Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 565-568
Chương 565: Hoàng tỷ của Đương Đương công chúa
Cho dù có, đó cũng là nàng ta quá mức kiêu ngạo, nàng nhất thời không nhịn được nên mới ra tay.
“Trên đại hội đấu văn, ngươi thắng ta nhiều bạc như vậy mà ngươi còn lừa ngọc Nguyệt Nha của ta, lừa dây chuyền hình tim của ta, rồi ngươi còn lừa mẫu hậu nhiều tiền như vậy, làm hại mẫu hậu đau lòng rất lâu”.
“Đây đều là chuyện cũ năm xưa rồi, chúng ta vẫn nên nhìn về tương lai, không thể cứ nhìn lại quá khứ”.
Đương Đương công chúa tức giận nói, trong lòng lại bắt đầu ấm ức: “Đây không phải chuyện cũ năm xưa, đây là chuyện mới xảy ra không lâu trước đó. Trừ cái đó ra, ngươi còn khiến ta mất hết mặt mũi trong hội đấu giá, ngươi cố ý nâng giá, để ta đi đấu giá sách gì đó kia, ta không có tiền, bị người của hội đấu giá bắt đi, người trong thiên hạ đều chê cười ta, hại ta rất lâu không dám ra khỏi cửa”.
“Còn gì nữa không?”. Tiểu công chúa này cũng thù dai quá rồi.
“Có, nhiều lắm, còn có…”
“Được rồi, được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa, nói về hoàng tỷ của người đi, hoàng tỷ của công chúa là người như thế nào? Nàng ta rất thương người sao?”
Nghe thấy hai chữ hoàng tỷ, cơn giận của Đương Đương công chúa lập tức tan biến, cảm xúc cũng bỗng trở nên mất mát.
“Hoàng tỷ là hoàng tỷ tốt nhất trên đời, tỷ ấy rất thương ta, cũng vì cứu ta mới… mới bị người xấu hại chết. Hoàng tỷ giống như ngươi, tinh thông y thuật, y thuật của tỷ ấy còn cao hơn ngươi, võ công cũng cao hơn ngươi, ngay cả xách giày cho tỷ ấy, ngươi cũng không xứng”.
“Cô nhóc này, sao lại nói vậy chứ?”
Cái gì mà ngay cả xách giày cho nàng ta cũng không xứng.
Nàng cần xách giày cho người ta sao?
Buồn cười!
“Phụ hoàng vốn muốn truyền hoàng vị cho hoàng tỷ, trong nhiều con cái như vậy, phụ hoàng thương hoàng tỷ nhất”.
Động tác của Cố Thanh Hy khựng lại: “Truyền hoàng vị cho một công chúa? Vậy chẳng phải hoàng tỷ người trở thành Nữ Đế tương lai? Văn võ đại thần trong triều có thể đồng ý sao?”
“Năng lực của hoàng tỷ cao như vậy, nếu tỷ ấy làm Nữ Đế, Dạ Quốc chắc chắn tốt hơn bây giờ, đáng tiếc, tỷ ấy bị người ta giết rồi”.
“Bị người nào giết? Đại thần trong triều?”
“Không phải, ta nghe mẫu hậu nói, hình như là người của Thiên Phần tộc. Khi đó ta còn rất nhỏ, ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là vì bảo vệ ta nên hoàng tỷ mới…”
Đương Đương công chúa nói rồi không nhịn được rơi nước mắt.
Cố Thanh Hy nghe thấy ba chữ Thiên Phần tộc, không biết vì sao, trong lòng lại chất chứa một nghi ngờ lớn.
Hoàng tỷ của Đương Đương công chúa sẽ không phải giống như Dạ Mặc Uyên, mẫu thân cũng là người của Ngọc tộc đấy chứ?
Nếu không tại sao Thiên Phần tộc muốn giết nàng ta?
“Ta lại hỏi người, phụ hoàng người thương Dạ Mặc Uyên hơn hay thương hoàng tỷ người hơn?”
“Phụ hoàng thương cả hai. Nhưng mà ta biết, bề ngoài phụ hoàng thương đệ đệ ruột của mình, cũng chính là hoàng thúc hơn, nhưng trên thực tế, chắc chắn phụ hoàng thương hoàng tỷ hơn, dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt mà”.
“Vậy mẫu phi của hoàng tỷ người là ai?”
“Chuyện này… ta cũng không rõ ràng lắm, hình như mẫu phi tỷ ấy đã qua đời vì khó sinh”.
Khó sinh?
A…
Thật sự là khó sinh sao?
E rằng… bên trong còn dính dáng đến một bí mật không muốn người khác biết.
Bỏ đi, người cũng đã chết rồi, nàng lại đi tra những chuyện đó cũng chẳng ích gì.
“Được rồi, rảnh rỗi tự thoa cho mình một chút là được, ta đi trước đây”.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Dạo phố, thăm thú xung quanh”.
Đương Đương công chúa gọi với theo, trong lòng nàng ta có không ít lời muốn nói với nàng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hô to: “Ngươi đã nói là muốn đưa phương thuốc cho ta”.
“Phương thuốc trên bàn, tự cầm lấy đi phối là được rồi”.
“Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, hoàng tỷ còn biết phối phương này sớm hơn ngươi. A… mẫu hậu, sao người lại tới đây?”, Đương Đương công chúa sợ tới mức phối phương trong tay suýt thì rơi xuống.
Ánh mắt Thái Hậu thâm sâu, nhìn về phía Cố Thanh Hy rời đi, suy nghĩ dần bay xa, trong miệng tự lẩm bẩm: “Giống, đôi mắt kia giống quá! Sao trước kia ta lại không chú ý tới chứ”.
“Mẫu hậu, người đang nói cái gì, sao con nghe không hiểu? Nàng giống ai vậy? Hoàng tỷ sao? Nàng không thể nào là hoàng tỷ, chỉ là trùng hợp cũng biết phối phương này thôi, người xem đi, nàng có điểm nào sánh được với hoàng tỷ chứ”.
“Con không cảm thấy ánh mắt rất giống sao?”
“Ánh mắt? Không cảm thấy”. Trái lại là mùi hương trên người thì hơi giống.
Rất lâu sau Thái Hậu mới thu hồi tầm mắt, không biết nghĩ đến cái gì, bà ta thở dài một hơi: “Là ai gia nghĩ nhiều rồi, nếu như nàng là nữ nhi của Ngọc Phi, sao có thể mười lăm trăng tròn không tổn thương gì, nếu như nàng thật sự là nữ nhi của Ngọc Phi, sao có thể sống đến bây giờ!”
