Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288
Đám phản quân này cho rằng bọn họ là nạn dân bỏ trốn mà thôi, không biết bọn họ giết bốn người ở dưới, cho nên không đuổi nữa, hậm hực quay về, trong thành thường xuyên nói không ai trốn thoát được, thực ra không phải thế, rừng núi mênh mông thế này, phản quân làm sao phong tỏa hết, chỉ chặn được một số chỗ giao thông trọng yếu thôi, thường xuyên có nạn dân liều lĩnh trốn được, những người này hiển nhiên chẳng quay về để kể cho người khác biết.
Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan không yên tâm, vừa đi vừa dùng cành cây xóa dấu chân, đi về phía trái được một quãng rồi quẹo sang phải rồi mới leo ngược lên trên.
Càng lên cao cây cối càng thưa thớt, mây càng đậm, tầm nhìn rất thấp, không có thứ gì đánh dấu nhận phương hướng, hai bọn họ chạy loanh quanh một hồi giờ đã hoàn toàn lạc đường, bốn phía là tuyết trắng mênh mông, tuyết tích rất sâu, lún tới đầu gối.
Cả hai người chỉ biết lầm lũi leo lên cao hơn, mệt tới đau lưng mỏi gối, phát hiện mây mù bốn xung quanh mỏng dần, xa xa nhìn thấy cây cối cách mấy chục bước, cúi đầu nhìn xuống mây đặc quánh như sữa vậy, khung cảnh bao la tráng lệ khiến người ta muốn phóng thanh hét thật lớn cho thỏa thích.
Tả Thiếu Dương quên cả mình đã lạc đường, giang rộng tay như muốn ôm hết khung cảnh này vào lòng, đột nhiên bị Miêu Bội Lan kêu lớn kéo lại:
- Cẩn thận.
Thì ra chỉ mấy bước nữa thôi là tới vách núi.
Miêu Bội Lan cẩn thận dẫm từng bước đi tới bên vách núi, thò đầu nhìn xuống:
- Phía dưới cũng toàn mây là mây, không thấy gì cả ...
Nói rồi nhặt một viên đá ném xuống, giống như kim chìm đáy biển, lúc lâu không thấy động tĩnh.
- Muội thử ném một cục sang phía đối diện xem.
Miêu Bội Lan nhặt cục đá khác vận sức ném thật mạnh vào đám mấy trước mắt, liền nghe thấy tiếng vang lớn, có vẻ trúng phải vách đá, sau đó tiếng đá rơi rào rào, tiếng động truyền đi rất xa.
- Xem ra phía trước cũng là vách núi thế chứng tỏ là còn đường để đi, chúng ta cứ men theo vách núi, xem xem có thể vòng qua không.
Vừa đi vừa chú ý dấu hiệu của kẻ địch, nhưng đi nửa ngày trời chỉ có mây và tuyết trắng xóa một màu, Tả Thiếu Dương mất dần hứng thú với khung cảnh này, cảm giác như đi ở không gian vô tận không đầu không cuối, khiến người ta tuyệt vọng, chỉ mong thấy một cái cây thôi cũng được, giống người đi biển khao khát thấy ngọn đèn hải đăng.
- Không phải rồi, chúng ta nghỉ một lúc rồi đi ngược lại thôi.
Hai người bọn họ lấu lương khô ra ăn, chỉ là cơm nắm thôi, cứng đờ cả rồi, liều mạng mà cắn là răng đi trước ngay, phải cho vào miệng ngậm, đợi mềm đi mới nhai thật chậm, Miêu Bội Lan có đá đánh lửa, nhưng không dám dùng, sợ bị phát hiện.
Ăn nghỉ lấy lại sức rồi, hai người tiếp tục bám sát vách núi mà đi để tránh lạc đường, đi rất lâu, có vẻ qua cả chỗ bọn họ phát hiện đang ở bên vách núi, vì tuy tuyết không rơi, nhưng gió thì rất mạnh, dấu chân trên tuyết chỉ thoáng một cái là bị gió thổi mất, cảnh vật không có gì đặc biệt để nhận biết , lạ cái là gió thổi sát mặt đất, cho nên mây không tan.
- Làm sao bây giờ.
Tả Thiếu Dương không chỉ thấm mệt, quan trọng hơn tình trạng mất phương hướng làm tinh thần y cũng sa sút.
- Suỵt! Ca, có người.
Miêu Bội Lan đứng lại nói nhỏ:
Tả Thiếu Dương đứng im tại chỗ nghiêng tai lắng nghe, thì thầm nói:
- Đúng, có tiếng người nói chuyện, hơn nữa không phải chỉ có một .
