Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 521-522
Chương 521: Ngỡ ngàng
Thực lực lại tụt xuống cấp ba…
Nghĩ đến việc thực lực của mình hết giảm rồi lại rớt.
Ôn Thiếu Nghi gượng cười một tiếng.
Người của Thiên Phần tộc đặt rất nhiều hi vọng vào hắn ta, vẫn luôn cho rằng hắn ta là thiên tài kiệt xuất nhất trăm ngàn năm qua.
Tất cả hi vọng của Thiên Phần tộc cũng đều gửi gắm lên trên người hắn ta.
Thế mà bây giờ, hắn ta còn không bằng một người bình thường trong tộc.
Cấp ba…
Có lẽ ở bên ngoài, cấp ba là rất cao.
Nhưng ở Thiên Phần tộc thì thật sự rất yếu…
“Nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?”
“Không có gì, cơ thể ngươi khá hơn chút nào chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi”.
Cố Thanh Hy có chút sốt ruột nói: “Chúng ta tới vùng đất Cực Bắc rất lâu rồi, thời gian của ta có hạn, nhất định phải nhanh chóng tìm được Long Châu, ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, đi theo ta, sợ là…”
“Nơi này tầng tầng nguy hiểm, tự ngươi cẩn thận, ta ở chỗ này chờ ngươi”.
“Ngươi được không?”
“Được”.
Trái lại là nàng…
Nàng mới cấp hai, sao có thể đoạt được viên Long Châu thứ sáu từ trong tay Băng Long cấp bảy?
Cố Thanh Hy đứng dậy, vừa che bụng mình vừa lần mò tiến lên.
Địa hình động băng phức tạp, cứ đi được một đoạn lại gặp một ngã ba.
Để phòng ngừa việc lạc đường, Cố Thanh Hy lấy trâm cài tóc ra khắc ký hiệu lên tường băng.
Sau khi lượn quanh một vòng lớn, Cố Thanh Hy không thấy bóng dáng của Băng Long cấp bảy, càng không thấy bóng dáng của Long Châu.
Nhiệt độ càng ngày càng thấp, Cố Thanh Hy lạnh tới mức run lẩy bẩy, không ngừng xoa tay làm ấm người.
Khi tới trước một ngã ba nữa, Cố Thanh Hy bất cẩn dựa vào tường băng, tường băng lại có cảm giác dinh dính, nàng cúi đầu nhìn xem, suýt thì ói ra.
Thứ dinh dính này không phải gì khác, mà là nội tạng của nhện.
Đi về phía trước xem xét, một con nhện khổng lồ bị phanh thây, chân nhện rơi lả tả trên mặt đất, trên tường băng chằng chịt vết đao, có thể nhìn ra được là trước đây không lâu, nơi này vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
Cố Thanh Hy bước qua thi thể nhện bị phanh thây, đi vào một chỗ chật hẹp.
Nơi đó có một mạng nhện trong suốt khổng lồ, trên mạng nhện đang dính một người.
Một người áo đen bịt mặt.
Chắc chắn người áo đen bịt mặt đã giãy giụa rất lâu, hao hết sức lực cũng không thoát được ra nên lúc này mới mặc cho tơ nhện vây hãm, tay chân bị tạo thành căng ra.
Nam nhân này không phải là thiếu niên ám sát nàng sao?
Nàng quan sát thiếu niên, trên thân tên này chồng chất vết thương, còn có mấy lỗ máu, đến bây giờ lỗ máu kia vẫn còn đang chảy ra máu tươi, giống hệt vết thương trên người Ôn Thiếu Nghi, chắc đều là vết thương do nhện tạo ra.
“Ồ… đúng là oan gia ngõ hẹp, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Giọng điệu của Cố Thanh Hy mang theo tia chanh chua: “Trước đó ở dưới đáy cốc, ta cứu ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân, đâm ta một đao. Ngươi nói xem, lần này ta còn dám cứu ngươi không?”
Nơi này băng tuyết ngập trời, địa hình phức tạp, nếu Cố Thanh Hy không cứu, thiếu niên chắc chắn phải chết.
