Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
Gã sợ nhất chính là Lý Thế Dân.
"Roạt!".
Khấu Trọng tra đao vào vỏ, ôm quyền nói: "Khả Hãn quả là anh hùng hảo hán, Khấu Trọng bội phục, ngày sau gặp lại chúng ta sẽ tiếp tục uống rượu luận võ".
Mấy lời này có thể nói là đã rất nể mặt Đột Lợi, lại biểu hiện được phong độ khoáng đạt của gã, khiến Đột Lợi cũng không khỏi nảy sinh hảo cảm.
Thực ra y không hề muốn đối địch với Khấu Trọng, chỉ là vì Bạt Phong Hàn, nên song phương mới buộc phải đứng trên lập trường đối địch mà thôi.
Chỉ thấy Đột Lợi đưa Phục Ưng Thương ra phía sau, thi lễ rồi nói: "Có cơ hội nhất định ta sẽ gặp lại Khấu huynh!".
Nói dứt lời liền quay sang đám thủ hạ ra lệnh: "Chúng ta đi!".
Phục Khiên nhìn theo bóng Đột Lợi và thủ hạ đi xa dần, cao giọng nói: "Chuyện đêm nay đến đây là kết thúc, đa tạ các vị đã nể mặt đến đây tham dự!".
Nói xong liền bước ra Ngự Đạo, đến bên cạnh Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn, liền tỏ vẻ áy náy nói: "Tiểu đệ vừa rồi sơ thất, không thấy Bạt huynh cần phải nghỉ ngơi, thật vô cùng có lỗi! Xin được cáo từ tại đây!".
Ba người còn chưa kịp trả lời, thì y đã mỉm cười, quay người bỏ đi.
Trước thái độ cao thâm mạt trắc của Phục Khiên, cả ba không khỏi cảm thấy lạnh người.
oOo
Ba người chậm rãi cất bước trên phố, đợi chờ bình minh.
Khấu Trọng quan tâm hỏi Bạt Phong Hàn: "Cảm giác thế nào?".
Bạt Phong Hàn mỉm cười: "Khá hơn nhiều rồi! Có điều thương thế này đâu phải là loại một giờ nửa khắc có thể khang phục hoàn toàn đâu".
Tiếp đó lại lảng sang chuyện khác: "Du di của hai người đã an toàn ra khỏi thành, công chúa sẽ đưa nàng ra biển, rồi sắp xếp thuyền đưa nàng về Cao Lệ, như vậy có thể bớt nỗi mệt nhọc phải bôn ba trên đường, lại rút ngắn được rất nhiều thời gian".
Khấu Trọng vui vẻ huýt sáo theo một điệu nhạc vui, nhưng lập tức lại chau mày hỏi: "Có phải huynh nên đợi thương thế bình phục rồi mới đi không?".
Bạt Phong Hàn kiên quyết lắc đầu: "Bây giờ không đi thì còn đợi đến lúc nào nữa, ta ở lại trong thành chỉ làm các ngươi thêm mệt, để một mình ta xuất thành là tiện nhất!".
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cảm thấy không biết nói gì, bởi cho dù là Đột Lợi, Tháp Bạt Ngọc mà muốn truy sát Bạt Phong Hàn khi y đã quyết ý cũng không phải chuyện dễ.
Từ Tử Lăng hạ giọng nói: "Sáng sớm mai sau khi cổng thành mở, chúng ta sẽ đưa huynh ra ngoài thành lấy mặt nạ, tặng huynh một hai cái, vậy thì đảm bảo sẽ an toàn trở về tái ngoại".
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn cùng lúc khen hay.
Khấu Trọng như vừa trút được gánh nặng: "Vậy thì ta yên tâm rồi! Ôi! Có điều thật không nỡ để lão tiểu tử huynh nói đi là đi!"
Bạt Phong Hàn mỉm cười: "Sinh ly tử biệt, bi hoan ly hợp, nhân sinh lúc nào chẳng là vậy! Huống hồ chúng ta thế nào chẳng có ngày gặp lại, lúc đó sẽ càng ý vị hơn!".
Khấu Trọng buồn bã nói: "Huynh nói thì thoải mái lắm, bây giờ thì huynh bỏ đi, sau đó rồi đến lượt Tiểu Lăng, bằng hữu cứ bỏ đi thế này, làm người thật chẳng còn hứng thú gì nữa!".
