Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
Đội xe bắt đầu ra khỏi cửa lớn.
Các cao thủ như Khấu Trọng, Âu Dương Hi Di đều dùng ngựa thay xe, cùng với trăm tên cận vệ hình thành một đội ngũ chỉnh tề bảo vệ xe ngựa của Vương Thế Sung, rời khỏi Vinh phủ lúc buổi tiệc vẫn còn ồn ào náo nhiệt.
Sau khi ra phố lớn, Từ Tử Lăng đang đánh xe cho Vương Thế Sung đột ngột dừng lại, chúng nhân còn đang kỳ quái thì màn xe đã vén lên, Vương Thế Sung thò đầu ra gọi: “Hi Di huynh, đạo trưởng, Khấu tiểu đệ, xin mời vào đây nói chuyện”.
Ngoại trừ ba người biết trước nội tình là Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Âu Dương Hi Di ra, những người khác đều cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. Linh Lung Kiều, Trần Trường Lâm và hơn mười cao thủ khác vội vàng nhảy lên các nóc nhà hai bên đường đề phòng địch nhân thừa cơ tập kích.
Trong thùng xe, Vương Thế Sung thật và giả ngồi song song với nhau, đợi ba người bọn Khấu Trọng lần lượt ngồi xuống, Vương Thế Sung mới thấp giọng nói: “Ta muốn thay đổi lộ tuyến”.
Khả Phong đạo nhân ngạc nhiên thốt: “Vậy lẽ nào bao nhiêu công bố trí đổ sông đổ biển hết hay sao?”.
Vương Thế Sung nói: “Ta đột nhiên nhớ lại chuyện năm xưa Trương Lương dùng lực sĩ ném chuỳ vào xe ngựa của Tần Thuỷ Hoàng, giả như địch nhân dùng kế này, mà kẻ ném chuỳ hay đá lớn đó lại là loại cao thủ như Hoảng Công Thác, Độc Cô Phong, Vụ Sỏ Hồng, Vương Bá Đương thì ta nấp trong vách kín không phải vô cùng nguy hiểm hay sao?”.
Khấu Trọng giả bộ thất thanh thốt lên: “Vậy kế hoạch của chúng ta không phải tan thành bọt nước hết rồi chứ?”.
Khả Phong cũng nói: “Nếu địch nhân muốn dùng thiết chuỳ hoặc đá nặng tập kích, nhất định phải biết được con đường về Hoàng Thành của chúng ta mới được”.
Âu Dương Hi Di lại nói: “Nội gián khó phòng, lời của Thế Sung huynh không phải là không có lý, nếu như Thế Sung huynh thật sự xảy ra chuyện, vậy thì không phải là cố làm ra vẻ yếu nhược cho kẻ địch xem nữa mà là để cơ hội cho kẻ địch đắc lợi rồi”.
Vương Thế Sung mỉm cười nói: “Chúng ta đông người, mục tiêu rõ ràng, nếu địch nhân muốn hành thích thì thế nào cũng có cách. Chúng ta đổi đường, đi theo Ngự Đạo về Hoàng Thành, hai bên đường có cây ngăn cách nên địch nhân chỉ có thể hành thích trong khoảng cách gần. Hà, cứ quyết định vậy đi!”. Kế đó lại quay sang gọi Từ Tử Lăng: “Tiết Nguyên vào đây, ta có chuyện giao ngươi làm”.
Ba người bọn Khấu Trọng lần lượt ra khỏi xe, Âu Dương Hi Di cố ý kéo Khả Phong sang một bên nói chuyện, chặn thị tuyến không cho y nhìn thấy Vương Thế Sung cởi áo bào, đeo mặt nạ lên biến thành Tần Tiết Nguyên ngồi lên vị trí đánh xe.
Đai đội nhân mã lại tiếp tục lên đường.
Con phố dài tịch mịch, vang lên những tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa lọc cọc, áp lực trước một trận phong bão, khiến chúng nhân đều có cảm giác khó thở.
Trên trời ô vân trùng trùng, đang vần vũ như sắp mang đến một cơn mưa lớn.
Từ Tử Lăng lúc này đã dựa vào thuật dịch dung học được của Gia Cát Đức Uy, cùng với sự giúp đỡ của Vương Thế Sung giả, đóng giả thành một người giống vương Thế Sung bảy tám phần, có điều nếu không có râu tóc che đi, lại thêm ánh sáng thiếu thốn, thì chỉ sợ thoáng nhìn đã có thể nhận ra ngay.
Vương Thế Sung giả run run nói: “Tôi không muốn chết, đại gia…”.
Từ Tử Lăng vỗ vai y nói: “Yên tâm đi! Thế nào ta cũng bảo vệ ngươi!”.
Trong lòng thầm thở dài, lách người vào vách kín.
o0o
Kỵ đội mười hai người dẫn đầu cuối cùng đã chuyển vào con phố lớn nhất thông suốt Lạc Dương, từ từ tiến lên Ngự Đạo.
Linh Lung Kiều thúc ngựa đi bên cạnh Khấu Trọng, thấp giọng hỏi: “Lộ tuyến này có ổn không? Địch nhân rất dễ nấp trên cây để hành thích”.
Khấu Trọng thầm cảm thấy kỳ quái, thái độ của nữ nhân này so với hai ngày trước hoàn toàn biến đổi, nàng chủ động tìm gã bắt chuyện, đây là chuyện mà mấy ngày trước gã có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được, bèn vui vẻ nói: “Sợ nhất là bọn chúng không đến thôi!”.
Ngưng lại một chút rồi gã lại thuận miệng hỏi: “Quy Tử rốt cuộc là ở đâu?”.
Linh Lung Kiều khẽ hỏi lại: “Tại sao ngươi muốn biết?”.
Khấu Trọng thấp giọng đáp: “Nhân kiệt địa linh, Quy Tử có thể sản sinh ra những điệu vũ thiên hạ vô song và nữ tử xinh đẹp như cô nương đây, nhất định phải là một vùng đất vô cùng tuyệt diệu, vì vậy Khấu Trọng này mới động lòng dò hỏi thôi”.
Gã khéo léo cùng lúc tâng bốc cả Quy Tử quốc lẫn Linh Lung Kiều, rồi lại đem ca vũ và người buộc lại với nhau, bởi vậy nên tuy ngữ điệu hơi có chút trêu trọc nhưng lại không gây cho người ta cảm giác bi trêu cợt đùa giỡn, khiến mỹ nữ lạnh như băng sương này cũng khó mà lên tiếng trách mắng gã được.
Linh Lung Kiều hơi đỏ mặt, dáng vẻ yêu kiều dưới ánh đèn lồng càng thêm quyến rũ, trầm ngâm hồi lâu mới thấp giọng nói: “Thật sự ngươi muốn biết sao?”.
