Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 576-580
Chương 576: Chẳng biết đã khiêu khích ai
Hoa Khởi La đắc ý nói: "Hy tỷ tỷ của ta là người tốt nhất trên đời, bất kể ai cũng sẽ đối tốt với nàng, tất nhiên Tiêu lão tướng quân cũng không ngoại lệ".
Cố Thanh Hy nắm chặt tay, trịnh trọng nói: "Lão tướng quân yên tâm, Tiêu Vũ Hiên là huynh đệ của ta, chỉ cần Cố Thanh Hy ta còn sống một ngày thì sẽ không có kẻ nào có thể làm tổn thương hắn".
Một nụ cười nở trên khuôn mặt già nua của Tiêu lão tướng quân, ông ta nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt biết ơn.
Ngay lập tức ông ta ghìm cương ngựa, vừa nói với Tiêu Ngọc Hiên: “Sau này con phải nghe lời Dạ vương phi nhiều hơn, ta về quân doanh trước, lát nữa con trở về một mình đi".
Lời vừa dứt, lão tướng quân đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ánh mắt của Tiêu vũ hiên u ám, ánh mắt như một hồ nước lạnh lẽo, không cảm xúc, không thể đoán được hắn ta đang nghĩ gì.
Một lúc sau mới nghe hắn ta trịnh trọng nói với Cố Thanh Hy: "Nha đầu thối, cô có biết chỉ cần là người nào hay chuyện gì cô quan tâm thì cho dù ta có ghét hay không thì ta cũng đều để ý. Ta không biết giữa cô và cha ta có bí mật gì, ta chỉ hy vọng cô sẽ không làm tổn thương cha ta".
Sắc mặt Cố Thanh Hy hơi thay đổi, tim đập nhanh hơn một chút.
Nàng quen biết Tiêu Ngọc Hiên lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta nghiêm túc nói chuyện với nàng.
Con người nghiêm túc này hoàn toàn khác với Tiêu Vũ Hiên mà nàng biết.
Lúc này nàng thật sự muốn cẩn thận đánh giá hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên đã khôi phục lại bộ dạng vô tư ban đầu, hắn cầm chiếc quạt lười biếng lắc lắ rồi cười nói: "Ta chỉ đùa với cô thôi, sao cô có thể làm tổn thương cha ta được chứ?"
"Ngươi dựa vào đâu mà tin tưởng ta như vậy?"
"Bởi vì cô là nha đầu thối của ta, trên đời này ai cũng có thể làm tổn thương cha ta, chỉ duy nhất cô là không có khả năng đó. Đi thôi, chúng ta đến Túy Xuân Lâu uống rượu đi".
Cố Thanh Hy đột nhiên cảm thấy đau nhói trong tim.
Trên đời này ai cũng có thể làm tổn thương cha ta, chỉ duy nhất cô là không có khả năng đó.
Tiêu Vũ Hiên... tin tưởng nàng nhiều đến vậy sao?
"Túy Xuân Lâu? Có rượu ngon không? Có món ngon không? Hy tỷ tỷ, ta muốn ăn", Hoa Khởi La không biết gì cho nên vừa nghe thấy có đồ ăn cùng rượu ngon thì liền kích động.
Đột nhiên, có một luồng khí lạnh và một luồng sát khí quét về phía Cố Thanh Hy.
Mọi người đều kinh hãi.
Đặc biệt là Hoa Khởi La và Tiêu Vũ Hiên.
Kiếm ảnh cực nhanh.
Đao ảnh cũng cực nhanh.
Họ ở rất gần Cố Thanh Hy nhưng không hề nhận ra sát khí quét tới.
Tốc độ nhanh như vậy, bọn họ muốn ngăn cản cũng không được.
Cố Thanh Hy cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn đao kiếm đâm vào bộ phận trí mạng của mình, khóe miệng nở một nụ cười.
Khi mấy người Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp nhận ra thì đã thấy một luồng ám khí bắn ra đánh chệch hướng đao kiếm.
Ngay lập tức, một bóng đen lao ra chiến đấu với tên sát thủ.
Cả hai đều mặc đồ đen, đối chiến vô cùng tàn nhẫn, tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Trong lúc nhất thời không ai nhìn ra bọn họ là ai, cũng không ai nhìn ra chiêu thức, chỉ có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm chói tai.
Tiêu Vũ Hiên cả kinh nói.
"Nha đầu thối, kẻ ám sát cô là ai vậy, cô lại đắc tội với ai rồi sao? Người vừa ra tay cứu cô có phải là Phù Quang hay không?"
Hoa Khởi La vô cùng tức giận, lập tức tham chiến.
"Là kẻ không biết trời cao đất dày vô liêm sĩ nào dám ám sát Hy tỷ tỷ của ta, xem ta giáo huấn người thế nào!"
"Bang bang bang..."
Ba người càng đánh càng xa, chỉ có mặt đất đang không ngừng rung chuyển, quang cảnh xung quanh đều trở nên xơ xác tiêu điều.
Tiêu Vũ Hiên cũng muốn đuổi theo nhưng Cố Thanh Hy đã tóm lấy hắn ta rồi ngồi xuống dưới gốc cây trúc, lấy ra một túi thức ăn đưa cho Tiêu Vũ Hiên một ít.
Nàng nói: "Có bọn họ là đủ rồi, ngươi còn tham gia náo nhiệt làm gì, mau ăn đi, ăn xong còn phải làm chuyện khác".
"Kẻ vừa nãy là ai? Nha đầu thối, kẻ đó võ công cao cường ra tay hung hãn, tuyệt đối không phải là sát thủ bình thường. Cô lại khiêu khích phải ai rồi?"
"Làm sao ta biết mình đã đắc tội ai chứ? Là hắn ta tự nhiên xuất hiện, lần trước khi ta ở vùng đất Cực Bắc thì hắn ta suýt chút nữa đã lấy mạng ta rồi".
"Vùng đất Cực Bắc? Hắn truy đuổi cô từ vùng đất Cực Bắc tới đây sao? Sao ta chưa từng nghe cô nói đến chuyện này?"
Tiêu Vũ Hiên không giấu được sự lo lắng.
Nếu như hắn ta không nhìn nhầm thì thực lực của sát thủ áo đen kia chắc chắn đã sắp đạt tới cấp năm.
Cấp năm... đáng sợ đến thế nào... trên đời chắc chắn không có mấy người là đối thủ của hắn ta.
Chương 577: Song sinh?
Hơn nữa tốc độ xuất kiếm của kẻ kia thực sự kinh người, hắn ta đứng bên cạnh Cố Thanh Hy nhưng hắn ta cảm thấy toàn thân như đông cứng lại, đối mặt với đôi đao kiếm đó hắn ta rõ ràng không có khả năng phản kháng.
Trong khi ăn vặt, Cố Thanh Hy trả lời: "Có rất nhiều người muốn giết ta, những cũng phải xem bọn chúng có bản lĩnh đó hay không?"
Nàng cười lạnh một tiếng.
Đây không phải là vùng đất Cực Bắc.
Ở đây không chỉ có người của nàng âm thầm bảo vệ mà còn có người của Dạ Mặc Uyên luôn theo sát và bảo vệ nàng.
Người bình thường muốn giết nàng còn phải cân nhắc thực lực của mình.
Tiêu Vũ Hiên dở khóc dở cười.
"Cô cứ ở đây nhàn nhã, ta thật sự cảm thấy Phù Quang không phải là đối thủ của hắn".
"Phù Quang quả thực không phải là đối thủ của hắn ta, nhưng không phải vẫn còn Khởi La muội muội và người của Dạ vương phủ sao?"
Nói xong Cố Thanh Hy liếc nhìn hắn ta, nở một nụ cười trêu chọc: "Hay là ngươi đang muốn luận võ với sát thủ kia?"
"Cô đùa à? Hắn là cao thủ cấp năm, ta phóng qua đó để biến thành thịt vụn hay sao?"
