Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 523-524
Chương 523: Trị thương
“Nếu đã không còn sức lực thì ngồi yên đi, vết thương nặng như thế này mà không chịu xử lý, cho dù không trúng độc cũng phải chảy máu, đau chết mới thôi”.
Cố Thanh Hy xé ống tay áo trên vai hắn ta, dùng nước sạch giúp hắn ta lau vết thương rồi rắc thuốc cầm máu và thuốc bột giải độc, động tác của nàng rất nhẹ, chỉ sợ làm hắn ta đau.
Cơ thể của thiếu niên áo đen cứng đờ.
Không biết là vì chất độc ngấm vào quá mạnh hay bởi vì động tác trị thương của Cố Thanh Hy quá dịu dàng.
Trong tầm mắt, hắn ta thấy Cố Thanh Hy cúi đầu, chăm chú giúp hắn ta xử lý vết thương, thiếu niên áo đen thấy được, dưới hàng mi dài kia vẻ đau xót đến từ nội tâm trong đôi mắt long lanh trắng đen rõ ràng của nàng.
Cảm giác này trước nay chưa từng xuất hiện.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể hắn ta bị thương nặng đến mức nào, cũng chỉ có thể chịu đựng và tự an ủi bản thân.
Nếu hắn ta không tự chữa cho mình, chỉ có thể chờ chết.
Cho dù…
Đôi khi hắn ta thoi thóp, đôi lúc có người giúp hắn ta xử lý, cũng rất qua loa và thô bạo, muốn đau thế nào có đau thế ấy, hoàn toàn không để tâm tới cảm nhận của hắn ta.
Chưa từng có ai đối xử dịu dàng với hắn ta như thế…
“Vết thương trên tay được xử lý rồi nhưng vết thương trên người nghiêm trọng hơn, ta cần phải xé y phục của ngươi, ngươi sẽ không trách ta phi lễ với ngươi chứ?”
Cố Thanh Hy đợi một lúc lâu cũng không đợi được lời của thiếu niên áo đen.
Nàng bật cười tự giễu: “Tại sao ta lại quên mất chứ, ngươi bị câm mà. Máu thịt của ngươi và y phục dính vào với nhau rồi, khi cởi y phục ra sẽ hơi đau, ngươi cố chịu nhé”.
Cố Thanh Hy nói rồi lấy ra một con dao nhỏ, nhẹ nhàng rạch y phục của hắn ta.
Không ngoài dự đoán, máu thịt của hắn ta thực sự đã dính cùng với y phục, một số nơi đã thối rữa và mưng mủ khiến ai trông thấy cũng kinh hãi, nghiêm trọng hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Dù Cố Thanh Hy cẩn thận đến mức nào cũng kéo phải da thịt của hắn ta mấy lần.
“Đau lắm phải không?”
Nàng ngẩng đầu, đập vào mắt là biểu cảm lãnh đạm của thiếu niên áo đen.
Người thường mà bị thương nặng như vậy chắc hẳn đã kêu la ầm ĩ rồi.
Nhưng hắn ta... thậm chí không hề nhếch lông mày, dường như da thịt bị kéo ra không phải của hắn ta.
Khóe miệng Cố Thanh Hy mấp máy, nhất thời không biết nên nói điều gì.
Nam nhân này, e là thường xuyên bị thương, thế nên... quen rồi đấy...
Dường như biết Cố Thanh Hy định làm gì, thiếu niên áo đen cố nén cơn đau tê tái, giơ tay trái ra xé toạc lớp y phục.
Chỉ nghe “xẹt” một tiếng, y phục dạ hành dính kèm máu thịt của hắn ta bị xé xuống, để lộ phần thần trên chi chít vết thương trước mặt Cố Thanh Hy.
Đầu óc Cố Thanh Hy ‘uỳnh’ một tiếng, suýt nữa chết ngất đi.
