Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 401-404
Chương 401: Bế nhầm người
Cùng lúc Dạ Mặc Uyên đẩy Cố Thanh Hy ra.
Ma chủ Tư Mạc Phi dùng cơ thể mình chống đỡ lỗ hổng bị nứt của trận pháp, đồng thời vung tay phải. Những đóa hoa mạn đà la kèm theo dây leo há to chiếc miệng như bồn máu, dường như mọc mắt, gặm nhấm tay xương khô vang tiếng răng rắc.
Tay xương khô đao thương bất nhập lại giống như đậu phụ không chịu nổi một đòn trước hoa mạn đà la xinh đẹp, từng đôi tay xương khô bị cắn nuốt vào bụng hoa.
Không còn sự ràng buộc của tay xương khô, Dạ Mặc Uyên điểm mũi chân bay lên khỏi mặt đất, lao ra khỏi trận Cổn Đao đầy hung hiểm.
Trái tim căng thẳng của mọi người mới hơi thả lỏng.
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là chủ tử của bọn họ đã mất mạng.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim bọn họ lại trở nên căng thẳng.
Bởi vì hoa mạn đà la ăn thịt người mà ma chủ gọi ra không biết có bao nhiêu đóa, miễn cưỡng ngăn chặn được dây mềm.
Đây là một chuyện tốt.
Nhưng…
Nhưng sao ma chủ lại bế Vương gia đang bị thương nặng.
Hơn nữa…
Hơn nữa còn là bế công chúa.
Bọn họ…
Nhìn lầm rồi sao?
Mắt mù rồi sao?
Mọi người dụi mắt, nhưng vẫn nhìn thấy ma chủ bế Dạ Mặc Uyên lao ra khỏi hung trận thượng cổ, trên mặt ma chủ vẫn tràn ngập nụ cười tươi rói.
Chuyện… chuyện này…
“Bốp…”
Nụ cười của ma chủ vẫn còn đó, mặt lại bị tát một cái thật mạnh. Người bị hắn ta bế công chúa trong tay cũng lộn nhào một cách lưu loát, rời khỏi vòng tay hắn ta.
Ma chủ sững sờ, ôm gò má nóng bừng của mình, ngẩn ngơ nhìn Dạ Mặc Uyên chảy máu đầm đìa ở trước mặt đang phẫn nộ nhìn hắn ta.
Sau đó lại nhìn sang Cố Thanh Hy ở bên cạnh, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Còn những người ở sơn trang Thu Phong, bao gồm thuộc hạ của hắn ta, ai nấy đều há hốc miệng to đến nỗi có thể nhét vừa quả trứng gà.
“Nhìn bản tọa làm gì? Tiểu tỷ tỷ, tỷ bị thương nặng như vậy, sao sức lực tay vẫn lớn thế, đánh cho bản tọa không những mặt đau rát, mà răng cũng sắp rụng mất. Ui… đau thật đấy, tiểu tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ oán giận ta không xông vào cứu tỷ ngay?”
Huyết Sát không muốn thấy chủ tử nhà mình bị người ta xem như trò cười nữa, nhắc nhở: “Chủ tử, người vừa đánh ngài… là chiến thần Dạ Mặc Uyên”.
“Ngươi nói cái gì?”
“Người đánh ngài là Dạ Mặc Uyên, người ngài bế cũng là Dạ Mặc Uyên”.
Dung nhan tuyệt thế như yêu nghiệt của ma chủ biến sắc liên tục, cứ như vải nhuộm.
Tim mọi người đập thình thịch, ai nấy lùi ra sau.
Ma chủ nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt yêu dị quyến rũ nhuốm vẻ tức giận: “Chẳng trách bản tọa lại cảm thấy sao tiểu tỷ tỷ lại mập lên. Dạ Mặc Uyên, ngươi có thấy buồn nôn không?”
Dạ Mặc Uyên khinh bỉ cười nhạo.
Ai buồn nôn?
Hắn không giết hắn ta đã là không tệ rồi.
Đường đường là chiến thần lại bị một gã đàn ông bế, truyền ra ngoài thì mặt mũi hắn để đâu.
“Ầm…”
Cũng không biết là ma chủ hay Dạ Mặc Uyên ra tay trước, cả mặt đất đều rung chuyển, gạch ngói xung quanh cũng bị đánh bay đầy trời.
“Ầm ầm ầm…”
Sơn trang Thu Phong lập lòe quyền ảnh, sát khí đằng đằng. Trong cơn thịnh nộ, hai người ra chiêu đều ác.
“Phụt…”
Cố Thanh Hy miễn cưỡng đứng dậy, phun ra ngụm máu, cả người ngã thẳng xuống.
“Vương phi nương nương…”
“Cháu gái…”
Tiếng hô kinh ngạc của mọi người khiến ma chủ và Dạ Mặc Uyên đồng thời thu tay, bay thật nhanh đến trước mặt Cố Thanh Hy.
Dạ Mặc Uyên muốn đi dìu nàng, nhưng vì trong lòng vang lên câu nói của Cố Thanh Hy, nàng chỉ đang lợi dụng hắn, trong bụng cũng không mang đứa con của hắn, nên hắn đã do dự.
Cho nên bị ma chủ giành bế trước.
“Tiểu tỷ tỷ, trời ạ, tỷ bị thương nặng quá”.
Ma chủ đặt hai tay lên lưng nàng, công lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào cơ thể nàng, giúp nàng áp chế nội tức, đồng thời cho người nhanh chóng cầm máu giúp nàng.
Nhưng cả người nàng đều bị thương, máu như vỡ đê, trong thời gian ngắn hoàn toàn không cầm được.
Mọi người lại trở nên lo lắng.
Dạ Mặc Uyên cũng bị thương không nhẹ, máu chảy từ trên người hắn xuống rơi lách tách.
Nhưng hắn từ chối để thái y trị thương, chỉ đứng trên cao nhìn xuống Cố Thanh Hy một cách lạnh lùng.
Cố Thanh Hy đau đớn nhíu mày, đôi mắt trắng đen rõ ràng vẫn luôn nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người có quá nhiều lời muốn nói, có quá nhiều lời muốn hỏi, nhưng đôi bên lại không biết nên nói gì.
Một hồi lâu sau, Cố Thanh Hy mới khó khăn động đậy môi, yếu ớt nói: “Chàng bị thương rất nặng, tìm đại phu cầm máu trước đi”.
“Những lời nàng vừa nói là thật sao?”
Trong mắt Cố Thanh Hy lóe lên vẻ đau khổ và áy náy.
Dạ Mặc Uyên bỗng nhiên quát lên: “Thái y, thái y đâu, mau chẩn đoán cho nàng xem nàng có đang mang thai hay không”.
Ma chủ tức giận: “Dạ Mặc Uyên, ngươi dám hung dữ với tiểu tỷ tỷ của ta”.
Sát khí trên người hắn ta tuôn trào mãnh liệt, nếu không phải đang giúp Cố Thanh Hy vận công trị thương, chỉ sợ hắn ta đã ra tay giết Dạ Mặc Uyên từ lâu.
Cố Thanh Hy yếu ớt nói: “Đây là chuyện giữa ta và hắn, để bọn ta tự giải quyết, ngươi đừng can thiệp”.
Thái y run rẩy tiến lên hành lễ, trong lòng sợ ma chủ ở sau lưng Cố Thanh Hy, nhưng lại không dám làm trái lệnh của Vương gia.
Cố Thanh Hy hiếm khi chủ động đưa tay để thái y bắt mạch.
Thái y quỳ xuống, run rẩy nói: “Vương phi nương nương, đắc tội”.
Tơ đỏ đặt lên cổ tay nàng, thái y bắt đầu bắt mạch.
Vừa bắt mạch, bọn họ đều giật mình, trong lòng càng sợ hãi: “Bẩm… bẩm Vương gia, Vương phi nương nương quả thật không mang thai, vi thần… vi thần cũng không biết vì sao mấy lần trước bắt mạch đều là hỉ mạch”.
Cơ thể Dạ Mặc Uyên lảo đảo, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Không… không mang thai…
Vậy lời nàng nói là thật, nàng vẫn luôn lừa hắn, vẫn luôn lợi dụng hắn…
Rắc một tiếng…
Tay Dạ Mặc Uyên càng lúc càng siết chặt, chặt đến nỗi gân xanh nổi lên, cơn giận trong lòng cũng dâng cao, gần như sắp làm hắn nổ tung.
