-
Chương 136-140
Chapter 136 Tiểu Nam Nam bị bắt 1
Một lực lượng khổng lồ trực tiếp tác động lên cánh tay hắn, dựa vào cường độ thân thể hiện tại của Dương Thiên mà vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn này.
Hắn nhìn về phía người thanh niên ngoại quốc kia. Vẻ mặt anh ta vẫn vô cùng kích động và chân thành, những người xung quanh không ai nghi ngờ gì cả.
Ngay cả Đới Văn Quân và Dương Lộ Tâm cũng không phát hiện ra bất thường.
Ánh mắt Dương Thiên khẽ lóe lên, hắn nhanh chóng cùng người đàn ông ngoại quốc rời khỏi nơi này, đi về một phía.
“Anh là ai?” Khi thấy xung quanh càng lúc càng ít người, Dương Thiên hỏi thẳng.
Vừa rồi có quá nhiều người, Dương Thiên biết người tới không có ý tốt, không muốn làm bị thương người vô tội nên vẫn luôn nhẫn nhịn không bộc phát.
“Dương Thiên, rất vui khi được gặp cậu Cậu có thể gọi tôi là quý ngài Jack!” Người thanh niên ngoại quốc tươi cười nói, lúc này tiếng Trung của anh ta vô cùng lưu loát, chứng tỏ vừa rồi chỉ là giả vờ.
“Jack? Tôi không quen biết anh, sao anh lại muốn bắt tôi?” Dương Thiên cảm nhận sức lực trên cánh tay mình, giống như có những sợi dây leo chằng chịt quấn quanh cánh tay hắn vậy, Dương Thiên không thể thoát ra được.
“Dương Thiên, đừng phản kháng vô ích! Được quý ngài Jack này bắt chính là vinh hạnh của cậu đấy!” Jack cảm nhận được Dương Thiên đang giãy dụa thì cười nói. Gương mặt anh ta mặc dù đang nở nụ cười nhưng ánh mắt lại tỏa ra một ánh sáng đáng sợ.
Dương Thiên chìm vào im lặng.
“Ha ha, tên Dương Thiên này cũng có gì lợi hại đâu? Không ngờ Tom lại thua trong tay cậu ta. Xem ra Tom chính là một tên phế vật, ở Hoa Hạ lâu quá nên cả người yếu như sên rồi!” Jack khinh thường nghĩ. Anh ta làm việc vô cùng cẩn thận, sau khi nhận được nhiệm vụ của Lôi vương Abner, hôm nay anh ta đã phát hiện ra tung tích của Dương Thiên.
Nhưng anh ta lại không lập tức ra tay mà lên kế hoạch vô cùng tỉ mỉ. Sau khi chọn thời gian địa điểm thích hợp, Jack cải trang thành một người thanh niên nước ngoài bình thường, theo kế hoạch mà làm, thành công bắt được Dương Thiên.
Jack biết thực lực của Dương Thiên là cấp D đỉnh phong, nhưng hình như hắn đã bị tàn phế rồi. Mà cho dù không bị tàn phế thì chỉ cần anh ta bắt được Dương Thiên thì Dương Thiên sẽ không có cơ hội chạy thoát.
Anh ta có thực lực cấp C đỉnh phong, Dương Thiên có chạy đằng trời.
Dương Thiên nhìn như im lặng, nhưng một tia ý thức lại nhanh chóng tiến vào bên trong Long phượng nguyên châu, muốn để sư phụ Huyền Hư đạo nhân ra tay.
Nhưng Huyền Hư đạo nhân hình như lâm vào ngủ say, không có bất cứ động tĩnh gì.
Xin hỗ trợ không thành công, Dương Thiên khẽ chớp mắt, nhìn về phía Jack: “Có phải Lôi vương Abner phái anh tới đây không?”
Jack là người phương Tây, rất có khả năng là người của Liên minh chúng thần.
“Ha ha, chờ khi nào tôi đưa cậu về thì cậu sẽ biết thôi!” Jack cười nói, không để lộ tin tức.
“Tự tin thế cơ à?” Dương Thiên cũng cười, sau đó bùng nổ lực lượng. Những sợi dây quấn lấy cánh tay hắn không chịu nổi sự tấn công này, lập tức đứt lìa.
Lực lượng 3000 cân của Dương Thiên lập tức bộc phát, nháy mắt thoát khỏi được sự trói buộc của Jack.
Gương mặt Jack trở nên âm trầm, vừa rồi khi Dương Thiên bùng nổ, anh ta đã cảm nhận được thực lực của Dương Thiên!
Cấp C sơ cấp!
Hơn nữa, Cấp S sơ cấp tu luyện thân thể!
Anh ta là thức tỉnh giả dị năng hệ mộc, năng lực trói buộc hệ mộc vô cùng cường đại, nhưng cường độ thân thể lại bình thường, tính ra còn kém cả Dương Thiên.
“Lôi vương chết tiệt! Dám cung cấp thông tin sai lệch! Nhiệm vụ này mà hoàn thành thì mình chất định phải đòi thù lao gấp đôi!” Jack tức giận mắng.
Dị năng giả cấp D và dị năng giả cấp C là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Bản thân anh ta cũng chỉ là cấp C đỉnh cấp.
“Bùm!”
Khí thế trên người Dương Thiên hoàn toàn bộc phát, một quyền đấm thẳng về phía Jack.
Xào xạc!
Trong nháy mắt, tất cả cây cối trong công viên đều lay động, rễ cây múa may, tất cả đều đang quấn lấy Dương Thiên.
Dương Thiên đấm một quyền lên gốc cây gần nhất, rễ cây hơi uốn lượn, nhưng lại không hề chịu chút thương tổn nào. Ngược lại, nắm tay của Dương Thiên lập tức bị rễ cây bao bọc, sau đó bám lên cánh tay hắn.
“Ha ha, Dương Thiên, tôi là cấp C đỉnh phong hệ mộc, cậu không thoát khỏi tay tôi được đâu, tốt nhất là ngoan ngoãn theo tôi về đi!” Jack đứng ở phía xa, điều khiển cây cối trói lấy Dương Thiên, cười nói.
Tất cả rễ cây giống như những xúc tua bạch tuộc, lao về phía Dương Thiên, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Động tĩnh lớn như thế này lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
“Fuck!” Đây là đang quay phim võ hiệp sao?”
Có người ngạc nhiên thốt lên, còn chạy tới bên cạnh, lấy di động ra chuẩn bị quay lại.
“Hừ!” Jack hừ lạnh một tiếng, rễ cây lập tức bay lên che khuất anh ta và Dương Thiên. Anh ta không muốn bị bại lộ!
Dương Thiên bị rễ cây quấn lấy, không thể nào phát huy sức mạnh. Hơn nữa, rễ cây này mạnh mẽ vô cùng, hắn giãy dụa mãi mà cũng không ra!
Ánh mắt của Dương Thiên vô cùng điên cuồng, muốn nghĩ ra giải pháp hóa giải.
Nhìn những rễ cây đang không ngừng múa may trước mặt, ánh mắt Dương Thiên khẽ nhúc nhích, ý thức nhanh chóng tiến vào trong Long phượng nguyên châu, lấy ra một thứ vũ khí giống như đao.
Đây chính là thanh đao mà Dương Thiên dùng Vẫn thiết kim thạch chế tạo ra.
Mặc dù nhìn có vẻ như chưa thành hình lắm, nhưng vẫn sắc bén dị thường!
Tay trái cầm Vẫn thiết kim đao, Dương Thiên hung hăng vung đao về phía những rễ cây ở tay phải.
Xoẹt
Chapter 137 Tiểu Nam Nam bị bắt 2
Rễ cây vừa chạm vào Vẫn thiết kim đao thì giống hệt như miếng đậu hũ, nhanh chóng bị cắt nát. Ánh mắt Dương Thiên lóe lên, không ngừng vung đao chém đứt những rễ cây đang điên cuồng nhảy múa trước mặt.
Vẫn thiết kim đao dày hơn sắt hàng trăm lần, trọng lượng cũng kinh người! Rễ cây rơi rụng lả tả.
Jack ở phía xa nhìn thấy hành động này của Dương Thiên thì hai mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Đây là thứ binh khí thần kỳ gì vậy?
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ tham lam!
Hầu hết những dị năng giả đều chiến đấu dựa vào dị năng của mình. Không phải bọn họ không cần vũ khí, mà là vì nguyên liệu để chế tạo vũ khí quá khó kiếm!
Sắt là loại kim loại tốt nhất, thường được dùng để chế tạo binh khí, nhưng cũng không có tác dụng gì đối với cường giả cấp F, không tăng sức chiến đấu được!
Tuy nhiên, cũng có một số dị năng giả may mắn có được một số loại thiên thạch hay khoáng sản quý hiếm gì đó, sau đó lại bỏ một số tiền lớn để chế tạo một loại binh khí phù hợp với mình. Một khí có được binh khí, sức chiến đấu của cường giả đó lập tức sẽ tăng lên vài lần!
Tuy nhiên những cường giả đó hầu như đều là từ cấp B trở lên!
