-
Chương 63
"Mình có thể chụp lại bài này không? Mình chẳng muốn chép tí nào cả," Thu Tử Thiện đặt bút xuống quay đầu hỏi người nằm sau lưng mình.
Người trên giường chỉ đơn giản ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, sau đó kiên định nói: "Không được."
"Bạch Phú Mỹ, sao cậu có thể đối xử với mình như thế?" Thu Tử Thiện không cam lòng hô lên.
Bạch Phú Mỹ vẫn đang bận đánh cương thi chỉ mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, trên máy tính bảng là giao diện trò chơi Plans vs Zombie, ngay cả âm thanh của cương thi cũng mang theo nghẹn nghẹn đàm.
Ngay lúc này cửa phòng Thu Tử Thiện bị đẩy ra, Thang Kiều tự mình bưng trái cây đi vào, bà nhìn thấy Bạch Phú Mỹ thì thân thiết nói: "Tiểu Mỹ, học tập mệt không cháu, tới ăn trái cây này."
Thu Tử Thiện nhìn đứa con gái kia từ đầu tới cuối đều nằm ì ra chơi game, bây giờ vẻ mặt không chân thật đáng tin chạy qua ăn trái cây, hận không được lập tức tới bóp chết nó ngay.
Nhưng ai bảo hai tuần lễ qua, nó là người ngoài duy nhất có thể đi vào Thu gia.
Trong hai tuần lễ này, trừ Bạch Phú Mỹ lấy danh nghĩa đưa bài vở bước vào Thu gia, những người khác phàm là bạn bè của Thu Tử Thiện đều bị liệt vào hộ lui tới không được hoan nghênh.
Bạch Phú Mỹ lấy danh nghĩa bạn cùng học nhóm với Thu Tử Thiện, lấy được sự nhiệt tình khoản đãi của Thang Kiều, đặc biệt khi nghe được Bạch Phú Mỹ là Trạng Nguyên của Tỉnh trong kì thi tốt nghiệp trung học, Thang Kiều hận không thể móc tim móc phổi đối xử tốt với cô ấy. Thế là cái gì mà Thiện Thiện từ nhỏ đi học đã không giỏi, cháu phải phụ đạo nó cho tốt; rồi là vì sao cháu học tập tốt như vậy, nhất định rất thông minh nhưng cũng đừng ghét bỏ Thiện Thiện nhà cô.
Lúc ấy Thu Tử Thiện nghe được Thang Kiều giọng nói ghét bỏ mình lại hâm mộ con kia, trong lòng 囧 quả thật không biết nói chuyện gì. Quả nhiên ở Trung Quốc chỉ có học cao mới là chí lý.
Vì vậy địa vị của Bạch Phú Mỹ ở Thu gia hoàn toàn trở thành thượng khách.
"Thiện Thiện, con không thể đến trường học thì lo mà học tập với Tiểu Mỹ cho tốt đấy," Thang Kiều thấy cô vắt một tay lên ghế dựa, bộ dáng cà lơ phất phơ bèn mở miệng dạy dỗ cô.
Thu Tử Thiện cũng không quay đầu lại nói: "Mẹ, con rất sẵn lòng đến trường học, là mẹ chết sống không cho con đi."
Thang Kiều không muốn thảo luận lại vấn đề này với cô, vì vậy nói với Bạch Phú Mỹ mấy câu xong liền đóng cửa đi ra ngoài.
Thu Tử Thiện xác định lần này mẹ cô đã thật sự rời đi mới vội vàng ngồi trở lại bên giường, hỏi Bạch Phú Mỹ đang ăn việt quất: "Gần đây tình huống bên ngoài như thế nào?"
Bạch Phú Mỹ không nhanh không chậm liếc nhìn cô một cái, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Thiện Thiện à, mình cảm thấy mẹ cậu nói đúng đấy, cậu ở trong nhà đợi là tốt nhất."
Thu Tử Thiện híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Phú Mỹ, con này lần trước tới đây còn cùng cô chung mối thù mà, sao mới vài ngày đã nhanh chóng biến đổi rồi.
"Mẹ tôi cho cậu lợi lộc gì, để bây giờ cậu giúp bà ấy nói chuyện hả," Thu Tử Thiện sắc mặt không tốt hỏi.
Bạch Phú Mỹ vò đã mẻ lại sứt hỏi: "Thiện Thiện, cậu cảm thấy cậu thật sự thích anh Lạc sao?"
Thu Tử Thiện cả kinh, trước mặt cô lại dám hỏi vấn đề này, tự nhiên cô cảm thấy Bạch Phú Mỹ thật là đại nghịch bất đạo. Vì vậy cô đưa tay đẩy bả vai Bạch Phú Mỹ, hung ác nói: "Tìm chết hả, dám hỏi ra vấn đề này. Con mắt nào của cậu nhìn thấy mình không thích Lạc Ngạn?"