Khấu Trọng thầm cảm thấy hối hận, tự nhủ Hồ nữ đúng là khác với nữ tử Trung Nguyên, thẳng thắn trực tiếp, nếu để nàng ta hiểu lầm mình đã phải lòng nàng, hậu quả có thể sẽ không thể tưởng tượng được. Có điều lúc này đã lỡ lên hổ, lẽ nào lại bảo cho nàng biết rằng mình chỉ thuận miệng hỏi chơi mà thôi? Cuối cùng gã đành cố dối lòng đáp: “Đây đương nhiên là lời thật lòng của tại hạ rồi”.
Linh Lung Kiều lườm gã một cái: “Ngươi biết Đông Đột Quyết ở đâu chứ?”.
Khấu Trọng gật đầu: “Có phải ở phía Bắc Trường Thành không?”.
Linh Lung Kiều trở nên nhí nhảnh như một cô gái bé nhỏ: “Coi như ngươi hiểu biết! Phía Tây của Đông Đột Quyết là Tây Đột Quyết, Y Ngô, Cao Xương và Quy Tử. Từ Lạc Dương phải đi qua Vũ Uy, Trương Dịch, Đôn Hoàng, Thiện Thiện, sau đó còn phải đi về phía Tây Bắc thêm hai tháng, qua Đại Sa Mạc, thì sẽ đến được thảo nguyên nơi bộ tộc chúng ta cư ngụ”.
Khấu Trọng le lưỡi: “Thì ra xa như vậy!”.
Đột nhiên phía trước vang lên tiếng ngựa hí, cả đội nhân mã lập tức dừng lại. Chỉ thấy trong bóng tối, thấp thoáng xuất hiện một bóng người cao lớn đứng cản đường. Chúng nhân nhất thời ngây ra, lại có kiểu hành thích táo tợn như vậy hay sao. Nên biết rằng cao thủ dưới trướng Vương Thế Sung gần như đã tập trung toàn bộ ở đây, càng không cần nói đến hơn trăm cận vệ tinh nhuệ, trừ phi đối phương có binh lực mạnh hơn, bằng không chỉ sợ ngay cả xe ngựa của Vương Thế Sung cũng chưa kịp chạm tới đã phải hao binh tổn tướng rút lui rồi.
Người kia không đợi phía Vương Thế Sung lên tiếng hỏi, đã phát ra một tràng cười lớn: “Vương Thế Sung, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”.
Không ngờ chính là thanh âm của Độc Cô phiệt chủ, Độc Cô Phong.
Chúng nhân còn chưa kịp phản ứng, thì Độc Cô Phong đã gầm lên một tiếng, quăng ra một vật trông giống như đám mây đen, trong nháy mắt đã bay qua khoảng cách hai mươi trượng, lao về phía đội cận vệ đầu tiên.
Tiếng sắt thép phá không rít lên trên ngự đạo, dưới ánh đèn lồng, thì ra Độc Cô Phong ném ra một chiếc bạt lớn hình tròn, xung quanh đều là răng cưa dầy đặc, qua thủ pháp đặc biệt của Độc Cô Phong, vẽ thành một đường vòng cung đẹp mắt, xoáy tròn lao đi với tốc độ kinh hồn.
Độc Cô Phong là nhất phiệt chi chủ, nổi danh trên giang hồ đã hơn bốn mươi năm, giờ đây toàn lực xuất kích, thêm vào đặc tích xoay tròn của thiết bạt và răng cưa sắc nhọn, quả thực là một thế công không thể kháng cự, cho dù Ninh Đạo Kỳ đến đây, chỉ sợ cũng không dám ngạnh tiếp.
Độc Cô Phong ném ra thiết bạt, lập tức bay ngược về phía sau, bởi khí lực đã tiêu giảm, chân khí tổn hao không ít.
Đèn lồng phía trước lần lượt tắt ngóm.
Đám cận vệ vội vàng lăn xuống ngựa né tránh, ý niệm hoảng loạn lan tràn khắp nơi như dòng nước lũ, khiến người người đều sợ hãi nhảy xuống ngựa, tản ra bốn phía.
o0o
Ánh sáng đột nhiên bị bóng đêm nuốt chửng, càng tăng thêm cảm giác hung hiểm đáng sợ.
Khấu Trọng, Âu Dương Hi Di không ngờ địch nhân lại giở chiêu này, nhất thời chỉ biết trợn mắt lên nhìn chiếc thiết bạt bay tới cỗ xe ngựa.
Khi thiết bạt còn cách đội ngựa chừng ba trượng, cả đội nhân mã đều đã tán loạn, có kẻ nhảy xuống đất tránh né, có kẻ thúc ngựa tản ra, đúng lúc toàn quân tan vỡ thì một đạo hắc ảnh từ trên cao nhảy xuống, với một tốc độ và sự chuẩn xác đến kinh người, điểm chân xuống tâm điểm của thiết bạt, tựa hồ như tiên nhân đằng vân giá vũ phi đến, khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
Khả Phong hét lớn: “Có thích khách!”.
Âu Dương Hi Di sớm đã tung mình nhảy lên, hi vọng chặn được địch nhân trước một bước.
Khấu Trọng cảm thấy lo lắng cho Từ Tử Lăng, võ công của tên thích khách này quả thật rất cao cường, có thể khẳng định trên Từ Tử Lăng một bậc, bởi vì gã tự lượng mình không thể làm được như đối phương, càng biết rõ trước khi đối phương đến gần xe ngựa, không có người nào kịp cản y lại, nguy cấp trí sinh, gã vội phục người lao về phía gầm xe, miệng hét lớn: “Bên dưới!”.
Vương Thế Sung giả làm người đánh xe thành mục tiêu đầu tiên, trợn mắt lên nhìn đối phương cưỡi thiết bạt lao tới, sắp phóng tới đầu ngựa, còn thủ hạ của mình thì đã hoảng loạn dạt sang hai bên, chưa kịp phản ứng gì thiết bạt đã mang địch nhân đến trước mặt theo một đường vòng cung khúc khuỷu.
Nếu đối phương phi đến theo đường thẳng, dựa vào công lực của y, thế nào cũng có thể nhảy lên không chặn người lại mà không cần lý đến thiết bạt, song lộ tuyến hình vòng cung này cực kỳ khó nắm bắt, còn địch nhân thì có thể khẳng định tám phần chính là Hoảng Công Thác, kẻ có tư cách làm đối thủ của Ninh Đạo Kỳ, tất cả những nhân tố trên hợp lại làm y cuối cùng cũng bỏ đi ý định này, bắn vọt người rời khỏi xe, lộn nhào xuốn đất, bộ dạng vô cùng thảm hại.
“Bình!”.
Thiết bạt lao vút tới phá nát nóc xe, biến nó thành một chiếc thùng xe lộ thiên xấu xí.
Bốn con tuấn mã lần lượt hí lên những tiếng thảm thiết, kế đó ngã gục xuống, chết ngay tại chỗ.
Thích khách bắn người lên cao, lộn nhào một vòng, đầu chúc xuống, chân chổng ngược lên trời, bắn vào thùng xe như một viên đạn, không thèm liếc mắt đến Vương Thế Sung giả đang run cầm cập nơi góc xe, song chưởng tề xuất, kích vào chỗ vách kín nơi Từ Tử Lăng ẩn nấp.
