Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 366-368
Chương 366: Mưu kế
Sau khi Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên tách ra, Cố Thanh Hy chọc vào ngực Thanh Phong: “Này, dạo này vương gia nhà ngươi đang làm gì thế, tại sao ta lại cảm thấy hắn bận rộn suốt ngày, có phải là đang mưu mô chuyện gì không?”
“Thuộc hạ chỉ là một hạ nhân nên không rõ chuyện của chủ tử ạ”.
Hắn ta chỉ biết mình rất không muốn hầu hạ vương phi.
Thế mà lần nào cũng bắt hắn ta bảo vệ vương phi nương nương.
“Yến hội ở đâu, dẫn ta đi”.
“Vâng”.
Thanh Phong dẫn nàng đi trong hoàng cung.
Cố Thanh Hy yêu cầu hắn ta đi trước để giới thiệu phong cảnh và sở thích của các vị chủ tử trong hoàng cung.
Thanh Phong làm theo yêu cầu của nàng, bèn vừa đi vừa nói, một lát sau nhìn lại thì Cố Thanh Hy đã biến mất từ lúc nào không hay.
Thanh Phong tức muốn chết.
Lại bị vương phi bỏ nữa rồi.
Lần nào vương phi nương nương cũng trêu hắn ta.
Nếu nàng xảy ra chuyện gì trong cung thì hắn ta phải ăn nói với chủ tử thế nào đây?
Nghĩ tới đây, Thanh Phong lập tức sai người đi tìm vương phi.
Trong Ngự Hoa Viên.
Cố Thanh Hy vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Không tìm được mắt của la bàn, nàng không cam lòng.
Bỗng nhiên có tiếng quát tháo vang lên ở phía trước.
“Cái gì, lại thua? Sao có thể vậy được? Trẫm nuôi các ngươi lâu như thế, nuôi để ăn không ngồi rồi à?”
“Hoàng thượng bớt giận, quả thật là do tướng lĩnh Hoa Quốc quá giỏi, bên chúng ta không có tướng lĩnh nên...”
“Hoàng thượng, hay là chúng ta mời chiến thần về đi ạ, chỉ cần hắn hoặc thuộc hạ của hắn đi đánh, Dạ Quốc chúng ta nhất định sẽ thắng”.
“Thắng cái gì? Dù có thắng thì ngôi vua của trẫm cũng khó giữ được. Ngươi không nhìn xem dã tâm của chiến thần kìa”.
Cố Thanh Hy đứng sau hòn non bộ, thò đầu ra nhìn thì thấy người quát tháo không phải ai khác mà chính là hoàng đế Dạ Quốc.
Dạ Hoàng chỉ mới mười mấy tuổi, nhìn còn rất non nớt.
Trước mặt hắn có bảy, tám vị đại thần đang quỳ, họ run rẩy quỳ cúi đầu sát đất, không dám nhìn Dạ Hoàng, tràn đầy lo sợ.
Trong đó có phụ thân của nàng, Cố Thừa Tướng.
Một vị đại thần trong số đó lên tiếng: “Hoàng thượng, không phải Dạ Quốc chúng ta không có tướng lĩnh, mà là do chiến thần đã ra lệnh cho tất cả tướng lĩnh của Dạ Quốc chúng ta không được lên chiến trường, nếu không chiến thần sẽ không để họ yên”.
“Vô lý, trẫm là hoàng đế hay hắn là hoàng đế? Họ nhận bổng lộc của ai hả?”
Đám đại thần lại im lặng.
“Nói gì đi chứ, sao lại im hết rồi, câm hết rồi à? Hoa Quốc đã đánh tới thành Vô Song, nếu họ tiếp tục tiến vào, giang sơn của trẫm sẽ bị mất, trẫm sẽ trở thành dân mất nước, các ngươi cũng không được yên đâu”.
“Hoàng thượng, lúc này chỉ còn hai con đường có thể lựa chọn, một là chúng ta tiếp tục liều mạng ngăn cản, hai là nhờ chiến thần giúp đỡ”.
“Trẫm không thể nhờ chiến thần giúp đỡ. Chiến thần dã tâm bừng bừng, hắn đang để mắt tới ngôi vua của trẫm. Một khi hắn đuổi kẻ địch ra ngoài, tiếp theo sẽ đối phó trẫm”.
Cố Thanh Hy không nhịn được cười nhạo.
Nếu Dạ Mặc Uyên thật sự muốn giành ngôi vua của hắn thì hắn có thể làm hoàng đế đến bây giờ à?
Không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Một lúc lâu sau, Cố Thừa Tướng mới lên tiếng: “Hoàng thượng, thật ra còn có một cách khác”.
“Cách gì?”
“Tiêu lão tướng quân anh dũng thiện chiến, có thể phái ông ta xuất quân ra trận”.
“Tiêu lão tướng quân? Không được không được, nhi tử ông ta cưới quận chúa Hoa Quốc, lỡ như hai người họ cấu kết với nhau thì ngôi vua của trẫm cũng sẽ mất”.
“Hoàng thượng, Tiêu lão tướng quân trung thành tuyệt đối, có lẽ ông ta không dám phản bội Dạ Quốc. Hơn nữa, nếu ông ta muốn phản bội Dạ Quốc thì cả gia đình ông ta đã chạy trốn từ lâu, sao có thể chờ hoàng thượng phái người bao vây họ chứ? Tiêu lão tướng quân mấy đời anh dũng đều dựa vào chiến công hiển hách, trước mắt không còn cách nào khác, chỉ có thể liều lĩnh đánh cược một lần”.
Dạ tiểu hoàng đế liên tục đi qua đi lại, trong đầu vô cùng bối rối.