Chương 402: Thôn công
Giọng nói của Dạ Mặc Uyên hầu như rít ra từ kẽ răng: “Cố Thanh Hy, ta thật sự muốn móc tim nàng ra, xem nó có màu gì”.
“Xin lỗi…”
“Một câu xin lỗi là xong chuyện sao? Lúc nàng đùa bỡn bản vương như tên ngốc, trong lòng nàng không biết áy náy sao?”
Cố Thanh Hy cúi thấp đầu, đau khổ nhắm mắt lại.
Nàng không phải kẻ máu lạnh vô tình, Dạ Mặc Uyên đối tốt với nàng, nàng có thể cảm nhận được.
Nhưng nàng… không muốn yêu đương nam nữ, cũng không có tư cách yêu đương.
Sau khi từ Ngọc tộc ra ngoài, nàng chỉ cần nhắm mắt là lại thấy tình cảnh thê thảm của người dân Ngọc tộc trúng huyết chú sống không bằng chết, tàn sát người thân.
Đừng nói nàng là tộc trưởng của Ngọc tộc, dù nàng chỉ là một người qua đường cũng sẽ đau lòng như bị dao cắt.
Huống hồ người của Ngọc tộc đối tốt với nàng như vậy…
Huống hồ Thần Phi đại ca vẫn đang đợi nàng cứu mạng.
Huống hồ trước khi nàng xuyên không cũng bị người đàn ông mà mình tin tưởng nhất phản bội, sau đó chết thảm xuyên qua.
Nghĩ đến kiếp trước, tim Cố Thanh Hy vẫn đau đớn không thôi.
Nàng và hắn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là cộng sự tốt nhất trải qua sinh tử, cũng là đôi tình nhân dành tình yêu cho nhau.
Bọn họ đã giao hẹn sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng sẽ bước vào lễ đường hôn nhân.
Nhưng hắn… đã bán đứng nàng, dẫn đến nàng hành động thất bại, chết thảm xuyên không.
Đến bây giờ, nàng cũng không biết vì sao hắn lại phản bội nàng.
Vì sao phản bội đã không còn quan trọng.
Quan trọng là nàng không muốn nhắc tới chuyện quá khứ, cũng không muốn yêu đương gì nữa.
Bây giờ nàng không muốn lãng phí một phút giây nào, hằng đêm nàng không thể ngủ yên, trong lòng chỉ nghĩ đến việc tìm Long Châu.
Dạ Mặc Uyên…
Nàng định sẵn sẽ không cho hắn được thứ gì.
Cố Thanh Hy giấu hết bi thương vào đáy lòng, lúc mở mắt ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt đã không còn gợn sóng, bình thản nói: “Vậy Vương gia muốn thế nào?”
Lời nói thờ ơ và ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của nàng lập tức làm Dạ Mặc Uyên nổi giận.
“Vương phi khuyết thiếu đức hạnh, bắt giữ nàng ta trước”.
Thị vệ của sơn trang Thu Phong đồng thời bao vây lấy Cố Thanh Hy, người của Ma tộc giành trước một bước ngăn chặn người của Dạ Mặc Uyên.
Hai bên giằng co, chiến hỏa chạm vào là bùng nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra một trận đại chiến.
“Tư Mạc Phi, đây là chuyện giữa phu thê bọn ta, không liên quan đến ngươi. Nếu hôm nay ngươi dám nhúng tay vào, Dạ Mặc Uyên ta từ nay sẽ không đội trời chung với Ma tộc”.
Ma chủ cười một cách yêu nghiệt, trên khuôn mặt tuấn tú toàn là sự khinh miệt.
“Chiến thần Dạ Quốc? Lợi hại lắm sao? Bản tọa ghét nhất là bị người khác uy hiếp”.
Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã tỏ rõ lập trường.
Dạ Mặc Uyên vừa giơ tay ra hiệu, từ trong chỗ tối của sơn trang Thu Phong lại xuất hiện rất nhiều cao thủ, bao vây bọn họ, đồng thời khởi động không ít trận pháp tuyệt thế, nhốt bọn họ ở trong trận.
Ở đây toàn là người thông minh, ai cũng biết những người mà Dạ Mặc Uyên điều động đều là cao thủ đỉnh cao.
Nơi này lại là địa bàn của Dạ Mặc Uyên, nếu thật sự đối đầu thì người của Ma tộc chắc chắn sẽ thua thiệt.
Dù Dạ Mặc Uyên bị thương nặng nguy hiểm tính mạng, nhưng người của Ma tộc muốn thoát khỏi đây cũng phải trả cái giá đau đớn thê thảm.
“Nếu ngươi đã muốn chơi, vậy bản tọa sẽ chơi với ngươi tới cùng”.
Ma chủ cười quyến rũ, khuôn mặt trắng nõn góc cạnh rõ ràng hiện lên vẻ lạnh lùng. Đôi mắt hắn ta âm trầm thâm sâu, gợi cảm quỷ mị, nhưng lại lạnh lùng như băng sương, sát cơ hiện rõ.
Khi hắn ta định thu hồi chưởng lực tiêu diệt Dạ Mặc Uyên, một chuyện ly kỳ đã xảy ra.
Trên người Cố Thanh Hy dường như có một sức hút, không ngừng hấp thu nội lực của hắn ta.
Hắn ta muốn rút tay về, nhưng hai tay dường như bị dán dính lên đó, mặc kệ hắn ta có làm thế nào cũng không rút về được.
Nếu hắn ta miễn cưỡng rút tay, chắc chắn sẽ làm Cố Thanh Hy bị thương.
Cố Thanh Hy đã bị thương nặng chỉ còn hơi thở yếu ớt, nếu hắn ta làm nàng bị thương thêm nữa, nàng sẽ chết chắc.
Những người khác cũng đã phát hiện ra điều này.
Huyết Sát kinh ngạc nói: “Chủ tử, hình như Cố cô nương đang hút công lực của ngài”.
Ma chủ khẽ biến sắc.
Thôn công.
Sao nàng lại biết loại võ công tà ác này?
Cố Thanh Hy phiền não.
Nàng chỉ muốn vỗ đùi kêu lên.
Sao nàng lại quên mất chứ, không biết cơ thể nàng bị làm sao mà chỉ cần có người trị thương cho nàng, hễ chạm vào cơ thể nàng là nàng sẽ hút nội lực của người đó.
Quan trọng là nàng không muốn hút cũng không dừng giữa chừng được.
Huyết Sát sốt ruột nói: “Cố cô nương, cô mau dừng lại đi”.
Cố Thanh Hy đau khổ nhăn mặt: “Ta cũng muốn, nhưng ta không dừng được”.
Khi xưa nàng cũng như vậy, hút rất nhiều công lực của Ôn Thiếu Nghi, suýt chút nữa làm bản thân mình nổ tung.
Võ công của ma chủ không thua kém Ôn Thiếu Nghi, đừng nói nàng lại sắp bị nổ tung nữa chứ?
Bây giờ công lực không ngừng tràn vào cơ thể nàng, cơ thể nàng không tự chủ trướng phồng lên, mấy loại nội lực trên người chống lại nhau.
Khó chịu…
Khó chịu quá.
Hai luồng nội lực không ngừng kéo xé nàng, dường như sắp xé nát cơ thể nàng.
Cảm giác này còn đau hơn cả bị lăng trì.
Đồng tử Dạ Mặc Uyên co rụt.
Quả nhiên…
Nàng biết thôn công.
Loại võ công vừa tà vừa ác vừa bá đạo này đã thất truyền gần nghìn năm, sao nàng lại biết?
Nhìn từng giọt mồ hôi to như hạt đậu của Cố Thanh Hy lăn xuống, khuôn mặt thoắt đỏ thoắt trắng, đau đớn đến nỗi nhăn mày, rõ ràng đang đau đớn cố gắng kháng cự.
Dạ Mặc Uyên muốn giúp nàng, nhưng lại không tìm được lý do, tức đến nỗi hắn chỉ muốn để nàng đau đến chết đi cho xong.
Chương 403: Thôn Công Đại Pháp
Ma chủ thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thể tán chưởng thành công, muốn tán chưởng thì phương pháp duy nhất là đả thương nàng, hoặc là giết nàng, nếu không nội lực của hắn ta sẽ bị hút cạn rồi chết.
