Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 561-564
Chương 561: Nghi ngờ
Lúc Cố Thanh Hy tới học viện Hoàng gia thì trời đã sáng trưng, học sinh trong học viện nhìn thấy nàng đều xì xào bàn tán.
“Nhìn kìa, đó không phải chính phi Cố Thanh Hy của chiến thần sao? Bao lâu nay nàng ta không tới học viện Hoàng gia học tập, sao tự dưng hôm nay lại đến?”
“Nàng ta tốt số, được làm chính phi của Dạ vương, nếu là người khác thì đã bị học viện Hoàng gia đuổi học lâu rồi”.
“Đúng đó, học viện Hoàng gia là nơi nào chứ, nàng ta muốn thì tới, muốn nghỉ là nghỉ được chắc”.
“Quan tâm việc nàng ta bị đuổi hay không làm gì, đi hỏi phần sau của câu chuyện lần trước như thế nào mới là quan trọng nhất”.
Một câu nói đã khiến không ít người bừng tỉnh.
Cố Thanh Hy vừa bước vào học viện liền bị vây kín, bọn họ ai cũng hỏi nàng kết cục của Dương Sở Nhược là gì.
Nàng tức giận đáp: “Chết rồi. Tất cả đều chết. Nam chính nữ chính chết, nữ phụ cũng thế nốt”.
“Chết hết? Sao lại thế được? Nữ chính Dương Sở Nhược vẫn chưa báo thù mà”.
Cố Thanh Hy nhún vai: “Nếu các người thấy kết cục không hay thì tự đi mà viết”.
Đám người kia vẫn không ngừng gặng hỏi, Cố Thanh Hy muốn rời khỏi vòng vây của bọn họ nhưng lại bị quây kín xung quanh, cũng may là đột nhiên có một nhóm thị vệ xuất hiện, vừa đấm vừa xoa, xua đám học sinh đi.
“Lão đại, đúng là cô rồi. Ta còn tưởng mình hoa mắt nữa chứ. Mấy ngày qua cô đi đâu vậy, bọn ta nhớ cô muốn chết hà”.
“Lão đại, gặp được cô vui quá, sau này cô tiếp tục đến học viện Hoàng gia học tập nhé”.
Liễu Nguyệt và Vu Huy ở đằng xa chạy vội tới, nở nụ cười tươi rói trên môi.
Nhìn thấy bọn họ, lông mày nhíu chặt của Cố Thanh Hy mới hơi giãn ra.
“Hai thằng nhóc các ngươi gần đây sao rồi? Chắc chắn đã bị Thượng Quan phu tử phạt không ít nhỉ?”
“Sau khi lão đại rời đi tới giờ, Thượng Quan phu tử cũng xin nghỉ luôn, lâu lắm rồi không tới dạy nữa”.
Trong lòng Cố Thanh Hy thoáng giật mình: “Thượng Quan phu tử xin nghỉ? Nghỉ làm gì?”
Nàng nhớ là hình như Thượng Quan phu tử không có người thân nào, mà cũng chẳng mắc bệnh gì thì phải?
“Bọn ta cũng không rõ lắm, phía học viện chỉ nói là Thượng Quan phu tử muốn đi du lịch nên xin nghỉ một thời gian, chứ không thông báo cụ thể. Lão đại, cô không biết đâu, nhóm phu tử sắp phát điên luôn rồi, bởi vì đám thiên kim tiểu thư và cả Đương Đương công chúa ngày nào cũng gặng hỏi họ câu “Lúc nào Thượng Quan phu tử về” khiến các vị phu tử khác thảm lắm luôn”.
Liễu Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác, Vu Huy cũng khua tay múa chân nói: “Theo ta ấy, tốt nhất Thượng Quan phu tử đừng bao giờ quay về đây. Hắn ta vừa về thì toàn làm phiền lão đại thôi, ngay cả bọn ta cũng bị liên lụy theo. Hiện giờ hắn ta không tới, cô không biết bọn ta thấy nhẹ nhàng nhường nào đâu”.
“Vui nhất chính là chuyện vì không gặp được Thượng Quan phu tử mà ngày nào đám thiên kim tiểu thư đó cũng ủ ê buồn bã cứ như bản thân bị bỏ rơi ấy, trông mà sảng khoái ghê luôn. Chậc chậc, nghĩ lại dáng vẻ giả vờ giả vịt trước kia của bọn họ lúc ở trước mặt Thượng Quan phu tử, ta chỉ muốn ọe ngay ra đây”.
Cố Thanh Hy hỏi: “Vậy Cố Sơ Vân thì sao?”
“Cố Sơ Vân? Ngày nào nàng ta cũng tới học viện học á”.
“Ngày nào cũng tới?”
“Đúng đó, rất đúng giờ nha, hôm nào cũng tới đúng giờ vào lớp, vừa tan học thì đi luôn. Lão đại nè, giác quan thứ sáu của một người đàn ông mách bảo ta một bí mật, ta nói cho cô biết nhé, vì Thượng Quan phu tử nên ngày nào Cố Sơ Vân cũng tới học viện đó”.
Cố Thanh Hy cốc đầu bọn họ một cái: “Nói thừa, đồ ngốc cũng nhìn ra được nàng ta có tình ý với Thượng Quan Sở”.
“Á đau đau… Lão đại, cô vẫn nặng tay hệt như trước á, đầu ta sắp bị gõ hỏng luôn rồi này”.
“À mà lão đại nè, hoàng thượng tứ hôn cho Tiêu đại ca và Cố Sơ Vân rồi đó, mai là lễ thành hôn của bọn họ, cô đã biết chuyện này chưa? Chẳng ai trong chúng ta mong đại ca cưới cô nàng Cố Sơ Vân kia hết”.
“Yên tâm đi, thánh chỉ đã truyền đến phủ Tướng quân rồi, Cố Sơ Vân không có cơ hội gả cho Tiêu Vũ Hiên nữa đâu”.
Liễu Nguyệt và Vu Huy đồng thời ngẩn ra.
Bao nhiêu người của phủ Tướng quân đã cầu xin hoàng thượng, mong người thu hồi mệnh lệnh đã ban mà hoàng thượng nhất quyết không đồng ý. Sao tự dưng giờ lại thu hồi mệnh lệnh vậy?”
Chắc chắn là nhờ lão đại rồi, chỉ mình lão đại mới có bản lĩnh đó.
Cả hai lại càng sùng bái Cố Thanh Hy hơn.
Đúng lúc này, Đương Đương công chúa nhìn thấy Cố Thanh Hy liền tức giận chạy tới, chỉ thẳng vào nàng rồi chửi ầm lên: “Họ Cố, ngươi cố ý đúng không?”