Cơ thể của hắn ta so với Diệp Phong chỉ có hơn chứ không có kém.
Từ trên cổ trở xuống chi chít chằng chịt toàn là vết thương.
Có vết roi đánh, vết đao, vết kiếm, vết mâu, vân vân, lớn lớn nhỏ nhỏ, nhiều vô số kể.
Rất nhiều nơi thậm chí còn lộ cả khớp xương ra ngoài.
Có thể nhìn ra được, người này từ nhỏ đến lớn đã trải qua vô số lần đánh đấm.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vết cào, vết cắn của sói tuyết hay vết cào của nhện, vết nào cũng sâu thấy tận xương.
Thậm chí, xương sườn của hắn ta còn gãy mất mấy cái.
Cố Thanh Hy không biết nên bắt tay vào chữa trị cho hắn ta thế nào, vết thương nhiều thế này, kinh hãi thật đấy.
“Ở đây không có thuốc gây tê, lúc xử lý vết thương không tránh khỏi đau đớn, ngươi nuốt viên thuốc này đi, ít nhiều gì cũng đỡ hơn”.
Thiếu niên áo đen không nhận lấy viên thuốc của nàng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Cố Thanh Hy chỉ vào cổ họng của mình, ra hiệu cho hắn ta nuốt viên thuốc xuống.
Thiếu niên áo đen vẫn không hề nhúc nhích, Cố Thanh Hy dứt khoát túm lấy cổ họng hắn ta, cưỡng ép đối phương nuốt viên thuốc.
Thiếu niên áo đen giãy giụa vài cái, thế nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể gắng gượng nuốt viên thuốc xuống.
“Yên tâm đi, chỉ là thuốc giảm đau thôi, không chết người đâu. Cho ngươi miếng vải này, nếu ngươi đau quá thì cứ cắn nó”.
Thiếu niên áo đen ngoảnh đầu sang một bên, từ chối yêu cầu của Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy cũng không cưỡng ép, bắt đầu xử lý vết thương cho hắn ta, mỗi lần xử lý một chỗ, nàng sẽ hỏi hắn ta có đau không.
Thiếu niên áo đen hoặc là không biểu cảm gì, hoặc là nghiến răng nghiến lợi khi đau đến cực độ, thế nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Trước kia ta có một người bạn, vết thương trên người hắn cũng nghiêm trọng như ngươi, cũng toàn thân thối rữa chảy mủ, vết thương mới chồng vết thương cũ, khi ta xử lý vết thương cho hắn ta, hắn ta cũng cố sống cố chết không chịu phát ra âm thanh nào”.
“Rất nhiều lần, ta trông thấy một mình hắn ta trốn vào trong góc khuất, tự chịu đựng và tự an ủi bản thân”.
Chương 524: Đường nét trên la bàn
“Khi ấy ta rất nghi hoặc, phải trải qua những điều gì mới khiến một người nhẫn nhịn đến mức độ này”.
“Sau này ta mới biết, hóa ra hắn ta bị coi như trai lơ từ nhỏ, lớn lên trong chửi mắng, đánh đập và lăng nhục kéo dài bất tận, chỉ cần hắn ta tỏ ra cầu xin hay khóc lóc, vậy thì chỉ có sự giày vò tàn nhẫn hơn đón chờ hắn ta”.
Thiếu niên áo đen không hiểu rốt cuộc nàng muốn nói gì.
“Hắn ta không có bạn bè, cho tới khi quen biết ta và Tiêu Vũ Hiên thì mới có hai người bạn”.
“Dần dần, trong quá trình tiếp xúc, hắn ta mới phát hiện, hóa ra khi đau đớn, có bạn bè kề vai sát cánh, khóc cùng nhau thì sẽ đỡ hơn rất nhiều”.
“Có bạn bè ở bên đồng nghĩa với bờ vai vững vàng nhất”.