Thế nhưng hắn ta làm sao nỡ tổn thương nàng hay giết nàng cơ chứ.
“Chủ tử, thuộc hạ tới giúp người”.
Huyết Sát cuống lên, lập tức ra tay, định giúp chủ tử nhà mình hóa giải chưởng lực.
“Đừng…”
Cố Thanh Hy và ma chủ cùng hét lên một tiếng.
Thế nhưng không kịp nữa rồi.
Chưởng lực của Huyết Sát vừa chạm tới cơ thể của Cố Thanh Hy lập tức bị khóa chặt, nội lực trong cơ thể hắn ta dường như bị nam châm hút mất, bất kể hắn ta phản kháng thế nào vẫn bị Cố Thanh Hy điên cuồng hút đi.
Cố Thanh Hy muốn chửi thề lắm rồi đấy.
Hắn ta bị điên à!
Tư Mạc Phi đã biến thành thế này rồi, hắn ta còn dám chạm vào nàng, thích chết hả?
Toi rồi.
Võ công của Tư Mạc Phi, nàng còn không tiêu hóa nổi.
Làm thế nào để tiêu hóa được võ công của Huyết Sát?
Vả lại thuộc tính của Tư Mạc Phi thuộc dạng âm nhu.
Võ công của Huyết Sát mang thuộc tính hỏa, vừa mạnh mẽ vừa mãnh liệt.
Bản thân võ công của nàng đã không vững vàng.
Ba luồng nội lực đan xen vào nhau.
Cố Thanh Hy chỉ hận không thể chết luôn cho xong.
Ma chủ giận dữ đáp: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa”.
“Chủ tử… thuộc hạ…”
Huyết Sát cũng cảm thấy ấm ức.
Hắn ta trông thấy nội lực của chủ nhân bị hút mất nhiều như thế nên không nỡ, muốn giúp đỡ chủ tử thôi mà.
Đâu thể nghĩ đến việc cơ thể của Cố cô nương dị thường như thế.
Vừa mới chạm đến nàng, tất cả nội lực bị hút đi hết, không chịu điều khiển nữa.
Nếu cứ như vậy, hắn ta cũng sẽ chết vì bị hút sạch công phu thôi.
Những người khác trong Ma tộc trông thấy cũng muốn chạy tới giúp đỡ.
Ma chủ hét ầm lên: “Tất cả dừng tay, không được đến gần”.
Cố Thanh Hy đau khổ nhíu chặt hàng lông mày, yếu ớt nói: “Mau… mau tìm cách gì đó ngăn cản, cơ thể ta sắp nổ tung rồi…”
“Phụt…”
Cố Thanh Hy phun ra một búng máu tươi.
Nàng cảm thấy cơ thể mình đang trong trạng thái lửa và băng hợp sức tấn công, sắp nổ tung luôn rồi.
“Tiểu tỷ tỷ, nếu cứ tiếp tục như thế, ba người chúng ta sẽ phải chết, đắc tội rồi”, sắc mặt ma chủ rất nghiêm trọng, nghiến răng nghiến lợi đáp.
Bàn tay đang túm chặt của Dạ Mặc Uyên đột nhiên buông ra.
Thôi vậy, cứu nàng ấy trước, những món nợ khác sau này rồi tính.
Không đợi họ ra tay, toàn thân Cố Thanh Hy đã tỏa ra ánh sáng màu tím.
Nàng nhảy thẳng từ cấp hai vào cấp ba sơ cấp luôn.
Ngược lại, ma chủ từ cấp sáu đỉnh phong còn cấp sáu trung cấp.
Đùng…
Cố Thanh Hy tiếp tục thăng cấp, tăng đến cấp ba trung cấp.
Ma chủ giáng xuống cấp sáu sơ cấp.
Tất cả mọi người ở đó đơ hết cả người.
Cho dù ma chủ giáng cấp.
Cố Thanh Hy cũng không thể chỉ tăng một cấp chứ.
Phải biết rằng số cấp bậc càng cao thì muốn tấn cấp càng khó.
Ma chủ từ cấp sáu đỉnh phong giáng xuống cấp sáu sơ cấp, Cố Canh Hy chí ít cũng phải từ cấp hai tăng đến cấp bốn mới đúng, nhưng nàng mới chỉ tăng tới cấp ba trung cấp.
Chẳng lẽ do nội lực mà nàng hấp thu quá ít?
Gương mặt đau khổ của nàng gần như biến dạng luôn rồi, nhìn thấy nào cũng không giống như vừa hấp thu một chút xíu nội lực.
Huống hồ, bên cạnh nàng có Huyết Sát nữa.
Huyết Sát thậm chí còn thê thảm hơn, từ cấp năm trung cấp rơi thẳng xuống cấp bốn sơ cấp.
“Thôn Công Đại Pháp… thế này…”
Hoa lão gia tử cuống đến mức quay qua quay lại.
Ông ấy cũng muốn tách họ ra, nhưng một khi ông ấy can dự, trừ phi Cố Thanh Hy tự mình tán chưởng, nếu không ông ấy cũng chỉ đối mặt với kết cục giống y hệt như họ.
Bây giờ cháu gái của ông ấy có vẻ không biết làm thế nào để khống chế Thôn Công Đại Pháp.
“Ta đi lấy vũ khí ép các ngươi tách ra”, Hoa lão gia tử nói.
“Vô dụng thôi”, ma chủ cất tiếng phủ nhận không hề khách sáo.
Hắn ta không muốn tổn thương Cố Thanh Hy, chỉ có thể khiến mình bị trọng thương để giữ lại Cố Thanh Hy, làm như thế, hắn ta có khả năng sẽ chết ngay tại chỗ.
Nhưng hắn ta vẫn cam tâm tình nguyện.
Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn ta hiểu ra vài điều gì đó.
Nội lực của Dạ Mặc Uyên giảm mạnh, ắt hẳn cũng bị tiểu tỷ tỷ hút đi.
Cách đây không lâu, hắn ta và Ôn Thiếu Nghi đánh nhau một trận, Ôn Thiếu Nghi càng thêm thê thảm, võ công rớt đến mức chỉ còn cấp bốn sơ cấp, khi ấy hắn ta buồn bực không biết tại sao Ôn Thiếu Nghi trở nên yếu ớt như thế.
Bây giờ nghĩ lại, e rằng nội lực của Ôn Thiếu Nghi cũng bị tiểu tỷ tỷ hút mất rồi.
Hấp thu nội lực của ba cao thủ lớn hiện giờ mà nàng mới tăng lên đến cấp ba trung cấp, thế này thì cũng kém quá.
Ôn Thiếu Nghi có quan hệ gì với nàng? Sao hắn ta bị hút mất nhiều công lực như vậy?
Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, đi vài bước thôi cũng thấy khó khăn, nhưng hắn vẫn cắn chặt khớp răng dồn tụ tất cả nội lực, trước khi ma chủ ra tay, hắn tung một luồng nội lực khổng lồ về phía họ, cưỡng ép tách họ ra làm ba.
“Phụt…”
“Phụt…”
“Phụt…”
Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên và Huyết Sát đồng loạt hộc máu tươi.
Ma chủ thì rên lên một tiếng.
“Chủ tử…”
“Cháu gái…”
“Ma chủ…”
Đám hạ nhân hô lên, ào ào chạy tới đỡ chủ tử của mình.
Dạ Mặc Uyên bị thương không nhẹ, kinh mạch toàn thân gần như chảy ngược dòng, hàn độc vốn chưa ổn định lại một lần nữa phát tác vì hắn bị kích thích và thương nặng.
Hắn run như cầy sấy, toàn thân lạnh ngắt, đến cả mi mắt và mái tóc đen cũng phủ một lớp sương giá.
Nhưng hắn cắn chặt khớp răng, nhìn Cố Thanh Hy đầy lo lắng.
Cố Thanh Hy cũng chẳng khá hơn Dạ Mặc Uyên là bao nhiêu.
Sắc mặt nàng nhợt nhạt, nhịp thở thoi thóp, có thể nói là thở ra nhiều chứ hít vào ít.
“Thái y, thái y đâu, mau chóng xem cho vương phi”.
“Phải phải phải…”
Ma chủ ôm lấy cơ thể yếu đuối vô lực của Cố Thanh Hy, đặt tay lên động mạch của nàng, gương mặt tuấn mỹ thoáng biến sắc.