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng đều biết rõ tính cách của gã, suýt chút nữa thì ôm bụng cười sằng sặc.
Khấu Trọng cũng bật cười, hào khí bốc cao ngút trời: "Còn chưa chính thức thông báo với hai người, ta và Lý tiểu tử đã chính thức khai chiến rồi!".
Từ Tử Lăng thở dài: "Không cần đợi ngươi nói ta cũng đoán được kết cục tất nhiên này".
Khấu Trọng sáng rực hai mắt: "Lý Tịnh còn chính miệng thừa nhận đã bán đứng bọn ta".
Gương mặt tuấn tú của Từ Tử Lăng trầm xuống, không nói tiếng nào.
Tiếng bước chân của ba người vang động trên con phố dài.
Bạt Phong Hàn chau mày: "Tuy ta mới gặp y một hai lần, nhưng ta cảm thấy y không phải là hạng người đó".
Khấu Trọng gằn giọng: "Bề ngoài nhiều lúc không thể tin tưởng được. Giống như lão Bạt huynh vậy, nhìn bề ngoài lãnh khốc vô tình, ai biết lại là kẻ đa tình như vậy".
Bạt Phong Hàn ung dung cười cười nói: "Kể từ ngày mai, ta sẽ vứt bỏ tất cả những tình cảm của thế gian, chuyên trí kiếm đạo, trở lại bản lai chân diện mục của mình".
Khấu Trọng cố nhịn cười nói: "Cẩn thận lúc Ba Đại Nhi đuổi theo, huynh lại trở về nguyên hình, làm ta cười rụng cả răng đấy!".
Bạt Phong Hàn cũng bật cười, không trả lời gã mà hỏi ngược lại: "Hai người cũng phải cẩn thận Lý Thế Dân, ngoại trừ bản thân hắn võ công cao cường ra, còn có Dương Hư Ngạn, Hồng Phất Nữ, Lý Tịnh, Lý Thần Thông, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức, người nào cũng là cao thủ uy chấn một phương, thực lực không thua gì Âm Quý Phái đâu".
Ba người rẽ vào con phố lớn đi thẳng ra Nam khôn, Khấu Trọng nói: "Ta không sợ bọn họ, chỉ lo không biết sau khi phục hồi thương thế Sư Phi Huyên sẽ đối phó chúng ta thế nào. Nếu đơn đả độc đấu thì không ai trong chúng ta là đối thủ của nàng ta, khổ nhất là dù chỉ có một mình nàng, chúng ta cũng không nỡ liên thủ đối phó một mỹ nhân như bồ tát hạ phàm như nàng".
Từ Tử Lăng thản nhiên nói: "Để ta ứng phó được rồi!".
Khấu Trọng cố ý bước lên trước mặt Từ Tử Lăng, vừa đi giật lùi vừa nói: "Hà! Tiểu Lăng cuối cùng cũng gặp được người khiến hắn phải xiêu lòng rồi! Bằng không sao lại không để người khác nhúng tay vào vậy chứ?".
Từ Tử Lăng chay mày nói: "Tại sao ngươi cứ thích nghĩ đến chuyện tư tình nam nữ như vậy nhỉ. Sự thực thì về mặt này ngươi và Phong Hàn huynh rất giống nhau, chỉ có điều là mục tiêu theo đuổi khác nhau mà thôi".
Những lời này là cảm giác của gã sau khi nói chuyện với Tống Ngọc Trí, Khấu Trọng lập tức không biết chống đỡ thế nào.
May cho gã là lúc này ba người đã đi đến bờ Bắc sông Y Thủy, vầng trăng treo lơ lửng ở phía trời Tây soi bóng xuống dòng nước chảy hiền hòa, tạo thành một thế giới huyền ảo lung linh đẹp tựa mộng cảnh.
Một chiếc cầu bắc ngang qua sông, dưới cầu có hơn chục chiếc thuyền nhỏ đang đậu, tiếng nước vỗ mạn thuyền nghe như theo một nhịp điệu nào đó.
Khấu Trọng đề nghị: "Hay là chúng ta lên cầu ngồi nói chuyện, đợi khi trời sáng thì đưa lão Bạt ra ngoài thành một chuyến, cũng không uống phí một trường quen biết".
Bạt Phong Hàn ngửa mặt ngắm trăng, thở hắt một hơi nói: "Vậy thì chúng ta cũng còn hơn nửa canh giờ nữa đó!".
