-
Chương 34
Edit & beta: Ha Phuong
Trong văn phòng Tổng giám đốc, mọi người khó được lúc ngồi nghiêm chỉnh trên bàn làm việc của mình, vì vậy khi nghe một âm thanh nhẹ nhàng đẩy cửa truyền đến, tất cả mọi người không hẹn mà cùng vụng trộm ngẩng đầu lên.
Nhưng khi thấy người tới chính là người lãnh đạo trực tiếp Chương Lỗi của mình, tất cả mọi người không hẹn mà cùng phát ra âm thanh thở dài thất vọng.
Chương Lỗi vô tội nhìn các cô, nhún vai nói: "Đừng đối xử với tôi như vậy chứ, cho dù là tôi thì các cô cũng không đến mức thất vọng thành như vậy đi."
Nghiêm Phái tức giận nói: "Lão đại, chúng tôi cũng đợi nửa ngày rồi, kết quả lại là anh."
Đúng lúc này, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, một cái cô gái cao gầy thon dài xuất hiện trong mắt mọi người. Người đến quá mức đột nhiên, trong mắt Thu Tử Thiện nhìn thấy chính là các cô này có chút luống cuống.
Sau, cô liền cười cười, hỏi: "Tôi quấy rầy đến mọi người sao?"
Những người khác nửa là kinh ngạc nửa là kinh hách nhìn chằm chằm cô, nửa ngày đều không có ai mở miệng nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Chương Lỗi phản ứng lại đầu tiên, anh ta vươn tay nhiệt tình nói: "Thu tiểu thư, hoan nghênh cô gia nhập văn phòng Tổng giám đốc."
Thu Tử Thiện thấy anh ta khách khí như vậy, lập tức vươn tay nhẹ bắt tay anh ta, hơi ngượng ngùng nói: "Kỳ thực anh không cần gọi tôi là Thu tiểu thư, cứ kêu Tử Thiện là được rồi."
Những người khác vẫn còn ở trong trạng thái du lịch vào cõi thần tiên, tuy rằng đại danh của vị Thu tiểu thư này các cô đều đã nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thu Tử Thiện. Nhìn thấy cô gái còn trẻ măng như vậy, khiến bọn họ khiếp sợ.
Chương Lỗi nghiêng người gõ gõ lên bàn làm việc của Nghiêm Phái: "Nghiêm Phái, tôi kêu cô sửa sang lại văn phòng, cô sắp xếp xong chưa?"
Chương Lỗi nhếch đuôi lông mày lên, trên mặt mang chút cảnh cáo, âm cuối nhắc nhở đem Nghiêm Phái đang trong trạng thái thất thần kéo ra.
Nghiêm Phái cuống quít đứng lên, khi cô đứng dậy đẩy ghế dựa ra, lại không cẩn thận quơ tay vào tập văn kiện trên bàn, khiến chồng hồ sơ bị hất văng tán loạn.
Nghiêm Phái hấp tấp ngồi xổm xuống nhặt lên, những người khác thấy vậy cũng không đành lòng nhìn bộ dáng hớt hải của cô. Phải biết rằng Nghiêm Phái được xưng nữ siêu nhân văn phòng, nhưng biểu hiện của nữ siêu nhân hôm nay quá là…
Đợi sau khi Nghiêm Phái dẫn Chương Lỗi và Thu Tử Thiện vào xem văn phòng của cô, những người khác lập tức thở hổn hển một hơi.
Thu Tử Thiện từ đầu tới đuôi đều mỉm cười đúng mực, không có phần thân thiết hòa ái cũng không có biểu hiện ra một bộ dạng mắt cao hơn đầu. Nhưng người trong văn phòng vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với Đại tiểu thư này.
Các cô là người của văn phòng Tổng giám đốc, đã nhìn quen các cấp cao của công ty, nhưng các vị lãnh đạo này dù có cao ngạo một chút cũng sẽ không khó xử thứ ký bọn họ. Nhưng vị Thu tiểu thư này không giống vậy, ai biết lúc nào cô ấy sẽ đột nhiên mất hứng, sau đó đột nhiên trở mặt. Dù sao mấy cô nhóc như vậy thật sự khó nói lắm.
Đợi sau khi ba người đến gần văn phòng, Vivian hạ giọng nói với người bên cạnh: "Cô có trông thấy đôi giày cô ấy mang không? Là loại số lượng có hạn của Jimmy Choo (một thương hiệu thời trang nổi tiếng về túi xách, giày dép và phụ kiện được thành lập bởi Jimmy Choo và Tamara Mellon) năm nay, hình như ở trong nước còn chưa có nữ minh tinh nào mang đâu."
Người bên cạnh Susan nghiễm nhiên cũng là một người thông suốt, làm sao không phát hiện, cô ta bĩu môi nói: "Thật ra tôi cảm thấy bộ váy mà cô ấy mặc mới dã man hơn kìa, cô có thể từ trên trang phục đó tìm ra được dấu vết của một nhãn hiệu nào không?"
Một thư ký khác vẫn cúi đầu không nói gì, nhưng lúc này lại bị hai người kia khơi dậy hứng thú, cũng hạ giọng hỏi: "Không phải cô vẫn tự xưng là người biết tuốt sao, thế mà cô không thể nhìn ra được bộ váy đó là thương hiệu nào à?"
