-
Chương 89
Edit: Hà Phương
Cục diện này thật là hỗn loạn.
Bạch Khải Kỳ còn thuộc về quần chúng vây xem nên yên lặng rụt vào một góc vì cô cũng dám đi lên ngăn cản Thu Tử Thiện. Ai kêu vị đại tiểu thư này mà nóng lên thì đến cha ruột cũng không không coi vào mắt đâu.
"Thật là mất mặt, không phải sao? Nhiễm tư Bùi," Thu Tử Thiện nhìn chằm chằm cô ta. Hai người cứ như vậy nhìn thẳng đối phương, cho đến khi trên mặt Nhiễm Tư Bùi lộ ra một nụ cười khổ.
"Thiện Thiện, chị đã giải thích với em cũng bảo đảm qua, ngày đó chị hoàn toàn bất tỉnh nhân sự," Nhiễm Tư Bùi lộ ra sự cầu khẩn, điều này khiến Tạ Nhiên có một chút không đành lòng.
"Điều này không còn quan trọng nữa, tôi chỉ muốn nói điều quan trọng bây giờ là tôi không muốn có bất kỳ dây dưa rễ má nào với chị nữa," Thu Tử Thiện lạnh mặt nói: "Quả nhiên tôi vẫn đánh giá cao bản thân mình, còn nghĩ dù chúng ta không là bạn được thì gặp mặt chào hỏi cũng vẫn làm được."
"Nhưng bây giờ xem ra chào hỏi cũng không cần thiết nữa," Thu Tử Thiện nói xong liền quay đầu rời đi.
Khi cô đi ngang qua Hàn Miễn thì dừng lại quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Ngạn, châm chọc nói: "Hàn Miễn, mời anh nói cho người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen bên kia rằng ngày đó là anh con mẹ nó cường hôn tôi."
Nhưng không đợi Hàn Miễn mở miệng cô đã bước ra bên ngoài. Tới đại sảnh đã nhìn thấy Thu Tử Hàn từ ghế đứng lên. Thu Tử Thiện đứng im chờ cậu tới đây, sau đó nói: "Hàn Hàn, chị muốn về nhà."
Thu Tử Hàn nhìn cô nước mắt lưng tròng, im lặng đưa tay ôm bờ vai của cô đưa cô đi ra ngoài.
Bạch Khải Kỳ từ phía sau theo tới thì nhìn thấy Thu Tử Hàn không một lời mang theo Thiện Thiện rời đi, trong lòng cô không biết sao đột nhiên kịch liệt nhảy lên, ngay cả nhìn bóng lưng của người kia cũng cảm thấy sự khó thở.
"Bob¬by," trong lúc hai người đi xuống cầu thang, đột nhiên Thu Tử Thiện cầm lấy tay cậu khẽ gọi một câu, Thu Tử Hàn quay đầu lại nhìn, Thu Tử Thiện nở nụ cười cay đắng: "Chị mệt quá."
"Mệt mỏi thì về nhà nghỉ ngơi, " Thu Tử Hàn nói.
"Để mình đi lái xe," Bạch Khải Kỳ mấy bước chạy tới, hướng về phía bọn họ cười nói. Lúc này ánh mắt của cô nàng đều nhìn vào Thu Tử Hàn, ý cười nơi đáy mắt cũng không giấu diếm được.
"Được, hôm nay để Tiểu Bạch của chúng ta lái xe," Thu Tử Hàn cười cười.
Ba người đang bước xuống lầu thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ trên xuống, Lạc Ngạn áo khoác ngoài cũng không kịp mặc liền đuổi tới. Nhưng Thu Tử Thiện chỉ quay đầu nhìn anh một cái rồi lại nhìn đằng trước mặt.
Lạc Ngạn vốn có điểm lo lắng trong lòng nhưng thấy dáng vẻ này của Thu Tử Thiện thì lòng kiêu ngạo và tự ái lại khiến anh lùi về sau hai bước.
"Thiện Thiện, để anh đưa em về có được không?" Lạc Ngạn bước lên nắm lấy tay cô, nhưng không ngờ mới vừa đụng phải bàn tay cô thì bị Thu Tử Thiện không khách khí lui về phía sau hất văng ra.
