Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Sau khi đón lão Thiên về nhà, cũng trên đường vừa đi Tuệ Như vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện lúc sáng khi chuẩn bị đi đón lão về từ bệnh viện đã gặp phải. Kể cho đến khi về tới nhà, lật đật để đồ đạc xuống Thiên Nghĩa đi rót một ít nước cho Như và lão Thiên uống lấy hơi, vừa xuất viện chứ lão cũng mệt lắm, bản thân lão cũng phải công nhận là bị thương lần này nhém tí là mất mạng như chơi chứ không phải vừa, lão cũng không ngờ là Lạc Gia lại mạnh đến như vậy. Quay lại không gian lúc này thì ba người đều đang ngồi ở phòng khách nhà của Thiên Nghĩa, sau khi nghe Tuệ Như kể hết mọi chuyện thì lão lại thở dài.
- Chuyện của các người sao mà rắc rối phức tạp con bọ cạp quá đi, ta không biết phải nói sao nữa,Nhưng... nếu cô chịu suy nghĩ kĩ lại sẽ thấy rõ một điều là cô có nói lúc cô thấy anh ta thì cô còn thấy trên gương ghi rõ một dòng chữ là "vô tâm" vậy ý hắn muốn nói là cô vô tâm với hắn à?
- Sao ông lại nói vậy, chúng tôi dù sao cũng là bạn thân đã lâu cớ sao tôi lại vô tâm như cậu ấy nghĩ chứ, không lẽ vì đêm lúc cậu ấy bị tấn công mà tôi không làm gì được mà cậu ấy lại nghĩ là mình vô tâm với cậu ấy thì… thật thì quả là không công bằng và thật vô lý đối với tôi quá ông có hiểu không.
Thiên Nghĩa ngăn lời:
- Thôi, mọi người chớ vội hoài nghi mà suy đoán, theo tôi thì cũng phải đến lúc cho cô ấy gặp Lạc Gia và nói chuyện với hắn thử xem sao đã, tôi cũng tin là hắn không làm gì hại Tuệ Như đâu vì hiện tại hắn đang lầm tưởng Tuệ Như chính là cái cô người yêu tên Lục Nhi gì ấy của hắn.
Lão Thiên vỗ bàn:
- Đúng rồi ! Sao ta lại quên cái chi tiết này thế nhỉ, cách này chắc chắn là có hiệu quả với hắn, khỏi dùng bùa phép gì nữa, Tuệ Như à! cô nói chuyện với hắn thì chắc chắn hắn ta sẽ nghe lời mà, đừng lo.
Tuệ Như thở dài ngao ngán:
- Tôi phải làm sao đây chứ? cái xác biết đi đó thật ghê rợn, nhưng mà thôi dù sao thì hắn cũng đã giúp tôi đuổi hồn Kiến Nam ra lúc tôi còn ở trong ngôi nhà, tôi sẽ cố thử xem sao.
Nói xong xuôi cả ba người bàn sang chuyện khác tám tía lia tía lia nguyên ngày, chiều tối ông Thiên trở về nhà chỉ còn lại Thiên Nghĩa và Tuệ Như, trước khi đi lão Thiên cũng không quên gửi cho Như một lá bùa hộ thân đã niệm ấn chú vào đó và nhắn nhủ.
"hãy đeo nó bên mình, cô sẽ được bình an và tạm thời yên ổn"
Trở lại màn đêm u ám, không gian ngôi nhà rộng rãi khang trang nhưng thiếu vắng bóng người nên nhìn như chẳng khác gì ngôi nhà hoang cả, chỉ có mỗi mình Thiên Nghĩa ở, thật ra thì ngôi nhà ấy Thiên Nghĩa vừa mới mua nên vẫn chưa mướn người giúp việc, bố mẹ của Thiên Nghĩa thì đã định cư ở nước ngoài rồi phải lâu lắm mới qua thăm Nghĩa, dù vậy nhưng cậu ta vẫn không buồn mà ngược lại rất lạc quan và luôn tự lực cánh sinh.
Giờ này trời cũng đã tối, Thiên Nghĩa dẫn Tuệ Như ra ngoài ăn đêm xong rồi về nhà ngủ, cô mượn dàn máy tính của Thiên Nghĩa tìm kiếm một chút thông tin gì đó, tuy là sợ ma lắm nhưng cô vẫn thích đọc những câu chuyện ma mang màu sắc tâm linh ấy, truyện mà cô thường hay đọc nhất những loại truyện mang đầy màu sắc dị thường, hôm nay cô vừa nhận được một tin nhắn của một người lạ mặt và đã thêm cô vào một nhóm tên là Thế Giới Tâm Linh, ở bên cái tên đó là một dấu x màu đỏ thật lớn, cô bấm vào xem trong đó có gì không?