Bên trong vách kín, Từ Tử Lăng vừa nghe tiếng ngựa hí lên đã cảm thấy không ổn, đang định xông ra thì tiếng hét cảnh báo của Khấu Trọng đã vang lên bên tai.
Nếu đổi lại là người khác, thì dù thế nào Từ Tử Lăng cũng do dự một nhịp, song gã và Khấu Trọng từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, đồng sinh cộng tử, tâm linh tương thông, có thể nói là thiên hạ vô song. Dư âm tiếng hét của Khấu Trọng vẫn còn chưa tan hết, gã đã vận công chấn nát gầm xe, rơi xuống đất, rồi lăn ra ngoài.
“Rầm!”.
Gầm xe vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, Vương Thế Sung giả và ghế ngồi toàn bộ đều rơi xuống, nhưng thành xe lại không hề tổn hại.
Từ Tử Lăng thầm kêu may mắn, giả như mình tránh chậm một sát na, toàn thân xương cốt không vỡ nát mà chết mới là chuyện lạ.
Còn chưa kịp nhảy lên, tên thích khách đáng sợ kia hiển nhiên đã biết gã lăn ra từ dưới gầm xe, liền đụng thẳng vào vách xe phía Từ Tử Lăng, thế như cuồng phong bạo vũ.
Lúc này chiếc thiết bạt vẫn không dừng lại, cắt ngang qua đầu hai con chiến mã kinh hãi dựng ngược lên, máu tươi lập tức bắn lên tung toé, hai con tuấn mã đáng thương gục xuống, cả hai tên cận vệ ngồi trên ngựa đều bổ nhào xuống đất.
Thuộc hạ của Vương Thế Sung ở phía sau xe ngựa ngoại trừ né tránh, chỉ biết chạy tứ tán, ngay cả dừng lại nhìn cũng không dám, nói gì đến chuyện đối phó địch nhân.
Phía Từ Tử Lăng lăn tới có Trần Trường Lâm và sáu, bảy tên cận vệ, bọn họ đều không biết Vương Thế Sung đã được Từ Tử Lăng thay mận đổi đào, còn tưởng rằng Vương Thế Sung kịp thời lăn ra, thấy thích khách phá vách xe lao ra, liền cùng lúc nhảy xuống ngựa, nghênh tiếp địch nhân.
Chẳng ngờ lúc người kia xông ra đã cố ý mang theo vô số vụn gỗ, bắn về phía bọn Trần Trường Lâm như mưa rào, không miếng nào là không có ẩn tàng khí kình mãnh liệt, so với ám khí thật chẳng khác biệt gì mấy.
Do đèn đuốc đã bị tắt hết, thêm vào trời tối đen như mực, chúng nhân chỉ biết đối phương mặc một bộ kình trang đen kịt, còn về thực tướng thế nào, thì không ai có thể nhìn rõ, thế nên càng tăng thêm cảm giác thần bí đáng sợ.
Khấu Trọng, Âu Dương Hi Di, Linh Lung Kiều, Vương Huyền Ứng, Vương Huyền Nộ lúc này đã tung người lao tới, nhưng đã chậm mất một nhịp. Chỉ có thể nhìn bọn Trần Trường Lâm hoảng loạn đón đỡ màn vụn gỗ dày đặc, còn thích khách thì đã bay đến chỗ Từ Tử Lăng, song chưởng áp xuống.
Kình khí như bạo phong ép tới, thế như bài sơn đảo hải.
Từ Tử Lăng lúc này đã dựa vào tốc độ ứng biến, lực đạo công kích của đối phương mà phán đoán ra công lực kẻ địch ít nhất cũng hơn mình một bậc.
Hiện giờ phương pháp phản kích duy nhất, chính là hiểm trung hành hiểm, lấy kỳ chiêu chế địch.
Gã hừ lạnh một tiếng, thân hình đã bắn lên một nửa, liền chuyển hoán chân khí, đổi thăng thành giáng, song trưởng đẩy ra như điện, nghênh tiếp chưởng thế kinh hồn bạt vía của đối phương.
Cuối cùng gã cũng nhìn rõ thân hình và dung mạo của địch thủ.
Thích khách hắc y này có thân hình khôi vĩ, thoáng nhìn thì có vẻ hơi béo, bụng như cái trống, đầu trọc lốc, cằm bạnh ra, ngón tay vừa lớn vừa thô. Bên trên đôi mắt sáng rực sát khí đằng đằng, không ngờ lại là hai hàng lông mày dài nhỏ trắng như cước, nếu không phải là đôi mắt y vừa lạnh như băng, lại vừa ti hí như lươn, thì người này đúng là có khí độ bất phàm của một bậc tiên ông.
“Ầm!”.
Kình khí chạm nhau.
Từ Tử Lăng không sử dụng Loa Hoàn Kình, dồn toàn bộ tiên thiên chân khí có được từ khi tu luyện Trường Sinh Quyết và chân khí hấp thu được trong Hoà Thị Bích vào song thủ, nhung chỉ đẩy ra một nửa, ngạnh tiếp một chiêu với đại cao thủ tiền bối danh chấn Nam Hải này.
“Oẹ!”.
Từ Tử lăng phun ra một búng máu tươi, chấn động đập mạnh đầu xuống nền đã xanh.
Hoảng Công Thác cũng bị lực phản chấn của gã đẩy ngược về sau, trên mặt lộ ra thần sắc kinh dị. Có điều tay lão vẫn không rảnh rang, tả thủ liên tiếp đẩy ra mấy chưởng, bức lui bọn Trần Trường Lâm đang định phóng tới tiếp viện, lại có thêm hai người nữa đổ gục xuống, không bò dậy nổi. Uy lực đúng là kinh thiên động địa.
Lúc này Khấu Trọng, Âu Dương Hi Di, Khả Phong, Linh Lung Kiều, Vương Huyền Ứng, Vương Huyền Nộ đã lao đến phía trên cỗ xe ngựa nát bươm, định bổ xuống, thì bên trên đã nghe tiếng rít gió vù vù, hàng trăm chiếc lá bắn xuống như mưa, khiến người ta không thể né tránh.
Ẩn trước thấy năm sáu đạo hắc ảnh nhảy xuống theo trận mưa lá cây. Những người công lực tương đối kém chỉ đành múa đao huơ kiếm, tận lực cản đỡ.
Chỉ có Khấu Trọng, Âu Dương Hi Di, Khả Phong, Linh Lung Kiều bốn người là dựa vào chân khí hộ thân, tăng tốc lao về phía Hoảng Công Thác, hòng kịp thời ngăn cản lão kịp thi triển sát thủ.
“Ầm!”.
Nền đá xanh vỡ nát.
Từ Tử Lăng đập mạnh người xuống đất, oẹ ra một búng máu tươi nữa.
Thương thế của gã có quá nửa là giả bộ.
