Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 556-570
Chương 556: Tiễn khách
Căn phòng của Tiêu Vũ Hiên vẫn ổn, chỉ có đồ đạc là bị đập vỡ kha khá, trên nền nhà toàn mảnh bình vỡ.
Hắn ta dọn dẹp qua loa vào một góc, sau đó mời Cố Thanh Hy ngồi xuống.
“Tuy bình hoa trong phòng ngươi là đồ mô phỏng, nhưng đập vỡ bao nhiêu như thế, liệu cha ngươi có tha cho ngươi không?”
“Nhiều gì đâu, mới có ba cái bình! Ta còn muốn nhặt lên đập tiếp đây. Nếu cha ta mà đau lòng thật thì đã thả ta ra ngoài rồi, ta đâu phải phạm nhân, ông ấy dựa vào đâu mà cứ nhốt ta mãi thế này”.
“Cha ngươi nhốt ngươi bao lâu rồi?”
“Lâu đến mức ta cũng chẳng nhớ rõ nữa. A Hy, cô mau nghĩ cách giúp ta với, ta không muốn cưới Cố Sơ Vân, có chết cũng không”.
“Tại sao hoàng thượng lại đột nhiên hạ thánh chỉ này nhỉ”.
“Ta cũng không rõ, đại ca và nhị ca đều đã cầu xin hoàng thượng, đến cả anh rể của ta cũng đã lên tiếng, nhưng hoàng thượng vô cùng kiên quyết, nhất quyết không đồng ý thu hồi thánh chỉ đã ban”.
“Nếu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ đã ban, thế khác gì đang tự vả mặt mình. Nhưng đại ca ngươi là Thượng thư Binh bộ, nhị ca ngươi tài hoa xuất chúng danh chấn thiên hạ, anh rể của ngươi cũng là Thượng thư Lễ bộ, cha ngươi còn là nguyên lão tam triều, lập nhiều chiến công hiển hách cho Dạ Quốc, dù thế nào hoàng thượng cũng nên nể tình phủ tướng quân đôi chút mới đúng”.
Tiêu Vũ Hiên như bừng tỉnh: “Ý cô là có người cố tình khiến hoàng thượng hạ chỉ ban hôn? Cơ mà sao cứ phải ban hôn cho ta và Cố Sơ Vân, ta chỉ là một tên công tử bột, nào có giá trị lợi dụng gì, còn Cố Sơ Vân dù gì cũng là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, tài danh lan khắp thiên hạ. Cuộc hôn nhân này chẳng mang lại giá trị gì hết”.
“Có lẽ nguyên nhân không phải do ngươi...”, mà là do nhà họ Tiêu.
“Không do ta? Vậy thì do đâu? Ta không thể hiểu nổi”.
“Nhất thời ta cũng chưa làm rõ được vấn đề này. Ngươi đợi ta điều tra rõ ràng cái đã”.
“Nhưng ngày kia đã tổ chức hôn lễ rồi. Ta chỉ còn một ngày nữa thôi”, Tiêu Vũ Hiên cuống quýt.
Người mà hắn ta thích vẫn luôn Cố Thanh Hy, chứ không phải Cố Sơ Vân.
Hắn ta sẽ không cưới cô gái mà mình không yêu.
“Có ta đây, ngươi sợ gì chứ”, Cố Thanh Hy liếc mắt.
Coi lão đại như nàng chết rồi chắc?
“Rầm…”
Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp vui mừng thì cánh cửa đã bị đạp ra.
Cả hai đồng thời ngẩng đầu, thấy ngay khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu lão tướng quân, ông ấy đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Ánh trăng sáng chiếu vào người Tiêu lão tướng quân làm tăng thêm vẻ trang nghiêm.
Tiêu Vũ Hiên chột dạ gọi: “Cha…”
Tiêu lão tướng quân lạnh lùng nhìn Cố Thanh Hy, ánh mắt sắc bén, không thân thiện: “Dạ Vương phi, đêm khuya người đặc biệt tới phủ tướng quân không biết là vì chuyện gì?”
Theo lễ tiết, Cố Thanh Hy không cần hành lễ với Tiêu lão tướng quân, thế nhưng nàng vẫn hơi cúi người làm lễ của vãn bối.
“Ta và Tiêu tiểu công tử là bạn bè đồng môn. Lúc trước ta rời Đế Đô một thời gian dài, giờ quay về nên tới thăm, đồng thời đến chào hỏi Tiêu lão tướng quân”.
“Nhờ phúc của vương phi, lão phu khỏe lắm, khuyển tử cũng vậy, không cần cô để tâm quá đâu. Giờ đã khuya, vẫn nên mời Dạ vương phi về thì hơn”.
Lão già này…
Nàng đắc tội gì ông ấy à?
Đối với người khác thì luôn ôn hòa, còn đối với nàng thì lần nào cũng bày ra cái vẻ mặt khó chịu đó”.
“Cha, A Hy vừa về tới Đế Đô liền tới thăm con, đây là lễ tiết đáng quý biết bao, sao cha lại… Úi…”
Tiêu lão tướng quân liếc con trai một cái sắc lẻm.
Tiêu Vũ Hiên lập tức ngậm miệng.
Hắn ta vẫn có phần kính sợ người cha như Tiêu lão tướng quân.
“Dạ Vương phi, mời!”
“Thanh Hy cáo từ, hôm khác sẽ tới bái phỏng lão tướng quân sau”.
“Phủ tướng quân nhỏ không tiện đón tiếp người tôn quý như người, sau này nếu không có chuyện gì, Dạ Vương phi vẫn đừng nên tới thì hơn. Ngày kia khuyển tử Tiêu Vũ Hiên cũng phải thành hôn với Cố nhị tiểu thư rồi. Nếu Dạ Vương phi còn tới phủ tướng quân chỉ e sẽ bị người đời chỉ trích”.
Cố Thanh Hy siết chặt nắm tay, không nói câu nào mà quay gót rời khỏi phủ tướng quân.
Không phải nàng không đấu lại Tiêu lão tướng quân.
Chỉ là nàng không muốn thôi.
Sớm muộn gì nàng cũng lấy đi viên Long châu trong tim ông ấy, trước đó, nàng không muốn làm phật lòng Tiêu lão tướng quân.
Bên tai còn văng vẳng tiếng tranh cãi của Tiêu lão tướng quân và Tiêu Vũ Hiên.
“Cha, người thật quá đáng, sao người có thể đối xử với bạn của con như thế chứ!”
“Bạn? Nàng ta là Dạ Vương phi, chính phi của chiến thần, dù hai đứa là đồng môn có quan hệ thân thiết cỡ nào chăng nữa thì cũng phải giữ khoảng cách nhất định. Đặc biệt là giờ ngươi còn sắp thành hôn, nếu chuyện này lọt ra ngoài, thế chẳng phải thanh danh của phủ tướng quân sẽ bị hủy hoại hết sao”.
Chương 557: Tiến cung
“Trong mắt cha, ngoài phủ tướng quân, ngoài hoàng thượng, ngoài đám lính của người và bách tính ra, liệu còn có con sao? Ngay từ khi con còn bé tí tới giờ, cha luôn chinh chiến bên ngoài, suốt mấy năm liền không về, lúc về được thì ở nhà chưa nổi nửa ngày, sau đó lại đi tiếp đón những bách tính cực khổ kia. Cha có từng quan tâm, để ý tới con bao giờ không chứ?”
“Cho dù Dạ Vương phi là người đứng đầu đại hội đấu văn thì cũng không thể thay đổi được sự thật là nàng ta có những cử chỉ thô tục, không hợp lễ tiết”.
“Tại sao lại bảo nàng ấy không hợp lễ tiết?”
“Đêm hôm khuya khoắt giả nam, đến gặp riêng nam tử chưa lập gia đình, lẽ nào đây không phải là không hợp lễ tiết sao?”
“…”
Tiếng tranh cãi trong phòng rất lớn, Cố Thanh Hy không muốn nghe cũng không được, huống hồ tai nàng luôn khá nhạy bén với âm thanh.