Ban đầu thì đọc những câu chuyện ma trong đó cũng thấy thú vị nhưng dần dần cô phát hiện ra những câu chuyện trong đó cứ như là đang nói về bản thân Tuệ Như vậy, một lần nữa cô làm bàn hoàn khi xem thông tin nhóm.
- Cái gì? Không thể nào có chuyện vô lý vậy được, thời gian thành lập là ở tương lai ư! có gì đó nhầm lẫn ở đây thì phải?
Nhưng không, cô dụi mắt rồi nhìn lại vẫn như vậy, bài đăng được viết vào thời điểm một tháng ngay sau khi nhóm được thành lập, nhưng trên thực tế ngày đăng và ngày thành lập nhóm hoàn toàn ngược nhau.
" ring ring"
Điện thoại reo làm Tuệ Như giật mình, cô nhấc máy lên và nghe.
- A lô ai đó? giờ này cũng 11 giờ khuya rồi... ai mà gọi thế không biết.
Tiếng khóc xen lẫn tiếng cười sột soạt bên kia phát ra từ chiếc điện thoại của Như, tay cô nhễ nhại mồ hôi, Như mới lập lại lần nữa
"alo, ai vậy… ?"
“Sột soạt”
Tiếng gió rít trong đêm như tiếng gọi vọng về từ thế giới bên kia "tại sao cô không cứu tôi"... tút tút...
Tuệ Như vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc cô vứt ngay chiếc điện thoại xuống đất, bất ngờ một bàn tay lạnh ngắt máu chảy do bị cắt cổ tay nhưng chưa đứt lìa chụp lấy mặt của Tuệ Như làm cô hét lớn rồi giật mình tỉnh giấc, Thiên Nghĩa nằm ở ghế sofa ngoài phòng khách chạy vào.
- Có chuyện gì thế? Cô gặp ác mộng à?
Tuệ Như người đổ mồ hôi như tắm, tóc tai bù xù:
- À... ờ tôi không sao, anh cứ ngủ tiếp đi!
Nghe vậy rồi Thiên Nghĩa cũng gật gật đầu rồi lê thân từ từ ra phòng khách, còn lại Tuệ Như vẫn không thể nào ngủ được trong đêm đó, cô đắp chăn cao lên và cố gắng ngủ, Ngoài cửa sổ vẫn có một bóng người nhìn vào chỗ dàn máy tính gần cửa sổ phòng vẫn đang hoạt động và bật đúng ngay cái hội nhóm đó.
- Chuyện của các người sao mà rắc rối phức tạp con bọ cạp quá đi, ta không biết phải nói sao nữa,Nhưng... nếu cô chịu suy nghĩ kĩ lại sẽ thấy rõ một điều là cô có nói lúc cô thấy anh ta thì cô còn thấy trên gương ghi rõ một dòng chữ là "vô tâm" vậy ý hắn muốn nói là cô vô tâm với hắn à?
- Sao ông lại nói vậy, chúng tôi dù sao cũng là bạn thân đã lâu cớ sao tôi lại vô tâm như cậu ấy nghĩ chứ, không lẽ vì đêm lúc cậu ấy bị tấn công mà tôi không làm gì được mà cậu ấy lại nghĩ là mình vô tâm với cậu ấy thì… thật thì quả là không công bằng và thật vô lý đối với tôi quá ông có hiểu không.
Thiên Nghĩa ngăn lời:
- Thôi, mọi người chớ vội hoài nghi mà suy đoán, theo tôi thì cũng phải đến lúc cho cô ấy gặp Lạc Gia và nói chuyện với hắn thử xem sao đã, tôi cũng tin là hắn không làm gì hại Tuệ Như đâu vì hiện tại hắn đang lầm tưởng Tuệ Như chính là cái cô người yêu tên Lục Nhi gì ấy của hắn.
Lão Thiên vỗ bàn:
- Đúng rồi ! Sao ta lại quên cái chi tiết này thế nhỉ, cách này chắc chắn là có hiệu quả với hắn, khỏi dùng bùa phép gì nữa, Tuệ Như à! cô nói chuyện với hắn thì chắc chắn hắn ta sẽ nghe lời mà, đừng lo.