"Khẳng định không phải là hàng may sẵn, tuy rằng hàng may sẵn cũng thiết kế váy rất tinh giản, nhưng bọn họ luôn chú trọng với phối phục sức, tôi cảm thấy cáy váy này của cô ấy thật ra là cắt may thủ công."
Bên này ba người đang hăng say tám về quần áo và giày dép của Thu Tử Thiện, bên kia Nghiêm Phái đang đứng trong phòng, thấp thỏm nhìn Thu Tử Thiện đang đánh giá chung quanh văn phòng.
Tuy người trong phòng thư kí cũng ít nhưng lại chiếm nửa tầng lầu, cho nên chỗ trống trong văn phòng tất nhiên phải có. Nhưng trừ bỏ cấp bậc cao như Chương Lỗi có thể được dùng văn phòng độc lập, những người còn lại đều chỉ có thể công tác chung trong một văn phòng.
Phòng này cũng là do cô vội vàng sắp xếp lại, ngoại trừ cái tất yếu như bàn, ghế dựa, còn những đồ vật khác là do cô mới đưa dến.
Thu Tử Thiện nhìn chung quanh văn phòng, có thể nhìn ra được ở đây mới được sắp xếp vội vàng xong, bởi vì ngay cả bàn công tác cùng ghế dựa cũng không phải nguyên bộ, nói chi đến cái sofa được đặt ngay sát bức tường bên kia.
Cô quay đầu nghi hoặc nhìn Chương Lỗi, hỏi: "Chủ nhiệm Chương, cấp bậc của tôi đủ để có một văn phòng độc lập sao?"
Chương Lỗi nghĩ nghĩ, vấn đề này thật sự khiến anh ta khó trả lời. Nếu nói dựa theo thân phận trợ lý tổng giám đốc mà nói, thì hiển nhiên cô cùng Vivian là một cấp bậc, chỉ có thể sử dụng chung một văn phòng.
Nhưng chức vụ trợ lí của cô lại có thêm chữ đặc biệt, cho nên Chương Lỗi thật sự không biết nói như thế nào cho phải.
Thu Tử Thiện lại tự mình cười khẽ ra tiếng trước, trêu ghẹo nói: "Nhưng như vậy cũng tốt, nếu tôi ngồi ở văn phòng chung, chỉ sợ mọi người khó mà làm việc."
Nghiêm Phái nghe xong da đầu ngứa ngáy, cảm giác cô đây là đang trêu ghẹo, nhưng rồi lại cảm thấy là châm chọc.
Cuối cùng Thu Tử Thiện quay đầu nhìn Nghiêm Phái nói: "Cám ơn chị đã chuẩn bị văn phòng cho tôi. Chị không cần quá khẩn trương, tôi thật sự không ăn người đâu."
Nghiêm Phái tốt xấu coi như là lão làng, trong công việc cũng khôn khéo giỏi giang, nghe Thu Tử Thiện nói vậy liền nhịn không được nở nụ cười.
"Hay là như vầy, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến phòng thư kí làm, không bằng giữa trưa mọi người liên hoan với nhau đi, thế nào?"
"Giữa trưa liên hoan?" Chương Lỗi khó hiểu hỏi, bình thường liên hoan đều là buổi tối, giờ nói giữa trưa thì tụ tập kiểu gì.
"Tôi là tính đi liên hoan buổi tối, nhưng phỏng chừng mọi người đều ăn không vô. Không bằng giữa trưa kêu đồ ăn bên ngoài, vừa tiết kiệm thời gian vừa có thể cho tôi làm quen với mọi người. Tôi biết gần đây có một quán ăn Nhật, mùi vị cũng rất được, mọi người muốn ăn đồ ăn Nhật không?"
Cô vừa nói xong, hai người bên cạnh đương nhiên không có dị nghị gì.
Có điều lúc giữa trưa, khi mọi người thấy hộp đồ ăn đóng gói tinh xảo ngon miệng, thật sự có ai dị nghị gì cũng đều tan thành mây khói.
--- --------
Ngày đầu tiên đi làm, trừ bỏ mời đồng nghiệp ăn cơm, Thu Tử Thiện làm duy nhất một việc chính là tiếp cận hai trăm trang tư liệu, kiên quyết xem một lần cho hết.
Đây là tư liệu nội bộ công ty do Chương Lỗi đưa cho cô, từ lúc công ty mới thành lập đến hiện tại. Đặc biệt khi nhìn đến tên một số nghệ sĩ công ty kí hợp đồng, trừ bỏ một số ít đặc biệt nổi danh, phần lớn những người khác cô đều không biết.
Thật sự là không xem không biết, vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng, nếu không phát hiện những nội dung này trong bộ văn kiện, cô còn tưởng rằng nghệ sĩ dưới trướng Trung Vực chỉ khoảng mười mấy người.
Tuy hai ngày trước, Thu Tử Thiện đều không có động tĩnh, nhưng bản thân cô cũng hiểu mặc dù Tony Hà không ra kỳ hạn cho cô, nhưng hội nghị cấp cao vào thứ Hai tuần chính là kỳ hạn cuối cùng. Đến lúc đó hắn nhất định sẽ làm khó dễ cô trong hội nghị, nếu cô không tranh thủ đến làm cho mọi người vừa lòng thì, ha ha
Cô cũng không cần nghĩ đến kết cục của mình.