"Roạt!".
Khấu Trọng tra đao vào vỏ, ôm quyền nói: "Khả Hãn quả là anh hùng hảo hán, Khấu Trọng bội phục, ngày sau gặp lại chúng ta sẽ tiếp tục uống rượu luận võ".
Mấy lời này có thể nói là đã rất nể mặt Đột Lợi, lại biểu hiện được phong độ khoáng đạt của gã, khiến Đột Lợi cũng không khỏi nảy sinh hảo cảm.
Thực ra y không hề muốn đối địch với Khấu Trọng, chỉ là vì Bạt Phong Hàn, nên song phương mới buộc phải đứng trên lập trường đối địch mà thôi.
Chỉ thấy Đột Lợi đưa Phục Ưng Thương ra phía sau, thi lễ rồi nói: "Có cơ hội nhất định ta sẽ gặp lại Khấu huynh!".
Nói dứt lời liền quay sang đám thủ hạ ra lệnh: "Chúng ta đi!".
Phục Khiên nhìn theo bóng Đột Lợi và thủ hạ đi xa dần, cao giọng nói: "Chuyện đêm nay đến đây là kết thúc, đa tạ các vị đã nể mặt đến đây tham dự!".
Nói xong liền bước ra Ngự Đạo, đến bên cạnh Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn, liền tỏ vẻ áy náy nói: "Tiểu đệ vừa rồi sơ thất, không thấy Bạt huynh cần phải nghỉ ngơi, thật vô cùng có lỗi! Xin được cáo từ tại đây!".
Ba người còn chưa kịp trả lời, thì y đã mỉm cười, quay người bỏ đi.
Trước thái độ cao thâm mạt trắc của Phục Khiên, cả ba không khỏi cảm thấy lạnh người.
oOo
Ba người chậm rãi cất bước trên phố, đợi chờ bình minh.
Khấu Trọng quan tâm hỏi Bạt Phong Hàn: "Cảm giác thế nào?".
Bạt Phong Hàn mỉm cười: "Khá hơn nhiều rồi! Có điều thương thế này đâu phải là loại một giờ nửa khắc có thể khang phục hoàn toàn đâu".
Tiếp đó lại lảng sang chuyện khác: "Du di của hai người đã an toàn ra khỏi thành, công chúa sẽ đưa nàng ra biển, rồi sắp xếp thuyền đưa nàng về Cao Lệ, như vậy có thể bớt nỗi mệt nhọc phải bôn ba trên đường, lại rút ngắn được rất nhiều thời gian".
Khấu Trọng vui vẻ huýt sáo theo một điệu nhạc vui, nhưng lập tức lại chau mày hỏi: "Có phải huynh nên đợi thương thế bình phục rồi mới đi không?".
Bạt Phong Hàn kiên quyết lắc đầu: "Bây giờ không đi thì còn đợi đến lúc nào nữa, ta ở lại trong thành chỉ làm các ngươi thêm mệt, để một mình ta xuất thành là tiện nhất!".
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cảm thấy không biết nói gì, bởi cho dù là Đột Lợi, Tháp Bạt Ngọc mà muốn truy sát Bạt Phong Hàn khi y đã quyết ý cũng không phải chuyện dễ.
Từ Tử Lăng hạ giọng nói: "Sáng sớm mai sau khi cổng thành mở, chúng ta sẽ đưa huynh ra ngoài thành lấy mặt nạ, tặng huynh một hai cái, vậy thì đảm bảo sẽ an toàn trở về tái ngoại".
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn cùng lúc khen hay.
Khấu Trọng như vừa trút được gánh nặng: "Vậy thì ta yên tâm rồi! Ôi! Có điều thật không nỡ để lão tiểu tử huynh nói đi là đi!"
Bạt Phong Hàn mỉm cười: "Sinh ly tử biệt, bi hoan ly hợp, nhân sinh lúc nào chẳng là vậy! Huống hồ chúng ta thế nào chẳng có ngày gặp lại, lúc đó sẽ càng ý vị hơn!".
Khấu Trọng buồn bã nói: "Huynh nói thì thoải mái lắm, bây giờ thì huynh bỏ đi, sau đó rồi đến lượt Tiểu Lăng, bằng hữu cứ bỏ đi thế này, làm người thật chẳng còn hứng thú gì nữa!".