"Vậy ngươi ngồi đây kích động làm gì chứ?"
"Được rồi, xem như ta quan tâm vô ích đi".
Tiêu Vũ Hiên cắn một miếng lương khô thật mạnh, lắng nghe âm thanh của trận chiến khốc liệt từ bên kia không ngừng truyền đến.
Hắn ta rất muốn đi xem nhưng lại ngại mặt mũi.
Không biết đã qua bao lâu, Hoa Khởi La cùng Phù Quang cuối cùng đã áp giải tên sát thủ bị điểm huyệt đến trước mặt Cố Thanh Hy.
Hoa Khởi La thở hổn hển nói: "Hy tỷ tỷ, ta đã bắt được người đến đây rồi, kẻ này võ công cao cường, ta và ám vệ của tỷ hai người liên thủ cũng bắt không được hắn ta. Cũng may sau đó có một nhóm người khác đến giúp đỡ cho nên mới bắt được".
Mọi người nhìn về phía sát thủ áo đen.
Hắn ta không quá lớn tuổi, chỉ khoảng trên dưới hai mươi, dáng người mảnh khảnh, phong thái lạnh lùng, ngay cả khi bị bắt thì tư thế của hắn vẫn thẳng lưng như tùng như trúc.
Đôi mắt hắn không biểu lộ chút biểu cảm nào, hoàn toàn không có thái độ oán hận hay cầu xin tha thứ.
Vóc dáng của hắn rất tốt.
Tiêu Vũ Hiên tấm tắc nói: "Quả thật nhìn không ra, đúng là tuổi trẻ tài cao, để ta xem ngươi còn ra vẻ lang sói được nữa không!"
Nàng đưa tay lột miếng vải đen che mặt hắn, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Hoa Khởi La vô cùng kinh ngạc.
Phù Quang và Tiêu Vũ Hiên cũng kinh hãi.
Đặc biệt là Tiêu Ngọc Hiên, hắn ta biến sắc, khiếp sợ nói: "Diệp Phong, tại sao lại là ngươi..."
Thiếu niên áo đen trầm mặc không đáp.
Cố Thanh Hy liền lên tiếng.
"Hắn không phải Diệp Phong, hắn là Lược Ảnh... trên thân đao kiếm có khắc tên của hắn ta".
Mọi người đồng loạt nhìn vào thanh kiếm của hắn ta.
Một đao một kiếm có lưỡi cực mỏng sắc, chém sắt như chém bùn, dưới ánh mặt trời còn lộ ra hàn ý cùng sát khí, nếu như bọn họ đoán không sai thì một đao một kiếm này đã nhiễm không ít máu tươi.
Trên đao kiếm đều có khắc 2 chữ Lược Ảnh.
Lược Ảnh...
Tên của hắn ta là Lược Ảnh?
Tốc độ của hắn ta thực sự đáng kinh ngạc, cái tên này quả thật phù hợp với hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên vẫn không thể chấp nhận, liền đưa mắt xem xét hắn ta một lần nữa.
"Ngươi thật sự không phải là Diệp Phong sao? Nếu ngươi không phải Diệp Phong thì sao ngươi lại giống hắn ta như vậy? Song sinh? Không phải Sở hoàng Sở hậu chỉ sinh một mình Diệp Phong thôi hay sao, ta chưa từng nghe nói bọn họ có một cặp song sinh".
Cố Thanh Hy cau mày.
Đây là chuyện mà nàng không ngờ tới.
"Chẳng lẽ Sở hậu sinh đôi mà cũng không biết?", Cố Thanh Hy nói.
Hoa Khởi La không chút nghĩ ngợi, trực tiếp bác bỏ: "Làm sao có thể, Sở hậu là sản phụ, cho dù có hồ đồ cỡ nào cũng không thể không biết chính mình sinh hạ một hay hai đứa trẻ".
"Chuyện đó cũng chưa chắc. Lúc đó tình huống nguy cấp, hơn nữa Sở hậu lại khó sinh, mọi việc đều có thể xảy ra".
Nàng thật sự không tin trên đời lại có hai người hoàn toàn giống nhau mà không có lý do.
Hẳn là không thể chịu đựng được cái chết bi thảm của Diệp Phong ở núi Hồ Lô Huyết mà Tiêu Vũ Hiên mới hy vọng rằng hắn ta là Diệp Phong.
Vì vậy Tiêu Vũ Hiên mới kéo tay hắn ta kiểm tra cẩn thận, một lúc sau liền thất vọng.
Chương 578: Tìm người mở nút
Tay của Diệp Phong bị người ta đánh gãy, xương cốt đều biến dạng, đặc biệt tay trái không thể dùng chút lực nào, còn người này mặc dù trên người có nhiều vết thương nhưng xương cốt vẫn nguyên vẹn, hơn nữa lại còn thuận tay trái.
Nghĩ đến thuận tay trái, Tiêu Vũ Hiên lại đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó rồi nói: "Viện trưởng của học viên hoàng gia là ngươi giết phải không? Sau đó đổ tội cho Diệp Phong?"
"Tại sao ngươi không trả lời, ta hỏi ngươi, viện trưởng rốt cuộc có phải là do ngươi giết hay không? Diệp Phong với ngươi có thù oán gì mà ngươi lại phải hại hắn ta như vậy?"
Lược Ảnh chỉ lặng lẽ đứng đó, đôi mắt tối đen của hắn ta không vui cũng không buồn, chỉ nhìn thẳng vào khoảng không mà không có bất kỳ sự cầu xin nào, dường như không nghe thấy những lời nói của Tiêu Vũ Hiên.
Tiêu Vũ Hiên tức giận đến mức muốn tát chết hắn ta, nhưng nhìn thấy khuôn mặt giống Diệp Phong của hắn ta thì Tiêu Vũ Hiên lại không làm được.
Tên khốn này có khuôn mặt giống Diệp Phong nhưng tâm địa lại tàn ác, hết lần này đến lần khác đuổi giết nha đầu thối, hơn nữa còn giết không biết bao nhiêu người tốt trong học viện.
Diệp Phong đã bị hắn ta hại thảm.
Hoa Khởi La huơ huơ tay trước mặt Lược Ảnh, do dự hỏi: "Chẳng lẽ hắn ta bị câm điếc nên không trả lời được?"
Cố Thanh Hy ăn hết miếng lương khô cuối cùng rồi đứng dậy, phủi phủi y phục rồi nhàn nhạt nói: "Hắn ta không câm điếc, chỉ là hắn ta không thích nói chuyện mà thôi".
"A... kẻ này thật kỳ quái. Này, bổn cô nương hỏi ngươi, tại sao ngươi lại muốn giết Hy tỷ tỷ của ta, là kẻ nào phái ngươi đến giết tỷ ấy?"
im lặng…
Ngoại trừ tiếng lá cây xào xạc thì không có bất cứ âm thanh nào phát ra.
"Này, ngươi bị điếc sao? Ta hỏi ngươi tại sao ngươi lại đuổi giết Hy tỷ tỷ? Nếu như ngươi không trả lời thì ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ".
Lại là sự im lặng, Lược Ảnh như người gỗ, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Hoa Khởi La.
Phù Quang cau mày xen vào: "Chủ nhân, hay là để thuộc hạ bắt hắn ta về thẩm tra, buộc hắn ta phải khai ra chủ mưu đằng sau!"
Cố Thanh Hy đưa tay nhéo khuôn mặt thanh tú non nớt của hắn ta rồi cười nói: "Cho dù ngươi có đánh chết hắn ta thì hắn ta cũng sẽ không hé răng nửa lời".
Phù Quang đỏ mặt, có chút xấu hổ, hắn ta muốn gạt tay Cố Thanh Hy ra nhưng lại quá ngượng ngùng.