Cố Thừa Tướng tiếp tục nói: “Hoàng thượng có thể vừa ban ân vừa đe doạ, chỉ thả một mình Tiêu lão tướng quân ra ngoài. Nếu ông ta thắng trận thì thả cả gia đình ông ta, thăng quan ban thưởng cho ông ta. Nếu ông ta thua trận thì cho cả phủ Tướng Quân chôn cùng, để xem như vậy Tiêu lão tướng quân có dám qua loa không?”
Mắt Dạ Hoàng sáng rực lên: “Hay, kế này rất hay, cứ làm theo lời Cố Thừa Tướng. Trẫm không tin ông ta có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi người trong phủ Tướng Quân chôn cùng mình”.
Ánh mắt Cố Thanh Hy chợt lạnh đi.
Cố Thừa Tướng đề xuất mưu kế này, dù Tiêu lão tướng quân có trung thành hay không, ông ấy cũng chỉ có thể thắng trận này, rõ ràng là không muốn cho Tiêu lão tướng quân một con đường lui mà.
Tương đương với việc trận chiến này chỉ có thể thắng, không thể thua.
Thủ đoạn thật độc ác.
Dạ Hoàng nói: “Lập tức tới thiên lao truyền lệnh của trẫm, yêu cầu ông ta lập công chuộc tội, chỉ được phép thắng, không được thua, nếu không mấy trăm cái mạng của Tiêu gia đều phải chôn cùng ông ta”.
“Vâng”.
Các đại thần lần lượt lui ra, đám hạ nhân cũng bị Dạ Hoàng giải tán.
Cố Thanh Hy chậm rãi đi ra.
Dạ Hoàng giật mình: “Ai đó, bước ra đây!”
“Ồn ào gì thế, ta đâu phải ma”.
“Là ngươi, sao ngươi lại ở đây?”, Dạ Hoàng trừng mắt lên.
Dạ Mặc Uyên bắt nạt hắn thì cũng thôi, ngay cả một nha đầu xấu xí cũng bắt nạt hắn, hắn có còn là hoàng đế Dạ Quốc nữa không?
“Cảnh đêm đẹp, ta ra ngoài đi dạo”.
“Láo xược, gặp trẫm mà không biết quỳ xuống hành lễ, ngươi có để trẫm vào mắt không hả?”
Chương 367: Dụ dỗ
Cố Thanh Hy móc lỗ tai, không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Ồn quá”.
“Hỗn xược, trẫm là hoàng thượng của Dạ Quốc, cửu ngũ chí tôn, ngươi dám bất kính với trẫm như thế. Người đâu, người đâu hết rồi...”
Cố Thanh Hy khoanh hai tay trước ngực, điệu bộ thoải mái tự nhiên: “Hoàng thượng, ta khuyên người nên suy nghĩ kĩ trước khi gọi người. Dù người có gọi thị vệ tới, với thân phận chính phi chiến thần của ta, liệu họ dám bắt ta không?”
“Ngươi...”
Dạ Hoàng nổi giận, rõ ràng là nữ nhân này đang uy hiếp hắn.
Vì hắn lớn tiếng gọi, cả đám thị vệ đều bị kinh động, vội vàng chạy tới.
“Mạt tướng bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, không biết hoàng thượng gọi mạt tướng tới để...”, thị vệ trưởng dẫn đầu lén nhìn lướt qua Cố Thanh Hy, tay không kìm được chạm vào chuôi đao.
“Trẫm gọi các ngươi khi nào? Thân là thị vệ mà các ngươi lại nghễnh ngãng như thế, sao trẫm có thể yên tâm giao phó sự an toàn của mình cho các ngươi?”
“Vâng vâng vâng...”
“Còn không mau lui ra?”
“Vâng...”
Nhóm thị vệ đông nghịt vừa đến lại đi, mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc.
Cố Thanh Hy giơ ngón cái lên với hắn, cười bảo: “Hoàng thượng, trẻ con dễ dạy”.
Dạ Hoàng tức tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Trẫm chỉ thấy ngươi là một nữ tử yếu đuối, mảnh mai đáng thương, không đành lòng bắt ngươi vào thiên lao thôi”.
Hiện nay Hoa Quốc liên minh với mấy quốc gia tấn công Dạ Quốc, hắn xin Sở Quốc cứu trợ, nhưng Sở Quốc lại một lòng muốn diệt trừ Ma tộc, hoàn toàn không quan tâm đến họ.
Triều đình không có tướng lĩnh có thể dùng, tướng giỏi và binh sĩ dưới tay chiến thần lại nhiều vô số kể.
Hắn không muốn loạn trong giặc ngoài nên đành phải kìm nén cơn giận này.
“Vâng, hoàng thượng khoan dung rộng lượng nhất, sao có thể đành lòng giam hoàng thẩm của mình vào thiên lao chứ? Hoàng thượng, bây giờ người muốn làm gì nhất?”
“Tại sao trẫm phải nói cho ngươi biết?”
Dạ Hoàng trừng mắt nhìn nàng, quay lưng bỏ đi.
Cố Thanh Hy cũng không để bụng, chỉ thản nhiên nói: “Điều mà hoàng thượng đang nghĩ bây giờ là làm thế nào để đánh đuổi Hoa Quốc chứ gì, nếu ta có cách đánh đuổi được Hoa Quốc thì sao?”
Dạ Hoàng dừng bước, cười nhạo: “Ngươi? Tất cả đại thần trong triều đều không có cách, một nữ nhân như ngươi có thể làm gì? Về nhà thêu hoa đi, đại sự của triều đình không phải ngươi có thể can thiệp”.
“Đúng thế, một nữ nhân như ta không hiểu đại sự quốc gia, nhưng Dạ Vương thì hiểu đấy nhé”.
Dạ Hoàng ngẩn ra: “Chiến thần?”
“Đúng vậy, không phải chiến thần đánh trận giỏi lắm sao? Chỉ cần hắn ra tay thì còn lo gì giặc Hoa Quốc tấn công vào?”