Lúc đi tới gần cửa phủ tướng quân, nàng tình cờ gặp Tiêu Vũ Lâu.
Tiêu Vũ Lâu thở dài ái ngại: “Dạ Vương phi, nếu ngôn từ và hành vi của phụ thân có gì quá mức, vậy Tiêu mỗ xin lỗi thay cha”.
“Không sao, ông ấy cũng không phải nói sai hết”.
“Phụ thân… phụ thân ta với mẫu thân của cô có chút… thế nên ông ấy mới có ấn tượng xấu với cô”.
“Với mẫu thân của ta thế nào?”
“Chuyện cũ năm xưa nên Tiêu mỗ cũng không rõ lắm. Có điều ông nội ta đã chết vì mẫu thân cô, bởi vậy suốt bao nhiêu năm qua phụ thân vẫn không buông bỏ được khúc mắc”.
Cố Thanh Hy nghe mà cảm thấy hoang mang.
Xem ra mẫu thân vẫn còn nhiều bí mật mà nàng không biết.
Cuối cùng nàng đã hiểu vì sao thái độ của Tiêu lão tướng quân đối với mình lại như thế.
“Rất xin lỗi vì chuyện hôm nay, ta sẽ thuyết phục phụ thân dần dần, mong Dạ Vương phi đừng để bụng”.
“Không sao, ngươi không cần tiễn ta. Cũng khuya rồi, ta cáo từ trước đây”.
Tiêu Vũ Lâu còn muốn hỏi thêm vài chuyện về thi từ nhưng thấy nàng định rời phủ, hơn nữa bây giờ cũng đã khuya nên không tiện gặng hỏi nhiều.
Vốn dĩ Cố Thanh Hy muốn tới phủ Thừa tướng tìm hiểu nhưng ngẫm nghĩ giây lát rồi nàng từ bỏ ý định, chỉ một Cố Sơ Vân cỏn con cũng chẳng xứng để nàng phải đích thân xử lý.
Tốt hơn hết là nên tìm cách để Dạ Hoàng thu hồi thánh chỉ, tập hợp đủ bảy viên Long châu rồi giải huyết chú, sau đó báo thù Oa Nhân Quốc.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Hy đi thẳng về phía hoàng cung.
Bởi vì nàng là Dạ Vương phi nên dọc đường không bị ai ngăn cản, thế nên Cố Thanh Hy nhanh chóng vào trong hoàng cung.
“Đi bẩm với hoàng đế, cứ nói là Cố Thanh Hy tới”.
“Tham kiến Dạ Vương phi! Dạ Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. À thì… hiện giờ đã khuya, hoàng thượng cũng đã nghỉ ngơi, nếu Dạ Vương phi không có chuyện gì quá quan trọng, hay là sáng mai hẵng đến…”
“Đêm hôm thế này, ta phải vào cung tìm hoàng đế, ngươi cho rằng chuyện này không quan trọng…”
“À thì…”, thái giám Tiểu Lý Tử lộ ra vẻ mặt khó xử.
Chủ yếu là hiện giờ hoàng thượng đã ngủ rồi, nào ai dám quấy rầy giấc mộng đẹp của hoàng thượng chứ.
“Xem ra lời của Dạ Vương phi như ta cũng không có trọng lượng mấy. Thôi vậy, ta bảo vương gia nhà ta đích thân tới, vừa hay dạo này thuộc hạ của vương gia đều mất ngủ, có thể cho họ chiêm ngưỡng sự huy hoàng trong cung vua một chút”.
“Shh…”
Không chỉ mình Tiểu Lý Tử mà đám hạ nhân xung quanh đều sợ hãi.
Rõ ràng Dạ Vương phi đang uy hiếp bọn họ!
Nếu Dạ Vương phi dẫn theo thuộc hạ tiến cung, thế thì có khác nào đang ép vua thoái vị đâu?
Hiện tại, ngoài một phần binh quyền đang nằm trong tay Tiêu lão tướng quân, hầu hết binh lực còn lại đều do Chiến thần Dạ Vương gia quản lý, bọn họ nào dám lỗ mãng.
“Dạ Vương phi lại đùa rồi. Nô tài sẽ lập tức đi bẩm báo hoàng thượng ngay, phiền Dạ Vương phi chờ một lát!”
Tiểu Lý Tử run run đi vào bẩm báo, còn Cố Thanh Hy được mời đến ngự hoa viên.
Một lát sau, Dạ Hoàng dẫn theo một nhóm cung nữ thái giám đi tới.
Vẻ mặt hắn chẳng hề hậm hực như mọi người tưởng mà trái lại còn rất vui vẻ, vừa đến đã vội nói: “Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, mau nói đi, câu chuyện lần trước ngươi kể có kết cục thế nào? Về sau Dương Sở Nhược ở bên ai?”
“Dương Sở Nhược chết vì dịch bệnh, Sở Vũ Thần tự sát, Phong Lăng không chịu thua nên cũng rút đao tự tử luôn”.
“Uỳnh…”
Dạ Hoàng suýt nữa ngã sấp xuống, nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt khó tin: “Cứ thế… chết hết rồi? Phần đầu viết hay thế mà, sao đoạn kết lại qua loa quá vậy?”
Chương 558: Không thể thu hồi
Mấy ngày vừa rồi, hắn đã tìm rất nhiều thuyết thư, lệnh cho họ tiếp tục soạn ra phần sau nhưng chưa một ai làm hắn hài lòng, luôn có cảm giác không hay bằng phần trước.
Hắn luôn phái người tìm Cố Thanh Hy, muốn biết kết cục phía sau của câu chuyện nhưng Cố Thanh Hy lại như bốc hơi khỏi nhân gian, tìm hoài không thấy.
Sau đó miễn cưỡng tìm được rồi, người phái đi lại bị hoàng thúc bắt quay trở về.
“Sao nói là qua loa được chứ? Vốn dĩ đây là kết cục của câu chuyện, người không chấp nhận thì ta cũng hết cách”.
Cố Thanh Hy dang hai tay, nhún vai.
Lần trước đã kể đến đâu, bản thân nàng đã quên mất rồi.
Nếu không phải hắn hỏi đến thì nàng cũng quên mất mình từng kể một câu chuyện như vậy đấy.
“Chẳng phải họ là nhân vật chính sao? Nhân vật chính sao có thể chết chứ?”
“Người là Hoàng đế, kẻ khác luôn tung hô người vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, người có thể sống đến vạn tuổi thật sao? Sau một trăm năm, chẳng phải người vẫn thành một đống đất à”.
“Hỗn xược, ngươi dám trù ẻo Hoàng thượng!”
“Ngươi mới láo xược, ta đang nói chuyện với Hoàng thượng, một thái giám như ngươi xen mồm vào làm gì, cút!”
Cố Thanh Hy quát nặng, Tiểu Lý Tử cảm thấy không vui nhưng lại chẳng dám tranh luận, chỉ có thể lùi sang một bên, không dám chọc vào Dạ Vương phi.
Dạ Hoàng xị mặt, không còn tinh thần gì nữa.
“Trẫm còn tưởng câu chuyện phía sau sẽ rất hay, nào ngờ… ngươi nói xem Dương Sở đang khỏe mạnh thì sao lại mắc phải dịch bệnh rồi chết chứ?”
“Người muốn biết?”
“Muốn”.
“Vậy đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ nói cho người nguyên nhân”.
“Điều kiện gì?”, trực giác của Dạ Hoàng mách bảo chuyện này không ổn.
Phu quân của nàng là chiến thần, lật tay là khuấy đảo phong vân, quyền lực còn lớn hơn Hoàng đế này, nàng cần tìm hắn giúp gì chứ.
“Thu hồi thánh chỉ tứ hôn Tiêu Vũ Hiên và Cố Sơ Vân”.
“Chuyện này không thể! Quân vương nói được làm được, trẫm đã tuyên thánh chỉ ban hôn trước cả nước, nếu thu hồi thì mặt mũi trẫm để ở đâu”.
“Dĩ nhiên là ở trên mặt rồi, lẽ nào người không muốn nghe chuyện xưa sao?”