Cố Thanh Hy cho rằng đối phương sẽ lên tiếng cầu xin mình cứu giúp, nhưng thiếu niên lại lạnh lùng nhìn nàng, không định lên tiếng cầu xin tha thứ, ánh mắt kia giống hệt với lúc trước, không mang theo chút xíu tình cảm nào.
“Thiếu niên, ngươi còn trẻ, không làm việc gì đứng đắn mà lại cứ chọn làm sát thủ. Ta không quan tâm vì sao ngươi trở thành sát thủ, hôm nay ta không bỏ đá xuống giếng, nhưng ta cũng không cứu ngươi, sống hay chết đều dựa vào bản thân ngươi”.
Cố Thanh Hy nhìn thẳng vào hắn ta, sau đó quay người rời đi.
Mãi đến khi nàng quay người rời đi, thiếu niên cũng không một lời cầu xin tha thứ.
Hắn ta chỉ cố nén đau đớn, không sờn lòng mà tiếp tục giãy giụa, cho dù mỗi lần giãy giụa, vết thương của hắn ta lại nặng thêm.
Tai Cố Thanh Hy rất thính, phía sau xảy ra chuyện gì, nàng đều có thể cảm giác ra được.
Đi đến một ngã ba khác, Cố Thanh Hy không nhịn được mà dừng bước, lén lút nhìn về phía thiếu niên.
Nàng lại thấy thiếu niên vẫn đang giãy giụa, hết lần này đến lần khác, vĩnh viễn không hề ngừng nghỉ, thậm chí vì thoát ra, hắn ta không tiếc hi sinh một tay một chân của mình.
Lần đầu tiên trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn ta có cảm xúc.
Đó là khát vọng sống.
Bước chân của Cố Thanh Hy giống như bị rót đầy chì, làm thế nào cũng không bước tiếp được.
Ánh mắt muốn sống này cực kỳ giống nàng.
Ma xui quỷ khiến, Cố Thanh Hy lại đi về phía hắn ta.
“Ta có thể cứu ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một yêu cầu, đó là không được giết ta”.
Thiếu niên áo đen lạnh lùng nhìn nàng, cũng không biết có nghe hiểu lời Cố Thanh Hy hay không.
Hắn ta không gật đầu, cũng không lắc đầu, trong mắt vẫn không có biểu cảm gì.
“Từ trong ánh mắt của ngươi, ta nhìn ra được ngươi và ta cũng không có thù sâu hận lớn gì, nếu đã không có thù sâu hận lớn, cớ gì ngươi phải vì giết một người mà hi sinh chính mình chứ?”
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Thiếu niên này vẫn im lặng?
“Ngươi bị câm à?”
Vẫn không nói lời nào?
Cố Thanh Hy dứt khoát giật khăn che mặt của hắn ta.
Khăn che mặt bị giật xuống, toàn bộ khuôn mặt thiếu niên lộ ra trước mặt Cố Thanh Hy.
Nhìn thấy gương mặt hắn ta, sắc mặt Cố Thanh Hy lập tức trắng bệch, hai chân liên tục lùi về sau mấy bước, trong đôi mắt nhìn thấu suốt mọi chuyện lộ vẻ vừa mừng vừa sợ lại vừa không dám tin.
Chương 522: Diệp Phong?
“Diệp Phong, tại sao lại là ngươi”.
Đáy lòng bình tĩnh như nước hồ thu của Cố Thanh Hy như bị một tảng đá lớn dội xuống, cuộn trào sóng cả.
“Ngươi còn sống, vậy mà ngươi vẫn còn sống”.
Cố Thanh Hy kích động nói ra, duỗi tay muốn vuốt ve khuôn mặt đẹp trai này.
Nhưng mà sát thủ áo đen lại lạnh lùng quay đầu sang chỗ khác giống như cực kỳ chán ghét việc người khác đụng vào mình.
Trái tim đang kích động của Cố Thanh Hy lập tức hóa đá, hai tay khựng lại giữa không trung.
“Ngươi không phải Diệp Phong, ngươi là ai?”
Nếu là Diệp Phong, khi nhìn thấy nàng, chắc chắn hắn ta sẽ vô cùng mừng rỡ.