Chương 562: Phải sửa
Cố Thanh Hy bị mắng đến mức ngớ người.
Cô công chúa này lại giở chứng gì thế?
Hình như dạo gần đây nàng đâu có trêu chọc gì nàng ta?
Liễu Nguyệt và Vu Huy nhíu mày nói: “Công chúa, tuy cô là công chúa, con ruột của thái hậu, nhưng lão đại cũng là Dạ Vương phi, xét vai vế thì vẫn là hoàng thẩm của cô, cô nói vậy chẳng hề tôn trọng Dạ Vương phi chút nào hết”.
“Hừ, hoàng thẩm gì chứ, nàng ta xứng chắc?”
“Cô…”
Cố Thanh Hy ra hiệu bảo Liễu Nguyệt và Vu Huy tránh sang một bên, sau đó nàng chậm rãi bước tới trước mặt Đương Đương công chúa, mỉm cười để ra lộ hàm răng trắng, thái độ hiền hòa.
“Công chúa bé bỏng của ta ơi, chuyện gì khiến người tức giận vậy?”
“Đinh Đương công chúa trong câu chuyện mà ngươi viết có phải ám chỉ ta không hả? Cố Thanh Hy, ngươi ác độc lắm, lại dám viết ta yêu mà không được đáp lại, còn bị chính người đàn ông mình yêu hủy hoại từng chút một. Ngươi làm vậy là đang nguyền rủa ta”.
Đương Đương công chúa tức giận đến mức khuôn mặt non nớt cũng đỏ bừng.
Nàng ta chỉ ước gì bản thân có thể tẩn cho Cố Thanh Hy luôn một trận.
Nhưng những thiệt thòi mà nàng ta từng phải chịu đã giúp nàng ta giữ lại một chút lý trí, nàng ta biết mình không phải đối thủ của Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy chợt hiểu ra.
Lúc trước nàng viết nhân vật Đinh Đương công chúa đúng là để ám chỉ cô nhóc này thật.
Ai bảo khi ấy nhóc này khiến người ta thấy ghét cơ chứ.
Nếu Đương Đương không nhắc lại chuyện này thì nàng cũng quên béng mất.
Cố Thanh Hy đường hoàng nói: “Đương Đương công chúa nói sai rồi. Người là Đương Đương công chúa, còn kia là Đinh Đương công chúa, sao có thể gộp làm một được. Vả lại, người đáng yêu, thẳng thắn, hoạt bát, hiền lành như này, còn Đinh Đương công chúa kia lại điêu ngoa, ác độc, ảo tưởng sức mạnh, rõ ràng so với người, nàng ta chỉ là bùn đất mà thôi”.
Dù vẫn tức giận song vẻ mặt của Đương Đương công chúa cũng nguôi ngoai phần nào.
“Ta là con gái thái hậu, nàng ta cũng là con gái thái hậu. Ta được sủng ái, nàng ta cũng thế nốt. Hoàng huynh của ta là hoàng đế, hoàng huynh của nàng ta cũng vậy”.
“Chỉ là trùng hợp thôi, hơn nữa, vị trí hoàng thượng trước giờ toàn do con trưởng kế thừa mà? Ai bảo người không phải đích trưởng công chúa chứ”.
Đương Đương công chúa cảm thấy câu này vừa đúng mà cũng vừa sai sai.
Nàng ta muốn dùng chuyện này để bắt bẻ Cố Thanh Hy, nhưng vừa mới nói được dăm ba câu thì hình như nàng ta đã chối bỏ toàn bộ tội lỗi của mình rồi.
Thế nên nàng ta chỉ có thể bày tỏ bực tức bằng cách giậm chân: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng phải viết lại, ngươi phải cho Đinh Đương công chúa một cái kết có hậu”.
“Được được được, ta viết lại được chưa! Trong thành Đế Đô có rất nhiều tiên sinh kể chuyện, người cứ bảo bọn họ sửa lại hết là được”.
“Không được, phải là ngươi sửa cơ”.
“Muốn ta sửa cũng được thôi, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là trước giờ hoàng thúc của ngươi chưa có con cái, dạo gần đây muốn có một đứa con, nếu ta viết lại cho người thì chắc chắn phu quân sẽ tức giận, trách ta phân tâm. Người tự đi nói với ngài ấy đi, chỉ cần hoàng thúc của người đồng ý thì ta sao cũng được”.
Đương Đương công chúa trợn tròn mắt.
Nàng ta cố ý đúng không?
Rõ ràng biết nàng sợ hoàng thúc nhất nên mới lôi thúc ấy ra thế này.
Lúc Cố Thanh Hy đang tính quay người rời đi thì Đương Đương công chúa bất thình lình ngồi thụp xuống đất gào khóc, hồn nhiên đến mức phớt lờ cả thể diện của một cô công chúa.
Nước mắt nàng ta rơi lã chã, vừa khóc lóc vừa lên án nàng.
“Ngươi là trưởng bối gì chứ, ngươi là hoàng thẩm gì chứ, toàn bắt nạt ta thôi. Ngươi chẳng bằng một phần triệu triệu của hoàng tỷ ta”.
Cố Thanh Hy khó tin tự chỉ vào mình.
Nàng bắt nạt nàng ta?
Nàng bắt nạt lúc nào hả?
Cô công chúa điêu ngoa này không chủ động trêu chọc nàng thì nàng đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
“Nếu ngươi không viết linh tinh thì Thượng Quan phu tử cũng sẽ không tức giận, phu tử không giận thì sẽ không rời khỏi học viện Hoàng gia. Tất cả là tại ngươi, chắc chắn Thượng Quan phu tử thất vọng về ta lắm, hu hu…”
Cố Thanh Hy rất muốn nói với nàng ta rằng…
Việc Thượng Quan phu tử rời khỏi học viện hoàn toàn không dính dáng gì đến công chúa hết á.
Nhưng Đương Đương công chúa lại khóc tới độ thở không ra hơi, lồng ngực phập phồng mãi, trông rõ vẻ ấm ức, thế nên những lời sắp đến bên môi liền bị nàng nuốt hết xuống.
“Thượng Quan Sở có gì tốt đâu? Hắn ta xấu xa xảo trá, cô đơn thuần như thế tất nhiên không đấu lại hắn, cũng không thể kiểm soát hắn”.
“Nói linh tinh, Thượng Quan phu tử ôn hòa lễ độ, tốt bụng khiêm tốn, thầy ấy xấu xa chỗ nào hả? Rõ ràng ngươi có ý kiến với các vị phu tử nên mới luôn nhằm vào người ta, khiến thầy ấy không còn chút thể diện nào ở học viện Hoàng gia. Ngươi còn mắng ta ngốc, hu hu… Từ bé tới giờ chưa có ai mắng ta như vậy hết, đến cả hoàng tỷ của ta cũng luôn khen ta đáng yêu”.