"Không cần, không phải anh đang tụ họp với bạn sao? Em không dám trễ nãi thời giờ của anh." Thu Tử Thiện lạnh lùng nói, ngay cả mắt cũng không nhìn Lạc Ngạn.
Lạc Ngạn bất đắc dĩ nhấc tay lên, hơi nghiêng người nhẹ giọng nói: "Tử Thiện, em không thể trách anh tức giận được. Tối thiểu chuyện này mới đầu đúng là lỗi của em mà, hơn nữa đang lúc này mà em vẫn cùng họ Hàn kia ra ngoài dùng cơm, thật sự tốt sao? Em cảm thấy ký giả không có đề tài để viết sao?"
Thu Tử Thiện nghe nói vậy chỉ cảm thấy quá mức buồn cười, cô quay đầu nhìn chằm chằm Lạc Ngạn, vô tình hỏi: "Vậy xin hỏi ngài Lạc, Hòa Hà cũng thích anh đúng không, vậy sao anh còn đi ra ngoài ăn cơm với chị ta. Hơn nữa tôi không cảm thấy tôi có cái gì không thể cùng Hàn Miễn ăn cơm, dù sao chúng tôi là nam chưa cưới nữ chưa gả."
Lạc Ngạn bị câu nam chưa cưới nữ chưa gả này đả kích đến nói không ra lời, nếu như nói lúc trước anh vẫn đúng lý hợp tình mà tức giận thì hiện tại anh hoàn toàn không biết làm sao rồi. Bởi vì này câu còn nghiêm trọng hơn việc Thu Tử Thiện trực tiếp la hét đòi chia tay.
"Thiện Thiện, hai chúng ta cần bình tĩnh lại," Lạc Ngạn vừa dứt lời thì Thu Tử Thiện hoắc mắt quay đầu nhìn anh, sau đó hai người nhìn thẳng đối phương, cho đến lúc Thu Tử Thiện nở nụ cười châm chọc bước ra ngoài thì chấm dứt.
Thu Tử Hàn mở cửa xe đứng ở bên cạnh chờ cô, Thu Tử Thiện vừa ngẩng đầu muốn ngồi xuống liền lại bị Lạc Ngạn bắt được, nhưng mà lần này cô không khách khí hỏi ngược lại: "Bình tĩnh? Chẳng lẽ giữa hai chúng ta còn chưa đủ bình tĩnh sao?"
Hai chúng ta quá mức bình tĩnh rồi, cho nên sau khi xảy ra chuyện thì lựa chọn dùng phương pháp riêng của mình giải quyết vấn đề giữa, sau đó tất cả đều trở nên phức tạp.
Lạc Ngạn chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh đứng ở cửa, âm trầm nhìn chiếc xe Cayenne màu trắng càng ngày càng xa khỏi tầm mắt mình cho đến khi mất hút..
--- ------ ---
Sau khi về đến nhà Thu Tử Thiện không nói gì cả, một mình đi lên lầu. Thang Kiều ngồi ở phòng khách còn đang muốn hỏi chuyện của cô và Hàn Miễn, lại bị Thu Tử Hàn kéo lại.
"Chị của con bị sao vậy?" Thang Kiều thấy sắc mặt Thu Tử Hàn cũng không tốt thì lo lắng hỏi, còn bất chợt quay đầu lại nhìn cửa cầu thang, hình như muốn đuổi kịp.
"Mẹ, mẹ đi nghỉ trước đi, nếu bây giờ mẹ đi qua hỏi chị ấy rồi bị giận lây thì cũng đừng trách con không nhắc nhỏ trước," Thu Tử Hàn thấy động thái của mẹ mình thì nhanh chóng cảnh cáo.
Thang Kiều lại không để ý lời cậu nói, bà lập tức quay đầu hỏi Bạch Khải Kỳ: "Kỳ Kỳ, cháu biết Thiện Thiện bị sao không?"
Bạch Khải Kỳ khó xử, cau mày không biết nên nói không cuối cùng Thu Tử Hàn thay cô giải vây: "Chắc là chị ấy thất tình, mẹ hỏi vấn đề cũng có chừng mực thôi, tránh cho đụng vào họng súng."
