Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
(một loại sắt tinh khiết có màu đen)
Bầu trời vàng rực bao trùm vạn vật, gió cũng giống như tinh linh khe khẽ ca hát, vì nhân gian tạo nên một khúc nhạc của tự nhiên.
Dưới một gốc cây đại thụ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khoanh tay, híp mắt lạnh nhạt nhìn về đối diện.
Đó chính là một căn nhà lá ba gian, ở giữa nóc nhà có một lá cờ rách nát đang bay phấp phới, bốn chữ trên lá cờ giống như gà bới: Lò Rèn Vô Danh. (nguyên văn là 5 chữ Vô Danh Thiết Thượng Phô, nhưng mình thấy để như thế khó hiểu cho độc giả nên sửa thành Lò Rèn, nghĩa cũng tương tự thôi) Mà trên khoảng đất trước mặt ngôi nhà, là một đống đồ tán loạn phủ đầy bụi nào là búa, đục, chùy, nhìn một cái cũng biết bọn họ chưa bao giờ được chủ nhân lau qua.
"Ngươi xác định không đi lạc đường?" Qua hồi lâu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn răng nặn ra một câu. Mở lò rèn ở nơi chim không đẻ trứng, con người tuyệt chủng này? Thậm chí còn đem đồ nghề vứt bừa bãi? Người như vậy thật có thể chế tạo ra vật nàng cần sao?
"Ta xác định." Hiên Viên Diễm nhún vai một cái, âm thanh nhàn nhạt mười phần khẳng định.
"Tiểu thư, ta nghĩ. . . Chúng ta quả thật không có tới sai chỗ." Một bên thị vệ Truy Phong cũng xem xét phía trước xòng, khóe miệng không nhịn được co giật nói. Khó trách Thụy vương lúc trước nói người này tính khí cực kỳ cổ quái, tiểu thư sẽ nếm mùi thất bại ! Nếu như Thụy vương ám chỉ người này, tiểu thư nhất định là gặp địch thủ rồi.
Kẽo kẹt, cửa nhà lá bị người kéo ra, một ông lão râu tóc trắng phau từ trong đi ra. Trong nháy mắt nhìn thấy ông lão, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cho dù trời sụp mặt cũng không đổi sắc cư nhiên cũng có cảm giác ngổn ngang trong gió.
Chỉ thấy lão giả kia không chỉ có râu tóc loạn như chuồng gà, mà ăn mặc càng thê thảm không nỡ nhìn. Ông khoác một cái áo bào bẩn thỉu, ống quần bên trái cùng tay áo bên phải đều bị mất một nửa, thắt lưng là một bó cỏ khô dày, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thật sự không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung ông lão trước mắt mình.
Cùng lúc đó, ông lão cũng ngạo mạn đoàn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngay sau đó hắn mở hỏa lò ra, trong nháy mắt gió lửa quấn quýt tạo ra tiếng như hò hét, ông lão tay cầm đại chùy mải miết rèn sắt. Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời cất bước hướng ông lão đi tới.
"Lão nhân gia, ta muốn chế tạo mấy thứ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhu hòa nói. Mới vừa rồi mặc dù chỉ tiếp xúc với ánh mắt của ông lão giây lát, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng xác định ông lão trước mắt tuyệt đối không đơn giản. Ông ít nhất đã trên 70 tuổi, nhưng lại mặt mày hồng hào, hai mắt lấp lánh có thần.
Vả lại khi ông rèn sắt mặc dù tiếng va chạm rất lớn, nhưng lại không hề có tiếng gió phát ra, đủ để chứng minh ông là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Lão không ngẩng đầu cũng không nói gì hết, ngón tay nhẹ nhàng dùng kìm dữ cục sắt, tiếp tục dùng sức đập xuống.
"Lão nhân gia, ngài có thể giúp ta chế tạo mấy thứ đồ không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói càng khiêm nhường. Nếu như người trước mắt thật sự có khả năng chế tạo ra ám khí nàng muốn, như vậy ông liền thật có tư cách kiêu ngạo.
