Những kí tự này rất thần bí. Ẩn chứa một lực lượng thần bí.
“Chị Tổ Quỳnh, đây là gì?” Giang Cung Tuấn đứng tại chỗ, giao tiếp với Tổ Quỳnh trong Tiên phủ.
Tổ Quỳnh đang chỉ đạo bốn mươi vạn đại quân tu luyện trận pháp, nghe thấy Giang Cung Tuấn lên tiếng, cũng nhìn ra ngoại giới, cảm nhận được mọi thứ trong Hỏa Tháp, nhìn thấy Ngọc Mỹ đang tu luyện.
Sau khi quan sát một lúc lâu. Tổ Quỳnh mới nói: “Đây là đạo chữ khắc trên đồ vật”
“Đạo chữ khắc trên đồ vật?”
Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt, hỏi: “Đây rốt cuộc là thứ gì?"
Tổ Quỳnh tiếp tục quan sát.
Quan sát thấy xung quanh thân thể Ngọc Mỹ huyễn hóa ra một vài văn tự thần bí, những văn tự này là do chân khí tổ hợp thành, giống như một dòng, biến hóa đa dạng, quỷ dị khó lường.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là một loại lực lượng chưa được biết đến, cô nắm giữ một loại lực lượng chưa được biết đến”.
Giang Cung Tuấn vẫn không hiểu, Tổ Quỳnh giải thích: “Cô là bậc đại thần thông, từ lúc sinh ra liền nắm giữ một thần thông, mà thần thông của bậc đại thần thông đều không giống nhau, từ lúc cô sinh ra những đạo văn tự khắc trên đồ vật này đã được khắc trong cơ thể cô, mặc dù hiện tại cô vẫn không có cách nào giải thích được loại văn tự khắc trên đồ vật này, nhưng nó lại mang cho cô lực lượng cường đại” Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đại khái đã hiểu.
Nghe vậy, khóe miệng Ngọc Mỹ nhếch lên: “Nếu như trong trận đấu kế tiếp, anh có thể lọt vào tốp mười hoặc là có cơ hội đối chiến với tôi, hoặc là có thể tự mình trải nghiệm tuyệt học của tôi.”
Ngọc Mỹ rất tự tin.
Tự tin với thực lực của bản thân,
Khẳng định với lực lượng của bản thân.
Dùng thực lực của cô tiến vào tốp mười không có vấn đề gì.
Lúc này, trong Tiên phủ truyền đến giọng nói của Tổ Quỳnh: “Các bậc đại thần thông khác thì tôi không biết, nhưng chỉ bằng đạo văn tự khắc trên đồ vật trời sinh được khắc trên người Ngọc Mỹ thì thành tựu trong tương lai của cô ta nhất định rất đáng sợ, ít nhất sẽ là cấp bậc đại đế, vậy nên, Giang Cung Tuấn, đây chính là một bậc cao thủ trong tương lai, đáng để lôi kéo, đáng để kết giao, nhân quả cầu phải chịu quá nhiều rồi, cần một vài người giúp cậu gánh vác”
“Lại là nhân quả?” Giang Cung Tuấn cau mày.
Tổ Quỳnh làm sao lại nhắc đến nhân quả chứ.
Nhân quả thực sự đáng sợ như vậy sao? Anh hoài nghi hỏi: “Nhân quả của tôi, có liên quan gì đến việc tôi kết giao với người khác chứ?”
“Đây chính là cậu không hiểu rồi, nếu cậu lấy Ngọc Mỹ thì việc của cậu cũng là việc của cô ta, nhân quả của cậu sẽ được chuyển một phần lên cô ta.”
Giang Cung Tuần trợn mắt.
Nhưng nếu Tố Quỳnh đã nói như vậy thì Ngọc Mỹ tuyệt đối đáng giá để kết giao. Anh đã có vợ rồi, không thể cưới thêm vợ nữa. Nhưng cho dù không thể thành phu thê thì chẳng phải vẫn có thể làm bạn bè sao? “Ngọc Mỹ à”.
Mười người đi vào Hỏa Tháp lần này đều có thu hoạch.
Minh Lam Thánh Hoàng, Tà Kim Thành, Đế Hoàng đều đem theo đệ tử rời khỏi Cổ Tộc.
Giang Cung Tuấn và Tiểu Minh Hoàng cũng dự tính rời đi.
"Sư phụ, hiện tại sẽ rời đi sao?” Trong sân Giang Cung Tuấn hỏi.
Tiêu Minh Hoàng gật đầu: “Ừ, Hỏa Tháp đã đóng cửa rồi, lần sau mở lại là mấy chục năm nữa, mục đích của chúng ta cũng đạt được rồi, hiện tại trở về Thần Viện, chuẩn bị nghiêm túc, lấy trạng thái tốt nhất để tham gia thịnh hội giới Sơ Khai năm mươi năm tổ chức một lần”
“Vâng” Giang Cung Tuấn đã sẵn sàng di chuyển, anh muốn nhìn xem, thiên tài giới Sơ Khai rốt cuộc mạnh như thế nào.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi thì có một cô gái đẹp như tiên nữ mặc váy màu xanh đi đến, cô liếc nhìn Giang Cung Tuấn, nhàn nhạt nói: “Giang Cung Tuấn, ba tôi muốn gặp anh”
Chương 1143: Tặng Cổ Huyết
Giang Cung Tuấn nghi hoặc.
Cổ Tung Diệp gặp anh lúc này để làm gì? Không chỉ mình anh nghi hoặc mà ngay cả Ngọc Mỹ cũng nghi hoặc.
Ba của cô là người như thế nào, cô hiểu rất rõ, luôn không bao giờ hỏi qua chuyện giới Sơ Khai, cho dù là thiên tài được yêu mến vang dội đến đâu cũng khó mà lọt vào mắt ông, vậy mà lại nhìn Giang Cung Tuấn bằng cặp mắt khác.
Bây giờ lại muốn tận mắt nhìn thấy Giang Cung Tuấn.
“Dẫn đường đi” Giang Cung Tuấn nói.
“Mời đi bên này” Ngọc Mỹ làm động tác tay trong tư thế mời. Giang Cung Tuấn quay người nói với Tiêu Minh Hoàng: "Sư phụ, con đi rồi về”
Tiêu Minh Hoàng gật đầu nói: “Ừ, đi đi”
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Ngọc Mỹ, Giang Cung Tuấn lại một lần nữa lên núi Thông Thiên, đi tới phía sau núi, nơi Cổ Tung Diệp bế quan.
“Ba, Giang Cung Tuấn tới rồi” Đối mặt Cổ Tung Diệp, vẻ mặt Ngọc Mỹ rất tôn kính. Cổ Tung Diệp hất nhẹ tay, nói: “Được rồi, con đi ra ngoài trước đi.”
Vẻ mặt Ngọc Mỹ nghi hoặc, không biết ba muốn nói gì với Giang Cang Tuấn, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ liếc nhìn Giang Cung Tuấn một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Cổ Tung Diệp khoanh chân ngồi dưới đất, nhìn thấy Giang Cung Tuấn, chỉ vào thảm cỏ trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn cũng khoanh chân ngồi xuống thảm cỏ.
“Tiền bối, lần này gọi tôi đến, là có chuyện gì muốn phân phó sao?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Cổ Tung Diệp cười: “Gọi tiền bối có chút xa cách, tuổi của cậu cùng Ngọc Mỹ không sai biệt lắm, nên cứ gọi tôi một tiếng chú là được.”
“Vâng, chủ.” Giang Cung Tuấn lại gọi một tiếng.
Cổ Tung Diệp nói: “Cũng không có việc gì to tát, chỉ là Ngọc Mỹ cũng ở Thần Viện, trước đó nó luôn ở Cổ Tộc, hiện tại đi ra bên ngoài, khó tránh khỏi bị mấy người có dã tâm lừa gạt, vẫn mong cháu sau này giúp đỡ nó nhiều hơn.”
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Cung Tuấn xấu hổ.
Ngọc Mỹ là bậc đại thần thông, ai dám lừa gạt cô?
Nhưng, Giang Cung Tuấn cũng không cự tuyệt, cười nói: “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ làm như vậy?
Cổ Tung Diệp tùy ý vẫy tay, trong lòng bàn tay huyễn hóa ra một cái cái bình.
Cái bình không tính là lớn, nhưng lại trong suốt, bên trong là một ít huyết tươi màu đỏ tươi.
Ông ta đem đưa cho Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn nghi hoặc tiếp nhận rồi hỏi: “Đây, đây là cái gì, lẽ nào đây là Cổ Huyết của Cổ Tộc?”
“Ừ” Cổ Tung Diệp gật đầu nói: “Thời đại thượng cổ, một cường giả của tộc ta trước khi gặp đại nạn, đã dùng tu vi tu luyện cả đời của mình để tinh luyện ra một ít máu tươi tinh thuần, trong máu tươi ẩn chứa một lực lượng cường đại, trong tình huống bình thường, chỉ có đệ tử của tộc của ta mới có tư cách hấp thu luyện hóa. Nhưng thân thể của cháu rất thần kỳ, ngay cả ma khí cũng không e ngại, hẳn là có thể luyện hóa năng lượng trong máu tươi, trên con đường luyện thể, ta cũng không giúp gì được cho cháu, Cổ Huyết này, hẳn là có thể giúp cháu tăng lên vài cảnh giới nhỏ”
“Chú, chú tặng cho cháu thứ đồ trân quý như vậy, cháu, cháu làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ?” Giang Cung Tuấn tuy rằng muốn, nhưng, vẫn là từ chối theo ý nghĩa tượng trưng. Cổ Tung Diệp cười phất tay nói: “Nếu không phải cháu, ta đã sớm đã chết, một vài giọt Cổ Huyết này có đáng là gì? Giang Cung Tuấn nhận lấy, cười nói: "Nếu nói như vậy thì cháu xin nhận”
“Ừ” Cổ Tung Diệp gật đầu nói: “Chuyện thân thể của cháu, càng ít người biết thì càng tốt, trong tình huống không cần thiết thì nhất định không được nói cho bất kỳ ai, nếu không cháu sẽ gặp đại nạn”
“Cháu biết rồi" Giang Cung Tuấn gật đầu nói.
Điểm này, anh biết rõ.
Bởi vì Tam thiên phong ấn chi địa cùng Ma tộc có cừu hận không đội trời chung.
Nếu việc trên người anh mang ma thể bị tiết lộ ra ngoài, như vậy đối với anh mà nói tuyệt đối là tổn hại mang tính huỷ diệt.
“Ngọc Mỹ phải nhờ cả vào con rồi, chiếu cố nó nhiều một chút.”
Lúc gần đi, Cổ Tung Diệp lại nhắc nhở.
Giang Cung Tuấn cười, đứng dậy rời đi.
Ngoài sơn động, Ngọc Mỹ vẫn luôn đợi ở đây.