"Cãi nhau với Lạc Ngạn hả?"
"Mẹ, mẹ có thể tém tém cái vẻ mặt hài lòng của mẹ xuống tý được không," Thu Tử Hàn nói xong thì đi một mạch lên lầu.
Để lại bạn học Bạch Khải Kỳ đáng thương lại một lần nữa chịu đựng tra hỏi.
Đêm khuya u tĩnh, trong căn phòng lớn yên tĩnh khiến người ta có hơi sợ. Bạch Khải Kỳ giơ điện thoại di động trên tay, mắt đèn pin nho nhỏ từ điện thoại chiếu sáng cho cô. Từ ngày đầu tiên cô vào ở Thu gia, cô đã cảm thấy nơi này quá lớn, có lúc nửa đêm cô nửa mê nửa tỉnh sẽ sợ hãi nghĩ đến, cô đang mộng du Tiên cảnh sao? Có phải chờ đến khi tỉnh mộng, tất cả đều không còn nữa, công việc vinh quang không còn, cũng không ở trong tòa biệt thự hùng vĩ ưu nhã này, cuối cùng thậm chí ngay cả Thu Tử Hàn cũng chưa bao giờ xuất hiện.
"Ai, ai đang ở đó?" Lúc cô đi đến gần phòng bếp thì nhìn thấy bên trong cũng sáng đèn, còn truyền đến âm thanh không nhỏ.
Tiếp đó một người mặc màu áo len ra đứng ở cửa, thấp giọng nói: "Cô muốn đánh thức mọi người dậy sao?"
"Sao giờ này cậu còn ở phòng bếp?" Bạch Khải Kỳ cũng hạ thấp giọng hỏi.
Thu Tử Hàn liếc cô một cái rồi đáp một câu, đương nhiên là đói bụng, sau đó xoay người bước vào nhà bếp.
Bạch Khải Kỳ đi vào nhìn thấy cậu đã lấy đồ trong tủ lạnh ra, nhưng trong tủ lạnh trừ thịt tươi chỉ có rau dưa. Thu Tử Hàn từ bên trong lấy ra một chục trứng gà: "Biết làm không?"
Lúc này Bạch Khải Kỳ đang cầm một ly nước uống, nghe cậu hỏi câu này thì ly nước vẫn để ở bên miệng chưa để xuống nhưng cô lại không ngừng gật đầu.
"Vậy được, cô qua làm đi," Thu Tử Hàn đường nhiên nói.
"Tôi làm?" Bạch Khải Kỳ chỉ chỉ mũi mình, sau đó nhìn thấy Thu Tử Hàn bày ra vẻ mặt chẳng lẽ tôi làm, vì vậy cô chỉ có thể chấp nhận đi đến cạnh bồn rửa.
"Cậu muốn ăn thế nào? Trứng chiên, trứng chưng, hay trứng luộc?"
"Thật là phiền, cái này còn phải chọn à? Cô cứ tùy tiện làm đi, thật ra tôi chủ yếu muốn ăn cái này," lúc Thu Tử Hàn mở tủ lấy ra hai gói mì ăn liền, Bạch Khải Kỳ trông thấy tự nhiên muốn lệ rơi đầy mặt.
"Cậu còn có mì ăn liền sao?" Bạch Khải Kỳ vẫn cho rằng ở trong nhà này ngoài cô ra cũng tìm không được một thứ nào có hơi thở bình dân nữa, ai kêu trong nhà này ngay cả giấy vệ sinh cũng là hàng hiệu.
Thu Tử Hàn có hơi đắc ý lại có chút bất đắc dĩ nói: "Cái bà Thu Tử Thiện kia rất kiểu cách, nói mì ăn liền là đồ ăn không tốt cho sức khỏe nên không cho tôi ăn. Nhưng có lúc ở studio thức đêm, cô có biết vật này ăn thơm ngon biết bao nhiêu không?"
Bạch Khải Kỳ gật đầu lia lịa: "Tôi biết, tôi biết chứ."
Bởi vì lúc này cô cũng bị mùi thơm của mì ăn liền gợi lên cảm giác muốn ăn.