Muốn chứ, sao hắn lại không muốn!
Hắn chỉ mong ngày nào Cố Thanh Hy cũng kể chuyện cho mình nghe.
Nhưng…
“Vẫn không được! Trẫm đã đồng ý với một người, tuyệt không thể thu hồi ý chỉ”.
“Ồ… đồng ý với ai”.
“Ngươi nửa đêm nửa hôm chạy đến tìm trẫm là vì chuyện này sao?”
“Nếu không người nghĩ ta tìm người làm gì?”
“Người phụ nữ này… đừng nói ngươi thích Tiêu Vũ Hiên đấy? Ngươi có biết bây giờ ngươi là…”
“Là Dạ Vương phi do chính người ngự ban”.
Dạ Hoàng nghẹn lời.
Nghe mấy lời này, sao hắn lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ?
Dạ Hoàng đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp: “Nếu… nếu ngươi không muốn ở bên chiến thần, trẫm có thể… có thể nghĩ cách cho các ngươi hòa li”.
“Miễn đi, người muốn giúp ta thật thì thu hồi thánh chỉ ban hôn kia! Nếu không làm được thì cho ta một lý do, đừng nói vài câu kiếm cớ qua loa, ta không phải trẻ lên ba”.
Người đứng bên cạnh nghe thế thì đều run rẩy.
Dù Dạ Vương phi có chiến thần làm chỗ dựa thì cũng không nên nói năng với Hoàng thượng như thế chứ!
Trong mắt nàng còn có Hoàng thượng không vậy?
“Chuyện này… Cố Thừa tướng đến xin trẫm nhiều lần, trẫm đã đồng ý với ông ta rồi”.
“Đây không phải là lý do! Hoàng thượng, tình cách người ra sao, đừng tưởng ta không biết”.
“Ngươi hỗn xược! Cố Thanh Hy, ngươi dám nói chuyện với ta như vậysao!”
Cố Thanh Hy lười nhác cầm trái cây trên bàn lên ăn, cặp mắt ươn ướt nhìn hắn.
Trong mắt không hề có sự sợ hãi, chỉ toàn giễu cợt.
Dạ Hoàng vừa tức vừa giận.
Tức là vì Cố Thanh Hy chẳng chừa lại chút thể diện nào cho mình, bên cạnh còn biết bao kẻ hầu người hạ đang nhìn mà.
Còn giận là bởi Dạ Quốc vừa trải qua một trận chiến, nếu Dạ Mặc Uyên lại khởi binh làm phản, hắn không đánh lại, chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống.
Dạ Hoàng nói: “Các ngươi lui hết xuống đi! Không có lệnh của trẫm, không ai được phép đến gần, tối nay trẫm phải nghe Dạ Vương phi kể hết câu chuyện”.
“Vâng…”
Mọi người đều biết trong trường hợp này, Hoàng thượng không dám làm gì với Dạ Vương phi, họ lại dám làm sao? Xem ra sau này gặp Dạ Vương phi, họ vẫn nên tránh đi thì hơn.
“Hôm đó… hôm đó trẫm bất cẩn nhìn thấy Cố Sơ Vân… tắm… tắm…”
“Tắm rửa? Người đẹp bước ra bồn tắm? Sau đó làm nhục tỷ ấy?”
“Không hề, trẫm vô tình nhìn thấy thôi! Một tiểu thư thiên kim mà lại tắm ngoài trời giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa còn không đóng cửa sổ”.
“Ở phủ Thừa tướng?”
“Ừ… ừ”.
Chương 559: Thu hồi thánh chỉ
Hắn tìm mãi mà thấy Cố Thanh Hy nên muốn tới xem thử nơi Cố Thanh Hy sống từ nhỏ trông thế nào, chẳng ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
“Người không phải là hoàng đế sao? Cưới tỷ ấy chẳng phải được rồi à?”
Cố Thanh Hy đang cười nhưng gương mặt lại hiện lên vẻ suy tư.
Cố Sơ Vân là người thế nào, sao nàng ta có thể tắm rửa giữa ban ngày như vậy chứ!
Dạ Hoàng đến phủ Thừa tướng, phủ Thừa tướng dĩ nhiên sẽ ồn ào rầm rộ, Cố Sơ Vân không ra đón cũng thôi đi, còn mở cửa sổ tắm? E là cố ý mở rồi!
“Trẫm lại chẳng phải quân vương háo sắc, phi tử trong hậu cung của trẫm đã nhiều lắm rồi, sao có thể nạp thêm nàng ta nữa?”
Quan trọng nhất là tỷ muội hai người không hòa thuận, nếu hắn nạp Cố Sơ Vân làm phi, sau này Cố Thanh Hy còn vào trong cung nữa sao?
“Cố Sơ Vân tỏ vẻ đáng thương, mắt ngân ngấn nước nói cái gì mà đã mất sự trong trắng, còn không bằng chết đi. Ngươi nói xem, trẫm tốt xấu gì cũng là ngôi cửu ngũ chí tôn, muốn phụ nữ nào mà chẳng có, sao có thể đi nhìn trộm nàng ta tắm chứ”.
Dạ Hoàng hơi ngượng gãi đầu: “Nhưng trẫm là quân vương một nước, nếu chuyện hoang đường này truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ trở thành trò cười cho dân chúng”.
“Thế nên Cố Sơ Vân cầu khẩn người ban hôn với Tiêu Vũ Hiên, người bèn thuận nước đẩy thuyền đồng ý?”
“Chuyện này… xem như là thế”.
Khi hắn đang nghĩ làm sao để thoát khỏi Cố Sơ Vân thì nàng ta lại chủ động cầu xin tứ hôn, dĩ nhiên đây là điều hắn cầu còn không được, lập tức hạ thánh chỉ ban hôn.
Cố Thanh Hy đứng lên, phủi phủi chiếc váy đã nhăn lại: “Ta hiểu rồi”.
Dạ Hoàng vui mừng, nhích cái ghế đến cạnh Cố Thanh Hy: “Nếu ngươi đã hiểu, vậy cũng nên thông cảm cho nỗi khổ của trẫm, trẫm không thể thu hồi hôn sự này”.
“Ta hiểu rồi, muốn người thu hồi thánh chỉ ban hôn thì chẳng khác nào thông báo với thiên hạ, người đường đường là Hoàng đế một nước mà lại nhìn lén nhị tiểu thư phủ Thừa tướng – Cố Sơ Vân tắm rửa, làm nhục người ta xong lại cảm thấy người ta không còn trinh trắng nên ban tặng Cố Sơ Vân đã không còn tấm thân ngọc bích cho Tiêu Vũ Hiên, vì Tiêu Vũ Hiên cũng là con cháu nhà quyền quý nổi tiếng trong thành Đế Đô, chỉ xem trọng nhan sắc, không xem trọng phẩm đức”.
Nói rồi Cố Thanh Hy phóng khoáng đi khỏi Ngự hoa viên.
Dạ Hoàng lảo đảo suýt nữa ngã xuống ghế.
Hắn hoảng hốt sắc mặt trắng bệch, vội ngăn Cố Thanh Hy lại: “Không đúng, có phải ngươi nghe không rõ lời trẫm nói vừa rồi không?”
“Ta nghe rất rõ mà”.
“Vậy ngươi còn muốn nói với thiên hạ làm chi, ngươi làm thế chẳng phải hủy hoại danh tiếng của trẫm sao?”
“Kỳ lạ thật, ta đến tìm người vốn là muốn nhờ người hủy bỏ thánh chỉ ban hôn. Chỉ cần người chịu thu hồi thánh chỉ, ta làm gì phải đi nói với thiên hạ, một hoàng đế đi nhìn lén người ta tắm, chuyện này có lợi gì với ta?”
Cố Thanh Hy cố ý lớn giọng nói câu một hoàng đế nhìn lén người ta tắm.
Giọng nói khá lớn gần như cả Ngự hoa viên đều có thể nghe được.
Dạ Hoàng chỉ ước gì có thể bịt miệng nàng lại.