Giống như cường giả mạnh nhất thế giới Long Kinh Thiên vậy, ông ta có một thần binh vô địch, đó là kiếm Tử Vi, sắc bén kinh người. Cho dù là một thức tỉnh giả thân thể cấp A thì cũng có thể dễ dàng bị chặt thành hai đoạn!
Hoặc ví dụ như cường giả Lôi thần cấp S của Liên minh chúng thần bọn họ, ông ta có một thanh lôi chùy khổng lồ nặng đến một trăm nghìn cân! Chỉ cần đập một cái thì một ngọn núi cũng có thể bị san bằng!
Thanh đao trong tay Dương Thiên tất nhiên không có uy lực lớn đến như thế, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, vừa vặn để đối phó với một cường giả hệ mộc như Jack.
Sắc mặt của Jack trở nên u ám, anh ta nhìn Dương Thiên. Cứ tưởng Dương Thiên dễ đối phó, nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ cuối cùng lại xảy ra biến cố như thế.
Có Vẫn thiết kim đao, anh ta không thể làm gì được Dương Thiên.
Đương nhiên, Dương Thiên bị nhiều rễ cây ngăn cản như vậy, cũng không tiếp cận được với Jack.
Hai bên chỉ có thể nói là thế lực ngang nhau.
Gương mặt của Jack đột nhiên biến đổi, anh ta bỗng nhiên nở nụ cười đắc ý, nhìn Dương Thiên nói: “Dương Thiên, cậu thực sự khiến người ta phải kinh ngạc đấy. Tôi đúng là không làm gì được cậu! Nhưng cậu nghĩ tôi đến đây mà không chuẩn bị gì sao?” Cô bé được gọi là Tiểu Nam Nam kia hình như rất quan trọng đối với cậu nhỉ?”
Dương Thiên lập tức giật mình, Jack nói câu này có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ?
...
Phía nhóm người Dương Lộ Tâm...
Nhóm của Đới Văn Quân đã xong xuôi mọi chuyện, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Anh ta quay sang nói với Dương Lộ Tâm: “Lộ Tâm, bọn anh về trước đây, em và Dương Thiên nhớ ngày kia tới dự lễ khai trương của bọn anh nhé.”
Dương Lộ Tâm mỉm cười gật đầu. Tất nhiên cô ta sẽ đến, nhưng không đi cùng Dương Thiên.
Bây giờ cô ta chỉ chờ Dương Thiên trở về, sau đó sẽ nói rõ với hắn, từ nay về sau cô ta không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với hắn nữa.
Mấy người đang nói chuyện thì đột nhiên có mấy người đàn ông ngoại quốc đi tới bên cạnh Dương Lộ Tâm.
Không đợi cô ta phản ứng lại, mấy người này đã bắt lấy Tiểu Nam Nam.
“Các người... Các người muốn làm gì hả? Tiểu Nam Nam? Dương Lộ Tâm nhìn thấy Tiểu Nam Nam bị bắt thì vội vàng tiến lên muốn giành lại cô bé.
“Cút!” Một người đàn ông ngoại quốc lập tức đẩy Dương Lộ Tâm một cái, cô ta ngã lăn ra đất.
Đới Văn Quân thấy thế thì vội vàng tiến lên, mấy người của câu lạc bộ võ thuật cũng lập tức ngăn mấy người đàn ông ngoại quốc đó lại.
“Các anh là ai? Sao lại dám bắt cóc trẻ con? Các anh dám bắt nạt người Hoa Hạ chúng tôi à?” Đới Văn Quân hung hăng nói.
“Hừ! Không phải việc của mày!” Người đàn ông dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vô cùng hung ác, ở đâu nhảy ra mấy thằng ranh thế này.
“Đàn anh!” Dương Lộ Tâm ngã trên mặt đất, không màng đau đớn mà vội vã bò dậy. Cô ta đi hơi khập khiễng, vừa rồi đầu gối của cô ta đã bị thương.
“Lộ Tâm, em yên tâm, có bọn anh ở đây, những người này không thể đưa Tiểu Nam Nam đi được đâu!” Đới Văn Quân nói thẳng.
“Hu hu... Chị Lộ Tâm cứu em...” Tiểu Nam Nam bị mấy người đàn ông ngoại quốc bắt lấy, không giãy dụa được, sợ hãi khóc ầm lên.
“Lên!” Đới Văn Quân ra lệnh cho mấy người phía sau.
Đới Văn Quân dẫn đầu tiến lên, tung một cú đấm về phía trước. Người đàn ông kia nghiêng người né tránh, nhưng Đới Văn Quân đã nhanh chóng đá một cái vào lưng ông ta.
Bốp!
Mặc dù cú đá này vô cùng chuẩn xác, nhưng Đới Văn Quân lại cảm thấy như mình vừa đá vào một tảng đá cứng rắn, chân phản anh ta tê dại.
Người đàn ông ngoại quốc tức giận, tung một nắm đấm ra. Đới Văn Quân nhanh chóng né đi, đồng thời đấm một quyền lên người ông ta.
Bốp!
Âm thanh giống như trống đồng, Đới Văn Quân cảm thấy xương cánh tay của mình vỡ vụn rồi!
Cơ thể người đàn ông ngoại quốc này giống như làm bằng sắt thép vậy, Đới Văn Quân dốc toàn lực cũng không thể phá vỡ hàng phòng ngự của ông ta.
Anh ta tiếp tục tung ra mấy chiêu thức liên tiếp, Đới Văn Quân rất linh hoạt, đòn tấn công nào cũng rơi trên người người đàn ông kia, nhưng lại không có bất cứ tác dụng nào.
Hả?
Chapter 138 Thay đổi tính cách
Khi Đới Văn Quân đấm lên người ông ta, còn chưa kịp thu tay về thì đã bị ông ta tóm được.
Sau đó dùng sức nắm chặt.
Cổ tay lập tức truyền đến một cảm giác đau đớn, cổ tay Đớt Văn Quân đã bị bóp trật khớp rồi. Ngay sau đó, người đàn ông ngoại quốc dùng sức đá một cái, thân thể Đới Văn Quân lập tức bị đá bay xa bốn mét, miệng còn rỉ máu.
“Đàn anh!” Dương Lộ Tâm vội vàng chạy tới. Cô ta nhìn dáng vẻ thê thảm của Đới Văn Quân thì gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Đến cả Đới Văn Quân cũng không phải đối thủ của người đàn ông ngoại quốc này, vậy chẳng lẽ cứ để Tiểu Nam Nam bị bắt đi như vậy sao?
Cô ta coi Tiểu Nam Nam như em gái của mình, hơn nữa cha của Tiểu Nam Nam lại là thư ký thành ủy thành phố Hải, một khi tức giận thì đến cả cha cô ta cũng không thể gánh nổi.
Lúc này, những thành viên khác của câu lạc bộ cũng bị đánh ngã lăn ra đất.
“Không chịu nổi một đòn!” Người đàn ông ngoại quốc dẫn đầu khinh thường nói.
Cho dù ông ta có đứng yên một chỗ cho bọn họ đánh thì bọn họ cũng chẳng thể đánh ông ta bị thương được.
Mặc dù Đới Văn Quân bị thương nhưng vẫn không hề khuất phục. Hắn nhìn về phía mọi người đang sợ hãi xung quanh, nói: “Những người nước ngoài này đến đất nước của chúng ta, cướp trẻ con của chúng ta! Bọn họ không để người Hoa Hạ chúng ta vào mắt! Chẳng lẽ mọi người có thể để những người này tùy tiện cướp đứa bé đi như thế được sao? Vậy chờ đến một ngày bọn họ đến cướp mất con của mọi người thì mọi người cũng định chỉ đứng nhìn như thế thôi à?”
Không thể không nói, những lời này của Đới Văn Quân rất có tác dụng, mấy người ban đầu còn sợ sệt bây giờ đã có dũng cảm đứng lên.
“Đúng vậy! Không thể để bọn họ mang đứa bé đi!”
“Hoa Hạ chúng ta rộng lớn như vậy, sao có thể để những người nước ngoài này làm loạn được?”
...
Rất nhiều người đứng ra chặn đường, ngăn không cho nhóm người này đi.
“Càng để lâu càng lắm chuyện, đi thôi!” Người đàn ông ngoại quốc nhìn nhóm người trước mặt, mặc dù không tạo thành chút uy hiếp nào, nhưng nếu dây dưa lâu thì không dám chắc không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Jack ra lệnh cho bọn họ đưa đứa bé này đi.
Bọn họ có tổng cộng năm người, nếu muốn đi thì không ai cản được.
Những người ở đây đều là người bình thường, gần như không có sức chống cự, bị người đàn ông ngoại quốc đá bay.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã lên một chiếc ô tô, mang theo Tiểu Nam Nam rời đi.
“Không được!” Dương Lộ Tâm vô cùng tuyệt vọng, gương mặt tràn đầy nước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nam Nam bị nhóm người đó bắt cóc.
Lúc này, có một bóng người từ xa chạy tới, chính là Dương Thiên vừa mới thoát khỏi sự bao vây của Jack.