Khi hai người đang vùi đầu ăn mì ăn liền, Thu Tử Hàn vẫn không quên ngẩng đầu nói: Lát nữa rửa tô sạch sẽ, sau đó nhớ giấu kỹ mấy cái vỏ gói mì."
Bạch Khải Kỳ ngốc trệ, sau đó hỏi: "Tại sao là tôi? Tôi nấu mì rồi, chẳng lẽ không phải cậu rửa chén sao?"
Thu Tử Hàn đưa chiếc đũa lên, dùng đầu đũa gõ nhẹ lên đầu Bạch Khải Kỳ một cái, "Bảo cô rửa thì cô rửa đi, nói nhiều thế làm gì. Tôi đây là vì muốn tốt cho cô thôi, con gái mà quá lười, về sau nhà chồng không thích đâu."
Bạch Khải Kỳ im lặng, bĩu môi nói: "Yên tâm, lười như cậu cũng không tìm được vợ đâu."
Thu Tử Hàn nở nụ cười: "Vậy hai người chúng ta không phải thích hợp sao?"
"Cái gì," Bạch Khải Kỳ bởi vì quá kinh ngạc lập tức ngẩng đầu lên, ngay cả khóe miệng còn dính một sợ mì ăn liền cũng không phát hiện.
Thu Tử Hàn cười một tiếng: "Rửa chén của cô đi." nói xong liền xoay người muốn rời đi.
"Cậu vừa nói cái gì," Bạch Khải Kỳ lập tức bắt lấy cánh tay cậu, trên mặt vừa thẹn thùng vừa mang theo mấy phần lo lắng. Nhưng thấy Thu Tử Hàn cười như không cười nhìn mình, Bạch Khải Kỳ mới biết mới vừa rồi mình biểu hiện nóng nảy quá.
"Cô cầm chén đi rửa đi," Thu Tử Hàn bỏ lại những lời này xong xoay người rời đi, nhưng lúc cậu đi đến cửa lại đột nhiên quay đầu hỏi: "Cô muốn xem phim không?"
"Hả?" Bạch Khải Kỳ bị câu nói lúc nãy của cậu khiến tâm thần hoảng loạn, nhưng lúc nghe đến đề ngị đi xem phim vẫn nói: "Được, xem phim gì?"
"Phim mới của công ty《 Một Đường Thuận Điên 》, chỉ là bản thô chưa chỉnh sửa," Thu Tử Hàn mặc áo len màu sáng đứng ở cửa, vóc người cao lớn cộng thêm chiếc áo len mặc trên người khiến dáng người càng thêm cao lớn, cơ bắp nơi cánh tay hơi căng lên cũng khiến người ta động lòng không dứt.
Lúc Bạch Khải Kỳ đến phòng chiếu phim thì nhìn thấy Thu Tử Hàn ngồi ở trên thảm, chân dài lười biếng gác lên mặt ghế đẩu.
"Lại đây ngồi đi, sắp chiếu rồi," Thu Tử Hàn không nhìn cô, chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Bạch Khải Kỳ quay đầu nhìn cậu muốn nói chuyện liền nghe Thu Tử Hàn nói: "Phim sắp chiếu rồi."
Mặc dù là bản thô nhưng xuyên suốt hai giờ chiếu bộ phim đều khiến người xem bật cười thích thú, lúc mới đầu Bạch Khải Kỳ còn muốn nhịn cười, nhưng dần dần liền mất khống chế. Trong căn phòng yên tĩnh, trừ âm thanh từ trong phim không ngừng truyền ra thì chỉ có tiếng cười của Bạch Khải Kỳ.
Lúc bộ phim đến đoạn kết, nam chính và nữ chính gặp lại nhau ở nước ngoài thì Thu Tử Hàn đột nhiên quay đầu kêu một tiếng: "Này."
Bạch Khải Kỳ quay đầu đối diện với một đôi mắt dưới ánh sáng sáng trong khác thường, ngay sau đó cô chỉ cảm thấy hô hấp đều muốn mất đi, đôi môi ấm mềm hơn so với tưởng tượng rốt cuộc chạm vào môi cô.
Thu Tử Hàn đang hôn mình, lúc này trong đầu Bạch Khải Kỳ chỉ có một ý niệm như vậy.