"Mình biết kiểu đàn ông như anh Lạc quả thật rất hấp dẫn người, diện mạo anh tuấn lại có tiền, hai người các cậu rất xứng đôi. Nhưng cậu không cảm thấy đàn ông như vậy rất không an toàn sao?"
Thu Tử Thiện không chút để ý nghe Bạch Phú Mỹ phân tích, sau đó hỏi: "Cái gì mà rất không an toàn? Cậu có ý tứ gì?"
Bạch Phú Mỹ lấp liếm: "Mình không có ý gì, mình chỉ cảm thấy đàn ông quá ưu tú như vậy rất không có cảm giác an toàn, đúng không?"
"Đó là do cậu cảm nhận mà thôi, mình thì một chút cũng không cảm thấy không an toàn, cậu cảm thấy còn có người nạy được anh ấy từ trên tay mình đi hay sao?" Thu Tử Thiện hếch chiếc cằm mượt mà lên, khuôn mặt tinh xảo phát sáng rạng rỡ.
Bạch Phú Mỹ nhìn khuôn mặt mặc dù chưa từng dao kéo nhưng rất hoàn mỹ không tì vết, chỉ đành phải bất đắc dĩ thừa nhận, cô ấy quả thật sẽ không cần lo lắng mấy cái vớ vẩn này.
Hiện giờ ở trên mạng xã hội quả thật có không ít mỹ nữ, nhưng mấy mỹ nữ đó mỗi lần chụp hình đều phải tìm các góc độ đầy đủ ánh sáng, cuối cùng còn phải dùng phần mềm photoshop chỉnh sửa các kiểu lại một lần mới dám up hình lên mạng.
Còn Thu Tử Thiện dù là góc độ hay ánh sáng bình thường cũng có thể phát huy hiệu quả của máy ảnh.
Nói lời thật lòng thì mấy nữ minh tinh dưới trướng của Trung Vực kia cũng không ăn ảnh như Thu Tử Thiện. Cho nên Bạch Phú Mỹ chỉ có thể lặng im, cô thật sự rất rất muốn cảnh báo cho Thu Tử Thiện, nhưng chuyện gây xích mích hiềm nghi giữa hai người yêu nhau này cô thật sự không muốn làm.
"Cậu nói lời này là có ý tứ gì? là do Lạc Ngạn làm chuyện gì mờ ám bị cậu bắt gặp hả?" ánh mắt Thu Tử Thiện mang theo uy hiếp, chỉ cần Bạch Phú Mỹ dám nói một câu nói láo, cô lập tức xử đẹp cô ấy.
Nhưng Bạch Phú Mỹ chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẹ nói một câu: "Cậu cũng không gặp được anh ta thì sao mình có thể gặp được. Cậu cho rằng anh ta là loại người mà người bình thường như mình có thể tùy tiện gặp sao?"
Thu Tử Thiện nghe giọng điệu cô ấy chaa lè thì trực tiếp đẩy cô ấy xuống giường, cười duyên hỏi "Bạch Phú Mỹ, cậu đang lảm nhảm cái gì đấy? Nói với chị nghe xem nào, rốt cuộc là ai mặt nặng mặt nhẹ với cậu, nhìn xem cậu nói chuyện chua lè thế này này. Nếu là Lạc Ngạn nhà mình không tốt thì mình bảo đảm sẽ bắt anh ấy nhận lỗi với cậu."
"Không có," Bạch Phú Mỹ lần này nói chuyện đơn giản.
Thu Tử Thiện cũng không đem chuyện khác thường lần này của cô ấy để trong lòng, dù sao mỗi người đều có thời điểm không hài lòng, Thu Tử Thiện chỉ coi là cô ấy thỉnh thoảng phát tiết bực tức.
--- ------ ---
Thang Kiều lần này gặp phải sự kiện Lạc Ngạn đã biểu hiện ra cường thế ngàn năm khó gặp, cho tới lúc Thu Tử Thiện bị giam trong nhà mười sáu ngày sau đó, mới lần đầu lấy được cơ hội ân chuẩn ra khỏi cửa.
Dĩ nhiên ý ân chuẩn ra cửa là cô phải cùng với Thang Kiều đi ra ngoài. Lần này là do có sinh nhật bạn tốt của Thang Kiều, mời bọn họ qua ăn một bữa cơm. Nghe nói dì Thẩm này mới từ nước ngoài trở về, là bạn bè hơn hai mươi năm với Thang Kiều.
Khi họ đến khách sạn, dì Thẩm lôi kéo tay Thu Tử Thiện nhìn chằm chằm rồi lại nhìn chằm chằm, lúc này cô mới cảm giác có cái gì không đúng.
Mãi cho đến khi một người đàn ông cao gầy xuất hiện trong phòng, cô mới hiểu được mình bị gạt tới xem mắt.
Thu Tử Thiện quan sát đối tượng xem mắt mấy lần, chỉ thấy vóc dáng hắn cao vô cùng, tuyệt đối là 1m85 trở lên. Ở thời này, loại độ cao này cũng đủ để xem mọi người khác lùn đi.
