Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Phần thưởng hấp dẫn
Một câu nói đánh chết vừa rồi đã dọa Cố Sơ Lan mềm nhũn hai chân, lúc này nàng ta chỉ có thể hèn nhát bị thị vệ lôi ra ngoài.
Nàng ta biết đời này của mình xong rồi.
Cố Sơ Vân khôn ngoan hơn nàng ta, hiểu rõ cho dù lại ầm ĩ thì kẻ lúng túng cũng chỉ là bọn họ nên chỉ có thể ôm theo sự không cam lòng và đau đớn cùng thị vệ rời đi.
Cố Thanh Hy vừa cắn từng ngụm răng rắc nhấm nháp quả táo vừa ngồi trở lại vị trí cũ.
Tiêu Vũ Hiên liền sáp đến gần: “Xú nha đầu, sao cô lại xin tha thứ giúp nàng ta?”
Cố Thanh Hy quăng cho hắn ta một cái trợn trắng mắt, bĩu môi đáp: "Nếu nàng ta chết rồi, ta đòi ai 30 vạn lượng bạc đây”.
Mẹ nó, hắn biết xú nha đầu này không tốt bụng như vậy mà.
Gương mặt Cố thừa tướng giờ phút này đã đen kịt như đít nồi, chỉ hận không thể lập tức kết thúc đại hội đấu văn này.
Bên trái Cố Thanh Hy là Trạch Vương, bên phải là Diệp Phong, nàng nghiêng đầu nghĩ tới nghĩ lui mới xê dịch về phía Diệp Phong, ngả đầu nói:
“Tại sao ngươi lại muốn tham gia đại hội đấu văn, vì muốn nổi tiếng sao? Hay là làm quan?”
Diệp Phong ngồi thẳng người chỉ là không đáp lấy nửa lời.
Cố Thanh Hy không nhận được câu trả lời liền nhàm chán trở lại chỗ ngồi của mình.
"Sứ giả Hoa quốc tới…”
"Sứ giả Sở quốc tới…”
"Sứ giả Triệu quốc tới…”
Văn võ bá quan sôi nổi đứng dậy chào đón.
Cố Thanh Hy ngáp một cái, nàng ngồi tại chỗ, nghiêng đầu đánh giá sứ giả của các nước.
Sứ giả của các nước thuần một màu chỉ có năm sáu người, nam nữ già trẻ đều có.
Nàng loáng thoáng cảm nhận được một ánh mắt thỉnh thoảng lại ghim chặt lên người mình.
Nàng nhìn lên nhưng chỉ bắt gặp một đôi con ngươi dịu dàng hàm chứa ý cười.
Không biết vì sao khi nhìn thấy đôi mắt đó, Cố Thanh Hy chỉ cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua, toàn thân đều thả lỏng, đó là loại cảm giác an lòng.
Nhìn lại người đàn ông đó chỉ khoảng đôi mươi.
Hắn khoác trên mình y phục cân vạt màu lục nhạt, trên vạt áo thêu vài cây trúc xanh đứng thẳng đón gió, cả người trông vô cùng ôn tồn lễ độ, khiêm tốn lịch thiệp.
Mái tóc ba ngàn sợi đen của hắn chỉ được thắt một cách tùy tiện, phóng khoáng không chịu bị trói buộc.
Khí chất trên người hắn ta có phần tương đồng với Thượng Quan Sở, nhưng Thượng Quan Sở khôn khéo hai mặt với đôi mắt sâu hiểm khó dò, nàng vẫn như cũ không nhìn thấu được hắn ta rốt cuộc là người như thế nào.
Thế nhưng hơi thở toát ra từ người đàn ông trước mặt này khiến nàng lưu luyến không rời, giống như bản thân được nâng niu trong lòng bàn tay vỗ về che chở.
Chạm phải nét cười ấy, Cố Thanh Hy cũng không khỏi mỉm cười.
“Tiểu Hiên Hiên, người mặc quần áo màu lục nhạt đó là ai vậy?"
“Ngay đến hắn ta cô cũng không biết? Tiên thơ Dịch Thần Phi đó, cũng không biết tại sao da mặt hắn lại dày như vậy, một tiên thơ vang danh thiên hạ lại chạy tới đây tham gia đại hội đấu văn, đây không phải là tuyên bố ức hiếp người sao?”