Chưởng kình của Hoảng Công Thác tuy có đáng sợ, nhưng gã cũng không phải hạng kém cỏi, khi kình khí xâm nhập kinh mạch, gã đã dùng chân khí bản thân dẫn động kình khí của đối phương đi qua hai khuỷu tay, đẩy vào tảng đá lát đường, chẳng những hoá giải đi chưởng lực thôi tâm đoạn mạch của đối phương, còn bật người dậy, tránh cái đau do đập lưng xuống đất. Chỗ huyền ảo bên trong, đảm bảo ngay cả Hoảng Công Thác cũng khó mà hiểu nổi. Thế gian này e rằng chỉ có hai kẻ hiểu được Trường Sinh Quyết như gã và Khấu Trọng mới có thể dùng được tuyệt kỹ này mà thôi.
Hoảng Công Thác vừa chạm đất lại lao vút lên.
Chúng nhân giao thủ quá chiêu toàn bộ đều trong bóng tối, lúc này mắt hầu như không có tác dụng, tất cả đều chỉ dựa vào cảm giác linh mẫn dị thường của bậc cao thủ, mức độ hung hiểm thế nào thiết tưởng không cần phải nói chắc cũng hiểu rõ.
“Tần Tiết Nguyên” do Vương Thế Sung đóng giả lúc này mới lồm cồm bò dậy, lén lén lẩn ra phía sau Hoảng Công Thác, ý đồ muốn cho lão một đòn chí mạng.
“Đang!”.
Chiếc thiết bạt làm náo loạn toàn bộ đội xa mã của Vương Thế Sung rơi trên mặt đất.
“Đinh!”.
Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng vung lên đón lấy một kiếm từ trên cao xả xuống, lập tức thầm than không hay, thì ra địch nhân đã vận kình một cách hết sức ảo điệu, ngầm sử lực đạo kéo gã dịch người sang bên, buộc gã phải thay đổi phương hướng, để lỡ mất cơ hội chặn Hoảng Công Thác lại.
Kiếm pháp tài tình như vậy, thực sự gã chưa từng thấy bao giờ.
Kế đó thì kiếm phong vù vù bên tai, không ngờ địch nhân có thể hoán khí trên không, tiếp tục truy theo.
Giọng nói quen thuộc của Độc Cô Phượng vang lên: “Trả mạng nhị thúc của ta đây!”.
Khấu Trọng hét lên: “Kẻ giết Độc Cô Bá là Trầm Lạc Nhạn! xem đao!”.
Gã chẳng thèm quay đầu lại, Tỉnh Trung Nguyệt đã quất ngược ra sau, chém trúng vào thân kiếm của Độc Cô Phượng.
“Đang!”.
Độc Cô Phượng bị phản chấn bay ngược về sau, còn gã thì gia tăng tốc độ, phóng về phía Ngự Đạo.
Từ Tử Lăng lúc này đã đạt được mục đích “bị thương” thay cho Vương Thế Sung, hiện giờ chuyện duy nhất cần phải làm, chính là giữ lại tính mạng, tránh để lộng giả thành chân.
Kế hoạch hành thích chu đáo của địch nhân, sự lợi hại của Hoảng Công Thác, tất cả đều nằm ngoài sự dự liệu, khiến cho bọn Vương Thế Sung dù có thực lực hùng mạnh cũng phải rơi vào thế bị động hoàn toàn.
Trước mắt chỉ cần Khấu Trọng chặn Hoảng Công Thác lại, để nhân mã bên Vương Thế Sung trùng trấn đội ngũ, vậy thì có thể đại công cáo thành rồi.
Khi Khấu Trọng bị Độc Cô Phượng cản lại, cây mâu hai mũi của Vương Bá Đương và Bích Ngọc Trượng của Vu Sở Hồng cũng lẫn lượt bổ xuống Linh Lung Kiều và Âu Dương Hi Di.
Tiếng binh khí chạm nhau, tiếng hò hét làm chấn động cả Ngự Đạo vắng vẻ. Đám cận vệ giờ đã lấy lại tinh thần, ồ ạt lao về phía Hoảng Công Thác và Từ Tử Lăng.
“Bịch!”.
Công lực Âu Dương Hi Di thuỷ chung vẫn kém hơn Vu Sở Hồng một bậc, bị bà ta đẩy ngược về phía sau, còn đệ nhất cao thủ của Độc Cô phiệt này thì lướt đến phía cỗ xe như một sát tinh từ trên trời nhảy xuống, Bích Ngọc Trượng vung lên đánh cho đám cận vệ của Vương Thế Sung máu thịt bầy nhầy, không ngừng có người ngã xuống.
Linh Lung Kiều cũng không chống đỡ được cây mâu xuất thần nhập hoá của Vương Bá Đương, đành dựa vào khinh công hơn người, lộn nhào ra phía sau, khiến Vương Bá Đương có thể ung dung đối phó với đám thân binh đang trào lên từ phía sau cỗ xe.
Chỉ có Khả Phong là hoàn toàn không bị cản trở, an nhiên hạ thân xuống đất rồi búng mình lao đến bên cạnh Từ Tử Lăng.
Trong bóng đêm, thêm vào tình cảnh hỗn loạn, nên y cũng không nhận ra Từ Tử Lăng là giả hiệu.
Hoảng Công Thác chỉ còn cách mười bước, râu trắng dựng ngược, song thủ hoá thành muôn ngàn đạo chưởng ảnh chụp xuống đầu Từ Tử Lăng như một trận cuồng phong.
“Đinh!”.
Hoảng Công Thác khẽ lắc mình, không biết đã dùng thủ pháp gì, làm cho thanh đao Tỉnh Trung Nguyệt bắn tới như một tia chớp thay đổi phương hướng, bắn về phía Vương Thế Sung thật, vừa đỡ vừa đánh, quả không hổ là đại tông sư võ học trong thiên hạ. Từ Tử Lăng lúc này chỉ biết thầm kêu khổ trong lòng.
Hiện giờ tuy phía gã đông hơn, nhưng gã lai chỉ có thể độc lập tác chiến, không người viện trợ.
Một bên là cỗ xe mất nóc, một bên là hàng cây phân cách Ngự Đạo với đường cho xe ngựa chạy, trước sau đểu đã bị địch nhân phong toả, khiến nhất thời bọn Khấu Trọng và Âu Dương Hi Di không thể tiếp viện.
Chưởng phong lạnh như băng của Hoảng Công Thác bao trùm lấy gã, khiến gã căn bản không thể né tránh, chỉ còn một đường duy nhất là liều mạng ứng chiến.
Nếu địch nhân chỉ có một mình họ Hoảng, dù sao gã cũng có thể cố chống đỡ được một thời gian ngắn, đáng sợ nhất là còn có Khả Phong tâm địa bất lương ở bên, mà gã thì lại không thể tiên hạ thủ vi cường với y trước được.
Cho dù gã thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lúc này cũng chỉ biết thở dài.
Khả Phong đột nhiên lách người ra phía sau gã, miệng hô lớn: “Thế Sung huynh mau lùi!”.
Từ Tử Lăng mừng rỡ, bắn ngược người về phía sau.
