Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 571-575
Chương 572: Gặp lại cố nhân
Trong cơn kinh ngạc, Tiêu lão tướng quân đến tổng đàn cùng với Cố Thanh Hy. Người của Tu La Môn từ tông chủ đàn chủ cho đến đệ tử xếp làm hai hàng, ai nấy đều nở nụ cười mừng rỡ, cung kính và thành khẩn quỳ xuống.
“Thuộc hạ bái kiến môn chủ, cung nghênh môn chủ hồi tông”.
“Đứng dậy đi”.
“Đa tạ môn chủ”.
Mọi người đứng dậy, vẫn mừng rỡ nhìn Cố Thanh Hy, dường như ai cũng có nhiều lời muốn nói với nàng.
Cố Thanh Hy ngồi ở ghế môn chủ, từ trên cao nhìn xuống các thuộc hạ.
Đứng đầu bên trái là Từ lão Từ tông chủ.
Đứng đầu bên phải là Tiểu Lộ của phòng đấu giá Phong Tương.
Còn có Trương Vân Kiều, Nhậm Hổ, Kim Cường, Kiều Long và những người nàng không quen biết.
Nàng không có ký ức của quá khứ, đây cũng là lần đầu tiên nàng đến Tu La Môn.
Nhậm Hổ cầm một chiếc buá sắt, cười toét miệng: “Môn chủ, cô về sao không báo trước một tiếng? Vừa rồi Kiều Long nói cô về, ta còn không tin chứ, không ngờ là cô về thật”.
“Môn chủ, lần này quay về, người không rời đi nữa chứ”, ánh mắt Kiều Long lấp lánh, dường như rất sợ Cố Thanh Hy nói sẽ đi.
Tiểu Lộ liếc bọn họ, cười khanh khách: “Nói bậy gì thế? Môn chủ là ai, sao có thể ở lại Tu La Môn này mãi được?”
Từ tông chủ nghiêm túc nói: “Môn chủ, lần này người quay về, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?”
Cố Thanh Hy nhìn về phía Tiêu lão tướng quân, hiền hòa nói: “Lão tướng quân, bọn họ đều có chức vụ quan trọng trong Tu La Môn, người có quen biết bọn họ không?”
Thật ra khi vào Tu La Môn, Tiêu lão tướng quân đã tin rồi.
Nhất là khi nhìn thấy những người này, chỉ là…
“Lục trưởng lão và Thất trưởng lão của Ngọc tộc đâu?”, ông ấy cần phải gặp bọn họ, xác nhận thêm lần nữa.
“Từ tông chủ”, chỉ một ánh mắt của Cố Thanh Hy, Từ tông chủ đã biết nàng muốn hỏi gì.
“Bẩm môn chủ, Lục trưởng lão ở Tu La Môn, ông ấy đã uống say. Thất trưởng lão ra ngoài xử lý công việc, nếu người tìm ông ấy có việc gấp, thuộc hạ sẽ sai người tìm ông ấy về”.
“Không cần đâu, ta gặp Lục trưởng lão cũng được”, Tiêu lão tướng quân nói.
Mọi người đều nhìn sang Tiêu lão tướng quân.
Từ trước tới nay, Tu La Môn không cho phép dẫn người ngoài vào, sao môn chủ lại dẫn Tiêu lão tướng quân về đây?
Lại còn tin tưởng như vậy, chẳng lẽ Tiêu lão tướng quân biết Long Châu ở đâu?
“Tiểu Lộ, tỷ dẫn bọn ta đi gặp Lục trưởng lão, những người khác lui xuống trước đi”.
Nhậm Hổ sửng sốt: “Môn chủ, cô về là để gặp Lục trưởng lão, không phải để dẫn bọn ta đi làm việc lớn một cách oanh liệt sao?”
Từ lão liếc nhìn hắn ta, ra hiệu im lặng.
Xưa nay môn chủ làm việc rất đáng tin, nàng làm vậy chắc chắn là có lý do của nàng.
Nhiều chuyện làm gì?
Trong một căn nhà lịch sự tao nhã, Lục trưởng lão uống say, ôm vò rượu nằm trên mặt đất ngủ khò khò. Xung quanh ông ta toàn là các vò rượu lớn nhỏ khác nhau, hương rượu thoang thoảng, từ xa là có thể ngửi được.
Vẫn chưa vào nhà đã có thể nghe thấy tiếng lầm bầm không rõ.
“Rượu ngon, rượu ngon… Uống…”
“Uống cái gì mà uống, ông đã hứa với ta sẽ dẫn ta đi tìm tỷ tỷ, ông lại lừa ta”.
“Đợi… Đợi ta uống hết vò này, ta… ta sẽ dẫn cô đi gặp… gặp A Hy”.
“Không được, bây giờ ông phải đi tìm với ta. Ta và A Hy tỷ tỷ thất lạc nhau rồi, lại thất lạc cả Bạch Cẩm tỷ tỷ, bây giờ bọn họ chắc chắn rất lo cho ta, ông đứng dậy đi”.
“Ta chóng mắt, chân không có sức, đứng… đứng không nổi”.
“Sao ta lại quen biết một tên tửu quỷ như ông chứ”.
“Cô… cô mà không quen biết ta, ở cấm địa của Đan Hồi cốc, cái mạng nhỏ của cô đã mất rồi, còn… còn ở Thiên Phần tộc, cô cũng đã bị giết lâu rồi”.
“Bạch Cẩm tỷ tỷ và Hy tỷ tỷ bảo vệ ta, ta mới không chết. Ngược lại, đi theo ông, ta thật sự là sống không bằng chết. Ông không dẫn ta đi tìm họ cũng được, vậy ông dẫn ta ra khỏi Tu La Môn đi, ta không muốn ở đây nữa”.
Cố Thanh Hy từ xa đã nghe ra được, cô bé đang nói chuyện với Lục trưởng lão là Hoa Khởi La, một trong các thánh sứ của Băng tộc.
Tiêu lão tướng quân cũng nghe ra giọng nói của Lục trưởng lão, cũng nhìn thấy mặt mũi ông ta.