Đương Đương công chúa nghe không rõ Thái Hậu đang nói cái gì, cho là Thái Hậu muốn đối phó nàng, không nhịn được kéo lấy cánh tay bà ta, nũng nịu nói.
Chương 566: Lựa chọn
"Mẫu hậu, người cũng đừng làm khó nàng. Thực ra, nàng cũng xấu như trong tưởng tượng. Sau này, con đã biết phải đối phó nàng thế nào rồi. Nàng sợ nước mắt, chỉ cần con khóc là nàng sợ liền".
Điều này lại khá giống với hoàng tỷ.
"Khi nào thì quan hệ giữa con và nàng tốt như vậy thế? Hai trái trứng đã đủ để hối lộ con rồi à?"
"Không dám đâu".
Thái Hậu tận tình nói: "Đương Đương, dù nàng là loại người nào con cũng phải nhớ đừng thân thiết với nàng quá".
"Tại sao vậy ạ?"
"Mẫu hậu sợ con thân thiết với nàng quá, mai sau sẽ có hại với con, nàng không đơn giản".
Cố Thanh Hy vừa rời khỏi học viện Hoang gia, Tịch Thấm đã tới tìm nàng.
"Thuộc hạ Tịch Thấm, ra mắt lâu chủ".
Cố Thanh Hy thấy nàng ta thì trong lòng không khỏi bồn chồn.
"Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu xảy ra chuyện gì à?"
"Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu không sao nhưng bệnh tình của Thanh Tông Chủ đã rất nguy kịch. Mấy đại trưởng lão Ngọc tộc ngày đêm chăm sóc, song Thanh Tông Chủ vẫn... tối qua ngài ấy tỉnh lại, muốn gặp người lần cuối. Đại trưởng lão bảo thuộc hạ báo cho người, dù có tìm được viên Long Châu thứ bảy hay không thì hãy trở về Ngọc tộc một chuyến trước đã".
Cơ thể Cố Thanh Hy run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, bàn tay chắp sau lưng cũng không nhịn được khẽ run.
"Là mười lăm tháng này, bệnh tình của huynh ấy nặng thêm hả? Mười lăm tháng trước Ngọc tộc làm sao?"
Nàng hiểu Dịch Thần Phi hơn ai hết, nếu không phải không chịu nổi nữa thì huynh ấy sẽ không mở miệng nói muốn gặp mình.
Huynh ấy biết rõ nàng vẫn đau khổ tìm kiếm Long Châu...
Tịch Thấm cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của nàng ta nhưng từ vẻ đau buồn toát ra trên người cũng có thể đoán được lần này huyết chú phát tác vào mười lăm hằng tháng còn nghiêm trọng hơn lần trước.
"Ngươi trở về nói cho đại trưởng lão, dặn ông ta dù làm thế nào cũng phải giữ được Thần Phi đại ca, bảo họ đợi ta thêm mấy ngày nữa. Mấy ngày sau..."
Trong mắt Cố Thanh Hy toát ra vẻ đau thương, không có nói tiếp.
Tịch Thấm lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra niềm hy vọng: "Chủ tử, ngươi biết được viên Long Châu thứ bảy ở đâu rồi ạ?"
"Ừ".
"Có cần thuộc hạ giúp người một tay không?"
"Không cần. Đúng rồi, hoàng hậu Sở Quốc và ma chủ đã ra khỏi Thiên Phần tộc an toàn chưa?"
"Ra thì ra rồi, nhưng hôm nay mới ra".
"Sao lại nấn ná lâu như vậy? Ma chủ bị người của Thiên Phần tộc bắt à?"
"Hắn ta... lạc đường, nói ra thì rất dài..."
"Thôi, ra được là mừng rồi. Ngươi nhanh trở về Ngọc tộc đi".
"Vâng".
Cố Thanh Hy nhìn về hướng Ngọc tộc, trong lòng có chút lo lắng không yên.
Cũng không biết Dịch Thần Phi có thể đợi đến khi nàng lấy được viên Long Châu thứ bảy về hay không.
Ngọc tộc cách đây khá xa, nếu giờ nàng mà về, vừa đi vừa về, lại đi lấy Long Châu xong còn quay về Ngọc tộc luyện hóa nó chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.
Cố Thanh Hy bỗng siết chặt nắm tay chắp sau lưng, nỗi đau buồn trong mắt lập tức hóa thành vẻ kiên định.
Nàng không muốn lấy đi trái tim của Tiêu đại tướng quân.
Nhưng, Cố Thanh Hy đã không còn sự lựa chọn nào khác. Giữa một mạng và hàng ngàn vạn tính mạnh, nàng chỉ có thể chọn cách cứu hàng ngàn vạn người.
Sau khi quyết tâm, Cố Thanh Hy bèn đi về phía phủ tướng quân.
Phủ tướng quân vẫn giống như trước kia, điều khác biệt duy nhất chính là cuối cùng Tiêu Vũ Hiên cũng được tự do.
Tiêu Vũ Hiên vừa thấy Cố Thanh Hy đến thì lập tức tiếp đón.
Hắn ta vui vẻ ra mặt nói: "Nha đầu xấu xí, ta biết ngay chỉ cần cô ra tay giúp là hoàng thượng chắc chắn sẽ hủy bỏ thánh chỉ. Cô biết không, sáng sớm hôm nay trong cung đã truyền thánh chỉ đến hủy bỏ hôn sự giữa ta và Cố Sơ Vân".
"Vậy à, thế thì chúc mừng ngươi nhé".
Cố Thanh Hy nhìn nụ cười chân thành ngây ngốc của hắn mà trong lòng bỗng dưng cảm thấy nặng nề.
Nếu hắn biết nàng lấy đi máu đầu tim của phụ thân mình thì còn có thể vui vẻ, đào tim đào phổi ra như vậy với nàng nữa không?
Bỗng dưng, trong đầu nàng chợt hiện lên một hình ảnh.
Đó là hình ảnh mà mình nhìn thấy trong biển máu.
Trong một đêm mưa to tầm tã, nàng và Tiêu Vũ Hiên cắt đứt tất cả, từ nay về sau hóa bạn thành địch, đối đầu với nhau.