Thì ra hắn chính là tiên thơ, thật là trẻ tuổi, cũng rất khôi ngô.
“Có lẽ hắn tới đây không phải là để lấy danh đầu”.
Vừa dứt lời, bản thân Cố Thanh Hy cũng sửng sốt, không hiểu tại sao mình lại thay người này giải thích.
“Hắn ngàn dặm xa xôi lặn lội từ Triệu Quốc tới Dạ Quốc, cô lại nói hắn không vì danh hiệu đứng đầu, xú nha đầu, đầu cô bị lừa đá rồi à?”
“Nói thế nào đây”, Cố Thanh Hy trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Vũ Hiên tự lẩm bẩm một mình: "Thật là kỳ quái, tại sao người được mời tới từ Triệu quốc, Sở quốc và Hoa quốc lần này đều là học giả nổi danh vậy”.
“Có ý gì?”
Tiêu Vũ Hiên chỉ vào những sứ thần ngồi trên băng ghế kia, giới thiệu từng người: “Ừm, cô nhìn xem, Triệu quốc mời tới ba người, một người là tiên thơ, tên tuổi tài năng của hắn không có ai trong thiên hạ không biết tới, vào đại hội đấu văn mười năm trước, hắn đã một mình khiêu chiến với tất cả tài tử tài nữ trong thiên hạ, chưa từng thất bại qua, hai người còn lại cũng là những bậc tài hoa danh tiếng vang xa”.
“Còn Sở quốc, một người là kỳ thánh, một là viện trưởng của học viện đế quốc Sở quốc, còn có một người là trạng nguyên năm nay của Sở quốc”.
“Lại nhìn Hoa quốc xem, mẹ nó, ba người đó không phải là trạng nguyên những năm trước của Hoa quốc sao? Hoa quốc này cũng quá bỉ ổi vô liêm sỉ rồi, liên tiếp ba nhà trạng nguyên trước đó cũng kéo tới”.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn các sứ giả đang chào hỏi lẫn nhau của ba nước, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng xẹt qua một tia lạnh lẽo khó nhận ra.
Chỉ là một đại hội đấu văn mà thôi, đến mức phải huy động các học giả lớn như vậy sao?
E rằng đại hội đấu văn năm nay sẽ có trò tai quái gì đó đây.
Sau lưng là tiếng nghị luận ồn ào của mọi người thuộc học viện hoàng gia.
“Thật là kỳ lạ, không phải tuyển thủ tham gia các đại hội đấu văn bao năm nay đều lựa chọn từ lớp thanh niên sao? Sở quốc, Hoa quốc, Triệu quốc sao lại cử các nhân vật lớn vang danh gần xa này đến?”
“Đúng vậy, trước đây cũng chưa từng nghe nói ba nước sẽ cử cao thủ ở đẳng cấp cao này tới, ta thấy Dạ quốc chúng ta lần này thua chắc rồi, Cố Thanh Hy là một kẻ ăn hại, Diệp Phong thì là một thường dân, còn Trạch Vương cho dù lợi hại cũng không thể so sánh với họ?”
“Trời ạ, ta đã đặt cược cho Trạch Vương cả ngàn lượng bạc, bây giờ phải làm sao mới tốt đây?”
“Ta cũng đặt hai ngàn lượng”.
“Ngươi nói xem bọn họ đúng là quá trơ trẽn, trạng nguyên của một nước cũng không biết ngại ngùng mà tới tham gia đại hội đấu văn”.
Bỗng nhiên công công thái giám kéo căng cổ họng, hét lên một tiếng chói tai: “Hoàng thượng giá đáo…”
Mọi người dồn dập đứng dậy nghênh đón, văn võ bá quan của Dạ quốc cùng người của Học viện Hoàng gia đều ào ào quỳ xuống.
“Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”
Mọi người đều quỳ rạp xuống, nếu Cố Thanh Hy không quỳ liền hiện ra có chút chói mắt.
Nhưng kêu nàng quỳ xuống trước người khác là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Cố Thanh Hy dứt khoát nửa quỳ, coi như nể mặt hắn ta, hành một lễ.