“Trẫm sợ Hoa Quốc chưa tấn công vào, chiến thần đã tấn công trước”.
“Nếu ta nói chiến thần sẽ không tấn công hoàng cung, cũng sẽ không cướp ngôi vua của người, sẽ chỉ đánh đuổi Hoa Quốc thì sao?”
“Ngươi lấy gì để cam đoan?”
“Người là hoàng đế Dạ Quốc, mọi thứ ta có chẳng phải đều là của người sao?”, ý nàng là dù nàng cam đoan bằng gì, chung quy nó vẫn sẽ thuộc về hắn.
Nghe vậy, Dạ Hoàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, coi như nàng vẫn thức thời, biết tôn trọng hắn.
“Tại sao trẫm phải tin ngươi?”
“Người cứ nghĩ lại mà xem, Hoa Quốc điều động lực lượng cả nước tấn công Dạ Quốc chẳng qua là đang cược chiến thần sẽ không ra tay giúp người. Nếu họ đã dám kiêu ngạo tấn công chúng ta, đương nhiên cũng đã liệu trước người sẽ phái Tiêu lão tướng quân xuất chiến. Nếu họ đã liệu trước, dù người có phái Tiêu lão tướng quân xuất chiến, người cảm thấy có khả năng chiến thắng không? Hơn nữa nếu không thể thắng, Dạ Quốc cũng sẽ lâm nguy”.
Khuôn mặt non nớt của Dạ Hoàng lập tức nhăn lại.
“Với lại một khi Dạ Quốc thua, các quốc gia khác sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Chậc chậc chậc, đến lúc đó dù Dạ Quốc có muốn khắc phục khó khăn thì cũng khó”.
“Chẳng lẽ Dạ Mặc Uyên sẽ trơ mắt nhìn trẫm mất nước? Hắn cũng là hoàng thúc của Dạ Quốc mà”.
“Đúng thế, chính vì hắn là hoàng thúc của Dạ Quốc nên sau khi Dạ Quốc bị diệt, hắn sẽ điều động binh lính đánh đuổi Hoa Quốc, lúc đó hắn muốn ngồi lên ngôi vua cũng danh chính ngôn thuận, ai dám chống đối hắn? Còn người sẽ trở thành kẻ bị vứt bỏ”.
Dạ Hoàng có một đống lời muốn chặn họng nàng, nhưng lại không tìm được lý do nào có thể ngắt lời nàng.
Cố Thanh Hy nhẹ giọng: “Do đó, tốt hơn hết là người chọn tin tưởng ta. Ta đảm bảo nhất định có thể làm Dạ Mặc Uyên ra tay đánh đuổi Hoa Quốc, đảm bảo Dạ Quốc được bình yên”.
“Dạ Mặc Uyên sẽ nghe lời ngươi?”
“Đương nhiên, chắc hẳn hoàng thượng cũng đã nghe nói vương gia cưng chiều ta thế nào rồi nhỉ?”
“Nhưng tại sao ngươi lại muốn giúp ta?”, hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng càng nghĩ càng không nghĩ ra rốt cuộc không đúng chỗ nào.
“Không phải ta đang mang thai con của chiến thần sao? Vài ngày trước ta nằm mơ thấy Quan Âm báo mộng, Quan Âm nương nương nói chiến thần đã giết quá nhiều người, sát khí quá nặng, đứa bé bị hắn làm ảnh hưởng nên rất khó bình an ra đời, trừ phi tìm được một đôi mắt trái tim đeo trên người mới có thể bảo vệ đứa bé bình an. Ta nghĩ hoàng thượng là chân long thiên tử, nếu người đích thân ra tay tìm giúp ta, vậy thì ta nhất định sẽ tìm được đôi mắt trái tim mà Quan Âm nương nương báo mộng”.
“Quan Âm nương nương có nói đứa bé trong bụng ngươi là nam hay nữ không?”
“Có, là nữ hài, giống ta”.
Chương 368: Nhớ ra
Dạ Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Nữ hài thì tốt rồi, nếu là nam hài, nói không chừng chiến thần sẽ cướp ngôi vua cho con hắn.
“Được thôi, muốn trẫm tìm đôi mắt trái tim giúp ngươi cũng được, ngươi giúp trẫm đuổi giặc trước đi”.
“Hai bên thực hiện cùng lúc sẽ tiết kiệm thời gian, để ta vẽ hình đôi mắt trái tim cho người xem. Đúng rồi, đôi mắt trái tim mà Quan Âm bảo ta tìm có lịch sử nghìn năm, là một món đồ cổ, người đừng tìm mấy thứ lung tung đấy”.
Cố Thanh Hy nâng bút vẽ hình đôi mắt trái tim.
“Tỉ lệ phải bằng nhau, nhiều một tấc không được, thiếu một tấc cũng không được, phải giống nhau như đúc”.
Dạ Hoàng cau mày: “Phức tạp thế à? Vừa phải có lịch sử nghìn năm, vừa phải có kích thước bằng nhau, cái này khó tìm lắm”.
“So với giang sơn Dạ Quốc, hoàng thượng cảm thấy cái này khó tìm hay giang sơn khó thủ?”
Dạ Hoàng nổi giận.
Nói trơn tru thật, sao lúc trước hắn không biết miệng nàng lại lanh lợi như vậy?
Hắn cầm bức tranh lên xem đi xem lại, không khỏi khó hiểu: “Lạ thật, sao ta lại thấy đôi mắt trái tim này quen thế nhỉ? Có phải nó là một viên đá quý có màu đỏ rực như đá máu, đỏ như sắp rỉ máu không?”
Cố Thanh Hy kinh ngạc: “Sao thế, người đã gặp nó rồi hả?”