Chương 563: Ta sửa
Đường đường là công chúa của một nước mà lại ngồi thụp xuống đất gào khóc, cảnh này ngay lập tức hấp dẫn không ít người trong học viện tới, bọn họ vây quanh hóng hớt, bàn tán xôn xao.
Cố Thanh Hy bị chặn miệng, khó thốt ra thành lời.
Thượng Quan Sở tốt bụng khiêm tốn á?
Hừ, bảo hắn ta là một con sói đội lốt cừu cũng chẳng hề quá đáng.
Cô công chúa này chắc mù rồi mới không nhìn ra dáng vẻ đắc ý của Thượng Quan Sở lúc “chỉnh” nàng?
Với cả, nàng nói nàng ta ngốc lúc nào chứ?
Nàng chỉ muốn ám chỉ là công chúa chẳng có âm mưu thủ đoạn gì hết, nên không thể thắng được kẻ tâm cơ thâm trầm như Thượng Quan Sở thôi mà!
Còn cả…
Hai lần nàng ta đều nhắc đến hoàng tỷ?
Đương Đương công chúa có hoàng tỷ à?
Sao nàng lại không biết nhỉ?
Cố Thanh Hy thử dò hỏi: “Hoàng tỷ của người là ai?”. Chắc không phải đoản mệnh quá nên “hẹo” rồi đấy chứ?
“Không liên quan tới ngươi, ngươi còn chẳng xứng xách giày cho tỷ ấy”.
“Đúng đúng đúng, ta không xứng xách giày cho nàng ấy, hoàng tỷ của người là tốt nhất”.
“Tất nhiên hoàng tỷ của ta tốt nhất trên đời rồi, nếu tỷ ấy ở đây thì sao ngươi có thể bắt nạt ta thế này, hu hu… Hoàng tỷ, tỷ đâu rồi? Cố Thanh Hy bắt nạt muội, hu hu… Hạnh phúc cả đời này của muội bị nàng ta phá hoại hết rồi”.
Đương Đương công chúa khóc lóc không ngừng, nước mắt liên tục rơi lã chã dọc theo gò má.
Cố Thanh Hy không sợ bị cô công chúa này bắt chẹt hay gây chuyện gì, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này mà nàng ta lại khóc đến là thương tâm như thế, thế này đúng là làm khó kỹ năng diễn xuất của nàng mà.
“Thôi vậy, cứ coi như ta bắt nạt người đi, thế giờ người muốn sao?”
“Ta muốn ngươi tìm Thượng Quan phu tử về đây”.
“Ta có biết Thượng Quan phu tử ở đâu đâu. Hay ta bảo hoàng thúc của người phái binh đi tìm hắn nhé?”
“Ta muốn ngươi viết lại kết cục của Đinh Đương công chúa, muốn ngươi viết Đinh Đương công chúa thành nữ chính, là một người hiền lành”.
“Câu chuyện này đã được lưu truyền khắp nơi, giờ mà sửa lại thì dân chúng cả nước đều sẽ đoán ra ngay, để khi nào ta rảnh sẽ biết giúp người viết truyện khác về Đinh Đương công chúa, để nàng ta làm nữ chính, còn miêu tả kỹ là một người cực kỳ hiền lành, có phúc nhé?”
Đương Đương công chúa quệt nước mắt, vì nãy khóc dữ quá nên giọng nói có phần nghẹn ngào.
“Vậy kết cục có theo đuổi được rồi ở bên phu tử kia không?”
“Chắc chắn được, sao Phong Lăng có thể xứng với Đinh Đương công chúa chứ”.
“Vậy… được rồi, ngươi đổi Đinh Đương thành Đương Đương nhé”.
“Được”.
Cố Thanh Hy lau giọt lệ trên khóe mắt Đương Đương công chúa, sau đó giơ tay lên xua đám đông đang đứng hóng hớt kia tản đi.
“Công chúa khóc sưng hết cả mắt rồi này, ta chườm giúp người nhé”.
“Chườm bằng trứng gà hả?”
“Trước đây công chúa cũng từng dùng trứng gà để chườm sao?”
“Hồi trước hoàng tỷ thường xuyên dùng trứng gà chườm cho ta”. Nhưng hoàng tỷ còn ngâm cả nước thuốc, lúc chạm vào da mang đến cảm giác lành lạnh dễ chịu lắm.
Nhưng sau khi hoàng tỷ rời đi thì phương thuốc kia cũng không còn nữa, mà cũng chẳng còn ai chườm trứng gà cho nàng ta cả.
Đương Đương công chúa kinh ngạc nhìn Cố Thanh Hy kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình.
Đáng lẽ nàng ta nên hất ra, nhưng chẳng rõ tại sao mà nàng ta lại vô thức đi theo Cố Thanh Hy.
Dường như lúc Cố Thanh Hy nắm tay mình đã đem đến cho nàng ta một cảm giác quen thuộc.
Cố Thanh Hy cũng không ngờ một người luôn ngang bướng điêu ngoa như Đương Đương công chúa lại ngoan ngoãn để nàng kéo tay như vậy.
Lúc rời khỏi học viện, nàng nhìn thấy Cố Sơ Vân.
Cố Sơ Vân vẫn là dáng vẻ khiến người ta động lòng như trước, khuôn mặt xinh đẹp nghiêng thành.
Nhưng không rõ tại sao trên người nàng ta lại có thêm cảm giác âm u tàn độc.
Cảm giác đó khiến nàng không thoải mái lắm, nàng thấy nàng ta rất âm hiểm, hệt như lúc đối mặt với phó tộc trưởng Tư Không của Thiên Phần tộc vậy.
Nhưng cảm giác kia cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Đến lúc nghiêm túc quan sát kỹ lại thì chỉ thấy Cố Sơ Vân yêu kiều quyến rũ đứng ở nơi đó, không khác gì lúc trước, cũng chẳng có điểm nào bất thường cả.
“Ngươi đang nhìn gì thế? Ta hỏi thử rồi, hôm nay Thượng Quan phu tử sẽ không tới đâu”.
Đương Đương công chúa còn tưởng Cố Thanh Hy đang tìm Thượng Quan phu tử trong đám người, bèn không khỏi cắn răng uy hiếp: “Ta cho ngươi biết, Thượng Quan phu tử là của ta, không một ai được không được tranh với ta, cả ngươi cũng thế”.
“Nhờ phúc của người, ta có một mình hoàng thúc Dạ Mặc Uyên của người là đã chịu không nổi rồi, nào dám trêu chọc phu tử gì gì đó. Hơn nữa, dù người có đích thân đưa Thượng Quan Sở cho ta thì ta cũng chẳng thèm đâu”.