Nhìn thấy trên mặt Giang Cung Tuấn tràn đầy ý cười tiêu sái đi ra, cô nhất thời đi đến, nhìn Giang Cung Tuấn, nghi hoặc hỏi: “Ba tôi đã nói gì với anh?
gả cho tôi.”
Giang Cung Tuấn nhìn thấy giai nhân xinh đẹp trước mắt, cười nói: “Cũng không có gì, ông ấy hỏi tôi lấy vợ chưa, muốn đem cô
“A?” Ngọc Mỹ cả kinh.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Giang Cung Tuấn cười nói: “Lừa cô thôi”
“Hư!” Ngọc Mỹ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liếc Giang Cung Tuấn một cái rồi mằng: "Anh muốn chết à, làm sao có thể nói đùa như vậy.”
“Nếu tôi nói, chú Cổ thật sự nói như vậy, chỉ là bị tôi cự tuyệt rồi thì sao?” Giang Cung Tuấn cười trêu chọc.
Ngọc Mỹ lại lần nữa sửng sốt.
Cô cảm thấy, Giang Cung Tuấn cũng không nói dối, bởi vì trước đó ba cũng có nhắc tới với cô.
“Cự tuyệt, tại sao muốn cự tuyệt?” Ngọc Mỹ nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn đang nhìn chính mình, nói: “Chẳng lẽ là tôi không đủ xinh đẹp, hay tôi không đủ mê hoặc, hay là tôi có chỗ nào không xứng với anh?”
Kỳ thật, cô không có một chút cảm giác nào đối với Giang Cung Tuấn, chỉ là khi nghe anh nói cự tuyệt, cô có phần không hiểu.
Cô là cô chủ của Cổ Tộc. Người tới cửa cầu hôn vô số kể, không biết bao nhiêu người muốn kết hôn cùng cô, cũng có không biết bao nhiêu người muốn tạo quan hệ với Cổ Tộc.
Cố gắt gao nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, muốn anh cho cô một lời giải thích. “Bởi vì tôi có vợ rồi”
Nghĩ đến Sở Vị, trên mặt Giang Cung Tuấn mang theo một chút ý cười, hồi tưởng về những năm cùng Sở Vi, anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Nghĩ đến Sở Vi, anh liền trở nên lo lắng.
Không biết hơn nửa năm qua, tình hình ở trái đất thể nào rồi, không biết Sở Vị thể nào, không biết Vi Lam ra sao?
“Làm sao vậy?” Ngọc Mỹ nhìn thấy trên mặt Giang Cung Tuấn cười liền lo lắng, bất giác hỏi. “Không sao” Giang Cung Tuấn phản ứng lại
Ở trái đất còn có vợ và con gái đang chờ anh, anh muốn đem thực lực của mình tăng lên càng sớm càng tốt, nhanh chóng trở về, tiêu diệt trưởng lão Bảo Văn Minh Lam Tông, chấm dứt đoạn cừu hận này.
“Tôi đi trước.” Anh nhẹ phất tay với Ngọc Mỹ, sau đó quay người xuống núi.
Ngọc Mỹ nhìn theo bóng dáng Giang Cung Tuấn rời đi, không khỏi hừ nhẹ: “Giá bộ cái gì mà giả bộ, lại còn cự tuyệt, ai có thể cự tuyệt bổn cô chủ?” .
Rất nhanh, Giang Cung Tuấn liền tới sân nơi Tiêu Minh Hoàng đang đứng.
"Sư phụ, đi thôi.” Còn chưa đi đến nơi, đã chào Tiêu Minh Hoàng.
Tiêu Minh Hoàng cười hỏi: “Cổ Tộc tộc trưởng tìm con có chuyện gì sao?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là hàn huyên vài câu đơn giản.”
"Thật sao?” Vẻ mặt Tiêu Minh Hoàng không tin.
“Đương nhiên” Giang Cung Tuấn gật đầu nói.
Tiêu Minh Hoàng cũng không hỏi nhiều nữa.
“Đa tạ sư phụ” Giang Cung Tuấn nhận lấy.
“Ừ, con tu luyện đi, ta còn có việc”.
Tiêu Minh Hoàng nói xong, liền rời đi.
Giang Cung Tuấn hiện tại là đệ tử của Trưởng lão, anh có tư cách để sống trên đỉnh núi độc lập với Tiêu Minh Hoàng, nhưng mà anh lại cùng Du Huyền đến Thần Viện.
Lần này anh rời đi nửa năm, cũng không biết Du Huyền thế nào rồi. Anh không dừng lại nhiều ở đỉnh núi chỗ Tiêu Minh Hoàng mà đi về phía đỉnh núi mà đệ tử thường đang ở.
Chương 1144: Ra mặt
Rất nhanh, Giang Cung Tuấn đã đến chỗ ở của mấy đệ tử bình thường trong dãy núi.
Anh đi tới khu nhà nhỏ của Du Huyền, nhẹ nhàng gõ cửa. Gõ hồi lâu, cũng không có ai đáp lại. “Chẳng lẽ không ở nhà?
Anh nghi hoặc.
Sau đó, thân thể nhảy một cái, nhảy lên tường bao, đi vào trong sân.
Trong sân không ai. Cửa phòng vẫn đóng.
Anh đi tới trước cửa phòng, lại gõ cửa.
“Ai vậy?”
Trong phòng, truyền đến một giọng nói, sau đó là tiếng bước chân, rất nhanh cửa phòng đã được mở ra.
“Du Huyền.”
Giang Cung Tuấn mở miệng.
Lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy trên người Du Huyền có thương tích, anh vội vàng hỏi: “Làm sao, làm sao lại bị thương?”
“Là anh Giang à, anh trở về rồi à?”
Du Huyền trên mặt mang theo ý cười, nói: “Không quá đáng lo, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là ổn mà”
Nói xong, bắt chuyện để cho Giang Cung Tuấn vào nhà. Trong phòng rất sạch sẽ, cô ấy tự mình đi pha trà cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhìn cô ấy, có máu bầm trên mặt, trên tay cũng có thương tích, anh nhìn qua cổ áo, còn thấy bằng gạc trên cổ cô ấy.
“Anh Giang, uống trà đi”
Cô ấy để chén trà xuống.
Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm cô ấy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì, có phải là bị bắt nạt?”
“Không, không?” Du Huyền lập tức mở miệng.
Giang Cung Tuấn nói: “Không sao, có chuyện gì cứ nói với tôi, bây giờ tôi là trưởng lão của các đệ tử, tôi có thể giúp cô làm chủ.”.
"Thật sự không có chuyện gì” Du Huyền ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn biết, cô ấy tâm địa tốt, anh biết, nhất định là có chuyện.
“Du Huyền, là tôi đưa cô tới Thần Viện, như vậy tôi có trách nhiệm phải bảo vệ cô, hơn nữa cô là ân nhân cứu mạng của tôi, là ai bắt nạt cô, nói cho tôi, tôi giúp cô làm chủ.”
Giang Cung Tuấn nói rất nhiều.
Du Huyền mới mở miệng nói ra đầu đuôi mọi chuyện.
Vốn đi, lúc trước cô và một vài đệ tử cùng nhau ra ngoài rèn luyện, Nguyên lại, lúc trước cô cùng mấy cái đệ tử đồng thời ra ngoài rèn luyện, ở trong dãy núi Mang Mang gặp được một cây linh dược hiếm, các cô đã hái về, nhưng mà lại không nghĩ rằng, khi trở về Thần Viện, đã bị chặn lại.
Linh được các cô hái cũng bị cướp mất.
Hơn nữa, người cướp linh dược còn đánh cô và mấy người đi cùng bị thương.
“Là ai?”
Sau khi biết được ngọn nguồn, Giang Cung Tuấn hỏi.
Du Huyền nói: “Là thành viên của Liên Hiệp Minh, anh Giang, Liên Hiệp Minh là thể lực rất mạnh ở Thần Viện, coi như anh là đệ tử trưởng lão, chúng ta cũng không đắc tội được, hơn nữa ân oán của các đệ tử, trưởng lão sẽ không nhúng tay”
Giang Cung Tuấn nhìn thấy dáng vẻ của Du Huyền, thì biết cô đã chịu nhiều uất ức.
"Không có chuyện gì, tôi giúp cô làm chủ, tôi muốn xem, cái Liên Hiệp Minh này mạnh như thế nào.”
Du Huyền vội vàng nói: “Bỏ đi, anh Giang, bỏ đi thôi, Minh chủ của Liên Hiệp Minh là đệ tử cuối cùng của viện trưởng Thần Viện, thực lực rất mạnh, có người nói đã đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ chín, sắp đến gần vô hạn pháp cảnh, bây giờ đang đi tranh cướp tạo hóa của trái đất.”
Du Huyền thật lo lắng Giang Cung Tuấn và giúp cô ấy ra mặt mà đắc tội với Liên Hiệp Minh.
"Ở Thần Viện, chỉ cần an phận thủ thường, làm tốt chuyện mình nên làm là được.”
“Nhập Thành giai đoạn thứ chín?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Lúc mới vào Thần Viện, cường giả như vậy chính là một tòa núi cao anh khó lòng vượt qua, nhưng bây giờ không giống trước đây, bây giờ thân thể anh cũng đạt tới Nhập Thành trung kỳ giai đoạn thứ bảy.
Coi như không phải đối thủ của cường giả Nhập Thành giai đoạn thứ chín, nhưng mà Du Huyền cũng nói rồi, minh chủ Liên Hiệp Minh tới trái đất, không ở Thần Viện.
“Đi”
Anh đứng lên, lôi kéo Du Huyền muốn đi.
“Anh Giang, quên đi, quên đi thôi, chúng ta mới tới Thần Viện, không nên gây chuyện.”
Du Huyền khổ sở cầu xin.
Cô có thể gia nhập Thần Viện, không phải dựa vào thực lực của bản thân mình, mà là dựa vào Giang Cung Tuấn, đây vốn dĩ đã kém cỏi hơn rồi, nếu như đi gây sự, chọc giận trưởng lão, e là cô sẽ bị trục xuất khỏi Thần Viện.
Chỗ ở của cô ở thành Luân Hoàng, có một nhà họ Chu hẹp hòi ích kỷ.
Bởi vì cô trở thành đệ tử của Thần Viện, nhà họ Chu mới không dám làm gì.
Nếu như cô bị trục xuất khỏi Thần Viện, mất đi thân phận đệ tử Thần Viện này, nhà họ Chu của cô đúng là chạy trời không khỏi nắng.
“Yên tâm, có tôi ở đây, trời có sụp xuống, tôi giúp cô đỡ". Vẻ mặt Giang Cung Tuấn không quan tâm, nói: “Chúng ta không gây sự, cũng không sợ phiền phức”
"Haiz."
Du Huyền bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Cô biết, Giang Cung Tuấn đã quyết tâm giúp cô ra mặt, bất luận cô nói cái gì cũng đều vô dụng.
“Anh Giang, nói rõ trước, nếu như tình huống không tốt, anh có thể đừng cậy mạnh, tôi không muốn liên lụy đến anh”
“Không có chuyện gì”.