- Liệu có phải là địch không?
- Không giống lắm.
Tả Thiếu Dương tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe lần nữa:
- Hình như bàn luận chuyện Phật giáo, chẳng lẽ là hòa thượng? Né trước đã.
Vừa trốn sau một tảng đá lớn thì giọng nói kia đã tới gần, là giọng một nữ tử:
- Đại sư, trong chùa thực sự có cái ăn à?
- Thí chủ cứ yên tâm, lão nạp có cái ăn thì thì chủ cũng có cái ăn.
Tiếp đó là giọng một nam nhân nghi ngờ:
- Nhưng chúng tôi có ba người, thêm vào ông nữa là bốn, đủ lương thực không?
- Đó là cốc mễ mà lão nạp và chư vị huynh đệ nhiều năm xuống núi hóa trai có được, về sau người viên tịch, người không chịu được hoàn cảnh khắc nghiệt nơi này mà chuyển đi, cuối cùng chỉ còn một mình lão nạp tu hành trên núi. Nghe nói phía dưới hai quên đối chiến, bách tính sinh linh đồ thán, lão nạp là người xuất gia, mang lòng tư bi, nên xuống núi, thấy người cần giúp đỡ thì đưa lên núi ăn ở, đợi an toàn rồi đưa bọn họ xuống núi. Lão nạp đón tiến rất nhiều người, nhóm trước đó còn bốn người chưa đi, đang ở trong chùa.
Lại là giọng nữ nhưng không phải người đầu tiên:
- Chùa các vị có thể tới rồi đi tự do sao?
- Thì chủ hỏi thật lạ, lão nạp không phải quan phủ, các thì chủ chẳng phải phạm nhân, sao có thể giữ người lại trong chùa?
Nữ nhân ban đầu vui vẻ nói:
- Thế thì tốt quá! Đại sư trong chùa có gì ăn?
- Gạo bột mì, rau và đậu hũ.
- Không có thịt à?
Nam tử cười hăng hắc:
- Lo gì, trên đường đi ta thấy có ít sóc thỏ hoang, săn lấy là được.
- Thiện tai, thiện tai! Thí chủ không được vọng động sát cơ, nếu muốn ăn thịt thì đừng theo lão nạp lên núi nữa.
Vị hòa thượng đó chợt đổi giọng, từ ôn hòa trở sang vô cùng nghiêm khắc:
Nam nhân kia vội đấu dịu:
- Được, được, được, khách tùy ý chủ mà, đại sư đã nói thế thì ta nghe vậy, thời buổi này sống là được rồi, không ăn thịt thì không ăn thịt.
Giọng nói bọn họ mỗi lúc một xa dần, thấy không có gì đáng ngờ, Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan nhìn nhau gật đầu, đứng dậy gọi:
- Đại sư, xin dừng bước.
Trong mây mù không nhìn thấy bóng người, chỉ nghe choang một tiếng, sau đó nam nhân quát:
- Kẻ nào bên đó.
- Chúng tôi là người lên núi hái thuốc, không có vũ khí.
Vị lão tăng niệm một tiếng phật hiệu:
- Thí chủ, đi bên này, cẩn thận có vách núi.
- Đa tạ đại sư nhắc nhở.
Tả Thiếu Dương cầm một cành cây dò đường, dẫn Miêu Bội Lan đi tới nơi phát ra âm thanh, dần nhìn thấy bốn người, một lão tăng gầy già nua nhăn nheo trông còn khắc khổ hơn cả Trí Không đại sư, mặc tăng y giặt tới bạc phếch, mặt mày hiền từ, chắp tay nhìn bọn họ. Bên cạnh có ba người, trung niên nam tử mặc đoản sam của quan quân, nhưng khải giáp không còn nữa, không rõ là phản binh hay là quan binh trong thành, tay lăm lăm thanh đơn đao cảnh giác.
Hai nữ tử kia tuổi chưa tới hai mươi, dung mao chỉ khá hơn bình thường chút, đặc điểm nổi bật là một người ngực rất lớn, một người mũi khoằm như chim ưng, song dân gian có câu "thiếu nữ đôi tám chẳng ai xấu", tuổi trẻ chính là vẻ đẹp lớn nhất rồi, đều đầy sức sống khiến nam nhân dễ nổi tà niệm. Hai bọn họ mỗi người đeo một bọc vải lam, nấp sau lưng lão tăng, nhìn cung tiễn trong tay Miêu Bội Lan.
- Các ngươi không phải nói không có vũ khí sao, đứng im.