“Ngươi cũng có thể coi ta như bạn bè của ngươi, chỉ cần ngươi cần, có thể tới tìm ta bất kỳ lúc nào. Tất nhiên, nếu ngươi đau đến mức không chịu nổi, muốn hét thì cứ hét thật to”.
Cuối cùng thiếu niên áo đen cũng hiểu nàng muốn biểu đạt điều gì.
Hắn ta lạnh lùng quay đầu đi, không tỏ ý đồng tình với lời nói của nàng.
“Được rồi, vết thương đã được xử lý ổn thỏa, nhưng tạm thời ngươi không thể để nó dính nước, càng không thể động võ, nếu không vết thương có thể vỡ ra và thối rữa bất cứ lúc nào, sau đó sẽ bị nhiễm trùng, nếu lỡ nhiễm trùng thì vấn đề sẽ rắc rối đấy”.
“À… nọc độc của nhện trên người ngươi cũng được giải rồi, có thể thử xem sức lực đã khôi phục chưa”.
Thiếu niên áo đen chật vật đứng dậy.
Sức lực trên người hắn ta quả thực đã khôi phục khá nhiều, nội lực cũng được chút ít.
Thiếu niên áo đen cử động tay trái, thanh loan đao nằm gọn trong tay, loan đao lộ ra khỏi vỏ vài phần, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Cố Thanh Hy lùi về sau vài bước: “Này, ta đã cứu ngươi bao nhiêu lần rồi, cho dù ngươi là sát thủ cũng phải có chút lương tâm chứ. Ngươi nhìn xem, vì chữa trị cho vết thương của ngươi mà ta đã lãng phí bao nhiêu thời gian và công sức ở nơi này”.
Nghe vậy, thanh loan đao trong tay trái của thiếu niên áo đen từ từ tra lại vào vỏ.
Thế nhưng hắn ta vẫn cố tình nói: “Lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi”.
“Không không bị câm?”
Mẹ kiếp!
Tên này kiệm lời quá rồi đấy!
Một bóng đen lướt qua, sát thủ áo đen kia đã biến mất trong hầm băng, chỉ để lại một vệt máu đỏ tươi trên nền đất.
Cố Thanh Hy thở dài, nhìn theo bóng dáng đã biến mất từ lâu, chỉ hi vọng vận mệnh của hắn ta có thể khá khẩm hơn Diệp Phong đôi chút.
Cố Thanh Hy lần mò tìm kiếm trong hầm băng, hi vọng có thể nhanh chóng tìm thấy viên Long Châu thứ sáu.
Nơi này có sói tuyết, cũng có vô số nhện độc dài tới hàng mét, Cố Thanh Hy chỉ sợ gặp phải loài hung thú đáng sợ nào khác, thế nên suốt dọc đường luôn rón rén, vô cùng cẩn thận.
Sau khi vòng qua vài ngã rẽ, Cố Thanh Hy tinh mắt phát hiện ra mười mấy con nhện độc đang nằm trên một khoảnh đất rộng phía trước, con nào cũng phải to hơn hai người như nàng.
Khả năng tấn công của nhện độc rất mạnh mẽ, độc tính cũng cao, đến cả sát thủ áo đen và Ôn Thiếu Nghi còn bị thương nghiêm trọng đến thế, nếu đánh thức chúng dậy, nàng có mười cái mạng cũng không đủ cho chúng giết.
Cố Thanh Hy nhẹ nhàng quay trở lại.
Không biết đã dạo quanh hầm băng này bao lâu, Cố Thanh Hy vòng qua vòng lại tới chóng mặt.
Long Châu từ đầu đến cuối chưa hề xuất hiện, nơi này giống như một mê cung khổng lồ, dù nàng đi thế nào cũng không hết được.
Cố Thanh Hy đành ngồi xuống, nghĩ lại từng quãng đường đã đi qua.