"Chủ nhiệm Chương, anh có quen biết Kha Khải Tân của Hoàn Á không?" Thu Tử Thiện nhẹ nhàng cầm tách trà lên, mầu trắng ngà từ chén chiết xạ ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, tinh tế nhẹ nhàng nhưng vẫn lộ ra thấu sắc, màu trắng bạc của tách trà lại làm nổi bật cánh tay như tuyết trắng của cô.
Chương Lỗi ngồi ở trên sofa, nhìn cô nhẹ nhàng dựa vào bàn làm việc. Anh ta có chút thất thần, cái kiểu tư thế vừa lười biếng vừa rụt rè này, thật sự không nên xuất phát từ một cô gái ít tuổi như vậy.
Mấy ngày nay tiếp xúc với cô, Thu Tử Thiện tiến thối hữu độ hoàn toàn làm cho mọi người trong phòng thư kí kinh ngạc. Cô không quá thân cận với mọi người, là kiểu xa cách khiến người khác có thể rõ ràng cảm giác được rất quen thuộc, làm họ không thể hiểu được đắn đo khoảng cách trong đó.
Những người khác thoạt nhìn rất khó hiểu, nhưng việc này đối với Thu Tử Thiện mà nói cũng là việc rất nhỏ mà thôi. Cô ở Las Vegas làm công việc chia bài hai năm, tại sòng bạc dễ dàng học được chính là xem ánh mắt mọi người mà cư xử.
"Kha Khải Tân này tuy tuổi không lớn, nhưng đã là người phụ trách thực sự của rạp phim Hoàn Á. Người đảm nhiệm Tổng giám đốc của rạp phim Hoàn Á chính là Lạc Gia Đồng, nhưng vị Lạc Phó tổng này lại đem tinh lực đặt hết lên nghiệp vụ bất động sản của tập đoàn Hoàn Á rồi."
Thu Tử Thiện tự nhiên cảm thấy bản thân chẳng may mắn chút nào, lúc trước cô mới cự tuyệt Thái Tử gia của Hoàn Á, lúc này lại lau mặt đi cầu bọn họ mở rộng cánh cửa với bộ phim nhà mình.
Nghĩ như thế nào cô cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Có điều nghĩ đến đây cô đột nhiên nhớ đến, từ sau hôm đó tách ra, Lạc Ngạn hình như cũng không có liên lạc với cô.
Đương nhiên không phải cô hy vọng anh liên lạc với cô, nhưng dù hai người không thể làm người yêu, cũng không đến nổi cả đời không qua lại với nhau chứ.
Thu Tử Thiện vừa nghĩ vừa châm chọc cái tên keo kiệt lại không bền lòng nào đó, đâu biết Chương Lỗi kêu cô ba lần cô mới lấy lại tinh thần.
"Xin lỗi, anh vừa mới nói cái gì? Tôi không nghe thấy," Thu Tử Thiện ngượng ngùng cười cười.
Chương Lỗi lại không để ý, chỉ hơi xấu hổ nói: "Kha Khải Tân người này làm người cũng được, nhưng mà có chút..."
Thu Tử Thiện thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, liền ra ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Háo sắc."
--- ------ ---------
"Mỹ thực xứng mỹ nhân, xem ra đêm nay tôi nhất định sẽ không thất vọng mà về," bạc môi khẽ mở nói ra một câu ái muội không rõ, nhưng dù như vậy, người đàn ông đối diện cũng đủ để xưng được từ thoải mái phong lưu.
Chiếc áo sơ mi đen trên người hắn được ánh đèn sáng rực rọi vào, lộ ra chút ánh bạc, mà nếu so sánh với chiếc áo sơ mi tối màu này, khuôn mặt trắng nõn của hắn khiến người ta càng chú ý hơn. Mái tóc hơi dài được chải vuốt tỉ mỉ, trán có ít tóc mái rũ xuống che đi lông mi đen nhánh, mũi anh tuấn, đôi môi no đủ theo kiểu của đàn ông.
Được rồi, nếu bỏ qua ánh mắt lóe lên của hắn khi nãy, Thu Tử Thiện nguyện ý cho người đàn ông này 80 điểm. Có điều với một đôi mắt không an phận như vậy, trực tiếp cho hắn vào danh sách đen.
"Xem ra Kha tổng giám đối nhà này nhà hàng này rất vừa lòng," Thu Tử Thiện khẽ nhếch môi, khống chế độ cong khi mỉm cười chính xác mà hoàn mỹ.
"Đương nhiên, nhưng bây giờ Tử Thiện còn gọi tôi là Kha tổng giám không khỏi rất xa lạ, cứ gọi là Khải Tân là được," giọng nói của Kha Khải Tân miễn cưỡng tính là thanh nhuận, nhưng không biết vì sao Thu Tử Thiện lại càng muốn nghe giọng nói hơi chút trầm thấp hơn.