Tiếp theo, góc cạnh khuôn mặt hắn cực kì sắc bén, hốc mắt lõm sâu hoàn toàn không giống như là người Châu Á, người Âu Mĩ sở dĩ có ánh mắt ra vẻ thâm thúy đều là vì bọn họ có kiểu hốc mắt lõm sâu làm vũ khí, vì vậy nhìn người này giống như là một người con lai.
Phía trên trần treo một chùm đèn hoa lệ, ánh đèn chiếu lên gò má hắn mang theo một loại hoàn mỹ khiến người ta muốn ngất xỉu. Mày kiếm mắt sáng, khi Thu Tử Thiện lần đầu nhìn thấy hắn, bốn chữ này liền vờn quanh đầu cô.
Ánh mắt hắn thực sự rất đẹp, cũng không phải kiểu đen trắng rạch ròi, mà là mang theo một màu xám nhàn nhạt, nhưng như thế lại gia tăng sự hấp dẫn.
"A, lại là xem mắt, nhưng người này so với những người trước kia thì xinh xắn hơn nhiều," ngay khi vừa ngồi xuống, người đàn ông đó hai tay chống xuống bàn, thân thể nghiêng về phía trước lại gần Thu Tử Thiện hỏi: "Cô có đi thẩm mỹ không. Tôi thích kiểu thuần tự nhiên hơn."
Nói xong, hắn liếc xéo bộ ngực Thu Tử Thiện một cái, sau đó lại bật cười một tiếng.
Người đàn ông này mặc dù dáng vẻ bề ngoài quý khí mười phần, nhưng trong xương cốt lại mang theo khí chất du côn bất cần đời, trong anh tuấn lại mang theo ba phần vô lại.
Thu Tử Thiện vốn không muốn để ý tới người bệnh thần kinh này, nhưng cô lại bị tiếng cười khinh miệt của hắn kích thích lửa giận bốc lên trời.
Đây là ý gì? Là ghét bỏ ngực của cô sao? Cô nhanh chóng cúi đầu liếc mắt nhìn bộ ngực mình, mặc dù không có cup C nhưng tối thiểu cũng cỡ B rồi còn gì, huống chi cô chính là tinh khiết thiên nhiên không thêm bất kỳ chất bảo quản nào đấy.
Tuy cô không trông cậy vào một người đàn ông xa lạ đi thích ngực mình, nhưng cô cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận chuyện một người đàn ông dám đi miệt thị ưu thế của phái nữ.
Phải biết rằng khi đối mặt với thứ được gọi là cái đẹp thì lí trí của phụ nữ sẽ trở nên nghiêm túc một cách thái quá.
Vì vậy cô cười lạnh đáp lại: "Tôi cũng không thích một người đàn ông trông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ."
Đối với một số người đàn ông, bạn nói hắn xinh đẹp tuyệt đối không phải là khoa trương. Quả nhiên, người đối diện vốn còn mang theo gương mặt cười xấu xa lập tức âm trầm xuống.
Thu Tử Thiện đã sớm không phải là một cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu, tuy người đàn ông này đã triển khai toàn bộ khí thế nhưng cô cũng dám mặt mày không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hắn.
"Mark, con nói chuyện kiểu gì thế," Dì Thẩm trầm mặt xuống, tức giận nhìn con mình.
Người bị điểm tên vẻ mặt tỉnh táo lại, kiểu lơ đãng xem thường nói: "Con đã nói với mọi người rồi, đừng gấp gáp tìm phụ nữ cho con nữa."
Thang Kiều ngồi bên cạnh, mặc dù vẫn không lên tiếng nhưng biểu hiện trên mặt vẫn bán đứng bất mãn trong lòng bà. Thẩm Chức và bà là bạn bè lâu năm nên quan hệ cũng không tệ, lúc trước Thẩm Chức cũng có đề cập tới chuyện để cho con cái hai nhà gặp mặt một lần, bà vốn không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của con mình nhưng sau khi Lạc gia xảy ra chuyện, sao bà có thể đồng ý để Thu Tử Thiện và Lạc Ngạn ở chung một chỗ nữa.
Đặc biệt sau khi nhìn hình con trai của Thẩm Chức xong, ấn tượng của bà đối với đứa nhỏ này không tồi, nhưng không nghĩ tới hôm nay gặp mặt thì lại lòi ra là người có tính tình như vậy
Không thể không nói, bà thật sự rất thất vọng.
Thẩm Chức làm sao có thể không chú ý tới bà bạn già đang mất hứng, tranh thủ thời gian giải thích nói: "Mark, đứa nhỏ này luôn luôn biết nói giỡn. Bà đừng để ý, nó không có ý mạo phạm Thiện Thiện đâu."
Bữa cơm này có thể nói ăn thật là lúng ta lúng túng, trừ trưởng bối hai nhà có thể trò chuyện mấy câu thì cô và tên Mark đối diện kia căn bản không có lời nào có thể nói.
