Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101: Vết sẹo đan xen
Gương mặt kiêu ngạo của Tiêu Vũ Hiên hiện lên vẻ nghi ngờ, cũng hạ giọng trả lời: “Ta cũng nghi ngờ như vậy”.
“Vậy chúng ta có cần xác nhận xem không?”
“Xác nhận thế nào?”
“Hôm qua không phải hắn ta cũng bị nhém rất nhiều nhát sao? Ta nhớ trên cánh tay hắn ta có một vết chém, kéo áo hắn ta ra?”
“Nhiều người như vậy, bị nhìn thấy không hay lắm”.
Cố Thanh Hy gõ đầu hắn: “Nghĩ cái gì thế, ta nói là vén tay áo hắn ta lên”.
“Đau đau đau, hôm qua đầu ta bị đập vào vách tường, đến bây giờ vẫn còn sưng, cô có thể nhẹ tay chút không?”
Khả năng đánh đàn luôn là niềm kiêu hãnh của Cố Sơ Vân, đại hội đấu văn nàng ta không đi, trong lòng nàng ta luôn nung nấu một ngọn lửa.
Lần này, mỗi học trò đều phải lên đàn một khúc, nàng ta vô cùng tự tin, quyết tâm phải làm mọi người kinh ngạc.
Quả nhiên, mọi người đều nghe đến say mê.
Trong khi đó, Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên lại thì thầm to nhỏ, Cố Sơ Vân không vui, âm điệu cũng lệch đi.
Trong lúc mọi người đang nghe say sưa, Cố Thanh Hy bỗng nhiên tiến tới phía trước, vén tay áo của Diệp Phong lên. Không biết là nàng dùng sức quá mạnh hay là áo của Diệp Phong quá tệ, chỉ động tác vén ống tay áo lên thôi mà cả ống tay áo đã bị nàng xé xuống.
Cánh tay của Diệp Phong lộ ra trước mặt mọi người.
Không có vết đao chém mới, nhưng lại có không ít vết roi, vết sắt nung, vết kiếm ngang dọc đan xen. Cả cánh tay dường như không có chỗ nào lành lặn, vết thương mới cũ hòa lẫn với nhau, vô cùng đáng sợ.
Diệp Phong kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, mau chóng kéo một góc áo che cánh tay đầy vết thương kia lại.
Tốc độ của hắn ta rất nhanh, nhưng Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đã nhìn thấy hết toàn bộ.
Đầu óc hai người họ ầm một tiếng, suýt chút nữa chết đứng.
Cánh tay của Diệp Phong vậy là sao?
Sao lại nhiều vết thương như vậy?
Động tĩnh của bọn họ thu hút sự chú ý của mọi người, đám đông sững sờ nhìn Cố Thanh Hy cầm tay áo của Diệp Phong trong tay, hồi lâu vẫn không có phản ứng gì.
Dung phu tử phẫn nộ hỏi: “Cố Thanh Hy, cô đang làm gì vậy hả?”
Thấy trong mắt ông ta lóe lên tia sáng kỳ lạ, Cố Thanh Hy vội vàng vứt tay áo đi, giải thích: “Mọi người hiểu lầm rồi, không phải ta lột áo của Diệp Phong, ta… ta chỉ không cẩn thận xé rách mà thôi”.
Cố Thanh Hy không nói còn đỡ, nàng ta vừa nói như vậy, mọi người càng thêm nghi ngờ.
Nghe nói Cố tam tiểu thư nhìn thấy ai đẹp trai là mắt lại sáng lên. Chẳng lẽ nàng ưng ý Diệp Phong, không đợi được nữa muốn làm này nọ…
Cho nên, trong lúc đang lên lớp lại làm ra chuyện bất lịch sự như vậy?
Má ơi.
Cố tam tiểu thư cũng to gan thật.
Nhìn lại Diệp Phong dáng người gầy gò, mặt mũi thanh tú, đừng nói là bên thụ động chứ?
“Cô… Cô đúng là hoang đường, tan lớp chạy quanh học viện hai mươi vòng cho ta”.
“Cái gì… Lại phạt chạy?”
Có lầm không đó? Hôm qua nàng vừa mới bị phạt chạy kia mà!
Hơn nữa, trong lúc chịu phạt, nàng còn gặp phải sát thủ, có thể suy xét tới an toàn tính mạng của nàng một chút được không?
“Phu tử, bây giờ là Thượng Quan phu tử giảng chính”, Cố Thanh Hy nhắc nhở.
Một phu tử dự thính hình như quản hơi rộng rồi đấy.