Tuệ Như thở dài ngao ngán:
- Tôi phải làm sao đây chứ? cái xác biết đi đó thật ghê rợn, nhưng mà thôi dù sao thì hắn cũng đã giúp tôi đuổi hồn Kiến Nam ra lúc tôi còn ở trong ngôi nhà, tôi sẽ cố thử xem sao.
Nói xong xuôi cả ba người bàn sang chuyện khác tám tía lia tía lia nguyên ngày, chiều tối ông Thiên trở về nhà chỉ còn lại Thiên Nghĩa và Tuệ Như, trước khi đi lão Thiên cũng không quên gửi cho Như một lá bùa hộ thân đã niệm ấn chú vào đó và nhắn nhủ.
"hãy đeo nó bên mình, cô sẽ được bình an và tạm thời yên ổn"
Trở lại màn đêm u ám, không gian ngôi nhà rộng rãi khang trang nhưng thiếu vắng bóng người nên nhìn như chẳng khác gì ngôi nhà hoang cả, chỉ có mỗi mình Thiên Nghĩa ở, thật ra thì ngôi nhà ấy Thiên Nghĩa vừa mới mua nên vẫn chưa mướn người giúp việc, bố mẹ của Thiên Nghĩa thì đã định cư ở nước ngoài rồi phải lâu lắm mới qua thăm Nghĩa, dù vậy nhưng cậu ta vẫn không buồn mà ngược lại rất lạc quan và luôn tự lực cánh sinh.
Giờ này trời cũng đã tối, Thiên Nghĩa dẫn Tuệ Như ra ngoài ăn đêm xong rồi về nhà ngủ, cô mượn dàn máy tính của Thiên Nghĩa tìm kiếm một chút thông tin gì đó, tuy là sợ ma lắm nhưng cô vẫn thích đọc những câu chuyện ma mang màu sắc tâm linh ấy, truyện mà cô thường hay đọc nhất những loại truyện mang đầy màu sắc dị thường, hôm nay cô vừa nhận được một tin nhắn của một người lạ mặt và đã thêm cô vào một nhóm tên là Thế Giới Tâm Linh, ở bên cái tên đó là một dấu x màu đỏ thật lớn, cô bấm vào xem trong đó có gì không?
Ban đầu thì đọc những câu chuyện ma trong đó cũng thấy thú vị nhưng dần dần cô phát hiện ra những câu chuyện trong đó cứ như là đang nói về bản thân Tuệ Như vậy, một lần nữa cô làm bàn hoàn khi xem thông tin nhóm.
- Cái gì? Không thể nào có chuyện vô lý vậy được, thời gian thành lập là ở tương lai ư! có gì đó nhầm lẫn ở đây thì phải?
Nhưng không, cô dụi mắt rồi nhìn lại vẫn như vậy, bài đăng được viết vào thời điểm một tháng ngay sau khi nhóm được thành lập, nhưng trên thực tế ngày đăng và ngày thành lập nhóm hoàn toàn ngược nhau.
" ring ring"
Điện thoại reo làm Tuệ Như giật mình, cô nhấc máy lên và nghe.
- A lô ai đó? giờ này cũng 11 giờ khuya rồi... ai mà gọi thế không biết.
Tiếng khóc xen lẫn tiếng cười sột soạt bên kia phát ra từ chiếc điện thoại của Như, tay cô nhễ nhại mồ hôi, Như mới lập lại lần nữa
"alo, ai vậy… ?"
“Sột soạt”
Tiếng gió rít trong đêm như tiếng gọi vọng về từ thế giới bên kia "tại sao cô không cứu tôi"... tút tút...
Tuệ Như vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc cô vứt ngay chiếc điện thoại xuống đất, bất ngờ một bàn tay lạnh ngắt máu chảy do bị cắt cổ tay nhưng chưa đứt lìa chụp lấy mặt của Tuệ Như làm cô hét lớn rồi giật mình tỉnh giấc, Thiên Nghĩa nằm ở ghế sofa ngoài phòng khách chạy vào.
- Có chuyện gì thế? Cô gặp ác mộng à?
Tuệ Như người đổ mồ hôi như tắm, tóc tai bù xù:
- À... ờ tôi không sao, anh cứ ngủ tiếp đi!
Nghe vậy rồi Thiên Nghĩa cũng gật gật đầu rồi lê thân từ từ ra phòng khách, còn lại Tuệ Như vẫn không thể nào ngủ được trong đêm đó, cô đắp chăn cao lên và cố gắng ngủ, Ngoài cửa sổ vẫn có một bóng người nhìn vào chỗ dàn máy tính gần cửa sổ phòng vẫn đang hoạt động và bật đúng ngay cái hội nhóm đó.