“Ngươi nhỏ tiếng một chút, sao còn la to như thế, cả hoàng cung đều biết chuyện này mất”.
“Được rồi, vậy người thu hồi thánh chỉ đi”.
Dạ Hoàng vừa hối hận vừa tức tối.
Sao hắn lại nói với Cố Thanh Hy bí mật quan trọng vậy chứ, giờ chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình rồi sao?
Nếu hắn thu hồi thánh chỉ, sau này người trong thiên hạ nhìn hắn thế nào nữa.
“Không thu hồi!”
“Hoàng thượng nhìn lén nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng tắm… Hoàng thượng làm nhục nhị tiểu thư của phủ Thừa…”
“Suỵt, tổ tông của trẫm ơi, nhỏ giọng một chút, trẫm đồng ý là được chứ gì”.
Dạ Hoàng tức đến mức giậm chân, uổng cho hắn lúc trước còn khen ngợi nàng, người phụ nữ này đúng là ác ma.
Cố Thanh Hy mỉm cười: “Hoàng thượng, người thu hồi thánh chỉ sớm chút chẳng phải ổn thỏa rồi à, dù sao thánh chỉ cũng là do người ban đúng không? Tiểu Lý Tử…”
Cố Thanh Hy không khách sáo gì gọi Tiểu Lý Tử đến, lười biếng nói: “Chủ tử của ngươi bảo ngươi đi truyền thánh chỉ”.
Nàng nhìn Dạ Hoàng.
Dạ Hoàng tức giận nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, hủy bỏ hôn ước giữa nhị tiểu thư phủ Thừa tướng và Tiêu Vũ Hiên của phủ Tướng quân”.
Tiểu Lý Tử hoảng sợ nói: “Hoàng thượng, vậy… lý do thì sao…”
“Chẳng qua trẫm chỉ thu hồi một thánh chỉ thôi, cần lý do gì chứ! Còn không mau đi truyền chỉ. Ngoài ra nói với Cố Sơ Vân, nếu nàng ta dám để lộ bí mật, trẫm sẽ tịch thu cả nhà phủ Thừa tướng”.
“Vâng vâng…”
Chương 560: Xử lý
Cố Thanh Hy giơ ngón cái lên, sau đó ngáp một cái, vừa rời đi vừa nói: “Hoàng thượng anh minh, hoàng thượng uy vũ”.
“Này, ngươi muốn đi đâu đấy?”
“Khuya như này, tất nhiên là về ngủ, lẽ nào hơn nửa đêm rồi còn đứng đây ngắm trăng với hoàng thượng chắc?”
Trong lúc nói chuyện, bóng dáng Cố Thanh Hy đã biến mất khỏi ngự hoa viên.
Dạ Hoàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Thế mà cũng được à?
Nàng coi hoàng cung là nơi nào chứ?
Đồng thời coi hắn là gì?
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, trong mắt nàng có còn vị hoàng đế như trẫm không hả!
“Cố Thanh Hy…”, Dạ Hoàng gần như gào lên.
Giọng nói uể oải của Cố Thanh Hy truyền tới trong đêm: “Hoàng thượng, nóng giận hại thân đó, đừng quên trong tay ta vẫn nắm bí mật của người nhé…”
“Cố Thanh Hy, cái người này... tức chết trẫm mất! Sao trên đời lại có người con gái vô sỉ vậy chứ… Sao nàng ta lại có thể kiêu ngạo tới mức này?”
Tiểu thái giám nghe thấy vậy liền run rẩy cất lời: “Hoàng thượng, nàng ta kiêu ngạo như thế, hay là người cứ bắt lại, rồi từ từ trừng trị nàng ta đi”.
Dạ Hoàng đạp tiểu thái giám một cái: “Đầu ngươi bị lừa đá à? Nàng ta là thê tử của Dạ Mặc Uyên. Dạ Mặc Uyên nắm nhiều binh quyền trong tay, chỉ e còn chưa bắt được nàng ta thì trẫm đã bị Dạ Mặc Uyên bắt trước rồi”.
Tiểu thái giám sợ hãi quỳ xuống, không biết nên tiếp tục nói gì nữa.
Trong bóng đêm, tại một góc khác của ngự hoa viên, một người đàn ông áo bào tím khí thế hiên ngang nhìn theo phương hướng Cố Thanh Hy rời đi, khóe môi không khỏi cong lên thành nụ cười.
Thanh Phong đứng sau người đàn ông thấp giọng báo cáo: “Chủ tử, có cần thuộc hạ nói với vương phi, để lúc vương phi tiến cung khiêm tốn chút không?”
Dạ Mặc Uyên khẽ mím môi, kiêu ngạo nói: “Vương phi của bổn vương mà phải khiêm tốn hả?”
“A…”
“Nàng ấy cứ việc càn quấy, phách lối như thế…”
“Vâng…”
Vương phi đã đủ đanh đá, ương ngạnh lắm rồi đó!
Hiện giờ không chỉ trong vương phủ, mà đến cả nóc hoàng cung cũng sắp bị vương phi lật tung luôn rồi.
“Tiểu thái giám kia và Tiểu Lý Tử, xử sao để bọn họ nhớ kỹ vào”.
“Vâng…”
Người đàn ông áo tím biến mất trong màn đêm, chỉ để lại hương thơm thoang thoảng, vậy mà cả hoàng cung rộng lớn lại không có ai phát giác mảy may.
Thanh Phong thở dài đầy bi ai.
Sau khi hai tiểu thái giám kia bị trừng trị, chắc hẳn trong cả hoàng cung này, thậm chí đến cả hoàng thượng cũng phải đi đường vòng nếu nhìn thấy vương phi mất thôi.
Cố Thanh Hy không về phủ Dạ Vương ngay mà trèo tường vào phủ Thừa tướng trước.
Vì đêm đã khuya nên người trong phủ Thừa tướng đều ngủ hết, Cố Thanh Hy hệt như một bóng ma lướt đi trong phủ Thừa tướng.
Hồi lâu sau, nàng dừng lại trước cửa phòng Cố Sơ Vân.
Người của phủ thừa tướng đều ở trong phủ, chỉ mình Cố Sơ Vân là không.
Giờ này rồi, sao nàng ta lại không ở trong phủ nhỉ?
Cố Thanh Hy cẩn thận tìm kiếm một lượt, gần như lật hết tất cả các gian phòng, vậy mà vẫn không hề thấy bóng dáng của Cố Sơ Vân.
Thế là nàng đeo khăn mỏng để che đi dung mạo tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành của mình, sau đó trói nha hoàn thân cận của Cố Sơ Vân lại, trầm giọng hỏi: “Nói mau, tiểu thư nhà ngươi đâu?”
“Tha… Tha mạng… Tiểu thư nhà ta ở… trong phòng”.
“Nói dối, tiểu như nhà ngươi ở đâu trong căn phòng đó?”
Cố Thanh Hy đá văng cửa phòng của Cố Sơ Vân, ép nha hoàn đi vào cùng mình.
Nha hoàn nhìn một vòng, trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Sao… Sao lại thế.? Ta vẫn luôn canh chừng bên ngoài, rõ ràng tiểu thư ở trong phòng, hay trong lúc ta gật gù thì tiểu thư rời đi? Không thể nào, lúc này rồi, tiểu thư không thể nào ra ngoài được”.
Vẻ ngạc nhiên trên mặt nha hoàn không giống giả vờ, Cố Thanh Hy dứt khoát đánh ngất nàng ta, sau đó tìm một lượt trong phòng Cố Sơ Vân, muốn kiếm xem có cơ quan nào không, nhưng nàng đành thất vọng vì trong khuê phòng này chẳng có bất cứ cơ quan nào hết.
Ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu rọi, mặt trời trải ánh vàng khắp nơi.
Cố Thanh Hy nhìn về phía ánh nắng ban mai ở đằng đông, nghĩ đến bốn chữ: Học viện Hoàng gia.
Cố Sơ Vân luôn coi trọng Thượng Quan phu tử, chắc chắn nàng ta sẽ tới buổi học mà Thượng Quan phu tử dạy.