Cuối cùng hắn ta chỉ có thể nhanh chóng lui về phía sau một bước, ngượng ngùng nói: "Nếu chủ nhân không có việc gì nữa vậy thì thuộc hạ đi trước".
Không đợi Cố Thanh Hy đáp lại, Phù Quang đã biến mất.
"Hy tỷ tỷ, hắn ta không chịu nói chuyện, phải làm sao bây giờ? Cũng không thể thả hắn ta đi được".
"Không phải Tiểu Lộ nói Ma chủ đã mang Sở hậu an toàn rời khỏi Thiên Phần tộc sao, chúng ta không biết hắn cùng Diệp Phong có quan hệ như thế nào nhưng có lẽ Sở hoàng Sở hậu biết".
"Vậy ý của cô là bây giờ chúng ta đi tìm Sở hậu sao?"
"Đúng vậy, vừa hay Sở hoàng Sở hậu còn đang ở Dạ quốc, chúng ta không cần phải đến Sở quốc để tìm bọn họ".
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi mau”, Tiêu Vũ Hiên ngay lập tức kéo Lược Ảnh bị điểm huyệt lên ngựa, sau đó nhìn mấy người Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy lấy lòng cười nói: "Khởi La muội muội, muội là một tiểu cô nương mà lúc nào cũng phải theo ta chịu cảnh màn trời chiếu đất, ta nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng, chi bằng muội trở về Dạ vương phủ chờ ta, ta xử lý xong việc rồi sẽ về Dạ vương phủ tìm muội".
Hoa Khởi La xua tay nói: "Ôi trời, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Hoa Khởi La ta cũng không phải là một nữ nhân yếu đuối. Hy tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng, chỉ cần có ta ở đây thì ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương tỷ, kẻ này cũng đừng mơ tưởng tiếp tục động tới tỷ".
"Muội nói xem, đã lâu như vậy muội chưa trở về, Bạch tỷ tỷ nhất định rất lo lắng, hay là muội trở về báo tin an toàn trước sau đó mới quay lại tìm ta".
“Hy tỷ tỷ quan trọng hơn, Bạch tỷ tỷ có cách tìm người của tỷ ấy, tỷ ấy sẽ tìm được ta thôi, Hy tỷ tỷ không cần lo lắng. Ta nhất định sẽ bảo vệ tỷ thật tốt trước khi Bạch tỷ tỷ tìm được tỷ".
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười nói: "Ta thật sự cảm ơn muội".
Nàng rất muốn tách Hoa Khởi La ra, nhưng tiểu cô nương này cứ giống như keo dán dính chặt lấy nàng, nàng làm cách nào cũng không thể dứt ra được, chỉ có thể tiếp tục dẫn nàng ta theo.
Sau khi cưỡi ngựa hết nửa ngày thì bọn họ cũng đã đến trạm dịch Sở quốc.
Chương 579: Hi vọng không thật
Bởi vì có lệnh bài của Sở hậu cho nên mấy người Cố Thanh Hy rất dễ dàng gặp Sở hậu.
Trong sảnh chính của dịch trạm, Sở hậu tràn đầy niềm vui, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Thanh Hy hỏi han ân cần.
Trên gương mặt Tiêu Vũ Hiên luôn nở một nụ cười yếu ớt.
Diệp Phong là huynh đệ của hắn ta, Diệp Phong không may chết thảm, hắn ta cũng sẽ đối xử với Sở hoàng Sở hậu như đối xử với cha mẹ của mình.
Sở hoàng không mặc long bào mà chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, cho dù là một bộ y phục đơn giản nhưng vẫn toát ra khí chất tôn quý uy nghiêm, bất khả xâm phạm.
Loại khí phách uy nghiêm này chỉ có những người đã đứng trên đỉnh cao trong một thời gian dài mới có thể toát ra được.
Sở hoàng cúi đầu, bói ra lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng: "Hai vị đều là ân nhân của phu thê ta, các vị không chỉ là bạn của Diệp Phong, mà còn là ân nhân cứu mạng của Diệp Phong và Vân Nhi. Ân tình của hai vị cho dù ta có cố gắng cách mấy cũng khó có thể đền đáp được".
Tiêu Vũ Hiên và Cố Thanh Hy đều hoảng sợ, nhanh chóng đỡ Sở hoàng đứng thẳng dậy.
"Bệ hạ, bọn ta sẽ tổn thọ mất. Như ngài đã nói, Diệp Phong là bạn của bọn ta, vì bạn bè, vì cha mẹ của hạn bè, có làm bất cứ chuyện gì cũng xứng đáng".
"Nha đầu thối nói đúng, hơn nữa... bọn ta cũng không bảo vệ được Diệp Phong chu toàn, nếu như ngày đó..."
Nghĩ đến quá khứ, ánh mắt Tiêu Ngọc Hiên lại lộ ra vẻ đau xót.
Dù đã lâu rồi nhưng hắn ta vẫn tự trách mình.
Ở trên đời này hắn ta chỉ có bốn người bạn: nha đầu thối, Diệp Phong, Liễu Nguyệt và Vu Huy.
Nhưng hắn ta lại phải trơ mắt nhìn thấy bạn của mình chết ngay trước mắt mà không thể làm gì được, cảm giác này thật vô cùng khó chịu.
Bầu không khí lại bị bao trùm bởi sự bi thương.
Những người bị đả kích nặng nề nhất bởi cái chết của Diệp Phong chắc chắn là Sở hoàng Sở hậu.
Sở hoàng còn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Sở hậu hàng đêm đều lấy nước mắt rửa mặt, lúc này bà ấy đã giơ tay áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Thấy vậy, Sở hoàng xua tay nói: "Người chết không thể sống lại, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa. Không biết các vị lần này vội vàng đến trạm dịch là có chuyện gì?"
Cố Thanh Hy nghiêm mặt lại, trầm giọng hỏi: "Là thế này, ta muốn hỏi một chút, năm xưa khi Sở hậu sinh con đã sinh ra một hay hai đứa trẻ?"
"Chỉ có một, chính là Phong nhi".
Sở hoàng Sở hậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Có khi nào là song sinh mà Sở hậu không nhớ rõ hay không?"
"Sao Dạ vương phi lại nói vậy?"
"Bởi vì bọn ta tìm được một người giống hệt Diệp Phong".
Cố Thanh Hy vỗ tay, Hoa Khởi La ngay lập tức đi vào cùng với Lược Ảnh đang bị điểm huyệt.
Ngay khi Lược Ảnh bước vào, sắc mặt Sở hoàng Sở hậu biến sắc rõ rệt, ngay lập tức Sở hậu đã bất chấp tất cả mà lao đến.
"Diệp Phong... con là Phong nhi, con còn sống sao?"
Lược Ảnh xưa nay không quen có người tới gần hắn ta.
Nhưng khi Sở hậu chạy đến, không biết vì sao trong lòng hắn ta lại thoáng qua một cảm giác kỳ lạ.
Cái cảm giác kỳ lạ này là điều mà hắn ta chưa từng cảm thấy trước đây.
Bàn tay Sở hậu run rẩy, bà ấy muốn vuốt ve gương mặt hắn ta giống như vuốt ve một món bảo bối quý giá, cứ như thể sợ rằng nếu quá mạnh tay thì sẽ khiến cho bảo bối vỡ mất. Nhưng bà ấy do dự nửa ngày cũng không dám vuốt ve hắn ta, chỉ có khóe mắt không ngừng tuôn rơi nước mắt.
"Tách…"
Những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, nóng như có thể làm bỏng rát cả da thịt.
Bốn mắt nhìn nhau, Sở hậu tựa hồ có ngàn lời muốn nói nhưng lại không thể nói ra.
Cuối cùng không biết bà ấy lấy dũng khí từ đâu mà đột nhiên ôm lấy hắn ta mà khóc nức nở.
Bà ấy tự mình lẩm bẩm: "Phong nhi, Phong nhi của ta, con thật sự đã trở về rồi sao? Mậu hậu sẽ không bao giờ đánh mất con nữa, mẫu hậu sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho con".