“Hừ, ngươi mơ hão à, còn lâu ta mới tặng Thượng Quan phu tử cho ngươi nhá”.
Cố Thanh Hy cốc nhẹ vào đầu nàng ta: “Thái độ nghiêm chỉnh chút nào, ta là hoàng thẩm của người đó, đừng hở ra tí là lại hừ hừ, thói quen này xấu lắm”.
Chương 564: Quen thuộc
Hốc mắt Đương Đương công chúa đỏ bừng, nàng ta đang tính òa khóc lần nữa. Cố Thanh Hy giật mình, lập tức dỗ dành Đương Đương công chúa như dỗ bà mình, đồng thời nhanh chóng kéo tay nàng ta rời khỏi nơi này.
“Bà cụ non của tôi ơi, người đừng khóc nữa, người mà còn khóc nữa thì mẫu hậu và hoàng huynh của người lại tưởng ta làm gì người đấy”.
“Vậy sau này ngươi không được cốc đầu ta nữa, ta là công chúa cơ mà”.
“Được được, ta xin thề, sau này sẽ không cốc đầu người nữa, miễn là người ngừng khóc”.
“…”
Đám người kinh ngạc đến mức sắp rơi cả cằm.
Chẳng phải Đương Đương công chúa giỏi tranh cãi với Cố Thanh Hy nhất sao?
Cả Đế Đô này, làm gì có ai không biết hai bọn họ luôn đối đầu nhau, cứ hễ nhìn thấy nhau là chắc chắn sẽ ầm ĩ một trận.
Nhưng bọn họ đang nhìn thấy gì đây?
Đương Đương công chúa vừa khóc là Cố Thanh Hy đã rén luôn rồi?
Liễu Nguyệt và Vu Huy cũng không thể tin nổi.
Đó thật sự là lão đại của họ sao?
Sao họ cứ cảm thấy lão đại và Đương Đương công chúa hệt như chị em ruột vậy, Đương Đương công chúa vừa giận là lão đại liền dỗ dành ngay?
Tại một góc trong đình nghỉ mát ở hoàng cung, Cố Thanh Hy luộc chín trứng gà, ngâm trong nước thuốc rồi bóc vỏ, sau đó nhẹ nhàng di di quanh phần mắt đỏ bừng của Đương Đương công chúa.
Nàng làm rất chậm, cẩn thận từng chút một như thể sợ làm Đương Đương công chúa đau, động tác thành thạo như đã giúp người khác chườm trứng gà rất nhiều lần.
“Người nhìn mình xem nè, có chút xíu chuyện đã nước mắt ngắn nước mắt dài, mắt đỏ bừng cả thế này, có khi phải chườm hai ba ngày mới hết được”.
“Nếu người không ngại phiền thì mai đến phủ Dạ Vương, ta sẽ chườm giúp người”.
Từ lúc được Cố Thanh Hy chườm trứng gà cho, Đương Đương công chúa sững sờ như thể bị sét đánh trúng, ngồi ngây ngốc tại chỗ mà hít hà mùi dược thảo quen thuộc trên quả trứng.
Trứng gà kết hợp thêm thảo dược, sao lại giống hệt cách hoàng tỷ làm vậy chứ?
Đương Đương công chúa ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại biết phương thuốc này?”
“Phương thuốc nào cơ?”
“Loại nước thuốc trên quả trứng này nè”.
“À… Ý người là dược liệu ngâm trứng ấy hả, đại phu bình thường đều biết mà, nếu không thêm thuốc bắc thì sao trứng gà lại giúp tiêu sưng nhanh được? Đau hả? Ta nhẹ tay lắm rồi đó”.
“Ngươi nói linh tinh, tất cả đại phu của Đế Đô đều không biết trứng gà được ngâm với những loại thuốc nào. Có phải ngươi trộm bí quyết của hoàng tỷ ta không hả!”
Cố Thanh Hy dở mếu dở khóc nhìn Đương Đương công chúa thẹn quá hóa giận.
“Ta có biết hoàng tỷ của người là ai đâu, sao có thể trộm phương thuốc của nàng ta được? Vả lại, Cố Thanh Hy ta chữa bệnh mà cần trộm phương thuốc á? Người thử đi hỏi thăm xem, đôi chân tật của hoàng thúc Dạ Mặc Uyên của người là ai chữa khỏi hả?”
“Nhưng dược liệu mà ngươi dùng giống hệt những gì hoàng tỷ của ta sử dụng”.
“Thuốc trị phong hàn về cơ bản cũng không khác nhau lắm”.
“Nhưng mà…”
“Người có muốn chườm nữa không đây, nếu không thì ta đi đấy”.
“Ấy ấy, chờ chút, ngươi chườm giúp ta thêm lát nữa đã, một lần ít nhất phải di hai mươi cái”.
“Người thông minh ghê nhỉ, được chườm có kinh nghiệm rồi cơ? Trước kia thường xuyên khóc nhè đúng không?”
“Ta là công chúa mà, khóc nhè gì chứ”.
Đương Đương công chúa vẫn cố cãi lại, nhưng nước mắt mãi mới kìm nén được lại một lần nữa trào ra.
Ngoài hoàng tỷ, Cố Thanh Hy chính là người đầu tiên dịu dàng chườm mắt cho nàng như vậy.
Trong chớp mắt đó, suýt chút nữa nàng ta còn tưởng Cố Thanh Hy là hoàng tỷ của mình.
Nhưng hoàng tỷ qua đời rồi.
Hơn nữa từ nhỏ hoàng tỷ luôn đối xử với nàng ta rất tốt, chắc chắn không thể bắt nạt nàng ta như vậy.
Càng không thể nào đáng ghét giống Cố Thanh Hy được.
Cố Thanh Hy mỉm cười, không hề bóc trần lời bao biện của Đương Đương công chúa.
Nàng cũng không rõ tại sao hôm nay mình lại đích thân chườm thuốc giúp cô công chúa này.
Có điều lúc Đương Đương công chúa không giở tính trẻ con cũng khá là đáng yêu, tự dưng lại khiến nàng nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ nàng ta.
“Cố Thanh Hy, lát nữa ngươi nói cho ta biết ngươi đã ngâm trứng gà trong dược liệu gì được không?”
“Được”.
“Về sau ngươi không được bắt nạt ta nữa đâu đấy”.
“Người luôn miệng nói ta bắt nạt người, nhưng mà ta bắt nạt người lúc nào chứ?”
“Hôm đầu tiên ngươi tới thư viện học đã tát ta một cái, khiến ta mất sạch thể diện”.
Cố Thanh Hy xoa cằm suy ngẫm: “Có hả? Ta không nhớ lắm”.