Cô kiếm cớ chuồn đi toilet, còn đặc biệt ở bên ngoài đợi lâu một hồi. Cô đứng ở trong một góc, nhìn cô gái đang đánh đàn, tay cô gái đó thon dài mượt mà, tung bay trên phím đàn đen trắng trông rất đẹp mắt.
Phong cảnh nhà hàng này lúc nào cũng thanh nhã, hôm nay lại có tiếng đàn mỹ diệu như vậy làm bạn khiến không khí càng thêm êm ả. Nhưng khi có một giọng nói đáng ghét vang lên sau lưng mình, cô liền cảm thấy quả nhiên người cặn bã cũng có thể khoác tấm da mặt trai đẹp, có thể thấy được cõi đời này cũng không có công bằng tuyệt đối.
Thượng Đế cho hắn một túi da đẹp, nhưng lại quên cho hắn một tính cách bình thường.
"Anh làm gì thế, là muốn gây gổ sao? Một người đàn ông lại mặt dày đi nhìn chằm chằm một cô gái nhỏ như vậy, anh cũng không ngại mất thể diện à," mặc dù người sau lưng chỉ đơn giản hỏi một câu, thì ra cô ở chỗ này, nhưng Thu Tử Thiện vẫn không khách khí tuôn ra một tràng.
Mark nhìn Thu Tử Thiện lúc này ánh mắt kiên nghị, lông mày giơ lên, một bộ chuẩn bị chiến đấu, liền cười hỏi "Tôi đã nói gì đâu, sao cô lại có vẻ kích động như thế?"
"Hay là nói cô cố tình muốn gây sự chú ý với tôi," chỉ thấy hắn ép sát Thu Tử Thiện.
Thu Tử Thiện tuyệt đối dám khẳng định, tên đàn ông này cao trên 1m85, bởi vì cô đang mang giày cao gót còn cmn lùn hơn hắn nửa cái đầu.
Tên đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô, sau đó dùng vẻ mặt cười như không cười hỏi: "Hay là thẹn quá thành giận thôi."
"Bệnh thần kinh," Thu Tử Thiện lườm hắn một cái, liền muốn rời đi.
Nhưng tên này lại ngăn trở đường đi của cô, nụ cười trên mặt không có ý tốt nói: "Nếu chúng ta đã là đối tượng xem mắt, không bằng thừa dịp bọn họ không có mặt ở đây chúng ta tìm hiểu lẫn nhau một chút đi?"
Thu Tử Thiện bị thái độ trước sau bất nhất của hắn làm cho bật cười, cô đùa cợt hỏi: "Không phải anh nhìn tôi không vừa mắt sao?"
"Tôi chỉ là không thích cái kiểu mẹ tôi an bài cho tôi đi xem mắt, về phần nhìn cô không vừa mắt?" Hắn lại từ từ quét mắt lên người cô, sau đó nhẹ nói: "Nếu tôi thật sự nhìn không vừa mắt cô, cũng sẽ không cùng cô thảo luận về vấn đề ngực to hay nhỏ, tôi đối với ngực của phụ nữ yêu cầu khá cao."
Tên đàn ông không biết xấu hổ này ở đâu ra đây, Thu Tử Thiện sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Đột nhiên nghe được sau lưng có một giọng nữ nói: "Tiên sinh, có thể làm phiền hai người nhường đường một chút không?"
"Còn có loại đề tài tư mật như vậy, tôi đề nghị các người nên trở lại khuê phòng thảo luận có vẻ thích hợp hơn đấy."
Thu Tử Thiện bị người cản trở nên không nhìn thấy người sau lưng, nhưng cho dù có vách đá dựng đứng trước mặt thì lúc này cô cũng hận không tìm được cái lỗ nào mà chui vào.
Tên kia chẳng nói đúng sai dịch người qua một chút, thân thể Thu Tử Thiện thuận thế cũng di dời theo, cô thực không muốn để người ta nhìn thấy mặt mình, quá mất mặt.
Khi đám người sau lưng đang đi qua, Thu Tử Thiện liền chuẩn bị quay đầu rời đi.
Chỉ là không ngờ, cô mới vừa nhảy ra một bước liền nghe thấy sau lưng có một âm thanh hơi chất vấn: "Tử Thiện?"
Mặc dù giọng anh mang theo chút nghi ngờ, nhưng Thu Tử Thiện không hề có chút ảo giác nào, bởi vì giọng đàn ông này cô quá quen thuộc rồi.
Cô từ từ quay ra sau, sau đó liền nhìn thấy Lạc Ngạn đứng phía sau cô cách đó không xa. Mà hiển nhiên, mới vừa rồi chính là bọn họ cùng cô đi lướt qua nhau, chỉ là cô né sau lưng Mark nên lúc đầu Lạc Ngạn không nhìn thấy cô.
Lạc Ngạn hạ mắt nhìn cô, lại nhìn Mark đứng bên cạnh cô.