Trong lòng Cố Thanh Hy chợt đau đớn.
Hình ấy là điều mà nàng không bao giờ muốn xảy ra.
Ông trời thật biết nói đùa... một cái ảo ảnh vậy mà cũng có khả năng trở thành sự thật.
"Nha đầu xấu xí, cô đang nghĩ gì vậy, sao trông buồn bã ỉu xìu thế? Có phải do hôm qua bôn ba khắp nơi trong cung vì ta nên không ngủ ngon không?"
"Chắc vậy?"
Chương 567: Muốn cho cha ta một điều bất ngờ
Tiêu Vũ Hiên hơi xấu hổ chạm vào eo nàng, nói không rõ ràng: “Nếu cô không chê, cho cô mượn giường của ta ngủ đấy”.
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười: “Thôi đi, ta mà ngủ giường của ngươi, cha ngươi không đánh què chân ta hay sao?”
“Yên tâm đi, mấy ngày nay cha ta đang bận, ông ấy sẽ không có thời gian quản chúng ta”.
“Ồ… cha ngươi bận cái gì?”
“Còn không phải chuyện Cố Sơ Vân kia sao, gần đây cũng không biết lên cơn gì, thường xuyên đến phủ Tướng Quân bọn ta. Sáng sớm nay nàng ta lại đến đây, lúc đến còn vô cùng ấm ức nói gì mà không có duyên phận với ta, không thể làm phu thê, hi vọng có thể làm huynh muội, còn nói gì mà ngưỡng mộ cha ta, khâm phục cha ta trung thành với triều đình, yêu thương bách tính, hi vọng có thể làm nghĩa nữ của cha ta”.
“Dù sao cũng là lời khách sáo ngoài miệng, cụ thể ta cũng không nói được. Bộ dạng hai mặt tỏ vẻ ngây thơ đó, ta nhìn mà tức, thế mà cha ta lại thích, thật sự thu nhận nàng ta làm nghĩa nữ, còn để nàng ta thường xuyên đến phủ chơi”.
“Ngươi nói sáng sớm hôm nay tỷ ấy đã đến nhà ngươi sao?”
“Không phải sao, chuyện hủy bỏ thánh chỉ ban hôn truyền ra không bao lâu, bông sen trắng Cố Sơ Vân đó đã đến đây rồi”.
“Sao tỷ ấy biết hoàng thượng hủy bỏ thánh chỉ ban hôn? Hơn nữa còn đến nhanh như vậy?”
“Cái này sao ta biết được, người phụ nữ đó điên điên khùng khùng. Bỏ đi, không nhắc đến nàng ta nữa, đi, ta dẫn cô đi tham quan phủ Tướng Quân của ta”.
Cố Thanh Hy sờ cằm.
Người khác không biết Cố Sơ Vân thích Thượng Quan Sở, chẳng lẽ nàng lại không biết sao?
Hoàng thượng hủy bỏ thánh chỉ, nàng ta sốt sắng cái gì? Làm như sau này nàng ta không đến phủ Tướng Quân được nữa vậy.
Phủ Tướng Quân chắc chắn có thứ mà nàng ta muốn.
Chẳng lẽ…
Nàng ta cũng muốn lấy Long Châu?
Cố Thanh Hy bị cách nghĩ của mình dọa sợ.
Cố Sơ Vân tâm cơ có thâm sâu thế nào cũng chỉ là một nhị tiểu thư của phủ Thừa Tướng mà thôi. Nàng ta lấy Long Châu để làm gì? Vả lại, sao nàng ta có thể biết được Long Châu ở tim của lão tướng quân?
Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại, trừ Long Châu ra, phủ Tướng Quân hoàn toàn không có thứ gì đáng để nàng ta nhắm đến.
Bởi vì bình phù đối với nàng ta mà nói không có chút tác dụng nào.
Có Dạ Mặc Uyên ở đây, binh phù của Tiêu lão tướng quân cũng không có tác dụng gì lớn.
“Này, nha đầu xấu xí, hôm nay cô sao vậy? Cứ thất thần mãi, ta gọi cô bao nhiêu lần, cô cũng không nghe thấy”.
“À… Không có gì, chỉ là đã đến phủ Tướng Quân mà không đi thăm lão tướng quân e là không thỏa đáng. Cha ngươi đâu? Ta đi gặp cha ngươi”.
Tiêu Vũ Hiên sờ trán nàng, kinh ngạc nói: “Cô không bị sốt chứ? Cha ta có thái độ thế nào với cô, cô cũng không phải không biết, gặp ông ấy làm gì? Đừng đến lúc đó lại ăn mắng”.
“Cho nên ngươi không dẫn ta đi à? Thôi được, ta tìm đại ca ngươi dẫn ta đi”.
“Haizz… đừng đừng, ngươi muốn đi thì ta dẫn ngươi đi là được, chỉ là ngươi tìm cha ta thật sự không có chuyện gì sao?”
“Phải có chuyện thì mới có thể gặp cha ngươi sao?”
Trong đầu Tiêu Vũ Hiên chứa đầy nghi vấn.
Cố Thanh Hy là người thế nào, hắn ta không rõ hay sao?
Không có chuyện gì mà nàng lại gặp cha hắn ta mới lạ.
Mặc dù không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, nhưng Tiêu Vũ Hiên vẫn dẫn nàng đi gặp: “Giờ này cũng không biết Cố Sơ Vân đã đi hay chưa, dù sao cha ta mà nói gì quá khó nghe, cô cứ đi đi là được, đừng so đo với ông ấy. Ông ấy đã lớn tuổi, gần đây cơ thể không được tốt lắm, ta cũng không thể làm ông ấy tức giận”.
“Được. Tiểu Hiên Hiên, cha ngươi có tốt với ngươi không?”
“Thiên hạ có người cha nào mà không tốt với con trai mình. Tuy cha ta hơi nghiêm khắc, nhưng ta biết ông ấy cũng muốn tốt cho ta. Mấy hôm nữa là đại thọ sáu mươi của cha ta, ta và ca ca, tỷ tỷ đã bàn với nhau, đến lúc đó sẽ cho cha ta một bất ngờ. Nói thật, cả đời cha ta hành quân đánh trận khắp nơi cũng không dễ dàng gì. Cô không biết trên người ông ấy có bao nhiêu vết thương đâu. Chậc chậc chậc, ta nhìn mà đau lòng”.