Hoàng đế mới mười lăm, mười sáu tuổi, nét non nớt trên mặt còn chưa tan hết, ngoại hình ngược lại thanh tú, hôm nay hắn mặc một thân hoàng bào màu vàng tươi ngồi lên trên ghế ở chính giữa.
Hắn quét mắt nhìn toàn trường, cao giọng nói: “Đứng dậy ngồi vào chỗ đi”.
“Tạ hoàng thượng”.
“Các vị sứ giả đường xa tới ghé thăm, vất vả rồi”, gương mặt Dạ Hoàng ánh lên vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ tới ‘chất lượng’ người được các quốc gia phái tới lại cao như vậy.
Sứ thần Hoa quốc cười đáp: “Chúng ta từ Hoa quốc tới đây, một đường này được chứng kiến sự rộng lớn và phồn vinh giàu có của Dạ quốc thực sự khiến người ta phải ngưỡng mộ không thôi mà”.
Lời nói của sứ thần Hoa quốc chớp mắt đã khiến tâm trạng của Dạ Hoàng trở nên vui vẻ hưng phấn, hoàn toàn quét sạch mây mù trước đó.
Hắn phất tay, nâng giọng nói: “Đại hội đấu văn lần này được tổ chức tại Dạ quốc là vinh hạnh của Dạ quốc, do đó nếu ai có thể giành được giải cao nhất, ngoại trừ ban thưởng 5.000 lượng vàng, 12 hòm châu báu, phàm là đàn ông của Dạ quốc ta đều có thể trực tiếp vào triều làm quan, quan bái tam phẩm, nếu là nữ sẽ phong cáo mệnh tam phẩm, nếu là người thuộc Sở quốc, Hoa quốc, Triệu quốc thì chính là khách quý của Dạ quốc”.
Phía dưới như bùng nổ, không ít người nhao nhao bàn tán.
Quan bái tam phẩm, cái này không thấp đâu.
Hơn nữa… tiền thưởng cũng quá nhiều rồi có được không?
Phần thưởng trước đây tối đa là 1.000 lượng vàng và chỉ có sáu hòm châu báu.
Không đợi bọn họ thảo luận xong, một câu nói của Dạ hoàng ngay lập tức khiến bầu không khí toàn trường ngưng trọng lại.
“Hơn nữa, trẫm còn chắp tay giao lại bảo vật truyền quốc chuông Phá hồn cho người đó”.
Nàng ta biết đời này của mình xong rồi.
Cố Sơ Vân khôn ngoan hơn nàng ta, hiểu rõ cho dù lại ầm ĩ thì kẻ lúng túng cũng chỉ là bọn họ nên chỉ có thể ôm theo sự không cam lòng và đau đớn cùng thị vệ rời đi.
Cố Thanh Hy vừa cắn từng ngụm răng rắc nhấm nháp quả táo vừa ngồi trở lại vị trí cũ.
Tiêu Vũ Hiên liền sáp đến gần: “Xú nha đầu, sao cô lại xin tha thứ giúp nàng ta?”
Cố Thanh Hy quăng cho hắn ta một cái trợn trắng mắt, bĩu môi đáp: "Nếu nàng ta chết rồi, ta đòi ai 30 vạn lượng bạc đây”.
Mẹ nó, hắn biết xú nha đầu này không tốt bụng như vậy mà.
Gương mặt Cố thừa tướng giờ phút này đã đen kịt như đít nồi, chỉ hận không thể lập tức kết thúc đại hội đấu văn này.
Bên trái Cố Thanh Hy là Trạch Vương, bên phải là Diệp Phong, nàng nghiêng đầu nghĩ tới nghĩ lui mới xê dịch về phía Diệp Phong, ngả đầu nói:
“Tại sao ngươi lại muốn tham gia đại hội đấu văn, vì muốn nổi tiếng sao? Hay là làm quan?”
Diệp Phong ngồi thẳng người chỉ là không đáp lấy nửa lời.
Cố Thanh Hy không nhận được câu trả lời liền nhàm chán trở lại chỗ ngồi của mình.
"Sứ giả Hoa quốc tới…”
"Sứ giả Sở quốc tới…”
"Sứ giả Triệu quốc tới…”
Văn võ bá quan sôi nổi đứng dậy chào đón.
Cố Thanh Hy ngáp một cái, nàng ngồi tại chỗ, nghiêng đầu đánh giá sứ giả của các nước.