"Không làm!" Lão lạnh lùng phun ra hai chữ, đầu vẫn không ngẩng lên.
Hiên Viên Diễm tay khẽ đụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt cười như không cười không tiếng động nói: chuyện này ta trước đã nói qua a, người này tính khí cực kỳ cổ quái, là ngươi tự mình muốn tới nếm mùi thất bại . Nếu bị uất ức, cũng ngàn vạn lần đừng trút giận lên đầu ta.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn xong, mặt vẫn cười khanh khách nhìn ông lão nói: "Lão nhân gia có thể cho một lý do hay không?"
một tiếng "bang" vang lên, ông lão ném đại chùy trong tay ra, tiếp khom lưng từ trên mặt đất nhặt lên một tấm vãn gỗ dính đầy bụi đất đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Lão nhân gia đây là có ý gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thò tay tiếp nhận tấm vãn, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía ông lão.
"Lật xem đi!" Ông lão hai tay chống nạnh, giọng nói vô cùng kiêu ngạo.
"Cao hứng không làm." Trong nháy mắt lật xem tám ván, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đọc lên bốn chữ lớn khắc trên đó.
"Ý tứ là. . . Ông vui mừng làm thì làm, không vui mừng làm thì không làm." Hiên Viên Diễm lông mày nhíu lại, sau đó đặc biệt giải thích cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Nếu lão nhân gia hôm nay không giúp thượng Quan Ngưng Nguyệt chế tạo đồ, vậy Ngưng Nguyệt ngày mai trở lại." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ mỉm cười, đem tấm ván đưa trả lại cho ông lão.
"Cút nhanh lên! Còn nữa, không cần trở lại quấy rầy lão hủ, vô luận ngươi tới bao nhiêu lần, lão hủ cũng sẽ không làm " trong nháy mắt ông lão nhận lấy tấm ván, trong miệng thốt ra lời nói lạnh nhạt.
"Hôm nay quấy rầy ngài, ngày mai sẽ trở lại bái phỏng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như không nghe thấy lời của lão, mặt mũi tràn đầy mỉm cười mà đáp, liền xoay người cất bước rời đi. Ngày xưa Lưu Bị vì muốn mời Gia Cát Lượng rời núi phụ tá, từng ba lần mang dáng vẻ tiều tụy đến mời. Ông lão này thái độ càng cuồng vọng, nàng càng khẳng định ông có thể chế tạo ra vật mình muốn, đã có việc cầu người, nhất định thái độ phải thành khẩn, không phải sao?
"Nha đầu, ngươi thế nhưng có thể nhịn được a? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ sử dụng võ lực uy hiếp chứ?" Hiên Viên Diễm thâm thúy quét mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp bước một bước dài tiến lên hài hước hỏi. thị vệ Truy Phong yên lặng theo đuôi ở phía sau cũng bị tiếng nói như bò rống này làm bội phục liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mới vừa rồi ông lão thái độ quá kiêu ngạo, e rằng trên đời này sợ rằng không ai có thể chịu được, tiểu thư lại vẫn có thể bình tĩnh như thế? Tiểu thư thật là làm cho hắn càng ngày càng nhìn không thấu!
"Ngươi cho là lão nhân kia sẽ khuất phục trước võ lực uy hiếp sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trợn mắt nhìn Hiên Viên Diễm, tiếp tục ngẩng đầu đi về phía trước. Từ động tác lão rèn sắt, nàng cũng biết người này nhất định biết võ công. Chỉ là nếu nàng thật muốn động thủ, lão tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng.
"Sẽ không, lão thà chết chứ không chịu khuất phục." Hiên Viên Diễm khẳng định nói, hai mắt tán thưởng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nha đầu này giống như có thể hiểu rõ tất cả? Không lâu trước kia, hắn đã sử dụng võ lực bức bách lão chế tạo ám khí, lão vẫn kiêu ngạo tặng hắn hai chữ: không làm!