Giang Cung Tuấn tùy tiện nở nụ cười, lôi kéo Du Huyền đi.
Trong lúc rời khỏi khu dành cho đệ tử bình thường, Giang Cung Tuấn cũng muốn hiểu rõ thân phận của người cướp đồ là ai.
Anh ta tên là Quan Thỉnh Lung, chính là em trai của phó minh chủ Liên Hiệp Minh.
“Anh Giang, theo như hiểu biết của tôi, Quan Thỉnh Lung dựa vào Liên Hiệp Minh, luôn luôn ngông cuồng, thường xuyên bắt nạt đệ tử bình thường, mà anh trai anh ta tên là Tư Đồ Lang, là phó minh chủ Liên Hiệp Minh, thực lực đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ tám, hơn nữa còn là đệ tử của Vạn trưởng lão” .
Giang Cung Tuấn trầm mặt, nói: “Ngày hôm nay nhất định phải bắt Quan Thỉnh Lung đưa ra lời giải thích, nếu không thì, tôi diệt Liên Hiệp Minh”.
Rất nhanh, hai người đã đến vị trí dãy núi Liên Hiệp Minh.
Thần Viện, ở trong dãy núi Mang Mang, có rất nhiều dãy núi, rất nhiều cường giả Thần Viện đều chiếm một dãy núi, Liên Hiệp Minh cũng là như thế, chiếm cứ một ngọn núi nhỏ, làm tổng bộ của Liên Hiệp Minh.
Ở dưới chân núi có một bia đá vững chãi.
Trên bia đá khắc vài chữ: Liên Hiệp Minh.
Còn chưa tới gần, có một số đệ tử mặc quần áo Thần Viện đi tới, chặn hai người lại.
“Là người nào, nơi này là tổng bộ của Liên Hiệp Minh, không phải chó mèo gì cũng có thể đi vào”
Trên quần áo của những người này, ngoại trừ có vẽ ký hiệu của Thần Viện, còn có vẽ hai chữ Liên Hợp.
Thân là thành viên của Liên Hiệp Minh, chính là hơn người một bậc.
Những thành viên của Liên Hiệp Minh này, cũng không để Giang Cung Tuấn và Du Huyền vào trong mắt một chút nào.
Giang Cung Tuấn bình tĩnh hỏi: "Tôi tìm Quan Thỉnh Lung”
“Tìm Quan đội trưởng, các người là ai, Quan đội trưởng là người các người muốn gặp là gặp được sao?”
Giang Cung Tuấn dùng giọng nói bình thường nói, nhưng những người này lại không coi là việc to tát gì.
Anh hít sâu một hơi, đột nhiên thôi thúc chân khí, chân khí bàng bạc trong nháy mắt biến ảo ra, hình thành sóng khí đáng sợ, đoàn người Liên Hiệp Minh bị đánh bay ra xung quanh, ngã xuống đất ngang dọc tứ tung.
“Tôi lặp lại lần nữa, tôi tìm Quan Thỉnh Lung, trong vòng mười phút, bảo Quan Thỉnh Lung tới gặp tôi, bằng không, san bằng Liên Hiệp Minh”
Giọng nói của Giang Cung Tuấn vang vọng.
“Người nào, dám làm càn ở Liên Hiệp Minh?”
Một tiếng hét lớn truyền đến.
Xèo.
Đi tới, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt mang theo một tia khinh thường, nói: “Không biết nơi này là Liên Hiệp Minh sao?”
“Đã qua một phút”
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt mở miệng.
"To gan."
Ngô Nghịch quát lớn.
Đột nhiên ra tay, trong lòng bàn tay biến ảo ra chân khí cường đại, một chương đánh về phía Giang Cung Tuấn.
"A."
Du Huyền bên cạnh sợ hãi đến kêu to.
Giang Cung Tuấn kéo cô qua, đứng ra phía sau mình, đứng thắng tại chỗ, bất động như núi.
Âm!
Chưởng lực đánh sợ công kích lên người, nhưng mà lông tóc anh không tổn hại gì, trái lại Ngô Nghịch bị chấn động thối lui mấy chục mét.
Chương 1145: Lão đại Tư Đồ Lang
Ngô Nghịch là hộ pháp của Liên Hiệp Minh, bản thân anh ta cũng là đệ tử nòng cốt của Thần Viện.
Thực lực của anh ta rất mạnh, đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ sáu, đang có vị trí cực cao ở Liên Hiệp Minh, chỉ đứng sau phó minh chủ, nhưng mà, bây giờ anh ta ra tay, không những không làm kẻ địch bị thương, mà còn bị đánh bay ra ngoài.
Xung quanh, có mười mấy đệ tử Liên Hiệp Minh.
Những người này toàn bộ há hốc mồm.
Đây chính là Ngô Nghịch hộ pháp, thực lực đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ sáu, bây giờ lại bị đánh bay?
Hơn nữa, đánh bay anh ta chỉ là một người mới, chỉ là một đệ tử mới gia nhập Thần Viện chưa đến nửa năm. Nếu không là tận mắt nhìn thấy, bọn họ làm sao mà tin được?
Du Huyền cũng há hốc mồm.
Cô biết Giang Cung Tuấn rất mạnh, nhưng mà mạnh cũng chỉ trong giới hạn các đệ tử mới, so với đệ tử chân chính của Thần Viện còn kém xa, nhưng cô ấy đúng là không nghĩ tới, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, thực lực của Giang Cung Tuấn đã trở nên mạnh mẽ như thế.
Anh rốt cục đã tu luyện như thế nào?
Xung quanh tụ tập không ít người.
Nhưng hiện trường là một mảnh yên tĩnh đến chết chóc.
Ngô Nghịch từ dưới đất bò dậy, sắc mặt anh ta thoáng trắng xám, khóe miệng có máu tươi tràn ra. Sắc mặt anh ta trầm thấp, nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, hỏi từng chữ một: “Rốt cục anh là ai?
Cường giả Thần Viện, về căn bản Ngô Nghịch đều biết, nhưng mà anh ta lại không hề biết Giang Cung Tuấn, không biết lại lịch của anh ra sao.
Có thể công kích anh ta đến mức hộc máu, thực lực này nhất định phải ở trên anh ta, nhưng người như vậy ở Thần Viện, chắc chắn không phải hạng người vô danh.
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi tên là Giang Cung Tuấn, nửa năm trước mới gia nhập Thần Viện, lần này tôi cũng không muốn tới Liên Hiệp Minh gây sự, chỉ là Quan Thỉnh Lụng của Liên Hiệp Minh cướp đồ của bạn tôi, còn đánh bị thương bạn tôi, tôi đến đòi một lời giải thích”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ.
Đều đoán được Giang Cung Tuấn là người mới gia nhập Thần Viện.
Nhưng mà, suy đoán chính là suy đoán, bây giờ sự thật đã được chứng minh, mọi người ở đây đến kinh ngạc.
“Không phải nói, lần này chiêu nạp đệ tử, đều đã bị Minh Lam Tông tuyển mất còn lại, thực lực đều không ra sao sao, sao bây giờ có người mạnh như vậy xuất hiện?”
"Đúng đấy
“Rất nhiều trưởng lão đều đang trách tội Tiêu trưởng lão đó, nói Tiêu trưởng lão tốc độ quá chậm, bị Minh Lam Tông giành trước”.
Không ít người mở miệng bắt đầu bàn tán xôn xao. Giang Cung Tuấn nhàn nhạt mở miệng nói: “Đã qua 3 phút”
Tiếng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng cũng mang tới áp lực cho các đệ tử của Liên Hiệp Minh.
Ngô Nghịch khẽ cau mày, đi tới, lau máu tươi nơi khóe miệng, nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Có phải có hiểu lầm gì ở đây hay không?”
“Hiểu lầm?”
Giang Cung Tuấn sầm mặt lại, nói: “Có thể có hiểu lầm gì, lập tức thông báo cho Quan Thỉnh Lung, bảo anh ta tới tự mình nhận sai, bằng không ngày hôm nay tôi san bằng Liên Hiệp Minh”
“Anh...”
Trong lòng Ngô Nghịch tức giận.
Nhưng nghĩ tới thực lực của Giang Cung Tuấn, anh ta cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng xuống, xoay người nói với một đệ tử
Liên Hiệp Minh nói: “Đi tìm Quan Thỉnh Lung”
"Vâng”
Những đệ tử này cấp tốc rời đi.
Giang Cung Tuấn cũng không sốt ruột, kiên trì chờ đợi.
Liên Hiệp Minh, chính là thế lực đứng số một số hại ở Thần Viện, có tiếng tăm rất lớn ở Thần Viện, rất nhiều đệ tử Thần Viện đều muốn gia nhập Liên Hiệp Minh, nhưng mà Liên Hiệp Minh có yêu cầu rất cao đối với các thành viên, không phải ai cũng có thể trở thành đệ tử của Liên Hiệp Minh.
Liên Hiệp Minh ở ngoài, cũng không thiếu người.
Những người này khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn đến Liên Hiệp Minh gây sự, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Trong lúc, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở Liên Hiệp Minh, đả thương Ngô Nghịch, tuyên bố muốn san bằng Liên Hiệp Minh trong thời gian cực ngắn đã truyền ra ngoài.
Rất nhanh, mười phút chớp mắt đã qua.
Quan Thỉnh Lung còn không xuất hiện.
Giang Cung Tuấn bước tới, muốn xông lên phía trước. Ngô Nghịch lập tức đứng dậy, chắn phía trước người Giang Cung Tuấn.
Sắc mặt anh trầm thấp, nói: “Giang Cung Tuấn, tôi đã cho người đi tìm người, anh kiên trì đợi một chút, đừng manh động, đừng nghĩ rằng thực lực của mình rất mạnh, có thể đối địch với Liên Hiệp Minh chúng tôi, Liên Hiệp Minh chúng tôi không phải nơi anh có thể động vào” .
Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn bình tĩnh, nói: “Tôi nói rồi, trong vòng mười phút, nếu như người không xuất hiện, tôi sẽ san bằng Liên Hiệp Minh, bây giờ mười phút đã trôi qua, người còn chưa thất đầu, vậy thì đừng trách tôi”
“Cũng không phải như vậy, căn cứ theo tình huống mà tôi thấy, anh ta vì một cô gái bên ngoài ra mặt, cô gái kia tên là Du Huyền, trước đây ra ngoài rèn luyện, số cô ta may mắn, tìm được một cây linh dược hiếm, nhưng khi trở lại Thần Viện, thì bị Quan Thỉnh Lung của Liên Hiệp Minh cướp mất”
“Quan Thỉnh Lung, chính là em trai của phó minh chủ Liên Hiệp Minh Tư Đồ Lang, người mà thường ngày hay ở học viện cáo mượn oai hùm đúng không?”
“Không sai, chính là anh ta”
Xung quanh, tiếng bàn tán xôn xao.