Hơn nữa ánh mắt Diệp Phong cũng không lạnh lùng như vậy, trên người lại càng không lạnh nhạt như thế.
Bất kể bị đối xử bất công cỡ nào, hắn ta luôn tỏ ra thiện lương ôn hòa.
Cố Thanh Hy tỉ mỉ quan sát thiếu niên áo đen.
Thiếu niên trước mắt có gương mặt y hệt Diệp Phong, giống như được đúc ra từ một cái khuôn, cũng là mày kiếm mắt sao, phong thái hiên ngang, dù đứng trong đám người cũng có thể lập tức hấp dẫn ánh mắt người ta.
Một điểm không giống duy nhất chính là, võ công của hắn ta tốt hơn Diệp Phong không chỉ một chút.
Hơn nữa cả người hắn ta lạnh như ác quỷ mới bò ra từ địa ngục, không mang theo chút tình cảm nào.
Dáng vẻ lạnh lùng này giống như một cỗ máy giết người, chỉ cần người khác bảo hắn ta làm cái gì thì hắn ta sẽ làm cái ấy.
Đối mặt với câu hỏi của nàng, thiếu niên áo đen vẫn im lặng không nói.
Cố Thanh Hy nhanh chóng nhìn về phía tay trái đối phương.
Lòng bàn tay trái của hắn ta có vết chai thật dày, hẳn là do luyện võ nhiều năm tạo thành.
Cố Thanh Hy muốn tìm xem liệu tay trái đó có vết thương gì không, nhưng nàng phải thất vọng rồi.
Trong tay trái của hắn ta, ngoài mấy vết thương sâu tận xương do sói tuyết cào ra thì không có bất kỳ vết thương nào khác.
Không phải tay trái của Diệp Phong!
Tay trái của Diệp Phong bị Lan kỳ chủ bóp nát, khớp xương bị trật, hơn nữa lòng bàn tay cũng bị Lan kỳ chủ đâm xuyên một kiếm, để lại một vết sẹo tồn tại mãi mãi.
Tia hi vọng mới manh nha trong lòng Cố Thanh Hy lại chậm rãi biến thành thất vọng.
Chẳng cần biết hắn ta là ai, chỉ với dáng vẻ giống Diệp Phong như vậy, nàng đã không cách nào khoanh tay đứng nhìn.
Cố Thanh Hy rút nhuyễn kiếm bên hông ra, vận dụng hết nội lực, mạnh mẽ bổ một kiếm về phía mạng nhện.
“Bịch…”
Mạng nhện không bị chém đứt.
Trái lại nàng bị đánh bay.
Nàng vốn đang bị thương nghiêm trọng, bởi vì vận khí lần nữa, sau đó bị đánh văng ra, cho nên vết thương lại chảy máu rồi.
“Đáng giận, xem chuyện tốt ngươi làm đi, nếu ngươi không đâm ta mấy đao, mạng nhện này đã bị ta chém đứt rồi”.
“…”
“Được rồi, nói chuyện với ngươi chẳng khác nào đàn gảy tai trâu”.
“…”
Cố Thanh Hy đứng dậy, một tay che bụng đang đau đớn, một tay xoa xoa dưới cằm.
Cũng không biết mạng nhện này dệt thành như thế nào, vừa dính vừa cứng.
Nhuyễn kiếm của nàng cũng suýt thì bị dính vào.
Quan trọng nhất là mạng nhện này trong suốt, hơi không chút ý chút thôi là sẽ bị dính vào.
Thiếu niên này coi như may mắn, ít nhất nhện cũng chết rồi, bằng không hắn ta sớm đã bị ăn.
Cố Thanh Hy thử mấy lần đều không thể cứu được thiếu niên ra.
Đáng tiếc thời gian gấp gáp, tốc độ cũng rất nhanh, Phù Quang không theo tới, nếu không có lẽ Phù Quang sẽ có cách cứu hắn ta.
Đột nhiên, Cố Thanh Hy nghĩ tới điều gì, cánh môi đỏ mọng khẽ cong lên lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Nàng lấy cây mồi lửa trong nhẫn không gian ra, châm lửa rồi đốt lên trên mạng nhện.