Đang lúc này, trong nhà lá một nam tử trẻ tuổi nhảy ra, chỉ thấy hắn kề tai ông lão nói gì đó, sắc mặt lão lập tức thay đổi, tiếp liền thấy lão cung kính kêu: "Thượng Quan tiểu thư xin dừng bước."
"Lão nhân gia, chẳng lẽ ngài thay đổi chủ ý, nguyện ý giúp ta chế tạo đồ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía lão.
"Mới vừa rồi đã đắc tội, xin Thượng Quan tiểu thư chớ để ý, ngài cần chế tạo thứ gì cứ mở miệng!" Lão mặt áy náy hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong eo.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩn người, hai mắt quét một vòng tên nam tử đứng bên cạnh lão, này người này tới thái độ của lão chợt biến chuyển, chẳng lẽ người này có liên quan? Nam tử kia cười nhạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhanh chóng xoay người tiến vào trong nhà.
"Lão nhân gia, đồ ta cần chế tạo ở trên bản vẽ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi tới trước mặt lão, móc tập giấy trong tay áo đưa cho lão. Tiếp hai tròng mắt của nàng không chút để ý quét mắt nhìn căn nhà lá, nam tử kia cùng lão có quan hệ gì? Vì sao hắn vừa ra ngoài nói mấy câu, thái độ của lão với mình lại xảy ra biến chuyển to lớn như vậy đây?
"Thượng Quan tiểu thư, đồ mà ngài muốn lão hủ trong vòng ba ngày mới có thể chế tạo xong, đến lúc đó lão hủ sẽ đích thân đưa đồ vật đến trong phủ." Sau khi lật xem bản vẽ, cung kính nói.
"Không cần làm phiền lão nhân gia, ba ngày sau vẫn là Ngưng Nguyệt tự mình tới lấy đi! Xin hỏi lão nhân gia chế tạo những thứ đồ này cần thu bao nhiêu ngân lượng đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng khẽ hỏi.
"Lão hủ không chỉ có không lấy một đồng tiền, hơn nữa còn có thể dùng Huyền Băng Thiết chế tạo!" Lão vẫn cong eo, âm thanh vang dội nói.
"Huyền Băng Thiết!" Nghe được ba chữ Huyền Băng Thiết, Hiên Viên Diễm cùng thị vệ Truy Phong đứng sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều khiếp sợ kêu lên. Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc quét mắt một vòng Hiên Viên Diễm cùng Truy Phong, vì sao bọn họ nghe được ba chữ Huyền Băng Thiết lại có phản ứng lớn như thế đây?
"Huyền Băng Thiết là loại sắt đứng đầu vạn năm khó gặp, trên đời chỉ có một khối. Nghe nói nếu đem nó chế tạo thành vũ khí, có thể sức mạnh vô địch, chính là bảo vật người đời tha thiết ước mơ. Chỉ tiếc đã dùng hết các phương pháp, vẫn không phát hiện tung tích Huyền Băng Thiết. Không ngờ. . ." Hiên Viên Diễm giải thích cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời hai mắt càng thêm thâm thúy ở trên người ông lão. Bảo vật hiếm thấy như thế lại ở trong tay lão, mà lão tại sao đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút đòi hỏi đây? Nếu không phải mới vừa rồi nam tử trẻ tuổi từ trong nhà đi ra, lấy võ công của hắn lại không chút nào phát hiện trong nhà có người, đủ thấy nội lực của người này cực kỳ thâm hậu.
"Lão nhân gia, ta với ngươi chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, ta há có thể nhận hậu lễ như thế?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lông mày vặn chặt nhìn về phía lão.
"Thượng Quan tiểu thư không cần cự tuyệt, ngài vốn là chủ nhân Huyền Băng Thiết một mực chờ đợi." Lão vẻ mặt thành thật nói.