Vào lúc này, ở trên ngọn núi Liên Hiệp Minh, trên đỉnh núi có không ít người đi ra.
Nhóm người này có hơn ba mươi người.
Dẫn đầu là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trên người mặc trường bào màu xanh, trên trường bào có thêu một thanh kiếm dài.
“Tư Đồ Lang”
"Là phó minh chủ Liên Hiệp Minh Tư Đồ Lang”
“Chậc chậc, nhìn thật là náo nhiệt.”
“Tư Đồ Lang xuất hiện, ngày hôm nay nếu như Giang Cung Tuấn có thể đánh bại Tư Đồ Lang, như vậy anh ta chính là viên ngọc sáng lấp lánh nhất của Thần Viện”
Theo đoàn người Tư Đồ Lạng xuất hiện, không khí của hiện trường đột nhiên tăng vọt.
"Anh Tư Đồ”
Ngô Nghịch nhìn thấy Tư Đồ Lang xuất hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới, vẻ mặt đầy tôn kính.
Tư Đồ Lang đi tới, xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, nhìn Giang Cung Tuấn, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: “Người
anh em này, nơi này là Liên Hiệp Minh, anh đến Liên Hiệp Minh gây sự, là không để Liên Hiệp Minh vào trong mắt sao?”
Đối mặt với sự chỉ trích của Tư Đồ Lang, Giang Cung Tuần thản nhiên nói: “Tôi tới nơi này, chỉ là muốn đòi lại công đạo, Liên Hiệp Minh là một môn phái rất mạnh ở Thần Viện, đệ tử môn phái đại đa số đều là Đại trưởng lão các đệ tử, trong đó còn có đệ tử của viện trưởng đại nhân, nhưng mà đệ tử Liên Hiệp Minh lại bắt nạt đệ tử mới gia nhập của Thần Viện, đây là chuyện gì?”
“Anh Giang, chính là anh ta”.
Du Huyền nhìn thấy người đàn ông đứng sau Tư Đồ Lang, chỉ vào anh ta, nói: “Anh ta chính là Quan Thỉnh Lung”
Quan Thỉnh Lung bị chỉ vào, cũng có chút chột dạ, cơ thể hơi co rụt về sau, nhưng, nghĩ tới đây là Liên Hiệp Minh, anh ta lập tức vênh váo, không khỏi đứng thẳng lại.
“Anh, anh ngậm máu phun người”
Du Huyền tức giận đến phát run.
Tư Đồ Long vẫn không lên tiếng, mãi đến tận bây giờ, mới nói: “Có đúng hay không, gọi người đến thì biết” “Được.”
Quan Thỉnh Lung mở miệng, nói: “Anh, vậy em đi cai người ngày đó đi cùng với cô ta tới đây.”
Nói xong, Quan Thỉnh Lung xoay người rời đi. Nghe vậy, Du Huyền có một loại cảm giác xấu. Cô xoay người nhìn Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn nói: “Không có chuyện gì, cứ chờ xem”
Giang Cung Tuần nhìn về phía tầng thứ nhất của Hỏa Tháp.
Diện tích tầng thứ nhất không quá lớn, chỉ khoảng hai trăm mét vuông. Bốn phía xung quanh là tường đá, không biết được đúc bằng vật liệu gì. Có lẽ do nhiệt độ ở đây quả cao nên màu sắc của những bức tường đá đã bị nung đến mức biến thành màu đỏ.
Ở trong góc có một bậc thang ngầm bằng đá, dẫn xuống lòng đất. Những người bước vào Hỏa Tháp không dừng lại ở tầng thứ nhất, mà chọn đi sâu xuống dưới lòng đất.
Giang Cung Tuấn cũng không nhàn rỗi, đi theo phía sau mọi người, tiến sâu vào lòng đất.
Sau khi đến tầng ngầm thứ hai, nhiệt độ ở đây rõ ràng cao hơn tầng một rất nhiều. Trong không khí ngập tràn hơi nóng. Hơi nóng ập thẳng vào mặt, làm cho mọi người cảm thấy nóng bỏng.
Những người có thể bước vào Hỏa Tháp đều là những thiên tài.
Tất cả bọn họ đều có thể chịu đựng được năng lượng của tầng ngầm thứ hai. Không dừng lại ở tầng ngầm thứ hai lâu, bọn họ đã chọn đi sâu hơn.
Sau khi đến tầng thứ ba, một số đệ tử của Cổ Tộc không lựa chọn đi tiếp, bởi vì năng lượng tầng thứ ba đã đủ mạnh để bọn họ tu luyện rồi. Cho dù năng lượng ở tầng ngầm thứ tư có mạnh hơn thì bọn họ cũng không thể hấp thụ được nhiều năng lượng vì tu vi của bọn họ không cao, chưa đủ để chịu đựng.
Tầng thứ tư.
Đại đa số mọi người đều dừng lại ở tầng này.
Còn Xung Phan Bá, đệ tử của Minh Lam Thành Hoàng, đã chọn đi xuống tầng ngầm thứ năm.
Ngọc Mỹ cũng bước theo sau. Giang Cung Tuấn cũng không tụt lại phía sau. Anh đi theo.
Đã đến tầng ngầm thứ năm.
Xung Phan Bá tìm một chỗ, ngồi khoanh chân trên mặt đất và bắt đầu tu luyện.
Tầng ngầm thứ năm cực kỳ nóng.
Đến Giang Cung Tuấn cũng nóng đến đổ mồ hôi, ướt đẫm quần áo.
Ngọc Mỹ cũng vậy, cho dù là cô ấy có là bậc đại thần thông, nhưng sau khi đến đây cũng cảm thấy nóng nực. Nhưng cô ấy cảm thấy mình có thể tiến vào sâu hơn nữa.
Cô ấy đi sâu hơn và đến tầng ngầm thứ sáu. Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút, rồi anh vẫn đi theo.
Sau khi đến tầng ngầm thứ sáu, quần áo trên người Ngọc Mỹ đều ướt đẫm mồ hôi. Bộ quần áo màu xanh dính chặt lên làn da, để lộ dáng người vô cùng chuẩn của cô ấy.
Cô ấy không tiếp tục đi xa hơn, mà tìm một nơi, khoanh chân ngồi xuống.
Sau khi khoanh chân ngồi xuống, cô ấy vận chân khí, cảm giác sức nóng đã tiêu tan đi rất nhiều. Lúc này mặt cô ấy đỏ bừng bừng, nhìn về phía Giang Cung Tuấn vẫn đang đi tiếp. Cô ấy nhắc nhở: “Giang Cung Tuấn, tầng ngầm thứ sáu là quá cao rồi, anh đừng nên đi tiếp”.
“Tuy thể lực của anh rất mạnh, có lẽ sẽ có thể chịu được năng lượng của tầng ngầm thứ bảy, nhưng xuống được tới tầng thứ sáu cũng đã là một bước ngoặt rồi. Năng lượng ở dưới tầng thứ sáu mạnh khủng khiếp. Luồng năng lượng này đã rất khó để tu luyện rồi. Trong thời gian ở lại dưới tầng thứ sáu, luồng năng lượng kinh khủng này sẽ tiến vào trong cơ thể, gây ra những tổn thương khó có thể chữa lành”
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở, nhưng tôi vẫn muốn xuống tầng ngầm thứ bảy”
Giang Cung Tuấn nói.
Năng lượng ở đây đã rất mạnh rồi, cũng đủ để Giang Cung Tuấn tu luyện. Nhưng Giang Cung Tuấn có rất nhiều bí mật, không muốn người ngoài biết.
Vậy nên, anh phải tìm một nơi không có ai để tu luyện.
“Dù sao tôi cũng đã nhắc nhở anh rồi. Sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng trách tôi”
Ngọc Mỹ bất mãn, hừ một tiếng. Cô ấy có lòng tốt, nhắc nhở Giang Cung Tuấn, nhưng anh lại không coi trọng.
Cô ấy bất mãn lẩm bẩm trong lòng: “Đàn ông đều vậy, chỉ biết cây mình mạnh” Giang Cung Tuấn bước từng bước tới tầng ngầm thứ bảy. Rất nhanh, anh đã đến tầng ngầm thứ bảy.
Gần tới tầng thứ bảy, anh đã cảm nhận được một sức mạnh khác hoàn toàn những tầng trên.
Năng lượng của sáu tầng đầu tiên tương đối ôn hòa, rất thích hợp để hấp thụ và biến nó thành chân khí. Nhưng tầng thứ bảy rõ ràng là đã mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, ở đây, Giang Cung Tuấn còn cảm nhận được nhiệt lượng đang dần tiến vào trong cơ thể mình.
Tuy nhiên, những năng lượng này không làm tổn thương anh. Thể lực của anh rất mạnh nên có thể hấp thụ bất kỳ năng lượng nào. Thứ năng lượng khủng khiếp này không là gì đối với anh.
“Chắc là có thể đến tầng thứ tám”
Giang Cung Tuấn lẩm bẩm trong lòng. Sau một hồi suy nghĩ, anh bước đến tầng thứ tám.
Năng lượng tầng thứ tám cuồng bạo gấp nhiều lần tầng thứ bảy. Thậm chí có thể nhìn thấy ngọn lửa đang bùng lên giữa không trung. Nếu không phải là tu sĩ tu luyện thân thể thì ngay cả cao thủ Nhập Thành giai đoạn bảy, tám cũng không thể chịu đựng được luồng năng lượng này.
Cho dù Giang Cung Tuấn là người tu luyện thân thể, thể lực có thể so với Nhập Thành giai đoạn thứ sáu, anh vẫn có chút không chịu nổi. Trong nháy mắt, da thịt anh đỏ ửng lên.
Nó giống như một cái mỏ hàn nóng đỏ.
“Được, năng lượng này thật đáng sợ”.
Giang Cung Tuấn không chịu được, hít sâu một hơi. Bây giờ mới là tầng thứ tám mà đã như thế rồi.
Mà Hỏa Tháp này có tổng cộng mười tám tầng ngầm. Anh không thể tưởng tượng được để đến tầng ngầm thứ mười tám thì cần phải tu có tu vi bao nhiêu.
Mà đại trưởng lão của Cổ Tộc đã nói rằng bản thân Hỏa Tháp chính là một trận pháp, ngăn cản nhiệt lượng kỳ quái ở sâu dưới lòng đất.
Và năng lượng trong Hỏa Tháp chỉ tràn ra từ các khe hở của trận pháp.
Tràn lên một chút đó thôi mà đã kinh khủng như vậy rồi.
Giang Cung Tuấn nghiêm túc tu luyện.
Một ngày sau.
Bum!
Chân khí trong cơ thể anh giống như dòng thác lũ, chảy trong kinh mạch toàn thân, đánh mạnh lên cơ thể anh.
Vào lúc này, anh thở dồn dập hơn.
Đột phá.
Chỉ sau một ngày tu luyện trong Hỏa Tháp, chân khí của anh đã tăng lên, cũng đạt đến cấp thứ sáu của Cảnh giới siêu phàm.