Sứ giả của các nước thuần một màu chỉ có năm sáu người, nam nữ già trẻ đều có.
Nàng loáng thoáng cảm nhận được một ánh mắt thỉnh thoảng lại ghim chặt lên người mình.
Nàng nhìn lên nhưng chỉ bắt gặp một đôi con ngươi dịu dàng hàm chứa ý cười.
Không biết vì sao khi nhìn thấy đôi mắt đó, Cố Thanh Hy chỉ cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua, toàn thân đều thả lỏng, đó là loại cảm giác an lòng.
Nhìn lại người đàn ông đó chỉ khoảng đôi mươi.
Hắn khoác trên mình y phục cân vạt màu lục nhạt, trên vạt áo thêu vài cây trúc xanh đứng thẳng đón gió, cả người trông vô cùng ôn tồn lễ độ, khiêm tốn lịch thiệp.
Mái tóc ba ngàn sợi đen của hắn chỉ được thắt một cách tùy tiện, phóng khoáng không chịu bị trói buộc.
Khí chất trên người hắn ta có phần tương đồng với Thượng Quan Sở, nhưng Thượng Quan Sở khôn khéo hai mặt với đôi mắt sâu hiểm khó dò, nàng vẫn như cũ không nhìn thấu được hắn ta rốt cuộc là người như thế nào.
Thế nhưng hơi thở toát ra từ người đàn ông trước mặt này khiến nàng lưu luyến không rời, giống như bản thân được nâng niu trong lòng bàn tay vỗ về che chở.
Chạm phải nét cười ấy, Cố Thanh Hy cũng không khỏi mỉm cười.
“Tiểu Hiên Hiên, người mặc quần áo màu lục nhạt đó là ai vậy?"
“Ngay đến hắn ta cô cũng không biết? Tiên thơ Dịch Thần Phi đó, cũng không biết tại sao da mặt hắn lại dày như vậy, một tiên thơ vang danh thiên hạ lại chạy tới đây tham gia đại hội đấu văn, đây không phải là tuyên bố ức hiếp người sao?”
Thì ra hắn chính là tiên thơ, thật là trẻ tuổi, cũng rất khôi ngô.
“Có lẽ hắn tới đây không phải là để lấy danh đầu”.
Vừa dứt lời, bản thân Cố Thanh Hy cũng sửng sốt, không hiểu tại sao mình lại thay người này giải thích.
“Hắn ngàn dặm xa xôi lặn lội từ Triệu Quốc tới Dạ Quốc, cô lại nói hắn không vì danh hiệu đứng đầu, xú nha đầu, đầu cô bị lừa đá rồi à?”
“Nói thế nào đây”, Cố Thanh Hy trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Vũ Hiên tự lẩm bẩm một mình: "Thật là kỳ quái, tại sao người được mời tới từ Triệu quốc, Sở quốc và Hoa quốc lần này đều là học giả nổi danh vậy”.
“Có ý gì?”
Tiêu Vũ Hiên chỉ vào những sứ thần ngồi trên băng ghế kia, giới thiệu từng người: “Ừm, cô nhìn xem, Triệu quốc mời tới ba người, một người là tiên thơ, tên tuổi tài năng của hắn không có ai trong thiên hạ không biết tới, vào đại hội đấu văn mười năm trước, hắn đã một mình khiêu chiến với tất cả tài tử tài nữ trong thiên hạ, chưa từng thất bại qua, hai người còn lại cũng là những bậc tài hoa danh tiếng vang xa”.
“Còn Sở quốc, một người là kỳ thánh, một là viện trưởng của học viện đế quốc Sở quốc, còn có một người là trạng nguyên năm nay của Sở quốc”.
“Lại nhìn Hoa quốc xem, mẹ nó, ba người đó không phải là trạng nguyên những năm trước của Hoa quốc sao? Hoa quốc này cũng quá bỉ ổi vô liêm sỉ rồi, liên tiếp ba nhà trạng nguyên trước đó cũng kéo tới”.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn các sứ giả đang chào hỏi lẫn nhau của ba nước, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng xẹt qua một tia lạnh lẽo khó nhận ra.
Chỉ là một đại hội đấu văn mà thôi, đến mức phải huy động các học giả lớn như vậy sao?