Các cao thủ như Khấu Trọng, Âu Dương Hi Di đều dùng ngựa thay xe, cùng với trăm tên cận vệ hình thành một đội ngũ chỉnh tề bảo vệ xe ngựa của Vương Thế Sung, rời khỏi Vinh phủ lúc buổi tiệc vẫn còn ồn ào náo nhiệt.
Sau khi ra phố lớn, Từ Tử Lăng đang đánh xe cho Vương Thế Sung đột ngột dừng lại, chúng nhân còn đang kỳ quái thì màn xe đã vén lên, Vương Thế Sung thò đầu ra gọi: “Hi Di huynh, đạo trưởng, Khấu tiểu đệ, xin mời vào đây nói chuyện”.
Ngoại trừ ba người biết trước nội tình là Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Âu Dương Hi Di ra, những người khác đều cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. Linh Lung Kiều, Trần Trường Lâm và hơn mười cao thủ khác vội vàng nhảy lên các nóc nhà hai bên đường đề phòng địch nhân thừa cơ tập kích.
Trong thùng xe, Vương Thế Sung thật và giả ngồi song song với nhau, đợi ba người bọn Khấu Trọng lần lượt ngồi xuống, Vương Thế Sung mới thấp giọng nói: “Ta muốn thay đổi lộ tuyến”.
Khả Phong đạo nhân ngạc nhiên thốt: “Vậy lẽ nào bao nhiêu công bố trí đổ sông đổ biển hết hay sao?”.
Vương Thế Sung nói: “Ta đột nhiên nhớ lại chuyện năm xưa Trương Lương dùng lực sĩ ném chuỳ vào xe ngựa của Tần Thuỷ Hoàng, giả như địch nhân dùng kế này, mà kẻ ném chuỳ hay đá lớn đó lại là loại cao thủ như Hoảng Công Thác, Độc Cô Phong, Vụ Sỏ Hồng, Vương Bá Đương thì ta nấp trong vách kín không phải vô cùng nguy hiểm hay sao?”.
Khấu Trọng giả bộ thất thanh thốt lên: “Vậy kế hoạch của chúng ta không phải tan thành bọt nước hết rồi chứ?”.
Khả Phong cũng nói: “Nếu địch nhân muốn dùng thiết chuỳ hoặc đá nặng tập kích, nhất định phải biết được con đường về Hoàng Thành của chúng ta mới được”.
Âu Dương Hi Di lại nói: “Nội gián khó phòng, lời của Thế Sung huynh không phải là không có lý, nếu như Thế Sung huynh thật sự xảy ra chuyện, vậy thì không phải là cố làm ra vẻ yếu nhược cho kẻ địch xem nữa mà là để cơ hội cho kẻ địch đắc lợi rồi”.
Vương Thế Sung mỉm cười nói: “Chúng ta đông người, mục tiêu rõ ràng, nếu địch nhân muốn hành thích thì thế nào cũng có cách. Chúng ta đổi đường, đi theo Ngự Đạo về Hoàng Thành, hai bên đường có cây ngăn cách nên địch nhân chỉ có thể hành thích trong khoảng cách gần. Hà, cứ quyết định vậy đi!”. Kế đó lại quay sang gọi Từ Tử Lăng: “Tiết Nguyên vào đây, ta có chuyện giao ngươi làm”.
Ba người bọn Khấu Trọng lần lượt ra khỏi xe, Âu Dương Hi Di cố ý kéo Khả Phong sang một bên nói chuyện, chặn thị tuyến không cho y nhìn thấy Vương Thế Sung cởi áo bào, đeo mặt nạ lên biến thành Tần Tiết Nguyên ngồi lên vị trí đánh xe.
Đai đội nhân mã lại tiếp tục lên đường.
Con phố dài tịch mịch, vang lên những tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa lọc cọc, áp lực trước một trận phong bão, khiến chúng nhân đều có cảm giác khó thở.
Trên trời ô vân trùng trùng, đang vần vũ như sắp mang đến một cơn mưa lớn.
Từ Tử Lăng lúc này đã dựa vào thuật dịch dung học được của Gia Cát Đức Uy, cùng với sự giúp đỡ của Vương Thế Sung giả, đóng giả thành một người giống vương Thế Sung bảy tám phần, có điều nếu không có râu tóc che đi, lại thêm ánh sáng thiếu thốn, thì chỉ sợ thoáng nhìn đã có thể nhận ra ngay.
Vương Thế Sung giả run run nói: “Tôi không muốn chết, đại gia…”.
Từ Tử Lăng vỗ vai y nói: “Yên tâm đi! Thế nào ta cũng bảo vệ ngươi!”.
Trong lòng thầm thở dài, lách người vào vách kín.
o0o
Kỵ đội mười hai người dẫn đầu cuối cùng đã chuyển vào con phố lớn nhất thông suốt Lạc Dương, từ từ tiến lên Ngự Đạo.
Linh Lung Kiều thúc ngựa đi bên cạnh Khấu Trọng, thấp giọng hỏi: “Lộ tuyến này có ổn không? Địch nhân rất dễ nấp trên cây để hành thích”.
Khấu Trọng thầm cảm thấy kỳ quái, thái độ của nữ nhân này so với hai ngày trước hoàn toàn biến đổi, nàng chủ động tìm gã bắt chuyện, đây là chuyện mà mấy ngày trước gã có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được, bèn vui vẻ nói: “Sợ nhất là bọn chúng không đến thôi!”.
Ngưng lại một chút rồi gã lại thuận miệng hỏi: “Quy Tử rốt cuộc là ở đâu?”.
Linh Lung Kiều khẽ hỏi lại: “Tại sao ngươi muốn biết?”.
Khấu Trọng thấp giọng đáp: “Nhân kiệt địa linh, Quy Tử có thể sản sinh ra những điệu vũ thiên hạ vô song và nữ tử xinh đẹp như cô nương đây, nhất định phải là một vùng đất vô cùng tuyệt diệu, vì vậy Khấu Trọng này mới động lòng dò hỏi thôi”.
Gã khéo léo cùng lúc tâng bốc cả Quy Tử quốc lẫn Linh Lung Kiều, rồi lại đem ca vũ và người buộc lại với nhau, bởi vậy nên tuy ngữ điệu hơi có chút trêu trọc nhưng lại không gây cho người ta cảm giác bi trêu cợt đùa giỡn, khiến mỹ nữ lạnh như băng sương này cũng khó mà lên tiếng trách mắng gã được.
Linh Lung Kiều hơi đỏ mặt, dáng vẻ yêu kiều dưới ánh đèn lồng càng thêm quyến rũ, trầm ngâm hồi lâu mới thấp giọng nói: “Thật sự ngươi muốn biết sao?”.