Chương 568: Nói chuyện riêng
Cố Thanh Hy nghẹn lời, khí lên không được, xuống cũng không xong.
Cảm giác này cực kỳ khó chịu.
Cuối cùng, bọn họ cũng đến chính đường.
Từ xa xa, Cố Thanh Hy đã nhìn thấy Cố Sơ Vân và Tiêu lão tướng quân đang nói gì không biết, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Sau đó Cố Sơ Vân nhẹ nhàng lễ phép cáo từ.
Lúc đi lướt qua nhau, nàng và Cố Sơ Vân chạm mắt nhau.
Hai tỷ muội, hai tính cách, hai ánh mắt.
Một người chứa sự quan sát thăm dò.
Một người chứa ý cười nham hiểm nhàn nhạt.
Cố Sơ Vân cười nói: “Tam muội muội, đã lâu không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở phủ Tướng Quân”.
“Phải, đã lâu không gặp, khí tức của nhị tỷ tỷ hình như đã khác với trước kia”, Cố Thanh Hy mỉm cười nhàn nhạt.
“Tam muội muội không phải cũng khác với trước kia hay sao?”
Hai người đều cười, nhưng trong nụ cười dường như đều có ẩn ý.
Tiêu Vũ Hiên không nhìn ra hàm nghĩa trong ánh mắt của bọn họ, chen lời: “Cố Sơ Vân, chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi, vài ba ngày cô lại chạy tới nhà ta làm gì?”
“Hiên Nhi, ta đã nhận con bé làm nghĩa nữ rồi, từ nay về sau nó sẽ là nghĩa muội của con, con nói chuyện khách sáo một chút”.
Tiêu lão tướng quân sải bước đi tới, gần như tức giận cảnh cáo Tiêu Vũ Hiên.
“Cha, nàng ta đến phủ Tướng Quân hoàn toàn không có ý gì tốt, sao cha lại tin kẻ hai mặt tỏ vẻ ngây thơ này như vậy?”
“Tiêu công tử, sao người có thể nói với ta như vậy? Ta chỉ kính trọng lão tướng quân nên mới thường xuyên đến phủ Tướng Quân”.
“Xí, kính trọng cái gì. Cùng là người đế đô, cô đã kính trọng như vậy, sao lúc trước không thấy cô đến?”
“Lúc trước ta không biết mối quan hệ giữa lão tướng quân và nhà ta, cho nên mới…”
Cố Sơ Vân bị Tiêu Vũ Hiên phản bác, mắt đỏ lên, sốt ruột muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết mở lời thế nào, trông vô cùng đáng thương.
Tiêu lão tướng quân thấy vậy, cũng không biết trong lòng nghĩ gì, chỉ dâu mắng hòe quát lên: “Láo xược, sau này không được vô lễ với Cố nhị tiểu thư, sau này phủ Tướng Quân ta sẽ là nhà của Cố nhị tiểu thư, nó muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không ai được phép ngăn cản. Ngược lại Cố tam tiểu thư, suốt hai ngày nay cô cứ chạy đến phủ Tướng Quân, không biết mục đích của cô là gì? Nghĩ kế để hoàng thượng giải trừ hôn ước lại là vì cái gì?”
Cố Thanh Hy ngạc nhiên.
Rốt cuộc Cố Sơ Vân đã nói gì với lão tướng quân mới khiến lão tướng quân bênh vực nàng ta như vậy?
“Cha, là con cầu xin nha đầu xấu xí vào cung xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn, cha muốn trách thì trách con được rồi”.
“Thằng khốn này, xem lát nữa ta trừng trị con thế nào”.
Cố Sơ Vân nhìn mọi người, nhẹ nhàng hành lễ: “Lão tướng quân, thời gian học ở học viện cũng sắp đến, Sơ Vân ở lại phủ Tướng Quân cũng không được hoan nghênh, Sơ Vân xin cáo từ trước”.
“Được”, lúc này gương mặt tức giận của Tiêu lão tướng quân mới hơi hòa hoãn lại.
Cố Sơ Vân rời đi, mùi thuốc súng lại dâng lên.
Tiêu Vũ Hiên nói: “Cha, người phụ nữ Cố Sơ Vân kia trong ngoài bất nhất, cha đừng bị nàng ta lừa”.
“Người đâu, mau đưa tiểu công tử về phòng, không có mệnh lệnh của ta thì không được cho nó ra ngoài”.
“Vâng”.
Vài thị vệ bắt Tiêu Vũ Hiên ra ngoài, Tiêu Vũ Hiên tức tối mắng chửi: “Ông già, cha vì một người ngoài mà lại giam lỏng con lần nữa, chẳng lẽ trong lòng cha, đứa con trai này không bằng một người ngoài sao? Thả ra, thả ta ra”.
Tiêu Vũ Hiên có mắng chửi thế nào vẫn bị bắt đi, Tiêu lão tướng quân liếc nhìn Cố Thanh Hy vẫn còn đứng yên tại chỗ, thái độ không có thiện cảm, giọng nói lạnh lùng: “Không biết Dạ Vương phi còn có chuyện gì?”
“Lão tướng quân, ta có thể nói chuyện riêng với người được không?”
Cố Thanh Hy trịnh trọng hành lễ, thái độ rất khiêm nhường lịch sự, trong mắt chứa sự cầu khẩn.
Tiêu lão tướng quân vốn muốn đuổi thẳng nàng ra ngoài, thế nhưng Cố Thanh Hy lại hành đại lễ. Đại lễ này là lễ nghi đẳng cấp cao nhất của Dạ Quốc, người bình thường sẽ không tùy tiện hành lễ này.
Lời đến bên miệng, cuối cùng ông ấy vẫn làm tư thế mời.
Cố Thanh Hy mỉm cười, lại chắp tay: “Đa tạ lão tướng quân”.
Sau khi vào phòng, Cố Thanh Hy quan sát cách bài trí trong phòng. Đây là thư phòng, bày biện không ít binh thư, còn có một bộ mũ giáp và binh khí.
Mũ giáp lóe ra tia sáng lạnh lẽo, bên ngoài có không ít vết cắt. Xem ra bộ mũ giáp này đã đi theo ông ấy dẫn binh xuất chinh nhiều năm, những vết cắt đó cũng là để lại từ trên chiến trường.
“Dạ Vương phi có chuyện gì cứ nói thẳng, ở đây trừ ta và cô đã không còn người ngoài nào nữa”.