Lúc này bọn họ đang ngồi ở một gian nhà hàng, chính giữa nhà hàng treo một chụp đèn tầng thủy tinh, ở dưới cuối cùng cái đèn là một viên thủy tinh buông xuống, trên đỉnh đầu bọn họ chính là phiên bản thu nhỏ của chùm đèn kia. Sàn nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng trong như gương, người dẫm trên mặt ngay cả ảnh ngược đều có thể thấy được rõ ràng.
Một chiếc đàn Piano màu trắng được đặt ngay trước đại sảnh, khi ánh đèn chiết xạ xuống dưới, làm cho cả đại sảnh đều mang theo vài phần cao quý thanh lịch.
"Bây giờ thức ăn còn chưa mang lên, không bằng trước hết chúng ta nói chuyện về việc sắp xếp suất chiếu cho《 Một Đêm Thành Danh 》 nhé? Tôi cảm thấy sách lược của Hoàn Á đối với bộ phim này quá mức bảo thủ, tuy rằng bộ phim này giá cả cũng thấp, nhưng...."
Ai ngờ Kha Khải Tân đột nhiên vươn một bàn tay, đưa tay nhẹ nhàng đặt trên cánh môi của cô, miễn cưỡng nói: "Thiện Thiện, em không biết là ở loại địa phương này đàm phán công việc rất phá hư không khí sao?"
Thu Tử Thiện đột nhiên bị hành vi cợt nhã của hắn làm khiếp sợ ngây dại. Đợi Kha Khải Tân thu hồi tay, cô mới phản ứng lại, gắt gao nhìn chằm chằm cái tay kia, hận không thể lập tức lấy dĩa ăn bên cạnh đập rớt cái tay vừa chạm vào môi của mình.
Này! Đồ! Tiện! Nhân!
Thu Tử Thiện dưới đáy lòng phát điên, trên mặt lại kiệt lực muốn bảo trì bình tĩnh, nhưng vẫn lộ dấu vết. Nếu lúc này cô có thể trông thấy sắc mặt mình, thì cô nhất định có thể trông thấy hai má hồng lên, là bị tức.
Ngay lúc Thu Tử Thiện suy nghĩ nên tiếp tục nhẫn nại, hay là lấy dao cắt đứt tay của hắn, chợt thấy sắc mặt Kha Khải Tân khẽ biến.
Cô quay đầu lại, liền thấy một người thân hình cao lớn đang đứng bên cạnh ghế của cô.
Áo sơ mi màu xám phẳng lì bao vây lấy dáng người cao lớn, đỉnh đầu tản ra ánh sáng rọi từ chùm đèn thủy tinh xuống khiến cho ánh đèn dường như ảm đạm đi, chỉ còn lại dung nhan tinh xảo lóa mắt kia, chiếu rọi trong đôi mắt Thu Tử Thiện.
Nếu nói khuôn mặt của Kha Khải Tân là tinh tế sau mới có anh tuấn, như vậy Lạc Ngạn hoàn toàn là tinh xảo quý khí.
Hai người đang ngồi còn chưa mở miệng, Lạc Ngạn đã tự động ngồi xuống.
Lạc Ngạn tà tà dựa người vào ghế, cánh tay cũng nhẹ nhàng đặt lên thành ghế, tuy rằng anh không đưa tay khoác lên trên vai Thu Tử Thiện, nhưng tư thế này ngược lại càng phát ra vẻ ái muội không rõ.
Giọng điệu của anh cực chậm, ánh mắt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Kha Khải Tân: "Kha Tổng giám, thật có nhã hứng."
Kha Khải Tân không nghĩ tới Lạc Ngạn lại có thể không ai mời mà tự ngồi xuống, hơn nữa sau khi nhìn thấy động tác của anh, sắc mặt càng cứng ngắc thêm.
"Lạc tổng, anh cũng tới đây ăn cơm à."
Quan hệ của Kha Khải Tân và Lạc Ngạn cũng không được tốt lắm, trong tập đoàn thì Lạc Gia Đồng mới là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, cho dù là đứng thành hàng thì hiển nhiên hắn cũng đứng bên Lạc Gia Đồng.
Ai ngờ lúc này Lạc Ngạn lại đột nhiên quay đầu nhìn Thu Tử Thiện, bọn họ hai người ngồi cùng một hàng ghế, khoảng cách gần sát đến nỗi chỉ cần Thu Tử Thiện khẽ quay đầu liền có thể cảm giác được hô hấp của anh, vừa nhẹ vừa ấm.
"Đúng rồi, Thiện Thiện, sinh nhật của em vào ngày nào?"
Người đàn ông này lại bất ngờ chuyển đề tài, khiến Thu Tử Thiện cảm thấy khó hiểu. Xoay như chóng chóng vậy.
Tuy Thu Tử Thiện cảm thấy khó hiểu, nhưng dưới ánh mắt của anh, vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Là ngày 16/12 ạ."
"16/12 à," Lạc Ngạn hơi hơi đề cao giọng lặp lại một lần, tiếp theo mặt mày cười khẽ nói: "Vậy là phải tới mùa đông năm nay em mới trưởng thành nhỉ."
Trưởng thành? Nghe hai chữ này, đồng tử của Kha Khải Tân hơi hơi co rút lại.
"Vậy đến lúc đó chú Kha đây cần phải đưa một phần đại lễ chúc mừng lễ trưởng thành của em rồi."