“Cái này... Trẫm cũng không nhớ, nhưng hình như trẫm đã từng nhìn thấy nó lúc nhỏ, bởi vì nó có hình trái tim, nhìn rất đẹp, chỉ là nó có màu đỏ rất đáng sợ nên trẫm còn nhớ đại khái”.
“Vậy đôi mắt trái tim này ở đâu?”
“Lâu quá rồi, trẫm không nhớ, chỉ biết là từng nhìn thấy một lần hồi nhỏ”.
Cố Thanh Hy giật bức tranh lại, lập tức trở mặt: “Hoàng thượng cố gắng nhớ lại xem, nếu hoàng thượng không nhớ mình đã từng nhìn thấy đôi mắt trái tim ở đâu thì ta cũng sẽ không nghĩ ra cách dụ chiến thần đánh giặc”.
“Ngươi... Ngươi đang uy hiếp ta đó à?”
“Người thích nghĩ thế nào thì tuỳ, dù sao thì lỡ như giang sơn có mất cũng không liên quan đến ta, ta vẫn được ăn ngon mặc đẹp như thường”.
“Cố Thanh Hy, ngươi láo xược!”
“Ai bảo ta là hoàng thẩm của người, ai bảo ta là thê tử của chiến thần làm gì, vậy nên dù ta có láo xược thì cũng có tư cách kiêu ngạo. Nếu người không phục thì cứ đi tìm Dạ Mặc Uyên”.
Nếu không phải vì ngại thân phận của nàng, Dạ Hoàng rất muốn ban cho nàng một dải lụa trắng để nàng tự tử ngay bây giờ.
Bỗng nhiên, hắn chợt hoàn hồn: “Hình như trẫm nhớ ra rồi, là Đương Đương công chúa. Hồi nhỏ Đương Đương công chúa có đeo đôi mắt trái tim trên cổ, nó đỏ như sắp rỉ máu, rất nhiều người cười nhạo muội ấy, sau đó Đương Đương công chúa nổi giận, không chịu đeo sợi dây chuyền đó nữa, kể từ đó không còn nhìn thấy nữa”.
“Vậy nên ý của người là đôi mắt trái tim ở chỗ của Đương Đương công chúa?”
“Có lẽ là vậy, nhưng với tính tình của Đương Đương công chúa, nếu muội ấy không thích thứ gì thì sẽ vứt, không biết sợi dây chuyền đó có bị muội ấy vứt đi hay không”.
“Hôm nay là lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa đúng không?”
“Đúng... Đúng vậy”.
“Đi thôi, chúng ta đi xem”.
“Chẳng phải ngươi vừa mới bảo chỉ cần trẫm giúp ngươi tìm được đôi mắt trái tim, ngươi sẽ đuổi giặc giúp trẫm sao?”
“Đúng thế, ta có nói, nhưng không phải bây giờ người chưa giúp ta tìm được sao, khi nào tìm được rồi tính”.
“Nhưng... Haizz... Ngươi bỏ tay ra, trẫm là hoàng thượng Dạ Quốc, cửu ngũ chí tôn, ngươi nắm cổ áo trẫm thế này thì trẫm biết để mặt mũi ở đâu?”
“Ồn quá”.
“Buông tay, Cố Thanh Hy, trẫm ra lệnh cho ngươi buông tay!”
Dù Dạ Hoàng có vùng vẫy thế nào vẫn bị nắm cổ áo kéo đi như một đứa trẻ.
Trên đường đi có vài cung nữ và thị vệ nhìn thấy, chỉ là không ai dám lên tiếng, cả đám đều quỳ phục xuống đất, sợ đến mức toàn thân run bần bật.
Ở một nơi khác của Ngự Hoa Viên, nơi đó có ca hát nhảy múa, tiếng sáo trúc văng vẳng khắp hoàng cung.
Không ít đại thần dẫn theo thê nữ đến đây tham dự lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa.
Thái Hậu ngồi thẳng trên ghế chủ toạ thứ hai với nụ cười vui vẻ trên mặt.
Không biết Đương Đương công chúa đang nói gì với ai mà thỉnh thoảng cười rất tươi.
Khung cảnh vui vẻ nơi đây đã bị làm gián đoạn bởi một câu nói của thái giám.
“Hoàng thượng giá lâm, Dạ Vương phi giá lâm”.
Đương Đương công chúa lập tức sầm mặt lại.
Hoàng thượng đến thì không sao, nhưng còn Cố Thanh Hy tới đây làm gì?
Hôm nay là lễ trưởng thành của nàng ta, nàng ta cũng không mời Cố Thanh Hy.
“Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Dạ Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.
Tất cả đại thần đồng loạt quỳ xuống.
Đương Đương công chúa đứng lên, bực bội nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy: “Hoàng đế ca ca, huynh đưa Cố Thanh Hy đến đây làm gì vậy?”
Mang bực bội tới cho nàng ta à?
Hôm nay là lễ trưởng thành của nàng ta đấy.
Dạ Hoàng chỉnh lại cổ áo bị làm nhăn của mình, giả vờ bình tĩnh quát: “Ăn nói kiểu gì vậy, nàng là hoàng thẩm của muội đấy!”
“Hoàng đế ca ca”.
Cố Thanh Hy cười nháy mắt: “Đã nghe thấy chưa, ta là hoàng thẩm của cô đấy, gặp hoàng thẩm mà không biết hành lễ, thật thiếu lễ phép”.
“Ngươi...”
Đương Đương công chúa giơ tay định tát nàng một bạt tai.
Nàng ta vẫn chưa quên Cố Thanh Hy đã sỉ nhục nàng ta thế nào ở phòng đấu giá Phong Tương.
Đó là lần nàng ta xấu hổ nhất kể từ khi chào đời cho đến nay.
Và cũng là lần mất mặt nhất.
Đến bây giờ vẫn còn có không ít người cười nhạo nàng ta.