Cho dù có, đó cũng là nàng ta quá mức kiêu ngạo, nàng nhất thời không nhịn được nên mới ra tay.
“Trên đại hội đấu văn, ngươi thắng ta nhiều bạc như vậy mà ngươi còn lừa ngọc Nguyệt Nha của ta, lừa dây chuyền hình tim của ta, rồi ngươi còn lừa mẫu hậu nhiều tiền như vậy, làm hại mẫu hậu đau lòng rất lâu”.
“Đây đều là chuyện cũ năm xưa rồi, chúng ta vẫn nên nhìn về tương lai, không thể cứ nhìn lại quá khứ”.
Đương Đương công chúa tức giận nói, trong lòng lại bắt đầu ấm ức: “Đây không phải chuyện cũ năm xưa, đây là chuyện mới xảy ra không lâu trước đó. Trừ cái đó ra, ngươi còn khiến ta mất hết mặt mũi trong hội đấu giá, ngươi cố ý nâng giá, để ta đi đấu giá sách gì đó kia, ta không có tiền, bị người của hội đấu giá bắt đi, người trong thiên hạ đều chê cười ta, hại ta rất lâu không dám ra khỏi cửa”.
“Còn gì nữa không?”. Tiểu công chúa này cũng thù dai quá rồi.
“Có, nhiều lắm, còn có…”
“Được rồi, được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa, nói về hoàng tỷ của người đi, hoàng tỷ của công chúa là người như thế nào? Nàng ta rất thương người sao?”
Nghe thấy hai chữ hoàng tỷ, cơn giận của Đương Đương công chúa lập tức tan biến, cảm xúc cũng bỗng trở nên mất mát.
“Hoàng tỷ là hoàng tỷ tốt nhất trên đời, tỷ ấy rất thương ta, cũng vì cứu ta mới… mới bị người xấu hại chết. Hoàng tỷ giống như ngươi, tinh thông y thuật, y thuật của tỷ ấy còn cao hơn ngươi, võ công cũng cao hơn ngươi, ngay cả xách giày cho tỷ ấy, ngươi cũng không xứng”.
“Cô nhóc này, sao lại nói vậy chứ?”
Cái gì mà ngay cả xách giày cho nàng ta cũng không xứng.
Nàng cần xách giày cho người ta sao?
Buồn cười!
“Phụ hoàng vốn muốn truyền hoàng vị cho hoàng tỷ, trong nhiều con cái như vậy, phụ hoàng thương hoàng tỷ nhất”.
Động tác của Cố Thanh Hy khựng lại: “Truyền hoàng vị cho một công chúa? Vậy chẳng phải hoàng tỷ người trở thành Nữ Đế tương lai? Văn võ đại thần trong triều có thể đồng ý sao?”
“Năng lực của hoàng tỷ cao như vậy, nếu tỷ ấy làm Nữ Đế, Dạ Quốc chắc chắn tốt hơn bây giờ, đáng tiếc, tỷ ấy bị người ta giết rồi”.
“Bị người nào giết? Đại thần trong triều?”
“Không phải, ta nghe mẫu hậu nói, hình như là người của Thiên Phần tộc. Khi đó ta còn rất nhỏ, ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là vì bảo vệ ta nên hoàng tỷ mới…”
Đương Đương công chúa nói rồi không nhịn được rơi nước mắt.
Cố Thanh Hy nghe thấy ba chữ Thiên Phần tộc, không biết vì sao, trong lòng lại chất chứa một nghi ngờ lớn.
Hoàng tỷ của Đương Đương công chúa sẽ không phải giống như Dạ Mặc Uyên, mẫu thân cũng là người của Ngọc tộc đấy chứ?
Nếu không tại sao Thiên Phần tộc muốn giết nàng ta?
“Ta lại hỏi người, phụ hoàng người thương Dạ Mặc Uyên hơn hay thương hoàng tỷ người hơn?”
“Phụ hoàng thương cả hai. Nhưng mà ta biết, bề ngoài phụ hoàng thương đệ đệ ruột của mình, cũng chính là hoàng thúc hơn, nhưng trên thực tế, chắc chắn phụ hoàng thương hoàng tỷ hơn, dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt mà”.
“Vậy mẫu phi của hoàng tỷ người là ai?”
“Chuyện này… ta cũng không rõ ràng lắm, hình như mẫu phi tỷ ấy đã qua đời vì khó sinh”.
Khó sinh?
A…
Thật sự là khó sinh sao?
E rằng… bên trong còn dính dáng đến một bí mật không muốn người khác biết.
Bỏ đi, người cũng đã chết rồi, nàng lại đi tra những chuyện đó cũng chẳng ích gì.
“Được rồi, rảnh rỗi tự thoa cho mình một chút là được, ta đi trước đây”.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Dạo phố, thăm thú xung quanh”.
Đương Đương công chúa gọi với theo, trong lòng nàng ta có không ít lời muốn nói với nàng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hô to: “Ngươi đã nói là muốn đưa phương thuốc cho ta”.
“Phương thuốc trên bàn, tự cầm lấy đi phối là được rồi”.
“Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, hoàng tỷ còn biết phối phương này sớm hơn ngươi. A… mẫu hậu, sao người lại tới đây?”, Đương Đương công chúa sợ tới mức phối phương trong tay suýt thì rơi xuống.
Ánh mắt Thái Hậu thâm sâu, nhìn về phía Cố Thanh Hy rời đi, suy nghĩ dần bay xa, trong miệng tự lẩm bẩm: “Giống, đôi mắt kia giống quá! Sao trước kia ta lại không chú ý tới chứ”.
“Mẫu hậu, người đang nói cái gì, sao con nghe không hiểu? Nàng giống ai vậy? Hoàng tỷ sao? Nàng không thể nào là hoàng tỷ, chỉ là trùng hợp cũng biết phối phương này thôi, người xem đi, nàng có điểm nào sánh được với hoàng tỷ chứ”.
“Con không cảm thấy ánh mắt rất giống sao?”
“Ánh mắt? Không cảm thấy”. Trái lại là mùi hương trên người thì hơi giống.
Rất lâu sau Thái Hậu mới thu hồi tầm mắt, không biết nghĩ đến cái gì, bà ta thở dài một hơi: “Là ai gia nghĩ nhiều rồi, nếu như nàng là nữ nhi của Ngọc Phi, sao có thể mười lăm trăng tròn không tổn thương gì, nếu như nàng thật sự là nữ nhi của Ngọc Phi, sao có thể sống đến bây giờ!”