Mặc dù đã mấy chục năm không gặp, nhưng dáng vẻ ông ta vẫn in sâu trong đầu ông ấy.
Tiêu lão tướng quân tràn nước mắt, toàn thân kích động, run rẩy không ngừng, mỗi bước chân bước ra giống như bị đổ chì.
Chương 573: Bí ẩn cái chết của Ngọc phi
Cố Thanh Hy thắc mắc mối quan hệ giữa Tiêu lão tướng quân và Ngọc tộc, cũng thắc mắc vì sao ông ấy nhìn thấy Lục trưởng lão lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Cạch một tiếng.
Cố Thanh Hy mở cửa ra, Hoa Khởi La ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Thanh Hy, mắt phát sáng. Nàng ta dụi mắt, lại dụi mắt, không dám tin nói: “Tỷ tỷ… Hy tỷ tỷ, thật sự là tỷ sao? Ta không nằm mơ đấy chứ?”
Người Cố Thanh Hy lung lay, đó là bị Hoa Khởi La bổ nhào tới.
Nha đầu này tuổi không lớn, nhưng sức lực lại rất lớn, cú bổ nhào đó suýt chút nữa đẩy ngã nàng.
“Hy tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy, ta nhớ tỷ chết mất, ta tìm tỷ thật lâu mà vẫn không tìm thấy, còn bị lão đầu này bắt tới Tu La Môn”.
Cố Thanh Hy sờ mái tóc mềm mại của nàng ta, cười nói: “Tiếng Hy tỷ tỷ gọi cũng thân thiết thật, sao ta nhớ lần đầu gặp ta, muội muốn giết ta kia mà”.
“Lúc đó, không phải ta không biết thân phận của tỷ sao? Hơn nữa, võ công của tỷ đột nhiên trở nên kém như vậy, sao ta nhận ra tỷ được?”
Hoa Khởi La không hề khách sáo, ra sức cọ cọ vào người nàng, giống như lúc nhỏ nàng ta cũng làm vậy.
“Ngoan, tỷ tỷ có chuyện tìm Lục trưởng lão, muội đi cùng Tiểu Lộ lui xuống trước đi”.
Hoa Khởi La còn định làm lũng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Cố Thanh Hy, nàng ta không khỏi bĩu môi, rời đi cùng Tiểu Lộ.
Lục trưởng lão say đến mức mơ hồ, ông ta lảo đảo đứng dậy, nhếch miệng cười.
“A Hy, cô là A Hy, cô đến đây uống rượu cùng ta sao? Nào, chúng ta uống, uống hết rượu của Tu La Môn, xem lần sau bọn họ còn dám ra vẻ hay không”.
Tiêu lão tướng quân kích động nói: “Lục trưởng lão, ông còn nhận ra ta không?”
Ánh mắt Lục trưởng lão mê ly, mơ màng nhìn Tiêu lão tướng quân, một lúc lâu sau cũng không nhớ ra được.
“Là ta, Tiểu Tiêu, tiểu tướng quân của Dạ Quốc”.
“Ồ… Hình như có chút ấn tượng, là bằng hữu của Ngọc Nhi phải không? Ngọc Nhi lải nhải bên tai ta rất nhiều lần, còn khen ngươi tốt”.
Nước mắt Tiêu lão tướng quân tuôn rơi, giống như chuỗi ngọc trai đứt dây. Ông ấy khóc không thành tiếng, ngực phập phồng mãnh liệt, có thể nhìn ra lúc này ông ấy rất xúc động.
Lúc này Tiêu lão tướng quân hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm, bá khí, nghiêm túc trước kia, mà giống như một đứa trẻ lớn tuổi, một đứa trẻ lớn tuổi phải chịu nhiều ấm ức.
“Xin lỗi, là ta không bảo vệ được Ngọc phi nương nương, nên mới khiến nàng ấy… xin lỗi…”
Tiêu lão tướng quân quỳ thụp xuống.
Cố Thanh Hy vội vàng dìu ông ấy đứng dậy: “Lão tướng quân, người không thể làm vậy, người làm vậy sẽ khiến ông ấy tổn thọ, cũng làm ta tổn thọ”.
“Cô không biết đâu, năm xưa… năm xưa đều là tại ta, nếu không phải vì ta, Ngọc phi nương nương cũng sẽ không chết”.
“Ngọc phi là ai?”.
Tiêu lão tướng quân chấn động, nước mắt cũng dừng rơi một lúc.
“Cô… cô không biết chuyện của Ngọc phi? Không phải cô là tộc trưởng của Ngọc tộc sao?"
Tiêu lão tướng quân nhìn Lục trưởng lão, ánh mắt chứa vẻ nghi hoặc.
Lục trưởng lão cũng không biết là đã say hay còn tỉnh, ông ta mất kiên nhẫn nói: “Trừ A Hy ra, còn có ai đủ tư cách làm tộc trưởng của Ngọc tộc chúng ta, chuyện của Ngọc Nhi đã qua nhiều năm như vậy, những chuyện nhỏ nhặt đó, ai còn nhớ được chứ. Ta nói ngươi nghe này, nếu ngươi uống rượu với ta, ta hoan nghênh, nếu ngươi ở đây khóc lóc thì mau cút đi cho ta, ta còn chưa chết”.
Nói xong, không đợi Tiêu lão tướng quân trả lời, Lục trưởng lão đã đuổi Tiêu lão tướng quân ra ngoài.
Cố Thanh Hy nhíu mày, cũng đi theo ra ngoài.
Nàng an ủi: “Lục trưởng lão yêu rượu như mạng, bây giờ nói năng cũng lộn xộn, ngay cả ông ấy cũng không biết mình đang nói gì. Đợi ông ấy tỉnh rượu là được rồi, người đừng để tâm”.
Tiêu lão tướng quân cười khổ.
Trong lòng ông ấy hiểu rõ hơn ai hết.
Lục trưởng lão không say, mà là giả vờ say.
Ông ta rất tỉnh táo, sở dĩ ông ta đuổi ông ấy ra ngoài là vì cái chết của Ngọc phi ông ta còn chưa buông xuống được.