Hắn nhìn thấy nhóm người Đới Văn Quân bị thương thảm hại, còn cả Dương Lộ Tâm khóc thít thít trên mặt đất, không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Nam Nam đâu. Gương mặt Dương Thiên âm trầm đến đáng sợ!
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Thiên u ám hỏi Dương Lộ Tâm.
Dương Lộ Tâm nước mắt giàn dụa, nhìn Dương Thiên, vô lực nói: “Dương Thiên, Tiểu Nam Nam bị mấy người đàn ông ngoại quốc bắt đi rồi, bọn họ lái chiếc xe màu vàng bỏ trốn.”
Cô ta tràn đầy tuyệt vọng, xe đã đi xa rồi, làm sao có thể tìm kiếm được Tiểu Nam Nam đây.
Dương Thiên nhìn về chiếc xe phía xa, nói thẳng: “Mau gọi điện báo cho bác Hình, tôi đuổi theo bọn họ!”
Cơ bắp toàn thân Dương Thiên căng cứng, cả người hắn giống như một con báo gấm, nhanh chóng vọt qua.
Dương Lộ Tâm kinh hãi, tốc độ của Dương Thiên thật sự kinh người, gần như nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Dương Thiên nhanh chóng leo lên một chiếc taxi: “Bác tài, mau giúp cháu đuổi theo chiếc xe màu vàng kia, nếu đuổi được cháu sẽ cho bác mười nghìn tệ!”
Tài xế nghe thấy con số Dương Thiên nói thì lập tức kích động, không nói hai lời nhanh chóng đuổi theo chiếc xe màu vàng trước mặt.
Tốc độ hiện tại của Dương Thiên vẫn không đủ để đuổi kịp ô tô, hắn chỉ có thể ngồi taxi đuổi theo.
Thời gian vô cùng gấp gáp, ánh mắt Dương Thiên dán chặt lên chiếc xe màu vàng kia.
Kỹ năng lái xe của người tài xế này không tồi, vẫn luôn bám theo sát nút. Ông ta bị con số mười nghìn tệ của Dương Thiên kích thích, ông ta phải chạy liên tục hai tháng mới có thể kiếm được số tiền đó.
Lúc này, xe của Dương Thiên đã cách chiếc xe kia rất gần. Xe đã chạy ra tận ngoại thành, đường càng lúc càng vắng người.
“Chú chặn đầu chiếc xe màu vàng đó, cháu sẽ cho chú một trăm nghìn tệ!” Dương Thiên nói với tài xế.
Hai mắt tài xế sáng bừng, ông ta lập tức rồ ga phóng hết tốc lực, sau đó chặn ngay trước đầu xe chiếc xe kia.
Chiếc xe màu vàng lập tức phanh gấp, mấy người bên trong xồ hết về trước: “Fuck! Lái xe kiểu gì thế hả?”
Dương Thiên bước ra khỏi xe, đi đến trước chiếc xe màu vàng. Hắn lập tức nhìn thấy Tiểu Nam Nam đang khóc thút thít trong xe. Dương Thiên không chút do dự đấm thẳng lên cửa kính, một tay cướp Tiểu Nam Nam trở về!
“Hu hu... Đồ xấu xa! Mau thả tôi ra! Cha tôi nhất định sẽ bắt hết các người!” Tiểu Nam Nam khóc lóc ầm ỹ, không ngừng đấm Dương Thiên.
“Tiểu Nam Nam, là anh, là anh Tiểu Thiên!” Dương Thiên vội vàng nói. Hắn nhìn thấy Tiểu Nam Nam thì vô cùng đau lòng, Tiểu Nam Nam cũng vì hắn nên mới bị người ta bắt.
“Anh Tiểu Thiên! Hu Hu...” Tiểu Nam Nam ôm chặt lấy Dương Thiên, hai mắt đỏ bừng, trên mặt còn in hằn một dấu tát. Thân thể cô bé run lên bần bật, chắc chắn đang rất sợ hãi.
Ánh mắt Dương Thiên tối sầm lại, hắn nhìn cái tát in hằn trên má cô bé, lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt!
Chapter 139 Vảy ngược 1
“Hừ! Thằng ranh từ đâu đến đây?” Mấy người đàn ông ngoại quốc vô cùng tức giận. Tất cả bọn họ đều là cường giả cấp F, tố chất thân thể vượt xa người bình thường, từ trước đến nay vẫn luôn có cảm giác vượt trội hơn người.
“Các người đánh con bé?” Dương Thiên nhẹ giọng hỏi.
“Ha ha! Con ranh con chết tiệt này không chịu nghe lời, chúng tao chỉ có thể dạy cho nó một bài học nhỏ thôi.” Người đàn ông ngoại quốc nghe Dương Thiên hỏi thế thì cười lạnh, chế nhạo nói.
Dương Thiên siết chặt hai tay, cơn tức giận ngập tràn thân thể, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trước đây, bởi vì hắn mập mạp nên vẫn luôn nhát gan và tự ti, tính cách này đã kéo dài không biết bao nhiêu năm. Đến tận sau này, cho dù hắn có được Long phượng nguyên châu thì cũng chỉ hơi tự tin hơn một chút chứ chưa thể thay đổi hoàn toàn tính cách trước kia được.
Thế nên hắn không muốn đi gây chuyện, cũng có thể nói là sợ gây chuyện. Nếu những người khác không làm gì quá đáng với hắn thì cho dù không thích người đó thì hắn cũng không làm gì.
Nhưng mà bây giờ hắn lại cảm thấy tính cách đó của mình là một sai lầm.
Làm người nhất định không được yếu đuối. Lần đầu tiên là Trương Tiến, sau đó lại đến Dương Lộ Tâm, Trương Thiên Trạch, Tào Quân, thậm chí là cả Long tổ. Bây giờ thì đến Liên minh chúng thần, tất cả mọi người đều khinh thường hắn, thậm chí còn làm tổn thương người bên cạnh hắn!
Nếu như ngay lần đầu tiên hắn đã đánh cho đám người Trương Tiến, Trương Thiên Trạch một trận thì bọn họ có còn dám bắt nạt hắn nữa không?
Bởi vì hắn sợ gây ra chuyện nên mới âm thầm nhẫn nhịn, chịu đựng để bọn họ chà đạp, rồi còn gây tổn thương cho những người xung quanh!
Nhìn dấu tay in hằn trên má Tiểu Nam Nam, Dương Thiên cảm thấy tức giận vô cùng!
Dương Thiên tràn đầy lửa giận.
Hắn vẫn luôn bao dung và độ lượng mà đối xử với cuộc sống này, cho dù hắn trở nên mạnh mẽ thì cũng vẫn không hề thay đổi tâm tính.
Nhưng bây giờ người nào cũng nhắm vào hắn, cũng tới trêu chọc hắn, thậm chí còn làm tổn thương người bên cạnh hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Nam Nam bây giờ, Dương Thiên lại vô thức nghĩ tới người nhà của mình. Hắn sợ có một ngày kẻ địch không đối phó được với hắn thì cũng sẽ làm giống như Jack, phái người bắt giữ cha mẹ và em gái hắn, uy hiếp hắn.
Dương Thiên không dám tưởng tượng nếu như thực sự xảy ra chuyện như vậy thì trong lòng hắn sẽ cảm giác như thế nào.
Trong lòng hắn, gia đình chính là vảy ngược! Nếu như có kẻ nào động vào vảy ngược của hắn thì chắc chắn sẽ phải chết!
Mấy người đàn ông ngoại quốc nhìn thấy Dương Thiên phẫn nộ như vậy, rồi lại cảm nhận được khí thế cấp C của hắn thì lập tức sợ hãi, muốn bỏ chạy.
Bùm!
Dương Thiên tất nhiên sẽ không cho những người này cơ hội chạy thoát. Hắn hung hăng đấm một quyền, căn bản không hề lưu lại cho ai đường sống, giống như muốn giải tỏa tất cả những ấm ức uất hận của mình trong khoảng thời gian qua.
Bốp!
Người đàn ông dẫn đầu vô cùng kinh hãi, ông ta bị Dương Thiên đấm trúng, máu tươi lập tức phun ra, cả người bay ngược ra sau hơn mười mét! Ngực ông ta bị đấm lõm xuống, tròng mắt vô thức chuyển động, không biết còn sống hay đã chết.
“Chạy mau!” Những người khác nhìn thấy thế thì sợ tới mức hai chân nhũn ra, cắm đầu bỏ chạy.
Nhưng tốc độ của Dương Thiên quá nhanh, chớp mắt đã đuổi kịp những người đó. Một lát sau, trên mặt đất lại có thêm mấy bóng dáng nằm lăn lóc trên mặt đất, người nào người nấy đầy máu tươi, ý thức tan rã, đau đớn vô cùng!
Dương Thiên đã đánh nát tâm mạch của bọn họ, bây giờ có cứu cũng không sống nổi.
Tiểu Nam Nam nằm trong vòng tay Dương Thiên, Dương Thiên vẫn luôn dùng tay che mắt cô bé lại, không để cô bé nhìn thấy hình ảnh đáng sợ này.