Đương Đương công chúa nghe không rõ Thái Hậu đang nói cái gì, cho là Thái Hậu muốn đối phó nàng, không nhịn được kéo lấy cánh tay bà ta, nũng nịu nói.
Chương 566: Lựa chọn
"Mẫu hậu, người cũng đừng làm khó nàng. Thực ra, nàng cũng xấu như trong tưởng tượng. Sau này, con đã biết phải đối phó nàng thế nào rồi. Nàng sợ nước mắt, chỉ cần con khóc là nàng sợ liền".
Điều này lại khá giống với hoàng tỷ.
"Khi nào thì quan hệ giữa con và nàng tốt như vậy thế? Hai trái trứng đã đủ để hối lộ con rồi à?"
"Không dám đâu".
Thái Hậu tận tình nói: "Đương Đương, dù nàng là loại người nào con cũng phải nhớ đừng thân thiết với nàng quá".
"Tại sao vậy ạ?"
"Mẫu hậu sợ con thân thiết với nàng quá, mai sau sẽ có hại với con, nàng không đơn giản".
Cố Thanh Hy vừa rời khỏi học viện Hoang gia, Tịch Thấm đã tới tìm nàng.
"Thuộc hạ Tịch Thấm, ra mắt lâu chủ".
Cố Thanh Hy thấy nàng ta thì trong lòng không khỏi bồn chồn.
"Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu xảy ra chuyện gì à?"
"Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu không sao nhưng bệnh tình của Thanh Tông Chủ đã rất nguy kịch. Mấy đại trưởng lão Ngọc tộc ngày đêm chăm sóc, song Thanh Tông Chủ vẫn... tối qua ngài ấy tỉnh lại, muốn gặp người lần cuối. Đại trưởng lão bảo thuộc hạ báo cho người, dù có tìm được viên Long Châu thứ bảy hay không thì hãy trở về Ngọc tộc một chuyến trước đã".
Cơ thể Cố Thanh Hy run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, bàn tay chắp sau lưng cũng không nhịn được khẽ run.
"Là mười lăm tháng này, bệnh tình của huynh ấy nặng thêm hả? Mười lăm tháng trước Ngọc tộc làm sao?"
Nàng hiểu Dịch Thần Phi hơn ai hết, nếu không phải không chịu nổi nữa thì huynh ấy sẽ không mở miệng nói muốn gặp mình.
Huynh ấy biết rõ nàng vẫn đau khổ tìm kiếm Long Châu...
Tịch Thấm cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của nàng ta nhưng từ vẻ đau buồn toát ra trên người cũng có thể đoán được lần này huyết chú phát tác vào mười lăm hằng tháng còn nghiêm trọng hơn lần trước.
"Ngươi trở về nói cho đại trưởng lão, dặn ông ta dù làm thế nào cũng phải giữ được Thần Phi đại ca, bảo họ đợi ta thêm mấy ngày nữa. Mấy ngày sau..."
Trong mắt Cố Thanh Hy toát ra vẻ đau thương, không có nói tiếp.
Tịch Thấm lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra niềm hy vọng: "Chủ tử, ngươi biết được viên Long Châu thứ bảy ở đâu rồi ạ?"
"Ừ".
"Có cần thuộc hạ giúp người một tay không?"
"Không cần. Đúng rồi, hoàng hậu Sở Quốc và ma chủ đã ra khỏi Thiên Phần tộc an toàn chưa?"
"Ra thì ra rồi, nhưng hôm nay mới ra".
"Sao lại nấn ná lâu như vậy? Ma chủ bị người của Thiên Phần tộc bắt à?"
"Hắn ta... lạc đường, nói ra thì rất dài..."
"Thôi, ra được là mừng rồi. Ngươi nhanh trở về Ngọc tộc đi".
"Vâng".
Cố Thanh Hy nhìn về hướng Ngọc tộc, trong lòng có chút lo lắng không yên.
Cũng không biết Dịch Thần Phi có thể đợi đến khi nàng lấy được viên Long Châu thứ bảy về hay không.
Ngọc tộc cách đây khá xa, nếu giờ nàng mà về, vừa đi vừa về, lại đi lấy Long Châu xong còn quay về Ngọc tộc luyện hóa nó chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.
Cố Thanh Hy bỗng siết chặt nắm tay chắp sau lưng, nỗi đau buồn trong mắt lập tức hóa thành vẻ kiên định.
Nàng không muốn lấy đi trái tim của Tiêu đại tướng quân.
Nhưng, Cố Thanh Hy đã không còn sự lựa chọn nào khác. Giữa một mạng và hàng ngàn vạn tính mạnh, nàng chỉ có thể chọn cách cứu hàng ngàn vạn người.
Sau khi quyết tâm, Cố Thanh Hy bèn đi về phía phủ tướng quân.
Phủ tướng quân vẫn giống như trước kia, điều khác biệt duy nhất chính là cuối cùng Tiêu Vũ Hiên cũng được tự do.
Tiêu Vũ Hiên vừa thấy Cố Thanh Hy đến thì lập tức tiếp đón.
Hắn ta vui vẻ ra mặt nói: "Nha đầu xấu xí, ta biết ngay chỉ cần cô ra tay giúp là hoàng thượng chắc chắn sẽ hủy bỏ thánh chỉ. Cô biết không, sáng sớm hôm nay trong cung đã truyền thánh chỉ đến hủy bỏ hôn sự giữa ta và Cố Sơ Vân".
"Vậy à, thế thì chúc mừng ngươi nhé".
Cố Thanh Hy nhìn nụ cười chân thành ngây ngốc của hắn mà trong lòng bỗng dưng cảm thấy nặng nề.
Nếu hắn biết nàng lấy đi máu đầu tim của phụ thân mình thì còn có thể vui vẻ, đào tim đào phổi ra như vậy với nàng nữa không?
Bỗng dưng, trong đầu nàng chợt hiện lên một hình ảnh.
Đó là hình ảnh mà mình nhìn thấy trong biển máu.
Trong một đêm mưa to tầm tã, nàng và Tiêu Vũ Hiên cắt đứt tất cả, từ nay về sau hóa bạn thành địch, đối đầu với nhau.
Trong lòng Cố Thanh Hy chợt đau đớn.