“Ba luồng chân khí trong cơ thể va chạm lẫn nhau, ngoại thương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều khiến vết thương ăn sâu đến tận xương, đã vậy toàn bộ kinh mạch còn bị ngăn trở”.
Chương 404: Quân đoàn Long Vũ
Ma chủ không hề do dự, bế Cố Thanh Hy lên, định rời khỏi nơi này.
Nhưng trận pháp của sơn trang Thu Phong đã giữ họ lại.
Đôi mắt tà mị của ma chủ lóe lên một thứ sát khí ngút trời, thứ sát khí này nồng nặc đến mức khiến tất cả mọi người có mặt ở đó phải giật mình.
Sát khí mạnh quá.
Hắn ta muốn làm gì?
Ma chủ ngạo nghễ nhìn tất cả mọi người, gần như rít một câu qua kẽ răng: “Hôm nay ai dám ngăn cản bản tôn đưa nàng rời đi, Phật cản giết Phật, thần cản giết thần”.
Những người quen với ma chủ đều biết, hắn ta nổi giận rồi.
Bao nhiêu năm nay, họ chưa từng trông thấy ma chủ nổi nóng.
Mà một khi ma chủ nổi giận, chỉ có cảnh máu chảy thành sông.
Người của sơn trang Thu Phong vẫn bao vây quanh ma chủ và những người khác, cho dù hắn ta mạnh đến đâu cũng không hề nhượng bộ.
Hoa lão gia tử nổi nóng: “Đặt cháu gái ta xuống, nếu không, cho dù phải liều cái mạng già này, ta cũng không để ngươi rời đi!”
“Hờ… không biết tự lượng sức”.
Ma chủ khẽ ngoắc ngón tay, định ra tay tiêu diệt luôn ông ấy.
Cố Thanh Hy đột nhiên nắm lấy bàn tay hắn ta, yếu ớt nói: “Không… không được phép đả… đả thương ông ấy”.
Bởi vì câu nói này của nàng, sát khí của ma chủ hướng về phía Hoa lão gia tử giảm bớt đi khá nhiều.
“Ta nói câu cuối cùng, các ngươi có chịu nhường đường không”.
Hắn ta đảo mắt nhìn đám đông, sau cùng ánh mắt ghim chặt lên người Dạ Mặc Uyên, chuẩn bị đại sát tứ phương bất cứ lúc nào.
Dạ Mặc Uyên cố nén cảm giác khó chịu để đứng lên, đối đầu cùng ma chủ.
Đôi bên đều biết rằng Cố Thanh Hy bị thương quá nặng, nếu còn tiếp tục chần chừ chỉ khiến nàng mất mạng.
Dạ Mặc Uyên chỉ nói một câu: “Cố Thanh Hy buộc phải ở lại”.
“Hừ… chỉ dựa vào đám lang băm của ngươi mà có thể chữa khỏi cho nàng sao? Hay là dựa vào ngươi? Dạ Mặc Uyên, bây giờ chính bản thân ngươi còn khó giữ mình”.
Dạ Mặc Uyên búng tay một cái, đội quân mặc giáp đen chi chít như hạt vừng đột nhiên bao vây sơn trang Thu Phong, một con kiến cũng không lọt.
Đứng đầu là mười hai vị đại tướng mắt sáng như đuốc, mặc áo giáp từ đầu đến chân, toàn thân tỏa ra sát khí nồng nặc.
Ma chủ khẽ nheo mắt: “Quân đoàn Long Vũ”.
Ánh mắt của đám đông trong Ma tộc thoáng lóe lên vẻ khiếp sợ không dễ gì thấy được.
Lời đồn rằng quân đoàn Long Vũ thế như vũ bão, tấn công không lần nào không diệt địch, đánh nhau không lần nào không chiến thắng, giết người như ngóe.
Họ là nhánh quân tinh nhuệ nhất trong tay Dạ Mặc Uyên, sở dĩ Dạ Mặc Uyên có thể bách chiến bách thắng, không thể thiếu công lao của đội quân này.
Quân đội Long Vũ là đội quân mà người trong thiên hạ ai cũng sợ, dùng câu “nghe thôi đã mất mật” để nói về họ cũng không hề quá lời.
Bởi vì ngoại trừ tác chiến dũng mãnh, họ còn là những cao thủ trong các cao thủ nếu tách riêng từng người ra khỏi đội ngũ.
Quân đoàn Long Vũ hoặc là không xuất hiện, một khi xuất hiện, chắc chắn sẽ là một trận chiến lớn.
Mà bây giờ Dạ Mặc Uyên dùng tới cả quân đoàn Long Vũ chỉ vì một người phụ nữ.
Cho dù ma chủ võ công cao cường, nhưng hắn ta có thể một địch mười, một địch trăm, thậm chí một địch một ngàn, nhưng không thể nào một người địch vạn.
Bất kể cao thủ nào cũng chẳng thể đạt tới mức độ đối địch cùng cả quân đoàn Long Vũ.
Dạ Mặc Uyên nói: “Nếu Dạ Mặc Uyên này đã không muốn, trên thế giới này không ai có thể đưa nàng đi được”.
“Trùng hợp ghê, người mà Tư Mạc Phi này muốn đưa đi, cả thế giới không ai có thể ngăn cản được”.
“Ngươi cứ việc thử xem”.
“Ta đang có ý định này, bản tôn từ lâu đã muốn đọ sức cùng thử quân đoàn Long Vũ bách chiến bách thắng chưa một lần thất bại trong truyền thuyết rồi”.
Sát khí mịt mùng khắp sơn trang Thu Phong, một số người nhát gan không khỏi thấy hai chân mình run rẩy.
Muông thú ở sơn trang Thu Phong phát giác thấy sát ý đáng sợ, con nào con nấy tranh nhau bay đi hết, đến cả con chuột đang ngủ trong hang cũng bồn chồn bất an, kéo đuôi nhau chạy ra khỏi lỗ chuột, vọt đi khắp nơi.
Cố Thanh Hy khó chịu như bị thiêu trên ngọn lửa.
Nàng cảm thấy đầu nặng chân lâng lâng, toàn thân như không thuộc về mình nữa.
Đau!
Đau đến mức nàng gần như không cử động nổi, thậm chí muốn ngất xỉu luôn.
Nhưng nàng không dám ngất đi.
Tư Mạc Phi và Dạ Mặc Uyên thế lực quá khổng lồ, một khi hai người này đánh nhau, chắc chắn sẽ có cảnh máu chảy thành sông, sinh linh lầm than.
Vì nàng mà gây ra cảnh giết chóc ấy, không đáng đâu.
Cố Thanh Hy cắn rách môi, cưỡng ép bắt bản thân phải tỉnh táo, nàng giãy giụa rời khỏi vòng tay của Tư Mạc Phi.
Nàng gần như khẩn khoản cầu xin: “Bởi vì ta mà rất nhiều người đã chết thảm trong trận chiến rồi, nếu vẫn còn người nào đó vì ta mà hi sinh vì ta mà chảy máu, quãng đời sau này ta sẽ sống trong tội nghiệt”.
Ma chủ cười nhạo, không hề để tâm: “Chỉ là một lũ kiến hôi, chết thì chết thôi”.
“Chúng sinh đáng quý, không ai là con sâu cái kiến hết, khụ khụ…”
Cố Thanh Hy ho ra một búng máu tươi, khiến ma chủ và Dạ Mặc Uyên được phen hết hồn.
Thái y bắt mạch rồi run rẩy nói: “Vương phi bị thương quá nặng, vi thần… vi thần y thuật có hạn, e là… e là không cứu nổi vương phi, phụt…”
Ma chủ búng tay giết luôn tên thái y kia.
Giọng điệu của hắn ta rất không vui: “Lang băm, chỉ biết dọa người ta, tiểu tỷ tỷ, tỷ đừng nghe lão nói linh tinh”.
Ma chủ quay đầu nhìn Cố Thanh Hy nhưng chỉ thấy nàng đã hôn mê ngã lăn ra đất, đã vậy còn được Dạ Mặc Uyên ôm lấy.
Hắn ta nổi giận, lập tức cướp người: “Dạ Mặc Uyên, bỏ cái móng giò heo của ngươi ra!”
Dạ Mặc Uyên ôm lấy cơ thể dần dần lạnh ngắt của nàng, nhanh nhẹn né sang một bên, bàn tay hắn lập tức vung ra phía trước ngăn cản ma chủ.