“Nhanh quá”
Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu.
Năng lượng ở đây có thể sánh ngang với bất kỳ loại thuốc thần nào.
Với tốc độ tăng như thế này của chân khí, sẽ không mất nhiều thời gian để anh có thể bước vào cảnh giới Nhập Thành,
Anh tiếp tục tu luyện.
Khi hấp thụ năng lượng, cơ thể người khác sẽ đạt tới trạng thái cực điểm. Khi đạt đến trạng thái cực điểm thì phải cần một thời gian để tiêu hóa, rồi mới có thể tiếp tục tăng cường chân khí.
Nhưng Giang Cung Tuấn thì không..
Cơ thể của anh đã được tái tạo lại bởi đóa ma liên tối cao của Ma tộc. Anh có thể tu luyện liên tục mà không cần đạt đến mức cực điểm.
Cứ như vậy, anh đã tu luyện trong tầng thứ tám của Hỏa Tháp một tháng.
Sau một tháng, cảnh giới của anh ta đạt đến đỉnh cao của cấp thứ sáu Siêu phàm.
Đây là anh vẫn còn áp chế cảnh giới.
Nếu không áp chế cảnh giới, áp chế chân khí thì anh đã đột phá lên đến mức Nhập Thành rồi.
Còn có thể áp chế.
Anh tiếp tục áp chế.
Vừa tăng cường chân khí, vừa áp chế chân khí.
Nửa tháng nữa lại trôi qua.
Cuối cùng thì Giang Cung Tuấn cũng không thể áp chế chân khí trong cơ thể mình.
"Đột phá”
Khi Giang Cung Tuấn không thể áp chế chân khí trong cơ thể mình được nữa, anh cũng không áp chế nó nữa, mà anh lựa chọn giải phóng nó. Chân khí trong cơ thể tràn ngập toàn thân anh. Lúc này anh đã tiến vào trạng thái trống rỗng.
Nhiệt lượng khủng khiếp xung quanh điên cuồng xâm nhập vào cơ thể anh, thay đổi cả cơ thể và chân khí của anh.
Nhập Thành là gì? Nhập Thành chính là thay đổi cả chân khí lẫn cơ thể.
Đã đạt tới cảnh giới này, cho dù không phải là tu sĩ tu luyện thể, thì thân thể anh cũng sẽ có sự thay đổi mà trước nay chưa từng có.
Chân khí cũng sẽ phát triển, từ chân khí thành chân nguyên. Chân khí của Giang Cung Tuấn nhanh chóng biến đổi.
Trong cơ thể anh có hai luồng chân khí.
Một là chân khí Thiên cương vừa cương vừa dương.
Thứ hai là chân khí Địa Sát vừa ấm vừa nhu.
Chân khí từ từ thay đổi, trở nên thuần túy và mạnh mẽ hơn. Chân khí Thiên Cương chuyển thành chân nguyên Thiên Cương, chân khí Địa Sát chuyển thành chân nguyên Địa Sát.
Giang Cung Tuấn đứng dậy, nắm chặt tay, cảm nhận được sức mạnh truyền ra từ cơ thể mình.
“Với thể lực này của mình, liệu có dễ dàng đoạt được giới Sơ Khai bậc nhất không?”
Vẻ mặt anh bình thản và tự tin.
Chương 1142: Xuất quan
Lâu như vậy rồi cuối cùng cũng đạt đến cảnh giới Nhập Thành.
Sau khi Nhập Thành chân khí cũng có chuyển biến, có bước tiến nhảy vọt, biến thành chân nguyên.
Khác biệt giữa chân khí và chân nguyên, đây giống như là khác biệt nguyên góc.
Một nguyên và một góc khác biệt rất lớn.
Sau khi bước vào giai đoạn Nhập Thành thứ nhất, Giang Cung Tuấn cũng không nhàn rỗi, tiếp tục bắt đầu tu luyện, bởi vì thời gian vẫn còn đủ nhiều.
Anh khoanh chân ngồi dưới đất.
Thúc giục Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, năng lượng dồi dào theo toàn lỗ chân lông tiến vào cơ thể, sau khi thông qua chuyển đổi, biến thành chân nguyên thanh thuần, chân nguyên của anh mỗi ngày đều đang tăng lên, sau khi đạt đến giai đoạn Nhập Thành, muốn đột phá lần nữa cần năng lượng gấp nhiều lần so với trước.
Lần này, Giang Cung Tuấn tu luyện ba tháng liền với cảm nhận được dấu hiệu đột phá, nhưng anh vậy mà không có đột phá tiếp tục áp chế, lại một lần nữa áp chế một tháng mới đạt đến cảnh giới không thể áp chế được nữa.
Lúc này, anh đang ngồi khoanh chân trên đất.
Xung quanh thân thể anh hội tụ rất nhiều năng lượng.
Từ xa nhìn lại giống như là bị một đoàn liệt hỏa vây quanh.
Chân nguyên trong cơ thể dập dềnh. Hiện tại anh đang đột phá. Đột phá đến giai đoạn thứ hai của Nhập Thành.
Cảnh giới Nhập Thành, mỗi lần đột phá, chân khí đều sẽ phát sinh biến hóa về chất, thân thể đều sẽ được tẩy rửa, đây cũng là nguyên nhân vì sao có một vài tu sĩ không phải tu sĩ luyện thể nhưng thân thể cũng đều tương đối mạnh.
Thân thể của Giang Cung Tuấn lại một lần nữa được tẩy rửa.
Một màn này, duy trì hơn nửa tháng.
Nửa tháng sau, Giang Cung Tuấn rốt cuộc cũng bước vào Nhập Thành giai đoạn thứ hai.
Chân khí của anh lại một lần nữa có biến hóa, càng trở nên thanh thuần hơn. Thân thể của anh lại càng mạnh hơn.
Nhưng sự tăng lên của thân thể lần này không tính là lớn, bởi vì sự chênh lệch giữa thân thể của anh và cảnh giới có chút lớn
Theo tính toán của Giang Cung Tuấn, nếu hiện tại anh không đi tu luyện thân thể thì sau ba lần đột phá cảnh giới thì thân thể anh mới đột phá một lần.
Lực lượng thân thể của anh hiện tại vẫn là giai đoạn thứ bảy của Nhập Thành,
"Thời gian nửa năm có lẽ sắp đến rồi.”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng thì thào.
Mặc dù anh không nhớ thời gian đại khái, nhưng mà đạt tới cảnh giới này của anh, coi như là không có tận lực đi ghi nhớ thời gian thì tiềm thức vẫn sẽ phán đoán được thời gian đại khái.
Mặc dù nói lúc này anh đang tu luyện, thân thể không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Nhưng kỳ hạn mà Cổ Tộc đưa ra chính là nửa năm.
Anh là người trong Cổ Tộc cũng không muốn phá vỡ quy tắc của Cổ Tộc. Lần tu luyện này, anh thu hoạch được rất nhiều.
Cảnh giới đã đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ hai, thân thể đã đạt đến mức có thể so sánh với giai đoạn Nhập Thành trung kỳ thứ bảy, với thực lực này nếu tham gia trận đấu tiếp theo có thể sẽ giành được hạng nhất, mặc dù không chắc chắn 100%, nhưng để tiến vào tốp mười thì không có vấn đề gì.
Giang Cung Tuấn ngừng tu luyện, xoay người rời đi.
Khi đi đến tầng thứ sáu dưới lòng đất phát hiện Ngọc Mỹ vẫn đang chăm chỉ tu luyện. Lúc này, cô ngồi khoanh chân dưới đất, mái tóc đen dài bay múa, thân thể phát ra ánh sáng màu lam rất chói mắt.
Giang Cung Tuấn cũng không vội rời đi mà dừng lại một chút nhìn Ngọc Mỹ tu luyện.
Dưới sự chú ý của anh, anh phát hiện, trong cơ thể Ngọc Mỹ sẽ huyễn hóa ra một ít năng lượng thần kỳ, những năng lượng này xung quanh cơ thể cô, hình thành một đám lí tự cổ xưa.
Những kí tự này rất thần bí. Ẩn chứa một lực lượng thần bí.
“Chị Tổ Quỳnh, đây là gì?” Giang Cung Tuấn đứng tại chỗ, giao tiếp với Tổ Quỳnh trong Tiên phủ.
Tổ Quỳnh đang chỉ đạo bốn mươi vạn đại quân tu luyện trận pháp, nghe thấy Giang Cung Tuấn lên tiếng, cũng nhìn ra ngoại giới, cảm nhận được mọi thứ trong Hỏa Tháp, nhìn thấy Ngọc Mỹ đang tu luyện.
Sau khi quan sát một lúc lâu. Tổ Quỳnh mới nói: “Đây là đạo chữ khắc trên đồ vật”
“Đạo chữ khắc trên đồ vật?”
Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt, hỏi: “Đây rốt cuộc là thứ gì?"
Tổ Quỳnh tiếp tục quan sát.
Quan sát thấy xung quanh thân thể Ngọc Mỹ huyễn hóa ra một vài văn tự thần bí, những văn tự này là do chân khí tổ hợp thành, giống như một dòng, biến hóa đa dạng, quỷ dị khó lường.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là một loại lực lượng chưa được biết đến, cô nắm giữ một loại lực lượng chưa được biết đến”.
Giang Cung Tuấn vẫn không hiểu, Tổ Quỳnh giải thích: “Cô là bậc đại thần thông, từ lúc sinh ra liền nắm giữ một thần thông, mà thần thông của bậc đại thần thông đều không giống nhau, từ lúc cô sinh ra những đạo văn tự khắc trên đồ vật này đã được khắc trong cơ thể cô, mặc dù hiện tại cô vẫn không có cách nào giải thích được loại văn tự khắc trên đồ vật này, nhưng nó lại mang cho cô lực lượng cường đại” Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đại khái đã hiểu.
Nghe vậy, khóe miệng Ngọc Mỹ nhếch lên: “Nếu như trong trận đấu kế tiếp, anh có thể lọt vào tốp mười hoặc là có cơ hội đối chiến với tôi, hoặc là có thể tự mình trải nghiệm tuyệt học của tôi.”
Ngọc Mỹ rất tự tin.
Tự tin với thực lực của bản thân,
Khẳng định với lực lượng của bản thân.
Dùng thực lực của cô tiến vào tốp mười không có vấn đề gì.
Lúc này, trong Tiên phủ truyền đến giọng nói của Tổ Quỳnh: “Các bậc đại thần thông khác thì tôi không biết, nhưng chỉ bằng đạo văn tự khắc trên đồ vật trời sinh được khắc trên người Ngọc Mỹ thì thành tựu trong tương lai của cô ta nhất định rất đáng sợ, ít nhất sẽ là cấp bậc đại đế, vậy nên, Giang Cung Tuấn, đây chính là một bậc cao thủ trong tương lai, đáng để lôi kéo, đáng để kết giao, nhân quả cầu phải chịu quá nhiều rồi, cần một vài người giúp cậu gánh vác”
“Lại là nhân quả?” Giang Cung Tuấn cau mày.