Hình ấy là điều mà nàng không bao giờ muốn xảy ra.
Ông trời thật biết nói đùa... một cái ảo ảnh vậy mà cũng có khả năng trở thành sự thật.
"Nha đầu xấu xí, cô đang nghĩ gì vậy, sao trông buồn bã ỉu xìu thế? Có phải do hôm qua bôn ba khắp nơi trong cung vì ta nên không ngủ ngon không?"
"Chắc vậy?"
Chương 567: Muốn cho cha ta một điều bất ngờ
Tiêu Vũ Hiên hơi xấu hổ chạm vào eo nàng, nói không rõ ràng: “Nếu cô không chê, cho cô mượn giường của ta ngủ đấy”.
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười: “Thôi đi, ta mà ngủ giường của ngươi, cha ngươi không đánh què chân ta hay sao?”
“Yên tâm đi, mấy ngày nay cha ta đang bận, ông ấy sẽ không có thời gian quản chúng ta”.
“Ồ… cha ngươi bận cái gì?”
“Còn không phải chuyện Cố Sơ Vân kia sao, gần đây cũng không biết lên cơn gì, thường xuyên đến phủ Tướng Quân bọn ta. Sáng sớm nay nàng ta lại đến đây, lúc đến còn vô cùng ấm ức nói gì mà không có duyên phận với ta, không thể làm phu thê, hi vọng có thể làm huynh muội, còn nói gì mà ngưỡng mộ cha ta, khâm phục cha ta trung thành với triều đình, yêu thương bách tính, hi vọng có thể làm nghĩa nữ của cha ta”.
“Dù sao cũng là lời khách sáo ngoài miệng, cụ thể ta cũng không nói được. Bộ dạng hai mặt tỏ vẻ ngây thơ đó, ta nhìn mà tức, thế mà cha ta lại thích, thật sự thu nhận nàng ta làm nghĩa nữ, còn để nàng ta thường xuyên đến phủ chơi”.
“Ngươi nói sáng sớm hôm nay tỷ ấy đã đến nhà ngươi sao?”
“Không phải sao, chuyện hủy bỏ thánh chỉ ban hôn truyền ra không bao lâu, bông sen trắng Cố Sơ Vân đó đã đến đây rồi”.
“Sao tỷ ấy biết hoàng thượng hủy bỏ thánh chỉ ban hôn? Hơn nữa còn đến nhanh như vậy?”
“Cái này sao ta biết được, người phụ nữ đó điên điên khùng khùng. Bỏ đi, không nhắc đến nàng ta nữa, đi, ta dẫn cô đi tham quan phủ Tướng Quân của ta”.
Cố Thanh Hy sờ cằm.
Người khác không biết Cố Sơ Vân thích Thượng Quan Sở, chẳng lẽ nàng lại không biết sao?
Hoàng thượng hủy bỏ thánh chỉ, nàng ta sốt sắng cái gì? Làm như sau này nàng ta không đến phủ Tướng Quân được nữa vậy.
Phủ Tướng Quân chắc chắn có thứ mà nàng ta muốn.
Chẳng lẽ…
Nàng ta cũng muốn lấy Long Châu?
Cố Thanh Hy bị cách nghĩ của mình dọa sợ.
Cố Sơ Vân tâm cơ có thâm sâu thế nào cũng chỉ là một nhị tiểu thư của phủ Thừa Tướng mà thôi. Nàng ta lấy Long Châu để làm gì? Vả lại, sao nàng ta có thể biết được Long Châu ở tim của lão tướng quân?
Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại, trừ Long Châu ra, phủ Tướng Quân hoàn toàn không có thứ gì đáng để nàng ta nhắm đến.
Bởi vì bình phù đối với nàng ta mà nói không có chút tác dụng nào.
Có Dạ Mặc Uyên ở đây, binh phù của Tiêu lão tướng quân cũng không có tác dụng gì lớn.
“Này, nha đầu xấu xí, hôm nay cô sao vậy? Cứ thất thần mãi, ta gọi cô bao nhiêu lần, cô cũng không nghe thấy”.
“À… Không có gì, chỉ là đã đến phủ Tướng Quân mà không đi thăm lão tướng quân e là không thỏa đáng. Cha ngươi đâu? Ta đi gặp cha ngươi”.
Tiêu Vũ Hiên sờ trán nàng, kinh ngạc nói: “Cô không bị sốt chứ? Cha ta có thái độ thế nào với cô, cô cũng không phải không biết, gặp ông ấy làm gì? Đừng đến lúc đó lại ăn mắng”.
“Cho nên ngươi không dẫn ta đi à? Thôi được, ta tìm đại ca ngươi dẫn ta đi”.
“Haizz… đừng đừng, ngươi muốn đi thì ta dẫn ngươi đi là được, chỉ là ngươi tìm cha ta thật sự không có chuyện gì sao?”
“Phải có chuyện thì mới có thể gặp cha ngươi sao?”
Trong đầu Tiêu Vũ Hiên chứa đầy nghi vấn.
Cố Thanh Hy là người thế nào, hắn ta không rõ hay sao?
Không có chuyện gì mà nàng lại gặp cha hắn ta mới lạ.
Mặc dù không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, nhưng Tiêu Vũ Hiên vẫn dẫn nàng đi gặp: “Giờ này cũng không biết Cố Sơ Vân đã đi hay chưa, dù sao cha ta mà nói gì quá khó nghe, cô cứ đi đi là được, đừng so đo với ông ấy. Ông ấy đã lớn tuổi, gần đây cơ thể không được tốt lắm, ta cũng không thể làm ông ấy tức giận”.
“Được. Tiểu Hiên Hiên, cha ngươi có tốt với ngươi không?”
“Thiên hạ có người cha nào mà không tốt với con trai mình. Tuy cha ta hơi nghiêm khắc, nhưng ta biết ông ấy cũng muốn tốt cho ta. Mấy hôm nữa là đại thọ sáu mươi của cha ta, ta và ca ca, tỷ tỷ đã bàn với nhau, đến lúc đó sẽ cho cha ta một bất ngờ. Nói thật, cả đời cha ta hành quân đánh trận khắp nơi cũng không dễ dàng gì. Cô không biết trên người ông ấy có bao nhiêu vết thương đâu. Chậc chậc chậc, ta nhìn mà đau lòng”.