Nam tử quát lớn:
Miêu Bội Lan vội cỏ cung xuống, Tả Thiếu Dương hỏi:
- Đại sư, ta mà xá muội lên núi hái thuốc, vị thuốc này sống trên núi cao, nghe nói đại sư sống ở nơi này, không biết đã thấy chưa?
Rồi liền miêu tả hình dáng tử thiên bối.
- Loại rau dại đó quanh tiểu tự nhiều lắm, có thể ăn được, lão nạp hay hái ăn thay rau, mùi vị không tệ.
Tả Thiếu Dương mừng rỡ:
- Đúng là nó rồi, đại sư, không biết ta có thể hái một ít không?
- Ha ha, cây cối mọc trên đất không thuộc về ai, thí chủ theo lão nạp về chùa mà hái là được.
- Đa tạ đại sư.
- Lão nạp Liễu Thiện, xin hỏi quý tính thí chủ.
Trước đó đã gặp phiền toái với cái tên của mình rồi, Tả Thiếu Dương rút kinh nghiệm:
- Tại hạ họ Lý, tên Tiểu Long, đây là xá muội.
Nói tới đó suýt nữa thì phì cười.
- Ra là Lý thí chủ, xin mời đi hướng này.
Nam tử kia quan sát hai bọn họ, thấy nam thì gầy yếu thư sinh, chân hình như không lành lặn lắm, nữ thì nhỏ bé không có sức uy hiếp gì, tra đao vào vỏ.
Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan không yên tâm, vừa đi vừa dùng cành cây xóa dấu chân, đi về phía trái được một quãng rồi quẹo sang phải rồi mới leo ngược lên trên.
Càng lên cao cây cối càng thưa thớt, mây càng đậm, tầm nhìn rất thấp, không có thứ gì đánh dấu nhận phương hướng, hai bọn họ chạy loanh quanh một hồi giờ đã hoàn toàn lạc đường, bốn phía là tuyết trắng mênh mông, tuyết tích rất sâu, lún tới đầu gối.
Cả hai người chỉ biết lầm lũi leo lên cao hơn, mệt tới đau lưng mỏi gối, phát hiện mây mù bốn xung quanh mỏng dần, xa xa nhìn thấy cây cối cách mấy chục bước, cúi đầu nhìn xuống mây đặc quánh như sữa vậy, khung cảnh bao la tráng lệ khiến người ta muốn phóng thanh hét thật lớn cho thỏa thích.
Tả Thiếu Dương quên cả mình đã lạc đường, giang rộng tay như muốn ôm hết khung cảnh này vào lòng, đột nhiên bị Miêu Bội Lan kêu lớn kéo lại:
- Cẩn thận.
Thì ra chỉ mấy bước nữa thôi là tới vách núi.
Miêu Bội Lan cẩn thận dẫm từng bước đi tới bên vách núi, thò đầu nhìn xuống:
- Phía dưới cũng toàn mây là mây, không thấy gì cả ...
Nói rồi nhặt một viên đá ném xuống, giống như kim chìm đáy biển, lúc lâu không thấy động tĩnh.
- Muội thử ném một cục sang phía đối diện xem.
Miêu Bội Lan nhặt cục đá khác vận sức ném thật mạnh vào đám mấy trước mắt, liền nghe thấy tiếng vang lớn, có vẻ trúng phải vách đá, sau đó tiếng đá rơi rào rào, tiếng động truyền đi rất xa.
- Xem ra phía trước cũng là vách núi thế chứng tỏ là còn đường để đi, chúng ta cứ men theo vách núi, xem xem có thể vòng qua không.
Vừa đi vừa chú ý dấu hiệu của kẻ địch, nhưng đi nửa ngày trời chỉ có mây và tuyết trắng xóa một màu, Tả Thiếu Dương mất dần hứng thú với khung cảnh này, cảm giác như đi ở không gian vô tận không đầu không cuối, khiến người ta tuyệt vọng, chỉ mong thấy một cái cây thôi cũng được, giống người đi biển khao khát thấy ngọn đèn hải đăng.
- Không phải rồi, chúng ta nghỉ một lúc rồi đi ngược lại thôi.
Hai người bọn họ lấu lương khô ra ăn, chỉ là cơm nắm thôi, cứng đờ cả rồi, liều mạng mà cắn là răng đi trước ngay, phải cho vào miệng ngậm, đợi mềm đi mới nhai thật chậm, Miêu Bội Lan có đá đánh lửa, nhưng không dám dùng, sợ bị phát hiện.