Sau khi Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên tách ra, Cố Thanh Hy chọc vào ngực Thanh Phong: “Này, dạo này vương gia nhà ngươi đang làm gì thế, tại sao ta lại cảm thấy hắn bận rộn suốt ngày, có phải là đang mưu mô chuyện gì không?”
“Thuộc hạ chỉ là một hạ nhân nên không rõ chuyện của chủ tử ạ”.
Hắn ta chỉ biết mình rất không muốn hầu hạ vương phi.
Thế mà lần nào cũng bắt hắn ta bảo vệ vương phi nương nương.
“Yến hội ở đâu, dẫn ta đi”.
“Vâng”.
Thanh Phong dẫn nàng đi trong hoàng cung.
Cố Thanh Hy yêu cầu hắn ta đi trước để giới thiệu phong cảnh và sở thích của các vị chủ tử trong hoàng cung.
Thanh Phong làm theo yêu cầu của nàng, bèn vừa đi vừa nói, một lát sau nhìn lại thì Cố Thanh Hy đã biến mất từ lúc nào không hay.
Thanh Phong tức muốn chết.
Lại bị vương phi bỏ nữa rồi.
Lần nào vương phi nương nương cũng trêu hắn ta.
Nếu nàng xảy ra chuyện gì trong cung thì hắn ta phải ăn nói với chủ tử thế nào đây?
Nghĩ tới đây, Thanh Phong lập tức sai người đi tìm vương phi.
Trong Ngự Hoa Viên.
Cố Thanh Hy vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Không tìm được mắt của la bàn, nàng không cam lòng.
Bỗng nhiên có tiếng quát tháo vang lên ở phía trước.
“Cái gì, lại thua? Sao có thể vậy được? Trẫm nuôi các ngươi lâu như thế, nuôi để ăn không ngồi rồi à?”
“Hoàng thượng bớt giận, quả thật là do tướng lĩnh Hoa Quốc quá giỏi, bên chúng ta không có tướng lĩnh nên...”
“Hoàng thượng, hay là chúng ta mời chiến thần về đi ạ, chỉ cần hắn hoặc thuộc hạ của hắn đi đánh, Dạ Quốc chúng ta nhất định sẽ thắng”.
“Thắng cái gì? Dù có thắng thì ngôi vua của trẫm cũng khó giữ được. Ngươi không nhìn xem dã tâm của chiến thần kìa”.
Cố Thanh Hy đứng sau hòn non bộ, thò đầu ra nhìn thì thấy người quát tháo không phải ai khác mà chính là hoàng đế Dạ Quốc.
Dạ Hoàng chỉ mới mười mấy tuổi, nhìn còn rất non nớt.
Trước mặt hắn có bảy, tám vị đại thần đang quỳ, họ run rẩy quỳ cúi đầu sát đất, không dám nhìn Dạ Hoàng, tràn đầy lo sợ.
Trong đó có phụ thân của nàng, Cố Thừa Tướng.
Một vị đại thần trong số đó lên tiếng: “Hoàng thượng, không phải Dạ Quốc chúng ta không có tướng lĩnh, mà là do chiến thần đã ra lệnh cho tất cả tướng lĩnh của Dạ Quốc chúng ta không được lên chiến trường, nếu không chiến thần sẽ không để họ yên”.
“Vô lý, trẫm là hoàng đế hay hắn là hoàng đế? Họ nhận bổng lộc của ai hả?”
Đám đại thần lại im lặng.
“Nói gì đi chứ, sao lại im hết rồi, câm hết rồi à? Hoa Quốc đã đánh tới thành Vô Song, nếu họ tiếp tục tiến vào, giang sơn của trẫm sẽ bị mất, trẫm sẽ trở thành dân mất nước, các ngươi cũng không được yên đâu”.
“Hoàng thượng, lúc này chỉ còn hai con đường có thể lựa chọn, một là chúng ta tiếp tục liều mạng ngăn cản, hai là nhờ chiến thần giúp đỡ”.
“Trẫm không thể nhờ chiến thần giúp đỡ. Chiến thần dã tâm bừng bừng, hắn đang để mắt tới ngôi vua của trẫm. Một khi hắn đuổi kẻ địch ra ngoài, tiếp theo sẽ đối phó trẫm”.
Cố Thanh Hy không nhịn được cười nhạo.
Nếu Dạ Mặc Uyên thật sự muốn giành ngôi vua của hắn thì hắn có thể làm hoàng đế đến bây giờ à?
Không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Một lúc lâu sau, Cố Thừa Tướng mới lên tiếng: “Hoàng thượng, thật ra còn có một cách khác”.
“Cách gì?”
“Tiêu lão tướng quân anh dũng thiện chiến, có thể phái ông ta xuất quân ra trận”.
“Tiêu lão tướng quân? Không được không được, nhi tử ông ta cưới quận chúa Hoa Quốc, lỡ như hai người họ cấu kết với nhau thì ngôi vua của trẫm cũng sẽ mất”.
“Hoàng thượng, Tiêu lão tướng quân trung thành tuyệt đối, có lẽ ông ta không dám phản bội Dạ Quốc. Hơn nữa, nếu ông ta muốn phản bội Dạ Quốc thì cả gia đình ông ta đã chạy trốn từ lâu, sao có thể chờ hoàng thượng phái người bao vây họ chứ? Tiêu lão tướng quân mấy đời anh dũng đều dựa vào chiến công hiển hách, trước mắt không còn cách nào khác, chỉ có thể liều lĩnh đánh cược một lần”.
Dạ tiểu hoàng đế liên tục đi qua đi lại, trong đầu vô cùng bối rối.