“Có”.
Lúc Cố Thanh Hy tới học viện Hoàng gia thì trời đã sáng trưng, học sinh trong học viện nhìn thấy nàng đều xì xào bàn tán.
“Nhìn kìa, đó không phải chính phi Cố Thanh Hy của chiến thần sao? Bao lâu nay nàng ta không tới học viện Hoàng gia học tập, sao tự dưng hôm nay lại đến?”
“Nàng ta tốt số, được làm chính phi của Dạ vương, nếu là người khác thì đã bị học viện Hoàng gia đuổi học lâu rồi”.
“Đúng đó, học viện Hoàng gia là nơi nào chứ, nàng ta muốn thì tới, muốn nghỉ là nghỉ được chắc”.
“Quan tâm việc nàng ta bị đuổi hay không làm gì, đi hỏi phần sau của câu chuyện lần trước như thế nào mới là quan trọng nhất”.
Một câu nói đã khiến không ít người bừng tỉnh.
Cố Thanh Hy vừa bước vào học viện liền bị vây kín, bọn họ ai cũng hỏi nàng kết cục của Dương Sở Nhược là gì.
Nàng tức giận đáp: “Chết rồi. Tất cả đều chết. Nam chính nữ chính chết, nữ phụ cũng thế nốt”.
“Chết hết? Sao lại thế được? Nữ chính Dương Sở Nhược vẫn chưa báo thù mà”.
Cố Thanh Hy nhún vai: “Nếu các người thấy kết cục không hay thì tự đi mà viết”.
Đám người kia vẫn không ngừng gặng hỏi, Cố Thanh Hy muốn rời khỏi vòng vây của bọn họ nhưng lại bị quây kín xung quanh, cũng may là đột nhiên có một nhóm thị vệ xuất hiện, vừa đấm vừa xoa, xua đám học sinh đi.
“Lão đại, đúng là cô rồi. Ta còn tưởng mình hoa mắt nữa chứ. Mấy ngày qua cô đi đâu vậy, bọn ta nhớ cô muốn chết hà”.
“Lão đại, gặp được cô vui quá, sau này cô tiếp tục đến học viện Hoàng gia học tập nhé”.
Liễu Nguyệt và Vu Huy ở đằng xa chạy vội tới, nở nụ cười tươi rói trên môi.
Nhìn thấy bọn họ, lông mày nhíu chặt của Cố Thanh Hy mới hơi giãn ra.
“Hai thằng nhóc các ngươi gần đây sao rồi? Chắc chắn đã bị Thượng Quan phu tử phạt không ít nhỉ?”
“Sau khi lão đại rời đi tới giờ, Thượng Quan phu tử cũng xin nghỉ luôn, lâu lắm rồi không tới dạy nữa”.
Trong lòng Cố Thanh Hy thoáng giật mình: “Thượng Quan phu tử xin nghỉ? Nghỉ làm gì?”
Nàng nhớ là hình như Thượng Quan phu tử không có người thân nào, mà cũng chẳng mắc bệnh gì thì phải?
“Bọn ta cũng không rõ lắm, phía học viện chỉ nói là Thượng Quan phu tử muốn đi du lịch nên xin nghỉ một thời gian, chứ không thông báo cụ thể. Lão đại, cô không biết đâu, nhóm phu tử sắp phát điên luôn rồi, bởi vì đám thiên kim tiểu thư và cả Đương Đương công chúa ngày nào cũng gặng hỏi họ câu “Lúc nào Thượng Quan phu tử về” khiến các vị phu tử khác thảm lắm luôn”.
Liễu Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác, Vu Huy cũng khua tay múa chân nói: “Theo ta ấy, tốt nhất Thượng Quan phu tử đừng bao giờ quay về đây. Hắn ta vừa về thì toàn làm phiền lão đại thôi, ngay cả bọn ta cũng bị liên lụy theo. Hiện giờ hắn ta không tới, cô không biết bọn ta thấy nhẹ nhàng nhường nào đâu”.
“Vui nhất chính là chuyện vì không gặp được Thượng Quan phu tử mà ngày nào đám thiên kim tiểu thư đó cũng ủ ê buồn bã cứ như bản thân bị bỏ rơi ấy, trông mà sảng khoái ghê luôn. Chậc chậc, nghĩ lại dáng vẻ giả vờ giả vịt trước kia của bọn họ lúc ở trước mặt Thượng Quan phu tử, ta chỉ muốn ọe ngay ra đây”.
Cố Thanh Hy hỏi: “Vậy Cố Sơ Vân thì sao?”
“Cố Sơ Vân? Ngày nào nàng ta cũng tới học viện học á”.
“Ngày nào cũng tới?”
“Đúng đó, rất đúng giờ nha, hôm nào cũng tới đúng giờ vào lớp, vừa tan học thì đi luôn. Lão đại nè, giác quan thứ sáu của một người đàn ông mách bảo ta một bí mật, ta nói cho cô biết nhé, vì Thượng Quan phu tử nên ngày nào Cố Sơ Vân cũng tới học viện đó”.
Cố Thanh Hy cốc đầu bọn họ một cái: “Nói thừa, đồ ngốc cũng nhìn ra được nàng ta có tình ý với Thượng Quan Sở”.
“Á đau đau… Lão đại, cô vẫn nặng tay hệt như trước á, đầu ta sắp bị gõ hỏng luôn rồi này”.
“À mà lão đại nè, hoàng thượng tứ hôn cho Tiêu đại ca và Cố Sơ Vân rồi đó, mai là lễ thành hôn của bọn họ, cô đã biết chuyện này chưa? Chẳng ai trong chúng ta mong đại ca cưới cô nàng Cố Sơ Vân kia hết”.
“Yên tâm đi, thánh chỉ đã truyền đến phủ Tướng quân rồi, Cố Sơ Vân không có cơ hội gả cho Tiêu Vũ Hiên nữa đâu”.
Liễu Nguyệt và Vu Huy đồng thời ngẩn ra.
Bao nhiêu người của phủ Tướng quân đã cầu xin hoàng thượng, mong người thu hồi mệnh lệnh đã ban mà hoàng thượng nhất quyết không đồng ý. Sao tự dưng giờ lại thu hồi mệnh lệnh vậy?”
Chắc chắn là nhờ lão đại rồi, chỉ mình lão đại mới có bản lĩnh đó.
Cả hai lại càng sùng bái Cố Thanh Hy hơn.
Đúng lúc này, Đương Đương công chúa nhìn thấy Cố Thanh Hy liền tức giận chạy tới, chỉ thẳng vào nàng rồi chửi ầm lên: “Họ Cố, ngươi cố ý đúng không?”
Chương 562: Phải sửa
Cố Thanh Hy bị mắng đến mức ngớ người.