Cục diện này thật là hỗn loạn.
Bạch Khải Kỳ còn thuộc về quần chúng vây xem nên yên lặng rụt vào một góc vì cô cũng dám đi lên ngăn cản Thu Tử Thiện. Ai kêu vị đại tiểu thư này mà nóng lên thì đến cha ruột cũng không không coi vào mắt đâu.
"Thật là mất mặt, không phải sao? Nhiễm tư Bùi," Thu Tử Thiện nhìn chằm chằm cô ta. Hai người cứ như vậy nhìn thẳng đối phương, cho đến khi trên mặt Nhiễm Tư Bùi lộ ra một nụ cười khổ.
"Thiện Thiện, chị đã giải thích với em cũng bảo đảm qua, ngày đó chị hoàn toàn bất tỉnh nhân sự," Nhiễm Tư Bùi lộ ra sự cầu khẩn, điều này khiến Tạ Nhiên có một chút không đành lòng.
"Điều này không còn quan trọng nữa, tôi chỉ muốn nói điều quan trọng bây giờ là tôi không muốn có bất kỳ dây dưa rễ má nào với chị nữa," Thu Tử Thiện lạnh mặt nói: "Quả nhiên tôi vẫn đánh giá cao bản thân mình, còn nghĩ dù chúng ta không là bạn được thì gặp mặt chào hỏi cũng vẫn làm được."
"Nhưng bây giờ xem ra chào hỏi cũng không cần thiết nữa," Thu Tử Thiện nói xong liền quay đầu rời đi.
Khi cô đi ngang qua Hàn Miễn thì dừng lại quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Ngạn, châm chọc nói: "Hàn Miễn, mời anh nói cho người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen bên kia rằng ngày đó là anh con mẹ nó cường hôn tôi."
Nhưng không đợi Hàn Miễn mở miệng cô đã bước ra bên ngoài. Tới đại sảnh đã nhìn thấy Thu Tử Hàn từ ghế đứng lên. Thu Tử Thiện đứng im chờ cậu tới đây, sau đó nói: "Hàn Hàn, chị muốn về nhà."
Thu Tử Hàn nhìn cô nước mắt lưng tròng, im lặng đưa tay ôm bờ vai của cô đưa cô đi ra ngoài.
Bạch Khải Kỳ từ phía sau theo tới thì nhìn thấy Thu Tử Hàn không một lời mang theo Thiện Thiện rời đi, trong lòng cô không biết sao đột nhiên kịch liệt nhảy lên, ngay cả nhìn bóng lưng của người kia cũng cảm thấy sự khó thở.
"Bob¬by," trong lúc hai người đi xuống cầu thang, đột nhiên Thu Tử Thiện cầm lấy tay cậu khẽ gọi một câu, Thu Tử Hàn quay đầu lại nhìn, Thu Tử Thiện nở nụ cười cay đắng: "Chị mệt quá."
"Mệt mỏi thì về nhà nghỉ ngơi, " Thu Tử Hàn nói.
"Để mình đi lái xe," Bạch Khải Kỳ mấy bước chạy tới, hướng về phía bọn họ cười nói. Lúc này ánh mắt của cô nàng đều nhìn vào Thu Tử Hàn, ý cười nơi đáy mắt cũng không giấu diếm được.
"Được, hôm nay để Tiểu Bạch của chúng ta lái xe," Thu Tử Hàn cười cười.
Ba người đang bước xuống lầu thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ trên xuống, Lạc Ngạn áo khoác ngoài cũng không kịp mặc liền đuổi tới. Nhưng Thu Tử Thiện chỉ quay đầu nhìn anh một cái rồi lại nhìn đằng trước mặt.
Lạc Ngạn vốn có điểm lo lắng trong lòng nhưng thấy dáng vẻ này của Thu Tử Thiện thì lòng kiêu ngạo và tự ái lại khiến anh lùi về sau hai bước.
"Thiện Thiện, để anh đưa em về có được không?" Lạc Ngạn bước lên nắm lấy tay cô, nhưng không ngờ mới vừa đụng phải bàn tay cô thì bị Thu Tử Thiện không khách khí lui về phía sau hất văng ra.