Tay cầm cốc nước Kha Khải Tân kịch liệt rung rung một chút
Trong văn phòng Tổng giám đốc, mọi người khó được lúc ngồi nghiêm chỉnh trên bàn làm việc của mình, vì vậy khi nghe một âm thanh nhẹ nhàng đẩy cửa truyền đến, tất cả mọi người không hẹn mà cùng vụng trộm ngẩng đầu lên.
Nhưng khi thấy người tới chính là người lãnh đạo trực tiếp Chương Lỗi của mình, tất cả mọi người không hẹn mà cùng phát ra âm thanh thở dài thất vọng.
Chương Lỗi vô tội nhìn các cô, nhún vai nói: "Đừng đối xử với tôi như vậy chứ, cho dù là tôi thì các cô cũng không đến mức thất vọng thành như vậy đi."
Nghiêm Phái tức giận nói: "Lão đại, chúng tôi cũng đợi nửa ngày rồi, kết quả lại là anh."
Đúng lúc này, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, một cái cô gái cao gầy thon dài xuất hiện trong mắt mọi người. Người đến quá mức đột nhiên, trong mắt Thu Tử Thiện nhìn thấy chính là các cô này có chút luống cuống.
Sau, cô liền cười cười, hỏi: "Tôi quấy rầy đến mọi người sao?"
Những người khác nửa là kinh ngạc nửa là kinh hách nhìn chằm chằm cô, nửa ngày đều không có ai mở miệng nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Chương Lỗi phản ứng lại đầu tiên, anh ta vươn tay nhiệt tình nói: "Thu tiểu thư, hoan nghênh cô gia nhập văn phòng Tổng giám đốc."
Thu Tử Thiện thấy anh ta khách khí như vậy, lập tức vươn tay nhẹ bắt tay anh ta, hơi ngượng ngùng nói: "Kỳ thực anh không cần gọi tôi là Thu tiểu thư, cứ kêu Tử Thiện là được rồi."
Những người khác vẫn còn ở trong trạng thái du lịch vào cõi thần tiên, tuy rằng đại danh của vị Thu tiểu thư này các cô đều đã nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thu Tử Thiện. Nhìn thấy cô gái còn trẻ măng như vậy, khiến bọn họ khiếp sợ.
Chương Lỗi nghiêng người gõ gõ lên bàn làm việc của Nghiêm Phái: "Nghiêm Phái, tôi kêu cô sửa sang lại văn phòng, cô sắp xếp xong chưa?"
Chương Lỗi nhếch đuôi lông mày lên, trên mặt mang chút cảnh cáo, âm cuối nhắc nhở đem Nghiêm Phái đang trong trạng thái thất thần kéo ra.
Nghiêm Phái cuống quít đứng lên, khi cô đứng dậy đẩy ghế dựa ra, lại không cẩn thận quơ tay vào tập văn kiện trên bàn, khiến chồng hồ sơ bị hất văng tán loạn.
Nghiêm Phái hấp tấp ngồi xổm xuống nhặt lên, những người khác thấy vậy cũng không đành lòng nhìn bộ dáng hớt hải của cô. Phải biết rằng Nghiêm Phái được xưng nữ siêu nhân văn phòng, nhưng biểu hiện của nữ siêu nhân hôm nay quá là…
Đợi sau khi Nghiêm Phái dẫn Chương Lỗi và Thu Tử Thiện vào xem văn phòng của cô, những người khác lập tức thở hổn hển một hơi.
Thu Tử Thiện từ đầu tới đuôi đều mỉm cười đúng mực, không có phần thân thiết hòa ái cũng không có biểu hiện ra một bộ dạng mắt cao hơn đầu. Nhưng người trong văn phòng vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với Đại tiểu thư này.
Các cô là người của văn phòng Tổng giám đốc, đã nhìn quen các cấp cao của công ty, nhưng các vị lãnh đạo này dù có cao ngạo một chút cũng sẽ không khó xử thứ ký bọn họ. Nhưng vị Thu tiểu thư này không giống vậy, ai biết lúc nào cô ấy sẽ đột nhiên mất hứng, sau đó đột nhiên trở mặt. Dù sao mấy cô nhóc như vậy thật sự khó nói lắm.
Đợi sau khi ba người đến gần văn phòng, Vivian hạ giọng nói với người bên cạnh: "Cô có trông thấy đôi giày cô ấy mang không? Là loại số lượng có hạn của Jimmy Choo (một thương hiệu thời trang nổi tiếng về túi xách, giày dép và phụ kiện được thành lập bởi Jimmy Choo và Tamara Mellon) năm nay, hình như ở trong nước còn chưa có nữ minh tinh nào mang đâu."
Người bên cạnh Susan nghiễm nhiên cũng là một người thông suốt, làm sao không phát hiện, cô ta bĩu môi nói: "Thật ra tôi cảm thấy bộ váy mà cô ấy mặc mới dã man hơn kìa, cô có thể từ trên trang phục đó tìm ra được dấu vết của một nhãn hiệu nào không?"
Một thư ký khác vẫn cúi đầu không nói gì, nhưng lúc này lại bị hai người kia khơi dậy hứng thú, cũng hạ giọng hỏi: "Không phải cô vẫn tự xưng là người biết tuốt sao, thế mà cô không thể nhìn ra được bộ váy đó là thương hiệu nào à?"