Cô công chúa này lại giở chứng gì thế?
Hình như dạo gần đây nàng đâu có trêu chọc gì nàng ta?
Liễu Nguyệt và Vu Huy nhíu mày nói: “Công chúa, tuy cô là công chúa, con ruột của thái hậu, nhưng lão đại cũng là Dạ Vương phi, xét vai vế thì vẫn là hoàng thẩm của cô, cô nói vậy chẳng hề tôn trọng Dạ Vương phi chút nào hết”.
“Hừ, hoàng thẩm gì chứ, nàng ta xứng chắc?”
“Cô…”
Cố Thanh Hy ra hiệu bảo Liễu Nguyệt và Vu Huy tránh sang một bên, sau đó nàng chậm rãi bước tới trước mặt Đương Đương công chúa, mỉm cười để ra lộ hàm răng trắng, thái độ hiền hòa.
“Công chúa bé bỏng của ta ơi, chuyện gì khiến người tức giận vậy?”
“Đinh Đương công chúa trong câu chuyện mà ngươi viết có phải ám chỉ ta không hả? Cố Thanh Hy, ngươi ác độc lắm, lại dám viết ta yêu mà không được đáp lại, còn bị chính người đàn ông mình yêu hủy hoại từng chút một. Ngươi làm vậy là đang nguyền rủa ta”.
Đương Đương công chúa tức giận đến mức khuôn mặt non nớt cũng đỏ bừng.
Nàng ta chỉ ước gì bản thân có thể tẩn cho Cố Thanh Hy luôn một trận.
Nhưng những thiệt thòi mà nàng ta từng phải chịu đã giúp nàng ta giữ lại một chút lý trí, nàng ta biết mình không phải đối thủ của Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy chợt hiểu ra.
Lúc trước nàng viết nhân vật Đinh Đương công chúa đúng là để ám chỉ cô nhóc này thật.
Ai bảo khi ấy nhóc này khiến người ta thấy ghét cơ chứ.
Nếu Đương Đương không nhắc lại chuyện này thì nàng cũng quên béng mất.
Cố Thanh Hy đường hoàng nói: “Đương Đương công chúa nói sai rồi. Người là Đương Đương công chúa, còn kia là Đinh Đương công chúa, sao có thể gộp làm một được. Vả lại, người đáng yêu, thẳng thắn, hoạt bát, hiền lành như này, còn Đinh Đương công chúa kia lại điêu ngoa, ác độc, ảo tưởng sức mạnh, rõ ràng so với người, nàng ta chỉ là bùn đất mà thôi”.
Dù vẫn tức giận song vẻ mặt của Đương Đương công chúa cũng nguôi ngoai phần nào.
“Ta là con gái thái hậu, nàng ta cũng là con gái thái hậu. Ta được sủng ái, nàng ta cũng thế nốt. Hoàng huynh của ta là hoàng đế, hoàng huynh của nàng ta cũng vậy”.
“Chỉ là trùng hợp thôi, hơn nữa, vị trí hoàng thượng trước giờ toàn do con trưởng kế thừa mà? Ai bảo người không phải đích trưởng công chúa chứ”.
Đương Đương công chúa cảm thấy câu này vừa đúng mà cũng vừa sai sai.
Nàng ta muốn dùng chuyện này để bắt bẻ Cố Thanh Hy, nhưng vừa mới nói được dăm ba câu thì hình như nàng ta đã chối bỏ toàn bộ tội lỗi của mình rồi.
Thế nên nàng ta chỉ có thể bày tỏ bực tức bằng cách giậm chân: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng phải viết lại, ngươi phải cho Đinh Đương công chúa một cái kết có hậu”.
“Được được được, ta viết lại được chưa! Trong thành Đế Đô có rất nhiều tiên sinh kể chuyện, người cứ bảo bọn họ sửa lại hết là được”.
“Không được, phải là ngươi sửa cơ”.
“Muốn ta sửa cũng được thôi, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là trước giờ hoàng thúc của ngươi chưa có con cái, dạo gần đây muốn có một đứa con, nếu ta viết lại cho người thì chắc chắn phu quân sẽ tức giận, trách ta phân tâm. Người tự đi nói với ngài ấy đi, chỉ cần hoàng thúc của người đồng ý thì ta sao cũng được”.
Đương Đương công chúa trợn tròn mắt.
Nàng ta cố ý đúng không?
Rõ ràng biết nàng sợ hoàng thúc nhất nên mới lôi thúc ấy ra thế này.
Lúc Cố Thanh Hy đang tính quay người rời đi thì Đương Đương công chúa bất thình lình ngồi thụp xuống đất gào khóc, hồn nhiên đến mức phớt lờ cả thể diện của một cô công chúa.
Nước mắt nàng ta rơi lã chã, vừa khóc lóc vừa lên án nàng.
“Ngươi là trưởng bối gì chứ, ngươi là hoàng thẩm gì chứ, toàn bắt nạt ta thôi. Ngươi chẳng bằng một phần triệu triệu của hoàng tỷ ta”.
Cố Thanh Hy khó tin tự chỉ vào mình.
Nàng bắt nạt nàng ta?
Nàng bắt nạt lúc nào hả?
Cô công chúa điêu ngoa này không chủ động trêu chọc nàng thì nàng đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
“Nếu ngươi không viết linh tinh thì Thượng Quan phu tử cũng sẽ không tức giận, phu tử không giận thì sẽ không rời khỏi học viện Hoàng gia. Tất cả là tại ngươi, chắc chắn Thượng Quan phu tử thất vọng về ta lắm, hu hu…”
Cố Thanh Hy rất muốn nói với nàng ta rằng…
Việc Thượng Quan phu tử rời khỏi học viện hoàn toàn không dính dáng gì đến công chúa hết á.
Nhưng Đương Đương công chúa lại khóc tới độ thở không ra hơi, lồng ngực phập phồng mãi, trông rõ vẻ ấm ức, thế nên những lời sắp đến bên môi liền bị nàng nuốt hết xuống.
“Thượng Quan Sở có gì tốt đâu? Hắn ta xấu xa xảo trá, cô đơn thuần như thế tất nhiên không đấu lại hắn, cũng không thể kiểm soát hắn”.
“Nói linh tinh, Thượng Quan phu tử ôn hòa lễ độ, tốt bụng khiêm tốn, thầy ấy xấu xa chỗ nào hả? Rõ ràng ngươi có ý kiến với các vị phu tử nên mới luôn nhằm vào người ta, khiến thầy ấy không còn chút thể diện nào ở học viện Hoàng gia. Ngươi còn mắng ta ngốc, hu hu… Từ bé tới giờ chưa có ai mắng ta như vậy hết, đến cả hoàng tỷ của ta cũng luôn khen ta đáng yêu”.