"Không cần, không phải anh đang tụ họp với bạn sao? Em không dám trễ nãi thời giờ của anh." Thu Tử Thiện lạnh lùng nói, ngay cả mắt cũng không nhìn Lạc Ngạn.
Lạc Ngạn bất đắc dĩ nhấc tay lên, hơi nghiêng người nhẹ giọng nói: "Tử Thiện, em không thể trách anh tức giận được. Tối thiểu chuyện này mới đầu đúng là lỗi của em mà, hơn nữa đang lúc này mà em vẫn cùng họ Hàn kia ra ngoài dùng cơm, thật sự tốt sao? Em cảm thấy ký giả không có đề tài để viết sao?"
Thu Tử Thiện nghe nói vậy chỉ cảm thấy quá mức buồn cười, cô quay đầu nhìn chằm chằm Lạc Ngạn, vô tình hỏi: "Vậy xin hỏi ngài Lạc, Hòa Hà cũng thích anh đúng không, vậy sao anh còn đi ra ngoài ăn cơm với chị ta. Hơn nữa tôi không cảm thấy tôi có cái gì không thể cùng Hàn Miễn ăn cơm, dù sao chúng tôi là nam chưa cưới nữ chưa gả."
Lạc Ngạn bị câu nam chưa cưới nữ chưa gả này đả kích đến nói không ra lời, nếu như nói lúc trước anh vẫn đúng lý hợp tình mà tức giận thì hiện tại anh hoàn toàn không biết làm sao rồi. Bởi vì này câu còn nghiêm trọng hơn việc Thu Tử Thiện trực tiếp la hét đòi chia tay.
"Thiện Thiện, hai chúng ta cần bình tĩnh lại," Lạc Ngạn vừa dứt lời thì Thu Tử Thiện hoắc mắt quay đầu nhìn anh, sau đó hai người nhìn thẳng đối phương, cho đến lúc Thu Tử Thiện nở nụ cười châm chọc bước ra ngoài thì chấm dứt.
Thu Tử Hàn mở cửa xe đứng ở bên cạnh chờ cô, Thu Tử Thiện vừa ngẩng đầu muốn ngồi xuống liền lại bị Lạc Ngạn bắt được, nhưng mà lần này cô không khách khí hỏi ngược lại: "Bình tĩnh? Chẳng lẽ giữa hai chúng ta còn chưa đủ bình tĩnh sao?"
Hai chúng ta quá mức bình tĩnh rồi, cho nên sau khi xảy ra chuyện thì lựa chọn dùng phương pháp riêng của mình giải quyết vấn đề giữa, sau đó tất cả đều trở nên phức tạp.
Lạc Ngạn chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh đứng ở cửa, âm trầm nhìn chiếc xe Cayenne màu trắng càng ngày càng xa khỏi tầm mắt mình cho đến khi mất hút..
--- ------ ---
Sau khi về đến nhà Thu Tử Thiện không nói gì cả, một mình đi lên lầu. Thang Kiều ngồi ở phòng khách còn đang muốn hỏi chuyện của cô và Hàn Miễn, lại bị Thu Tử Hàn kéo lại.
"Chị của con bị sao vậy?" Thang Kiều thấy sắc mặt Thu Tử Hàn cũng không tốt thì lo lắng hỏi, còn bất chợt quay đầu lại nhìn cửa cầu thang, hình như muốn đuổi kịp.
"Mẹ, mẹ đi nghỉ trước đi, nếu bây giờ mẹ đi qua hỏi chị ấy rồi bị giận lây thì cũng đừng trách con không nhắc nhỏ trước," Thu Tử Hàn thấy động thái của mẹ mình thì nhanh chóng cảnh cáo.
Thang Kiều lại không để ý lời cậu nói, bà lập tức quay đầu hỏi Bạch Khải Kỳ: "Kỳ Kỳ, cháu biết Thiện Thiện bị sao không?"
Bạch Khải Kỳ khó xử, cau mày không biết nên nói không cuối cùng Thu Tử Hàn thay cô giải vây: "Chắc là chị ấy thất tình, mẹ hỏi vấn đề cũng có chừng mực thôi, tránh cho đụng vào họng súng."