Cơ thể Lược Ảnh đột nhiên run lên, đầu óc hắn ta như đông cứng lại, hắn ta để mặc Sở hậu ôm mình thật chặt, bên tai tràn ngập tiếng khóc đau thấu tim gan của Sở hậu.
Đôi mắt của Sở hoàng cũng ửng đỏ lên, ông ta bình tĩnh hơn nhiều so với Sở hậu nhưng cơ thể của ông ta vẫn run rẩy.
"Hắn ta... thật sự là hoàng nhi của trẫm sao?"
Cố Thanh Hy lên tiếng phá vỡ mọi hy vọng của họ.
"Hắn ta không phải là Diệp Phong, hắn ta chỉ là một kẻ giống hệt Diệp Phong mà thôi".
Sở hoàng lảo đảo một chút, sắc mặt tái nhợt, ông ta nói: "Ngươi nói cái gì?"
Chương 580: Một khả năng khác
Hoàng hậu Sở Quốc lưu luyến không nỡ buông Lược Ảnh ra, khẳng định chắc chắn: “Đây là Phong Nhi, mẹ con đồng lòng, ta có thể khẳng định đây chính là Phong Nhi của ta”.
“Người hãy quan sát kỹ lại xem”, Tiêu Vũ Hiên nhắc nhở.
Hoàng hậu Sở Quốc lau nước mắt, không nỡ buông Lược Ảnh ra.
Đến giờ phút này, bà ấy mới nhận ra “Diệp Phong” trước mặt mình hình như có gì đó khác thường.
Hắn ta quá lạnh lùng, toàn thân phát ra khí tức cảnh báo “người khác đừng có lại gần ta”, đôi mắt sáng ngời rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại thấy ánh mắt vô hồn, hệt như một bức tượng gỗ không có suy nghĩ mà chỉ phục tùng mệnh lệnh của người khác.
Tuy Diệp Phong lạnh lùng thật nhưng luôn thân thiện dễ gần, chứ không phải kiểu chỉ muốn tránh xa mọi người như thế này.
Hoàng hậu Sở Quốc run run kéo y phục của Lược Ảnh ra, trên lưng trắng muốt không có bất cứ vết bớt nào, càng không có hình hoa mai chớm nở.
Hoàng hậu Sở Quốc khiếp sợ nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Phong… Phong Nhi của bà ấy có vết bớt.
Hoàng hậu Sở Quốc vội vàng kéo tay Lược Ảnh, lúc nhìn thấy trên tay trái không có bất cứ vết tích nào thì suýt nữa ngất lịm, hoàng đế Sở Quốc liền đỡ lấy thân thể mềm oặt của bà ấy.
“Sao… Sao lại có thể như vậy…”
Cố Thanh Hy nói: “Bởi thế nên ta mới muốn hỏi hoàng hậu, rốt cuộc lúc người sinh con năm xưa đã xảy ra những chuyện gì?”
“Cụ thể… hôm đó ta gặp cướp, lại còn khó sinh, bao nhiêu người bên cạnh đều bị giết hết. Khó khăn lắm ta mới sinh ra được Diệp Phong thì thằng bé lại bị cướp mất”.
“Vậy bà đỡ thì sao?”
“Lúc đó ta mất sức quá nên chìm vào hôn mê, đến khi tỉnh lại thì không thấy bà đỡ đâu nữa, đám người hầu gần như cũng bị thương nặng hoặc chết cả rồi”.
Hoàng hậu Sở Quốc cố gắng nghĩ lại từng chi tiết xảy ra năm xưa, nhưng quả thật bà ấy không thể nào nhớ nổi.
Bà ấy chỉ nhớ một điều, đó là con trai vừa chào đời là đã bị cướp mất.
“Nha đầu xấu xí, cô đang nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ… có khi nào trong lúc hoàng hậu Sở Quốc hôn mê thì đã sinh thêm một đứa con khác không?”
“Chuyện này… sao có thể thế được. Cho dù hôn mê thì một người cũng không thể nào không biết chuyện mình đã sinh con, với cả nếu hôn mê rồi thì sao bà ấy sinh con được chứ?”
“Trên đời này chẳng có chuyện gì là không thể, có một vài loại thuốc có thể khiến người ta sinh con trong lúc đang mê man, hơn nữa còn không để sản phụ nhận biết mảy may điều gì”.
“Có cả loại thuốc đó á?”
“Có chứ, nhưng rất hại thân thể, bình thường người ta sẽ không sử dụng”. Thế nên loại thuốc kia đã thất truyền từ lâu, chắc chắn người bình thường cũng chẳng có để mà dùng.
Hoàng đế Sở Quốc trào dâng hi vọng: “Thế nên… hắn ta rất có thể là đứa con sinh đôi còn lại của trẫm?”
“Chuyện này thì ta không dám khẳng định”. Cố Thanh Hy gần như tin rằng Lược Ảnh chính là anh em song sinh với Diệp Phong.
Nhưng hoàng đế và hoàng hậu Sở Quốc đã phải chịu nỗi đau mất con vài lần, nàng chỉ sợ, lỡ như cho bọn họ hi vọng rồi lại khiến họ thất vọng thì sao họ có thể chịu thấu nỗi đau này nữa đây.
“Con à, con tên gì? Trong nhà còn người thân nào không?”. Hoàng đế Sở Quốc nhẫn nại hỏi.
Lược Ảnh im lặng nhìn ra ngoài cửa, không đáp lời.
Hoàng hậu Sở Quốc liền hỏi: “Con à, con đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại con đâu! Chúng ta chỉ muốn biết năm nay con bao nhiêu tuổi, trong nhà có còn người thân nào hay không thôi”.
Hoa Khởi La nói đại: “Ôi dào, hắn ta chẳng khác nào người câm vậy á, ta hỏi đến cạn sạch nước miếng mà hắn ta cũng chẳng ừ hử lấy một câu, khiến ta tức đến độ chỉ muốn đập cho hắn ta một trận, đúng là câm như hến”.
Hoàng hậu Sở Quốc đỡ Lược Ảnh ngồi xuống, thấy trên người hắn ta có vết thương liền lấy hòm thuốc của mình ra, sau đó đích thân băng bó.
Miệng vẫn thốt lên mấy câu thương tâm: “Chắc hẳn thằng bé chịu khổ nhiều lắm nên mới hình thành nên tính cách này, nếu thằng bé đã không muốn nói thì chúng ta cũng đừng ép buộc thêm nữa”.
Hoa Khởi La ảo não vỗ đầu mình, trợn trắng mắt tỏ vẻ cạn lời: “Ta cứ tưởng Hy tỷ tỷ hiền dịu nhất rồi, không ngờ người còn dịu dàng hơn cả tỷ ấy nữa”.
Hoàng hậu Sở Quốc vén tay áo của Lược Ảnh lên để băng bó cầm máu, không ngờ lại nhìn thấy vô số vết thương giăng chi chít trên tay, đủ mọi loại vết thương tạo ra do kiếm chém, đao đâm, hoặc bị bỏng.
Nhưng vết thương đó có cũ có mới, có vết sẹo khéo phải bị thương chừng mười mấy năm để lại.
Tất cả mọi người đều đồng loạt giật mình, chỉ trừ Cố Thanh Hy.
Trong lúc gấp gáp, hoàng hậu Sở Quốc đã nhấc một tay của Lược Ảnh lên, sau đó kéo y phục phần lưng xuống dưới. Quả nhiên nhìn thấy khắp người hắn ta đều là vết thương, gần như không một nơi nào lành lặn.
Hoa Khởi La che miệng, kinh hãi nói: “Sao lại bị thương đến mức này? Trời ơi… Rốt cuộc đã đau đớn đến mức nào chứ, bao nhiêu nơi đều mưng mủ cả, thế mà cũng không băng bó lại ư?”
Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên vô cùng khó coi.
Hoa Khởi La đắc ý nói: "Hy tỷ tỷ của ta là người tốt nhất trên đời, bất kể ai cũng sẽ đối tốt với nàng, tất nhiên Tiêu lão tướng quân cũng không ngoại lệ".
Cố Thanh Hy nắm chặt tay, trịnh trọng nói: "Lão tướng quân yên tâm, Tiêu Vũ Hiên là huynh đệ của ta, chỉ cần Cố Thanh Hy ta còn sống một ngày thì sẽ không có kẻ nào có thể làm tổn thương hắn".
Một nụ cười nở trên khuôn mặt già nua của Tiêu lão tướng quân, ông ta nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt biết ơn.
Ngay lập tức ông ta ghìm cương ngựa, vừa nói với Tiêu Ngọc Hiên: “Sau này con phải nghe lời Dạ vương phi nhiều hơn, ta về quân doanh trước, lát nữa con trở về một mình đi".
Lời vừa dứt, lão tướng quân đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ánh mắt của Tiêu vũ hiên u ám, ánh mắt như một hồ nước lạnh lẽo, không cảm xúc, không thể đoán được hắn ta đang nghĩ gì.
Một lúc sau mới nghe hắn ta trịnh trọng nói với Cố Thanh Hy: "Nha đầu thối, cô có biết chỉ cần là người nào hay chuyện gì cô quan tâm thì cho dù ta có ghét hay không thì ta cũng đều để ý. Ta không biết giữa cô và cha ta có bí mật gì, ta chỉ hy vọng cô sẽ không làm tổn thương cha ta".
Sắc mặt Cố Thanh Hy hơi thay đổi, tim đập nhanh hơn một chút.
Nàng quen biết Tiêu Ngọc Hiên lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta nghiêm túc nói chuyện với nàng.
Con người nghiêm túc này hoàn toàn khác với Tiêu Vũ Hiên mà nàng biết.
Lúc này nàng thật sự muốn cẩn thận đánh giá hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên đã khôi phục lại bộ dạng vô tư ban đầu, hắn cầm chiếc quạt lười biếng lắc lắ rồi cười nói: "Ta chỉ đùa với cô thôi, sao cô có thể làm tổn thương cha ta được chứ?"
"Ngươi dựa vào đâu mà tin tưởng ta như vậy?"
"Bởi vì cô là nha đầu thối của ta, trên đời này ai cũng có thể làm tổn thương cha ta, chỉ duy nhất cô là không có khả năng đó. Đi thôi, chúng ta đến Túy Xuân Lâu uống rượu đi".
Cố Thanh Hy đột nhiên cảm thấy đau nhói trong tim.
Trên đời này ai cũng có thể làm tổn thương cha ta, chỉ duy nhất cô là không có khả năng đó.
Tiêu Vũ Hiên... tin tưởng nàng nhiều đến vậy sao?
"Túy Xuân Lâu? Có rượu ngon không? Có món ngon không? Hy tỷ tỷ, ta muốn ăn", Hoa Khởi La không biết gì cho nên vừa nghe thấy có đồ ăn cùng rượu ngon thì liền kích động.
Đột nhiên, có một luồng khí lạnh và một luồng sát khí quét về phía Cố Thanh Hy.
Mọi người đều kinh hãi.
Đặc biệt là Hoa Khởi La và Tiêu Vũ Hiên.
Kiếm ảnh cực nhanh.
Đao ảnh cũng cực nhanh.
Họ ở rất gần Cố Thanh Hy nhưng không hề nhận ra sát khí quét tới.
Tốc độ nhanh như vậy, bọn họ muốn ngăn cản cũng không được.
Cố Thanh Hy cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn đao kiếm đâm vào bộ phận trí mạng của mình, khóe miệng nở một nụ cười.
Khi mấy người Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp nhận ra thì đã thấy một luồng ám khí bắn ra đánh chệch hướng đao kiếm.
Ngay lập tức, một bóng đen lao ra chiến đấu với tên sát thủ.
Cả hai đều mặc đồ đen, đối chiến vô cùng tàn nhẫn, tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Trong lúc nhất thời không ai nhìn ra bọn họ là ai, cũng không ai nhìn ra chiêu thức, chỉ có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm chói tai.
Tiêu Vũ Hiên cả kinh nói.
"Nha đầu thối, kẻ ám sát cô là ai vậy, cô lại đắc tội với ai rồi sao? Người vừa ra tay cứu cô có phải là Phù Quang hay không?"
Hoa Khởi La vô cùng tức giận, lập tức tham chiến.
"Là kẻ không biết trời cao đất dày vô liêm sĩ nào dám ám sát Hy tỷ tỷ của ta, xem ta giáo huấn người thế nào!"
"Bang bang bang..."
Ba người càng đánh càng xa, chỉ có mặt đất đang không ngừng rung chuyển, quang cảnh xung quanh đều trở nên xơ xác tiêu điều.
Tiêu Vũ Hiên cũng muốn đuổi theo nhưng Cố Thanh Hy đã tóm lấy hắn ta rồi ngồi xuống dưới gốc cây trúc, lấy ra một túi thức ăn đưa cho Tiêu Vũ Hiên một ít.
Nàng nói: "Có bọn họ là đủ rồi, ngươi còn tham gia náo nhiệt làm gì, mau ăn đi, ăn xong còn phải làm chuyện khác".
"Kẻ vừa nãy là ai? Nha đầu thối, kẻ đó võ công cao cường ra tay hung hãn, tuyệt đối không phải là sát thủ bình thường. Cô lại khiêu khích phải ai rồi?"
"Làm sao ta biết mình đã đắc tội ai chứ? Là hắn ta tự nhiên xuất hiện, lần trước khi ta ở vùng đất Cực Bắc thì hắn ta suýt chút nữa đã lấy mạng ta rồi".
"Vùng đất Cực Bắc? Hắn truy đuổi cô từ vùng đất Cực Bắc tới đây sao? Sao ta chưa từng nghe cô nói đến chuyện này?"
Tiêu Vũ Hiên không giấu được sự lo lắng.
Nếu như hắn ta không nhìn nhầm thì thực lực của sát thủ áo đen kia chắc chắn đã sắp đạt tới cấp năm.
Cấp năm... đáng sợ đến thế nào... trên đời chắc chắn không có mấy người là đối thủ của hắn ta.
Chương 577: Song sinh?
Hơn nữa tốc độ xuất kiếm của kẻ kia thực sự kinh người, hắn ta đứng bên cạnh Cố Thanh Hy nhưng hắn ta cảm thấy toàn thân như đông cứng lại, đối mặt với đôi đao kiếm đó hắn ta rõ ràng không có khả năng phản kháng.
Trong khi ăn vặt, Cố Thanh Hy trả lời: "Có rất nhiều người muốn giết ta, những cũng phải xem bọn chúng có bản lĩnh đó hay không?"
Nàng cười lạnh một tiếng.
Đây không phải là vùng đất Cực Bắc.
Ở đây không chỉ có người của nàng âm thầm bảo vệ mà còn có người của Dạ Mặc Uyên luôn theo sát và bảo vệ nàng.
Người bình thường muốn giết nàng còn phải cân nhắc thực lực của mình.
Tiêu Vũ Hiên dở khóc dở cười.
"Cô cứ ở đây nhàn nhã, ta thật sự cảm thấy Phù Quang không phải là đối thủ của hắn".
"Phù Quang quả thực không phải là đối thủ của hắn ta, nhưng không phải vẫn còn Khởi La muội muội và người của Dạ vương phủ sao?"
Nói xong Cố Thanh Hy liếc nhìn hắn ta, nở một nụ cười trêu chọc: "Hay là ngươi đang muốn luận võ với sát thủ kia?"
"Cô đùa à? Hắn là cao thủ cấp năm, ta phóng qua đó để biến thành thịt vụn hay sao?"