Cùng lúc Dạ Mặc Uyên đẩy Cố Thanh Hy ra.
Ma chủ Tư Mạc Phi dùng cơ thể mình chống đỡ lỗ hổng bị nứt của trận pháp, đồng thời vung tay phải. Những đóa hoa mạn đà la kèm theo dây leo há to chiếc miệng như bồn máu, dường như mọc mắt, gặm nhấm tay xương khô vang tiếng răng rắc.
Tay xương khô đao thương bất nhập lại giống như đậu phụ không chịu nổi một đòn trước hoa mạn đà la xinh đẹp, từng đôi tay xương khô bị cắn nuốt vào bụng hoa.
Không còn sự ràng buộc của tay xương khô, Dạ Mặc Uyên điểm mũi chân bay lên khỏi mặt đất, lao ra khỏi trận Cổn Đao đầy hung hiểm.
Trái tim căng thẳng của mọi người mới hơi thả lỏng.
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là chủ tử của bọn họ đã mất mạng.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim bọn họ lại trở nên căng thẳng.
Bởi vì hoa mạn đà la ăn thịt người mà ma chủ gọi ra không biết có bao nhiêu đóa, miễn cưỡng ngăn chặn được dây mềm.
Đây là một chuyện tốt.
Nhưng…
Nhưng sao ma chủ lại bế Vương gia đang bị thương nặng.
Hơn nữa…
Hơn nữa còn là bế công chúa.
Bọn họ…
Nhìn lầm rồi sao?
Mắt mù rồi sao?
Mọi người dụi mắt, nhưng vẫn nhìn thấy ma chủ bế Dạ Mặc Uyên lao ra khỏi hung trận thượng cổ, trên mặt ma chủ vẫn tràn ngập nụ cười tươi rói.
Chuyện… chuyện này…
“Bốp…”
Nụ cười của ma chủ vẫn còn đó, mặt lại bị tát một cái thật mạnh. Người bị hắn ta bế công chúa trong tay cũng lộn nhào một cách lưu loát, rời khỏi vòng tay hắn ta.
Ma chủ sững sờ, ôm gò má nóng bừng của mình, ngẩn ngơ nhìn Dạ Mặc Uyên chảy máu đầm đìa ở trước mặt đang phẫn nộ nhìn hắn ta.
Sau đó lại nhìn sang Cố Thanh Hy ở bên cạnh, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Còn những người ở sơn trang Thu Phong, bao gồm thuộc hạ của hắn ta, ai nấy đều há hốc miệng to đến nỗi có thể nhét vừa quả trứng gà.
“Nhìn bản tọa làm gì? Tiểu tỷ tỷ, tỷ bị thương nặng như vậy, sao sức lực tay vẫn lớn thế, đánh cho bản tọa không những mặt đau rát, mà răng cũng sắp rụng mất. Ui… đau thật đấy, tiểu tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ oán giận ta không xông vào cứu tỷ ngay?”
Huyết Sát không muốn thấy chủ tử nhà mình bị người ta xem như trò cười nữa, nhắc nhở: “Chủ tử, người vừa đánh ngài… là chiến thần Dạ Mặc Uyên”.
“Ngươi nói cái gì?”
“Người đánh ngài là Dạ Mặc Uyên, người ngài bế cũng là Dạ Mặc Uyên”.
Dung nhan tuyệt thế như yêu nghiệt của ma chủ biến sắc liên tục, cứ như vải nhuộm.
Tim mọi người đập thình thịch, ai nấy lùi ra sau.
Ma chủ nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt yêu dị quyến rũ nhuốm vẻ tức giận: “Chẳng trách bản tọa lại cảm thấy sao tiểu tỷ tỷ lại mập lên. Dạ Mặc Uyên, ngươi có thấy buồn nôn không?”
Dạ Mặc Uyên khinh bỉ cười nhạo.
Ai buồn nôn?
Hắn không giết hắn ta đã là không tệ rồi.
Đường đường là chiến thần lại bị một gã đàn ông bế, truyền ra ngoài thì mặt mũi hắn để đâu.
“Ầm…”
Cũng không biết là ma chủ hay Dạ Mặc Uyên ra tay trước, cả mặt đất đều rung chuyển, gạch ngói xung quanh cũng bị đánh bay đầy trời.
“Ầm ầm ầm…”
Sơn trang Thu Phong lập lòe quyền ảnh, sát khí đằng đằng. Trong cơn thịnh nộ, hai người ra chiêu đều ác.
“Phụt…”
Cố Thanh Hy miễn cưỡng đứng dậy, phun ra ngụm máu, cả người ngã thẳng xuống.
“Vương phi nương nương…”
“Cháu gái…”
Tiếng hô kinh ngạc của mọi người khiến ma chủ và Dạ Mặc Uyên đồng thời thu tay, bay thật nhanh đến trước mặt Cố Thanh Hy.
Dạ Mặc Uyên muốn đi dìu nàng, nhưng vì trong lòng vang lên câu nói của Cố Thanh Hy, nàng chỉ đang lợi dụng hắn, trong bụng cũng không mang đứa con của hắn, nên hắn đã do dự.
Cho nên bị ma chủ giành bế trước.
“Tiểu tỷ tỷ, trời ạ, tỷ bị thương nặng quá”.
Ma chủ đặt hai tay lên lưng nàng, công lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào cơ thể nàng, giúp nàng áp chế nội tức, đồng thời cho người nhanh chóng cầm máu giúp nàng.
Nhưng cả người nàng đều bị thương, máu như vỡ đê, trong thời gian ngắn hoàn toàn không cầm được.
Mọi người lại trở nên lo lắng.
Dạ Mặc Uyên cũng bị thương không nhẹ, máu chảy từ trên người hắn xuống rơi lách tách.
Nhưng hắn từ chối để thái y trị thương, chỉ đứng trên cao nhìn xuống Cố Thanh Hy một cách lạnh lùng.
Cố Thanh Hy đau đớn nhíu mày, đôi mắt trắng đen rõ ràng vẫn luôn nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người có quá nhiều lời muốn nói, có quá nhiều lời muốn hỏi, nhưng đôi bên lại không biết nên nói gì.
Một hồi lâu sau, Cố Thanh Hy mới khó khăn động đậy môi, yếu ớt nói: “Chàng bị thương rất nặng, tìm đại phu cầm máu trước đi”.
“Những lời nàng vừa nói là thật sao?”
Trong mắt Cố Thanh Hy lóe lên vẻ đau khổ và áy náy.
Dạ Mặc Uyên bỗng nhiên quát lên: “Thái y, thái y đâu, mau chẩn đoán cho nàng xem nàng có đang mang thai hay không”.
Ma chủ tức giận: “Dạ Mặc Uyên, ngươi dám hung dữ với tiểu tỷ tỷ của ta”.
Sát khí trên người hắn ta tuôn trào mãnh liệt, nếu không phải đang giúp Cố Thanh Hy vận công trị thương, chỉ sợ hắn ta đã ra tay giết Dạ Mặc Uyên từ lâu.
Cố Thanh Hy yếu ớt nói: “Đây là chuyện giữa ta và hắn, để bọn ta tự giải quyết, ngươi đừng can thiệp”.
Thái y run rẩy tiến lên hành lễ, trong lòng sợ ma chủ ở sau lưng Cố Thanh Hy, nhưng lại không dám làm trái lệnh của Vương gia.
Cố Thanh Hy hiếm khi chủ động đưa tay để thái y bắt mạch.
Thái y quỳ xuống, run rẩy nói: “Vương phi nương nương, đắc tội”.
Tơ đỏ đặt lên cổ tay nàng, thái y bắt đầu bắt mạch.
Vừa bắt mạch, bọn họ đều giật mình, trong lòng càng sợ hãi: “Bẩm… bẩm Vương gia, Vương phi nương nương quả thật không mang thai, vi thần… vi thần cũng không biết vì sao mấy lần trước bắt mạch đều là hỉ mạch”.
Cơ thể Dạ Mặc Uyên lảo đảo, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Không… không mang thai…
Vậy lời nàng nói là thật, nàng vẫn luôn lừa hắn, vẫn luôn lợi dụng hắn…
Rắc một tiếng…
Tay Dạ Mặc Uyên càng lúc càng siết chặt, chặt đến nỗi gân xanh nổi lên, cơn giận trong lòng cũng dâng cao, gần như sắp làm hắn nổ tung.