Cố Thừa Tướng tiếp tục nói: “Hoàng thượng có thể vừa ban ân vừa đe doạ, chỉ thả một mình Tiêu lão tướng quân ra ngoài. Nếu ông ta thắng trận thì thả cả gia đình ông ta, thăng quan ban thưởng cho ông ta. Nếu ông ta thua trận thì cho cả phủ Tướng Quân chôn cùng, để xem như vậy Tiêu lão tướng quân có dám qua loa không?”
Mắt Dạ Hoàng sáng rực lên: “Hay, kế này rất hay, cứ làm theo lời Cố Thừa Tướng. Trẫm không tin ông ta có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi người trong phủ Tướng Quân chôn cùng mình”.
Ánh mắt Cố Thanh Hy chợt lạnh đi.
Cố Thừa Tướng đề xuất mưu kế này, dù Tiêu lão tướng quân có trung thành hay không, ông ấy cũng chỉ có thể thắng trận này, rõ ràng là không muốn cho Tiêu lão tướng quân một con đường lui mà.
Tương đương với việc trận chiến này chỉ có thể thắng, không thể thua.
Thủ đoạn thật độc ác.
Dạ Hoàng nói: “Lập tức tới thiên lao truyền lệnh của trẫm, yêu cầu ông ta lập công chuộc tội, chỉ được phép thắng, không được thua, nếu không mấy trăm cái mạng của Tiêu gia đều phải chôn cùng ông ta”.
“Vâng”.
Các đại thần lần lượt lui ra, đám hạ nhân cũng bị Dạ Hoàng giải tán.
Cố Thanh Hy chậm rãi đi ra.
Dạ Hoàng giật mình: “Ai đó, bước ra đây!”
“Ồn ào gì thế, ta đâu phải ma”.
“Là ngươi, sao ngươi lại ở đây?”, Dạ Hoàng trừng mắt lên.
Dạ Mặc Uyên bắt nạt hắn thì cũng thôi, ngay cả một nha đầu xấu xí cũng bắt nạt hắn, hắn có còn là hoàng đế Dạ Quốc nữa không?
“Cảnh đêm đẹp, ta ra ngoài đi dạo”.
“Láo xược, gặp trẫm mà không biết quỳ xuống hành lễ, ngươi có để trẫm vào mắt không hả?”
Chương 367: Dụ dỗ
Cố Thanh Hy móc lỗ tai, không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Ồn quá”.
“Hỗn xược, trẫm là hoàng thượng của Dạ Quốc, cửu ngũ chí tôn, ngươi dám bất kính với trẫm như thế. Người đâu, người đâu hết rồi...”
Cố Thanh Hy khoanh hai tay trước ngực, điệu bộ thoải mái tự nhiên: “Hoàng thượng, ta khuyên người nên suy nghĩ kĩ trước khi gọi người. Dù người có gọi thị vệ tới, với thân phận chính phi chiến thần của ta, liệu họ dám bắt ta không?”
“Ngươi...”
Dạ Hoàng nổi giận, rõ ràng là nữ nhân này đang uy hiếp hắn.
Vì hắn lớn tiếng gọi, cả đám thị vệ đều bị kinh động, vội vàng chạy tới.
“Mạt tướng bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, không biết hoàng thượng gọi mạt tướng tới để...”, thị vệ trưởng dẫn đầu lén nhìn lướt qua Cố Thanh Hy, tay không kìm được chạm vào chuôi đao.
“Trẫm gọi các ngươi khi nào? Thân là thị vệ mà các ngươi lại nghễnh ngãng như thế, sao trẫm có thể yên tâm giao phó sự an toàn của mình cho các ngươi?”
“Vâng vâng vâng...”
“Còn không mau lui ra?”
“Vâng...”
Nhóm thị vệ đông nghịt vừa đến lại đi, mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc.
Cố Thanh Hy giơ ngón cái lên với hắn, cười bảo: “Hoàng thượng, trẻ con dễ dạy”.
Dạ Hoàng tức tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Trẫm chỉ thấy ngươi là một nữ tử yếu đuối, mảnh mai đáng thương, không đành lòng bắt ngươi vào thiên lao thôi”.
Hiện nay Hoa Quốc liên minh với mấy quốc gia tấn công Dạ Quốc, hắn xin Sở Quốc cứu trợ, nhưng Sở Quốc lại một lòng muốn diệt trừ Ma tộc, hoàn toàn không quan tâm đến họ.
Triều đình không có tướng lĩnh có thể dùng, tướng giỏi và binh sĩ dưới tay chiến thần lại nhiều vô số kể.
Hắn không muốn loạn trong giặc ngoài nên đành phải kìm nén cơn giận này.
“Vâng, hoàng thượng khoan dung rộng lượng nhất, sao có thể đành lòng giam hoàng thẩm của mình vào thiên lao chứ? Hoàng thượng, bây giờ người muốn làm gì nhất?”
“Tại sao trẫm phải nói cho ngươi biết?”
Dạ Hoàng trừng mắt nhìn nàng, quay lưng bỏ đi.
Cố Thanh Hy cũng không để bụng, chỉ thản nhiên nói: “Điều mà hoàng thượng đang nghĩ bây giờ là làm thế nào để đánh đuổi Hoa Quốc chứ gì, nếu ta có cách đánh đuổi được Hoa Quốc thì sao?”
Dạ Hoàng dừng bước, cười nhạo: “Ngươi? Tất cả đại thần trong triều đều không có cách, một nữ nhân như ngươi có thể làm gì? Về nhà thêu hoa đi, đại sự của triều đình không phải ngươi có thể can thiệp”.
“Đúng thế, một nữ nhân như ta không hiểu đại sự quốc gia, nhưng Dạ Vương thì hiểu đấy nhé”.
Dạ Hoàng ngẩn ra: “Chiến thần?”
“Đúng vậy, không phải chiến thần đánh trận giỏi lắm sao? Chỉ cần hắn ra tay thì còn lo gì giặc Hoa Quốc tấn công vào?”