Mạng nhện chém không đứt, vừa dính vừa cứng kia vừa tiếp xúc với lửa đã lốp bốp bùng lên, giống như cực kỳ sợ hãi ngọn lửa.
“Bịch…”
Mạng nhện bị đốt rụi, thiếu niên áo đen bị thương nặng, hai chân khụy xuống, không ngừng thở dốc.
“Ngươi chảy máu nhiều quá, còn không cầm máu thì sẽ chết, chỗ này của ta còn chút thuốc cầm máu, trước tiên xử lý vết thương cho ngươi đi!”
Trong mắt thiếu niên áo đen chợt lóe sát khí, lạnh lùng nhìn Cố Thanh Hy.
Trong lòng Cố Thanh Hy lộp bộp.
“Ngươi sẽ không định giết ta tiếp đấy chứ, này, đừng quên, nếu không có ta, ngươi còn có thể sống sót thoát khỏi mạng nhện sao?”
Tay trái thiếu niên áo đen cong thành hình trảo, vang lên tiếng răng rắc như muốn lập tức bóp nát cổ Cố Thanh Hy.
Đáng tiếc, vết thương của hắn ta quá nặng, mới khẽ động đã kéo theo vết thương, sau đó thể lực không chèo chống được nữa, ngã sấp xuống mặt đất.
Thiếu niên áo đen thử mấy lần cũng không có sức đứng dậy, trái lại là máu trên người, điên cuồng tràn ra hệt như vỡ đê.
Cố Thanh Hy thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đỡ hắn ta ngồi xuống, sau đó lấy thuốc trị thương từ trong nhẫn không gian ra.
“Mạng nhện kia có độc, bản thân con nhện còn độc hơn, trên người ngươi bị nhện đâm ra mấy lỗ máu, độc đã vào máu rồi lan tràn ra khắp người ngươi rồi”.
“Sức mạnh ý chí của ngươi rất lớn, có thể kiên trì đến bây giờ đã coi như nghịch thiên, nhưng chắc hẳn cả người ngươi đang bủn rủn không có sức lực nhỉ?”
Thực lực lại tụt xuống cấp ba…
Nghĩ đến việc thực lực của mình hết giảm rồi lại rớt.
Ôn Thiếu Nghi gượng cười một tiếng.
Người của Thiên Phần tộc đặt rất nhiều hi vọng vào hắn ta, vẫn luôn cho rằng hắn ta là thiên tài kiệt xuất nhất trăm ngàn năm qua.
Tất cả hi vọng của Thiên Phần tộc cũng đều gửi gắm lên trên người hắn ta.
Thế mà bây giờ, hắn ta còn không bằng một người bình thường trong tộc.
Cấp ba…
Có lẽ ở bên ngoài, cấp ba là rất cao.
Nhưng ở Thiên Phần tộc thì thật sự rất yếu…
“Nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?”
“Không có gì, cơ thể ngươi khá hơn chút nào chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi”.
Cố Thanh Hy có chút sốt ruột nói: “Chúng ta tới vùng đất Cực Bắc rất lâu rồi, thời gian của ta có hạn, nhất định phải nhanh chóng tìm được Long Châu, ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, đi theo ta, sợ là…”
“Nơi này tầng tầng nguy hiểm, tự ngươi cẩn thận, ta ở chỗ này chờ ngươi”.
“Ngươi được không?”
“Được”.
Trái lại là nàng…
Nàng mới cấp hai, sao có thể đoạt được viên Long Châu thứ sáu từ trong tay Băng Long cấp bảy?
Cố Thanh Hy đứng dậy, vừa che bụng mình vừa lần mò tiến lên.
Địa hình động băng phức tạp, cứ đi được một đoạn lại gặp một ngã ba.
Để phòng ngừa việc lạc đường, Cố Thanh Hy lấy trâm cài tóc ra khắc ký hiệu lên tường băng.
Sau khi lượn quanh một vòng lớn, Cố Thanh Hy không thấy bóng dáng của Băng Long cấp bảy, càng không thấy bóng dáng của Long Châu.