Chương 402: Thôn công
Giọng nói của Dạ Mặc Uyên hầu như rít ra từ kẽ răng: “Cố Thanh Hy, ta thật sự muốn móc tim nàng ra, xem nó có màu gì”.
“Xin lỗi…”
“Một câu xin lỗi là xong chuyện sao? Lúc nàng đùa bỡn bản vương như tên ngốc, trong lòng nàng không biết áy náy sao?”
Cố Thanh Hy cúi thấp đầu, đau khổ nhắm mắt lại.
Nàng không phải kẻ máu lạnh vô tình, Dạ Mặc Uyên đối tốt với nàng, nàng có thể cảm nhận được.
Nhưng nàng… không muốn yêu đương nam nữ, cũng không có tư cách yêu đương.
Sau khi từ Ngọc tộc ra ngoài, nàng chỉ cần nhắm mắt là lại thấy tình cảnh thê thảm của người dân Ngọc tộc trúng huyết chú sống không bằng chết, tàn sát người thân.
Đừng nói nàng là tộc trưởng của Ngọc tộc, dù nàng chỉ là một người qua đường cũng sẽ đau lòng như bị dao cắt.
Huống hồ người của Ngọc tộc đối tốt với nàng như vậy…
Huống hồ Thần Phi đại ca vẫn đang đợi nàng cứu mạng.
Huống hồ trước khi nàng xuyên không cũng bị người đàn ông mà mình tin tưởng nhất phản bội, sau đó chết thảm xuyên qua.
Nghĩ đến kiếp trước, tim Cố Thanh Hy vẫn đau đớn không thôi.
Nàng và hắn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là cộng sự tốt nhất trải qua sinh tử, cũng là đôi tình nhân dành tình yêu cho nhau.
Bọn họ đã giao hẹn sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng sẽ bước vào lễ đường hôn nhân.
Nhưng hắn… đã bán đứng nàng, dẫn đến nàng hành động thất bại, chết thảm xuyên không.
Đến bây giờ, nàng cũng không biết vì sao hắn lại phản bội nàng.
Vì sao phản bội đã không còn quan trọng.
Quan trọng là nàng không muốn nhắc tới chuyện quá khứ, cũng không muốn yêu đương gì nữa.
Bây giờ nàng không muốn lãng phí một phút giây nào, hằng đêm nàng không thể ngủ yên, trong lòng chỉ nghĩ đến việc tìm Long Châu.
Dạ Mặc Uyên…
Nàng định sẵn sẽ không cho hắn được thứ gì.
Cố Thanh Hy giấu hết bi thương vào đáy lòng, lúc mở mắt ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt đã không còn gợn sóng, bình thản nói: “Vậy Vương gia muốn thế nào?”
Lời nói thờ ơ và ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của nàng lập tức làm Dạ Mặc Uyên nổi giận.
“Vương phi khuyết thiếu đức hạnh, bắt giữ nàng ta trước”.
Thị vệ của sơn trang Thu Phong đồng thời bao vây lấy Cố Thanh Hy, người của Ma tộc giành trước một bước ngăn chặn người của Dạ Mặc Uyên.
Hai bên giằng co, chiến hỏa chạm vào là bùng nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra một trận đại chiến.
“Tư Mạc Phi, đây là chuyện giữa phu thê bọn ta, không liên quan đến ngươi. Nếu hôm nay ngươi dám nhúng tay vào, Dạ Mặc Uyên ta từ nay sẽ không đội trời chung với Ma tộc”.
Ma chủ cười một cách yêu nghiệt, trên khuôn mặt tuấn tú toàn là sự khinh miệt.
“Chiến thần Dạ Quốc? Lợi hại lắm sao? Bản tọa ghét nhất là bị người khác uy hiếp”.
Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã tỏ rõ lập trường.
Dạ Mặc Uyên vừa giơ tay ra hiệu, từ trong chỗ tối của sơn trang Thu Phong lại xuất hiện rất nhiều cao thủ, bao vây bọn họ, đồng thời khởi động không ít trận pháp tuyệt thế, nhốt bọn họ ở trong trận.
Ở đây toàn là người thông minh, ai cũng biết những người mà Dạ Mặc Uyên điều động đều là cao thủ đỉnh cao.
Nơi này lại là địa bàn của Dạ Mặc Uyên, nếu thật sự đối đầu thì người của Ma tộc chắc chắn sẽ thua thiệt.
Dù Dạ Mặc Uyên bị thương nặng nguy hiểm tính mạng, nhưng người của Ma tộc muốn thoát khỏi đây cũng phải trả cái giá đau đớn thê thảm.
“Nếu ngươi đã muốn chơi, vậy bản tọa sẽ chơi với ngươi tới cùng”.
Ma chủ cười quyến rũ, khuôn mặt trắng nõn góc cạnh rõ ràng hiện lên vẻ lạnh lùng. Đôi mắt hắn ta âm trầm thâm sâu, gợi cảm quỷ mị, nhưng lại lạnh lùng như băng sương, sát cơ hiện rõ.
Khi hắn ta định thu hồi chưởng lực tiêu diệt Dạ Mặc Uyên, một chuyện ly kỳ đã xảy ra.
Trên người Cố Thanh Hy dường như có một sức hút, không ngừng hấp thu nội lực của hắn ta.
Hắn ta muốn rút tay về, nhưng hai tay dường như bị dán dính lên đó, mặc kệ hắn ta có làm thế nào cũng không rút về được.
Nếu hắn ta miễn cưỡng rút tay, chắc chắn sẽ làm Cố Thanh Hy bị thương.
Cố Thanh Hy đã bị thương nặng chỉ còn hơi thở yếu ớt, nếu hắn ta làm nàng bị thương thêm nữa, nàng sẽ chết chắc.
Những người khác cũng đã phát hiện ra điều này.
Huyết Sát kinh ngạc nói: “Chủ tử, hình như Cố cô nương đang hút công lực của ngài”.
Ma chủ khẽ biến sắc.
Thôn công.
Sao nàng lại biết loại võ công tà ác này?
Cố Thanh Hy phiền não.
Nàng chỉ muốn vỗ đùi kêu lên.
Sao nàng lại quên mất chứ, không biết cơ thể nàng bị làm sao mà chỉ cần có người trị thương cho nàng, hễ chạm vào cơ thể nàng là nàng sẽ hút nội lực của người đó.
Quan trọng là nàng không muốn hút cũng không dừng giữa chừng được.
Huyết Sát sốt ruột nói: “Cố cô nương, cô mau dừng lại đi”.
Cố Thanh Hy đau khổ nhăn mặt: “Ta cũng muốn, nhưng ta không dừng được”.
Khi xưa nàng cũng như vậy, hút rất nhiều công lực của Ôn Thiếu Nghi, suýt chút nữa làm bản thân mình nổ tung.
Võ công của ma chủ không thua kém Ôn Thiếu Nghi, đừng nói nàng lại sắp bị nổ tung nữa chứ?
Bây giờ công lực không ngừng tràn vào cơ thể nàng, cơ thể nàng không tự chủ trướng phồng lên, mấy loại nội lực trên người chống lại nhau.
Khó chịu…
Khó chịu quá.
Hai luồng nội lực không ngừng kéo xé nàng, dường như sắp xé nát cơ thể nàng.
Cảm giác này còn đau hơn cả bị lăng trì.
Đồng tử Dạ Mặc Uyên co rụt.
Quả nhiên…
Nàng biết thôn công.
Loại võ công vừa tà vừa ác vừa bá đạo này đã thất truyền gần nghìn năm, sao nàng lại biết?
Nhìn từng giọt mồ hôi to như hạt đậu của Cố Thanh Hy lăn xuống, khuôn mặt thoắt đỏ thoắt trắng, đau đớn đến nỗi nhăn mày, rõ ràng đang đau đớn cố gắng kháng cự.
Dạ Mặc Uyên muốn giúp nàng, nhưng lại không tìm được lý do, tức đến nỗi hắn chỉ muốn để nàng đau đến chết đi cho xong.
Chương 403: Thôn Công Đại Pháp
Ma chủ thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thể tán chưởng thành công, muốn tán chưởng thì phương pháp duy nhất là đả thương nàng, hoặc là giết nàng, nếu không nội lực của hắn ta sẽ bị hút cạn rồi chết.