Chương 563: Ta sửa
Đường đường là công chúa của một nước mà lại ngồi thụp xuống đất gào khóc, cảnh này ngay lập tức hấp dẫn không ít người trong học viện tới, bọn họ vây quanh hóng hớt, bàn tán xôn xao.
Cố Thanh Hy bị chặn miệng, khó thốt ra thành lời.
Thượng Quan Sở tốt bụng khiêm tốn á?
Hừ, bảo hắn ta là một con sói đội lốt cừu cũng chẳng hề quá đáng.
Cô công chúa này chắc mù rồi mới không nhìn ra dáng vẻ đắc ý của Thượng Quan Sở lúc “chỉnh” nàng?
Với cả, nàng nói nàng ta ngốc lúc nào chứ?
Nàng chỉ muốn ám chỉ là công chúa chẳng có âm mưu thủ đoạn gì hết, nên không thể thắng được kẻ tâm cơ thâm trầm như Thượng Quan Sở thôi mà!
Còn cả…
Hai lần nàng ta đều nhắc đến hoàng tỷ?
Đương Đương công chúa có hoàng tỷ à?
Sao nàng lại không biết nhỉ?
Cố Thanh Hy thử dò hỏi: “Hoàng tỷ của người là ai?”. Chắc không phải đoản mệnh quá nên “hẹo” rồi đấy chứ?
“Không liên quan tới ngươi, ngươi còn chẳng xứng xách giày cho tỷ ấy”.
“Đúng đúng đúng, ta không xứng xách giày cho nàng ấy, hoàng tỷ của người là tốt nhất”.
“Tất nhiên hoàng tỷ của ta tốt nhất trên đời rồi, nếu tỷ ấy ở đây thì sao ngươi có thể bắt nạt ta thế này, hu hu… Hoàng tỷ, tỷ đâu rồi? Cố Thanh Hy bắt nạt muội, hu hu… Hạnh phúc cả đời này của muội bị nàng ta phá hoại hết rồi”.
Đương Đương công chúa khóc lóc không ngừng, nước mắt liên tục rơi lã chã dọc theo gò má.
Cố Thanh Hy không sợ bị cô công chúa này bắt chẹt hay gây chuyện gì, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này mà nàng ta lại khóc đến là thương tâm như thế, thế này đúng là làm khó kỹ năng diễn xuất của nàng mà.
“Thôi vậy, cứ coi như ta bắt nạt người đi, thế giờ người muốn sao?”
“Ta muốn ngươi tìm Thượng Quan phu tử về đây”.
“Ta có biết Thượng Quan phu tử ở đâu đâu. Hay ta bảo hoàng thúc của người phái binh đi tìm hắn nhé?”
“Ta muốn ngươi viết lại kết cục của Đinh Đương công chúa, muốn ngươi viết Đinh Đương công chúa thành nữ chính, là một người hiền lành”.
“Câu chuyện này đã được lưu truyền khắp nơi, giờ mà sửa lại thì dân chúng cả nước đều sẽ đoán ra ngay, để khi nào ta rảnh sẽ biết giúp người viết truyện khác về Đinh Đương công chúa, để nàng ta làm nữ chính, còn miêu tả kỹ là một người cực kỳ hiền lành, có phúc nhé?”
Đương Đương công chúa quệt nước mắt, vì nãy khóc dữ quá nên giọng nói có phần nghẹn ngào.
“Vậy kết cục có theo đuổi được rồi ở bên phu tử kia không?”
“Chắc chắn được, sao Phong Lăng có thể xứng với Đinh Đương công chúa chứ”.
“Vậy… được rồi, ngươi đổi Đinh Đương thành Đương Đương nhé”.
“Được”.
Cố Thanh Hy lau giọt lệ trên khóe mắt Đương Đương công chúa, sau đó giơ tay lên xua đám đông đang đứng hóng hớt kia tản đi.
“Công chúa khóc sưng hết cả mắt rồi này, ta chườm giúp người nhé”.
“Chườm bằng trứng gà hả?”
“Trước đây công chúa cũng từng dùng trứng gà để chườm sao?”
“Hồi trước hoàng tỷ thường xuyên dùng trứng gà chườm cho ta”. Nhưng hoàng tỷ còn ngâm cả nước thuốc, lúc chạm vào da mang đến cảm giác lành lạnh dễ chịu lắm.
Nhưng sau khi hoàng tỷ rời đi thì phương thuốc kia cũng không còn nữa, mà cũng chẳng còn ai chườm trứng gà cho nàng ta cả.
Đương Đương công chúa kinh ngạc nhìn Cố Thanh Hy kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình.
Đáng lẽ nàng ta nên hất ra, nhưng chẳng rõ tại sao mà nàng ta lại vô thức đi theo Cố Thanh Hy.
Dường như lúc Cố Thanh Hy nắm tay mình đã đem đến cho nàng ta một cảm giác quen thuộc.
Cố Thanh Hy cũng không ngờ một người luôn ngang bướng điêu ngoa như Đương Đương công chúa lại ngoan ngoãn để nàng kéo tay như vậy.
Lúc rời khỏi học viện, nàng nhìn thấy Cố Sơ Vân.
Cố Sơ Vân vẫn là dáng vẻ khiến người ta động lòng như trước, khuôn mặt xinh đẹp nghiêng thành.
Nhưng không rõ tại sao trên người nàng ta lại có thêm cảm giác âm u tàn độc.
Cảm giác đó khiến nàng không thoải mái lắm, nàng thấy nàng ta rất âm hiểm, hệt như lúc đối mặt với phó tộc trưởng Tư Không của Thiên Phần tộc vậy.
Nhưng cảm giác kia cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Đến lúc nghiêm túc quan sát kỹ lại thì chỉ thấy Cố Sơ Vân yêu kiều quyến rũ đứng ở nơi đó, không khác gì lúc trước, cũng chẳng có điểm nào bất thường cả.
“Ngươi đang nhìn gì thế? Ta hỏi thử rồi, hôm nay Thượng Quan phu tử sẽ không tới đâu”.
Đương Đương công chúa còn tưởng Cố Thanh Hy đang tìm Thượng Quan phu tử trong đám người, bèn không khỏi cắn răng uy hiếp: “Ta cho ngươi biết, Thượng Quan phu tử là của ta, không một ai được không được tranh với ta, cả ngươi cũng thế”.
“Nhờ phúc của người, ta có một mình hoàng thúc Dạ Mặc Uyên của người là đã chịu không nổi rồi, nào dám trêu chọc phu tử gì gì đó. Hơn nữa, dù người có đích thân đưa Thượng Quan Sở cho ta thì ta cũng chẳng thèm đâu”.