Từng con đường rẽ ngang rẽ dọc ngoằn ngoèo không ngừng hồi tưởng trong đầu, Cố Thanh Hy đột nhiên mở bừng mắt, trong đôi mắt lấp lánh nụ cười nụ cười mừng rỡ.
La bàn...
Những lối rẽ kia cực kỳ giống những đường nét chằng chịt trên la bàn.
Cố Thanh Hy lấy la bàn ra, ngoài việc tra bản đồ, nàng cũng cẩn thận xem xét các con đường trên la bàn.
Ngón tay trắng nõn của nàng chỉ qua từng con đường, sau cùng dừng lại ở trung tâm của la bàn.
Cố Thanh Hy nheo mắt, chọn một lối rẽ, gom hết vận may, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất không ngừng tiến về phía trước.
Suốt dọc đường, nàng tránh né bầy sói tuyết, tránh né bầy vượn tuyết, cũng tránh luôn bầy báo tuyết, sau cùng bình an đến được một khu vực rộng rãi có thác nước.
Trên dòng sông băng là thác nước cao hàng ngàn trượng đang đổ thẳng xuống, dòng nước chảy xiết, mặc dù dòng sông băng này âm mấy chục độ nhưng nó vẫn là một thác nước sống động chứ không hề đông cứng lại, hùng vĩ đến mức ai cũng phải chậc lưỡi.
Điều khiến Cố Thanh Hy giật mình là một viên Long Châu đang được treo ngược ngay phía trên thác nước không xa, đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Niềm vui sướng ôm lấy trái tim Cố Thanh Hy.
Tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy Long Châu rồi.
Cố Thanh Hy tiến tới, định lấy Long Châu, không biết nghĩ đến điều gì, nàng dừng bước.
Từ xưa đến nay, nơi nào có trân cầm dị bảo cũng có luôn linh thú bảo vệ.
Long Châu quý giá hơn trân cầm dị bảo hàng vạn lần, làm sao có thể để nàng lấy được nó dễ dàng như thế.
Họ cũng nói rồi, ở đây vẫn còn một con Băng Long cấp bảy.
“Nếu đã không còn sức lực thì ngồi yên đi, vết thương nặng như thế này mà không chịu xử lý, cho dù không trúng độc cũng phải chảy máu, đau chết mới thôi”.
Cố Thanh Hy xé ống tay áo trên vai hắn ta, dùng nước sạch giúp hắn ta lau vết thương rồi rắc thuốc cầm máu và thuốc bột giải độc, động tác của nàng rất nhẹ, chỉ sợ làm hắn ta đau.
Cơ thể của thiếu niên áo đen cứng đờ.
Không biết là vì chất độc ngấm vào quá mạnh hay bởi vì động tác trị thương của Cố Thanh Hy quá dịu dàng.
Trong tầm mắt, hắn ta thấy Cố Thanh Hy cúi đầu, chăm chú giúp hắn ta xử lý vết thương, thiếu niên áo đen thấy được, dưới hàng mi dài kia vẻ đau xót đến từ nội tâm trong đôi mắt long lanh trắng đen rõ ràng của nàng.
Cảm giác này trước nay chưa từng xuất hiện.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể hắn ta bị thương nặng đến mức nào, cũng chỉ có thể chịu đựng và tự an ủi bản thân.
Nếu hắn ta không tự chữa cho mình, chỉ có thể chờ chết.
Cho dù…
Đôi khi hắn ta thoi thóp, đôi lúc có người giúp hắn ta xử lý, cũng rất qua loa và thô bạo, muốn đau thế nào có đau thế ấy, hoàn toàn không để tâm tới cảm nhận của hắn ta.
Chưa từng có ai đối xử dịu dàng với hắn ta như thế…
“Vết thương trên tay được xử lý rồi nhưng vết thương trên người nghiêm trọng hơn, ta cần phải xé y phục của ngươi, ngươi sẽ không trách ta phi lễ với ngươi chứ?”
Cố Thanh Hy đợi một lúc lâu cũng không đợi được lời của thiếu niên áo đen.