"Vậy ngươi ngồi đây kích động làm gì chứ?"
"Được rồi, xem như ta quan tâm vô ích đi".
Tiêu Vũ Hiên cắn một miếng lương khô thật mạnh, lắng nghe âm thanh của trận chiến khốc liệt từ bên kia không ngừng truyền đến.
Hắn ta rất muốn đi xem nhưng lại ngại mặt mũi.
Không biết đã qua bao lâu, Hoa Khởi La cùng Phù Quang cuối cùng đã áp giải tên sát thủ bị điểm huyệt đến trước mặt Cố Thanh Hy.
Hoa Khởi La thở hổn hển nói: "Hy tỷ tỷ, ta đã bắt được người đến đây rồi, kẻ này võ công cao cường, ta và ám vệ của tỷ hai người liên thủ cũng bắt không được hắn ta. Cũng may sau đó có một nhóm người khác đến giúp đỡ cho nên mới bắt được".
Mọi người nhìn về phía sát thủ áo đen.
Hắn ta không quá lớn tuổi, chỉ khoảng trên dưới hai mươi, dáng người mảnh khảnh, phong thái lạnh lùng, ngay cả khi bị bắt thì tư thế của hắn vẫn thẳng lưng như tùng như trúc.
Đôi mắt hắn không biểu lộ chút biểu cảm nào, hoàn toàn không có thái độ oán hận hay cầu xin tha thứ.
Vóc dáng của hắn rất tốt.
Tiêu Vũ Hiên tấm tắc nói: "Quả thật nhìn không ra, đúng là tuổi trẻ tài cao, để ta xem ngươi còn ra vẻ lang sói được nữa không!"
Nàng đưa tay lột miếng vải đen che mặt hắn, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Hoa Khởi La vô cùng kinh ngạc.
Phù Quang và Tiêu Vũ Hiên cũng kinh hãi.
Đặc biệt là Tiêu Ngọc Hiên, hắn ta biến sắc, khiếp sợ nói: "Diệp Phong, tại sao lại là ngươi..."
Thiếu niên áo đen trầm mặc không đáp.
Cố Thanh Hy liền lên tiếng.
"Hắn không phải Diệp Phong, hắn là Lược Ảnh... trên thân đao kiếm có khắc tên của hắn ta".
Mọi người đồng loạt nhìn vào thanh kiếm của hắn ta.
Một đao một kiếm có lưỡi cực mỏng sắc, chém sắt như chém bùn, dưới ánh mặt trời còn lộ ra hàn ý cùng sát khí, nếu như bọn họ đoán không sai thì một đao một kiếm này đã nhiễm không ít máu tươi.
Trên đao kiếm đều có khắc 2 chữ Lược Ảnh.
Lược Ảnh...
Tên của hắn ta là Lược Ảnh?
Tốc độ của hắn ta thực sự đáng kinh ngạc, cái tên này quả thật phù hợp với hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên vẫn không thể chấp nhận, liền đưa mắt xem xét hắn ta một lần nữa.
"Ngươi thật sự không phải là Diệp Phong sao? Nếu ngươi không phải Diệp Phong thì sao ngươi lại giống hắn ta như vậy? Song sinh? Không phải Sở hoàng Sở hậu chỉ sinh một mình Diệp Phong thôi hay sao, ta chưa từng nghe nói bọn họ có một cặp song sinh".
Cố Thanh Hy cau mày.
Đây là chuyện mà nàng không ngờ tới.
"Chẳng lẽ Sở hậu sinh đôi mà cũng không biết?", Cố Thanh Hy nói.
Hoa Khởi La không chút nghĩ ngợi, trực tiếp bác bỏ: "Làm sao có thể, Sở hậu là sản phụ, cho dù có hồ đồ cỡ nào cũng không thể không biết chính mình sinh hạ một hay hai đứa trẻ".
"Chuyện đó cũng chưa chắc. Lúc đó tình huống nguy cấp, hơn nữa Sở hậu lại khó sinh, mọi việc đều có thể xảy ra".
Nàng thật sự không tin trên đời lại có hai người hoàn toàn giống nhau mà không có lý do.
Hẳn là không thể chịu đựng được cái chết bi thảm của Diệp Phong ở núi Hồ Lô Huyết mà Tiêu Vũ Hiên mới hy vọng rằng hắn ta là Diệp Phong.
Vì vậy Tiêu Vũ Hiên mới kéo tay hắn ta kiểm tra cẩn thận, một lúc sau liền thất vọng.
Chương 578: Tìm người mở nút
Tay của Diệp Phong bị người ta đánh gãy, xương cốt đều biến dạng, đặc biệt tay trái không thể dùng chút lực nào, còn người này mặc dù trên người có nhiều vết thương nhưng xương cốt vẫn nguyên vẹn, hơn nữa lại còn thuận tay trái.
Nghĩ đến thuận tay trái, Tiêu Vũ Hiên lại đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó rồi nói: "Viện trưởng của học viên hoàng gia là ngươi giết phải không? Sau đó đổ tội cho Diệp Phong?"
"Tại sao ngươi không trả lời, ta hỏi ngươi, viện trưởng rốt cuộc có phải là do ngươi giết hay không? Diệp Phong với ngươi có thù oán gì mà ngươi lại phải hại hắn ta như vậy?"
Lược Ảnh chỉ lặng lẽ đứng đó, đôi mắt tối đen của hắn ta không vui cũng không buồn, chỉ nhìn thẳng vào khoảng không mà không có bất kỳ sự cầu xin nào, dường như không nghe thấy những lời nói của Tiêu Vũ Hiên.
Tiêu Vũ Hiên tức giận đến mức muốn tát chết hắn ta, nhưng nhìn thấy khuôn mặt giống Diệp Phong của hắn ta thì Tiêu Vũ Hiên lại không làm được.
Tên khốn này có khuôn mặt giống Diệp Phong nhưng tâm địa lại tàn ác, hết lần này đến lần khác đuổi giết nha đầu thối, hơn nữa còn giết không biết bao nhiêu người tốt trong học viện.
Diệp Phong đã bị hắn ta hại thảm.
Hoa Khởi La huơ huơ tay trước mặt Lược Ảnh, do dự hỏi: "Chẳng lẽ hắn ta bị câm điếc nên không trả lời được?"
Cố Thanh Hy ăn hết miếng lương khô cuối cùng rồi đứng dậy, phủi phủi y phục rồi nhàn nhạt nói: "Hắn ta không câm điếc, chỉ là hắn ta không thích nói chuyện mà thôi".
"A... kẻ này thật kỳ quái. Này, bổn cô nương hỏi ngươi, tại sao ngươi lại muốn giết Hy tỷ tỷ của ta, là kẻ nào phái ngươi đến giết tỷ ấy?"
im lặng…
Ngoại trừ tiếng lá cây xào xạc thì không có bất cứ âm thanh nào phát ra.
"Này, ngươi bị điếc sao? Ta hỏi ngươi tại sao ngươi lại đuổi giết Hy tỷ tỷ? Nếu như ngươi không trả lời thì ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ".
Lại là sự im lặng, Lược Ảnh như người gỗ, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Hoa Khởi La.
Phù Quang cau mày xen vào: "Chủ nhân, hay là để thuộc hạ bắt hắn ta về thẩm tra, buộc hắn ta phải khai ra chủ mưu đằng sau!"
Cố Thanh Hy đưa tay nhéo khuôn mặt thanh tú non nớt của hắn ta rồi cười nói: "Cho dù ngươi có đánh chết hắn ta thì hắn ta cũng sẽ không hé răng nửa lời".
Phù Quang đỏ mặt, có chút xấu hổ, hắn ta muốn gạt tay Cố Thanh Hy ra nhưng lại quá ngượng ngùng.
Cuối cùng hắn ta chỉ có thể nhanh chóng lui về phía sau một bước, ngượng ngùng nói: "Nếu chủ nhân không có việc gì nữa vậy thì thuộc hạ đi trước".