"Đã như vậy, Ngưng Nguyệt nếu từ chối thì thật bất kính rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai một cái nói, mặc dù giờ phút này trong lòng của nàng cũng rất mờ mịt, nhưng người ta nhất định phải đem bảo vật đưa cho mình, nàng không cần chính là đứa ngốc rồi! Cùng lúc đó, hai mắt Hiên Viên Diễm cũng thâm thúy ngừng lại nơi nào đó, một mảng màu hồng như cánh hoa đào. Chẳng lẽ. . .
"Tiểu thư, trong phủ đã xảy ra chuyện, Tướng quân gọi người mau trở về!" Mấy tên thị vệ phủ tướng quân thị vệ bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, âm thanh vô cùng nóng nảy.
"Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc quay người sang, híp mắt nhìn về phía bọn thị vệ.
"Chuyện này. . . Tiểu thư hay là trở về phủ trước đi!" Mấy tên thị vệ hai mắt đồng thời quét mắt nhìn Hiên Viên Diễm, sau đó một lần nữa mở miệng đồng thanh nói.
Chẳng lẽ có liên quan tới ngươi? Thượng Quan Ngưng Nguyệt không có lơ là ánh mắt của bọn thị vệ, nàng nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Hiên Viên Diễm là lập tức đáp lễ Thượng Quan Ngưng Nguyệt bằng một nụ cười vô tội.
"Lập tức trở về phủ!" Nhìn kỹ mắt Hiên Viên Diễm xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt không lộ vẻ gì dẫn bọn thị vệ rời đi Lò Rèn Vô Danh.
"Nha đầu, gặp lại ở hoàng cung nga!" Hiên Viên Diễm khóe miệng tà mị khẽ nhếch, trong môi tràn ra lời nói hài hước. Tiếp hắn nhẹ nghiêng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn ông lão đang rèn sắt, bóng dáng chợt lóe, chỗ đó đã không thấy bóng dáng. . .
Bầu trời vàng rực bao trùm vạn vật, gió cũng giống như tinh linh khe khẽ ca hát, vì nhân gian tạo nên một khúc nhạc của tự nhiên.
Dưới một gốc cây đại thụ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khoanh tay, híp mắt lạnh nhạt nhìn về đối diện.
Đó chính là một căn nhà lá ba gian, ở giữa nóc nhà có một lá cờ rách nát đang bay phấp phới, bốn chữ trên lá cờ giống như gà bới: Lò Rèn Vô Danh. (nguyên văn là 5 chữ Vô Danh Thiết Thượng Phô, nhưng mình thấy để như thế khó hiểu cho độc giả nên sửa thành Lò Rèn, nghĩa cũng tương tự thôi) Mà trên khoảng đất trước mặt ngôi nhà, là một đống đồ tán loạn phủ đầy bụi nào là búa, đục, chùy, nhìn một cái cũng biết bọn họ chưa bao giờ được chủ nhân lau qua.
"Ngươi xác định không đi lạc đường?" Qua hồi lâu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn răng nặn ra một câu. Mở lò rèn ở nơi chim không đẻ trứng, con người tuyệt chủng này? Thậm chí còn đem đồ nghề vứt bừa bãi? Người như vậy thật có thể chế tạo ra vật nàng cần sao?
"Ta xác định." Hiên Viên Diễm nhún vai một cái, âm thanh nhàn nhạt mười phần khẳng định.
"Tiểu thư, ta nghĩ. . . Chúng ta quả thật không có tới sai chỗ." Một bên thị vệ Truy Phong cũng xem xét phía trước xòng, khóe miệng không nhịn được co giật nói. Khó trách Thụy vương lúc trước nói người này tính khí cực kỳ cổ quái, tiểu thư sẽ nếm mùi thất bại ! Nếu như Thụy vương ám chỉ người này, tiểu thư nhất định là gặp địch thủ rồi.