Khấu Trọng thầm cảm thấy hối hận, tự nhủ Hồ nữ đúng là khác với nữ tử Trung Nguyên, thẳng thắn trực tiếp, nếu để nàng ta hiểu lầm mình đã phải lòng nàng, hậu quả có thể sẽ không thể tưởng tượng được. Có điều lúc này đã lỡ lên hổ, lẽ nào lại bảo cho nàng biết rằng mình chỉ thuận miệng hỏi chơi mà thôi? Cuối cùng gã đành cố dối lòng đáp: “Đây đương nhiên là lời thật lòng của tại hạ rồi”.
Linh Lung Kiều lườm gã một cái: “Ngươi biết Đông Đột Quyết ở đâu chứ?”.
Khấu Trọng gật đầu: “Có phải ở phía Bắc Trường Thành không?”.
Linh Lung Kiều trở nên nhí nhảnh như một cô gái bé nhỏ: “Coi như ngươi hiểu biết! Phía Tây của Đông Đột Quyết là Tây Đột Quyết, Y Ngô, Cao Xương và Quy Tử. Từ Lạc Dương phải đi qua Vũ Uy, Trương Dịch, Đôn Hoàng, Thiện Thiện, sau đó còn phải đi về phía Tây Bắc thêm hai tháng, qua Đại Sa Mạc, thì sẽ đến được thảo nguyên nơi bộ tộc chúng ta cư ngụ”.
Khấu Trọng le lưỡi: “Thì ra xa như vậy!”.
Đột nhiên phía trước vang lên tiếng ngựa hí, cả đội nhân mã lập tức dừng lại. Chỉ thấy trong bóng tối, thấp thoáng xuất hiện một bóng người cao lớn đứng cản đường. Chúng nhân nhất thời ngây ra, lại có kiểu hành thích táo tợn như vậy hay sao. Nên biết rằng cao thủ dưới trướng Vương Thế Sung gần như đã tập trung toàn bộ ở đây, càng không cần nói đến hơn trăm cận vệ tinh nhuệ, trừ phi đối phương có binh lực mạnh hơn, bằng không chỉ sợ ngay cả xe ngựa của Vương Thế Sung cũng chưa kịp chạm tới đã phải hao binh tổn tướng rút lui rồi.
Người kia không đợi phía Vương Thế Sung lên tiếng hỏi, đã phát ra một tràng cười lớn: “Vương Thế Sung, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”.
Không ngờ chính là thanh âm của Độc Cô phiệt chủ, Độc Cô Phong.
Chúng nhân còn chưa kịp phản ứng, thì Độc Cô Phong đã gầm lên một tiếng, quăng ra một vật trông giống như đám mây đen, trong nháy mắt đã bay qua khoảng cách hai mươi trượng, lao về phía đội cận vệ đầu tiên.
Tiếng sắt thép phá không rít lên trên ngự đạo, dưới ánh đèn lồng, thì ra Độc Cô Phong ném ra một chiếc bạt lớn hình tròn, xung quanh đều là răng cưa dầy đặc, qua thủ pháp đặc biệt của Độc Cô Phong, vẽ thành một đường vòng cung đẹp mắt, xoáy tròn lao đi với tốc độ kinh hồn.
Độc Cô Phong là nhất phiệt chi chủ, nổi danh trên giang hồ đã hơn bốn mươi năm, giờ đây toàn lực xuất kích, thêm vào đặc tích xoay tròn của thiết bạt và răng cưa sắc nhọn, quả thực là một thế công không thể kháng cự, cho dù Ninh Đạo Kỳ đến đây, chỉ sợ cũng không dám ngạnh tiếp.
Độc Cô Phong ném ra thiết bạt, lập tức bay ngược về phía sau, bởi khí lực đã tiêu giảm, chân khí tổn hao không ít.
Đèn lồng phía trước lần lượt tắt ngóm.
Đám cận vệ vội vàng lăn xuống ngựa né tránh, ý niệm hoảng loạn lan tràn khắp nơi như dòng nước lũ, khiến người người đều sợ hãi nhảy xuống ngựa, tản ra bốn phía.
o0o
Ánh sáng đột nhiên bị bóng đêm nuốt chửng, càng tăng thêm cảm giác hung hiểm đáng sợ.
Khấu Trọng, Âu Dương Hi Di không ngờ địch nhân lại giở chiêu này, nhất thời chỉ biết trợn mắt lên nhìn chiếc thiết bạt bay tới cỗ xe ngựa.
Khi thiết bạt còn cách đội ngựa chừng ba trượng, cả đội nhân mã đều đã tán loạn, có kẻ nhảy xuống đất tránh né, có kẻ thúc ngựa tản ra, đúng lúc toàn quân tan vỡ thì một đạo hắc ảnh từ trên cao nhảy xuống, với một tốc độ và sự chuẩn xác đến kinh người, điểm chân xuống tâm điểm của thiết bạt, tựa hồ như tiên nhân đằng vân giá vũ phi đến, khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
Khả Phong hét lớn: “Có thích khách!”.
Âu Dương Hi Di sớm đã tung mình nhảy lên, hi vọng chặn được địch nhân trước một bước.
Khấu Trọng cảm thấy lo lắng cho Từ Tử Lăng, võ công của tên thích khách này quả thật rất cao cường, có thể khẳng định trên Từ Tử Lăng một bậc, bởi vì gã tự lượng mình không thể làm được như đối phương, càng biết rõ trước khi đối phương đến gần xe ngựa, không có người nào kịp cản y lại, nguy cấp trí sinh, gã vội phục người lao về phía gầm xe, miệng hét lớn: “Bên dưới!”.
Vương Thế Sung giả làm người đánh xe thành mục tiêu đầu tiên, trợn mắt lên nhìn đối phương cưỡi thiết bạt lao tới, sắp phóng tới đầu ngựa, còn thủ hạ của mình thì đã hoảng loạn dạt sang hai bên, chưa kịp phản ứng gì thiết bạt đã mang địch nhân đến trước mặt theo một đường vòng cung khúc khuỷu.
Nếu đối phương phi đến theo đường thẳng, dựa vào công lực của y, thế nào cũng có thể nhảy lên không chặn người lại mà không cần lý đến thiết bạt, song lộ tuyến hình vòng cung này cực kỳ khó nắm bắt, còn địch nhân thì có thể khẳng định tám phần chính là Hoảng Công Thác, kẻ có tư cách làm đối thủ của Ninh Đạo Kỳ, tất cả những nhân tố trên hợp lại làm y cuối cùng cũng bỏ đi ý định này, bắn vọt người rời khỏi xe, lộn nhào xuốn đất, bộ dạng vô cùng thảm hại.
“Bình!”.
Thiết bạt lao vút tới phá nát nóc xe, biến nó thành một chiếc thùng xe lộ thiên xấu xí.
Bốn con tuấn mã lần lượt hí lên những tiếng thảm thiết, kế đó ngã gục xuống, chết ngay tại chỗ.
Thích khách bắn người lên cao, lộn nhào một vòng, đầu chúc xuống, chân chổng ngược lên trời, bắn vào thùng xe như một viên đạn, không thèm liếc mắt đến Vương Thế Sung giả đang run cầm cập nơi góc xe, song chưởng tề xuất, kích vào chỗ vách kín nơi Từ Tử Lăng ẩn nấp.