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng đều biết rõ tính cách của gã, suýt chút nữa thì ôm bụng cười sằng sặc.
Khấu Trọng cũng bật cười, hào khí bốc cao ngút trời: "Còn chưa chính thức thông báo với hai người, ta và Lý tiểu tử đã chính thức khai chiến rồi!".
Từ Tử Lăng thở dài: "Không cần đợi ngươi nói ta cũng đoán được kết cục tất nhiên này".
Khấu Trọng sáng rực hai mắt: "Lý Tịnh còn chính miệng thừa nhận đã bán đứng bọn ta".
Gương mặt tuấn tú của Từ Tử Lăng trầm xuống, không nói tiếng nào.
Tiếng bước chân của ba người vang động trên con phố dài.
Bạt Phong Hàn chau mày: "Tuy ta mới gặp y một hai lần, nhưng ta cảm thấy y không phải là hạng người đó".
Khấu Trọng gằn giọng: "Bề ngoài nhiều lúc không thể tin tưởng được. Giống như lão Bạt huynh vậy, nhìn bề ngoài lãnh khốc vô tình, ai biết lại là kẻ đa tình như vậy".
Bạt Phong Hàn ung dung cười cười nói: "Kể từ ngày mai, ta sẽ vứt bỏ tất cả những tình cảm của thế gian, chuyên trí kiếm đạo, trở lại bản lai chân diện mục của mình".
Khấu Trọng cố nhịn cười nói: "Cẩn thận lúc Ba Đại Nhi đuổi theo, huynh lại trở về nguyên hình, làm ta cười rụng cả răng đấy!".
Bạt Phong Hàn cũng bật cười, không trả lời gã mà hỏi ngược lại: "Hai người cũng phải cẩn thận Lý Thế Dân, ngoại trừ bản thân hắn võ công cao cường ra, còn có Dương Hư Ngạn, Hồng Phất Nữ, Lý Tịnh, Lý Thần Thông, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức, người nào cũng là cao thủ uy chấn một phương, thực lực không thua gì Âm Quý Phái đâu".
Ba người rẽ vào con phố lớn đi thẳng ra Nam khôn, Khấu Trọng nói: "Ta không sợ bọn họ, chỉ lo không biết sau khi phục hồi thương thế Sư Phi Huyên sẽ đối phó chúng ta thế nào. Nếu đơn đả độc đấu thì không ai trong chúng ta là đối thủ của nàng ta, khổ nhất là dù chỉ có một mình nàng, chúng ta cũng không nỡ liên thủ đối phó một mỹ nhân như bồ tát hạ phàm như nàng".
Từ Tử Lăng thản nhiên nói: "Để ta ứng phó được rồi!".
Khấu Trọng cố ý bước lên trước mặt Từ Tử Lăng, vừa đi giật lùi vừa nói: "Hà! Tiểu Lăng cuối cùng cũng gặp được người khiến hắn phải xiêu lòng rồi! Bằng không sao lại không để người khác nhúng tay vào vậy chứ?".
Từ Tử Lăng chay mày nói: "Tại sao ngươi cứ thích nghĩ đến chuyện tư tình nam nữ như vậy nhỉ. Sự thực thì về mặt này ngươi và Phong Hàn huynh rất giống nhau, chỉ có điều là mục tiêu theo đuổi khác nhau mà thôi".
Những lời này là cảm giác của gã sau khi nói chuyện với Tống Ngọc Trí, Khấu Trọng lập tức không biết chống đỡ thế nào.
May cho gã là lúc này ba người đã đi đến bờ Bắc sông Y Thủy, vầng trăng treo lơ lửng ở phía trời Tây soi bóng xuống dòng nước chảy hiền hòa, tạo thành một thế giới huyền ảo lung linh đẹp tựa mộng cảnh.
Một chiếc cầu bắc ngang qua sông, dưới cầu có hơn chục chiếc thuyền nhỏ đang đậu, tiếng nước vỗ mạn thuyền nghe như theo một nhịp điệu nào đó.
Khấu Trọng đề nghị: "Hay là chúng ta lên cầu ngồi nói chuyện, đợi khi trời sáng thì đưa lão Bạt ra ngoài thành một chuyến, cũng không uống phí một trường quen biết".
Bạt Phong Hàn ngửa mặt ngắm trăng, thở hắt một hơi nói: "Vậy thì chúng ta cũng còn hơn nửa canh giờ nữa đó!".