Kẽo kẹt, cửa nhà lá bị người kéo ra, một ông lão râu tóc trắng phau từ trong đi ra. Trong nháy mắt nhìn thấy ông lão, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cho dù trời sụp mặt cũng không đổi sắc cư nhiên cũng có cảm giác ngổn ngang trong gió.
Chỉ thấy lão giả kia không chỉ có râu tóc loạn như chuồng gà, mà ăn mặc càng thê thảm không nỡ nhìn. Ông khoác một cái áo bào bẩn thỉu, ống quần bên trái cùng tay áo bên phải đều bị mất một nửa, thắt lưng là một bó cỏ khô dày, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thật sự không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung ông lão trước mắt mình.
Cùng lúc đó, ông lão cũng ngạo mạn đoàn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngay sau đó hắn mở hỏa lò ra, trong nháy mắt gió lửa quấn quýt tạo ra tiếng như hò hét, ông lão tay cầm đại chùy mải miết rèn sắt. Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời cất bước hướng ông lão đi tới.
"Lão nhân gia, ta muốn chế tạo mấy thứ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhu hòa nói. Mới vừa rồi mặc dù chỉ tiếp xúc với ánh mắt của ông lão giây lát, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng xác định ông lão trước mắt tuyệt đối không đơn giản. Ông ít nhất đã trên 70 tuổi, nhưng lại mặt mày hồng hào, hai mắt lấp lánh có thần.
Vả lại khi ông rèn sắt mặc dù tiếng va chạm rất lớn, nhưng lại không hề có tiếng gió phát ra, đủ để chứng minh ông là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Lão không ngẩng đầu cũng không nói gì hết, ngón tay nhẹ nhàng dùng kìm dữ cục sắt, tiếp tục dùng sức đập xuống.
"Lão nhân gia, ngài có thể giúp ta chế tạo mấy thứ đồ không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói càng khiêm nhường. Nếu như người trước mắt thật sự có khả năng chế tạo ra ám khí nàng muốn, như vậy ông liền thật có tư cách kiêu ngạo.
"Không làm!" Lão lạnh lùng phun ra hai chữ, đầu vẫn không ngẩng lên.
Hiên Viên Diễm tay khẽ đụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt cười như không cười không tiếng động nói: chuyện này ta trước đã nói qua a, người này tính khí cực kỳ cổ quái, là ngươi tự mình muốn tới nếm mùi thất bại . Nếu bị uất ức, cũng ngàn vạn lần đừng trút giận lên đầu ta.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn xong, mặt vẫn cười khanh khách nhìn ông lão nói: "Lão nhân gia có thể cho một lý do hay không?"
một tiếng "bang" vang lên, ông lão ném đại chùy trong tay ra, tiếp khom lưng từ trên mặt đất nhặt lên một tấm vãn gỗ dính đầy bụi đất đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Lão nhân gia đây là có ý gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thò tay tiếp nhận tấm vãn, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía ông lão.
"Lật xem đi!" Ông lão hai tay chống nạnh, giọng nói vô cùng kiêu ngạo.
"Cao hứng không làm." Trong nháy mắt lật xem tám ván, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đọc lên bốn chữ lớn khắc trên đó.
"Ý tứ là. . . Ông vui mừng làm thì làm, không vui mừng làm thì không làm." Hiên Viên Diễm lông mày nhíu lại, sau đó đặc biệt giải thích cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Nếu lão nhân gia hôm nay không giúp thượng Quan Ngưng Nguyệt chế tạo đồ, vậy Ngưng Nguyệt ngày mai trở lại." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ mỉm cười, đem tấm ván đưa trả lại cho ông lão.
"Cút nhanh lên! Còn nữa, không cần trở lại quấy rầy lão hủ, vô luận ngươi tới bao nhiêu lần, lão hủ cũng sẽ không làm " trong nháy mắt ông lão nhận lấy tấm ván, trong miệng thốt ra lời nói lạnh nhạt.