Nhưng Thượng Quan phu tử chậm rãi sửa sang lại chiếc áo trắng như tuyết của mình, cười nói: “Lên lớp không nghiêm túc nghe giảng, lại còn trêu đùa bạn học, hành vi này trái với thánh đức, phạt chạy bốn mươi vòng đi!”
Bốn… bốn mươi vòng?
Gấp đôi luôn?
Cố Thanh Hy suýt chút nữa bùng nổ.
Nàng quên mất bề ngoài Thượng Quan Sở trông điềm đạm dễ mến, nhưng thực chất lại là một kẻ tiểu nhân đầy gian trá.
“Phu tử, học trò xin phép đi thay áo”, sắc mặt Diệp Phong hơi tái, có chút khó coi.
“Đi đi!”
Cố Thanh Hy cũng giơ tay: “Phu tử, áo của ta cũng bị rách mất rồi, ta cũng muốn đi thay áo”.
“Không được”.
Má!
Thượng Quan Sở này, thật là thiên vị quá!
Mọi người trong học viện cùng cười đùa.
“Xem bộ dạng sốt sắng của Cố tam tiểu thư đi, lại còn muốn xem trộm Diệp Phong thay áo, haizz, uổng cho ta mấy hôm trước còn sùng bái nàng ta như vậy”.
“Còn không phải sao, tài văn của nàng ta đúng là rất tốt, nhưng con người này nhìn thế nào cũng chẳng đáng tin cậy”.
“Ta cảm thấy ta bị lừa rồi, ta còn nghi ngờ những bài thơ đó có phải do nàng ta sáng tác hay không”.
“Một cô nương chưa xuất giá, không những xé áo của đàn ông xuống, mà còn muốn đi nhìn trộm đàn ông thay áo. Đúng là không biết xấu hổ!”
Tiêu Vũ Hiên tức giận nói: “Nói gì đấy! Có giỏi thì nói lại một lần nữa ta xem!”
Cố Thanh Hy cạn lời.
Nàng làm gì muốn đi nhìn trộm Diệp Phong thay áo.
Nàng chỉ muốn xác định xem hắn ta có phải là thiếu niên đó hay không thôi.
“Thái Hậu nương nương giá đáo”.
Mọi người kinh ngạc.
Sao Thái Hậu lại đến đây?
Thượng Quan Sở dẫn đầu mọi người cùng nhau hành lễ: “Bái kiến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
“Bình thân”.
Thái Hậu mặc áo gấm phượng bào, đi tới trong vòng vây của nhiều người. Đương Đương công chúa chạy tới, kéo cánh tay bà ta, vui mừng hỏi: “Mẫu hậu, sao người lại tới đây, người tới thăm con sao?”.
Thái Hậu khẽ gật đầu, xoa đầu nàng ta.
Thương Quan Sở lên tiếng hỏi: “Không biết Thái Hậu đại giá quang lâm có chuyện gì sao?”
Thái Hậu nhìn về phía Cố Thanh Hy, trên mặt nở nụ cười không đến được đáy mắt: “Bản cung đến tìm Cố tam tiểu thư”.
“Cố tam tiểu thư, mảnh ngọc Nguyệt Nha là di vật của tiên hoàng để lại cho Đương Đương công chúa, có ý nghĩa rất lớn đối với hai mẹ con ta, cho nên… Cố tam tiểu thư, ngươi cứ ra điều kiện, chỉ cần bản cung có thể làm được thì nhất định sẽ làm”.
“Thái Hậu muốn trao đổi ngọc Nguyệt Nha với ta sao?”
Cố Thanh Hy mỉm cười nhàn nhạt.
Nàng dám bảo đảm, trong đám thích khách hôm qua ám sát nàng ít nhất có một nhóm là của Thái Hậu.
Bởi vì không cướp được ngọc Nguyệt Nha, cho nên mới dùng lợi ích trao đổi với nàng.
Thái Hậu mỉm cười, cười một cách hiền hòa đôn hậu: “Phải”.
Người của học viện vô cùng ngưỡng mộ Cố Thanh Hy.
Thái Hậu đại giá quang lâm hai lần, dùng nghìn vàng đổi lấy ngọc Nguyệt Nha của nàng, Cố Thanh Hy còn không chịu hay sao?
Đây là cơ hội tuyệt vời để có mối quan hệ tốt với Thái Hậu.
Hơn nữa, lần trước Thái Hậu đã trả đến năm nghìn vạn lượng bạc.