Lúc cô chuẩn bị mở miệng, đột nhiên tên đàn ông bên cạnh lại đưa một tay thân mật đặt trên bả vai cô: "Thân ái, vị này là?"
Người trên giường chỉ đơn giản ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, sau đó kiên định nói: "Không được."
"Bạch Phú Mỹ, sao cậu có thể đối xử với mình như thế?" Thu Tử Thiện không cam lòng hô lên.
Bạch Phú Mỹ vẫn đang bận đánh cương thi chỉ mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, trên máy tính bảng là giao diện trò chơi Plans vs Zombie, ngay cả âm thanh của cương thi cũng mang theo nghẹn nghẹn đàm.
Ngay lúc này cửa phòng Thu Tử Thiện bị đẩy ra, Thang Kiều tự mình bưng trái cây đi vào, bà nhìn thấy Bạch Phú Mỹ thì thân thiết nói: "Tiểu Mỹ, học tập mệt không cháu, tới ăn trái cây này."
Thu Tử Thiện nhìn đứa con gái kia từ đầu tới cuối đều nằm ì ra chơi game, bây giờ vẻ mặt không chân thật đáng tin chạy qua ăn trái cây, hận không được lập tức tới bóp chết nó ngay.
Nhưng ai bảo hai tuần lễ qua, nó là người ngoài duy nhất có thể đi vào Thu gia.
Trong hai tuần lễ này, trừ Bạch Phú Mỹ lấy danh nghĩa đưa bài vở bước vào Thu gia, những người khác phàm là bạn bè của Thu Tử Thiện đều bị liệt vào hộ lui tới không được hoan nghênh.
Bạch Phú Mỹ lấy danh nghĩa bạn cùng học nhóm với Thu Tử Thiện, lấy được sự nhiệt tình khoản đãi của Thang Kiều, đặc biệt khi nghe được Bạch Phú Mỹ là Trạng Nguyên của Tỉnh trong kì thi tốt nghiệp trung học, Thang Kiều hận không thể móc tim móc phổi đối xử tốt với cô ấy. Thế là cái gì mà Thiện Thiện từ nhỏ đi học đã không giỏi, cháu phải phụ đạo nó cho tốt; rồi là vì sao cháu học tập tốt như vậy, nhất định rất thông minh nhưng cũng đừng ghét bỏ Thiện Thiện nhà cô.
Lúc ấy Thu Tử Thiện nghe được Thang Kiều giọng nói ghét bỏ mình lại hâm mộ con kia, trong lòng 囧 quả thật không biết nói chuyện gì. Quả nhiên ở Trung Quốc chỉ có học cao mới là chí lý.
Vì vậy địa vị của Bạch Phú Mỹ ở Thu gia hoàn toàn trở thành thượng khách.
"Thiện Thiện, con không thể đến trường học thì lo mà học tập với Tiểu Mỹ cho tốt đấy," Thang Kiều thấy cô vắt một tay lên ghế dựa, bộ dáng cà lơ phất phơ bèn mở miệng dạy dỗ cô.
Thu Tử Thiện cũng không quay đầu lại nói: "Mẹ, con rất sẵn lòng đến trường học, là mẹ chết sống không cho con đi."
Thang Kiều không muốn thảo luận lại vấn đề này với cô, vì vậy nói với Bạch Phú Mỹ mấy câu xong liền đóng cửa đi ra ngoài.
Thu Tử Thiện xác định lần này mẹ cô đã thật sự rời đi mới vội vàng ngồi trở lại bên giường, hỏi Bạch Phú Mỹ đang ăn việt quất: "Gần đây tình huống bên ngoài như thế nào?"
Bạch Phú Mỹ không nhanh không chậm liếc nhìn cô một cái, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Thiện Thiện à, mình cảm thấy mẹ cậu nói đúng đấy, cậu ở trong nhà đợi là tốt nhất."
Thu Tử Thiện híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Phú Mỹ, con này lần trước tới đây còn cùng cô chung mối thù mà, sao mới vài ngày đã nhanh chóng biến đổi rồi.
"Mẹ tôi cho cậu lợi lộc gì, để bây giờ cậu giúp bà ấy nói chuyện hả," Thu Tử Thiện sắc mặt không tốt hỏi.
Bạch Phú Mỹ vò đã mẻ lại sứt hỏi: "Thiện Thiện, cậu cảm thấy cậu thật sự thích anh Lạc sao?"
Thu Tử Thiện cả kinh, trước mặt cô lại dám hỏi vấn đề này, tự nhiên cô cảm thấy Bạch Phú Mỹ thật là đại nghịch bất đạo. Vì vậy cô đưa tay đẩy bả vai Bạch Phú Mỹ, hung ác nói: "Tìm chết hả, dám hỏi ra vấn đề này. Con mắt nào của cậu nhìn thấy mình không thích Lạc Ngạn?"
"Mình biết kiểu đàn ông như anh Lạc quả thật rất hấp dẫn người, diện mạo anh tuấn lại có tiền, hai người các cậu rất xứng đôi. Nhưng cậu không cảm thấy đàn ông như vậy rất không an toàn sao?"