Chương 574: Câu chuyện của Ngọc phi
"Ba ngày sau là đại thọ sáu mươi của ta, ta biết Vũ Trình, Vũ Lâu, Vũ Hiên và Uyển Nhi đều đang lên kế hoạch tạo bất ngờ cho ta, chắc là muốn giúp ta làm thọ yến".
"Cô xem có thể đợi ba ngày sau không, ba ngày sau ta sẽ móc tim của ta trả lại cho cô".
Tiêu lão tướng quân tỏ thái độ cầu xin.
Trong chốc lát, Cố Thanh Hy không biết phải phản ứng thế nào.
"Lão tướng quân..."
"Đây là ta nợ các người, từ hơn mười năm trước, là ta đáng chết. Chỉ do Ngọc phi không đành lòng nhìn thấy Dạ quốc sinh linh đồ thán, cũng không đành lòng nhìn thấy ta chết cho nên mới luyện hóa long châu chuyển vào trái tim của ta, khiến cho tim ta đập trở lại, ta có thể sống thêm hơn mười năm đã là trời cao thương tình rồi".
“Mấy năm gần đây ta luôn tìm kiếm người của Ngọc tộc, muốn moi tim ra trả lại, đáng tiếc tìm hơn mười năm cũng không tìm được người của Ngọc tộc, càng không tìm được lối vào Ngọc tộc".
Tiêu lão tướng quân đột nhiên nhìn vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Cố Thanh Hy, cũng như đôi mắt đen sáng ngời của nàng rồi lẩm bẩm một mình.
"Ta nên sớm nhận ra ánh mắt của cô rất giống với nàng... ta nên sớm nhận ra".
"Giống ai chứ?"
"A Hy, ta có thể gọi cô như vậy không?"
"Đương nhiên có thể".
"Cô hứa với ta, bất luận như thế nào thì cô nhất định phải thu thập đủ bảy viên long châu, hóa giải huyết chú trên người Ngọc tộc. Đó là tâm nguyện cả đời của Ngọc phi".
"Đó là điều đương nhiên, tâm nguyện cả đời của ta cũng chính là hóa giải huyết chú trên người Ngọc tộc. Thật xin lỗi lão tướng quân, vì ngàn vạn sinh mệnh Ngọc tộc, ta chỉ có thể..."
"Cô không cần nói nữa, ta đã đau khổ chống đỡ cho tới hôm nay chính là bởi vì còn muốn dùng thân thể của mình dưỡng long châu, chờ một ngày để nó trở về với Ngọc tộc. Cho dù cô không lên tiếng thì ta cũng sẽ chủ động dâng lên. Cô không cần tự trách".
Đôi mắt già nua của Tiêu lão tướng đã rưng rưng, ông ta muốn vỗ vai Cố Thanh Hy nhưng lại không dám, thay vào đó, ông ta kinh ngạc nhìn vào đôi mắt giống như đã từng quen biết của nàng và đắm chìm trong suy nghĩ.
Thái độ của lão tướng quân đối với Cố Thanh Hy quá khác biệt, điều này khiến cho Cố Thanh Hy vô cùng khó chịu và càng tự trách mình hơn.
Chỉ vì chuyện của nàng mà đã khiến cho Tiêu Vũ Hiên phải hoàn toàn mất đi phụ thân, đây là nỗi đau sẽ theo hắn ta suốt cuộc đời.
Cố Thanh Hy đưa Tiêu lão tướng quân ra khỏi Tu La môn, Hoa Khởi La ngay lập tức muốn bám chặt vào người Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy bị bám chặt, chỉ có thể mang theo Hoa Khởi La đi.
Trên đường đi, Cố Thanh Hy nói: "Lão tướng quân, người có thể kể cho ta nghe chuyện của Ngọc phi hoặc là mối quan hệ của người với Ngọc tộc được không? Lúc trước đầu ta bị thương một chút, có rất nhiều chuyện không thể nhớ ra được".
Hoa Khởi La chộn rộn nói xen vào: "Tỷ hoàn toàn không nhớ được rất nhiều chuyện, ngay cả muội muội như ta tỷ cũng không nhớ khiến cho ta rất buồn".
Tiêu lão tướng quân thở dài, ngước nhìn trời xanh, dường như ông ta đang đắm chìm trong quá khứ.
"Ngọc phi... nàng là một nữ tử xinh đẹp thiện lương, cũng là phi tử được tiên hoàng sủng ái nhất, lại là thánh nữ Ngọc tộc. Khi nàng xuất hiện, Dạ quốc đang chìm trong bóng tối, chính nàng đã dùng sức mạnh của mình để cứu vớt Dạ quốc ra khỏi hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, ra khỏi hoàn cảnh người chết đói la liệt khắp nơi, khiến cho Dạ quốc phát triển không ngừng, quốc thái dân an, còn đuổi đi tất cả cường địch của Dạ quốc".
"Rất nhiều nam nhân ở Dạ quốc đều bị nàng thu hút, bao gồm cả tiên hoàng. Nàng xinh đẹp tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng thế vậy".
Cố Thanh Hy nhìn vào mắt Tiêu lão tướng quân, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ ông ta cũng thích Ngọc phi?
“Ngọc phi là mẫu phi của Dạ Mặc Uyên sao?”
Tiêu lão tướng quân kinh ngạc một chút rồi lại phản ứng rất nhanh.
"Cô cũng có thể nói như vậy, nhưng... bên trong sự tình rất phức tạp, thật sự không giống như bề ngoài mà cô thấy".
Tiêu lão tướng quân còn chưa nói xong thì Hoa Khởi La đã cắt ngang lời ông ta: "Ôi trời, nãy giờ trên đường đi các người cứ nói cái gì mà Ngọc phi Ngọc phi, không thấy phiền lắm hay sao? Cho dù các người có nhắc đến nhiều thì người đó cũng không thể bò ra từ quan tài được. Chi bằng chúng ta bây giờ cứ suy nghĩ xem tiếp theo nên ăn cái gì mới tốt đi!"
Chương 575: Để lại di ngôn
Lời nói của Hoa Khởi La như đã thổi tan sự lo lắng mơ hồ trong nhiều năm của Tiêu lão tướng quân.