Tổ Quỳnh làm sao lại nhắc đến nhân quả chứ.
Nhân quả thực sự đáng sợ như vậy sao? Anh hoài nghi hỏi: “Nhân quả của tôi, có liên quan gì đến việc tôi kết giao với người khác chứ?”
“Đây chính là cậu không hiểu rồi, nếu cậu lấy Ngọc Mỹ thì việc của cậu cũng là việc của cô ta, nhân quả của cậu sẽ được chuyển một phần lên cô ta.”
Giang Cung Tuần trợn mắt.
Nhưng nếu Tố Quỳnh đã nói như vậy thì Ngọc Mỹ tuyệt đối đáng giá để kết giao. Anh đã có vợ rồi, không thể cưới thêm vợ nữa. Nhưng cho dù không thể thành phu thê thì chẳng phải vẫn có thể làm bạn bè sao? “Ngọc Mỹ à”.
Mười người đi vào Hỏa Tháp lần này đều có thu hoạch.
Minh Lam Thánh Hoàng, Tà Kim Thành, Đế Hoàng đều đem theo đệ tử rời khỏi Cổ Tộc.
Giang Cung Tuấn và Tiểu Minh Hoàng cũng dự tính rời đi.
"Sư phụ, hiện tại sẽ rời đi sao?” Trong sân Giang Cung Tuấn hỏi.
Tiêu Minh Hoàng gật đầu: “Ừ, Hỏa Tháp đã đóng cửa rồi, lần sau mở lại là mấy chục năm nữa, mục đích của chúng ta cũng đạt được rồi, hiện tại trở về Thần Viện, chuẩn bị nghiêm túc, lấy trạng thái tốt nhất để tham gia thịnh hội giới Sơ Khai năm mươi năm tổ chức một lần”
“Vâng” Giang Cung Tuấn đã sẵn sàng di chuyển, anh muốn nhìn xem, thiên tài giới Sơ Khai rốt cuộc mạnh như thế nào.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi thì có một cô gái đẹp như tiên nữ mặc váy màu xanh đi đến, cô liếc nhìn Giang Cung Tuấn, nhàn nhạt nói: “Giang Cung Tuấn, ba tôi muốn gặp anh”
Chương 1143: Tặng Cổ Huyết
Giang Cung Tuấn nghi hoặc.
Cổ Tung Diệp gặp anh lúc này để làm gì? Không chỉ mình anh nghi hoặc mà ngay cả Ngọc Mỹ cũng nghi hoặc.
Ba của cô là người như thế nào, cô hiểu rất rõ, luôn không bao giờ hỏi qua chuyện giới Sơ Khai, cho dù là thiên tài được yêu mến vang dội đến đâu cũng khó mà lọt vào mắt ông, vậy mà lại nhìn Giang Cung Tuấn bằng cặp mắt khác.
Bây giờ lại muốn tận mắt nhìn thấy Giang Cung Tuấn.
“Dẫn đường đi” Giang Cung Tuấn nói.
“Mời đi bên này” Ngọc Mỹ làm động tác tay trong tư thế mời. Giang Cung Tuấn quay người nói với Tiêu Minh Hoàng: "Sư phụ, con đi rồi về”
Tiêu Minh Hoàng gật đầu nói: “Ừ, đi đi”
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Ngọc Mỹ, Giang Cung Tuấn lại một lần nữa lên núi Thông Thiên, đi tới phía sau núi, nơi Cổ Tung Diệp bế quan.
“Ba, Giang Cung Tuấn tới rồi” Đối mặt Cổ Tung Diệp, vẻ mặt Ngọc Mỹ rất tôn kính. Cổ Tung Diệp hất nhẹ tay, nói: “Được rồi, con đi ra ngoài trước đi.”
Vẻ mặt Ngọc Mỹ nghi hoặc, không biết ba muốn nói gì với Giang Cang Tuấn, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ liếc nhìn Giang Cung Tuấn một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Cổ Tung Diệp khoanh chân ngồi dưới đất, nhìn thấy Giang Cung Tuấn, chỉ vào thảm cỏ trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn cũng khoanh chân ngồi xuống thảm cỏ.
“Tiền bối, lần này gọi tôi đến, là có chuyện gì muốn phân phó sao?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Cổ Tung Diệp cười: “Gọi tiền bối có chút xa cách, tuổi của cậu cùng Ngọc Mỹ không sai biệt lắm, nên cứ gọi tôi một tiếng chú là được.”
“Vâng, chủ.” Giang Cung Tuấn lại gọi một tiếng.
Cổ Tung Diệp nói: “Cũng không có việc gì to tát, chỉ là Ngọc Mỹ cũng ở Thần Viện, trước đó nó luôn ở Cổ Tộc, hiện tại đi ra bên ngoài, khó tránh khỏi bị mấy người có dã tâm lừa gạt, vẫn mong cháu sau này giúp đỡ nó nhiều hơn.”
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Cung Tuấn xấu hổ.
Ngọc Mỹ là bậc đại thần thông, ai dám lừa gạt cô?
Nhưng, Giang Cung Tuấn cũng không cự tuyệt, cười nói: “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ làm như vậy?
Cổ Tung Diệp tùy ý vẫy tay, trong lòng bàn tay huyễn hóa ra một cái cái bình.
Cái bình không tính là lớn, nhưng lại trong suốt, bên trong là một ít huyết tươi màu đỏ tươi.
Ông ta đem đưa cho Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn nghi hoặc tiếp nhận rồi hỏi: “Đây, đây là cái gì, lẽ nào đây là Cổ Huyết của Cổ Tộc?”
“Ừ” Cổ Tung Diệp gật đầu nói: “Thời đại thượng cổ, một cường giả của tộc ta trước khi gặp đại nạn, đã dùng tu vi tu luyện cả đời của mình để tinh luyện ra một ít máu tươi tinh thuần, trong máu tươi ẩn chứa một lực lượng cường đại, trong tình huống bình thường, chỉ có đệ tử của tộc của ta mới có tư cách hấp thu luyện hóa. Nhưng thân thể của cháu rất thần kỳ, ngay cả ma khí cũng không e ngại, hẳn là có thể luyện hóa năng lượng trong máu tươi, trên con đường luyện thể, ta cũng không giúp gì được cho cháu, Cổ Huyết này, hẳn là có thể giúp cháu tăng lên vài cảnh giới nhỏ”
“Chú, chú tặng cho cháu thứ đồ trân quý như vậy, cháu, cháu làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ?” Giang Cung Tuấn tuy rằng muốn, nhưng, vẫn là từ chối theo ý nghĩa tượng trưng. Cổ Tung Diệp cười phất tay nói: “Nếu không phải cháu, ta đã sớm đã chết, một vài giọt Cổ Huyết này có đáng là gì? Giang Cung Tuấn nhận lấy, cười nói: "Nếu nói như vậy thì cháu xin nhận”
“Ừ” Cổ Tung Diệp gật đầu nói: “Chuyện thân thể của cháu, càng ít người biết thì càng tốt, trong tình huống không cần thiết thì nhất định không được nói cho bất kỳ ai, nếu không cháu sẽ gặp đại nạn”
“Cháu biết rồi" Giang Cung Tuấn gật đầu nói.
Điểm này, anh biết rõ.
Bởi vì Tam thiên phong ấn chi địa cùng Ma tộc có cừu hận không đội trời chung.
Nếu việc trên người anh mang ma thể bị tiết lộ ra ngoài, như vậy đối với anh mà nói tuyệt đối là tổn hại mang tính huỷ diệt.
“Ngọc Mỹ phải nhờ cả vào con rồi, chiếu cố nó nhiều một chút.”
Lúc gần đi, Cổ Tung Diệp lại nhắc nhở.
Giang Cung Tuấn cười, đứng dậy rời đi.
Ngoài sơn động, Ngọc Mỹ vẫn luôn đợi ở đây.
Nhìn thấy trên mặt Giang Cung Tuấn tràn đầy ý cười tiêu sái đi ra, cô nhất thời đi đến, nhìn Giang Cung Tuấn, nghi hoặc hỏi: “Ba tôi đã nói gì với anh?
gả cho tôi.”
Giang Cung Tuấn nhìn thấy giai nhân xinh đẹp trước mắt, cười nói: “Cũng không có gì, ông ấy hỏi tôi lấy vợ chưa, muốn đem cô
“A?” Ngọc Mỹ cả kinh.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Giang Cung Tuấn cười nói: “Lừa cô thôi”
“Hư!” Ngọc Mỹ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liếc Giang Cung Tuấn một cái rồi mằng: "Anh muốn chết à, làm sao có thể nói đùa như vậy.”
“Nếu tôi nói, chú Cổ thật sự nói như vậy, chỉ là bị tôi cự tuyệt rồi thì sao?” Giang Cung Tuấn cười trêu chọc.
Ngọc Mỹ lại lần nữa sửng sốt.
Cô cảm thấy, Giang Cung Tuấn cũng không nói dối, bởi vì trước đó ba cũng có nhắc tới với cô.
“Cự tuyệt, tại sao muốn cự tuyệt?” Ngọc Mỹ nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn đang nhìn chính mình, nói: “Chẳng lẽ là tôi không đủ xinh đẹp, hay tôi không đủ mê hoặc, hay là tôi có chỗ nào không xứng với anh?”
Kỳ thật, cô không có một chút cảm giác nào đối với Giang Cung Tuấn, chỉ là khi nghe anh nói cự tuyệt, cô có phần không hiểu.
Cô là cô chủ của Cổ Tộc. Người tới cửa cầu hôn vô số kể, không biết bao nhiêu người muốn kết hôn cùng cô, cũng có không biết bao nhiêu người muốn tạo quan hệ với Cổ Tộc.
Cố gắt gao nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, muốn anh cho cô một lời giải thích. “Bởi vì tôi có vợ rồi”
Nghĩ đến Sở Vị, trên mặt Giang Cung Tuấn mang theo một chút ý cười, hồi tưởng về những năm cùng Sở Vi, anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Nghĩ đến Sở Vi, anh liền trở nên lo lắng.
Không biết hơn nửa năm qua, tình hình ở trái đất thể nào rồi, không biết Sở Vị thể nào, không biết Vi Lam ra sao?
“Làm sao vậy?” Ngọc Mỹ nhìn thấy trên mặt Giang Cung Tuấn cười liền lo lắng, bất giác hỏi. “Không sao” Giang Cung Tuấn phản ứng lại
Ở trái đất còn có vợ và con gái đang chờ anh, anh muốn đem thực lực của mình tăng lên càng sớm càng tốt, nhanh chóng trở về, tiêu diệt trưởng lão Bảo Văn Minh Lam Tông, chấm dứt đoạn cừu hận này.
“Tôi đi trước.” Anh nhẹ phất tay với Ngọc Mỹ, sau đó quay người xuống núi.