…
Căn phòng của Tiêu Vũ Hiên vẫn ổn, chỉ có đồ đạc là bị đập vỡ kha khá, trên nền nhà toàn mảnh bình vỡ.
Hắn ta dọn dẹp qua loa vào một góc, sau đó mời Cố Thanh Hy ngồi xuống.
“Tuy bình hoa trong phòng ngươi là đồ mô phỏng, nhưng đập vỡ bao nhiêu như thế, liệu cha ngươi có tha cho ngươi không?”
“Nhiều gì đâu, mới có ba cái bình! Ta còn muốn nhặt lên đập tiếp đây. Nếu cha ta mà đau lòng thật thì đã thả ta ra ngoài rồi, ta đâu phải phạm nhân, ông ấy dựa vào đâu mà cứ nhốt ta mãi thế này”.
“Cha ngươi nhốt ngươi bao lâu rồi?”
“Lâu đến mức ta cũng chẳng nhớ rõ nữa. A Hy, cô mau nghĩ cách giúp ta với, ta không muốn cưới Cố Sơ Vân, có chết cũng không”.
“Tại sao hoàng thượng lại đột nhiên hạ thánh chỉ này nhỉ”.
“Ta cũng không rõ, đại ca và nhị ca đều đã cầu xin hoàng thượng, đến cả anh rể của ta cũng đã lên tiếng, nhưng hoàng thượng vô cùng kiên quyết, nhất quyết không đồng ý thu hồi thánh chỉ đã ban”.
“Nếu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ đã ban, thế khác gì đang tự vả mặt mình. Nhưng đại ca ngươi là Thượng thư Binh bộ, nhị ca ngươi tài hoa xuất chúng danh chấn thiên hạ, anh rể của ngươi cũng là Thượng thư Lễ bộ, cha ngươi còn là nguyên lão tam triều, lập nhiều chiến công hiển hách cho Dạ Quốc, dù thế nào hoàng thượng cũng nên nể tình phủ tướng quân đôi chút mới đúng”.
Tiêu Vũ Hiên như bừng tỉnh: “Ý cô là có người cố tình khiến hoàng thượng hạ chỉ ban hôn? Cơ mà sao cứ phải ban hôn cho ta và Cố Sơ Vân, ta chỉ là một tên công tử bột, nào có giá trị lợi dụng gì, còn Cố Sơ Vân dù gì cũng là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, tài danh lan khắp thiên hạ. Cuộc hôn nhân này chẳng mang lại giá trị gì hết”.
“Có lẽ nguyên nhân không phải do ngươi...”, mà là do nhà họ Tiêu.
“Không do ta? Vậy thì do đâu? Ta không thể hiểu nổi”.
“Nhất thời ta cũng chưa làm rõ được vấn đề này. Ngươi đợi ta điều tra rõ ràng cái đã”.
“Nhưng ngày kia đã tổ chức hôn lễ rồi. Ta chỉ còn một ngày nữa thôi”, Tiêu Vũ Hiên cuống quýt.
Người mà hắn ta thích vẫn luôn Cố Thanh Hy, chứ không phải Cố Sơ Vân.
Hắn ta sẽ không cưới cô gái mà mình không yêu.
“Có ta đây, ngươi sợ gì chứ”, Cố Thanh Hy liếc mắt.
Coi lão đại như nàng chết rồi chắc?
“Rầm…”
Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp vui mừng thì cánh cửa đã bị đạp ra.
Cả hai đồng thời ngẩng đầu, thấy ngay khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu lão tướng quân, ông ấy đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Ánh trăng sáng chiếu vào người Tiêu lão tướng quân làm tăng thêm vẻ trang nghiêm.
Tiêu Vũ Hiên chột dạ gọi: “Cha…”
Tiêu lão tướng quân lạnh lùng nhìn Cố Thanh Hy, ánh mắt sắc bén, không thân thiện: “Dạ Vương phi, đêm khuya người đặc biệt tới phủ tướng quân không biết là vì chuyện gì?”
Theo lễ tiết, Cố Thanh Hy không cần hành lễ với Tiêu lão tướng quân, thế nhưng nàng vẫn hơi cúi người làm lễ của vãn bối.
“Ta và Tiêu tiểu công tử là bạn bè đồng môn. Lúc trước ta rời Đế Đô một thời gian dài, giờ quay về nên tới thăm, đồng thời đến chào hỏi Tiêu lão tướng quân”.
“Nhờ phúc của vương phi, lão phu khỏe lắm, khuyển tử cũng vậy, không cần cô để tâm quá đâu. Giờ đã khuya, vẫn nên mời Dạ vương phi về thì hơn”.
Lão già này…
Nàng đắc tội gì ông ấy à?
Đối với người khác thì luôn ôn hòa, còn đối với nàng thì lần nào cũng bày ra cái vẻ mặt khó chịu đó”.
“Cha, A Hy vừa về tới Đế Đô liền tới thăm con, đây là lễ tiết đáng quý biết bao, sao cha lại… Úi…”
Tiêu lão tướng quân liếc con trai một cái sắc lẻm.
Tiêu Vũ Hiên lập tức ngậm miệng.
Hắn ta vẫn có phần kính sợ người cha như Tiêu lão tướng quân.
“Dạ Vương phi, mời!”
“Thanh Hy cáo từ, hôm khác sẽ tới bái phỏng lão tướng quân sau”.
“Phủ tướng quân nhỏ không tiện đón tiếp người tôn quý như người, sau này nếu không có chuyện gì, Dạ Vương phi vẫn đừng nên tới thì hơn. Ngày kia khuyển tử Tiêu Vũ Hiên cũng phải thành hôn với Cố nhị tiểu thư rồi. Nếu Dạ Vương phi còn tới phủ tướng quân chỉ e sẽ bị người đời chỉ trích”.
Cố Thanh Hy siết chặt nắm tay, không nói câu nào mà quay gót rời khỏi phủ tướng quân.
Không phải nàng không đấu lại Tiêu lão tướng quân.
Chỉ là nàng không muốn thôi.
Sớm muộn gì nàng cũng lấy đi viên Long châu trong tim ông ấy, trước đó, nàng không muốn làm phật lòng Tiêu lão tướng quân.
Bên tai còn văng vẳng tiếng tranh cãi của Tiêu lão tướng quân và Tiêu Vũ Hiên.
“Cha, người thật quá đáng, sao người có thể đối xử với bạn của con như thế chứ!”
“Bạn? Nàng ta là Dạ Vương phi, chính phi của chiến thần, dù hai đứa là đồng môn có quan hệ thân thiết cỡ nào chăng nữa thì cũng phải giữ khoảng cách nhất định. Đặc biệt là giờ ngươi còn sắp thành hôn, nếu chuyện này lọt ra ngoài, thế chẳng phải thanh danh của phủ tướng quân sẽ bị hủy hoại hết sao”.
Chương 557: Tiến cung
“Trong mắt cha, ngoài phủ tướng quân, ngoài hoàng thượng, ngoài đám lính của người và bách tính ra, liệu còn có con sao? Ngay từ khi con còn bé tí tới giờ, cha luôn chinh chiến bên ngoài, suốt mấy năm liền không về, lúc về được thì ở nhà chưa nổi nửa ngày, sau đó lại đi tiếp đón những bách tính cực khổ kia. Cha có từng quan tâm, để ý tới con bao giờ không chứ?”
“Cho dù Dạ Vương phi là người đứng đầu đại hội đấu văn thì cũng không thể thay đổi được sự thật là nàng ta có những cử chỉ thô tục, không hợp lễ tiết”.
“Tại sao lại bảo nàng ấy không hợp lễ tiết?”
“Đêm hôm khuya khoắt giả nam, đến gặp riêng nam tử chưa lập gia đình, lẽ nào đây không phải là không hợp lễ tiết sao?”
“…”
Tiếng tranh cãi trong phòng rất lớn, Cố Thanh Hy không muốn nghe cũng không được, huống hồ tai nàng luôn khá nhạy bén với âm thanh.