E rằng đại hội đấu văn năm nay sẽ có trò tai quái gì đó đây.
Sau lưng là tiếng nghị luận ồn ào của mọi người thuộc học viện hoàng gia.
“Thật là kỳ lạ, không phải tuyển thủ tham gia các đại hội đấu văn bao năm nay đều lựa chọn từ lớp thanh niên sao? Sở quốc, Hoa quốc, Triệu quốc sao lại cử các nhân vật lớn vang danh gần xa này đến?”
“Đúng vậy, trước đây cũng chưa từng nghe nói ba nước sẽ cử cao thủ ở đẳng cấp cao này tới, ta thấy Dạ quốc chúng ta lần này thua chắc rồi, Cố Thanh Hy là một kẻ ăn hại, Diệp Phong thì là một thường dân, còn Trạch Vương cho dù lợi hại cũng không thể so sánh với họ?”
“Trời ạ, ta đã đặt cược cho Trạch Vương cả ngàn lượng bạc, bây giờ phải làm sao mới tốt đây?”
“Ta cũng đặt hai ngàn lượng”.
“Ngươi nói xem bọn họ đúng là quá trơ trẽn, trạng nguyên của một nước cũng không biết ngại ngùng mà tới tham gia đại hội đấu văn”.
Bỗng nhiên công công thái giám kéo căng cổ họng, hét lên một tiếng chói tai: “Hoàng thượng giá đáo…”
Mọi người dồn dập đứng dậy nghênh đón, văn võ bá quan của Dạ quốc cùng người của Học viện Hoàng gia đều ào ào quỳ xuống.
“Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”
Mọi người đều quỳ rạp xuống, nếu Cố Thanh Hy không quỳ liền hiện ra có chút chói mắt.
Nhưng kêu nàng quỳ xuống trước người khác là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Cố Thanh Hy dứt khoát nửa quỳ, coi như nể mặt hắn ta, hành một lễ.
Hoàng đế mới mười lăm, mười sáu tuổi, nét non nớt trên mặt còn chưa tan hết, ngoại hình ngược lại thanh tú, hôm nay hắn mặc một thân hoàng bào màu vàng tươi ngồi lên trên ghế ở chính giữa.
Hắn quét mắt nhìn toàn trường, cao giọng nói: “Đứng dậy ngồi vào chỗ đi”.
“Tạ hoàng thượng”.
“Các vị sứ giả đường xa tới ghé thăm, vất vả rồi”, gương mặt Dạ Hoàng ánh lên vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ tới ‘chất lượng’ người được các quốc gia phái tới lại cao như vậy.
Sứ thần Hoa quốc cười đáp: “Chúng ta từ Hoa quốc tới đây, một đường này được chứng kiến sự rộng lớn và phồn vinh giàu có của Dạ quốc thực sự khiến người ta phải ngưỡng mộ không thôi mà”.
Lời nói của sứ thần Hoa quốc chớp mắt đã khiến tâm trạng của Dạ Hoàng trở nên vui vẻ hưng phấn, hoàn toàn quét sạch mây mù trước đó.
Hắn phất tay, nâng giọng nói: “Đại hội đấu văn lần này được tổ chức tại Dạ quốc là vinh hạnh của Dạ quốc, do đó nếu ai có thể giành được giải cao nhất, ngoại trừ ban thưởng 5.000 lượng vàng, 12 hòm châu báu, phàm là đàn ông của Dạ quốc ta đều có thể trực tiếp vào triều làm quan, quan bái tam phẩm, nếu là nữ sẽ phong cáo mệnh tam phẩm, nếu là người thuộc Sở quốc, Hoa quốc, Triệu quốc thì chính là khách quý của Dạ quốc”.
Phía dưới như bùng nổ, không ít người nhao nhao bàn tán.
Quan bái tam phẩm, cái này không thấp đâu.
Hơn nữa… tiền thưởng cũng quá nhiều rồi có được không?
Phần thưởng trước đây tối đa là 1.000 lượng vàng và chỉ có sáu hòm châu báu.
Không đợi bọn họ thảo luận xong, một câu nói của Dạ hoàng ngay lập tức khiến bầu không khí toàn trường ngưng trọng lại.
“Hơn nữa, trẫm còn chắp tay giao lại bảo vật truyền quốc chuông Phá hồn cho người đó”.