“Anh Tiểu Thiên, em sợ!” Tiểu Nam Nam vẫn được Dương Thiên che mắt, nhưng cô bé có thể nghe được âm thanh. Cô bé thì thầm với Dương Thiên.
“Không sao đâu Tiểu Nam Nam.” Dương Thiên ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng an ủi cô bé.
...
Ở công viên.
Dương Lộ Tâm vô cùng tuyệt vọng, bàn tay run rẩy cầm điện thoại, mãi mới ấn gọi được.
Điện thoại vừa vang lên hai tiếng đã có người nghe.
“Cha, Tiểu Nam Nam bị người ta bắt cóc rồi!” Dương Lộ Tâm khóc nức nở.
Đới Văn Quân ngồi ở bên cạnh vô cùng áy náy, anh ta nhìn về phía Dương Lộ Tâm, nói: “Lộ Tâm, xin lỗi, anh không cứu được Tiểu Nam Nam.”
Trước kia Đới Văn Quân vô cùng tự tin, một mình anh ta đánh mười người cũng không vấn đề gì. Nhưng những người hôm nay giống như mình đồng da sắt, anh ta dốc hết toàn lực cũng không thể gây bất cứ thương tổn nào cho bọn họ.
Lần đầu tiên Đới Văn Quân cảm thấy hoang mang như thế. Anh ta tập võ từ nhỏ, tinh thông các quyền pháp của Hoa Hạ, một quyền nện xuống cũng phải được 200 cân.
Nhưng hôm nay anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé kia bị bắt đi, không thể làm gì được.
Một lát sau, mấy bóng người vội vã chạy đến.
Dẫn đầu là Hình Chính Giang và Trương Mạn Nhã, Dương Thụy Cường ở phía sau cũng vô cùng lo lắng.
“Lộ Tâm, có chuyện gì thế? Sao Tiểu Nam Nam lại bị bắt đi?” Hình Chính Giang vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, con gái, con đừng gấp, mau nói đầu đuôi mọi chuyện cho cha và bác Hình của con nghe.” Dương Thụy Cường cũng nói.
Chapter 140 Vảy ngược 2
Dương Lộ Tâm ổn định cảm xúc, bắt đầu kể: “Con và Dương Thiên dẫn Tiểu Nam Nam đến công viên này chơi, sau đó có một người thanh niên nước ngoài chạy tới, Dương Thiên dẫn người đó đi tìm WC. Sau đó, có năm người đàn ông nước ngoài lực lưỡng xuất hiện, trực tiếp cướp mất Tiểu Nam Nam. Mấy người đó vô cùng lợi hại, tố chất thân thể vượt xa người bình thường! Chúng con không thể nào ngăn bọn họ được.”
“Đúng vậy, thư ký Hình, mấy người đó hình như là thành viên của một thế lực nào đó, những đòn tấn công của tôi đều không thể tạo thành tổn thương cho bọn họ!” Đới Văn Quân cũng nhận ra Hình Chính Giang, lập tức nói thêm.
“Cậu là Đới Văn Quân của nhà họ Đới?” Hình Chính Giang lập tức nhận ra.
Hình Chính Giang đã từng nghe nhắc tới Đới Văn Quân, đây là đứa cháu được ông cụ Đới yêu thương nhất, từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ, thậm chí còn giành chức vô địch võ thuật thiếu niên thành phố Hải. Không ngờ người như thế này cũng không phải là đối thủ của đám người kia.
Chẳng lẽ bọn chúng là đối thủ của ông ta? Hình Chính Giang cũng biết trên đời này có một số người đặc biệt, nhưng ông ta cảm thấy mình không hề làm điều gì chọc giận đến những người đó cả.
“Tiểu Nam Nam của mẹ!” Trương Mạn Nhã khóc nức nở.
Lần trước con gái ngã xuống sông, bà sợ đến mức suýt mất nửa cái mạng, không ngờ bây giờ lại tiếp tục xảy ra chuyện như vậy.
Dương Thụy Cường nhanh chóng gọi vài cuộc điện thoại, sau khi phân phó xong thì không nói gì mà nhìn Hình Chính Giang, trong lòng ông ta cũng lo lắng vô cùng.
Dù sao thì bởi vì con gái ông ta đưa con gái Hình Chính Giang ra ngoài chơi nên mới xảy ra cơ sự này. Nếu như Tiểu Nam Nam không may có chuyện gì thì quan hệ giữa hai nhà Dương- Hình cũng có thể vì chuyện này mà xuất hiện rạn nứt.
“Lão Hình, ông đừng quá lo lắng! Tiểu Nam Nam là cô bé thông minh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Dương Thụy Cường ở bên cạnh an ủi.
“Hừ! Người bị bắt không phải con gái của ông, tất nhiên ông có thể nói như vậy rồi!” Hình Chính Giang tức giận hừ lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng tức giận. Con gái của mình vừa mới rời khỏi nhà 3km thì đã bị người ta bắt cóc rồi.
Dương Thụy Cường cường gượng gạo, yên lặng nghe lời nói tức giận của Hình Chính Giang chứ không phản bác câu nào. Bây giờ ông ta cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Tiểu Nam Nam có thể bình an vô sự.
“Đúng rồi, Tiểu Thiên đâu?” Hình Chính Giang nhìn về phía Dương Lộ Tâm, âm trầm hỏi.
“Dương Thiên... Dương Thiên đuổi theo chiếc xe kia rồi.” Dương Lộ Tâm nhìn Hình Chính Giang, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Chính Giang, Tiểu Thiên chính là quý nhân của Tiểu Nam Nam, Nam Nam chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu! Nhất định sẽ không có chuyện gì!” Trương Mạn Nhã giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, bà nắm chặt tay Hình Chính Giang, không ngừng nói.
“Ừ! Có Tiểu Thiên ở đó, con gái của chúng ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì!” Hình Chính Giang an ủi vợ.
Trong lòng ông ta mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng dù sao cũng là người trải qua nhiều sóng to gió lớn, Hình Chính Giang vẫn dùng lý trí để suy nghĩ vấn đề.
Trong lòng Hình Chính Giang, Dương Thiên dù sao cũng chỉ là một người bình thường thôi, theo lời Đới Văn Quân thì nhóm người kia không dễ đối phó. Tiểu Nam Nam lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Hừ!
Cho dù là kẻ nào bắt con gái tôi, tôi cũng nhất quyết không bỏ qua cho kẻ đó!
Hình Chính Giang phẫn nộ suy nghĩ.
Dương Lộ Tâm ở bên cạnh không dám nói gì, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Cô ta cũng cảm thấy Dương Thiên không thể nào cứu được Tiểu Nam Nam.
“Reng!”
Trong lúc mọi người đang im lặng thì điện thoại di động của Hình Chính Giang vang lên.
“Là điện thoại của Tiểu Thiên!” Hình Chính Giang nhìn tên người gọi tới thì vô cùng xúc động.
“Chính Giang, mau nghe điện thoại! Nhất định là Tiểu Thiên đã cứu được con gái của chúng ta rồi!” Trương Mạn Nhã kích động nói.
Hình Chính Giang run rẩy nghe máy, giọng nói cũng run lên: “Alo? Tiểu Thiên!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh của Dương Thiên: “Bác Hình, cháu đã cứu được Tiểu Nam Nam rồi, mọi người không cần lo lắng. Bây giờ cháu đang ở ngoại thành...”
Sau khi cúp điện thoại, Hình Chính Giang vô cùng vui sướng: “Mạn Nhã, không sao rồi.”
“Vâng.” Trương Mạn Nhã kích động gật đầu.
Mọi người nhanh chóng tới vùng ngoại thành.
Chiếc xe màu vàng vẫn đỗ trên đường, bên cạnh xe còn mấy người đàn ông nước ngoài đang nằm dưới đất, không biết sống chết.
Dưới ánh mặt trời, Dương Thiên ôm Tiểu Nam Nam, lặng lẽ đứng đó. Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, khiến hắn như phủ thêm một lớp hào quang.
Dương Thiên đứng bên đường cao tốc, gương mặt thanh tú trẻ trung, nhìn như cậu bé nhà bên.
Nhưng mà, ở dưới chân hắn, năm bóng dáng thê thảm nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
“Tiểu Thiên!” Nhóm người Hình Chính Giang lập tức chạy tới.
Trương Mạn Nhã kích động đỡ lấy Tiểu Nam Nam từ trong tay Dương Thiên. Cô bé bởi vì sợ hãi quá nên đã ngủ thiếp đi, nhưng thân thể thỉnh thoảng vẫn còn run lên nhè nhẹ. Vết tát trên má vẫn chưa tan biến, mặt cô bé cũng vì thế mà sưng lên.
Hình Chính Giang nhìn thấy con gái mình như vậy thì vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Ông ta chỉ vào đám người nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Bắt tất cả trở về!”
Mặc dù những người này đều là người nước ngoài, nhưng Hình Chính Giang yêu thương con gái mình như vậy, nhất định không chịu bỏ qua.