Ngọc Mỹ nhìn theo bóng dáng Giang Cung Tuấn rời đi, không khỏi hừ nhẹ: “Giá bộ cái gì mà giả bộ, lại còn cự tuyệt, ai có thể cự tuyệt bổn cô chủ?” .
Rất nhanh, Giang Cung Tuấn liền tới sân nơi Tiêu Minh Hoàng đang đứng.
"Sư phụ, đi thôi.” Còn chưa đi đến nơi, đã chào Tiêu Minh Hoàng.
Tiêu Minh Hoàng cười hỏi: “Cổ Tộc tộc trưởng tìm con có chuyện gì sao?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là hàn huyên vài câu đơn giản.”
"Thật sao?” Vẻ mặt Tiêu Minh Hoàng không tin.
“Đương nhiên” Giang Cung Tuấn gật đầu nói.
Tiêu Minh Hoàng cũng không hỏi nhiều nữa.
“Đa tạ sư phụ” Giang Cung Tuấn nhận lấy.
“Ừ, con tu luyện đi, ta còn có việc”.
Tiêu Minh Hoàng nói xong, liền rời đi.
Giang Cung Tuấn hiện tại là đệ tử của Trưởng lão, anh có tư cách để sống trên đỉnh núi độc lập với Tiêu Minh Hoàng, nhưng mà anh lại cùng Du Huyền đến Thần Viện.
Lần này anh rời đi nửa năm, cũng không biết Du Huyền thế nào rồi. Anh không dừng lại nhiều ở đỉnh núi chỗ Tiêu Minh Hoàng mà đi về phía đỉnh núi mà đệ tử thường đang ở.
Chương 1144: Ra mặt
Rất nhanh, Giang Cung Tuấn đã đến chỗ ở của mấy đệ tử bình thường trong dãy núi.
Anh đi tới khu nhà nhỏ của Du Huyền, nhẹ nhàng gõ cửa. Gõ hồi lâu, cũng không có ai đáp lại. “Chẳng lẽ không ở nhà?
Anh nghi hoặc.
Sau đó, thân thể nhảy một cái, nhảy lên tường bao, đi vào trong sân.
Trong sân không ai. Cửa phòng vẫn đóng.
Anh đi tới trước cửa phòng, lại gõ cửa.
“Ai vậy?”
Trong phòng, truyền đến một giọng nói, sau đó là tiếng bước chân, rất nhanh cửa phòng đã được mở ra.
“Du Huyền.”
Giang Cung Tuấn mở miệng.
Lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy trên người Du Huyền có thương tích, anh vội vàng hỏi: “Làm sao, làm sao lại bị thương?”
“Là anh Giang à, anh trở về rồi à?”
Du Huyền trên mặt mang theo ý cười, nói: “Không quá đáng lo, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là ổn mà”
Nói xong, bắt chuyện để cho Giang Cung Tuấn vào nhà. Trong phòng rất sạch sẽ, cô ấy tự mình đi pha trà cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhìn cô ấy, có máu bầm trên mặt, trên tay cũng có thương tích, anh nhìn qua cổ áo, còn thấy bằng gạc trên cổ cô ấy.
“Anh Giang, uống trà đi”
Cô ấy để chén trà xuống.
Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm cô ấy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì, có phải là bị bắt nạt?”
“Không, không?” Du Huyền lập tức mở miệng.
Giang Cung Tuấn nói: “Không sao, có chuyện gì cứ nói với tôi, bây giờ tôi là trưởng lão của các đệ tử, tôi có thể giúp cô làm chủ.”.
"Thật sự không có chuyện gì” Du Huyền ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn biết, cô ấy tâm địa tốt, anh biết, nhất định là có chuyện.
“Du Huyền, là tôi đưa cô tới Thần Viện, như vậy tôi có trách nhiệm phải bảo vệ cô, hơn nữa cô là ân nhân cứu mạng của tôi, là ai bắt nạt cô, nói cho tôi, tôi giúp cô làm chủ.”
Giang Cung Tuấn nói rất nhiều.
Du Huyền mới mở miệng nói ra đầu đuôi mọi chuyện.
Vốn đi, lúc trước cô và một vài đệ tử cùng nhau ra ngoài rèn luyện, Nguyên lại, lúc trước cô cùng mấy cái đệ tử đồng thời ra ngoài rèn luyện, ở trong dãy núi Mang Mang gặp được một cây linh dược hiếm, các cô đã hái về, nhưng mà lại không nghĩ rằng, khi trở về Thần Viện, đã bị chặn lại.
Linh được các cô hái cũng bị cướp mất.
Hơn nữa, người cướp linh dược còn đánh cô và mấy người đi cùng bị thương.
“Là ai?”
Sau khi biết được ngọn nguồn, Giang Cung Tuấn hỏi.
Du Huyền nói: “Là thành viên của Liên Hiệp Minh, anh Giang, Liên Hiệp Minh là thể lực rất mạnh ở Thần Viện, coi như anh là đệ tử trưởng lão, chúng ta cũng không đắc tội được, hơn nữa ân oán của các đệ tử, trưởng lão sẽ không nhúng tay”
Giang Cung Tuấn nhìn thấy dáng vẻ của Du Huyền, thì biết cô đã chịu nhiều uất ức.
"Không có chuyện gì, tôi giúp cô làm chủ, tôi muốn xem, cái Liên Hiệp Minh này mạnh như thế nào.”
Du Huyền vội vàng nói: “Bỏ đi, anh Giang, bỏ đi thôi, Minh chủ của Liên Hiệp Minh là đệ tử cuối cùng của viện trưởng Thần Viện, thực lực rất mạnh, có người nói đã đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ chín, sắp đến gần vô hạn pháp cảnh, bây giờ đang đi tranh cướp tạo hóa của trái đất.”
Du Huyền thật lo lắng Giang Cung Tuấn và giúp cô ấy ra mặt mà đắc tội với Liên Hiệp Minh.
"Ở Thần Viện, chỉ cần an phận thủ thường, làm tốt chuyện mình nên làm là được.”
“Nhập Thành giai đoạn thứ chín?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Lúc mới vào Thần Viện, cường giả như vậy chính là một tòa núi cao anh khó lòng vượt qua, nhưng bây giờ không giống trước đây, bây giờ thân thể anh cũng đạt tới Nhập Thành trung kỳ giai đoạn thứ bảy.
Coi như không phải đối thủ của cường giả Nhập Thành giai đoạn thứ chín, nhưng mà Du Huyền cũng nói rồi, minh chủ Liên Hiệp Minh tới trái đất, không ở Thần Viện.
“Đi”
Anh đứng lên, lôi kéo Du Huyền muốn đi.
“Anh Giang, quên đi, quên đi thôi, chúng ta mới tới Thần Viện, không nên gây chuyện.”
Du Huyền khổ sở cầu xin.
Cô có thể gia nhập Thần Viện, không phải dựa vào thực lực của bản thân mình, mà là dựa vào Giang Cung Tuấn, đây vốn dĩ đã kém cỏi hơn rồi, nếu như đi gây sự, chọc giận trưởng lão, e là cô sẽ bị trục xuất khỏi Thần Viện.
Chỗ ở của cô ở thành Luân Hoàng, có một nhà họ Chu hẹp hòi ích kỷ.
Bởi vì cô trở thành đệ tử của Thần Viện, nhà họ Chu mới không dám làm gì.
Nếu như cô bị trục xuất khỏi Thần Viện, mất đi thân phận đệ tử Thần Viện này, nhà họ Chu của cô đúng là chạy trời không khỏi nắng.
“Yên tâm, có tôi ở đây, trời có sụp xuống, tôi giúp cô đỡ". Vẻ mặt Giang Cung Tuấn không quan tâm, nói: “Chúng ta không gây sự, cũng không sợ phiền phức”
"Haiz."
Du Huyền bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Cô biết, Giang Cung Tuấn đã quyết tâm giúp cô ra mặt, bất luận cô nói cái gì cũng đều vô dụng.
“Anh Giang, nói rõ trước, nếu như tình huống không tốt, anh có thể đừng cậy mạnh, tôi không muốn liên lụy đến anh”
“Không có chuyện gì”.
Giang Cung Tuấn tùy tiện nở nụ cười, lôi kéo Du Huyền đi.
Trong lúc rời khỏi khu dành cho đệ tử bình thường, Giang Cung Tuấn cũng muốn hiểu rõ thân phận của người cướp đồ là ai.
Anh ta tên là Quan Thỉnh Lung, chính là em trai của phó minh chủ Liên Hiệp Minh.
“Anh Giang, theo như hiểu biết của tôi, Quan Thỉnh Lung dựa vào Liên Hiệp Minh, luôn luôn ngông cuồng, thường xuyên bắt nạt đệ tử bình thường, mà anh trai anh ta tên là Tư Đồ Lang, là phó minh chủ Liên Hiệp Minh, thực lực đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ tám, hơn nữa còn là đệ tử của Vạn trưởng lão” .
Giang Cung Tuấn trầm mặt, nói: “Ngày hôm nay nhất định phải bắt Quan Thỉnh Lung đưa ra lời giải thích, nếu không thì, tôi diệt Liên Hiệp Minh”.
Rất nhanh, hai người đã đến vị trí dãy núi Liên Hiệp Minh.
Thần Viện, ở trong dãy núi Mang Mang, có rất nhiều dãy núi, rất nhiều cường giả Thần Viện đều chiếm một dãy núi, Liên Hiệp Minh cũng là như thế, chiếm cứ một ngọn núi nhỏ, làm tổng bộ của Liên Hiệp Minh.
Ở dưới chân núi có một bia đá vững chãi.
Trên bia đá khắc vài chữ: Liên Hiệp Minh.
Còn chưa tới gần, có một số đệ tử mặc quần áo Thần Viện đi tới, chặn hai người lại.
“Là người nào, nơi này là tổng bộ của Liên Hiệp Minh, không phải chó mèo gì cũng có thể đi vào”
Trên quần áo của những người này, ngoại trừ có vẽ ký hiệu của Thần Viện, còn có vẽ hai chữ Liên Hợp.
Thân là thành viên của Liên Hiệp Minh, chính là hơn người một bậc.
Những thành viên của Liên Hiệp Minh này, cũng không để Giang Cung Tuấn và Du Huyền vào trong mắt một chút nào.
Giang Cung Tuấn bình tĩnh hỏi: "Tôi tìm Quan Thỉnh Lung”
“Tìm Quan đội trưởng, các người là ai, Quan đội trưởng là người các người muốn gặp là gặp được sao?”
Giang Cung Tuấn dùng giọng nói bình thường nói, nhưng những người này lại không coi là việc to tát gì.
Anh hít sâu một hơi, đột nhiên thôi thúc chân khí, chân khí bàng bạc trong nháy mắt biến ảo ra, hình thành sóng khí đáng sợ, đoàn người Liên Hiệp Minh bị đánh bay ra xung quanh, ngã xuống đất ngang dọc tứ tung.