Ông ta ngước nhìn bầu trời xanh biếc, hít sâu một ngụm không khí trong lành, sau đó thở dài nói: "Đúng vậy, chuyện đều đã xảy ra hơn mười mấy năm trước rồi, cần gì phải nhắc tới nữa, người chết vĩnh viễn không trở lại, còn không bằng quý trọng hiện tại".
"Đúng rồi, Hy tỷ tỷ, đã lâu tỷ không trở lại Băng tộc, hay bây giờ chúng ta trở về Băng tộc đi".
Hoa Khởi La ngây thơ cười, đôi mắt lấp lánh, trong veo đến mức không có một chút tạp niệm nào.
Cố Thanh Hy đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ với sự vô tư vô tâm của nàng ta.
"Sau khi ta làm xong việc thì ta sẽ đến Băng tộc".
"Vậy phải mất bao lâu thì tỷ mới làm xong việc?"
Bầu không khí bi thương lại bao trùm, Cố Thanh Hy cố nặn ra một nụ cười nói: "Chắc sẽ sớm thôi".
"Tỷ hãy làm xong việc sớm nhé, Hy tỷ tỷ, nếu như tỷ trở về thì tỷ muội trong băng tộc nhất định sẽ rất vui. Nếu như ta có thể mang tỷ trở về thì bọn họ nhất định cũng sẽ khen ngợi ta có bản lĩnh".
"Hy tỷ tỷ, tỷ nói xem chúng ta nên thông báo cho bọn họ biết một tiếng hay là bất ngờ trở về khiến các nàng ấy trở tay không kịp, hù chết các nàng ấy".
Suốt đường đi đều nghe giọng nói huyên thuyên của Hoa Khởi La.
Nàng ta cười rất vui, trong đầu chỉ nghĩ đến quang cảnh khi trở về nhà.
Tiêu lão tướng mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng vô cùng chua xót, ông ta vừa không nỡ chia lìa con cháu, lại vừa muốn mau chóng hóa giải huyết chú của Ngọc tộc.
Trái tim của Cố Thanh Hy rất nặng nề.
Cho dù y thuật của nàng có giỏi đến đâu thì nàng vẫn không có cách nào thay tim cho Tiêu lão tướng quân, bởi vì trái tim của Tiêu lão tướng quân từ hơn mười năm trước đã bị hoại tử hoàn toàn, bây giờ chỉ còn có viên long châu thứ bảy đang thay thế trái tim của ông ta.
Quay trở lại hơn mười năm trước có lẽ nàng còn có công pháp đó.
Nhưng bây giờ...
Vừa đi vừa nói, rất nhanh bọn họ đã đi vào trong thành.
Bọn họ bỗng đụng phải Tiêu Vũ Hiên.
Tiêu Vũ Hiên cầm một chiếc quạt, đứng từ xa đã không ngừng phất tay gọi bọn họ.
"Cha, nha đầu thối, hai người đã đi đâu vậy? Con đã tìm hai người lâu lắm đó".
Tiêu lão tướng quân nghiêm túc nói: "Không phải ta đã bảo con đóng cửa suy nghĩ sao? Sao con dám ra ngoài?"
Tiêu Ngọc Hiên không còn vui vẻ như lúc nãy nữa, có chút oan ức, than thở nói: "Con nghe hạ nhân nói hai người cùng nhau rời đi, sợ cha gặp nguy hiểm nên liền lẻn ra ngoài tìm cha".
Hắn ta chớp chớp đôi mắt đáng thương, đi theo Tiêu lão tướng quân, làm nũng nói: “Cha, con chỉ vì lo lắng cho cha mà thôi, con thề sau này cha bắt con đóng cửa suy nghĩ thì con nhất định sẽ tự mình kiểm điểm, hơn nữa con sẽ không tái phạm lần nào nữa, xin hãy tha thứ cho con một lần này thôi".
Tiêu lão tướng quân giơ tay muốn vuốt lại mái tóc đen bị gió thổi tung của hắn ta, nhưng Tiêu Ngọc Hiên đã vội vàng ôm đầu, trốn sang một bên, lo lắng nói.
"Cha, con thực sự chỉ vò lo lắng cho cha mà thôi, nha đầu thối này không đàng hoàng, con sợ nàng ta làm chuyện gì quá đáng với cha nên mới lẻn ra ngoài".
Tiêu lão tướng quân cùng Cố Thanh Hy trong lòng đều hiểu.
Hắn ta không lo lắng Tiêu lão tướng quân mà là đang lo lắng Cố Thanh Hy.
Nhìn dáng vẻ của hắn ta, Tiêu lão tướng không khỏi đau xót.
Có phải những năm qua ông ta đã quá khắc nghiệt với hắn ta hay không?
Cho nên con trai ông ta mới sợ ông ta đến như vậy.
"Con mới là không đàng hoàng, sau này phải học hỏi Dạ vương phi nhiều hơn, cũng phải kết giao nhiều hơn với nàng ấy".
"Cái gì... Cái gì... cha, cha nói nhầm rồi phải không? Không phải trước đây cha ghét nàng ấy nhất sao?"
"Có sao?"
"Không... không, cha nói chí phải, sau này con trở nên thân cận với nàng ấy thì cha cũng không thể xen vào nữa".
Tiêu lão tướng quân tỏ thái độ cung kính khiêm tốn, không còn vẻ kiêu ngạo như trước kia, ông ta nói với Cố Thanh Hy: "Đã khiến Dạ vương phi chê cười rồi, con ta từ nhỏ đã bị chiều hư, hành động bất cẩn, nói năng thiếu suy nghĩ. Sau này... xin nhờ Dạ vương phi chiếu cố đến Hiên nhi, trong số con cháu của ta thì đứa nhỏ Hiên nhi này chính là đứa khiến ta lo lắng nhất".
Tiêu Vũ Hiên bĩu môi lẩm bẩm: "Cha, sao cha nói nghe giống như đang để lại di ngôn vậy? Cha lại còn gửi gắm cho nha đầu thối này nữa, hai người từ khi nào lại thân thiết như thế chứ?"