Thu Tử Thiện không chút để ý nghe Bạch Phú Mỹ phân tích, sau đó hỏi: "Cái gì mà rất không an toàn? Cậu có ý tứ gì?"
Bạch Phú Mỹ lấp liếm: "Mình không có ý gì, mình chỉ cảm thấy đàn ông quá ưu tú như vậy rất không có cảm giác an toàn, đúng không?"
"Đó là do cậu cảm nhận mà thôi, mình thì một chút cũng không cảm thấy không an toàn, cậu cảm thấy còn có người nạy được anh ấy từ trên tay mình đi hay sao?" Thu Tử Thiện hếch chiếc cằm mượt mà lên, khuôn mặt tinh xảo phát sáng rạng rỡ.
Bạch Phú Mỹ nhìn khuôn mặt mặc dù chưa từng dao kéo nhưng rất hoàn mỹ không tì vết, chỉ đành phải bất đắc dĩ thừa nhận, cô ấy quả thật sẽ không cần lo lắng mấy cái vớ vẩn này.
Hiện giờ ở trên mạng xã hội quả thật có không ít mỹ nữ, nhưng mấy mỹ nữ đó mỗi lần chụp hình đều phải tìm các góc độ đầy đủ ánh sáng, cuối cùng còn phải dùng phần mềm photoshop chỉnh sửa các kiểu lại một lần mới dám up hình lên mạng.
Còn Thu Tử Thiện dù là góc độ hay ánh sáng bình thường cũng có thể phát huy hiệu quả của máy ảnh.
Nói lời thật lòng thì mấy nữ minh tinh dưới trướng của Trung Vực kia cũng không ăn ảnh như Thu Tử Thiện. Cho nên Bạch Phú Mỹ chỉ có thể lặng im, cô thật sự rất rất muốn cảnh báo cho Thu Tử Thiện, nhưng chuyện gây xích mích hiềm nghi giữa hai người yêu nhau này cô thật sự không muốn làm.
"Cậu nói lời này là có ý tứ gì? là do Lạc Ngạn làm chuyện gì mờ ám bị cậu bắt gặp hả?" ánh mắt Thu Tử Thiện mang theo uy hiếp, chỉ cần Bạch Phú Mỹ dám nói một câu nói láo, cô lập tức xử đẹp cô ấy.
Nhưng Bạch Phú Mỹ chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẹ nói một câu: "Cậu cũng không gặp được anh ta thì sao mình có thể gặp được. Cậu cho rằng anh ta là loại người mà người bình thường như mình có thể tùy tiện gặp sao?"
Thu Tử Thiện nghe giọng điệu cô ấy chaa lè thì trực tiếp đẩy cô ấy xuống giường, cười duyên hỏi "Bạch Phú Mỹ, cậu đang lảm nhảm cái gì đấy? Nói với chị nghe xem nào, rốt cuộc là ai mặt nặng mặt nhẹ với cậu, nhìn xem cậu nói chuyện chua lè thế này này. Nếu là Lạc Ngạn nhà mình không tốt thì mình bảo đảm sẽ bắt anh ấy nhận lỗi với cậu."
"Không có," Bạch Phú Mỹ lần này nói chuyện đơn giản.
Thu Tử Thiện cũng không đem chuyện khác thường lần này của cô ấy để trong lòng, dù sao mỗi người đều có thời điểm không hài lòng, Thu Tử Thiện chỉ coi là cô ấy thỉnh thoảng phát tiết bực tức.
--- ------ ---
Thang Kiều lần này gặp phải sự kiện Lạc Ngạn đã biểu hiện ra cường thế ngàn năm khó gặp, cho tới lúc Thu Tử Thiện bị giam trong nhà mười sáu ngày sau đó, mới lần đầu lấy được cơ hội ân chuẩn ra khỏi cửa.
Dĩ nhiên ý ân chuẩn ra cửa là cô phải cùng với Thang Kiều đi ra ngoài. Lần này là do có sinh nhật bạn tốt của Thang Kiều, mời bọn họ qua ăn một bữa cơm. Nghe nói dì Thẩm này mới từ nước ngoài trở về, là bạn bè hơn hai mươi năm với Thang Kiều.
Khi họ đến khách sạn, dì Thẩm lôi kéo tay Thu Tử Thiện nhìn chằm chằm rồi lại nhìn chằm chằm, lúc này cô mới cảm giác có cái gì không đúng.
Mãi cho đến khi một người đàn ông cao gầy xuất hiện trong phòng, cô mới hiểu được mình bị gạt tới xem mắt.
Thu Tử Thiện quan sát đối tượng xem mắt mấy lần, chỉ thấy vóc dáng hắn cao vô cùng, tuyệt đối là 1m85 trở lên. Ở thời này, loại độ cao này cũng đủ để xem mọi người khác lùn đi.