“Hừ, ngươi mơ hão à, còn lâu ta mới tặng Thượng Quan phu tử cho ngươi nhá”.
Cố Thanh Hy cốc nhẹ vào đầu nàng ta: “Thái độ nghiêm chỉnh chút nào, ta là hoàng thẩm của người đó, đừng hở ra tí là lại hừ hừ, thói quen này xấu lắm”.
Chương 564: Quen thuộc
Hốc mắt Đương Đương công chúa đỏ bừng, nàng ta đang tính òa khóc lần nữa. Cố Thanh Hy giật mình, lập tức dỗ dành Đương Đương công chúa như dỗ bà mình, đồng thời nhanh chóng kéo tay nàng ta rời khỏi nơi này.
“Bà cụ non của tôi ơi, người đừng khóc nữa, người mà còn khóc nữa thì mẫu hậu và hoàng huynh của người lại tưởng ta làm gì người đấy”.
“Vậy sau này ngươi không được cốc đầu ta nữa, ta là công chúa cơ mà”.
“Được được, ta xin thề, sau này sẽ không cốc đầu người nữa, miễn là người ngừng khóc”.
“…”
Đám người kinh ngạc đến mức sắp rơi cả cằm.
Chẳng phải Đương Đương công chúa giỏi tranh cãi với Cố Thanh Hy nhất sao?
Cả Đế Đô này, làm gì có ai không biết hai bọn họ luôn đối đầu nhau, cứ hễ nhìn thấy nhau là chắc chắn sẽ ầm ĩ một trận.
Nhưng bọn họ đang nhìn thấy gì đây?
Đương Đương công chúa vừa khóc là Cố Thanh Hy đã rén luôn rồi?
Liễu Nguyệt và Vu Huy cũng không thể tin nổi.
Đó thật sự là lão đại của họ sao?
Sao họ cứ cảm thấy lão đại và Đương Đương công chúa hệt như chị em ruột vậy, Đương Đương công chúa vừa giận là lão đại liền dỗ dành ngay?
Tại một góc trong đình nghỉ mát ở hoàng cung, Cố Thanh Hy luộc chín trứng gà, ngâm trong nước thuốc rồi bóc vỏ, sau đó nhẹ nhàng di di quanh phần mắt đỏ bừng của Đương Đương công chúa.
Nàng làm rất chậm, cẩn thận từng chút một như thể sợ làm Đương Đương công chúa đau, động tác thành thạo như đã giúp người khác chườm trứng gà rất nhiều lần.
“Người nhìn mình xem nè, có chút xíu chuyện đã nước mắt ngắn nước mắt dài, mắt đỏ bừng cả thế này, có khi phải chườm hai ba ngày mới hết được”.
“Nếu người không ngại phiền thì mai đến phủ Dạ Vương, ta sẽ chườm giúp người”.
Từ lúc được Cố Thanh Hy chườm trứng gà cho, Đương Đương công chúa sững sờ như thể bị sét đánh trúng, ngồi ngây ngốc tại chỗ mà hít hà mùi dược thảo quen thuộc trên quả trứng.
Trứng gà kết hợp thêm thảo dược, sao lại giống hệt cách hoàng tỷ làm vậy chứ?
Đương Đương công chúa ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại biết phương thuốc này?”
“Phương thuốc nào cơ?”
“Loại nước thuốc trên quả trứng này nè”.
“À… Ý người là dược liệu ngâm trứng ấy hả, đại phu bình thường đều biết mà, nếu không thêm thuốc bắc thì sao trứng gà lại giúp tiêu sưng nhanh được? Đau hả? Ta nhẹ tay lắm rồi đó”.
“Ngươi nói linh tinh, tất cả đại phu của Đế Đô đều không biết trứng gà được ngâm với những loại thuốc nào. Có phải ngươi trộm bí quyết của hoàng tỷ ta không hả!”
Cố Thanh Hy dở mếu dở khóc nhìn Đương Đương công chúa thẹn quá hóa giận.
“Ta có biết hoàng tỷ của người là ai đâu, sao có thể trộm phương thuốc của nàng ta được? Vả lại, Cố Thanh Hy ta chữa bệnh mà cần trộm phương thuốc á? Người thử đi hỏi thăm xem, đôi chân tật của hoàng thúc Dạ Mặc Uyên của người là ai chữa khỏi hả?”
“Nhưng dược liệu mà ngươi dùng giống hệt những gì hoàng tỷ của ta sử dụng”.
“Thuốc trị phong hàn về cơ bản cũng không khác nhau lắm”.
“Nhưng mà…”
“Người có muốn chườm nữa không đây, nếu không thì ta đi đấy”.
“Ấy ấy, chờ chút, ngươi chườm giúp ta thêm lát nữa đã, một lần ít nhất phải di hai mươi cái”.
“Người thông minh ghê nhỉ, được chườm có kinh nghiệm rồi cơ? Trước kia thường xuyên khóc nhè đúng không?”
“Ta là công chúa mà, khóc nhè gì chứ”.
Đương Đương công chúa vẫn cố cãi lại, nhưng nước mắt mãi mới kìm nén được lại một lần nữa trào ra.
Ngoài hoàng tỷ, Cố Thanh Hy chính là người đầu tiên dịu dàng chườm mắt cho nàng như vậy.
Trong chớp mắt đó, suýt chút nữa nàng ta còn tưởng Cố Thanh Hy là hoàng tỷ của mình.
Nhưng hoàng tỷ qua đời rồi.
Hơn nữa từ nhỏ hoàng tỷ luôn đối xử với nàng ta rất tốt, chắc chắn không thể bắt nạt nàng ta như vậy.
Càng không thể nào đáng ghét giống Cố Thanh Hy được.
Cố Thanh Hy mỉm cười, không hề bóc trần lời bao biện của Đương Đương công chúa.
Nàng cũng không rõ tại sao hôm nay mình lại đích thân chườm thuốc giúp cô công chúa này.
Có điều lúc Đương Đương công chúa không giở tính trẻ con cũng khá là đáng yêu, tự dưng lại khiến nàng nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ nàng ta.
“Cố Thanh Hy, lát nữa ngươi nói cho ta biết ngươi đã ngâm trứng gà trong dược liệu gì được không?”
“Được”.
“Về sau ngươi không được bắt nạt ta nữa đâu đấy”.
“Người luôn miệng nói ta bắt nạt người, nhưng mà ta bắt nạt người lúc nào chứ?”
“Hôm đầu tiên ngươi tới thư viện học đã tát ta một cái, khiến ta mất sạch thể diện”.
Cố Thanh Hy xoa cằm suy ngẫm: “Có hả? Ta không nhớ lắm”.
“Có”.