Trong cơn kinh ngạc, Tiêu lão tướng quân đến tổng đàn cùng với Cố Thanh Hy. Người của Tu La Môn từ tông chủ đàn chủ cho đến đệ tử xếp làm hai hàng, ai nấy đều nở nụ cười mừng rỡ, cung kính và thành khẩn quỳ xuống.
“Thuộc hạ bái kiến môn chủ, cung nghênh môn chủ hồi tông”.
“Đứng dậy đi”.
“Đa tạ môn chủ”.
Mọi người đứng dậy, vẫn mừng rỡ nhìn Cố Thanh Hy, dường như ai cũng có nhiều lời muốn nói với nàng.
Cố Thanh Hy ngồi ở ghế môn chủ, từ trên cao nhìn xuống các thuộc hạ.
Đứng đầu bên trái là Từ lão Từ tông chủ.
Đứng đầu bên phải là Tiểu Lộ của phòng đấu giá Phong Tương.
Còn có Trương Vân Kiều, Nhậm Hổ, Kim Cường, Kiều Long và những người nàng không quen biết.
Nàng không có ký ức của quá khứ, đây cũng là lần đầu tiên nàng đến Tu La Môn.
Nhậm Hổ cầm một chiếc buá sắt, cười toét miệng: “Môn chủ, cô về sao không báo trước một tiếng? Vừa rồi Kiều Long nói cô về, ta còn không tin chứ, không ngờ là cô về thật”.
“Môn chủ, lần này quay về, người không rời đi nữa chứ”, ánh mắt Kiều Long lấp lánh, dường như rất sợ Cố Thanh Hy nói sẽ đi.
Tiểu Lộ liếc bọn họ, cười khanh khách: “Nói bậy gì thế? Môn chủ là ai, sao có thể ở lại Tu La Môn này mãi được?”
Từ tông chủ nghiêm túc nói: “Môn chủ, lần này người quay về, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?”
Cố Thanh Hy nhìn về phía Tiêu lão tướng quân, hiền hòa nói: “Lão tướng quân, bọn họ đều có chức vụ quan trọng trong Tu La Môn, người có quen biết bọn họ không?”
Thật ra khi vào Tu La Môn, Tiêu lão tướng quân đã tin rồi.
Nhất là khi nhìn thấy những người này, chỉ là…
“Lục trưởng lão và Thất trưởng lão của Ngọc tộc đâu?”, ông ấy cần phải gặp bọn họ, xác nhận thêm lần nữa.
“Từ tông chủ”, chỉ một ánh mắt của Cố Thanh Hy, Từ tông chủ đã biết nàng muốn hỏi gì.
“Bẩm môn chủ, Lục trưởng lão ở Tu La Môn, ông ấy đã uống say. Thất trưởng lão ra ngoài xử lý công việc, nếu người tìm ông ấy có việc gấp, thuộc hạ sẽ sai người tìm ông ấy về”.
“Không cần đâu, ta gặp Lục trưởng lão cũng được”, Tiêu lão tướng quân nói.
Mọi người đều nhìn sang Tiêu lão tướng quân.
Từ trước tới nay, Tu La Môn không cho phép dẫn người ngoài vào, sao môn chủ lại dẫn Tiêu lão tướng quân về đây?
Lại còn tin tưởng như vậy, chẳng lẽ Tiêu lão tướng quân biết Long Châu ở đâu?
“Tiểu Lộ, tỷ dẫn bọn ta đi gặp Lục trưởng lão, những người khác lui xuống trước đi”.
Nhậm Hổ sửng sốt: “Môn chủ, cô về là để gặp Lục trưởng lão, không phải để dẫn bọn ta đi làm việc lớn một cách oanh liệt sao?”
Từ lão liếc nhìn hắn ta, ra hiệu im lặng.
Xưa nay môn chủ làm việc rất đáng tin, nàng làm vậy chắc chắn là có lý do của nàng.
Nhiều chuyện làm gì?
Trong một căn nhà lịch sự tao nhã, Lục trưởng lão uống say, ôm vò rượu nằm trên mặt đất ngủ khò khò. Xung quanh ông ta toàn là các vò rượu lớn nhỏ khác nhau, hương rượu thoang thoảng, từ xa là có thể ngửi được.
Vẫn chưa vào nhà đã có thể nghe thấy tiếng lầm bầm không rõ.
“Rượu ngon, rượu ngon… Uống…”
“Uống cái gì mà uống, ông đã hứa với ta sẽ dẫn ta đi tìm tỷ tỷ, ông lại lừa ta”.
“Đợi… Đợi ta uống hết vò này, ta… ta sẽ dẫn cô đi gặp… gặp A Hy”.
“Không được, bây giờ ông phải đi tìm với ta. Ta và A Hy tỷ tỷ thất lạc nhau rồi, lại thất lạc cả Bạch Cẩm tỷ tỷ, bây giờ bọn họ chắc chắn rất lo cho ta, ông đứng dậy đi”.
“Ta chóng mắt, chân không có sức, đứng… đứng không nổi”.
“Sao ta lại quen biết một tên tửu quỷ như ông chứ”.
“Cô… cô mà không quen biết ta, ở cấm địa của Đan Hồi cốc, cái mạng nhỏ của cô đã mất rồi, còn… còn ở Thiên Phần tộc, cô cũng đã bị giết lâu rồi”.
“Bạch Cẩm tỷ tỷ và Hy tỷ tỷ bảo vệ ta, ta mới không chết. Ngược lại, đi theo ông, ta thật sự là sống không bằng chết. Ông không dẫn ta đi tìm họ cũng được, vậy ông dẫn ta ra khỏi Tu La Môn đi, ta không muốn ở đây nữa”.
Cố Thanh Hy từ xa đã nghe ra được, cô bé đang nói chuyện với Lục trưởng lão là Hoa Khởi La, một trong các thánh sứ của Băng tộc.
Tiêu lão tướng quân cũng nghe ra giọng nói của Lục trưởng lão, cũng nhìn thấy mặt mũi ông ta.