Tiếp theo, góc cạnh khuôn mặt hắn cực kì sắc bén, hốc mắt lõm sâu hoàn toàn không giống như là người Châu Á, người Âu Mĩ sở dĩ có ánh mắt ra vẻ thâm thúy đều là vì bọn họ có kiểu hốc mắt lõm sâu làm vũ khí, vì vậy nhìn người này giống như là một người con lai.
Phía trên trần treo một chùm đèn hoa lệ, ánh đèn chiếu lên gò má hắn mang theo một loại hoàn mỹ khiến người ta muốn ngất xỉu. Mày kiếm mắt sáng, khi Thu Tử Thiện lần đầu nhìn thấy hắn, bốn chữ này liền vờn quanh đầu cô.
Ánh mắt hắn thực sự rất đẹp, cũng không phải kiểu đen trắng rạch ròi, mà là mang theo một màu xám nhàn nhạt, nhưng như thế lại gia tăng sự hấp dẫn.
"A, lại là xem mắt, nhưng người này so với những người trước kia thì xinh xắn hơn nhiều," ngay khi vừa ngồi xuống, người đàn ông đó hai tay chống xuống bàn, thân thể nghiêng về phía trước lại gần Thu Tử Thiện hỏi: "Cô có đi thẩm mỹ không. Tôi thích kiểu thuần tự nhiên hơn."
Nói xong, hắn liếc xéo bộ ngực Thu Tử Thiện một cái, sau đó lại bật cười một tiếng.
Người đàn ông này mặc dù dáng vẻ bề ngoài quý khí mười phần, nhưng trong xương cốt lại mang theo khí chất du côn bất cần đời, trong anh tuấn lại mang theo ba phần vô lại.
Thu Tử Thiện vốn không muốn để ý tới người bệnh thần kinh này, nhưng cô lại bị tiếng cười khinh miệt của hắn kích thích lửa giận bốc lên trời.
Đây là ý gì? Là ghét bỏ ngực của cô sao? Cô nhanh chóng cúi đầu liếc mắt nhìn bộ ngực mình, mặc dù không có cup C nhưng tối thiểu cũng cỡ B rồi còn gì, huống chi cô chính là tinh khiết thiên nhiên không thêm bất kỳ chất bảo quản nào đấy.
Tuy cô không trông cậy vào một người đàn ông xa lạ đi thích ngực mình, nhưng cô cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận chuyện một người đàn ông dám đi miệt thị ưu thế của phái nữ.
Phải biết rằng khi đối mặt với thứ được gọi là cái đẹp thì lí trí của phụ nữ sẽ trở nên nghiêm túc một cách thái quá.
Vì vậy cô cười lạnh đáp lại: "Tôi cũng không thích một người đàn ông trông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ."
Đối với một số người đàn ông, bạn nói hắn xinh đẹp tuyệt đối không phải là khoa trương. Quả nhiên, người đối diện vốn còn mang theo gương mặt cười xấu xa lập tức âm trầm xuống.
Thu Tử Thiện đã sớm không phải là một cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu, tuy người đàn ông này đã triển khai toàn bộ khí thế nhưng cô cũng dám mặt mày không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hắn.
"Mark, con nói chuyện kiểu gì thế," Dì Thẩm trầm mặt xuống, tức giận nhìn con mình.
Người bị điểm tên vẻ mặt tỉnh táo lại, kiểu lơ đãng xem thường nói: "Con đã nói với mọi người rồi, đừng gấp gáp tìm phụ nữ cho con nữa."
Thang Kiều ngồi bên cạnh, mặc dù vẫn không lên tiếng nhưng biểu hiện trên mặt vẫn bán đứng bất mãn trong lòng bà. Thẩm Chức và bà là bạn bè lâu năm nên quan hệ cũng không tệ, lúc trước Thẩm Chức cũng có đề cập tới chuyện để cho con cái hai nhà gặp mặt một lần, bà vốn không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của con mình nhưng sau khi Lạc gia xảy ra chuyện, sao bà có thể đồng ý để Thu Tử Thiện và Lạc Ngạn ở chung một chỗ nữa.
Đặc biệt sau khi nhìn hình con trai của Thẩm Chức xong, ấn tượng của bà đối với đứa nhỏ này không tồi, nhưng không nghĩ tới hôm nay gặp mặt thì lại lòi ra là người có tính tình như vậy
Không thể không nói, bà thật sự rất thất vọng.
Thẩm Chức làm sao có thể không chú ý tới bà bạn già đang mất hứng, tranh thủ thời gian giải thích nói: "Mark, đứa nhỏ này luôn luôn biết nói giỡn. Bà đừng để ý, nó không có ý mạo phạm Thiện Thiện đâu."
Bữa cơm này có thể nói ăn thật là lúng ta lúng túng, trừ trưởng bối hai nhà có thể trò chuyện mấy câu thì cô và tên Mark đối diện kia căn bản không có lời nào có thể nói.