Một lực lượng khổng lồ trực tiếp tác động lên cánh tay hắn, dựa vào cường độ thân thể hiện tại của Dương Thiên mà vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn này.
Hắn nhìn về phía người thanh niên ngoại quốc kia. Vẻ mặt anh ta vẫn vô cùng kích động và chân thành, những người xung quanh không ai nghi ngờ gì cả.
Ngay cả Đới Văn Quân và Dương Lộ Tâm cũng không phát hiện ra bất thường.
Ánh mắt Dương Thiên khẽ lóe lên, hắn nhanh chóng cùng người đàn ông ngoại quốc rời khỏi nơi này, đi về một phía.
“Anh là ai?” Khi thấy xung quanh càng lúc càng ít người, Dương Thiên hỏi thẳng.
Vừa rồi có quá nhiều người, Dương Thiên biết người tới không có ý tốt, không muốn làm bị thương người vô tội nên vẫn luôn nhẫn nhịn không bộc phát.
“Dương Thiên, rất vui khi được gặp cậu Cậu có thể gọi tôi là quý ngài Jack!” Người thanh niên ngoại quốc tươi cười nói, lúc này tiếng Trung của anh ta vô cùng lưu loát, chứng tỏ vừa rồi chỉ là giả vờ.
“Jack? Tôi không quen biết anh, sao anh lại muốn bắt tôi?” Dương Thiên cảm nhận sức lực trên cánh tay mình, giống như có những sợi dây leo chằng chịt quấn quanh cánh tay hắn vậy, Dương Thiên không thể thoát ra được.
“Dương Thiên, đừng phản kháng vô ích! Được quý ngài Jack này bắt chính là vinh hạnh của cậu đấy!” Jack cảm nhận được Dương Thiên đang giãy dụa thì cười nói. Gương mặt anh ta mặc dù đang nở nụ cười nhưng ánh mắt lại tỏa ra một ánh sáng đáng sợ.
Dương Thiên chìm vào im lặng.
“Ha ha, tên Dương Thiên này cũng có gì lợi hại đâu? Không ngờ Tom lại thua trong tay cậu ta. Xem ra Tom chính là một tên phế vật, ở Hoa Hạ lâu quá nên cả người yếu như sên rồi!” Jack khinh thường nghĩ. Anh ta làm việc vô cùng cẩn thận, sau khi nhận được nhiệm vụ của Lôi vương Abner, hôm nay anh ta đã phát hiện ra tung tích của Dương Thiên.
Nhưng anh ta lại không lập tức ra tay mà lên kế hoạch vô cùng tỉ mỉ. Sau khi chọn thời gian địa điểm thích hợp, Jack cải trang thành một người thanh niên nước ngoài bình thường, theo kế hoạch mà làm, thành công bắt được Dương Thiên.
Jack biết thực lực của Dương Thiên là cấp D đỉnh phong, nhưng hình như hắn đã bị tàn phế rồi. Mà cho dù không bị tàn phế thì chỉ cần anh ta bắt được Dương Thiên thì Dương Thiên sẽ không có cơ hội chạy thoát.
Anh ta có thực lực cấp C đỉnh phong, Dương Thiên có chạy đằng trời.
Dương Thiên nhìn như im lặng, nhưng một tia ý thức lại nhanh chóng tiến vào bên trong Long phượng nguyên châu, muốn để sư phụ Huyền Hư đạo nhân ra tay.
Nhưng Huyền Hư đạo nhân hình như lâm vào ngủ say, không có bất cứ động tĩnh gì.
Xin hỗ trợ không thành công, Dương Thiên khẽ chớp mắt, nhìn về phía Jack: “Có phải Lôi vương Abner phái anh tới đây không?”
Jack là người phương Tây, rất có khả năng là người của Liên minh chúng thần.
“Ha ha, chờ khi nào tôi đưa cậu về thì cậu sẽ biết thôi!” Jack cười nói, không để lộ tin tức.
“Tự tin thế cơ à?” Dương Thiên cũng cười, sau đó bùng nổ lực lượng. Những sợi dây quấn lấy cánh tay hắn không chịu nổi sự tấn công này, lập tức đứt lìa.
Lực lượng 3000 cân của Dương Thiên lập tức bộc phát, nháy mắt thoát khỏi được sự trói buộc của Jack.
Gương mặt Jack trở nên âm trầm, vừa rồi khi Dương Thiên bùng nổ, anh ta đã cảm nhận được thực lực của Dương Thiên!
Cấp C sơ cấp!
Hơn nữa, Cấp S sơ cấp tu luyện thân thể!
Anh ta là thức tỉnh giả dị năng hệ mộc, năng lực trói buộc hệ mộc vô cùng cường đại, nhưng cường độ thân thể lại bình thường, tính ra còn kém cả Dương Thiên.
“Lôi vương chết tiệt! Dám cung cấp thông tin sai lệch! Nhiệm vụ này mà hoàn thành thì mình chất định phải đòi thù lao gấp đôi!” Jack tức giận mắng.
Dị năng giả cấp D và dị năng giả cấp C là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Bản thân anh ta cũng chỉ là cấp C đỉnh cấp.
“Bùm!”
Khí thế trên người Dương Thiên hoàn toàn bộc phát, một quyền đấm thẳng về phía Jack.
Xào xạc!
Trong nháy mắt, tất cả cây cối trong công viên đều lay động, rễ cây múa may, tất cả đều đang quấn lấy Dương Thiên.
Dương Thiên đấm một quyền lên gốc cây gần nhất, rễ cây hơi uốn lượn, nhưng lại không hề chịu chút thương tổn nào. Ngược lại, nắm tay của Dương Thiên lập tức bị rễ cây bao bọc, sau đó bám lên cánh tay hắn.
“Ha ha, Dương Thiên, tôi là cấp C đỉnh phong hệ mộc, cậu không thoát khỏi tay tôi được đâu, tốt nhất là ngoan ngoãn theo tôi về đi!” Jack đứng ở phía xa, điều khiển cây cối trói lấy Dương Thiên, cười nói.
Tất cả rễ cây giống như những xúc tua bạch tuộc, lao về phía Dương Thiên, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Động tĩnh lớn như thế này lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
“Fuck!” Đây là đang quay phim võ hiệp sao?”
Có người ngạc nhiên thốt lên, còn chạy tới bên cạnh, lấy di động ra chuẩn bị quay lại.
“Hừ!” Jack hừ lạnh một tiếng, rễ cây lập tức bay lên che khuất anh ta và Dương Thiên. Anh ta không muốn bị bại lộ!
Dương Thiên bị rễ cây quấn lấy, không thể nào phát huy sức mạnh. Hơn nữa, rễ cây này mạnh mẽ vô cùng, hắn giãy dụa mãi mà cũng không ra!
Ánh mắt của Dương Thiên vô cùng điên cuồng, muốn nghĩ ra giải pháp hóa giải.
Nhìn những rễ cây đang không ngừng múa may trước mặt, ánh mắt Dương Thiên khẽ nhúc nhích, ý thức nhanh chóng tiến vào trong Long phượng nguyên châu, lấy ra một thứ vũ khí giống như đao.
Đây chính là thanh đao mà Dương Thiên dùng Vẫn thiết kim thạch chế tạo ra.
Mặc dù nhìn có vẻ như chưa thành hình lắm, nhưng vẫn sắc bén dị thường!
Tay trái cầm Vẫn thiết kim đao, Dương Thiên hung hăng vung đao về phía những rễ cây ở tay phải.
Xoẹt
Chapter 137 Tiểu Nam Nam bị bắt 2
Rễ cây vừa chạm vào Vẫn thiết kim đao thì giống hệt như miếng đậu hũ, nhanh chóng bị cắt nát. Ánh mắt Dương Thiên lóe lên, không ngừng vung đao chém đứt những rễ cây đang điên cuồng nhảy múa trước mặt.
Vẫn thiết kim đao dày hơn sắt hàng trăm lần, trọng lượng cũng kinh người! Rễ cây rơi rụng lả tả.
Jack ở phía xa nhìn thấy hành động này của Dương Thiên thì hai mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Đây là thứ binh khí thần kỳ gì vậy?
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ tham lam!
Hầu hết những dị năng giả đều chiến đấu dựa vào dị năng của mình. Không phải bọn họ không cần vũ khí, mà là vì nguyên liệu để chế tạo vũ khí quá khó kiếm!
Sắt là loại kim loại tốt nhất, thường được dùng để chế tạo binh khí, nhưng cũng không có tác dụng gì đối với cường giả cấp F, không tăng sức chiến đấu được!
Tuy nhiên, cũng có một số dị năng giả may mắn có được một số loại thiên thạch hay khoáng sản quý hiếm gì đó, sau đó lại bỏ một số tiền lớn để chế tạo một loại binh khí phù hợp với mình. Một khí có được binh khí, sức chiến đấu của cường giả đó lập tức sẽ tăng lên vài lần!
Tuy nhiên những cường giả đó hầu như đều là từ cấp B trở lên!