“Tôi lặp lại lần nữa, tôi tìm Quan Thỉnh Lung, trong vòng mười phút, bảo Quan Thỉnh Lung tới gặp tôi, bằng không, san bằng Liên Hiệp Minh”
Giọng nói của Giang Cung Tuấn vang vọng.
“Người nào, dám làm càn ở Liên Hiệp Minh?”
Một tiếng hét lớn truyền đến.
Xèo.
Đi tới, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt mang theo một tia khinh thường, nói: “Không biết nơi này là Liên Hiệp Minh sao?”
“Đã qua một phút”
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt mở miệng.
"To gan."
Ngô Nghịch quát lớn.
Đột nhiên ra tay, trong lòng bàn tay biến ảo ra chân khí cường đại, một chương đánh về phía Giang Cung Tuấn.
"A."
Du Huyền bên cạnh sợ hãi đến kêu to.
Giang Cung Tuấn kéo cô qua, đứng ra phía sau mình, đứng thắng tại chỗ, bất động như núi.
Âm!
Chưởng lực đánh sợ công kích lên người, nhưng mà lông tóc anh không tổn hại gì, trái lại Ngô Nghịch bị chấn động thối lui mấy chục mét.
Chương 1145: Lão đại Tư Đồ Lang
Ngô Nghịch là hộ pháp của Liên Hiệp Minh, bản thân anh ta cũng là đệ tử nòng cốt của Thần Viện.
Thực lực của anh ta rất mạnh, đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ sáu, đang có vị trí cực cao ở Liên Hiệp Minh, chỉ đứng sau phó minh chủ, nhưng mà, bây giờ anh ta ra tay, không những không làm kẻ địch bị thương, mà còn bị đánh bay ra ngoài.
Xung quanh, có mười mấy đệ tử Liên Hiệp Minh.
Những người này toàn bộ há hốc mồm.
Đây chính là Ngô Nghịch hộ pháp, thực lực đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ sáu, bây giờ lại bị đánh bay?
Hơn nữa, đánh bay anh ta chỉ là một người mới, chỉ là một đệ tử mới gia nhập Thần Viện chưa đến nửa năm. Nếu không là tận mắt nhìn thấy, bọn họ làm sao mà tin được?
Du Huyền cũng há hốc mồm.
Cô biết Giang Cung Tuấn rất mạnh, nhưng mà mạnh cũng chỉ trong giới hạn các đệ tử mới, so với đệ tử chân chính của Thần Viện còn kém xa, nhưng cô ấy đúng là không nghĩ tới, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, thực lực của Giang Cung Tuấn đã trở nên mạnh mẽ như thế.
Anh rốt cục đã tu luyện như thế nào?
Xung quanh tụ tập không ít người.
Nhưng hiện trường là một mảnh yên tĩnh đến chết chóc.
Ngô Nghịch từ dưới đất bò dậy, sắc mặt anh ta thoáng trắng xám, khóe miệng có máu tươi tràn ra. Sắc mặt anh ta trầm thấp, nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, hỏi từng chữ một: “Rốt cục anh là ai?
Cường giả Thần Viện, về căn bản Ngô Nghịch đều biết, nhưng mà anh ta lại không hề biết Giang Cung Tuấn, không biết lại lịch của anh ra sao.
Có thể công kích anh ta đến mức hộc máu, thực lực này nhất định phải ở trên anh ta, nhưng người như vậy ở Thần Viện, chắc chắn không phải hạng người vô danh.
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi tên là Giang Cung Tuấn, nửa năm trước mới gia nhập Thần Viện, lần này tôi cũng không muốn tới Liên Hiệp Minh gây sự, chỉ là Quan Thỉnh Lụng của Liên Hiệp Minh cướp đồ của bạn tôi, còn đánh bị thương bạn tôi, tôi đến đòi một lời giải thích”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ.
Đều đoán được Giang Cung Tuấn là người mới gia nhập Thần Viện.
Nhưng mà, suy đoán chính là suy đoán, bây giờ sự thật đã được chứng minh, mọi người ở đây đến kinh ngạc.
“Không phải nói, lần này chiêu nạp đệ tử, đều đã bị Minh Lam Tông tuyển mất còn lại, thực lực đều không ra sao sao, sao bây giờ có người mạnh như vậy xuất hiện?”
"Đúng đấy
“Rất nhiều trưởng lão đều đang trách tội Tiêu trưởng lão đó, nói Tiêu trưởng lão tốc độ quá chậm, bị Minh Lam Tông giành trước”.
Không ít người mở miệng bắt đầu bàn tán xôn xao. Giang Cung Tuấn nhàn nhạt mở miệng nói: “Đã qua 3 phút”
Tiếng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng cũng mang tới áp lực cho các đệ tử của Liên Hiệp Minh.
Ngô Nghịch khẽ cau mày, đi tới, lau máu tươi nơi khóe miệng, nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Có phải có hiểu lầm gì ở đây hay không?”
“Hiểu lầm?”
Giang Cung Tuấn sầm mặt lại, nói: “Có thể có hiểu lầm gì, lập tức thông báo cho Quan Thỉnh Lung, bảo anh ta tới tự mình nhận sai, bằng không ngày hôm nay tôi san bằng Liên Hiệp Minh”
“Anh...”
Trong lòng Ngô Nghịch tức giận.
Nhưng nghĩ tới thực lực của Giang Cung Tuấn, anh ta cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng xuống, xoay người nói với một đệ tử
Liên Hiệp Minh nói: “Đi tìm Quan Thỉnh Lung”
"Vâng”
Những đệ tử này cấp tốc rời đi.
Giang Cung Tuấn cũng không sốt ruột, kiên trì chờ đợi.
Liên Hiệp Minh, chính là thế lực đứng số một số hại ở Thần Viện, có tiếng tăm rất lớn ở Thần Viện, rất nhiều đệ tử Thần Viện đều muốn gia nhập Liên Hiệp Minh, nhưng mà Liên Hiệp Minh có yêu cầu rất cao đối với các thành viên, không phải ai cũng có thể trở thành đệ tử của Liên Hiệp Minh.
Liên Hiệp Minh ở ngoài, cũng không thiếu người.
Những người này khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn đến Liên Hiệp Minh gây sự, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Trong lúc, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở Liên Hiệp Minh, đả thương Ngô Nghịch, tuyên bố muốn san bằng Liên Hiệp Minh trong thời gian cực ngắn đã truyền ra ngoài.
Rất nhanh, mười phút chớp mắt đã qua.
Quan Thỉnh Lung còn không xuất hiện.
Giang Cung Tuấn bước tới, muốn xông lên phía trước. Ngô Nghịch lập tức đứng dậy, chắn phía trước người Giang Cung Tuấn.
Sắc mặt anh trầm thấp, nói: “Giang Cung Tuấn, tôi đã cho người đi tìm người, anh kiên trì đợi một chút, đừng manh động, đừng nghĩ rằng thực lực của mình rất mạnh, có thể đối địch với Liên Hiệp Minh chúng tôi, Liên Hiệp Minh chúng tôi không phải nơi anh có thể động vào” .
Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn bình tĩnh, nói: “Tôi nói rồi, trong vòng mười phút, nếu như người không xuất hiện, tôi sẽ san bằng Liên Hiệp Minh, bây giờ mười phút đã trôi qua, người còn chưa thất đầu, vậy thì đừng trách tôi”
“Cũng không phải như vậy, căn cứ theo tình huống mà tôi thấy, anh ta vì một cô gái bên ngoài ra mặt, cô gái kia tên là Du Huyền, trước đây ra ngoài rèn luyện, số cô ta may mắn, tìm được một cây linh dược hiếm, nhưng khi trở lại Thần Viện, thì bị Quan Thỉnh Lung của Liên Hiệp Minh cướp mất”
“Quan Thỉnh Lung, chính là em trai của phó minh chủ Liên Hiệp Minh Tư Đồ Lang, người mà thường ngày hay ở học viện cáo mượn oai hùm đúng không?”
“Không sai, chính là anh ta”
Xung quanh, tiếng bàn tán xôn xao.
Vào lúc này, ở trên ngọn núi Liên Hiệp Minh, trên đỉnh núi có không ít người đi ra.
Nhóm người này có hơn ba mươi người.
Dẫn đầu là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trên người mặc trường bào màu xanh, trên trường bào có thêu một thanh kiếm dài.
“Tư Đồ Lang”
"Là phó minh chủ Liên Hiệp Minh Tư Đồ Lang”
“Chậc chậc, nhìn thật là náo nhiệt.”
“Tư Đồ Lang xuất hiện, ngày hôm nay nếu như Giang Cung Tuấn có thể đánh bại Tư Đồ Lang, như vậy anh ta chính là viên ngọc sáng lấp lánh nhất của Thần Viện”
Theo đoàn người Tư Đồ Lạng xuất hiện, không khí của hiện trường đột nhiên tăng vọt.
"Anh Tư Đồ”
Ngô Nghịch nhìn thấy Tư Đồ Lang xuất hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới, vẻ mặt đầy tôn kính.
Tư Đồ Lang đi tới, xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, nhìn Giang Cung Tuấn, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: “Người
anh em này, nơi này là Liên Hiệp Minh, anh đến Liên Hiệp Minh gây sự, là không để Liên Hiệp Minh vào trong mắt sao?”
Đối mặt với sự chỉ trích của Tư Đồ Lang, Giang Cung Tuần thản nhiên nói: “Tôi tới nơi này, chỉ là muốn đòi lại công đạo, Liên Hiệp Minh là một môn phái rất mạnh ở Thần Viện, đệ tử môn phái đại đa số đều là Đại trưởng lão các đệ tử, trong đó còn có đệ tử của viện trưởng đại nhân, nhưng mà đệ tử Liên Hiệp Minh lại bắt nạt đệ tử mới gia nhập của Thần Viện, đây là chuyện gì?”
“Anh Giang, chính là anh ta”.
Du Huyền nhìn thấy người đàn ông đứng sau Tư Đồ Lang, chỉ vào anh ta, nói: “Anh ta chính là Quan Thỉnh Lung”
Quan Thỉnh Lung bị chỉ vào, cũng có chút chột dạ, cơ thể hơi co rụt về sau, nhưng, nghĩ tới đây là Liên Hiệp Minh, anh ta lập tức vênh váo, không khỏi đứng thẳng lại.
“Anh, anh ngậm máu phun người”
Du Huyền tức giận đến phát run.
Tư Đồ Long vẫn không lên tiếng, mãi đến tận bây giờ, mới nói: “Có đúng hay không, gọi người đến thì biết” “Được.”
Quan Thỉnh Lung mở miệng, nói: “Anh, vậy em đi cai người ngày đó đi cùng với cô ta tới đây.”
Nói xong, Quan Thỉnh Lung xoay người rời đi. Nghe vậy, Du Huyền có một loại cảm giác xấu. Cô xoay người nhìn Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn nói: “Không có chuyện gì, cứ chờ xem”