Mặc dù đã mấy chục năm không gặp, nhưng dáng vẻ ông ta vẫn in sâu trong đầu ông ấy.
Tiêu lão tướng quân tràn nước mắt, toàn thân kích động, run rẩy không ngừng, mỗi bước chân bước ra giống như bị đổ chì.
Chương 573: Bí ẩn cái chết của Ngọc phi
Cố Thanh Hy thắc mắc mối quan hệ giữa Tiêu lão tướng quân và Ngọc tộc, cũng thắc mắc vì sao ông ấy nhìn thấy Lục trưởng lão lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Cạch một tiếng.
Cố Thanh Hy mở cửa ra, Hoa Khởi La ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Thanh Hy, mắt phát sáng. Nàng ta dụi mắt, lại dụi mắt, không dám tin nói: “Tỷ tỷ… Hy tỷ tỷ, thật sự là tỷ sao? Ta không nằm mơ đấy chứ?”
Người Cố Thanh Hy lung lay, đó là bị Hoa Khởi La bổ nhào tới.
Nha đầu này tuổi không lớn, nhưng sức lực lại rất lớn, cú bổ nhào đó suýt chút nữa đẩy ngã nàng.
“Hy tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy, ta nhớ tỷ chết mất, ta tìm tỷ thật lâu mà vẫn không tìm thấy, còn bị lão đầu này bắt tới Tu La Môn”.
Cố Thanh Hy sờ mái tóc mềm mại của nàng ta, cười nói: “Tiếng Hy tỷ tỷ gọi cũng thân thiết thật, sao ta nhớ lần đầu gặp ta, muội muốn giết ta kia mà”.
“Lúc đó, không phải ta không biết thân phận của tỷ sao? Hơn nữa, võ công của tỷ đột nhiên trở nên kém như vậy, sao ta nhận ra tỷ được?”
Hoa Khởi La không hề khách sáo, ra sức cọ cọ vào người nàng, giống như lúc nhỏ nàng ta cũng làm vậy.
“Ngoan, tỷ tỷ có chuyện tìm Lục trưởng lão, muội đi cùng Tiểu Lộ lui xuống trước đi”.
Hoa Khởi La còn định làm lũng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Cố Thanh Hy, nàng ta không khỏi bĩu môi, rời đi cùng Tiểu Lộ.
Lục trưởng lão say đến mức mơ hồ, ông ta lảo đảo đứng dậy, nhếch miệng cười.
“A Hy, cô là A Hy, cô đến đây uống rượu cùng ta sao? Nào, chúng ta uống, uống hết rượu của Tu La Môn, xem lần sau bọn họ còn dám ra vẻ hay không”.
Tiêu lão tướng quân kích động nói: “Lục trưởng lão, ông còn nhận ra ta không?”
Ánh mắt Lục trưởng lão mê ly, mơ màng nhìn Tiêu lão tướng quân, một lúc lâu sau cũng không nhớ ra được.
“Là ta, Tiểu Tiêu, tiểu tướng quân của Dạ Quốc”.
“Ồ… Hình như có chút ấn tượng, là bằng hữu của Ngọc Nhi phải không? Ngọc Nhi lải nhải bên tai ta rất nhiều lần, còn khen ngươi tốt”.
Nước mắt Tiêu lão tướng quân tuôn rơi, giống như chuỗi ngọc trai đứt dây. Ông ấy khóc không thành tiếng, ngực phập phồng mãnh liệt, có thể nhìn ra lúc này ông ấy rất xúc động.
Lúc này Tiêu lão tướng quân hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm, bá khí, nghiêm túc trước kia, mà giống như một đứa trẻ lớn tuổi, một đứa trẻ lớn tuổi phải chịu nhiều ấm ức.
“Xin lỗi, là ta không bảo vệ được Ngọc phi nương nương, nên mới khiến nàng ấy… xin lỗi…”
Tiêu lão tướng quân quỳ thụp xuống.
Cố Thanh Hy vội vàng dìu ông ấy đứng dậy: “Lão tướng quân, người không thể làm vậy, người làm vậy sẽ khiến ông ấy tổn thọ, cũng làm ta tổn thọ”.
“Cô không biết đâu, năm xưa… năm xưa đều là tại ta, nếu không phải vì ta, Ngọc phi nương nương cũng sẽ không chết”.
“Ngọc phi là ai?”.
Tiêu lão tướng quân chấn động, nước mắt cũng dừng rơi một lúc.
“Cô… cô không biết chuyện của Ngọc phi? Không phải cô là tộc trưởng của Ngọc tộc sao?"
Tiêu lão tướng quân nhìn Lục trưởng lão, ánh mắt chứa vẻ nghi hoặc.
Lục trưởng lão cũng không biết là đã say hay còn tỉnh, ông ta mất kiên nhẫn nói: “Trừ A Hy ra, còn có ai đủ tư cách làm tộc trưởng của Ngọc tộc chúng ta, chuyện của Ngọc Nhi đã qua nhiều năm như vậy, những chuyện nhỏ nhặt đó, ai còn nhớ được chứ. Ta nói ngươi nghe này, nếu ngươi uống rượu với ta, ta hoan nghênh, nếu ngươi ở đây khóc lóc thì mau cút đi cho ta, ta còn chưa chết”.
Nói xong, không đợi Tiêu lão tướng quân trả lời, Lục trưởng lão đã đuổi Tiêu lão tướng quân ra ngoài.
Cố Thanh Hy nhíu mày, cũng đi theo ra ngoài.
Nàng an ủi: “Lục trưởng lão yêu rượu như mạng, bây giờ nói năng cũng lộn xộn, ngay cả ông ấy cũng không biết mình đang nói gì. Đợi ông ấy tỉnh rượu là được rồi, người đừng để tâm”.
Tiêu lão tướng quân cười khổ.
Trong lòng ông ấy hiểu rõ hơn ai hết.
Lục trưởng lão không say, mà là giả vờ say.
Ông ta rất tỉnh táo, sở dĩ ông ta đuổi ông ấy ra ngoài là vì cái chết của Ngọc phi ông ta còn chưa buông xuống được.