Giống như cường giả mạnh nhất thế giới Long Kinh Thiên vậy, ông ta có một thần binh vô địch, đó là kiếm Tử Vi, sắc bén kinh người. Cho dù là một thức tỉnh giả thân thể cấp A thì cũng có thể dễ dàng bị chặt thành hai đoạn!
Hoặc ví dụ như cường giả Lôi thần cấp S của Liên minh chúng thần bọn họ, ông ta có một thanh lôi chùy khổng lồ nặng đến một trăm nghìn cân! Chỉ cần đập một cái thì một ngọn núi cũng có thể bị san bằng!
Thanh đao trong tay Dương Thiên tất nhiên không có uy lực lớn đến như thế, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, vừa vặn để đối phó với một cường giả hệ mộc như Jack.
Sắc mặt của Jack trở nên u ám, anh ta nhìn Dương Thiên. Cứ tưởng Dương Thiên dễ đối phó, nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ cuối cùng lại xảy ra biến cố như thế.
Có Vẫn thiết kim đao, anh ta không thể làm gì được Dương Thiên.
Đương nhiên, Dương Thiên bị nhiều rễ cây ngăn cản như vậy, cũng không tiếp cận được với Jack.
Hai bên chỉ có thể nói là thế lực ngang nhau.
Gương mặt của Jack đột nhiên biến đổi, anh ta bỗng nhiên nở nụ cười đắc ý, nhìn Dương Thiên nói: “Dương Thiên, cậu thực sự khiến người ta phải kinh ngạc đấy. Tôi đúng là không làm gì được cậu! Nhưng cậu nghĩ tôi đến đây mà không chuẩn bị gì sao?” Cô bé được gọi là Tiểu Nam Nam kia hình như rất quan trọng đối với cậu nhỉ?”
Dương Thiên lập tức giật mình, Jack nói câu này có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ?
...
Phía nhóm người Dương Lộ Tâm...
Nhóm của Đới Văn Quân đã xong xuôi mọi chuyện, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Anh ta quay sang nói với Dương Lộ Tâm: “Lộ Tâm, bọn anh về trước đây, em và Dương Thiên nhớ ngày kia tới dự lễ khai trương của bọn anh nhé.”
Dương Lộ Tâm mỉm cười gật đầu. Tất nhiên cô ta sẽ đến, nhưng không đi cùng Dương Thiên.
Bây giờ cô ta chỉ chờ Dương Thiên trở về, sau đó sẽ nói rõ với hắn, từ nay về sau cô ta không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với hắn nữa.
Mấy người đang nói chuyện thì đột nhiên có mấy người đàn ông ngoại quốc đi tới bên cạnh Dương Lộ Tâm.
Không đợi cô ta phản ứng lại, mấy người này đã bắt lấy Tiểu Nam Nam.
“Các người... Các người muốn làm gì hả? Tiểu Nam Nam? Dương Lộ Tâm nhìn thấy Tiểu Nam Nam bị bắt thì vội vàng tiến lên muốn giành lại cô bé.
“Cút!” Một người đàn ông ngoại quốc lập tức đẩy Dương Lộ Tâm một cái, cô ta ngã lăn ra đất.
Đới Văn Quân thấy thế thì vội vàng tiến lên, mấy người của câu lạc bộ võ thuật cũng lập tức ngăn mấy người đàn ông ngoại quốc đó lại.
“Các anh là ai? Sao lại dám bắt cóc trẻ con? Các anh dám bắt nạt người Hoa Hạ chúng tôi à?” Đới Văn Quân hung hăng nói.
“Hừ! Không phải việc của mày!” Người đàn ông dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vô cùng hung ác, ở đâu nhảy ra mấy thằng ranh thế này.
“Đàn anh!” Dương Lộ Tâm ngã trên mặt đất, không màng đau đớn mà vội vã bò dậy. Cô ta đi hơi khập khiễng, vừa rồi đầu gối của cô ta đã bị thương.
“Lộ Tâm, em yên tâm, có bọn anh ở đây, những người này không thể đưa Tiểu Nam Nam đi được đâu!” Đới Văn Quân nói thẳng.
“Hu hu... Chị Lộ Tâm cứu em...” Tiểu Nam Nam bị mấy người đàn ông ngoại quốc bắt lấy, không giãy dụa được, sợ hãi khóc ầm lên.
“Lên!” Đới Văn Quân ra lệnh cho mấy người phía sau.
Đới Văn Quân dẫn đầu tiến lên, tung một cú đấm về phía trước. Người đàn ông kia nghiêng người né tránh, nhưng Đới Văn Quân đã nhanh chóng đá một cái vào lưng ông ta.
Bốp!
Mặc dù cú đá này vô cùng chuẩn xác, nhưng Đới Văn Quân lại cảm thấy như mình vừa đá vào một tảng đá cứng rắn, chân phản anh ta tê dại.
Người đàn ông ngoại quốc tức giận, tung một nắm đấm ra. Đới Văn Quân nhanh chóng né đi, đồng thời đấm một quyền lên người ông ta.
Bốp!
Âm thanh giống như trống đồng, Đới Văn Quân cảm thấy xương cánh tay của mình vỡ vụn rồi!
Cơ thể người đàn ông ngoại quốc này giống như làm bằng sắt thép vậy, Đới Văn Quân dốc toàn lực cũng không thể phá vỡ hàng phòng ngự của ông ta.
Anh ta tiếp tục tung ra mấy chiêu thức liên tiếp, Đới Văn Quân rất linh hoạt, đòn tấn công nào cũng rơi trên người người đàn ông kia, nhưng lại không có bất cứ tác dụng nào.
Hả?
Chapter 138 Thay đổi tính cách
Khi Đới Văn Quân đấm lên người ông ta, còn chưa kịp thu tay về thì đã bị ông ta tóm được.
Sau đó dùng sức nắm chặt.
Cổ tay lập tức truyền đến một cảm giác đau đớn, cổ tay Đớt Văn Quân đã bị bóp trật khớp rồi. Ngay sau đó, người đàn ông ngoại quốc dùng sức đá một cái, thân thể Đới Văn Quân lập tức bị đá bay xa bốn mét, miệng còn rỉ máu.
“Đàn anh!” Dương Lộ Tâm vội vàng chạy tới. Cô ta nhìn dáng vẻ thê thảm của Đới Văn Quân thì gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Đến cả Đới Văn Quân cũng không phải đối thủ của người đàn ông ngoại quốc này, vậy chẳng lẽ cứ để Tiểu Nam Nam bị bắt đi như vậy sao?
Cô ta coi Tiểu Nam Nam như em gái của mình, hơn nữa cha của Tiểu Nam Nam lại là thư ký thành ủy thành phố Hải, một khi tức giận thì đến cả cha cô ta cũng không thể gánh nổi.
Lúc này, những thành viên khác của câu lạc bộ cũng bị đánh ngã lăn ra đất.
“Không chịu nổi một đòn!” Người đàn ông ngoại quốc dẫn đầu khinh thường nói.
Cho dù ông ta có đứng yên một chỗ cho bọn họ đánh thì bọn họ cũng chẳng thể đánh ông ta bị thương được.
Mặc dù Đới Văn Quân bị thương nhưng vẫn không hề khuất phục. Hắn nhìn về phía mọi người đang sợ hãi xung quanh, nói: “Những người nước ngoài này đến đất nước của chúng ta, cướp trẻ con của chúng ta! Bọn họ không để người Hoa Hạ chúng ta vào mắt! Chẳng lẽ mọi người có thể để những người này tùy tiện cướp đứa bé đi như thế được sao? Vậy chờ đến một ngày bọn họ đến cướp mất con của mọi người thì mọi người cũng định chỉ đứng nhìn như thế thôi à?”
Không thể không nói, những lời này của Đới Văn Quân rất có tác dụng, mấy người ban đầu còn sợ sệt bây giờ đã có dũng cảm đứng lên.
“Đúng vậy! Không thể để bọn họ mang đứa bé đi!”
“Hoa Hạ chúng ta rộng lớn như vậy, sao có thể để những người nước ngoài này làm loạn được?”
...
Rất nhiều người đứng ra chặn đường, ngăn không cho nhóm người này đi.
“Càng để lâu càng lắm chuyện, đi thôi!” Người đàn ông ngoại quốc nhìn nhóm người trước mặt, mặc dù không tạo thành chút uy hiếp nào, nhưng nếu dây dưa lâu thì không dám chắc không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Jack ra lệnh cho bọn họ đưa đứa bé này đi.
Bọn họ có tổng cộng năm người, nếu muốn đi thì không ai cản được.
Những người ở đây đều là người bình thường, gần như không có sức chống cự, bị người đàn ông ngoại quốc đá bay.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã lên một chiếc ô tô, mang theo Tiểu Nam Nam rời đi.
“Không được!” Dương Lộ Tâm vô cùng tuyệt vọng, gương mặt tràn đầy nước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nam Nam bị nhóm người đó bắt cóc.
Lúc này, có một bóng người từ xa chạy tới, chính là Dương Thiên vừa mới thoát khỏi sự bao vây của Jack.