Lúc đi tới gần cửa phủ tướng quân, nàng tình cờ gặp Tiêu Vũ Lâu.
Tiêu Vũ Lâu thở dài ái ngại: “Dạ Vương phi, nếu ngôn từ và hành vi của phụ thân có gì quá mức, vậy Tiêu mỗ xin lỗi thay cha”.
“Không sao, ông ấy cũng không phải nói sai hết”.
“Phụ thân… phụ thân ta với mẫu thân của cô có chút… thế nên ông ấy mới có ấn tượng xấu với cô”.
“Với mẫu thân của ta thế nào?”
“Chuyện cũ năm xưa nên Tiêu mỗ cũng không rõ lắm. Có điều ông nội ta đã chết vì mẫu thân cô, bởi vậy suốt bao nhiêu năm qua phụ thân vẫn không buông bỏ được khúc mắc”.
Cố Thanh Hy nghe mà cảm thấy hoang mang.
Xem ra mẫu thân vẫn còn nhiều bí mật mà nàng không biết.
Cuối cùng nàng đã hiểu vì sao thái độ của Tiêu lão tướng quân đối với mình lại như thế.
“Rất xin lỗi vì chuyện hôm nay, ta sẽ thuyết phục phụ thân dần dần, mong Dạ Vương phi đừng để bụng”.
“Không sao, ngươi không cần tiễn ta. Cũng khuya rồi, ta cáo từ trước đây”.
Tiêu Vũ Lâu còn muốn hỏi thêm vài chuyện về thi từ nhưng thấy nàng định rời phủ, hơn nữa bây giờ cũng đã khuya nên không tiện gặng hỏi nhiều.
Vốn dĩ Cố Thanh Hy muốn tới phủ Thừa tướng tìm hiểu nhưng ngẫm nghĩ giây lát rồi nàng từ bỏ ý định, chỉ một Cố Sơ Vân cỏn con cũng chẳng xứng để nàng phải đích thân xử lý.
Tốt hơn hết là nên tìm cách để Dạ Hoàng thu hồi thánh chỉ, tập hợp đủ bảy viên Long châu rồi giải huyết chú, sau đó báo thù Oa Nhân Quốc.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Hy đi thẳng về phía hoàng cung.
Bởi vì nàng là Dạ Vương phi nên dọc đường không bị ai ngăn cản, thế nên Cố Thanh Hy nhanh chóng vào trong hoàng cung.
“Đi bẩm với hoàng đế, cứ nói là Cố Thanh Hy tới”.
“Tham kiến Dạ Vương phi! Dạ Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. À thì… hiện giờ đã khuya, hoàng thượng cũng đã nghỉ ngơi, nếu Dạ Vương phi không có chuyện gì quá quan trọng, hay là sáng mai hẵng đến…”
“Đêm hôm thế này, ta phải vào cung tìm hoàng đế, ngươi cho rằng chuyện này không quan trọng…”
“À thì…”, thái giám Tiểu Lý Tử lộ ra vẻ mặt khó xử.
Chủ yếu là hiện giờ hoàng thượng đã ngủ rồi, nào ai dám quấy rầy giấc mộng đẹp của hoàng thượng chứ.
“Xem ra lời của Dạ Vương phi như ta cũng không có trọng lượng mấy. Thôi vậy, ta bảo vương gia nhà ta đích thân tới, vừa hay dạo này thuộc hạ của vương gia đều mất ngủ, có thể cho họ chiêm ngưỡng sự huy hoàng trong cung vua một chút”.
“Shh…”
Không chỉ mình Tiểu Lý Tử mà đám hạ nhân xung quanh đều sợ hãi.
Rõ ràng Dạ Vương phi đang uy hiếp bọn họ!
Nếu Dạ Vương phi dẫn theo thuộc hạ tiến cung, thế thì có khác nào đang ép vua thoái vị đâu?
Hiện tại, ngoài một phần binh quyền đang nằm trong tay Tiêu lão tướng quân, hầu hết binh lực còn lại đều do Chiến thần Dạ Vương gia quản lý, bọn họ nào dám lỗ mãng.
“Dạ Vương phi lại đùa rồi. Nô tài sẽ lập tức đi bẩm báo hoàng thượng ngay, phiền Dạ Vương phi chờ một lát!”
Tiểu Lý Tử run run đi vào bẩm báo, còn Cố Thanh Hy được mời đến ngự hoa viên.
Một lát sau, Dạ Hoàng dẫn theo một nhóm cung nữ thái giám đi tới.
Vẻ mặt hắn chẳng hề hậm hực như mọi người tưởng mà trái lại còn rất vui vẻ, vừa đến đã vội nói: “Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, mau nói đi, câu chuyện lần trước ngươi kể có kết cục thế nào? Về sau Dương Sở Nhược ở bên ai?”
“Dương Sở Nhược chết vì dịch bệnh, Sở Vũ Thần tự sát, Phong Lăng không chịu thua nên cũng rút đao tự tử luôn”.
“Uỳnh…”
Dạ Hoàng suýt nữa ngã sấp xuống, nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt khó tin: “Cứ thế… chết hết rồi? Phần đầu viết hay thế mà, sao đoạn kết lại qua loa quá vậy?”
Chương 558: Không thể thu hồi
Mấy ngày vừa rồi, hắn đã tìm rất nhiều thuyết thư, lệnh cho họ tiếp tục soạn ra phần sau nhưng chưa một ai làm hắn hài lòng, luôn có cảm giác không hay bằng phần trước.
Hắn luôn phái người tìm Cố Thanh Hy, muốn biết kết cục phía sau của câu chuyện nhưng Cố Thanh Hy lại như bốc hơi khỏi nhân gian, tìm hoài không thấy.
Sau đó miễn cưỡng tìm được rồi, người phái đi lại bị hoàng thúc bắt quay trở về.
“Sao nói là qua loa được chứ? Vốn dĩ đây là kết cục của câu chuyện, người không chấp nhận thì ta cũng hết cách”.
Cố Thanh Hy dang hai tay, nhún vai.
Lần trước đã kể đến đâu, bản thân nàng đã quên mất rồi.
Nếu không phải hắn hỏi đến thì nàng cũng quên mất mình từng kể một câu chuyện như vậy đấy.
“Chẳng phải họ là nhân vật chính sao? Nhân vật chính sao có thể chết chứ?”
“Người là Hoàng đế, kẻ khác luôn tung hô người vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, người có thể sống đến vạn tuổi thật sao? Sau một trăm năm, chẳng phải người vẫn thành một đống đất à”.
“Hỗn xược, ngươi dám trù ẻo Hoàng thượng!”
“Ngươi mới láo xược, ta đang nói chuyện với Hoàng thượng, một thái giám như ngươi xen mồm vào làm gì, cút!”
Cố Thanh Hy quát nặng, Tiểu Lý Tử cảm thấy không vui nhưng lại chẳng dám tranh luận, chỉ có thể lùi sang một bên, không dám chọc vào Dạ Vương phi.
Dạ Hoàng xị mặt, không còn tinh thần gì nữa.
“Trẫm còn tưởng câu chuyện phía sau sẽ rất hay, nào ngờ… ngươi nói xem Dương Sở đang khỏe mạnh thì sao lại mắc phải dịch bệnh rồi chết chứ?”
“Người muốn biết?”
“Muốn”.
“Vậy đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ nói cho người nguyên nhân”.
“Điều kiện gì?”, trực giác của Dạ Hoàng mách bảo chuyện này không ổn.
Phu quân của nàng là chiến thần, lật tay là khuấy đảo phong vân, quyền lực còn lớn hơn Hoàng đế này, nàng cần tìm hắn giúp gì chứ.
“Thu hồi thánh chỉ tứ hôn Tiêu Vũ Hiên và Cố Sơ Vân”.
“Chuyện này không thể! Quân vương nói được làm được, trẫm đã tuyên thánh chỉ ban hôn trước cả nước, nếu thu hồi thì mặt mũi trẫm để ở đâu”.
“Dĩ nhiên là ở trên mặt rồi, lẽ nào người không muốn nghe chuyện xưa sao?”