“Trẫm sợ Hoa Quốc chưa tấn công vào, chiến thần đã tấn công trước”.
“Nếu ta nói chiến thần sẽ không tấn công hoàng cung, cũng sẽ không cướp ngôi vua của người, sẽ chỉ đánh đuổi Hoa Quốc thì sao?”
“Ngươi lấy gì để cam đoan?”
“Người là hoàng đế Dạ Quốc, mọi thứ ta có chẳng phải đều là của người sao?”, ý nàng là dù nàng cam đoan bằng gì, chung quy nó vẫn sẽ thuộc về hắn.
Nghe vậy, Dạ Hoàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, coi như nàng vẫn thức thời, biết tôn trọng hắn.
“Tại sao trẫm phải tin ngươi?”
“Người cứ nghĩ lại mà xem, Hoa Quốc điều động lực lượng cả nước tấn công Dạ Quốc chẳng qua là đang cược chiến thần sẽ không ra tay giúp người. Nếu họ đã dám kiêu ngạo tấn công chúng ta, đương nhiên cũng đã liệu trước người sẽ phái Tiêu lão tướng quân xuất chiến. Nếu họ đã liệu trước, dù người có phái Tiêu lão tướng quân xuất chiến, người cảm thấy có khả năng chiến thắng không? Hơn nữa nếu không thể thắng, Dạ Quốc cũng sẽ lâm nguy”.
Khuôn mặt non nớt của Dạ Hoàng lập tức nhăn lại.
“Với lại một khi Dạ Quốc thua, các quốc gia khác sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Chậc chậc chậc, đến lúc đó dù Dạ Quốc có muốn khắc phục khó khăn thì cũng khó”.
“Chẳng lẽ Dạ Mặc Uyên sẽ trơ mắt nhìn trẫm mất nước? Hắn cũng là hoàng thúc của Dạ Quốc mà”.
“Đúng thế, chính vì hắn là hoàng thúc của Dạ Quốc nên sau khi Dạ Quốc bị diệt, hắn sẽ điều động binh lính đánh đuổi Hoa Quốc, lúc đó hắn muốn ngồi lên ngôi vua cũng danh chính ngôn thuận, ai dám chống đối hắn? Còn người sẽ trở thành kẻ bị vứt bỏ”.
Dạ Hoàng có một đống lời muốn chặn họng nàng, nhưng lại không tìm được lý do nào có thể ngắt lời nàng.
Cố Thanh Hy nhẹ giọng: “Do đó, tốt hơn hết là người chọn tin tưởng ta. Ta đảm bảo nhất định có thể làm Dạ Mặc Uyên ra tay đánh đuổi Hoa Quốc, đảm bảo Dạ Quốc được bình yên”.
“Dạ Mặc Uyên sẽ nghe lời ngươi?”
“Đương nhiên, chắc hẳn hoàng thượng cũng đã nghe nói vương gia cưng chiều ta thế nào rồi nhỉ?”
“Nhưng tại sao ngươi lại muốn giúp ta?”, hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng càng nghĩ càng không nghĩ ra rốt cuộc không đúng chỗ nào.
“Không phải ta đang mang thai con của chiến thần sao? Vài ngày trước ta nằm mơ thấy Quan Âm báo mộng, Quan Âm nương nương nói chiến thần đã giết quá nhiều người, sát khí quá nặng, đứa bé bị hắn làm ảnh hưởng nên rất khó bình an ra đời, trừ phi tìm được một đôi mắt trái tim đeo trên người mới có thể bảo vệ đứa bé bình an. Ta nghĩ hoàng thượng là chân long thiên tử, nếu người đích thân ra tay tìm giúp ta, vậy thì ta nhất định sẽ tìm được đôi mắt trái tim mà Quan Âm nương nương báo mộng”.
“Quan Âm nương nương có nói đứa bé trong bụng ngươi là nam hay nữ không?”
“Có, là nữ hài, giống ta”.
Chương 368: Nhớ ra
Dạ Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Nữ hài thì tốt rồi, nếu là nam hài, nói không chừng chiến thần sẽ cướp ngôi vua cho con hắn.
“Được thôi, muốn trẫm tìm đôi mắt trái tim giúp ngươi cũng được, ngươi giúp trẫm đuổi giặc trước đi”.
“Hai bên thực hiện cùng lúc sẽ tiết kiệm thời gian, để ta vẽ hình đôi mắt trái tim cho người xem. Đúng rồi, đôi mắt trái tim mà Quan Âm bảo ta tìm có lịch sử nghìn năm, là một món đồ cổ, người đừng tìm mấy thứ lung tung đấy”.
Cố Thanh Hy nâng bút vẽ hình đôi mắt trái tim.
“Tỉ lệ phải bằng nhau, nhiều một tấc không được, thiếu một tấc cũng không được, phải giống nhau như đúc”.
Dạ Hoàng cau mày: “Phức tạp thế à? Vừa phải có lịch sử nghìn năm, vừa phải có kích thước bằng nhau, cái này khó tìm lắm”.
“So với giang sơn Dạ Quốc, hoàng thượng cảm thấy cái này khó tìm hay giang sơn khó thủ?”
Dạ Hoàng nổi giận.
Nói trơn tru thật, sao lúc trước hắn không biết miệng nàng lại lanh lợi như vậy?
Hắn cầm bức tranh lên xem đi xem lại, không khỏi khó hiểu: “Lạ thật, sao ta lại thấy đôi mắt trái tim này quen thế nhỉ? Có phải nó là một viên đá quý có màu đỏ rực như đá máu, đỏ như sắp rỉ máu không?”
Cố Thanh Hy kinh ngạc: “Sao thế, người đã gặp nó rồi hả?”