Thế nhưng hắn ta làm sao nỡ tổn thương nàng hay giết nàng cơ chứ.
“Chủ tử, thuộc hạ tới giúp người”.
Huyết Sát cuống lên, lập tức ra tay, định giúp chủ tử nhà mình hóa giải chưởng lực.
“Đừng…”
Cố Thanh Hy và ma chủ cùng hét lên một tiếng.
Thế nhưng không kịp nữa rồi.
Chưởng lực của Huyết Sát vừa chạm tới cơ thể của Cố Thanh Hy lập tức bị khóa chặt, nội lực trong cơ thể hắn ta dường như bị nam châm hút mất, bất kể hắn ta phản kháng thế nào vẫn bị Cố Thanh Hy điên cuồng hút đi.
Cố Thanh Hy muốn chửi thề lắm rồi đấy.
Hắn ta bị điên à!
Tư Mạc Phi đã biến thành thế này rồi, hắn ta còn dám chạm vào nàng, thích chết hả?
Toi rồi.
Võ công của Tư Mạc Phi, nàng còn không tiêu hóa nổi.
Làm thế nào để tiêu hóa được võ công của Huyết Sát?
Vả lại thuộc tính của Tư Mạc Phi thuộc dạng âm nhu.
Võ công của Huyết Sát mang thuộc tính hỏa, vừa mạnh mẽ vừa mãnh liệt.
Bản thân võ công của nàng đã không vững vàng.
Ba luồng nội lực đan xen vào nhau.
Cố Thanh Hy chỉ hận không thể chết luôn cho xong.
Ma chủ giận dữ đáp: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa”.
“Chủ tử… thuộc hạ…”
Huyết Sát cũng cảm thấy ấm ức.
Hắn ta trông thấy nội lực của chủ nhân bị hút mất nhiều như thế nên không nỡ, muốn giúp đỡ chủ tử thôi mà.
Đâu thể nghĩ đến việc cơ thể của Cố cô nương dị thường như thế.
Vừa mới chạm đến nàng, tất cả nội lực bị hút đi hết, không chịu điều khiển nữa.
Nếu cứ như vậy, hắn ta cũng sẽ chết vì bị hút sạch công phu thôi.
Những người khác trong Ma tộc trông thấy cũng muốn chạy tới giúp đỡ.
Ma chủ hét ầm lên: “Tất cả dừng tay, không được đến gần”.
Cố Thanh Hy đau khổ nhíu chặt hàng lông mày, yếu ớt nói: “Mau… mau tìm cách gì đó ngăn cản, cơ thể ta sắp nổ tung rồi…”
“Phụt…”
Cố Thanh Hy phun ra một búng máu tươi.
Nàng cảm thấy cơ thể mình đang trong trạng thái lửa và băng hợp sức tấn công, sắp nổ tung luôn rồi.
“Tiểu tỷ tỷ, nếu cứ tiếp tục như thế, ba người chúng ta sẽ phải chết, đắc tội rồi”, sắc mặt ma chủ rất nghiêm trọng, nghiến răng nghiến lợi đáp.
Bàn tay đang túm chặt của Dạ Mặc Uyên đột nhiên buông ra.
Thôi vậy, cứu nàng ấy trước, những món nợ khác sau này rồi tính.
Không đợi họ ra tay, toàn thân Cố Thanh Hy đã tỏa ra ánh sáng màu tím.
Nàng nhảy thẳng từ cấp hai vào cấp ba sơ cấp luôn.
Ngược lại, ma chủ từ cấp sáu đỉnh phong còn cấp sáu trung cấp.
Đùng…
Cố Thanh Hy tiếp tục thăng cấp, tăng đến cấp ba trung cấp.
Ma chủ giáng xuống cấp sáu sơ cấp.
Tất cả mọi người ở đó đơ hết cả người.
Cho dù ma chủ giáng cấp.
Cố Thanh Hy cũng không thể chỉ tăng một cấp chứ.
Phải biết rằng số cấp bậc càng cao thì muốn tấn cấp càng khó.
Ma chủ từ cấp sáu đỉnh phong giáng xuống cấp sáu sơ cấp, Cố Canh Hy chí ít cũng phải từ cấp hai tăng đến cấp bốn mới đúng, nhưng nàng mới chỉ tăng tới cấp ba trung cấp.
Chẳng lẽ do nội lực mà nàng hấp thu quá ít?
Gương mặt đau khổ của nàng gần như biến dạng luôn rồi, nhìn thấy nào cũng không giống như vừa hấp thu một chút xíu nội lực.
Huống hồ, bên cạnh nàng có Huyết Sát nữa.
Huyết Sát thậm chí còn thê thảm hơn, từ cấp năm trung cấp rơi thẳng xuống cấp bốn sơ cấp.
“Thôn Công Đại Pháp… thế này…”
Hoa lão gia tử cuống đến mức quay qua quay lại.
Ông ấy cũng muốn tách họ ra, nhưng một khi ông ấy can dự, trừ phi Cố Thanh Hy tự mình tán chưởng, nếu không ông ấy cũng chỉ đối mặt với kết cục giống y hệt như họ.
Bây giờ cháu gái của ông ấy có vẻ không biết làm thế nào để khống chế Thôn Công Đại Pháp.
“Ta đi lấy vũ khí ép các ngươi tách ra”, Hoa lão gia tử nói.
“Vô dụng thôi”, ma chủ cất tiếng phủ nhận không hề khách sáo.
Hắn ta không muốn tổn thương Cố Thanh Hy, chỉ có thể khiến mình bị trọng thương để giữ lại Cố Thanh Hy, làm như thế, hắn ta có khả năng sẽ chết ngay tại chỗ.
Nhưng hắn ta vẫn cam tâm tình nguyện.
Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn ta hiểu ra vài điều gì đó.
Nội lực của Dạ Mặc Uyên giảm mạnh, ắt hẳn cũng bị tiểu tỷ tỷ hút đi.
Cách đây không lâu, hắn ta và Ôn Thiếu Nghi đánh nhau một trận, Ôn Thiếu Nghi càng thêm thê thảm, võ công rớt đến mức chỉ còn cấp bốn sơ cấp, khi ấy hắn ta buồn bực không biết tại sao Ôn Thiếu Nghi trở nên yếu ớt như thế.
Bây giờ nghĩ lại, e rằng nội lực của Ôn Thiếu Nghi cũng bị tiểu tỷ tỷ hút mất rồi.
Hấp thu nội lực của ba cao thủ lớn hiện giờ mà nàng mới tăng lên đến cấp ba trung cấp, thế này thì cũng kém quá.
Ôn Thiếu Nghi có quan hệ gì với nàng? Sao hắn ta bị hút mất nhiều công lực như vậy?
Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, đi vài bước thôi cũng thấy khó khăn, nhưng hắn vẫn cắn chặt khớp răng dồn tụ tất cả nội lực, trước khi ma chủ ra tay, hắn tung một luồng nội lực khổng lồ về phía họ, cưỡng ép tách họ ra làm ba.
“Phụt…”
“Phụt…”
“Phụt…”
Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên và Huyết Sát đồng loạt hộc máu tươi.
Ma chủ thì rên lên một tiếng.
“Chủ tử…”
“Cháu gái…”
“Ma chủ…”
Đám hạ nhân hô lên, ào ào chạy tới đỡ chủ tử của mình.
Dạ Mặc Uyên bị thương không nhẹ, kinh mạch toàn thân gần như chảy ngược dòng, hàn độc vốn chưa ổn định lại một lần nữa phát tác vì hắn bị kích thích và thương nặng.
Hắn run như cầy sấy, toàn thân lạnh ngắt, đến cả mi mắt và mái tóc đen cũng phủ một lớp sương giá.
Nhưng hắn cắn chặt khớp răng, nhìn Cố Thanh Hy đầy lo lắng.
Cố Thanh Hy cũng chẳng khá hơn Dạ Mặc Uyên là bao nhiêu.
Sắc mặt nàng nhợt nhạt, nhịp thở thoi thóp, có thể nói là thở ra nhiều chứ hít vào ít.
“Thái y, thái y đâu, mau chóng xem cho vương phi”.
“Phải phải phải…”
Ma chủ ôm lấy cơ thể yếu đuối vô lực của Cố Thanh Hy, đặt tay lên động mạch của nàng, gương mặt tuấn mỹ thoáng biến sắc.