Bên trong vách kín, Từ Tử Lăng vừa nghe tiếng ngựa hí lên đã cảm thấy không ổn, đang định xông ra thì tiếng hét cảnh báo của Khấu Trọng đã vang lên bên tai.
Nếu đổi lại là người khác, thì dù thế nào Từ Tử Lăng cũng do dự một nhịp, song gã và Khấu Trọng từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, đồng sinh cộng tử, tâm linh tương thông, có thể nói là thiên hạ vô song. Dư âm tiếng hét của Khấu Trọng vẫn còn chưa tan hết, gã đã vận công chấn nát gầm xe, rơi xuống đất, rồi lăn ra ngoài.
“Rầm!”.
Gầm xe vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, Vương Thế Sung giả và ghế ngồi toàn bộ đều rơi xuống, nhưng thành xe lại không hề tổn hại.
Từ Tử Lăng thầm kêu may mắn, giả như mình tránh chậm một sát na, toàn thân xương cốt không vỡ nát mà chết mới là chuyện lạ.
Còn chưa kịp nhảy lên, tên thích khách đáng sợ kia hiển nhiên đã biết gã lăn ra từ dưới gầm xe, liền đụng thẳng vào vách xe phía Từ Tử Lăng, thế như cuồng phong bạo vũ.
Lúc này chiếc thiết bạt vẫn không dừng lại, cắt ngang qua đầu hai con chiến mã kinh hãi dựng ngược lên, máu tươi lập tức bắn lên tung toé, hai con tuấn mã đáng thương gục xuống, cả hai tên cận vệ ngồi trên ngựa đều bổ nhào xuống đất.
Thuộc hạ của Vương Thế Sung ở phía sau xe ngựa ngoại trừ né tránh, chỉ biết chạy tứ tán, ngay cả dừng lại nhìn cũng không dám, nói gì đến chuyện đối phó địch nhân.
Phía Từ Tử Lăng lăn tới có Trần Trường Lâm và sáu, bảy tên cận vệ, bọn họ đều không biết Vương Thế Sung đã được Từ Tử Lăng thay mận đổi đào, còn tưởng rằng Vương Thế Sung kịp thời lăn ra, thấy thích khách phá vách xe lao ra, liền cùng lúc nhảy xuống ngựa, nghênh tiếp địch nhân.
Chẳng ngờ lúc người kia xông ra đã cố ý mang theo vô số vụn gỗ, bắn về phía bọn Trần Trường Lâm như mưa rào, không miếng nào là không có ẩn tàng khí kình mãnh liệt, so với ám khí thật chẳng khác biệt gì mấy.
Do đèn đuốc đã bị tắt hết, thêm vào trời tối đen như mực, chúng nhân chỉ biết đối phương mặc một bộ kình trang đen kịt, còn về thực tướng thế nào, thì không ai có thể nhìn rõ, thế nên càng tăng thêm cảm giác thần bí đáng sợ.
Khấu Trọng, Âu Dương Hi Di, Linh Lung Kiều, Vương Huyền Ứng, Vương Huyền Nộ lúc này đã tung người lao tới, nhưng đã chậm mất một nhịp. Chỉ có thể nhìn bọn Trần Trường Lâm hoảng loạn đón đỡ màn vụn gỗ dày đặc, còn thích khách thì đã bay đến chỗ Từ Tử Lăng, song chưởng áp xuống.
Kình khí như bạo phong ép tới, thế như bài sơn đảo hải.
Từ Tử Lăng lúc này đã dựa vào tốc độ ứng biến, lực đạo công kích của đối phương mà phán đoán ra công lực kẻ địch ít nhất cũng hơn mình một bậc.
Hiện giờ phương pháp phản kích duy nhất, chính là hiểm trung hành hiểm, lấy kỳ chiêu chế địch.
Gã hừ lạnh một tiếng, thân hình đã bắn lên một nửa, liền chuyển hoán chân khí, đổi thăng thành giáng, song trưởng đẩy ra như điện, nghênh tiếp chưởng thế kinh hồn bạt vía của đối phương.
Cuối cùng gã cũng nhìn rõ thân hình và dung mạo của địch thủ.
Thích khách hắc y này có thân hình khôi vĩ, thoáng nhìn thì có vẻ hơi béo, bụng như cái trống, đầu trọc lốc, cằm bạnh ra, ngón tay vừa lớn vừa thô. Bên trên đôi mắt sáng rực sát khí đằng đằng, không ngờ lại là hai hàng lông mày dài nhỏ trắng như cước, nếu không phải là đôi mắt y vừa lạnh như băng, lại vừa ti hí như lươn, thì người này đúng là có khí độ bất phàm của một bậc tiên ông.
“Ầm!”.
Kình khí chạm nhau.
Từ Tử Lăng không sử dụng Loa Hoàn Kình, dồn toàn bộ tiên thiên chân khí có được từ khi tu luyện Trường Sinh Quyết và chân khí hấp thu được trong Hoà Thị Bích vào song thủ, nhung chỉ đẩy ra một nửa, ngạnh tiếp một chiêu với đại cao thủ tiền bối danh chấn Nam Hải này.
“Oẹ!”.
Từ Tử lăng phun ra một búng máu tươi, chấn động đập mạnh đầu xuống nền đã xanh.
Hoảng Công Thác cũng bị lực phản chấn của gã đẩy ngược về sau, trên mặt lộ ra thần sắc kinh dị. Có điều tay lão vẫn không rảnh rang, tả thủ liên tiếp đẩy ra mấy chưởng, bức lui bọn Trần Trường Lâm đang định phóng tới tiếp viện, lại có thêm hai người nữa đổ gục xuống, không bò dậy nổi. Uy lực đúng là kinh thiên động địa.
Lúc này Khấu Trọng, Âu Dương Hi Di, Khả Phong, Linh Lung Kiều, Vương Huyền Ứng, Vương Huyền Nộ đã lao đến phía trên cỗ xe ngựa nát bươm, định bổ xuống, thì bên trên đã nghe tiếng rít gió vù vù, hàng trăm chiếc lá bắn xuống như mưa, khiến người ta không thể né tránh.
Ẩn trước thấy năm sáu đạo hắc ảnh nhảy xuống theo trận mưa lá cây. Những người công lực tương đối kém chỉ đành múa đao huơ kiếm, tận lực cản đỡ.
Chỉ có Khấu Trọng, Âu Dương Hi Di, Khả Phong, Linh Lung Kiều bốn người là dựa vào chân khí hộ thân, tăng tốc lao về phía Hoảng Công Thác, hòng kịp thời ngăn cản lão kịp thi triển sát thủ.
“Ầm!”.
Nền đá xanh vỡ nát.
Từ Tử Lăng đập mạnh người xuống đất, oẹ ra một búng máu tươi nữa.
Thương thế của gã có quá nửa là giả bộ.