Chương 568: Nói chuyện riêng
Cố Thanh Hy nghẹn lời, khí lên không được, xuống cũng không xong.
Cảm giác này cực kỳ khó chịu.
Cuối cùng, bọn họ cũng đến chính đường.
Từ xa xa, Cố Thanh Hy đã nhìn thấy Cố Sơ Vân và Tiêu lão tướng quân đang nói gì không biết, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Sau đó Cố Sơ Vân nhẹ nhàng lễ phép cáo từ.
Lúc đi lướt qua nhau, nàng và Cố Sơ Vân chạm mắt nhau.
Hai tỷ muội, hai tính cách, hai ánh mắt.
Một người chứa sự quan sát thăm dò.
Một người chứa ý cười nham hiểm nhàn nhạt.
Cố Sơ Vân cười nói: “Tam muội muội, đã lâu không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở phủ Tướng Quân”.
“Phải, đã lâu không gặp, khí tức của nhị tỷ tỷ hình như đã khác với trước kia”, Cố Thanh Hy mỉm cười nhàn nhạt.
“Tam muội muội không phải cũng khác với trước kia hay sao?”
Hai người đều cười, nhưng trong nụ cười dường như đều có ẩn ý.
Tiêu Vũ Hiên không nhìn ra hàm nghĩa trong ánh mắt của bọn họ, chen lời: “Cố Sơ Vân, chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi, vài ba ngày cô lại chạy tới nhà ta làm gì?”
“Hiên Nhi, ta đã nhận con bé làm nghĩa nữ rồi, từ nay về sau nó sẽ là nghĩa muội của con, con nói chuyện khách sáo một chút”.
Tiêu lão tướng quân sải bước đi tới, gần như tức giận cảnh cáo Tiêu Vũ Hiên.
“Cha, nàng ta đến phủ Tướng Quân hoàn toàn không có ý gì tốt, sao cha lại tin kẻ hai mặt tỏ vẻ ngây thơ này như vậy?”
“Tiêu công tử, sao người có thể nói với ta như vậy? Ta chỉ kính trọng lão tướng quân nên mới thường xuyên đến phủ Tướng Quân”.
“Xí, kính trọng cái gì. Cùng là người đế đô, cô đã kính trọng như vậy, sao lúc trước không thấy cô đến?”
“Lúc trước ta không biết mối quan hệ giữa lão tướng quân và nhà ta, cho nên mới…”
Cố Sơ Vân bị Tiêu Vũ Hiên phản bác, mắt đỏ lên, sốt ruột muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết mở lời thế nào, trông vô cùng đáng thương.
Tiêu lão tướng quân thấy vậy, cũng không biết trong lòng nghĩ gì, chỉ dâu mắng hòe quát lên: “Láo xược, sau này không được vô lễ với Cố nhị tiểu thư, sau này phủ Tướng Quân ta sẽ là nhà của Cố nhị tiểu thư, nó muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không ai được phép ngăn cản. Ngược lại Cố tam tiểu thư, suốt hai ngày nay cô cứ chạy đến phủ Tướng Quân, không biết mục đích của cô là gì? Nghĩ kế để hoàng thượng giải trừ hôn ước lại là vì cái gì?”
Cố Thanh Hy ngạc nhiên.
Rốt cuộc Cố Sơ Vân đã nói gì với lão tướng quân mới khiến lão tướng quân bênh vực nàng ta như vậy?
“Cha, là con cầu xin nha đầu xấu xí vào cung xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn, cha muốn trách thì trách con được rồi”.
“Thằng khốn này, xem lát nữa ta trừng trị con thế nào”.
Cố Sơ Vân nhìn mọi người, nhẹ nhàng hành lễ: “Lão tướng quân, thời gian học ở học viện cũng sắp đến, Sơ Vân ở lại phủ Tướng Quân cũng không được hoan nghênh, Sơ Vân xin cáo từ trước”.
“Được”, lúc này gương mặt tức giận của Tiêu lão tướng quân mới hơi hòa hoãn lại.
Cố Sơ Vân rời đi, mùi thuốc súng lại dâng lên.
Tiêu Vũ Hiên nói: “Cha, người phụ nữ Cố Sơ Vân kia trong ngoài bất nhất, cha đừng bị nàng ta lừa”.
“Người đâu, mau đưa tiểu công tử về phòng, không có mệnh lệnh của ta thì không được cho nó ra ngoài”.
“Vâng”.
Vài thị vệ bắt Tiêu Vũ Hiên ra ngoài, Tiêu Vũ Hiên tức tối mắng chửi: “Ông già, cha vì một người ngoài mà lại giam lỏng con lần nữa, chẳng lẽ trong lòng cha, đứa con trai này không bằng một người ngoài sao? Thả ra, thả ta ra”.
Tiêu Vũ Hiên có mắng chửi thế nào vẫn bị bắt đi, Tiêu lão tướng quân liếc nhìn Cố Thanh Hy vẫn còn đứng yên tại chỗ, thái độ không có thiện cảm, giọng nói lạnh lùng: “Không biết Dạ Vương phi còn có chuyện gì?”
“Lão tướng quân, ta có thể nói chuyện riêng với người được không?”
Cố Thanh Hy trịnh trọng hành lễ, thái độ rất khiêm nhường lịch sự, trong mắt chứa sự cầu khẩn.
Tiêu lão tướng quân vốn muốn đuổi thẳng nàng ra ngoài, thế nhưng Cố Thanh Hy lại hành đại lễ. Đại lễ này là lễ nghi đẳng cấp cao nhất của Dạ Quốc, người bình thường sẽ không tùy tiện hành lễ này.
Lời đến bên miệng, cuối cùng ông ấy vẫn làm tư thế mời.
Cố Thanh Hy mỉm cười, lại chắp tay: “Đa tạ lão tướng quân”.
Sau khi vào phòng, Cố Thanh Hy quan sát cách bài trí trong phòng. Đây là thư phòng, bày biện không ít binh thư, còn có một bộ mũ giáp và binh khí.
Mũ giáp lóe ra tia sáng lạnh lẽo, bên ngoài có không ít vết cắt. Xem ra bộ mũ giáp này đã đi theo ông ấy dẫn binh xuất chinh nhiều năm, những vết cắt đó cũng là để lại từ trên chiến trường.
“Dạ Vương phi có chuyện gì cứ nói thẳng, ở đây trừ ta và cô đã không còn người ngoài nào nữa”.