Nhiệt độ càng ngày càng thấp, Cố Thanh Hy lạnh tới mức run lẩy bẩy, không ngừng xoa tay làm ấm người.
Khi tới trước một ngã ba nữa, Cố Thanh Hy bất cẩn dựa vào tường băng, tường băng lại có cảm giác dinh dính, nàng cúi đầu nhìn xem, suýt thì ói ra.
Thứ dinh dính này không phải gì khác, mà là nội tạng của nhện.
Đi về phía trước xem xét, một con nhện khổng lồ bị phanh thây, chân nhện rơi lả tả trên mặt đất, trên tường băng chằng chịt vết đao, có thể nhìn ra được là trước đây không lâu, nơi này vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
Cố Thanh Hy bước qua thi thể nhện bị phanh thây, đi vào một chỗ chật hẹp.
Nơi đó có một mạng nhện trong suốt khổng lồ, trên mạng nhện đang dính một người.
Một người áo đen bịt mặt.
Chắc chắn người áo đen bịt mặt đã giãy giụa rất lâu, hao hết sức lực cũng không thoát được ra nên lúc này mới mặc cho tơ nhện vây hãm, tay chân bị tạo thành căng ra.
Nam nhân này không phải là thiếu niên ám sát nàng sao?
Nàng quan sát thiếu niên, trên thân tên này chồng chất vết thương, còn có mấy lỗ máu, đến bây giờ lỗ máu kia vẫn còn đang chảy ra máu tươi, giống hệt vết thương trên người Ôn Thiếu Nghi, chắc đều là vết thương do nhện tạo ra.
“Ồ… đúng là oan gia ngõ hẹp, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Giọng điệu của Cố Thanh Hy mang theo tia chanh chua: “Trước đó ở dưới đáy cốc, ta cứu ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân, đâm ta một đao. Ngươi nói xem, lần này ta còn dám cứu ngươi không?”
Nơi này băng tuyết ngập trời, địa hình phức tạp, nếu Cố Thanh Hy không cứu, thiếu niên chắc chắn phải chết.
Cố Thanh Hy cho rằng đối phương sẽ lên tiếng cầu xin mình cứu giúp, nhưng thiếu niên lại lạnh lùng nhìn nàng, không định lên tiếng cầu xin tha thứ, ánh mắt kia giống hệt với lúc trước, không mang theo chút xíu tình cảm nào.
“Thiếu niên, ngươi còn trẻ, không làm việc gì đứng đắn mà lại cứ chọn làm sát thủ. Ta không quan tâm vì sao ngươi trở thành sát thủ, hôm nay ta không bỏ đá xuống giếng, nhưng ta cũng không cứu ngươi, sống hay chết đều dựa vào bản thân ngươi”.
Cố Thanh Hy nhìn thẳng vào hắn ta, sau đó quay người rời đi.
Mãi đến khi nàng quay người rời đi, thiếu niên cũng không một lời cầu xin tha thứ.
Hắn ta chỉ cố nén đau đớn, không sờn lòng mà tiếp tục giãy giụa, cho dù mỗi lần giãy giụa, vết thương của hắn ta lại nặng thêm.
Tai Cố Thanh Hy rất thính, phía sau xảy ra chuyện gì, nàng đều có thể cảm giác ra được.
Đi đến một ngã ba khác, Cố Thanh Hy không nhịn được mà dừng bước, lén lút nhìn về phía thiếu niên.
Nàng lại thấy thiếu niên vẫn đang giãy giụa, hết lần này đến lần khác, vĩnh viễn không hề ngừng nghỉ, thậm chí vì thoát ra, hắn ta không tiếc hi sinh một tay một chân của mình.
Lần đầu tiên trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn ta có cảm xúc.
Đó là khát vọng sống.
Bước chân của Cố Thanh Hy giống như bị rót đầy chì, làm thế nào cũng không bước tiếp được.
Ánh mắt muốn sống này cực kỳ giống nàng.
Ma xui quỷ khiến, Cố Thanh Hy lại đi về phía hắn ta.
“Ta có thể cứu ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một yêu cầu, đó là không được giết ta”.
Thiếu niên áo đen lạnh lùng nhìn nàng, cũng không biết có nghe hiểu lời Cố Thanh Hy hay không.