Chưởng kình của Hoảng Công Thác tuy có đáng sợ, nhưng gã cũng không phải hạng kém cỏi, khi kình khí xâm nhập kinh mạch, gã đã dùng chân khí bản thân dẫn động kình khí của đối phương đi qua hai khuỷu tay, đẩy vào tảng đá lát đường, chẳng những hoá giải đi chưởng lực thôi tâm đoạn mạch của đối phương, còn bật người dậy, tránh cái đau do đập lưng xuống đất. Chỗ huyền ảo bên trong, đảm bảo ngay cả Hoảng Công Thác cũng khó mà hiểu nổi. Thế gian này e rằng chỉ có hai kẻ hiểu được Trường Sinh Quyết như gã và Khấu Trọng mới có thể dùng được tuyệt kỹ này mà thôi.
Hoảng Công Thác vừa chạm đất lại lao vút lên.
Chúng nhân giao thủ quá chiêu toàn bộ đều trong bóng tối, lúc này mắt hầu như không có tác dụng, tất cả đều chỉ dựa vào cảm giác linh mẫn dị thường của bậc cao thủ, mức độ hung hiểm thế nào thiết tưởng không cần phải nói chắc cũng hiểu rõ.
“Tần Tiết Nguyên” do Vương Thế Sung đóng giả lúc này mới lồm cồm bò dậy, lén lén lẩn ra phía sau Hoảng Công Thác, ý đồ muốn cho lão một đòn chí mạng.
“Đang!”.
Chiếc thiết bạt làm náo loạn toàn bộ đội xa mã của Vương Thế Sung rơi trên mặt đất.
“Đinh!”.
Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng vung lên đón lấy một kiếm từ trên cao xả xuống, lập tức thầm than không hay, thì ra địch nhân đã vận kình một cách hết sức ảo điệu, ngầm sử lực đạo kéo gã dịch người sang bên, buộc gã phải thay đổi phương hướng, để lỡ mất cơ hội chặn Hoảng Công Thác lại.
Kiếm pháp tài tình như vậy, thực sự gã chưa từng thấy bao giờ.
Kế đó thì kiếm phong vù vù bên tai, không ngờ địch nhân có thể hoán khí trên không, tiếp tục truy theo.
Giọng nói quen thuộc của Độc Cô Phượng vang lên: “Trả mạng nhị thúc của ta đây!”.
Khấu Trọng hét lên: “Kẻ giết Độc Cô Bá là Trầm Lạc Nhạn! xem đao!”.
Gã chẳng thèm quay đầu lại, Tỉnh Trung Nguyệt đã quất ngược ra sau, chém trúng vào thân kiếm của Độc Cô Phượng.
“Đang!”.
Độc Cô Phượng bị phản chấn bay ngược về sau, còn gã thì gia tăng tốc độ, phóng về phía Ngự Đạo.
Từ Tử Lăng lúc này đã đạt được mục đích “bị thương” thay cho Vương Thế Sung, hiện giờ chuyện duy nhất cần phải làm, chính là giữ lại tính mạng, tránh để lộng giả thành chân.
Kế hoạch hành thích chu đáo của địch nhân, sự lợi hại của Hoảng Công Thác, tất cả đều nằm ngoài sự dự liệu, khiến cho bọn Vương Thế Sung dù có thực lực hùng mạnh cũng phải rơi vào thế bị động hoàn toàn.
Trước mắt chỉ cần Khấu Trọng chặn Hoảng Công Thác lại, để nhân mã bên Vương Thế Sung trùng trấn đội ngũ, vậy thì có thể đại công cáo thành rồi.
Khi Khấu Trọng bị Độc Cô Phượng cản lại, cây mâu hai mũi của Vương Bá Đương và Bích Ngọc Trượng của Vu Sở Hồng cũng lẫn lượt bổ xuống Linh Lung Kiều và Âu Dương Hi Di.
Tiếng binh khí chạm nhau, tiếng hò hét làm chấn động cả Ngự Đạo vắng vẻ. Đám cận vệ giờ đã lấy lại tinh thần, ồ ạt lao về phía Hoảng Công Thác và Từ Tử Lăng.
“Bịch!”.
Công lực Âu Dương Hi Di thuỷ chung vẫn kém hơn Vu Sở Hồng một bậc, bị bà ta đẩy ngược về phía sau, còn đệ nhất cao thủ của Độc Cô phiệt này thì lướt đến phía cỗ xe như một sát tinh từ trên trời nhảy xuống, Bích Ngọc Trượng vung lên đánh cho đám cận vệ của Vương Thế Sung máu thịt bầy nhầy, không ngừng có người ngã xuống.
Linh Lung Kiều cũng không chống đỡ được cây mâu xuất thần nhập hoá của Vương Bá Đương, đành dựa vào khinh công hơn người, lộn nhào ra phía sau, khiến Vương Bá Đương có thể ung dung đối phó với đám thân binh đang trào lên từ phía sau cỗ xe.
Chỉ có Khả Phong là hoàn toàn không bị cản trở, an nhiên hạ thân xuống đất rồi búng mình lao đến bên cạnh Từ Tử Lăng.
Trong bóng đêm, thêm vào tình cảnh hỗn loạn, nên y cũng không nhận ra Từ Tử Lăng là giả hiệu.
Hoảng Công Thác chỉ còn cách mười bước, râu trắng dựng ngược, song thủ hoá thành muôn ngàn đạo chưởng ảnh chụp xuống đầu Từ Tử Lăng như một trận cuồng phong.
“Đinh!”.
Hoảng Công Thác khẽ lắc mình, không biết đã dùng thủ pháp gì, làm cho thanh đao Tỉnh Trung Nguyệt bắn tới như một tia chớp thay đổi phương hướng, bắn về phía Vương Thế Sung thật, vừa đỡ vừa đánh, quả không hổ là đại tông sư võ học trong thiên hạ. Từ Tử Lăng lúc này chỉ biết thầm kêu khổ trong lòng.
Hiện giờ tuy phía gã đông hơn, nhưng gã lai chỉ có thể độc lập tác chiến, không người viện trợ.
Một bên là cỗ xe mất nóc, một bên là hàng cây phân cách Ngự Đạo với đường cho xe ngựa chạy, trước sau đểu đã bị địch nhân phong toả, khiến nhất thời bọn Khấu Trọng và Âu Dương Hi Di không thể tiếp viện.
Chưởng phong lạnh như băng của Hoảng Công Thác bao trùm lấy gã, khiến gã căn bản không thể né tránh, chỉ còn một đường duy nhất là liều mạng ứng chiến.
Nếu địch nhân chỉ có một mình họ Hoảng, dù sao gã cũng có thể cố chống đỡ được một thời gian ngắn, đáng sợ nhất là còn có Khả Phong tâm địa bất lương ở bên, mà gã thì lại không thể tiên hạ thủ vi cường với y trước được.
Cho dù gã thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lúc này cũng chỉ biết thở dài.
Khả Phong đột nhiên lách người ra phía sau gã, miệng hô lớn: “Thế Sung huynh mau lùi!”.
Từ Tử Lăng mừng rỡ, bắn ngược người về phía sau.