Không đợi Cố Thanh Hy đáp lại, Phù Quang đã biến mất.
"Hy tỷ tỷ, hắn ta không chịu nói chuyện, phải làm sao bây giờ? Cũng không thể thả hắn ta đi được".
"Không phải Tiểu Lộ nói Ma chủ đã mang Sở hậu an toàn rời khỏi Thiên Phần tộc sao, chúng ta không biết hắn cùng Diệp Phong có quan hệ như thế nào nhưng có lẽ Sở hoàng Sở hậu biết".
"Vậy ý của cô là bây giờ chúng ta đi tìm Sở hậu sao?"
"Đúng vậy, vừa hay Sở hoàng Sở hậu còn đang ở Dạ quốc, chúng ta không cần phải đến Sở quốc để tìm bọn họ".
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi mau”, Tiêu Vũ Hiên ngay lập tức kéo Lược Ảnh bị điểm huyệt lên ngựa, sau đó nhìn mấy người Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy lấy lòng cười nói: "Khởi La muội muội, muội là một tiểu cô nương mà lúc nào cũng phải theo ta chịu cảnh màn trời chiếu đất, ta nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng, chi bằng muội trở về Dạ vương phủ chờ ta, ta xử lý xong việc rồi sẽ về Dạ vương phủ tìm muội".
Hoa Khởi La xua tay nói: "Ôi trời, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Hoa Khởi La ta cũng không phải là một nữ nhân yếu đuối. Hy tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng, chỉ cần có ta ở đây thì ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương tỷ, kẻ này cũng đừng mơ tưởng tiếp tục động tới tỷ".
"Muội nói xem, đã lâu như vậy muội chưa trở về, Bạch tỷ tỷ nhất định rất lo lắng, hay là muội trở về báo tin an toàn trước sau đó mới quay lại tìm ta".
“Hy tỷ tỷ quan trọng hơn, Bạch tỷ tỷ có cách tìm người của tỷ ấy, tỷ ấy sẽ tìm được ta thôi, Hy tỷ tỷ không cần lo lắng. Ta nhất định sẽ bảo vệ tỷ thật tốt trước khi Bạch tỷ tỷ tìm được tỷ".
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười nói: "Ta thật sự cảm ơn muội".
Nàng rất muốn tách Hoa Khởi La ra, nhưng tiểu cô nương này cứ giống như keo dán dính chặt lấy nàng, nàng làm cách nào cũng không thể dứt ra được, chỉ có thể tiếp tục dẫn nàng ta theo.
Sau khi cưỡi ngựa hết nửa ngày thì bọn họ cũng đã đến trạm dịch Sở quốc.
Chương 579: Hi vọng không thật
Bởi vì có lệnh bài của Sở hậu cho nên mấy người Cố Thanh Hy rất dễ dàng gặp Sở hậu.
Trong sảnh chính của dịch trạm, Sở hậu tràn đầy niềm vui, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Thanh Hy hỏi han ân cần.
Trên gương mặt Tiêu Vũ Hiên luôn nở một nụ cười yếu ớt.
Diệp Phong là huynh đệ của hắn ta, Diệp Phong không may chết thảm, hắn ta cũng sẽ đối xử với Sở hoàng Sở hậu như đối xử với cha mẹ của mình.
Sở hoàng không mặc long bào mà chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, cho dù là một bộ y phục đơn giản nhưng vẫn toát ra khí chất tôn quý uy nghiêm, bất khả xâm phạm.
Loại khí phách uy nghiêm này chỉ có những người đã đứng trên đỉnh cao trong một thời gian dài mới có thể toát ra được.
Sở hoàng cúi đầu, bói ra lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng: "Hai vị đều là ân nhân của phu thê ta, các vị không chỉ là bạn của Diệp Phong, mà còn là ân nhân cứu mạng của Diệp Phong và Vân Nhi. Ân tình của hai vị cho dù ta có cố gắng cách mấy cũng khó có thể đền đáp được".
Tiêu Vũ Hiên và Cố Thanh Hy đều hoảng sợ, nhanh chóng đỡ Sở hoàng đứng thẳng dậy.
"Bệ hạ, bọn ta sẽ tổn thọ mất. Như ngài đã nói, Diệp Phong là bạn của bọn ta, vì bạn bè, vì cha mẹ của hạn bè, có làm bất cứ chuyện gì cũng xứng đáng".
"Nha đầu thối nói đúng, hơn nữa... bọn ta cũng không bảo vệ được Diệp Phong chu toàn, nếu như ngày đó..."
Nghĩ đến quá khứ, ánh mắt Tiêu Ngọc Hiên lại lộ ra vẻ đau xót.
Dù đã lâu rồi nhưng hắn ta vẫn tự trách mình.
Ở trên đời này hắn ta chỉ có bốn người bạn: nha đầu thối, Diệp Phong, Liễu Nguyệt và Vu Huy.
Nhưng hắn ta lại phải trơ mắt nhìn thấy bạn của mình chết ngay trước mắt mà không thể làm gì được, cảm giác này thật vô cùng khó chịu.
Bầu không khí lại bị bao trùm bởi sự bi thương.
Những người bị đả kích nặng nề nhất bởi cái chết của Diệp Phong chắc chắn là Sở hoàng Sở hậu.
Sở hoàng còn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Sở hậu hàng đêm đều lấy nước mắt rửa mặt, lúc này bà ấy đã giơ tay áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Thấy vậy, Sở hoàng xua tay nói: "Người chết không thể sống lại, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa. Không biết các vị lần này vội vàng đến trạm dịch là có chuyện gì?"
Cố Thanh Hy nghiêm mặt lại, trầm giọng hỏi: "Là thế này, ta muốn hỏi một chút, năm xưa khi Sở hậu sinh con đã sinh ra một hay hai đứa trẻ?"
"Chỉ có một, chính là Phong nhi".
Sở hoàng Sở hậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Có khi nào là song sinh mà Sở hậu không nhớ rõ hay không?"
"Sao Dạ vương phi lại nói vậy?"
"Bởi vì bọn ta tìm được một người giống hệt Diệp Phong".
Cố Thanh Hy vỗ tay, Hoa Khởi La ngay lập tức đi vào cùng với Lược Ảnh đang bị điểm huyệt.
Ngay khi Lược Ảnh bước vào, sắc mặt Sở hoàng Sở hậu biến sắc rõ rệt, ngay lập tức Sở hậu đã bất chấp tất cả mà lao đến.
"Diệp Phong... con là Phong nhi, con còn sống sao?"
Lược Ảnh xưa nay không quen có người tới gần hắn ta.
Nhưng khi Sở hậu chạy đến, không biết vì sao trong lòng hắn ta lại thoáng qua một cảm giác kỳ lạ.
Cái cảm giác kỳ lạ này là điều mà hắn ta chưa từng cảm thấy trước đây.
Bàn tay Sở hậu run rẩy, bà ấy muốn vuốt ve gương mặt hắn ta giống như vuốt ve một món bảo bối quý giá, cứ như thể sợ rằng nếu quá mạnh tay thì sẽ khiến cho bảo bối vỡ mất. Nhưng bà ấy do dự nửa ngày cũng không dám vuốt ve hắn ta, chỉ có khóe mắt không ngừng tuôn rơi nước mắt.
"Tách…"
Những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, nóng như có thể làm bỏng rát cả da thịt.
Bốn mắt nhìn nhau, Sở hậu tựa hồ có ngàn lời muốn nói nhưng lại không thể nói ra.
Cuối cùng không biết bà ấy lấy dũng khí từ đâu mà đột nhiên ôm lấy hắn ta mà khóc nức nở.
Bà ấy tự mình lẩm bẩm: "Phong nhi, Phong nhi của ta, con thật sự đã trở về rồi sao? Mậu hậu sẽ không bao giờ đánh mất con nữa, mẫu hậu sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho con".