Chương 574: Câu chuyện của Ngọc phi
"Ba ngày sau là đại thọ sáu mươi của ta, ta biết Vũ Trình, Vũ Lâu, Vũ Hiên và Uyển Nhi đều đang lên kế hoạch tạo bất ngờ cho ta, chắc là muốn giúp ta làm thọ yến".
"Cô xem có thể đợi ba ngày sau không, ba ngày sau ta sẽ móc tim của ta trả lại cho cô".
Tiêu lão tướng quân tỏ thái độ cầu xin.
Trong chốc lát, Cố Thanh Hy không biết phải phản ứng thế nào.
"Lão tướng quân..."
"Đây là ta nợ các người, từ hơn mười năm trước, là ta đáng chết. Chỉ do Ngọc phi không đành lòng nhìn thấy Dạ quốc sinh linh đồ thán, cũng không đành lòng nhìn thấy ta chết cho nên mới luyện hóa long châu chuyển vào trái tim của ta, khiến cho tim ta đập trở lại, ta có thể sống thêm hơn mười năm đã là trời cao thương tình rồi".
“Mấy năm gần đây ta luôn tìm kiếm người của Ngọc tộc, muốn moi tim ra trả lại, đáng tiếc tìm hơn mười năm cũng không tìm được người của Ngọc tộc, càng không tìm được lối vào Ngọc tộc".
Tiêu lão tướng quân đột nhiên nhìn vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Cố Thanh Hy, cũng như đôi mắt đen sáng ngời của nàng rồi lẩm bẩm một mình.
"Ta nên sớm nhận ra ánh mắt của cô rất giống với nàng... ta nên sớm nhận ra".
"Giống ai chứ?"
"A Hy, ta có thể gọi cô như vậy không?"
"Đương nhiên có thể".
"Cô hứa với ta, bất luận như thế nào thì cô nhất định phải thu thập đủ bảy viên long châu, hóa giải huyết chú trên người Ngọc tộc. Đó là tâm nguyện cả đời của Ngọc phi".
"Đó là điều đương nhiên, tâm nguyện cả đời của ta cũng chính là hóa giải huyết chú trên người Ngọc tộc. Thật xin lỗi lão tướng quân, vì ngàn vạn sinh mệnh Ngọc tộc, ta chỉ có thể..."
"Cô không cần nói nữa, ta đã đau khổ chống đỡ cho tới hôm nay chính là bởi vì còn muốn dùng thân thể của mình dưỡng long châu, chờ một ngày để nó trở về với Ngọc tộc. Cho dù cô không lên tiếng thì ta cũng sẽ chủ động dâng lên. Cô không cần tự trách".
Đôi mắt già nua của Tiêu lão tướng đã rưng rưng, ông ta muốn vỗ vai Cố Thanh Hy nhưng lại không dám, thay vào đó, ông ta kinh ngạc nhìn vào đôi mắt giống như đã từng quen biết của nàng và đắm chìm trong suy nghĩ.
Thái độ của lão tướng quân đối với Cố Thanh Hy quá khác biệt, điều này khiến cho Cố Thanh Hy vô cùng khó chịu và càng tự trách mình hơn.
Chỉ vì chuyện của nàng mà đã khiến cho Tiêu Vũ Hiên phải hoàn toàn mất đi phụ thân, đây là nỗi đau sẽ theo hắn ta suốt cuộc đời.
Cố Thanh Hy đưa Tiêu lão tướng quân ra khỏi Tu La môn, Hoa Khởi La ngay lập tức muốn bám chặt vào người Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy bị bám chặt, chỉ có thể mang theo Hoa Khởi La đi.
Trên đường đi, Cố Thanh Hy nói: "Lão tướng quân, người có thể kể cho ta nghe chuyện của Ngọc phi hoặc là mối quan hệ của người với Ngọc tộc được không? Lúc trước đầu ta bị thương một chút, có rất nhiều chuyện không thể nhớ ra được".
Hoa Khởi La chộn rộn nói xen vào: "Tỷ hoàn toàn không nhớ được rất nhiều chuyện, ngay cả muội muội như ta tỷ cũng không nhớ khiến cho ta rất buồn".
Tiêu lão tướng quân thở dài, ngước nhìn trời xanh, dường như ông ta đang đắm chìm trong quá khứ.
"Ngọc phi... nàng là một nữ tử xinh đẹp thiện lương, cũng là phi tử được tiên hoàng sủng ái nhất, lại là thánh nữ Ngọc tộc. Khi nàng xuất hiện, Dạ quốc đang chìm trong bóng tối, chính nàng đã dùng sức mạnh của mình để cứu vớt Dạ quốc ra khỏi hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, ra khỏi hoàn cảnh người chết đói la liệt khắp nơi, khiến cho Dạ quốc phát triển không ngừng, quốc thái dân an, còn đuổi đi tất cả cường địch của Dạ quốc".
"Rất nhiều nam nhân ở Dạ quốc đều bị nàng thu hút, bao gồm cả tiên hoàng. Nàng xinh đẹp tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng thế vậy".
Cố Thanh Hy nhìn vào mắt Tiêu lão tướng quân, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ ông ta cũng thích Ngọc phi?
“Ngọc phi là mẫu phi của Dạ Mặc Uyên sao?”
Tiêu lão tướng quân kinh ngạc một chút rồi lại phản ứng rất nhanh.
"Cô cũng có thể nói như vậy, nhưng... bên trong sự tình rất phức tạp, thật sự không giống như bề ngoài mà cô thấy".
Tiêu lão tướng quân còn chưa nói xong thì Hoa Khởi La đã cắt ngang lời ông ta: "Ôi trời, nãy giờ trên đường đi các người cứ nói cái gì mà Ngọc phi Ngọc phi, không thấy phiền lắm hay sao? Cho dù các người có nhắc đến nhiều thì người đó cũng không thể bò ra từ quan tài được. Chi bằng chúng ta bây giờ cứ suy nghĩ xem tiếp theo nên ăn cái gì mới tốt đi!"
Chương 575: Để lại di ngôn
Lời nói của Hoa Khởi La như đã thổi tan sự lo lắng mơ hồ trong nhiều năm của Tiêu lão tướng quân.