Nàng bật cười tự giễu: “Tại sao ta lại quên mất chứ, ngươi bị câm mà. Máu thịt của ngươi và y phục dính vào với nhau rồi, khi cởi y phục ra sẽ hơi đau, ngươi cố chịu nhé”.
Cố Thanh Hy nói rồi lấy ra một con dao nhỏ, nhẹ nhàng rạch y phục của hắn ta.
Không ngoài dự đoán, máu thịt của hắn ta thực sự đã dính cùng với y phục, một số nơi đã thối rữa và mưng mủ khiến ai trông thấy cũng kinh hãi, nghiêm trọng hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Dù Cố Thanh Hy cẩn thận đến mức nào cũng kéo phải da thịt của hắn ta mấy lần.
“Đau lắm phải không?”
Nàng ngẩng đầu, đập vào mắt là biểu cảm lãnh đạm của thiếu niên áo đen.
Người thường mà bị thương nặng như vậy chắc hẳn đã kêu la ầm ĩ rồi.
Nhưng hắn ta... thậm chí không hề nhếch lông mày, dường như da thịt bị kéo ra không phải của hắn ta.
Khóe miệng Cố Thanh Hy mấp máy, nhất thời không biết nên nói điều gì.
Nam nhân này, e là thường xuyên bị thương, thế nên... quen rồi đấy...
Dường như biết Cố Thanh Hy định làm gì, thiếu niên áo đen cố nén cơn đau tê tái, giơ tay trái ra xé toạc lớp y phục.
Chỉ nghe “xẹt” một tiếng, y phục dạ hành dính kèm máu thịt của hắn ta bị xé xuống, để lộ phần thần trên chi chít vết thương trước mặt Cố Thanh Hy.
Đầu óc Cố Thanh Hy ‘uỳnh’ một tiếng, suýt nữa chết ngất đi.
Cơ thể của hắn ta so với Diệp Phong chỉ có hơn chứ không có kém.
Từ trên cổ trở xuống chi chít chằng chịt toàn là vết thương.
Có vết roi đánh, vết đao, vết kiếm, vết mâu, vân vân, lớn lớn nhỏ nhỏ, nhiều vô số kể.
Rất nhiều nơi thậm chí còn lộ cả khớp xương ra ngoài.
Có thể nhìn ra được, người này từ nhỏ đến lớn đã trải qua vô số lần đánh đấm.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vết cào, vết cắn của sói tuyết hay vết cào của nhện, vết nào cũng sâu thấy tận xương.
Thậm chí, xương sườn của hắn ta còn gãy mất mấy cái.
Cố Thanh Hy không biết nên bắt tay vào chữa trị cho hắn ta thế nào, vết thương nhiều thế này, kinh hãi thật đấy.
“Ở đây không có thuốc gây tê, lúc xử lý vết thương không tránh khỏi đau đớn, ngươi nuốt viên thuốc này đi, ít nhiều gì cũng đỡ hơn”.
Thiếu niên áo đen không nhận lấy viên thuốc của nàng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Cố Thanh Hy chỉ vào cổ họng của mình, ra hiệu cho hắn ta nuốt viên thuốc xuống.
Thiếu niên áo đen vẫn không hề nhúc nhích, Cố Thanh Hy dứt khoát túm lấy cổ họng hắn ta, cưỡng ép đối phương nuốt viên thuốc.
Thiếu niên áo đen giãy giụa vài cái, thế nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể gắng gượng nuốt viên thuốc xuống.
“Yên tâm đi, chỉ là thuốc giảm đau thôi, không chết người đâu. Cho ngươi miếng vải này, nếu ngươi đau quá thì cứ cắn nó”.
Thiếu niên áo đen ngoảnh đầu sang một bên, từ chối yêu cầu của Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy cũng không cưỡng ép, bắt đầu xử lý vết thương cho hắn ta, mỗi lần xử lý một chỗ, nàng sẽ hỏi hắn ta có đau không.