"Cãi nhau với Lạc Ngạn hả?"
"Mẹ, mẹ có thể tém tém cái vẻ mặt hài lòng của mẹ xuống tý được không," Thu Tử Hàn nói xong thì đi một mạch lên lầu.
Để lại bạn học Bạch Khải Kỳ đáng thương lại một lần nữa chịu đựng tra hỏi.
Đêm khuya u tĩnh, trong căn phòng lớn yên tĩnh khiến người ta có hơi sợ. Bạch Khải Kỳ giơ điện thoại di động trên tay, mắt đèn pin nho nhỏ từ điện thoại chiếu sáng cho cô. Từ ngày đầu tiên cô vào ở Thu gia, cô đã cảm thấy nơi này quá lớn, có lúc nửa đêm cô nửa mê nửa tỉnh sẽ sợ hãi nghĩ đến, cô đang mộng du Tiên cảnh sao? Có phải chờ đến khi tỉnh mộng, tất cả đều không còn nữa, công việc vinh quang không còn, cũng không ở trong tòa biệt thự hùng vĩ ưu nhã này, cuối cùng thậm chí ngay cả Thu Tử Hàn cũng chưa bao giờ xuất hiện.
"Ai, ai đang ở đó?" Lúc cô đi đến gần phòng bếp thì nhìn thấy bên trong cũng sáng đèn, còn truyền đến âm thanh không nhỏ.
Tiếp đó một người mặc màu áo len ra đứng ở cửa, thấp giọng nói: "Cô muốn đánh thức mọi người dậy sao?"
"Sao giờ này cậu còn ở phòng bếp?" Bạch Khải Kỳ cũng hạ thấp giọng hỏi.
Thu Tử Hàn liếc cô một cái rồi đáp một câu, đương nhiên là đói bụng, sau đó xoay người bước vào nhà bếp.
Bạch Khải Kỳ đi vào nhìn thấy cậu đã lấy đồ trong tủ lạnh ra, nhưng trong tủ lạnh trừ thịt tươi chỉ có rau dưa. Thu Tử Hàn từ bên trong lấy ra một chục trứng gà: "Biết làm không?"
Lúc này Bạch Khải Kỳ đang cầm một ly nước uống, nghe cậu hỏi câu này thì ly nước vẫn để ở bên miệng chưa để xuống nhưng cô lại không ngừng gật đầu.
"Vậy được, cô qua làm đi," Thu Tử Hàn đường nhiên nói.
"Tôi làm?" Bạch Khải Kỳ chỉ chỉ mũi mình, sau đó nhìn thấy Thu Tử Hàn bày ra vẻ mặt chẳng lẽ tôi làm, vì vậy cô chỉ có thể chấp nhận đi đến cạnh bồn rửa.
"Cậu muốn ăn thế nào? Trứng chiên, trứng chưng, hay trứng luộc?"
"Thật là phiền, cái này còn phải chọn à? Cô cứ tùy tiện làm đi, thật ra tôi chủ yếu muốn ăn cái này," lúc Thu Tử Hàn mở tủ lấy ra hai gói mì ăn liền, Bạch Khải Kỳ trông thấy tự nhiên muốn lệ rơi đầy mặt.
"Cậu còn có mì ăn liền sao?" Bạch Khải Kỳ vẫn cho rằng ở trong nhà này ngoài cô ra cũng tìm không được một thứ nào có hơi thở bình dân nữa, ai kêu trong nhà này ngay cả giấy vệ sinh cũng là hàng hiệu.
Thu Tử Hàn có hơi đắc ý lại có chút bất đắc dĩ nói: "Cái bà Thu Tử Thiện kia rất kiểu cách, nói mì ăn liền là đồ ăn không tốt cho sức khỏe nên không cho tôi ăn. Nhưng có lúc ở studio thức đêm, cô có biết vật này ăn thơm ngon biết bao nhiêu không?"
Bạch Khải Kỳ gật đầu lia lịa: "Tôi biết, tôi biết chứ."
Bởi vì lúc này cô cũng bị mùi thơm của mì ăn liền gợi lên cảm giác muốn ăn.