Hắn nhìn thấy nhóm người Đới Văn Quân bị thương thảm hại, còn cả Dương Lộ Tâm khóc thít thít trên mặt đất, không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Nam Nam đâu. Gương mặt Dương Thiên âm trầm đến đáng sợ!
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Thiên u ám hỏi Dương Lộ Tâm.
Dương Lộ Tâm nước mắt giàn dụa, nhìn Dương Thiên, vô lực nói: “Dương Thiên, Tiểu Nam Nam bị mấy người đàn ông ngoại quốc bắt đi rồi, bọn họ lái chiếc xe màu vàng bỏ trốn.”
Cô ta tràn đầy tuyệt vọng, xe đã đi xa rồi, làm sao có thể tìm kiếm được Tiểu Nam Nam đây.
Dương Thiên nhìn về chiếc xe phía xa, nói thẳng: “Mau gọi điện báo cho bác Hình, tôi đuổi theo bọn họ!”
Cơ bắp toàn thân Dương Thiên căng cứng, cả người hắn giống như một con báo gấm, nhanh chóng vọt qua.
Dương Lộ Tâm kinh hãi, tốc độ của Dương Thiên thật sự kinh người, gần như nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Dương Thiên nhanh chóng leo lên một chiếc taxi: “Bác tài, mau giúp cháu đuổi theo chiếc xe màu vàng kia, nếu đuổi được cháu sẽ cho bác mười nghìn tệ!”
Tài xế nghe thấy con số Dương Thiên nói thì lập tức kích động, không nói hai lời nhanh chóng đuổi theo chiếc xe màu vàng trước mặt.
Tốc độ hiện tại của Dương Thiên vẫn không đủ để đuổi kịp ô tô, hắn chỉ có thể ngồi taxi đuổi theo.
Thời gian vô cùng gấp gáp, ánh mắt Dương Thiên dán chặt lên chiếc xe màu vàng kia.
Kỹ năng lái xe của người tài xế này không tồi, vẫn luôn bám theo sát nút. Ông ta bị con số mười nghìn tệ của Dương Thiên kích thích, ông ta phải chạy liên tục hai tháng mới có thể kiếm được số tiền đó.
Lúc này, xe của Dương Thiên đã cách chiếc xe kia rất gần. Xe đã chạy ra tận ngoại thành, đường càng lúc càng vắng người.
“Chú chặn đầu chiếc xe màu vàng đó, cháu sẽ cho chú một trăm nghìn tệ!” Dương Thiên nói với tài xế.
Hai mắt tài xế sáng bừng, ông ta lập tức rồ ga phóng hết tốc lực, sau đó chặn ngay trước đầu xe chiếc xe kia.
Chiếc xe màu vàng lập tức phanh gấp, mấy người bên trong xồ hết về trước: “Fuck! Lái xe kiểu gì thế hả?”
Dương Thiên bước ra khỏi xe, đi đến trước chiếc xe màu vàng. Hắn lập tức nhìn thấy Tiểu Nam Nam đang khóc thút thít trong xe. Dương Thiên không chút do dự đấm thẳng lên cửa kính, một tay cướp Tiểu Nam Nam trở về!
“Hu hu... Đồ xấu xa! Mau thả tôi ra! Cha tôi nhất định sẽ bắt hết các người!” Tiểu Nam Nam khóc lóc ầm ỹ, không ngừng đấm Dương Thiên.
“Tiểu Nam Nam, là anh, là anh Tiểu Thiên!” Dương Thiên vội vàng nói. Hắn nhìn thấy Tiểu Nam Nam thì vô cùng đau lòng, Tiểu Nam Nam cũng vì hắn nên mới bị người ta bắt.
“Anh Tiểu Thiên! Hu Hu...” Tiểu Nam Nam ôm chặt lấy Dương Thiên, hai mắt đỏ bừng, trên mặt còn in hằn một dấu tát. Thân thể cô bé run lên bần bật, chắc chắn đang rất sợ hãi.
Ánh mắt Dương Thiên tối sầm lại, hắn nhìn cái tát in hằn trên má cô bé, lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt!
Chapter 139 Vảy ngược 1
“Hừ! Thằng ranh từ đâu đến đây?” Mấy người đàn ông ngoại quốc vô cùng tức giận. Tất cả bọn họ đều là cường giả cấp F, tố chất thân thể vượt xa người bình thường, từ trước đến nay vẫn luôn có cảm giác vượt trội hơn người.
“Các người đánh con bé?” Dương Thiên nhẹ giọng hỏi.
“Ha ha! Con ranh con chết tiệt này không chịu nghe lời, chúng tao chỉ có thể dạy cho nó một bài học nhỏ thôi.” Người đàn ông ngoại quốc nghe Dương Thiên hỏi thế thì cười lạnh, chế nhạo nói.
Dương Thiên siết chặt hai tay, cơn tức giận ngập tràn thân thể, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trước đây, bởi vì hắn mập mạp nên vẫn luôn nhát gan và tự ti, tính cách này đã kéo dài không biết bao nhiêu năm. Đến tận sau này, cho dù hắn có được Long phượng nguyên châu thì cũng chỉ hơi tự tin hơn một chút chứ chưa thể thay đổi hoàn toàn tính cách trước kia được.
Thế nên hắn không muốn đi gây chuyện, cũng có thể nói là sợ gây chuyện. Nếu những người khác không làm gì quá đáng với hắn thì cho dù không thích người đó thì hắn cũng không làm gì.
Nhưng mà bây giờ hắn lại cảm thấy tính cách đó của mình là một sai lầm.
Làm người nhất định không được yếu đuối. Lần đầu tiên là Trương Tiến, sau đó lại đến Dương Lộ Tâm, Trương Thiên Trạch, Tào Quân, thậm chí là cả Long tổ. Bây giờ thì đến Liên minh chúng thần, tất cả mọi người đều khinh thường hắn, thậm chí còn làm tổn thương người bên cạnh hắn!
Nếu như ngay lần đầu tiên hắn đã đánh cho đám người Trương Tiến, Trương Thiên Trạch một trận thì bọn họ có còn dám bắt nạt hắn nữa không?
Bởi vì hắn sợ gây ra chuyện nên mới âm thầm nhẫn nhịn, chịu đựng để bọn họ chà đạp, rồi còn gây tổn thương cho những người xung quanh!
Nhìn dấu tay in hằn trên má Tiểu Nam Nam, Dương Thiên cảm thấy tức giận vô cùng!
Dương Thiên tràn đầy lửa giận.
Hắn vẫn luôn bao dung và độ lượng mà đối xử với cuộc sống này, cho dù hắn trở nên mạnh mẽ thì cũng vẫn không hề thay đổi tâm tính.
Nhưng bây giờ người nào cũng nhắm vào hắn, cũng tới trêu chọc hắn, thậm chí còn làm tổn thương người bên cạnh hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Nam Nam bây giờ, Dương Thiên lại vô thức nghĩ tới người nhà của mình. Hắn sợ có một ngày kẻ địch không đối phó được với hắn thì cũng sẽ làm giống như Jack, phái người bắt giữ cha mẹ và em gái hắn, uy hiếp hắn.
Dương Thiên không dám tưởng tượng nếu như thực sự xảy ra chuyện như vậy thì trong lòng hắn sẽ cảm giác như thế nào.
Trong lòng hắn, gia đình chính là vảy ngược! Nếu như có kẻ nào động vào vảy ngược của hắn thì chắc chắn sẽ phải chết!
Mấy người đàn ông ngoại quốc nhìn thấy Dương Thiên phẫn nộ như vậy, rồi lại cảm nhận được khí thế cấp C của hắn thì lập tức sợ hãi, muốn bỏ chạy.
Bùm!
Dương Thiên tất nhiên sẽ không cho những người này cơ hội chạy thoát. Hắn hung hăng đấm một quyền, căn bản không hề lưu lại cho ai đường sống, giống như muốn giải tỏa tất cả những ấm ức uất hận của mình trong khoảng thời gian qua.
Bốp!
Người đàn ông dẫn đầu vô cùng kinh hãi, ông ta bị Dương Thiên đấm trúng, máu tươi lập tức phun ra, cả người bay ngược ra sau hơn mười mét! Ngực ông ta bị đấm lõm xuống, tròng mắt vô thức chuyển động, không biết còn sống hay đã chết.
“Chạy mau!” Những người khác nhìn thấy thế thì sợ tới mức hai chân nhũn ra, cắm đầu bỏ chạy.
Nhưng tốc độ của Dương Thiên quá nhanh, chớp mắt đã đuổi kịp những người đó. Một lát sau, trên mặt đất lại có thêm mấy bóng dáng nằm lăn lóc trên mặt đất, người nào người nấy đầy máu tươi, ý thức tan rã, đau đớn vô cùng!
Dương Thiên đã đánh nát tâm mạch của bọn họ, bây giờ có cứu cũng không sống nổi.
Tiểu Nam Nam nằm trong vòng tay Dương Thiên, Dương Thiên vẫn luôn dùng tay che mắt cô bé lại, không để cô bé nhìn thấy hình ảnh đáng sợ này.