Muốn chứ, sao hắn lại không muốn!
Hắn chỉ mong ngày nào Cố Thanh Hy cũng kể chuyện cho mình nghe.
Nhưng…
“Vẫn không được! Trẫm đã đồng ý với một người, tuyệt không thể thu hồi ý chỉ”.
“Ồ… đồng ý với ai”.
“Ngươi nửa đêm nửa hôm chạy đến tìm trẫm là vì chuyện này sao?”
“Nếu không người nghĩ ta tìm người làm gì?”
“Người phụ nữ này… đừng nói ngươi thích Tiêu Vũ Hiên đấy? Ngươi có biết bây giờ ngươi là…”
“Là Dạ Vương phi do chính người ngự ban”.
Dạ Hoàng nghẹn lời.
Nghe mấy lời này, sao hắn lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ?
Dạ Hoàng đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp: “Nếu… nếu ngươi không muốn ở bên chiến thần, trẫm có thể… có thể nghĩ cách cho các ngươi hòa li”.
“Miễn đi, người muốn giúp ta thật thì thu hồi thánh chỉ ban hôn kia! Nếu không làm được thì cho ta một lý do, đừng nói vài câu kiếm cớ qua loa, ta không phải trẻ lên ba”.
Người đứng bên cạnh nghe thế thì đều run rẩy.
Dù Dạ Vương phi có chiến thần làm chỗ dựa thì cũng không nên nói năng với Hoàng thượng như thế chứ!
Trong mắt nàng còn có Hoàng thượng không vậy?
“Chuyện này… Cố Thừa tướng đến xin trẫm nhiều lần, trẫm đã đồng ý với ông ta rồi”.
“Đây không phải là lý do! Hoàng thượng, tình cách người ra sao, đừng tưởng ta không biết”.
“Ngươi hỗn xược! Cố Thanh Hy, ngươi dám nói chuyện với ta như vậysao!”
Cố Thanh Hy lười nhác cầm trái cây trên bàn lên ăn, cặp mắt ươn ướt nhìn hắn.
Trong mắt không hề có sự sợ hãi, chỉ toàn giễu cợt.
Dạ Hoàng vừa tức vừa giận.
Tức là vì Cố Thanh Hy chẳng chừa lại chút thể diện nào cho mình, bên cạnh còn biết bao kẻ hầu người hạ đang nhìn mà.
Còn giận là bởi Dạ Quốc vừa trải qua một trận chiến, nếu Dạ Mặc Uyên lại khởi binh làm phản, hắn không đánh lại, chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống.
Dạ Hoàng nói: “Các ngươi lui hết xuống đi! Không có lệnh của trẫm, không ai được phép đến gần, tối nay trẫm phải nghe Dạ Vương phi kể hết câu chuyện”.
“Vâng…”
Mọi người đều biết trong trường hợp này, Hoàng thượng không dám làm gì với Dạ Vương phi, họ lại dám làm sao? Xem ra sau này gặp Dạ Vương phi, họ vẫn nên tránh đi thì hơn.
“Hôm đó… hôm đó trẫm bất cẩn nhìn thấy Cố Sơ Vân… tắm… tắm…”
“Tắm rửa? Người đẹp bước ra bồn tắm? Sau đó làm nhục tỷ ấy?”
“Không hề, trẫm vô tình nhìn thấy thôi! Một tiểu thư thiên kim mà lại tắm ngoài trời giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa còn không đóng cửa sổ”.
“Ở phủ Thừa tướng?”
“Ừ… ừ”.
Chương 559: Thu hồi thánh chỉ
Hắn tìm mãi mà thấy Cố Thanh Hy nên muốn tới xem thử nơi Cố Thanh Hy sống từ nhỏ trông thế nào, chẳng ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
“Người không phải là hoàng đế sao? Cưới tỷ ấy chẳng phải được rồi à?”
Cố Thanh Hy đang cười nhưng gương mặt lại hiện lên vẻ suy tư.
Cố Sơ Vân là người thế nào, sao nàng ta có thể tắm rửa giữa ban ngày như vậy chứ!
Dạ Hoàng đến phủ Thừa tướng, phủ Thừa tướng dĩ nhiên sẽ ồn ào rầm rộ, Cố Sơ Vân không ra đón cũng thôi đi, còn mở cửa sổ tắm? E là cố ý mở rồi!
“Trẫm lại chẳng phải quân vương háo sắc, phi tử trong hậu cung của trẫm đã nhiều lắm rồi, sao có thể nạp thêm nàng ta nữa?”
Quan trọng nhất là tỷ muội hai người không hòa thuận, nếu hắn nạp Cố Sơ Vân làm phi, sau này Cố Thanh Hy còn vào trong cung nữa sao?
“Cố Sơ Vân tỏ vẻ đáng thương, mắt ngân ngấn nước nói cái gì mà đã mất sự trong trắng, còn không bằng chết đi. Ngươi nói xem, trẫm tốt xấu gì cũng là ngôi cửu ngũ chí tôn, muốn phụ nữ nào mà chẳng có, sao có thể đi nhìn trộm nàng ta tắm chứ”.
Dạ Hoàng hơi ngượng gãi đầu: “Nhưng trẫm là quân vương một nước, nếu chuyện hoang đường này truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ trở thành trò cười cho dân chúng”.
“Thế nên Cố Sơ Vân cầu khẩn người ban hôn với Tiêu Vũ Hiên, người bèn thuận nước đẩy thuyền đồng ý?”
“Chuyện này… xem như là thế”.
Khi hắn đang nghĩ làm sao để thoát khỏi Cố Sơ Vân thì nàng ta lại chủ động cầu xin tứ hôn, dĩ nhiên đây là điều hắn cầu còn không được, lập tức hạ thánh chỉ ban hôn.
Cố Thanh Hy đứng lên, phủi phủi chiếc váy đã nhăn lại: “Ta hiểu rồi”.
Dạ Hoàng vui mừng, nhích cái ghế đến cạnh Cố Thanh Hy: “Nếu ngươi đã hiểu, vậy cũng nên thông cảm cho nỗi khổ của trẫm, trẫm không thể thu hồi hôn sự này”.
“Ta hiểu rồi, muốn người thu hồi thánh chỉ ban hôn thì chẳng khác nào thông báo với thiên hạ, người đường đường là Hoàng đế một nước mà lại nhìn lén nhị tiểu thư phủ Thừa tướng – Cố Sơ Vân tắm rửa, làm nhục người ta xong lại cảm thấy người ta không còn trinh trắng nên ban tặng Cố Sơ Vân đã không còn tấm thân ngọc bích cho Tiêu Vũ Hiên, vì Tiêu Vũ Hiên cũng là con cháu nhà quyền quý nổi tiếng trong thành Đế Đô, chỉ xem trọng nhan sắc, không xem trọng phẩm đức”.
Nói rồi Cố Thanh Hy phóng khoáng đi khỏi Ngự hoa viên.
Dạ Hoàng lảo đảo suýt nữa ngã xuống ghế.
Hắn hoảng hốt sắc mặt trắng bệch, vội ngăn Cố Thanh Hy lại: “Không đúng, có phải ngươi nghe không rõ lời trẫm nói vừa rồi không?”
“Ta nghe rất rõ mà”.
“Vậy ngươi còn muốn nói với thiên hạ làm chi, ngươi làm thế chẳng phải hủy hoại danh tiếng của trẫm sao?”
“Kỳ lạ thật, ta đến tìm người vốn là muốn nhờ người hủy bỏ thánh chỉ ban hôn. Chỉ cần người chịu thu hồi thánh chỉ, ta làm gì phải đi nói với thiên hạ, một hoàng đế đi nhìn lén người ta tắm, chuyện này có lợi gì với ta?”
Cố Thanh Hy cố ý lớn giọng nói câu một hoàng đế nhìn lén người ta tắm.
Giọng nói khá lớn gần như cả Ngự hoa viên đều có thể nghe được.
Dạ Hoàng chỉ ước gì có thể bịt miệng nàng lại.