Khi hai người đang vùi đầu ăn mì ăn liền, Thu Tử Hàn vẫn không quên ngẩng đầu nói: Lát nữa rửa tô sạch sẽ, sau đó nhớ giấu kỹ mấy cái vỏ gói mì."
Bạch Khải Kỳ ngốc trệ, sau đó hỏi: "Tại sao là tôi? Tôi nấu mì rồi, chẳng lẽ không phải cậu rửa chén sao?"
Thu Tử Hàn đưa chiếc đũa lên, dùng đầu đũa gõ nhẹ lên đầu Bạch Khải Kỳ một cái, "Bảo cô rửa thì cô rửa đi, nói nhiều thế làm gì. Tôi đây là vì muốn tốt cho cô thôi, con gái mà quá lười, về sau nhà chồng không thích đâu."
Bạch Khải Kỳ im lặng, bĩu môi nói: "Yên tâm, lười như cậu cũng không tìm được vợ đâu."
Thu Tử Hàn nở nụ cười: "Vậy hai người chúng ta không phải thích hợp sao?"
"Cái gì," Bạch Khải Kỳ bởi vì quá kinh ngạc lập tức ngẩng đầu lên, ngay cả khóe miệng còn dính một sợ mì ăn liền cũng không phát hiện.
Thu Tử Hàn cười một tiếng: "Rửa chén của cô đi." nói xong liền xoay người muốn rời đi.
"Cậu vừa nói cái gì," Bạch Khải Kỳ lập tức bắt lấy cánh tay cậu, trên mặt vừa thẹn thùng vừa mang theo mấy phần lo lắng. Nhưng thấy Thu Tử Hàn cười như không cười nhìn mình, Bạch Khải Kỳ mới biết mới vừa rồi mình biểu hiện nóng nảy quá.
"Cô cầm chén đi rửa đi," Thu Tử Hàn bỏ lại những lời này xong xoay người rời đi, nhưng lúc cậu đi đến cửa lại đột nhiên quay đầu hỏi: "Cô muốn xem phim không?"
"Hả?" Bạch Khải Kỳ bị câu nói lúc nãy của cậu khiến tâm thần hoảng loạn, nhưng lúc nghe đến đề ngị đi xem phim vẫn nói: "Được, xem phim gì?"
"Phim mới của công ty《 Một Đường Thuận Điên 》, chỉ là bản thô chưa chỉnh sửa," Thu Tử Hàn mặc áo len màu sáng đứng ở cửa, vóc người cao lớn cộng thêm chiếc áo len mặc trên người khiến dáng người càng thêm cao lớn, cơ bắp nơi cánh tay hơi căng lên cũng khiến người ta động lòng không dứt.
Lúc Bạch Khải Kỳ đến phòng chiếu phim thì nhìn thấy Thu Tử Hàn ngồi ở trên thảm, chân dài lười biếng gác lên mặt ghế đẩu.
"Lại đây ngồi đi, sắp chiếu rồi," Thu Tử Hàn không nhìn cô, chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Bạch Khải Kỳ quay đầu nhìn cậu muốn nói chuyện liền nghe Thu Tử Hàn nói: "Phim sắp chiếu rồi."
Mặc dù là bản thô nhưng xuyên suốt hai giờ chiếu bộ phim đều khiến người xem bật cười thích thú, lúc mới đầu Bạch Khải Kỳ còn muốn nhịn cười, nhưng dần dần liền mất khống chế. Trong căn phòng yên tĩnh, trừ âm thanh từ trong phim không ngừng truyền ra thì chỉ có tiếng cười của Bạch Khải Kỳ.
Lúc bộ phim đến đoạn kết, nam chính và nữ chính gặp lại nhau ở nước ngoài thì Thu Tử Hàn đột nhiên quay đầu kêu một tiếng: "Này."
Bạch Khải Kỳ quay đầu đối diện với một đôi mắt dưới ánh sáng sáng trong khác thường, ngay sau đó cô chỉ cảm thấy hô hấp đều muốn mất đi, đôi môi ấm mềm hơn so với tưởng tượng rốt cuộc chạm vào môi cô.
Thu Tử Hàn đang hôn mình, lúc này trong đầu Bạch Khải Kỳ chỉ có một ý niệm như vậy.