“Anh Tiểu Thiên, em sợ!” Tiểu Nam Nam vẫn được Dương Thiên che mắt, nhưng cô bé có thể nghe được âm thanh. Cô bé thì thầm với Dương Thiên.
“Không sao đâu Tiểu Nam Nam.” Dương Thiên ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng an ủi cô bé.
...
Ở công viên.
Dương Lộ Tâm vô cùng tuyệt vọng, bàn tay run rẩy cầm điện thoại, mãi mới ấn gọi được.
Điện thoại vừa vang lên hai tiếng đã có người nghe.
“Cha, Tiểu Nam Nam bị người ta bắt cóc rồi!” Dương Lộ Tâm khóc nức nở.
Đới Văn Quân ngồi ở bên cạnh vô cùng áy náy, anh ta nhìn về phía Dương Lộ Tâm, nói: “Lộ Tâm, xin lỗi, anh không cứu được Tiểu Nam Nam.”
Trước kia Đới Văn Quân vô cùng tự tin, một mình anh ta đánh mười người cũng không vấn đề gì. Nhưng những người hôm nay giống như mình đồng da sắt, anh ta dốc hết toàn lực cũng không thể gây bất cứ thương tổn nào cho bọn họ.
Lần đầu tiên Đới Văn Quân cảm thấy hoang mang như thế. Anh ta tập võ từ nhỏ, tinh thông các quyền pháp của Hoa Hạ, một quyền nện xuống cũng phải được 200 cân.
Nhưng hôm nay anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé kia bị bắt đi, không thể làm gì được.
Một lát sau, mấy bóng người vội vã chạy đến.
Dẫn đầu là Hình Chính Giang và Trương Mạn Nhã, Dương Thụy Cường ở phía sau cũng vô cùng lo lắng.
“Lộ Tâm, có chuyện gì thế? Sao Tiểu Nam Nam lại bị bắt đi?” Hình Chính Giang vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, con gái, con đừng gấp, mau nói đầu đuôi mọi chuyện cho cha và bác Hình của con nghe.” Dương Thụy Cường cũng nói.
Chapter 140 Vảy ngược 2
Dương Lộ Tâm ổn định cảm xúc, bắt đầu kể: “Con và Dương Thiên dẫn Tiểu Nam Nam đến công viên này chơi, sau đó có một người thanh niên nước ngoài chạy tới, Dương Thiên dẫn người đó đi tìm WC. Sau đó, có năm người đàn ông nước ngoài lực lưỡng xuất hiện, trực tiếp cướp mất Tiểu Nam Nam. Mấy người đó vô cùng lợi hại, tố chất thân thể vượt xa người bình thường! Chúng con không thể nào ngăn bọn họ được.”
“Đúng vậy, thư ký Hình, mấy người đó hình như là thành viên của một thế lực nào đó, những đòn tấn công của tôi đều không thể tạo thành tổn thương cho bọn họ!” Đới Văn Quân cũng nhận ra Hình Chính Giang, lập tức nói thêm.
“Cậu là Đới Văn Quân của nhà họ Đới?” Hình Chính Giang lập tức nhận ra.
Hình Chính Giang đã từng nghe nhắc tới Đới Văn Quân, đây là đứa cháu được ông cụ Đới yêu thương nhất, từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ, thậm chí còn giành chức vô địch võ thuật thiếu niên thành phố Hải. Không ngờ người như thế này cũng không phải là đối thủ của đám người kia.
Chẳng lẽ bọn chúng là đối thủ của ông ta? Hình Chính Giang cũng biết trên đời này có một số người đặc biệt, nhưng ông ta cảm thấy mình không hề làm điều gì chọc giận đến những người đó cả.
“Tiểu Nam Nam của mẹ!” Trương Mạn Nhã khóc nức nở.
Lần trước con gái ngã xuống sông, bà sợ đến mức suýt mất nửa cái mạng, không ngờ bây giờ lại tiếp tục xảy ra chuyện như vậy.
Dương Thụy Cường nhanh chóng gọi vài cuộc điện thoại, sau khi phân phó xong thì không nói gì mà nhìn Hình Chính Giang, trong lòng ông ta cũng lo lắng vô cùng.
Dù sao thì bởi vì con gái ông ta đưa con gái Hình Chính Giang ra ngoài chơi nên mới xảy ra cơ sự này. Nếu như Tiểu Nam Nam không may có chuyện gì thì quan hệ giữa hai nhà Dương- Hình cũng có thể vì chuyện này mà xuất hiện rạn nứt.
“Lão Hình, ông đừng quá lo lắng! Tiểu Nam Nam là cô bé thông minh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Dương Thụy Cường ở bên cạnh an ủi.
“Hừ! Người bị bắt không phải con gái của ông, tất nhiên ông có thể nói như vậy rồi!” Hình Chính Giang tức giận hừ lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng tức giận. Con gái của mình vừa mới rời khỏi nhà 3km thì đã bị người ta bắt cóc rồi.
Dương Thụy Cường cường gượng gạo, yên lặng nghe lời nói tức giận của Hình Chính Giang chứ không phản bác câu nào. Bây giờ ông ta cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Tiểu Nam Nam có thể bình an vô sự.
“Đúng rồi, Tiểu Thiên đâu?” Hình Chính Giang nhìn về phía Dương Lộ Tâm, âm trầm hỏi.
“Dương Thiên... Dương Thiên đuổi theo chiếc xe kia rồi.” Dương Lộ Tâm nhìn Hình Chính Giang, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Chính Giang, Tiểu Thiên chính là quý nhân của Tiểu Nam Nam, Nam Nam chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu! Nhất định sẽ không có chuyện gì!” Trương Mạn Nhã giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, bà nắm chặt tay Hình Chính Giang, không ngừng nói.
“Ừ! Có Tiểu Thiên ở đó, con gái của chúng ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì!” Hình Chính Giang an ủi vợ.
Trong lòng ông ta mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng dù sao cũng là người trải qua nhiều sóng to gió lớn, Hình Chính Giang vẫn dùng lý trí để suy nghĩ vấn đề.
Trong lòng Hình Chính Giang, Dương Thiên dù sao cũng chỉ là một người bình thường thôi, theo lời Đới Văn Quân thì nhóm người kia không dễ đối phó. Tiểu Nam Nam lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Hừ!
Cho dù là kẻ nào bắt con gái tôi, tôi cũng nhất quyết không bỏ qua cho kẻ đó!
Hình Chính Giang phẫn nộ suy nghĩ.
Dương Lộ Tâm ở bên cạnh không dám nói gì, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Cô ta cũng cảm thấy Dương Thiên không thể nào cứu được Tiểu Nam Nam.
“Reng!”
Trong lúc mọi người đang im lặng thì điện thoại di động của Hình Chính Giang vang lên.
“Là điện thoại của Tiểu Thiên!” Hình Chính Giang nhìn tên người gọi tới thì vô cùng xúc động.
“Chính Giang, mau nghe điện thoại! Nhất định là Tiểu Thiên đã cứu được con gái của chúng ta rồi!” Trương Mạn Nhã kích động nói.
Hình Chính Giang run rẩy nghe máy, giọng nói cũng run lên: “Alo? Tiểu Thiên!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh của Dương Thiên: “Bác Hình, cháu đã cứu được Tiểu Nam Nam rồi, mọi người không cần lo lắng. Bây giờ cháu đang ở ngoại thành...”
Sau khi cúp điện thoại, Hình Chính Giang vô cùng vui sướng: “Mạn Nhã, không sao rồi.”
“Vâng.” Trương Mạn Nhã kích động gật đầu.
Mọi người nhanh chóng tới vùng ngoại thành.
Chiếc xe màu vàng vẫn đỗ trên đường, bên cạnh xe còn mấy người đàn ông nước ngoài đang nằm dưới đất, không biết sống chết.
Dưới ánh mặt trời, Dương Thiên ôm Tiểu Nam Nam, lặng lẽ đứng đó. Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, khiến hắn như phủ thêm một lớp hào quang.
Dương Thiên đứng bên đường cao tốc, gương mặt thanh tú trẻ trung, nhìn như cậu bé nhà bên.
Nhưng mà, ở dưới chân hắn, năm bóng dáng thê thảm nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
“Tiểu Thiên!” Nhóm người Hình Chính Giang lập tức chạy tới.
Trương Mạn Nhã kích động đỡ lấy Tiểu Nam Nam từ trong tay Dương Thiên. Cô bé bởi vì sợ hãi quá nên đã ngủ thiếp đi, nhưng thân thể thỉnh thoảng vẫn còn run lên nhè nhẹ. Vết tát trên má vẫn chưa tan biến, mặt cô bé cũng vì thế mà sưng lên.
Hình Chính Giang nhìn thấy con gái mình như vậy thì vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Ông ta chỉ vào đám người nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Bắt tất cả trở về!”
Mặc dù những người này đều là người nước ngoài, nhưng Hình Chính Giang yêu thương con gái mình như vậy, nhất định không chịu bỏ qua.