“Ba luồng chân khí trong cơ thể va chạm lẫn nhau, ngoại thương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều khiến vết thương ăn sâu đến tận xương, đã vậy toàn bộ kinh mạch còn bị ngăn trở”.
Chương 404: Quân đoàn Long Vũ
Ma chủ không hề do dự, bế Cố Thanh Hy lên, định rời khỏi nơi này.
Nhưng trận pháp của sơn trang Thu Phong đã giữ họ lại.
Đôi mắt tà mị của ma chủ lóe lên một thứ sát khí ngút trời, thứ sát khí này nồng nặc đến mức khiến tất cả mọi người có mặt ở đó phải giật mình.
Sát khí mạnh quá.
Hắn ta muốn làm gì?
Ma chủ ngạo nghễ nhìn tất cả mọi người, gần như rít một câu qua kẽ răng: “Hôm nay ai dám ngăn cản bản tôn đưa nàng rời đi, Phật cản giết Phật, thần cản giết thần”.
Những người quen với ma chủ đều biết, hắn ta nổi giận rồi.
Bao nhiêu năm nay, họ chưa từng trông thấy ma chủ nổi nóng.
Mà một khi ma chủ nổi giận, chỉ có cảnh máu chảy thành sông.
Người của sơn trang Thu Phong vẫn bao vây quanh ma chủ và những người khác, cho dù hắn ta mạnh đến đâu cũng không hề nhượng bộ.
Hoa lão gia tử nổi nóng: “Đặt cháu gái ta xuống, nếu không, cho dù phải liều cái mạng già này, ta cũng không để ngươi rời đi!”
“Hờ… không biết tự lượng sức”.
Ma chủ khẽ ngoắc ngón tay, định ra tay tiêu diệt luôn ông ấy.
Cố Thanh Hy đột nhiên nắm lấy bàn tay hắn ta, yếu ớt nói: “Không… không được phép đả… đả thương ông ấy”.
Bởi vì câu nói này của nàng, sát khí của ma chủ hướng về phía Hoa lão gia tử giảm bớt đi khá nhiều.
“Ta nói câu cuối cùng, các ngươi có chịu nhường đường không”.
Hắn ta đảo mắt nhìn đám đông, sau cùng ánh mắt ghim chặt lên người Dạ Mặc Uyên, chuẩn bị đại sát tứ phương bất cứ lúc nào.
Dạ Mặc Uyên cố nén cảm giác khó chịu để đứng lên, đối đầu cùng ma chủ.
Đôi bên đều biết rằng Cố Thanh Hy bị thương quá nặng, nếu còn tiếp tục chần chừ chỉ khiến nàng mất mạng.
Dạ Mặc Uyên chỉ nói một câu: “Cố Thanh Hy buộc phải ở lại”.
“Hừ… chỉ dựa vào đám lang băm của ngươi mà có thể chữa khỏi cho nàng sao? Hay là dựa vào ngươi? Dạ Mặc Uyên, bây giờ chính bản thân ngươi còn khó giữ mình”.
Dạ Mặc Uyên búng tay một cái, đội quân mặc giáp đen chi chít như hạt vừng đột nhiên bao vây sơn trang Thu Phong, một con kiến cũng không lọt.
Đứng đầu là mười hai vị đại tướng mắt sáng như đuốc, mặc áo giáp từ đầu đến chân, toàn thân tỏa ra sát khí nồng nặc.
Ma chủ khẽ nheo mắt: “Quân đoàn Long Vũ”.
Ánh mắt của đám đông trong Ma tộc thoáng lóe lên vẻ khiếp sợ không dễ gì thấy được.
Lời đồn rằng quân đoàn Long Vũ thế như vũ bão, tấn công không lần nào không diệt địch, đánh nhau không lần nào không chiến thắng, giết người như ngóe.
Họ là nhánh quân tinh nhuệ nhất trong tay Dạ Mặc Uyên, sở dĩ Dạ Mặc Uyên có thể bách chiến bách thắng, không thể thiếu công lao của đội quân này.
Quân đội Long Vũ là đội quân mà người trong thiên hạ ai cũng sợ, dùng câu “nghe thôi đã mất mật” để nói về họ cũng không hề quá lời.
Bởi vì ngoại trừ tác chiến dũng mãnh, họ còn là những cao thủ trong các cao thủ nếu tách riêng từng người ra khỏi đội ngũ.
Quân đoàn Long Vũ hoặc là không xuất hiện, một khi xuất hiện, chắc chắn sẽ là một trận chiến lớn.
Mà bây giờ Dạ Mặc Uyên dùng tới cả quân đoàn Long Vũ chỉ vì một người phụ nữ.
Cho dù ma chủ võ công cao cường, nhưng hắn ta có thể một địch mười, một địch trăm, thậm chí một địch một ngàn, nhưng không thể nào một người địch vạn.
Bất kể cao thủ nào cũng chẳng thể đạt tới mức độ đối địch cùng cả quân đoàn Long Vũ.
Dạ Mặc Uyên nói: “Nếu Dạ Mặc Uyên này đã không muốn, trên thế giới này không ai có thể đưa nàng đi được”.
“Trùng hợp ghê, người mà Tư Mạc Phi này muốn đưa đi, cả thế giới không ai có thể ngăn cản được”.
“Ngươi cứ việc thử xem”.
“Ta đang có ý định này, bản tôn từ lâu đã muốn đọ sức cùng thử quân đoàn Long Vũ bách chiến bách thắng chưa một lần thất bại trong truyền thuyết rồi”.
Sát khí mịt mùng khắp sơn trang Thu Phong, một số người nhát gan không khỏi thấy hai chân mình run rẩy.
Muông thú ở sơn trang Thu Phong phát giác thấy sát ý đáng sợ, con nào con nấy tranh nhau bay đi hết, đến cả con chuột đang ngủ trong hang cũng bồn chồn bất an, kéo đuôi nhau chạy ra khỏi lỗ chuột, vọt đi khắp nơi.
Cố Thanh Hy khó chịu như bị thiêu trên ngọn lửa.
Nàng cảm thấy đầu nặng chân lâng lâng, toàn thân như không thuộc về mình nữa.
Đau!
Đau đến mức nàng gần như không cử động nổi, thậm chí muốn ngất xỉu luôn.
Nhưng nàng không dám ngất đi.
Tư Mạc Phi và Dạ Mặc Uyên thế lực quá khổng lồ, một khi hai người này đánh nhau, chắc chắn sẽ có cảnh máu chảy thành sông, sinh linh lầm than.
Vì nàng mà gây ra cảnh giết chóc ấy, không đáng đâu.
Cố Thanh Hy cắn rách môi, cưỡng ép bắt bản thân phải tỉnh táo, nàng giãy giụa rời khỏi vòng tay của Tư Mạc Phi.
Nàng gần như khẩn khoản cầu xin: “Bởi vì ta mà rất nhiều người đã chết thảm trong trận chiến rồi, nếu vẫn còn người nào đó vì ta mà hi sinh vì ta mà chảy máu, quãng đời sau này ta sẽ sống trong tội nghiệt”.
Ma chủ cười nhạo, không hề để tâm: “Chỉ là một lũ kiến hôi, chết thì chết thôi”.
“Chúng sinh đáng quý, không ai là con sâu cái kiến hết, khụ khụ…”
Cố Thanh Hy ho ra một búng máu tươi, khiến ma chủ và Dạ Mặc Uyên được phen hết hồn.
Thái y bắt mạch rồi run rẩy nói: “Vương phi bị thương quá nặng, vi thần… vi thần y thuật có hạn, e là… e là không cứu nổi vương phi, phụt…”
Ma chủ búng tay giết luôn tên thái y kia.
Giọng điệu của hắn ta rất không vui: “Lang băm, chỉ biết dọa người ta, tiểu tỷ tỷ, tỷ đừng nghe lão nói linh tinh”.
Ma chủ quay đầu nhìn Cố Thanh Hy nhưng chỉ thấy nàng đã hôn mê ngã lăn ra đất, đã vậy còn được Dạ Mặc Uyên ôm lấy.
Hắn ta nổi giận, lập tức cướp người: “Dạ Mặc Uyên, bỏ cái móng giò heo của ngươi ra!”
Dạ Mặc Uyên ôm lấy cơ thể dần dần lạnh ngắt của nàng, nhanh nhẹn né sang một bên, bàn tay hắn lập tức vung ra phía trước ngăn cản ma chủ.