"Hôm nay quấy rầy ngài, ngày mai sẽ trở lại bái phỏng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như không nghe thấy lời của lão, mặt mũi tràn đầy mỉm cười mà đáp, liền xoay người cất bước rời đi. Ngày xưa Lưu Bị vì muốn mời Gia Cát Lượng rời núi phụ tá, từng ba lần mang dáng vẻ tiều tụy đến mời. Ông lão này thái độ càng cuồng vọng, nàng càng khẳng định ông có thể chế tạo ra vật mình muốn, đã có việc cầu người, nhất định thái độ phải thành khẩn, không phải sao?
"Nha đầu, ngươi thế nhưng có thể nhịn được a? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ sử dụng võ lực uy hiếp chứ?" Hiên Viên Diễm thâm thúy quét mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp bước một bước dài tiến lên hài hước hỏi. thị vệ Truy Phong yên lặng theo đuôi ở phía sau cũng bị tiếng nói như bò rống này làm bội phục liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mới vừa rồi ông lão thái độ quá kiêu ngạo, e rằng trên đời này sợ rằng không ai có thể chịu được, tiểu thư lại vẫn có thể bình tĩnh như thế? Tiểu thư thật là làm cho hắn càng ngày càng nhìn không thấu!
"Ngươi cho là lão nhân kia sẽ khuất phục trước võ lực uy hiếp sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trợn mắt nhìn Hiên Viên Diễm, tiếp tục ngẩng đầu đi về phía trước. Từ động tác lão rèn sắt, nàng cũng biết người này nhất định biết võ công. Chỉ là nếu nàng thật muốn động thủ, lão tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng.
"Sẽ không, lão thà chết chứ không chịu khuất phục." Hiên Viên Diễm khẳng định nói, hai mắt tán thưởng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nha đầu này giống như có thể hiểu rõ tất cả? Không lâu trước kia, hắn đã sử dụng võ lực bức bách lão chế tạo ám khí, lão vẫn kiêu ngạo tặng hắn hai chữ: không làm!
Đang lúc này, trong nhà lá một nam tử trẻ tuổi nhảy ra, chỉ thấy hắn kề tai ông lão nói gì đó, sắc mặt lão lập tức thay đổi, tiếp liền thấy lão cung kính kêu: "Thượng Quan tiểu thư xin dừng bước."
"Lão nhân gia, chẳng lẽ ngài thay đổi chủ ý, nguyện ý giúp ta chế tạo đồ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía lão.
"Mới vừa rồi đã đắc tội, xin Thượng Quan tiểu thư chớ để ý, ngài cần chế tạo thứ gì cứ mở miệng!" Lão mặt áy náy hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong eo.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩn người, hai mắt quét một vòng tên nam tử đứng bên cạnh lão, này người này tới thái độ của lão chợt biến chuyển, chẳng lẽ người này có liên quan? Nam tử kia cười nhạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhanh chóng xoay người tiến vào trong nhà.
"Lão nhân gia, đồ ta cần chế tạo ở trên bản vẽ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi tới trước mặt lão, móc tập giấy trong tay áo đưa cho lão. Tiếp hai tròng mắt của nàng không chút để ý quét mắt nhìn căn nhà lá, nam tử kia cùng lão có quan hệ gì? Vì sao hắn vừa ra ngoài nói mấy câu, thái độ của lão với mình lại xảy ra biến chuyển to lớn như vậy đây?
"Thượng Quan tiểu thư, đồ mà ngài muốn lão hủ trong vòng ba ngày mới có thể chế tạo xong, đến lúc đó lão hủ sẽ đích thân đưa đồ vật đến trong phủ." Sau khi lật xem bản vẽ, cung kính nói.
"Không cần làm phiền lão nhân gia, ba ngày sau vẫn là Ngưng Nguyệt tự mình tới lấy đi! Xin hỏi lão nhân gia chế tạo những thứ đồ này cần thu bao nhiêu ngân lượng đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng khẽ hỏi.