"Khẳng định không phải là hàng may sẵn, tuy rằng hàng may sẵn cũng thiết kế váy rất tinh giản, nhưng bọn họ luôn chú trọng với phối phục sức, tôi cảm thấy cáy váy này của cô ấy thật ra là cắt may thủ công."
Bên này ba người đang hăng say tám về quần áo và giày dép của Thu Tử Thiện, bên kia Nghiêm Phái đang đứng trong phòng, thấp thỏm nhìn Thu Tử Thiện đang đánh giá chung quanh văn phòng.
Tuy người trong phòng thư kí cũng ít nhưng lại chiếm nửa tầng lầu, cho nên chỗ trống trong văn phòng tất nhiên phải có. Nhưng trừ bỏ cấp bậc cao như Chương Lỗi có thể được dùng văn phòng độc lập, những người còn lại đều chỉ có thể công tác chung trong một văn phòng.
Phòng này cũng là do cô vội vàng sắp xếp lại, ngoại trừ cái tất yếu như bàn, ghế dựa, còn những đồ vật khác là do cô mới đưa dến.
Thu Tử Thiện nhìn chung quanh văn phòng, có thể nhìn ra được ở đây mới được sắp xếp vội vàng xong, bởi vì ngay cả bàn công tác cùng ghế dựa cũng không phải nguyên bộ, nói chi đến cái sofa được đặt ngay sát bức tường bên kia.
Cô quay đầu nghi hoặc nhìn Chương Lỗi, hỏi: "Chủ nhiệm Chương, cấp bậc của tôi đủ để có một văn phòng độc lập sao?"
Chương Lỗi nghĩ nghĩ, vấn đề này thật sự khiến anh ta khó trả lời. Nếu nói dựa theo thân phận trợ lý tổng giám đốc mà nói, thì hiển nhiên cô cùng Vivian là một cấp bậc, chỉ có thể sử dụng chung một văn phòng.
Nhưng chức vụ trợ lí của cô lại có thêm chữ đặc biệt, cho nên Chương Lỗi thật sự không biết nói như thế nào cho phải.
Thu Tử Thiện lại tự mình cười khẽ ra tiếng trước, trêu ghẹo nói: "Nhưng như vậy cũng tốt, nếu tôi ngồi ở văn phòng chung, chỉ sợ mọi người khó mà làm việc."
Nghiêm Phái nghe xong da đầu ngứa ngáy, cảm giác cô đây là đang trêu ghẹo, nhưng rồi lại cảm thấy là châm chọc.
Cuối cùng Thu Tử Thiện quay đầu nhìn Nghiêm Phái nói: "Cám ơn chị đã chuẩn bị văn phòng cho tôi. Chị không cần quá khẩn trương, tôi thật sự không ăn người đâu."
Nghiêm Phái tốt xấu coi như là lão làng, trong công việc cũng khôn khéo giỏi giang, nghe Thu Tử Thiện nói vậy liền nhịn không được nở nụ cười.
"Hay là như vầy, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến phòng thư kí làm, không bằng giữa trưa mọi người liên hoan với nhau đi, thế nào?"
"Giữa trưa liên hoan?" Chương Lỗi khó hiểu hỏi, bình thường liên hoan đều là buổi tối, giờ nói giữa trưa thì tụ tập kiểu gì.
"Tôi là tính đi liên hoan buổi tối, nhưng phỏng chừng mọi người đều ăn không vô. Không bằng giữa trưa kêu đồ ăn bên ngoài, vừa tiết kiệm thời gian vừa có thể cho tôi làm quen với mọi người. Tôi biết gần đây có một quán ăn Nhật, mùi vị cũng rất được, mọi người muốn ăn đồ ăn Nhật không?"
Cô vừa nói xong, hai người bên cạnh đương nhiên không có dị nghị gì.
Có điều lúc giữa trưa, khi mọi người thấy hộp đồ ăn đóng gói tinh xảo ngon miệng, thật sự có ai dị nghị gì cũng đều tan thành mây khói.
--- --------
Ngày đầu tiên đi làm, trừ bỏ mời đồng nghiệp ăn cơm, Thu Tử Thiện làm duy nhất một việc chính là tiếp cận hai trăm trang tư liệu, kiên quyết xem một lần cho hết.
Đây là tư liệu nội bộ công ty do Chương Lỗi đưa cho cô, từ lúc công ty mới thành lập đến hiện tại. Đặc biệt khi nhìn đến tên một số nghệ sĩ công ty kí hợp đồng, trừ bỏ một số ít đặc biệt nổi danh, phần lớn những người khác cô đều không biết.
Thật sự là không xem không biết, vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng, nếu không phát hiện những nội dung này trong bộ văn kiện, cô còn tưởng rằng nghệ sĩ dưới trướng Trung Vực chỉ khoảng mười mấy người.
Tuy hai ngày trước, Thu Tử Thiện đều không có động tĩnh, nhưng bản thân cô cũng hiểu mặc dù Tony Hà không ra kỳ hạn cho cô, nhưng hội nghị cấp cao vào thứ Hai tuần chính là kỳ hạn cuối cùng. Đến lúc đó hắn nhất định sẽ làm khó dễ cô trong hội nghị, nếu cô không tranh thủ đến làm cho mọi người vừa lòng thì, ha ha
Cô cũng không cần nghĩ đến kết cục của mình.