Hắn ta không gật đầu, cũng không lắc đầu, trong mắt vẫn không có biểu cảm gì.
“Từ trong ánh mắt của ngươi, ta nhìn ra được ngươi và ta cũng không có thù sâu hận lớn gì, nếu đã không có thù sâu hận lớn, cớ gì ngươi phải vì giết một người mà hi sinh chính mình chứ?”
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Thiếu niên này vẫn im lặng?
“Ngươi bị câm à?”
Vẫn không nói lời nào?
Cố Thanh Hy dứt khoát giật khăn che mặt của hắn ta.
Khăn che mặt bị giật xuống, toàn bộ khuôn mặt thiếu niên lộ ra trước mặt Cố Thanh Hy.
Nhìn thấy gương mặt hắn ta, sắc mặt Cố Thanh Hy lập tức trắng bệch, hai chân liên tục lùi về sau mấy bước, trong đôi mắt nhìn thấu suốt mọi chuyện lộ vẻ vừa mừng vừa sợ lại vừa không dám tin.
Chương 522: Diệp Phong?
“Diệp Phong, tại sao lại là ngươi”.
Đáy lòng bình tĩnh như nước hồ thu của Cố Thanh Hy như bị một tảng đá lớn dội xuống, cuộn trào sóng cả.
“Ngươi còn sống, vậy mà ngươi vẫn còn sống”.
Cố Thanh Hy kích động nói ra, duỗi tay muốn vuốt ve khuôn mặt đẹp trai này.
Nhưng mà sát thủ áo đen lại lạnh lùng quay đầu sang chỗ khác giống như cực kỳ chán ghét việc người khác đụng vào mình.
Trái tim đang kích động của Cố Thanh Hy lập tức hóa đá, hai tay khựng lại giữa không trung.
“Ngươi không phải Diệp Phong, ngươi là ai?”
Nếu là Diệp Phong, khi nhìn thấy nàng, chắc chắn hắn ta sẽ vô cùng mừng rỡ.
Hơn nữa ánh mắt Diệp Phong cũng không lạnh lùng như vậy, trên người lại càng không lạnh nhạt như thế.
Bất kể bị đối xử bất công cỡ nào, hắn ta luôn tỏ ra thiện lương ôn hòa.
Cố Thanh Hy tỉ mỉ quan sát thiếu niên áo đen.
Thiếu niên trước mắt có gương mặt y hệt Diệp Phong, giống như được đúc ra từ một cái khuôn, cũng là mày kiếm mắt sao, phong thái hiên ngang, dù đứng trong đám người cũng có thể lập tức hấp dẫn ánh mắt người ta.
Một điểm không giống duy nhất chính là, võ công của hắn ta tốt hơn Diệp Phong không chỉ một chút.
Hơn nữa cả người hắn ta lạnh như ác quỷ mới bò ra từ địa ngục, không mang theo chút tình cảm nào.
Dáng vẻ lạnh lùng này giống như một cỗ máy giết người, chỉ cần người khác bảo hắn ta làm cái gì thì hắn ta sẽ làm cái ấy.
Đối mặt với câu hỏi của nàng, thiếu niên áo đen vẫn im lặng không nói.
Cố Thanh Hy nhanh chóng nhìn về phía tay trái đối phương.
Lòng bàn tay trái của hắn ta có vết chai thật dày, hẳn là do luyện võ nhiều năm tạo thành.
Cố Thanh Hy muốn tìm xem liệu tay trái đó có vết thương gì không, nhưng nàng phải thất vọng rồi.
Trong tay trái của hắn ta, ngoài mấy vết thương sâu tận xương do sói tuyết cào ra thì không có bất kỳ vết thương nào khác.
Không phải tay trái của Diệp Phong!
Tay trái của Diệp Phong bị Lan kỳ chủ bóp nát, khớp xương bị trật, hơn nữa lòng bàn tay cũng bị Lan kỳ chủ đâm xuyên một kiếm, để lại một vết sẹo tồn tại mãi mãi.
Tia hi vọng mới manh nha trong lòng Cố Thanh Hy lại chậm rãi biến thành thất vọng.