Thiếu niên áo đen hoặc là không biểu cảm gì, hoặc là nghiến răng nghiến lợi khi đau đến cực độ, thế nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Trước kia ta có một người bạn, vết thương trên người hắn cũng nghiêm trọng như ngươi, cũng toàn thân thối rữa chảy mủ, vết thương mới chồng vết thương cũ, khi ta xử lý vết thương cho hắn ta, hắn ta cũng cố sống cố chết không chịu phát ra âm thanh nào”.
“Rất nhiều lần, ta trông thấy một mình hắn ta trốn vào trong góc khuất, tự chịu đựng và tự an ủi bản thân”.
Chương 524: Đường nét trên la bàn
“Khi ấy ta rất nghi hoặc, phải trải qua những điều gì mới khiến một người nhẫn nhịn đến mức độ này”.
“Sau này ta mới biết, hóa ra hắn ta bị coi như trai lơ từ nhỏ, lớn lên trong chửi mắng, đánh đập và lăng nhục kéo dài bất tận, chỉ cần hắn ta tỏ ra cầu xin hay khóc lóc, vậy thì chỉ có sự giày vò tàn nhẫn hơn đón chờ hắn ta”.
Thiếu niên áo đen không hiểu rốt cuộc nàng muốn nói gì.
“Hắn ta không có bạn bè, cho tới khi quen biết ta và Tiêu Vũ Hiên thì mới có hai người bạn”.
“Dần dần, trong quá trình tiếp xúc, hắn ta mới phát hiện, hóa ra khi đau đớn, có bạn bè kề vai sát cánh, khóc cùng nhau thì sẽ đỡ hơn rất nhiều”.
“Có bạn bè ở bên đồng nghĩa với bờ vai vững vàng nhất”.
“Ngươi cũng có thể coi ta như bạn bè của ngươi, chỉ cần ngươi cần, có thể tới tìm ta bất kỳ lúc nào. Tất nhiên, nếu ngươi đau đến mức không chịu nổi, muốn hét thì cứ hét thật to”.
Cuối cùng thiếu niên áo đen cũng hiểu nàng muốn biểu đạt điều gì.
Hắn ta lạnh lùng quay đầu đi, không tỏ ý đồng tình với lời nói của nàng.
“Được rồi, vết thương đã được xử lý ổn thỏa, nhưng tạm thời ngươi không thể để nó dính nước, càng không thể động võ, nếu không vết thương có thể vỡ ra và thối rữa bất cứ lúc nào, sau đó sẽ bị nhiễm trùng, nếu lỡ nhiễm trùng thì vấn đề sẽ rắc rối đấy”.
“À… nọc độc của nhện trên người ngươi cũng được giải rồi, có thể thử xem sức lực đã khôi phục chưa”.
Thiếu niên áo đen chật vật đứng dậy.
Sức lực trên người hắn ta quả thực đã khôi phục khá nhiều, nội lực cũng được chút ít.
Thiếu niên áo đen cử động tay trái, thanh loan đao nằm gọn trong tay, loan đao lộ ra khỏi vỏ vài phần, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Cố Thanh Hy lùi về sau vài bước: “Này, ta đã cứu ngươi bao nhiêu lần rồi, cho dù ngươi là sát thủ cũng phải có chút lương tâm chứ. Ngươi nhìn xem, vì chữa trị cho vết thương của ngươi mà ta đã lãng phí bao nhiêu thời gian và công sức ở nơi này”.
Nghe vậy, thanh loan đao trong tay trái của thiếu niên áo đen từ từ tra lại vào vỏ.
Thế nhưng hắn ta vẫn cố tình nói: “Lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi”.
“Không không bị câm?”
Mẹ kiếp!
Tên này kiệm lời quá rồi đấy!