"Chủ nhiệm Chương, anh có quen biết Kha Khải Tân của Hoàn Á không?" Thu Tử Thiện nhẹ nhàng cầm tách trà lên, mầu trắng ngà từ chén chiết xạ ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, tinh tế nhẹ nhàng nhưng vẫn lộ ra thấu sắc, màu trắng bạc của tách trà lại làm nổi bật cánh tay như tuyết trắng của cô.
Chương Lỗi ngồi ở trên sofa, nhìn cô nhẹ nhàng dựa vào bàn làm việc. Anh ta có chút thất thần, cái kiểu tư thế vừa lười biếng vừa rụt rè này, thật sự không nên xuất phát từ một cô gái ít tuổi như vậy.
Mấy ngày nay tiếp xúc với cô, Thu Tử Thiện tiến thối hữu độ hoàn toàn làm cho mọi người trong phòng thư kí kinh ngạc. Cô không quá thân cận với mọi người, là kiểu xa cách khiến người khác có thể rõ ràng cảm giác được rất quen thuộc, làm họ không thể hiểu được đắn đo khoảng cách trong đó.
Những người khác thoạt nhìn rất khó hiểu, nhưng việc này đối với Thu Tử Thiện mà nói cũng là việc rất nhỏ mà thôi. Cô ở Las Vegas làm công việc chia bài hai năm, tại sòng bạc dễ dàng học được chính là xem ánh mắt mọi người mà cư xử.
"Kha Khải Tân này tuy tuổi không lớn, nhưng đã là người phụ trách thực sự của rạp phim Hoàn Á. Người đảm nhiệm Tổng giám đốc của rạp phim Hoàn Á chính là Lạc Gia Đồng, nhưng vị Lạc Phó tổng này lại đem tinh lực đặt hết lên nghiệp vụ bất động sản của tập đoàn Hoàn Á rồi."
Thu Tử Thiện tự nhiên cảm thấy bản thân chẳng may mắn chút nào, lúc trước cô mới cự tuyệt Thái Tử gia của Hoàn Á, lúc này lại lau mặt đi cầu bọn họ mở rộng cánh cửa với bộ phim nhà mình.
Nghĩ như thế nào cô cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Có điều nghĩ đến đây cô đột nhiên nhớ đến, từ sau hôm đó tách ra, Lạc Ngạn hình như cũng không có liên lạc với cô.
Đương nhiên không phải cô hy vọng anh liên lạc với cô, nhưng dù hai người không thể làm người yêu, cũng không đến nổi cả đời không qua lại với nhau chứ.
Thu Tử Thiện vừa nghĩ vừa châm chọc cái tên keo kiệt lại không bền lòng nào đó, đâu biết Chương Lỗi kêu cô ba lần cô mới lấy lại tinh thần.
"Xin lỗi, anh vừa mới nói cái gì? Tôi không nghe thấy," Thu Tử Thiện ngượng ngùng cười cười.
Chương Lỗi lại không để ý, chỉ hơi xấu hổ nói: "Kha Khải Tân người này làm người cũng được, nhưng mà có chút..."
Thu Tử Thiện thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, liền ra ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Háo sắc."
--- ------ ---------
"Mỹ thực xứng mỹ nhân, xem ra đêm nay tôi nhất định sẽ không thất vọng mà về," bạc môi khẽ mở nói ra một câu ái muội không rõ, nhưng dù như vậy, người đàn ông đối diện cũng đủ để xưng được từ thoải mái phong lưu.
Chiếc áo sơ mi đen trên người hắn được ánh đèn sáng rực rọi vào, lộ ra chút ánh bạc, mà nếu so sánh với chiếc áo sơ mi tối màu này, khuôn mặt trắng nõn của hắn khiến người ta càng chú ý hơn. Mái tóc hơi dài được chải vuốt tỉ mỉ, trán có ít tóc mái rũ xuống che đi lông mi đen nhánh, mũi anh tuấn, đôi môi no đủ theo kiểu của đàn ông.
Được rồi, nếu bỏ qua ánh mắt lóe lên của hắn khi nãy, Thu Tử Thiện nguyện ý cho người đàn ông này 80 điểm. Có điều với một đôi mắt không an phận như vậy, trực tiếp cho hắn vào danh sách đen.
"Xem ra Kha tổng giám đối nhà này nhà hàng này rất vừa lòng," Thu Tử Thiện khẽ nhếch môi, khống chế độ cong khi mỉm cười chính xác mà hoàn mỹ.
"Đương nhiên, nhưng bây giờ Tử Thiện còn gọi tôi là Kha tổng giám không khỏi rất xa lạ, cứ gọi là Khải Tân là được," giọng nói của Kha Khải Tân miễn cưỡng tính là thanh nhuận, nhưng không biết vì sao Thu Tử Thiện lại càng muốn nghe giọng nói hơi chút trầm thấp hơn.
Lúc này bọn họ đang ngồi ở một gian nhà hàng, chính giữa nhà hàng treo một chụp đèn tầng thủy tinh, ở dưới cuối cùng cái đèn là một viên thủy tinh buông xuống, trên đỉnh đầu bọn họ chính là phiên bản thu nhỏ của chùm đèn kia. Sàn nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng trong như gương, người dẫm trên mặt ngay cả ảnh ngược đều có thể thấy được rõ ràng.