Ông ta ngước nhìn bầu trời xanh biếc, hít sâu một ngụm không khí trong lành, sau đó thở dài nói: "Đúng vậy, chuyện đều đã xảy ra hơn mười mấy năm trước rồi, cần gì phải nhắc tới nữa, người chết vĩnh viễn không trở lại, còn không bằng quý trọng hiện tại".
"Đúng rồi, Hy tỷ tỷ, đã lâu tỷ không trở lại Băng tộc, hay bây giờ chúng ta trở về Băng tộc đi".
Hoa Khởi La ngây thơ cười, đôi mắt lấp lánh, trong veo đến mức không có một chút tạp niệm nào.
Cố Thanh Hy đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ với sự vô tư vô tâm của nàng ta.
"Sau khi ta làm xong việc thì ta sẽ đến Băng tộc".
"Vậy phải mất bao lâu thì tỷ mới làm xong việc?"
Bầu không khí bi thương lại bao trùm, Cố Thanh Hy cố nặn ra một nụ cười nói: "Chắc sẽ sớm thôi".
"Tỷ hãy làm xong việc sớm nhé, Hy tỷ tỷ, nếu như tỷ trở về thì tỷ muội trong băng tộc nhất định sẽ rất vui. Nếu như ta có thể mang tỷ trở về thì bọn họ nhất định cũng sẽ khen ngợi ta có bản lĩnh".
"Hy tỷ tỷ, tỷ nói xem chúng ta nên thông báo cho bọn họ biết một tiếng hay là bất ngờ trở về khiến các nàng ấy trở tay không kịp, hù chết các nàng ấy".
Suốt đường đi đều nghe giọng nói huyên thuyên của Hoa Khởi La.
Nàng ta cười rất vui, trong đầu chỉ nghĩ đến quang cảnh khi trở về nhà.
Tiêu lão tướng mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng vô cùng chua xót, ông ta vừa không nỡ chia lìa con cháu, lại vừa muốn mau chóng hóa giải huyết chú của Ngọc tộc.
Trái tim của Cố Thanh Hy rất nặng nề.
Cho dù y thuật của nàng có giỏi đến đâu thì nàng vẫn không có cách nào thay tim cho Tiêu lão tướng quân, bởi vì trái tim của Tiêu lão tướng quân từ hơn mười năm trước đã bị hoại tử hoàn toàn, bây giờ chỉ còn có viên long châu thứ bảy đang thay thế trái tim của ông ta.
Quay trở lại hơn mười năm trước có lẽ nàng còn có công pháp đó.
Nhưng bây giờ...
Vừa đi vừa nói, rất nhanh bọn họ đã đi vào trong thành.
Bọn họ bỗng đụng phải Tiêu Vũ Hiên.
Tiêu Vũ Hiên cầm một chiếc quạt, đứng từ xa đã không ngừng phất tay gọi bọn họ.
"Cha, nha đầu thối, hai người đã đi đâu vậy? Con đã tìm hai người lâu lắm đó".
Tiêu lão tướng quân nghiêm túc nói: "Không phải ta đã bảo con đóng cửa suy nghĩ sao? Sao con dám ra ngoài?"
Tiêu Ngọc Hiên không còn vui vẻ như lúc nãy nữa, có chút oan ức, than thở nói: "Con nghe hạ nhân nói hai người cùng nhau rời đi, sợ cha gặp nguy hiểm nên liền lẻn ra ngoài tìm cha".
Hắn ta chớp chớp đôi mắt đáng thương, đi theo Tiêu lão tướng quân, làm nũng nói: “Cha, con chỉ vì lo lắng cho cha mà thôi, con thề sau này cha bắt con đóng cửa suy nghĩ thì con nhất định sẽ tự mình kiểm điểm, hơn nữa con sẽ không tái phạm lần nào nữa, xin hãy tha thứ cho con một lần này thôi".
Tiêu lão tướng quân giơ tay muốn vuốt lại mái tóc đen bị gió thổi tung của hắn ta, nhưng Tiêu Ngọc Hiên đã vội vàng ôm đầu, trốn sang một bên, lo lắng nói.
"Cha, con thực sự chỉ vò lo lắng cho cha mà thôi, nha đầu thối này không đàng hoàng, con sợ nàng ta làm chuyện gì quá đáng với cha nên mới lẻn ra ngoài".
Tiêu lão tướng quân cùng Cố Thanh Hy trong lòng đều hiểu.
Hắn ta không lo lắng Tiêu lão tướng quân mà là đang lo lắng Cố Thanh Hy.
Nhìn dáng vẻ của hắn ta, Tiêu lão tướng không khỏi đau xót.
Có phải những năm qua ông ta đã quá khắc nghiệt với hắn ta hay không?
Cho nên con trai ông ta mới sợ ông ta đến như vậy.
"Con mới là không đàng hoàng, sau này phải học hỏi Dạ vương phi nhiều hơn, cũng phải kết giao nhiều hơn với nàng ấy".
"Cái gì... Cái gì... cha, cha nói nhầm rồi phải không? Không phải trước đây cha ghét nàng ấy nhất sao?"
"Có sao?"
"Không... không, cha nói chí phải, sau này con trở nên thân cận với nàng ấy thì cha cũng không thể xen vào nữa".
Tiêu lão tướng quân tỏ thái độ cung kính khiêm tốn, không còn vẻ kiêu ngạo như trước kia, ông ta nói với Cố Thanh Hy: "Đã khiến Dạ vương phi chê cười rồi, con ta từ nhỏ đã bị chiều hư, hành động bất cẩn, nói năng thiếu suy nghĩ. Sau này... xin nhờ Dạ vương phi chiếu cố đến Hiên nhi, trong số con cháu của ta thì đứa nhỏ Hiên nhi này chính là đứa khiến ta lo lắng nhất".
Tiêu Vũ Hiên bĩu môi lẩm bẩm: "Cha, sao cha nói nghe giống như đang để lại di ngôn vậy? Cha lại còn gửi gắm cho nha đầu thối này nữa, hai người từ khi nào lại thân thiết như thế chứ?"