“Cái này... Trẫm cũng không nhớ, nhưng hình như trẫm đã từng nhìn thấy nó lúc nhỏ, bởi vì nó có hình trái tim, nhìn rất đẹp, chỉ là nó có màu đỏ rất đáng sợ nên trẫm còn nhớ đại khái”.
“Vậy đôi mắt trái tim này ở đâu?”
“Lâu quá rồi, trẫm không nhớ, chỉ biết là từng nhìn thấy một lần hồi nhỏ”.
Cố Thanh Hy giật bức tranh lại, lập tức trở mặt: “Hoàng thượng cố gắng nhớ lại xem, nếu hoàng thượng không nhớ mình đã từng nhìn thấy đôi mắt trái tim ở đâu thì ta cũng sẽ không nghĩ ra cách dụ chiến thần đánh giặc”.
“Ngươi... Ngươi đang uy hiếp ta đó à?”
“Người thích nghĩ thế nào thì tuỳ, dù sao thì lỡ như giang sơn có mất cũng không liên quan đến ta, ta vẫn được ăn ngon mặc đẹp như thường”.
“Cố Thanh Hy, ngươi láo xược!”
“Ai bảo ta là hoàng thẩm của người, ai bảo ta là thê tử của chiến thần làm gì, vậy nên dù ta có láo xược thì cũng có tư cách kiêu ngạo. Nếu người không phục thì cứ đi tìm Dạ Mặc Uyên”.
Nếu không phải vì ngại thân phận của nàng, Dạ Hoàng rất muốn ban cho nàng một dải lụa trắng để nàng tự tử ngay bây giờ.
Bỗng nhiên, hắn chợt hoàn hồn: “Hình như trẫm nhớ ra rồi, là Đương Đương công chúa. Hồi nhỏ Đương Đương công chúa có đeo đôi mắt trái tim trên cổ, nó đỏ như sắp rỉ máu, rất nhiều người cười nhạo muội ấy, sau đó Đương Đương công chúa nổi giận, không chịu đeo sợi dây chuyền đó nữa, kể từ đó không còn nhìn thấy nữa”.
“Vậy nên ý của người là đôi mắt trái tim ở chỗ của Đương Đương công chúa?”
“Có lẽ là vậy, nhưng với tính tình của Đương Đương công chúa, nếu muội ấy không thích thứ gì thì sẽ vứt, không biết sợi dây chuyền đó có bị muội ấy vứt đi hay không”.
“Hôm nay là lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa đúng không?”
“Đúng... Đúng vậy”.
“Đi thôi, chúng ta đi xem”.
“Chẳng phải ngươi vừa mới bảo chỉ cần trẫm giúp ngươi tìm được đôi mắt trái tim, ngươi sẽ đuổi giặc giúp trẫm sao?”
“Đúng thế, ta có nói, nhưng không phải bây giờ người chưa giúp ta tìm được sao, khi nào tìm được rồi tính”.
“Nhưng... Haizz... Ngươi bỏ tay ra, trẫm là hoàng thượng Dạ Quốc, cửu ngũ chí tôn, ngươi nắm cổ áo trẫm thế này thì trẫm biết để mặt mũi ở đâu?”
“Ồn quá”.
“Buông tay, Cố Thanh Hy, trẫm ra lệnh cho ngươi buông tay!”
Dù Dạ Hoàng có vùng vẫy thế nào vẫn bị nắm cổ áo kéo đi như một đứa trẻ.
Trên đường đi có vài cung nữ và thị vệ nhìn thấy, chỉ là không ai dám lên tiếng, cả đám đều quỳ phục xuống đất, sợ đến mức toàn thân run bần bật.
Ở một nơi khác của Ngự Hoa Viên, nơi đó có ca hát nhảy múa, tiếng sáo trúc văng vẳng khắp hoàng cung.
Không ít đại thần dẫn theo thê nữ đến đây tham dự lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa.
Thái Hậu ngồi thẳng trên ghế chủ toạ thứ hai với nụ cười vui vẻ trên mặt.
Không biết Đương Đương công chúa đang nói gì với ai mà thỉnh thoảng cười rất tươi.
Khung cảnh vui vẻ nơi đây đã bị làm gián đoạn bởi một câu nói của thái giám.
“Hoàng thượng giá lâm, Dạ Vương phi giá lâm”.
Đương Đương công chúa lập tức sầm mặt lại.
Hoàng thượng đến thì không sao, nhưng còn Cố Thanh Hy tới đây làm gì?
Hôm nay là lễ trưởng thành của nàng ta, nàng ta cũng không mời Cố Thanh Hy.
“Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Dạ Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.
Tất cả đại thần đồng loạt quỳ xuống.
Đương Đương công chúa đứng lên, bực bội nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy: “Hoàng đế ca ca, huynh đưa Cố Thanh Hy đến đây làm gì vậy?”
Mang bực bội tới cho nàng ta à?
Hôm nay là lễ trưởng thành của nàng ta đấy.
Dạ Hoàng chỉnh lại cổ áo bị làm nhăn của mình, giả vờ bình tĩnh quát: “Ăn nói kiểu gì vậy, nàng là hoàng thẩm của muội đấy!”
“Hoàng đế ca ca”.
Cố Thanh Hy cười nháy mắt: “Đã nghe thấy chưa, ta là hoàng thẩm của cô đấy, gặp hoàng thẩm mà không biết hành lễ, thật thiếu lễ phép”.
“Ngươi...”
Đương Đương công chúa giơ tay định tát nàng một bạt tai.
Nàng ta vẫn chưa quên Cố Thanh Hy đã sỉ nhục nàng ta thế nào ở phòng đấu giá Phong Tương.
Đó là lần nàng ta xấu hổ nhất kể từ khi chào đời cho đến nay.
Và cũng là lần mất mặt nhất.
Đến bây giờ vẫn còn có không ít người cười nhạo nàng ta.