Cố Thanh Hy hơi buồn rầu: “Thái Hậu đích thân đến tìm ta hai lần, nếu ta còn không đưa thì chẳng phải là không biết điều hay sao?”
“Vậy chúng ta có cần xác nhận xem không?”
“Xác nhận thế nào?”
“Hôm qua không phải hắn ta cũng bị nhém rất nhiều nhát sao? Ta nhớ trên cánh tay hắn ta có một vết chém, kéo áo hắn ta ra?”
“Nhiều người như vậy, bị nhìn thấy không hay lắm”.
Cố Thanh Hy gõ đầu hắn: “Nghĩ cái gì thế, ta nói là vén tay áo hắn ta lên”.
“Đau đau đau, hôm qua đầu ta bị đập vào vách tường, đến bây giờ vẫn còn sưng, cô có thể nhẹ tay chút không?”
Khả năng đánh đàn luôn là niềm kiêu hãnh của Cố Sơ Vân, đại hội đấu văn nàng ta không đi, trong lòng nàng ta luôn nung nấu một ngọn lửa.
Lần này, mỗi học trò đều phải lên đàn một khúc, nàng ta vô cùng tự tin, quyết tâm phải làm mọi người kinh ngạc.
Quả nhiên, mọi người đều nghe đến say mê.
Trong khi đó, Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên lại thì thầm to nhỏ, Cố Sơ Vân không vui, âm điệu cũng lệch đi.
Trong lúc mọi người đang nghe say sưa, Cố Thanh Hy bỗng nhiên tiến tới phía trước, vén tay áo của Diệp Phong lên. Không biết là nàng dùng sức quá mạnh hay là áo của Diệp Phong quá tệ, chỉ động tác vén ống tay áo lên thôi mà cả ống tay áo đã bị nàng xé xuống.
Cánh tay của Diệp Phong lộ ra trước mặt mọi người.
Không có vết đao chém mới, nhưng lại có không ít vết roi, vết sắt nung, vết kiếm ngang dọc đan xen. Cả cánh tay dường như không có chỗ nào lành lặn, vết thương mới cũ hòa lẫn với nhau, vô cùng đáng sợ.
Diệp Phong kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, mau chóng kéo một góc áo che cánh tay đầy vết thương kia lại.
Tốc độ của hắn ta rất nhanh, nhưng Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đã nhìn thấy hết toàn bộ.
Đầu óc hai người họ ầm một tiếng, suýt chút nữa chết đứng.
Cánh tay của Diệp Phong vậy là sao?
Sao lại nhiều vết thương như vậy?
Động tĩnh của bọn họ thu hút sự chú ý của mọi người, đám đông sững sờ nhìn Cố Thanh Hy cầm tay áo của Diệp Phong trong tay, hồi lâu vẫn không có phản ứng gì.
Dung phu tử phẫn nộ hỏi: “Cố Thanh Hy, cô đang làm gì vậy hả?”
Thấy trong mắt ông ta lóe lên tia sáng kỳ lạ, Cố Thanh Hy vội vàng vứt tay áo đi, giải thích: “Mọi người hiểu lầm rồi, không phải ta lột áo của Diệp Phong, ta… ta chỉ không cẩn thận xé rách mà thôi”.
Cố Thanh Hy không nói còn đỡ, nàng ta vừa nói như vậy, mọi người càng thêm nghi ngờ.
Nghe nói Cố tam tiểu thư nhìn thấy ai đẹp trai là mắt lại sáng lên. Chẳng lẽ nàng ưng ý Diệp Phong, không đợi được nữa muốn làm này nọ…
Cho nên, trong lúc đang lên lớp lại làm ra chuyện bất lịch sự như vậy?
Má ơi.
Cố tam tiểu thư cũng to gan thật.
Nhìn lại Diệp Phong dáng người gầy gò, mặt mũi thanh tú, đừng nói là bên thụ động chứ?
“Cô… Cô đúng là hoang đường, tan lớp chạy quanh học viện hai mươi vòng cho ta”.
“Cái gì… Lại phạt chạy?”
Có lầm không đó? Hôm qua nàng vừa mới bị phạt chạy kia mà!
Hơn nữa, trong lúc chịu phạt, nàng còn gặp phải sát thủ, có thể suy xét tới an toàn tính mạng của nàng một chút được không?
“Phu tử, bây giờ là Thượng Quan phu tử giảng chính”, Cố Thanh Hy nhắc nhở.
Một phu tử dự thính hình như quản hơi rộng rồi đấy.