Cơ thể Lược Ảnh đột nhiên run lên, đầu óc hắn ta như đông cứng lại, hắn ta để mặc Sở hậu ôm mình thật chặt, bên tai tràn ngập tiếng khóc đau thấu tim gan của Sở hậu.
Đôi mắt của Sở hoàng cũng ửng đỏ lên, ông ta bình tĩnh hơn nhiều so với Sở hậu nhưng cơ thể của ông ta vẫn run rẩy.
"Hắn ta... thật sự là hoàng nhi của trẫm sao?"
Cố Thanh Hy lên tiếng phá vỡ mọi hy vọng của họ.
"Hắn ta không phải là Diệp Phong, hắn ta chỉ là một kẻ giống hệt Diệp Phong mà thôi".
Sở hoàng lảo đảo một chút, sắc mặt tái nhợt, ông ta nói: "Ngươi nói cái gì?"
Chương 580: Một khả năng khác
Hoàng hậu Sở Quốc lưu luyến không nỡ buông Lược Ảnh ra, khẳng định chắc chắn: “Đây là Phong Nhi, mẹ con đồng lòng, ta có thể khẳng định đây chính là Phong Nhi của ta”.
“Người hãy quan sát kỹ lại xem”, Tiêu Vũ Hiên nhắc nhở.
Hoàng hậu Sở Quốc lau nước mắt, không nỡ buông Lược Ảnh ra.
Đến giờ phút này, bà ấy mới nhận ra “Diệp Phong” trước mặt mình hình như có gì đó khác thường.
Hắn ta quá lạnh lùng, toàn thân phát ra khí tức cảnh báo “người khác đừng có lại gần ta”, đôi mắt sáng ngời rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại thấy ánh mắt vô hồn, hệt như một bức tượng gỗ không có suy nghĩ mà chỉ phục tùng mệnh lệnh của người khác.
Tuy Diệp Phong lạnh lùng thật nhưng luôn thân thiện dễ gần, chứ không phải kiểu chỉ muốn tránh xa mọi người như thế này.
Hoàng hậu Sở Quốc run run kéo y phục của Lược Ảnh ra, trên lưng trắng muốt không có bất cứ vết bớt nào, càng không có hình hoa mai chớm nở.
Hoàng hậu Sở Quốc khiếp sợ nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Phong… Phong Nhi của bà ấy có vết bớt.
Hoàng hậu Sở Quốc vội vàng kéo tay Lược Ảnh, lúc nhìn thấy trên tay trái không có bất cứ vết tích nào thì suýt nữa ngất lịm, hoàng đế Sở Quốc liền đỡ lấy thân thể mềm oặt của bà ấy.
“Sao… Sao lại có thể như vậy…”
Cố Thanh Hy nói: “Bởi thế nên ta mới muốn hỏi hoàng hậu, rốt cuộc lúc người sinh con năm xưa đã xảy ra những chuyện gì?”
“Cụ thể… hôm đó ta gặp cướp, lại còn khó sinh, bao nhiêu người bên cạnh đều bị giết hết. Khó khăn lắm ta mới sinh ra được Diệp Phong thì thằng bé lại bị cướp mất”.
“Vậy bà đỡ thì sao?”
“Lúc đó ta mất sức quá nên chìm vào hôn mê, đến khi tỉnh lại thì không thấy bà đỡ đâu nữa, đám người hầu gần như cũng bị thương nặng hoặc chết cả rồi”.
Hoàng hậu Sở Quốc cố gắng nghĩ lại từng chi tiết xảy ra năm xưa, nhưng quả thật bà ấy không thể nào nhớ nổi.
Bà ấy chỉ nhớ một điều, đó là con trai vừa chào đời là đã bị cướp mất.
“Nha đầu xấu xí, cô đang nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ… có khi nào trong lúc hoàng hậu Sở Quốc hôn mê thì đã sinh thêm một đứa con khác không?”
“Chuyện này… sao có thể thế được. Cho dù hôn mê thì một người cũng không thể nào không biết chuyện mình đã sinh con, với cả nếu hôn mê rồi thì sao bà ấy sinh con được chứ?”
“Trên đời này chẳng có chuyện gì là không thể, có một vài loại thuốc có thể khiến người ta sinh con trong lúc đang mê man, hơn nữa còn không để sản phụ nhận biết mảy may điều gì”.
“Có cả loại thuốc đó á?”
“Có chứ, nhưng rất hại thân thể, bình thường người ta sẽ không sử dụng”. Thế nên loại thuốc kia đã thất truyền từ lâu, chắc chắn người bình thường cũng chẳng có để mà dùng.
Hoàng đế Sở Quốc trào dâng hi vọng: “Thế nên… hắn ta rất có thể là đứa con sinh đôi còn lại của trẫm?”
“Chuyện này thì ta không dám khẳng định”. Cố Thanh Hy gần như tin rằng Lược Ảnh chính là anh em song sinh với Diệp Phong.
Nhưng hoàng đế và hoàng hậu Sở Quốc đã phải chịu nỗi đau mất con vài lần, nàng chỉ sợ, lỡ như cho bọn họ hi vọng rồi lại khiến họ thất vọng thì sao họ có thể chịu thấu nỗi đau này nữa đây.
“Con à, con tên gì? Trong nhà còn người thân nào không?”. Hoàng đế Sở Quốc nhẫn nại hỏi.
Lược Ảnh im lặng nhìn ra ngoài cửa, không đáp lời.
Hoàng hậu Sở Quốc liền hỏi: “Con à, con đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại con đâu! Chúng ta chỉ muốn biết năm nay con bao nhiêu tuổi, trong nhà có còn người thân nào hay không thôi”.
Hoa Khởi La nói đại: “Ôi dào, hắn ta chẳng khác nào người câm vậy á, ta hỏi đến cạn sạch nước miếng mà hắn ta cũng chẳng ừ hử lấy một câu, khiến ta tức đến độ chỉ muốn đập cho hắn ta một trận, đúng là câm như hến”.
Hoàng hậu Sở Quốc đỡ Lược Ảnh ngồi xuống, thấy trên người hắn ta có vết thương liền lấy hòm thuốc của mình ra, sau đó đích thân băng bó.
Miệng vẫn thốt lên mấy câu thương tâm: “Chắc hẳn thằng bé chịu khổ nhiều lắm nên mới hình thành nên tính cách này, nếu thằng bé đã không muốn nói thì chúng ta cũng đừng ép buộc thêm nữa”.
Hoa Khởi La ảo não vỗ đầu mình, trợn trắng mắt tỏ vẻ cạn lời: “Ta cứ tưởng Hy tỷ tỷ hiền dịu nhất rồi, không ngờ người còn dịu dàng hơn cả tỷ ấy nữa”.
Hoàng hậu Sở Quốc vén tay áo của Lược Ảnh lên để băng bó cầm máu, không ngờ lại nhìn thấy vô số vết thương giăng chi chít trên tay, đủ mọi loại vết thương tạo ra do kiếm chém, đao đâm, hoặc bị bỏng.
Nhưng vết thương đó có cũ có mới, có vết sẹo khéo phải bị thương chừng mười mấy năm để lại.
Tất cả mọi người đều đồng loạt giật mình, chỉ trừ Cố Thanh Hy.
Trong lúc gấp gáp, hoàng hậu Sở Quốc đã nhấc một tay của Lược Ảnh lên, sau đó kéo y phục phần lưng xuống dưới. Quả nhiên nhìn thấy khắp người hắn ta đều là vết thương, gần như không một nơi nào lành lặn.
Hoa Khởi La che miệng, kinh hãi nói: “Sao lại bị thương đến mức này? Trời ơi… Rốt cuộc đã đau đớn đến mức nào chứ, bao nhiêu nơi đều mưng mủ cả, thế mà cũng không băng bó lại ư?”
Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên vô cùng khó coi.