“Ngươi nhỏ tiếng một chút, sao còn la to như thế, cả hoàng cung đều biết chuyện này mất”.
“Được rồi, vậy người thu hồi thánh chỉ đi”.
Dạ Hoàng vừa hối hận vừa tức tối.
Sao hắn lại nói với Cố Thanh Hy bí mật quan trọng vậy chứ, giờ chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình rồi sao?
Nếu hắn thu hồi thánh chỉ, sau này người trong thiên hạ nhìn hắn thế nào nữa.
“Không thu hồi!”
“Hoàng thượng nhìn lén nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng tắm… Hoàng thượng làm nhục nhị tiểu thư của phủ Thừa…”
“Suỵt, tổ tông của trẫm ơi, nhỏ giọng một chút, trẫm đồng ý là được chứ gì”.
Dạ Hoàng tức đến mức giậm chân, uổng cho hắn lúc trước còn khen ngợi nàng, người phụ nữ này đúng là ác ma.
Cố Thanh Hy mỉm cười: “Hoàng thượng, người thu hồi thánh chỉ sớm chút chẳng phải ổn thỏa rồi à, dù sao thánh chỉ cũng là do người ban đúng không? Tiểu Lý Tử…”
Cố Thanh Hy không khách sáo gì gọi Tiểu Lý Tử đến, lười biếng nói: “Chủ tử của ngươi bảo ngươi đi truyền thánh chỉ”.
Nàng nhìn Dạ Hoàng.
Dạ Hoàng tức giận nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, hủy bỏ hôn ước giữa nhị tiểu thư phủ Thừa tướng và Tiêu Vũ Hiên của phủ Tướng quân”.
Tiểu Lý Tử hoảng sợ nói: “Hoàng thượng, vậy… lý do thì sao…”
“Chẳng qua trẫm chỉ thu hồi một thánh chỉ thôi, cần lý do gì chứ! Còn không mau đi truyền chỉ. Ngoài ra nói với Cố Sơ Vân, nếu nàng ta dám để lộ bí mật, trẫm sẽ tịch thu cả nhà phủ Thừa tướng”.
“Vâng vâng…”
Chương 560: Xử lý
Cố Thanh Hy giơ ngón cái lên, sau đó ngáp một cái, vừa rời đi vừa nói: “Hoàng thượng anh minh, hoàng thượng uy vũ”.
“Này, ngươi muốn đi đâu đấy?”
“Khuya như này, tất nhiên là về ngủ, lẽ nào hơn nửa đêm rồi còn đứng đây ngắm trăng với hoàng thượng chắc?”
Trong lúc nói chuyện, bóng dáng Cố Thanh Hy đã biến mất khỏi ngự hoa viên.
Dạ Hoàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Thế mà cũng được à?
Nàng coi hoàng cung là nơi nào chứ?
Đồng thời coi hắn là gì?
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, trong mắt nàng có còn vị hoàng đế như trẫm không hả!
“Cố Thanh Hy…”, Dạ Hoàng gần như gào lên.
Giọng nói uể oải của Cố Thanh Hy truyền tới trong đêm: “Hoàng thượng, nóng giận hại thân đó, đừng quên trong tay ta vẫn nắm bí mật của người nhé…”
“Cố Thanh Hy, cái người này... tức chết trẫm mất! Sao trên đời lại có người con gái vô sỉ vậy chứ… Sao nàng ta lại có thể kiêu ngạo tới mức này?”
Tiểu thái giám nghe thấy vậy liền run rẩy cất lời: “Hoàng thượng, nàng ta kiêu ngạo như thế, hay là người cứ bắt lại, rồi từ từ trừng trị nàng ta đi”.
Dạ Hoàng đạp tiểu thái giám một cái: “Đầu ngươi bị lừa đá à? Nàng ta là thê tử của Dạ Mặc Uyên. Dạ Mặc Uyên nắm nhiều binh quyền trong tay, chỉ e còn chưa bắt được nàng ta thì trẫm đã bị Dạ Mặc Uyên bắt trước rồi”.
Tiểu thái giám sợ hãi quỳ xuống, không biết nên tiếp tục nói gì nữa.
Trong bóng đêm, tại một góc khác của ngự hoa viên, một người đàn ông áo bào tím khí thế hiên ngang nhìn theo phương hướng Cố Thanh Hy rời đi, khóe môi không khỏi cong lên thành nụ cười.
Thanh Phong đứng sau người đàn ông thấp giọng báo cáo: “Chủ tử, có cần thuộc hạ nói với vương phi, để lúc vương phi tiến cung khiêm tốn chút không?”
Dạ Mặc Uyên khẽ mím môi, kiêu ngạo nói: “Vương phi của bổn vương mà phải khiêm tốn hả?”
“A…”
“Nàng ấy cứ việc càn quấy, phách lối như thế…”
“Vâng…”
Vương phi đã đủ đanh đá, ương ngạnh lắm rồi đó!
Hiện giờ không chỉ trong vương phủ, mà đến cả nóc hoàng cung cũng sắp bị vương phi lật tung luôn rồi.
“Tiểu thái giám kia và Tiểu Lý Tử, xử sao để bọn họ nhớ kỹ vào”.
“Vâng…”
Người đàn ông áo tím biến mất trong màn đêm, chỉ để lại hương thơm thoang thoảng, vậy mà cả hoàng cung rộng lớn lại không có ai phát giác mảy may.
Thanh Phong thở dài đầy bi ai.
Sau khi hai tiểu thái giám kia bị trừng trị, chắc hẳn trong cả hoàng cung này, thậm chí đến cả hoàng thượng cũng phải đi đường vòng nếu nhìn thấy vương phi mất thôi.
Cố Thanh Hy không về phủ Dạ Vương ngay mà trèo tường vào phủ Thừa tướng trước.
Vì đêm đã khuya nên người trong phủ Thừa tướng đều ngủ hết, Cố Thanh Hy hệt như một bóng ma lướt đi trong phủ Thừa tướng.
Hồi lâu sau, nàng dừng lại trước cửa phòng Cố Sơ Vân.
Người của phủ thừa tướng đều ở trong phủ, chỉ mình Cố Sơ Vân là không.
Giờ này rồi, sao nàng ta lại không ở trong phủ nhỉ?
Cố Thanh Hy cẩn thận tìm kiếm một lượt, gần như lật hết tất cả các gian phòng, vậy mà vẫn không hề thấy bóng dáng của Cố Sơ Vân.
Thế là nàng đeo khăn mỏng để che đi dung mạo tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành của mình, sau đó trói nha hoàn thân cận của Cố Sơ Vân lại, trầm giọng hỏi: “Nói mau, tiểu thư nhà ngươi đâu?”
“Tha… Tha mạng… Tiểu thư nhà ta ở… trong phòng”.
“Nói dối, tiểu như nhà ngươi ở đâu trong căn phòng đó?”
Cố Thanh Hy đá văng cửa phòng của Cố Sơ Vân, ép nha hoàn đi vào cùng mình.
Nha hoàn nhìn một vòng, trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Sao… Sao lại thế.? Ta vẫn luôn canh chừng bên ngoài, rõ ràng tiểu thư ở trong phòng, hay trong lúc ta gật gù thì tiểu thư rời đi? Không thể nào, lúc này rồi, tiểu thư không thể nào ra ngoài được”.
Vẻ ngạc nhiên trên mặt nha hoàn không giống giả vờ, Cố Thanh Hy dứt khoát đánh ngất nàng ta, sau đó tìm một lượt trong phòng Cố Sơ Vân, muốn kiếm xem có cơ quan nào không, nhưng nàng đành thất vọng vì trong khuê phòng này chẳng có bất cứ cơ quan nào hết.
Ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu rọi, mặt trời trải ánh vàng khắp nơi.
Cố Thanh Hy nhìn về phía ánh nắng ban mai ở đằng đông, nghĩ đến bốn chữ: Học viện Hoàng gia.
Cố Sơ Vân luôn coi trọng Thượng Quan phu tử, chắc chắn nàng ta sẽ tới buổi học mà Thượng Quan phu tử dạy.
…