Nhưng Thượng Quan phu tử chậm rãi sửa sang lại chiếc áo trắng như tuyết của mình, cười nói: “Lên lớp không nghiêm túc nghe giảng, lại còn trêu đùa bạn học, hành vi này trái với thánh đức, phạt chạy bốn mươi vòng đi!”
Bốn… bốn mươi vòng?
Gấp đôi luôn?
Cố Thanh Hy suýt chút nữa bùng nổ.
Nàng quên mất bề ngoài Thượng Quan Sở trông điềm đạm dễ mến, nhưng thực chất lại là một kẻ tiểu nhân đầy gian trá.
“Phu tử, học trò xin phép đi thay áo”, sắc mặt Diệp Phong hơi tái, có chút khó coi.
“Đi đi!”
Cố Thanh Hy cũng giơ tay: “Phu tử, áo của ta cũng bị rách mất rồi, ta cũng muốn đi thay áo”.
“Không được”.
Má!
Thượng Quan Sở này, thật là thiên vị quá!
Mọi người trong học viện cùng cười đùa.
“Xem bộ dạng sốt sắng của Cố tam tiểu thư đi, lại còn muốn xem trộm Diệp Phong thay áo, haizz, uổng cho ta mấy hôm trước còn sùng bái nàng ta như vậy”.
“Còn không phải sao, tài văn của nàng ta đúng là rất tốt, nhưng con người này nhìn thế nào cũng chẳng đáng tin cậy”.
“Ta cảm thấy ta bị lừa rồi, ta còn nghi ngờ những bài thơ đó có phải do nàng ta sáng tác hay không”.
“Một cô nương chưa xuất giá, không những xé áo của đàn ông xuống, mà còn muốn đi nhìn trộm đàn ông thay áo. Đúng là không biết xấu hổ!”
Tiêu Vũ Hiên tức giận nói: “Nói gì đấy! Có giỏi thì nói lại một lần nữa ta xem!”
Cố Thanh Hy cạn lời.
Nàng làm gì muốn đi nhìn trộm Diệp Phong thay áo.
Nàng chỉ muốn xác định xem hắn ta có phải là thiếu niên đó hay không thôi.
“Thái Hậu nương nương giá đáo”.
Mọi người kinh ngạc.
Sao Thái Hậu lại đến đây?
Thượng Quan Sở dẫn đầu mọi người cùng nhau hành lễ: “Bái kiến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
“Bình thân”.
Thái Hậu mặc áo gấm phượng bào, đi tới trong vòng vây của nhiều người. Đương Đương công chúa chạy tới, kéo cánh tay bà ta, vui mừng hỏi: “Mẫu hậu, sao người lại tới đây, người tới thăm con sao?”.
Thái Hậu khẽ gật đầu, xoa đầu nàng ta.
Thương Quan Sở lên tiếng hỏi: “Không biết Thái Hậu đại giá quang lâm có chuyện gì sao?”
Thái Hậu nhìn về phía Cố Thanh Hy, trên mặt nở nụ cười không đến được đáy mắt: “Bản cung đến tìm Cố tam tiểu thư”.
“Cố tam tiểu thư, mảnh ngọc Nguyệt Nha là di vật của tiên hoàng để lại cho Đương Đương công chúa, có ý nghĩa rất lớn đối với hai mẹ con ta, cho nên… Cố tam tiểu thư, ngươi cứ ra điều kiện, chỉ cần bản cung có thể làm được thì nhất định sẽ làm”.
“Thái Hậu muốn trao đổi ngọc Nguyệt Nha với ta sao?”
Cố Thanh Hy mỉm cười nhàn nhạt.
Nàng dám bảo đảm, trong đám thích khách hôm qua ám sát nàng ít nhất có một nhóm là của Thái Hậu.
Bởi vì không cướp được ngọc Nguyệt Nha, cho nên mới dùng lợi ích trao đổi với nàng.
Thái Hậu mỉm cười, cười một cách hiền hòa đôn hậu: “Phải”.
Người của học viện vô cùng ngưỡng mộ Cố Thanh Hy.
Thái Hậu đại giá quang lâm hai lần, dùng nghìn vàng đổi lấy ngọc Nguyệt Nha của nàng, Cố Thanh Hy còn không chịu hay sao?
Đây là cơ hội tuyệt vời để có mối quan hệ tốt với Thái Hậu.
Hơn nữa, lần trước Thái Hậu đã trả đến năm nghìn vạn lượng bạc.
Cố Thanh Hy hơi buồn rầu: “Thái Hậu đích thân đến tìm ta hai lần, nếu ta còn không đưa thì chẳng phải là không biết điều hay sao?”