Cô kiếm cớ chuồn đi toilet, còn đặc biệt ở bên ngoài đợi lâu một hồi. Cô đứng ở trong một góc, nhìn cô gái đang đánh đàn, tay cô gái đó thon dài mượt mà, tung bay trên phím đàn đen trắng trông rất đẹp mắt.
Phong cảnh nhà hàng này lúc nào cũng thanh nhã, hôm nay lại có tiếng đàn mỹ diệu như vậy làm bạn khiến không khí càng thêm êm ả. Nhưng khi có một giọng nói đáng ghét vang lên sau lưng mình, cô liền cảm thấy quả nhiên người cặn bã cũng có thể khoác tấm da mặt trai đẹp, có thể thấy được cõi đời này cũng không có công bằng tuyệt đối.
Thượng Đế cho hắn một túi da đẹp, nhưng lại quên cho hắn một tính cách bình thường.
"Anh làm gì thế, là muốn gây gổ sao? Một người đàn ông lại mặt dày đi nhìn chằm chằm một cô gái nhỏ như vậy, anh cũng không ngại mất thể diện à," mặc dù người sau lưng chỉ đơn giản hỏi một câu, thì ra cô ở chỗ này, nhưng Thu Tử Thiện vẫn không khách khí tuôn ra một tràng.
Mark nhìn Thu Tử Thiện lúc này ánh mắt kiên nghị, lông mày giơ lên, một bộ chuẩn bị chiến đấu, liền cười hỏi "Tôi đã nói gì đâu, sao cô lại có vẻ kích động như thế?"
"Hay là nói cô cố tình muốn gây sự chú ý với tôi," chỉ thấy hắn ép sát Thu Tử Thiện.
Thu Tử Thiện tuyệt đối dám khẳng định, tên đàn ông này cao trên 1m85, bởi vì cô đang mang giày cao gót còn cmn lùn hơn hắn nửa cái đầu.
Tên đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô, sau đó dùng vẻ mặt cười như không cười hỏi: "Hay là thẹn quá thành giận thôi."
"Bệnh thần kinh," Thu Tử Thiện lườm hắn một cái, liền muốn rời đi.
Nhưng tên này lại ngăn trở đường đi của cô, nụ cười trên mặt không có ý tốt nói: "Nếu chúng ta đã là đối tượng xem mắt, không bằng thừa dịp bọn họ không có mặt ở đây chúng ta tìm hiểu lẫn nhau một chút đi?"
Thu Tử Thiện bị thái độ trước sau bất nhất của hắn làm cho bật cười, cô đùa cợt hỏi: "Không phải anh nhìn tôi không vừa mắt sao?"
"Tôi chỉ là không thích cái kiểu mẹ tôi an bài cho tôi đi xem mắt, về phần nhìn cô không vừa mắt?" Hắn lại từ từ quét mắt lên người cô, sau đó nhẹ nói: "Nếu tôi thật sự nhìn không vừa mắt cô, cũng sẽ không cùng cô thảo luận về vấn đề ngực to hay nhỏ, tôi đối với ngực của phụ nữ yêu cầu khá cao."
Tên đàn ông không biết xấu hổ này ở đâu ra đây, Thu Tử Thiện sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Đột nhiên nghe được sau lưng có một giọng nữ nói: "Tiên sinh, có thể làm phiền hai người nhường đường một chút không?"
"Còn có loại đề tài tư mật như vậy, tôi đề nghị các người nên trở lại khuê phòng thảo luận có vẻ thích hợp hơn đấy."
Thu Tử Thiện bị người cản trở nên không nhìn thấy người sau lưng, nhưng cho dù có vách đá dựng đứng trước mặt thì lúc này cô cũng hận không tìm được cái lỗ nào mà chui vào.
Tên kia chẳng nói đúng sai dịch người qua một chút, thân thể Thu Tử Thiện thuận thế cũng di dời theo, cô thực không muốn để người ta nhìn thấy mặt mình, quá mất mặt.
Khi đám người sau lưng đang đi qua, Thu Tử Thiện liền chuẩn bị quay đầu rời đi.
Chỉ là không ngờ, cô mới vừa nhảy ra một bước liền nghe thấy sau lưng có một âm thanh hơi chất vấn: "Tử Thiện?"
Mặc dù giọng anh mang theo chút nghi ngờ, nhưng Thu Tử Thiện không hề có chút ảo giác nào, bởi vì giọng đàn ông này cô quá quen thuộc rồi.
Cô từ từ quay ra sau, sau đó liền nhìn thấy Lạc Ngạn đứng phía sau cô cách đó không xa. Mà hiển nhiên, mới vừa rồi chính là bọn họ cùng cô đi lướt qua nhau, chỉ là cô né sau lưng Mark nên lúc đầu Lạc Ngạn không nhìn thấy cô.
Lạc Ngạn hạ mắt nhìn cô, lại nhìn Mark đứng bên cạnh cô.
Lúc cô chuẩn bị mở miệng, đột nhiên tên đàn ông bên cạnh lại đưa một tay thân mật đặt trên bả vai cô: "Thân ái, vị này là?"