"Lão hủ không chỉ có không lấy một đồng tiền, hơn nữa còn có thể dùng Huyền Băng Thiết chế tạo!" Lão vẫn cong eo, âm thanh vang dội nói.
"Huyền Băng Thiết!" Nghe được ba chữ Huyền Băng Thiết, Hiên Viên Diễm cùng thị vệ Truy Phong đứng sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều khiếp sợ kêu lên. Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc quét mắt một vòng Hiên Viên Diễm cùng Truy Phong, vì sao bọn họ nghe được ba chữ Huyền Băng Thiết lại có phản ứng lớn như thế đây?
"Huyền Băng Thiết là loại sắt đứng đầu vạn năm khó gặp, trên đời chỉ có một khối. Nghe nói nếu đem nó chế tạo thành vũ khí, có thể sức mạnh vô địch, chính là bảo vật người đời tha thiết ước mơ. Chỉ tiếc đã dùng hết các phương pháp, vẫn không phát hiện tung tích Huyền Băng Thiết. Không ngờ. . ." Hiên Viên Diễm giải thích cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời hai mắt càng thêm thâm thúy ở trên người ông lão. Bảo vật hiếm thấy như thế lại ở trong tay lão, mà lão tại sao đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút đòi hỏi đây? Nếu không phải mới vừa rồi nam tử trẻ tuổi từ trong nhà đi ra, lấy võ công của hắn lại không chút nào phát hiện trong nhà có người, đủ thấy nội lực của người này cực kỳ thâm hậu.
"Lão nhân gia, ta với ngươi chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, ta há có thể nhận hậu lễ như thế?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lông mày vặn chặt nhìn về phía lão.
"Thượng Quan tiểu thư không cần cự tuyệt, ngài vốn là chủ nhân Huyền Băng Thiết một mực chờ đợi." Lão vẻ mặt thành thật nói.
"Đã như vậy, Ngưng Nguyệt nếu từ chối thì thật bất kính rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai một cái nói, mặc dù giờ phút này trong lòng của nàng cũng rất mờ mịt, nhưng người ta nhất định phải đem bảo vật đưa cho mình, nàng không cần chính là đứa ngốc rồi! Cùng lúc đó, hai mắt Hiên Viên Diễm cũng thâm thúy ngừng lại nơi nào đó, một mảng màu hồng như cánh hoa đào. Chẳng lẽ. . .
"Tiểu thư, trong phủ đã xảy ra chuyện, Tướng quân gọi người mau trở về!" Mấy tên thị vệ phủ tướng quân thị vệ bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, âm thanh vô cùng nóng nảy.
"Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc quay người sang, híp mắt nhìn về phía bọn thị vệ.
"Chuyện này. . . Tiểu thư hay là trở về phủ trước đi!" Mấy tên thị vệ hai mắt đồng thời quét mắt nhìn Hiên Viên Diễm, sau đó một lần nữa mở miệng đồng thanh nói.
Chẳng lẽ có liên quan tới ngươi? Thượng Quan Ngưng Nguyệt không có lơ là ánh mắt của bọn thị vệ, nàng nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Hiên Viên Diễm là lập tức đáp lễ Thượng Quan Ngưng Nguyệt bằng một nụ cười vô tội.
"Lập tức trở về phủ!" Nhìn kỹ mắt Hiên Viên Diễm xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt không lộ vẻ gì dẫn bọn thị vệ rời đi Lò Rèn Vô Danh.
"Nha đầu, gặp lại ở hoàng cung nga!" Hiên Viên Diễm khóe miệng tà mị khẽ nhếch, trong môi tràn ra lời nói hài hước. Tiếp hắn nhẹ nghiêng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn ông lão đang rèn sắt, bóng dáng chợt lóe, chỗ đó đã không thấy bóng dáng. . .