Chẳng cần biết hắn ta là ai, chỉ với dáng vẻ giống Diệp Phong như vậy, nàng đã không cách nào khoanh tay đứng nhìn.
Cố Thanh Hy rút nhuyễn kiếm bên hông ra, vận dụng hết nội lực, mạnh mẽ bổ một kiếm về phía mạng nhện.
“Bịch…”
Mạng nhện không bị chém đứt.
Trái lại nàng bị đánh bay.
Nàng vốn đang bị thương nghiêm trọng, bởi vì vận khí lần nữa, sau đó bị đánh văng ra, cho nên vết thương lại chảy máu rồi.
“Đáng giận, xem chuyện tốt ngươi làm đi, nếu ngươi không đâm ta mấy đao, mạng nhện này đã bị ta chém đứt rồi”.
“…”
“Được rồi, nói chuyện với ngươi chẳng khác nào đàn gảy tai trâu”.
“…”
Cố Thanh Hy đứng dậy, một tay che bụng đang đau đớn, một tay xoa xoa dưới cằm.
Cũng không biết mạng nhện này dệt thành như thế nào, vừa dính vừa cứng.
Nhuyễn kiếm của nàng cũng suýt thì bị dính vào.
Quan trọng nhất là mạng nhện này trong suốt, hơi không chút ý chút thôi là sẽ bị dính vào.
Thiếu niên này coi như may mắn, ít nhất nhện cũng chết rồi, bằng không hắn ta sớm đã bị ăn.
Cố Thanh Hy thử mấy lần đều không thể cứu được thiếu niên ra.
Đáng tiếc thời gian gấp gáp, tốc độ cũng rất nhanh, Phù Quang không theo tới, nếu không có lẽ Phù Quang sẽ có cách cứu hắn ta.
Đột nhiên, Cố Thanh Hy nghĩ tới điều gì, cánh môi đỏ mọng khẽ cong lên lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Nàng lấy cây mồi lửa trong nhẫn không gian ra, châm lửa rồi đốt lên trên mạng nhện.
Mạng nhện chém không đứt, vừa dính vừa cứng kia vừa tiếp xúc với lửa đã lốp bốp bùng lên, giống như cực kỳ sợ hãi ngọn lửa.
“Bịch…”
Mạng nhện bị đốt rụi, thiếu niên áo đen bị thương nặng, hai chân khụy xuống, không ngừng thở dốc.
“Ngươi chảy máu nhiều quá, còn không cầm máu thì sẽ chết, chỗ này của ta còn chút thuốc cầm máu, trước tiên xử lý vết thương cho ngươi đi!”
Trong mắt thiếu niên áo đen chợt lóe sát khí, lạnh lùng nhìn Cố Thanh Hy.
Trong lòng Cố Thanh Hy lộp bộp.
“Ngươi sẽ không định giết ta tiếp đấy chứ, này, đừng quên, nếu không có ta, ngươi còn có thể sống sót thoát khỏi mạng nhện sao?”
Tay trái thiếu niên áo đen cong thành hình trảo, vang lên tiếng răng rắc như muốn lập tức bóp nát cổ Cố Thanh Hy.
Đáng tiếc, vết thương của hắn ta quá nặng, mới khẽ động đã kéo theo vết thương, sau đó thể lực không chèo chống được nữa, ngã sấp xuống mặt đất.
Thiếu niên áo đen thử mấy lần cũng không có sức đứng dậy, trái lại là máu trên người, điên cuồng tràn ra hệt như vỡ đê.
Cố Thanh Hy thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đỡ hắn ta ngồi xuống, sau đó lấy thuốc trị thương từ trong nhẫn không gian ra.
“Mạng nhện kia có độc, bản thân con nhện còn độc hơn, trên người ngươi bị nhện đâm ra mấy lỗ máu, độc đã vào máu rồi lan tràn ra khắp người ngươi rồi”.
“Sức mạnh ý chí của ngươi rất lớn, có thể kiên trì đến bây giờ đã coi như nghịch thiên, nhưng chắc hẳn cả người ngươi đang bủn rủn không có sức lực nhỉ?”