Một bóng đen lướt qua, sát thủ áo đen kia đã biến mất trong hầm băng, chỉ để lại một vệt máu đỏ tươi trên nền đất.
Cố Thanh Hy thở dài, nhìn theo bóng dáng đã biến mất từ lâu, chỉ hi vọng vận mệnh của hắn ta có thể khá khẩm hơn Diệp Phong đôi chút.
Cố Thanh Hy lần mò tìm kiếm trong hầm băng, hi vọng có thể nhanh chóng tìm thấy viên Long Châu thứ sáu.
Nơi này có sói tuyết, cũng có vô số nhện độc dài tới hàng mét, Cố Thanh Hy chỉ sợ gặp phải loài hung thú đáng sợ nào khác, thế nên suốt dọc đường luôn rón rén, vô cùng cẩn thận.
Sau khi vòng qua vài ngã rẽ, Cố Thanh Hy tinh mắt phát hiện ra mười mấy con nhện độc đang nằm trên một khoảnh đất rộng phía trước, con nào cũng phải to hơn hai người như nàng.
Khả năng tấn công của nhện độc rất mạnh mẽ, độc tính cũng cao, đến cả sát thủ áo đen và Ôn Thiếu Nghi còn bị thương nghiêm trọng đến thế, nếu đánh thức chúng dậy, nàng có mười cái mạng cũng không đủ cho chúng giết.
Cố Thanh Hy nhẹ nhàng quay trở lại.
Không biết đã dạo quanh hầm băng này bao lâu, Cố Thanh Hy vòng qua vòng lại tới chóng mặt.
Long Châu từ đầu đến cuối chưa hề xuất hiện, nơi này giống như một mê cung khổng lồ, dù nàng đi thế nào cũng không hết được.
Cố Thanh Hy đành ngồi xuống, nghĩ lại từng quãng đường đã đi qua.
Từng con đường rẽ ngang rẽ dọc ngoằn ngoèo không ngừng hồi tưởng trong đầu, Cố Thanh Hy đột nhiên mở bừng mắt, trong đôi mắt lấp lánh nụ cười nụ cười mừng rỡ.
La bàn...
Những lối rẽ kia cực kỳ giống những đường nét chằng chịt trên la bàn.
Cố Thanh Hy lấy la bàn ra, ngoài việc tra bản đồ, nàng cũng cẩn thận xem xét các con đường trên la bàn.
Ngón tay trắng nõn của nàng chỉ qua từng con đường, sau cùng dừng lại ở trung tâm của la bàn.
Cố Thanh Hy nheo mắt, chọn một lối rẽ, gom hết vận may, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất không ngừng tiến về phía trước.
Suốt dọc đường, nàng tránh né bầy sói tuyết, tránh né bầy vượn tuyết, cũng tránh luôn bầy báo tuyết, sau cùng bình an đến được một khu vực rộng rãi có thác nước.
Trên dòng sông băng là thác nước cao hàng ngàn trượng đang đổ thẳng xuống, dòng nước chảy xiết, mặc dù dòng sông băng này âm mấy chục độ nhưng nó vẫn là một thác nước sống động chứ không hề đông cứng lại, hùng vĩ đến mức ai cũng phải chậc lưỡi.
Điều khiến Cố Thanh Hy giật mình là một viên Long Châu đang được treo ngược ngay phía trên thác nước không xa, đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Niềm vui sướng ôm lấy trái tim Cố Thanh Hy.
Tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy Long Châu rồi.
Cố Thanh Hy tiến tới, định lấy Long Châu, không biết nghĩ đến điều gì, nàng dừng bước.
Từ xưa đến nay, nơi nào có trân cầm dị bảo cũng có luôn linh thú bảo vệ.
Long Châu quý giá hơn trân cầm dị bảo hàng vạn lần, làm sao có thể để nàng lấy được nó dễ dàng như thế.
Họ cũng nói rồi, ở đây vẫn còn một con Băng Long cấp bảy.