Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-53
Daddy, Mami Lại Bỏ Chạy Rồi - Chương 53
“Không có khả năng...... Đó là cuộc thi IBM, ngay cả cô ta là thành viên của một đội vô địch, cũng có thể chỉ là đi theo tham gia vào đó mà thôi.”
Khoá trước không phải đã có người đi theo đội quán quân để có được danh tiếng, tạo bàn đạp cho bản thân hay sao.
Ánh mắt Lục Tư Viễn lộ ra vẻ thất vọng, nói: “Anna, cô đang nghi ngờ cái gì?”
Sắc mặt Đường Anna cứng đờ, cũng cảm thấy bản thân quá thất thố, biết điều này sẽ chỉ chọc cho Lục Tư Viễn càng thêm không vui, liền cố mỉm cười, nói: “Tư Viễn, tôi cũng chỉ là lo lắng cho công ty nên hỏi nhiều thêm vài câu, lỡ như xảy ra sai sót gì đó thì không hay rồi.”
Vẻ mặt Lục Tư Viễn thả lỏng, nói: “Không sao cả, nhưng năng lực của Diệp Như Hề đúng là rất mạnh, bởi vì năm đó...... Tôi cũng ở trong team đó, nhưng, đội trưởng lại là cô ấy .”
Năm đó đại học Đế Đô trong truyền thuyết, mọi người đều chỉ biết đến tài tử khoa tài chính là Lục Tư Viễn, lại không biết đến tên Diệp Như Hề.
Loading...
Cho đến khi có cuộc thi IBM năm đó, Diệp Như Hề một trận thành danh, chỉ là thanh danh còn chưa truyền xa, Diệp Như Hề đã thôi học.
Việc cô ấy đoạt giải cũng bị nhà trường ém nhẹm, không truyền bá rộng rãi, chỉ những sinh viên ngành tài chính theo dõi cuộc thi năm đó mới biết được Diệp Như Hề lợi hại đến mức nào.#đọc truyện ở webtruyen.com để ủng hộ dịch giả và cập nhật chương nhanh nhất
Lục Tư Viễn lúc đó cũng bị gia đình cưỡng ép phải ra nước ngoài, cũng không được phép quay về Trung Quốc, trước kia anh không biết là vì nguyên nhân gì, trước đó không lâu anh đã biết được sự thật.
Chỉ sợ lúc ấy, Tiểu Hề phải ngồi tù, trường học vì không muốn xấu hổ vì chuyện này, cho nên chuyện liên quan tới giải thưởng Tiểu Hề đạt được cũng bị giấu đi.
Đường Anna bị lời nói của Lục Tư Viễn dọa sợ rồi, năng lực của Lục Tư Viễn cô ta rất rõ ràng, nếu không cũng sẽ không coi trọng anh, nhưng mà...... người phụ nữ kia còn lợi hại hơn cả Tư Viễn ư?
Cô ta không tin! Cũng không muốn tin!
“Đó là chuyện của trước kia , ngành tài chính hiện nay đã thay đổi rất nhiều, chỉ cần lạc hậu một chút thì sẽ không theo kịp, năng lực của cô ta còn phải quan sát thêm”
“Ừ, tôi vẫn tin tưởng cô ấy.”
Biết chuyện này không có cách nào thay đổi, Đường Anna cũng không muốn làm loạn rồi mất mặt, liền nói: “Anh tin tưởng người ta thì tất nhiên là tốt, tôi sẽ dẫn dắt cô ta thật tốt.”
Đem người đặt ở dưới mí mắt của mình, cô ta có nhiều cách để động tay động chân.
Lục Tư Viễn cũng không nghi ngờ gì quá nhiều, chỉ nghĩ là cô ta có ý tốt, gật đầu, nói: “Cô sẽ thích Tiểu Hề thôi.”
Đường Anna cười vô cùng gượng ép.
Ở bên kia, Diệp Như Hề còn không biết bản thân mình đã bị người ta nhớ thương, cô chỉ vì mình đã được tuyển dụng mà vui vẻ, cũng không nấu cơm nữa.
Cô gọi điện thoại bảo chị Dương mang theo Nhạc Nhạc cùng nhau đi tới nhà hàng trẻ em để ăn cơm, xem như chúc mừng cô đã xin được việc.
Nhạc Nhạc vui mừng quá đỗi, từ sau khi được trở về nhà, trạng thái tinh thần của cô bé tốt lên từng ngày, so với lúc còn ở bệnh viện thì trạng thái tốt hơn nhiều, nhìn giống như những đứa trẻ khỏe mạnh bình thường.
Dương San vừa ăn cơm vừa hỏi: “Em hiện tại sẽ làm việc ở công ty Tư Nhữ à?”
“Đúng vậy.”
Dương San giơ ngón tay cái lên, nói: “Tiểu Hề thật lợi hại, phía bên chị em không cần lo lắng, những người đó có thể tin tưởng, cũng rất thông minh, nhưng vẫn còn cần huấn luyện một chút, chị sợ bọn họ sẽ làm hỏng chuyện của em.”
“Vâng, cảm ơn chị, chị Dương .”
“Đừng khách khí, chị cũng phải cảm ơn vì em đã cho chị một gia đình.”
Nói xong, Dương San còn gắp một đũa đồ ăn cho Nhạc Nhạc.
Diệp Như Hề cười cười, cô không biết quá khứ của chị Dương , nhưng mà từ khí chất và tác phong làm việc của chị Dương thì có thể nhìn ra được, chị ấy cũng không phải là một người phụ nữ bình thường.
Chỉ là chị Dương cũng không nói, cô cũng không hỏi, Diệp Như Hề coi chị ấy như người nhà, thì sẽ hoàn toàn tin tưởng.
“Đúng rồi, người kia chị đã liên hệ xong rồi, anh ta nói đồng ý hỗ trợ, chỉ là đối phương không tiện xuất hiện, sẽ liên hệ qua điện thoại với em .”
Diệp Như Hề sửng sốt một chút, không nhớ tới là chuyện nào.
“Em quên rồi à?” Dương San nói nhỏ, “Chính là muốn đi tìm cha của Nhạc Nhạc đó.”