Một chiếc đàn Piano màu trắng được đặt ngay trước đại sảnh, khi ánh đèn chiết xạ xuống dưới, làm cho cả đại sảnh đều mang theo vài phần cao quý thanh lịch.
"Bây giờ thức ăn còn chưa mang lên, không bằng trước hết chúng ta nói chuyện về việc sắp xếp suất chiếu cho《 Một Đêm Thành Danh 》 nhé? Tôi cảm thấy sách lược của Hoàn Á đối với bộ phim này quá mức bảo thủ, tuy rằng bộ phim này giá cả cũng thấp, nhưng...."
Ai ngờ Kha Khải Tân đột nhiên vươn một bàn tay, đưa tay nhẹ nhàng đặt trên cánh môi của cô, miễn cưỡng nói: "Thiện Thiện, em không biết là ở loại địa phương này đàm phán công việc rất phá hư không khí sao?"
Thu Tử Thiện đột nhiên bị hành vi cợt nhã của hắn làm khiếp sợ ngây dại. Đợi Kha Khải Tân thu hồi tay, cô mới phản ứng lại, gắt gao nhìn chằm chằm cái tay kia, hận không thể lập tức lấy dĩa ăn bên cạnh đập rớt cái tay vừa chạm vào môi của mình.
Này! Đồ! Tiện! Nhân!
Thu Tử Thiện dưới đáy lòng phát điên, trên mặt lại kiệt lực muốn bảo trì bình tĩnh, nhưng vẫn lộ dấu vết. Nếu lúc này cô có thể trông thấy sắc mặt mình, thì cô nhất định có thể trông thấy hai má hồng lên, là bị tức.
Ngay lúc Thu Tử Thiện suy nghĩ nên tiếp tục nhẫn nại, hay là lấy dao cắt đứt tay của hắn, chợt thấy sắc mặt Kha Khải Tân khẽ biến.
Cô quay đầu lại, liền thấy một người thân hình cao lớn đang đứng bên cạnh ghế của cô.
Áo sơ mi màu xám phẳng lì bao vây lấy dáng người cao lớn, đỉnh đầu tản ra ánh sáng rọi từ chùm đèn thủy tinh xuống khiến cho ánh đèn dường như ảm đạm đi, chỉ còn lại dung nhan tinh xảo lóa mắt kia, chiếu rọi trong đôi mắt Thu Tử Thiện.
Nếu nói khuôn mặt của Kha Khải Tân là tinh tế sau mới có anh tuấn, như vậy Lạc Ngạn hoàn toàn là tinh xảo quý khí.
Hai người đang ngồi còn chưa mở miệng, Lạc Ngạn đã tự động ngồi xuống.
Lạc Ngạn tà tà dựa người vào ghế, cánh tay cũng nhẹ nhàng đặt lên thành ghế, tuy rằng anh không đưa tay khoác lên trên vai Thu Tử Thiện, nhưng tư thế này ngược lại càng phát ra vẻ ái muội không rõ.
Giọng điệu của anh cực chậm, ánh mắt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Kha Khải Tân: "Kha Tổng giám, thật có nhã hứng."
Kha Khải Tân không nghĩ tới Lạc Ngạn lại có thể không ai mời mà tự ngồi xuống, hơn nữa sau khi nhìn thấy động tác của anh, sắc mặt càng cứng ngắc thêm.
"Lạc tổng, anh cũng tới đây ăn cơm à."
Quan hệ của Kha Khải Tân và Lạc Ngạn cũng không được tốt lắm, trong tập đoàn thì Lạc Gia Đồng mới là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, cho dù là đứng thành hàng thì hiển nhiên hắn cũng đứng bên Lạc Gia Đồng.
Ai ngờ lúc này Lạc Ngạn lại đột nhiên quay đầu nhìn Thu Tử Thiện, bọn họ hai người ngồi cùng một hàng ghế, khoảng cách gần sát đến nỗi chỉ cần Thu Tử Thiện khẽ quay đầu liền có thể cảm giác được hô hấp của anh, vừa nhẹ vừa ấm.
"Đúng rồi, Thiện Thiện, sinh nhật của em vào ngày nào?"
Người đàn ông này lại bất ngờ chuyển đề tài, khiến Thu Tử Thiện cảm thấy khó hiểu. Xoay như chóng chóng vậy.
Tuy Thu Tử Thiện cảm thấy khó hiểu, nhưng dưới ánh mắt của anh, vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Là ngày 16/12 ạ."
"16/12 à," Lạc Ngạn hơi hơi đề cao giọng lặp lại một lần, tiếp theo mặt mày cười khẽ nói: "Vậy là phải tới mùa đông năm nay em mới trưởng thành nhỉ."
Trưởng thành? Nghe hai chữ này, đồng tử của Kha Khải Tân hơi hơi co rút lại.
"Vậy đến lúc đó chú Kha đây cần phải đưa một phần đại lễ chúc mừng lễ trưởng thành của em rồi."
Tay cầm cốc nước Kha Khải Tân kịch liệt rung rung một chút