Ăn nghỉ lấy lại sức rồi, hai người tiếp tục bám sát vách núi mà đi để tránh lạc đường, đi rất lâu, có vẻ qua cả chỗ bọn họ phát hiện đang ở bên vách núi, vì tuy tuyết không rơi, nhưng gió thì rất mạnh, dấu chân trên tuyết chỉ thoáng một cái là bị gió thổi mất, cảnh vật không có gì đặc biệt để nhận biết , lạ cái là gió thổi sát mặt đất, cho nên mây không tan.
- Làm sao bây giờ.
Tả Thiếu Dương không chỉ thấm mệt, quan trọng hơn tình trạng mất phương hướng làm tinh thần y cũng sa sút.
- Suỵt! Ca, có người.
Miêu Bội Lan đứng lại nói nhỏ:
Tả Thiếu Dương đứng im tại chỗ nghiêng tai lắng nghe, thì thầm nói:
- Đúng, có tiếng người nói chuyện, hơn nữa không phải chỉ có một .
- Liệu có phải là địch không?
- Không giống lắm.
Tả Thiếu Dương tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe lần nữa:
- Hình như bàn luận chuyện Phật giáo, chẳng lẽ là hòa thượng? Né trước đã.
Vừa trốn sau một tảng đá lớn thì giọng nói kia đã tới gần, là giọng một nữ tử:
- Đại sư, trong chùa thực sự có cái ăn à?
- Thí chủ cứ yên tâm, lão nạp có cái ăn thì thì chủ cũng có cái ăn.
Tiếp đó là giọng một nam nhân nghi ngờ:
- Nhưng chúng tôi có ba người, thêm vào ông nữa là bốn, đủ lương thực không?
- Đó là cốc mễ mà lão nạp và chư vị huynh đệ nhiều năm xuống núi hóa trai có được, về sau người viên tịch, người không chịu được hoàn cảnh khắc nghiệt nơi này mà chuyển đi, cuối cùng chỉ còn một mình lão nạp tu hành trên núi. Nghe nói phía dưới hai quên đối chiến, bách tính sinh linh đồ thán, lão nạp là người xuất gia, mang lòng tư bi, nên xuống núi, thấy người cần giúp đỡ thì đưa lên núi ăn ở, đợi an toàn rồi đưa bọn họ xuống núi. Lão nạp đón tiến rất nhiều người, nhóm trước đó còn bốn người chưa đi, đang ở trong chùa.
Lại là giọng nữ nhưng không phải người đầu tiên:
- Chùa các vị có thể tới rồi đi tự do sao?
- Thì chủ hỏi thật lạ, lão nạp không phải quan phủ, các thì chủ chẳng phải phạm nhân, sao có thể giữ người lại trong chùa?
Nữ nhân ban đầu vui vẻ nói:
- Thế thì tốt quá! Đại sư trong chùa có gì ăn?
- Gạo bột mì, rau và đậu hũ.
- Không có thịt à?
Nam tử cười hăng hắc:
- Lo gì, trên đường đi ta thấy có ít sóc thỏ hoang, săn lấy là được.
- Thiện tai, thiện tai! Thí chủ không được vọng động sát cơ, nếu muốn ăn thịt thì đừng theo lão nạp lên núi nữa.
Vị hòa thượng đó chợt đổi giọng, từ ôn hòa trở sang vô cùng nghiêm khắc:
Nam nhân kia vội đấu dịu:
- Được, được, được, khách tùy ý chủ mà, đại sư đã nói thế thì ta nghe vậy, thời buổi này sống là được rồi, không ăn thịt thì không ăn thịt.
Giọng nói bọn họ mỗi lúc một xa dần, thấy không có gì đáng ngờ, Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan nhìn nhau gật đầu, đứng dậy gọi:
- Đại sư, xin dừng bước.
Trong mây mù không nhìn thấy bóng người, chỉ nghe choang một tiếng, sau đó nam nhân quát:
- Kẻ nào bên đó.
- Chúng tôi là người lên núi hái thuốc, không có vũ khí.
Vị lão tăng niệm một tiếng phật hiệu:
- Thí chủ, đi bên này, cẩn thận có vách núi.
- Đa tạ đại sư nhắc nhở.
Tả Thiếu Dương cầm một cành cây dò đường, dẫn Miêu Bội Lan đi tới nơi phát ra âm thanh, dần nhìn thấy bốn người, một lão tăng gầy già nua nhăn nheo trông còn khắc khổ hơn cả Trí Không đại sư, mặc tăng y giặt tới bạc phếch, mặt mày hiền từ, chắp tay nhìn bọn họ. Bên cạnh có ba người, trung niên nam tử mặc đoản sam của quan quân, nhưng khải giáp không còn nữa, không rõ là phản binh hay là quan binh trong thành, tay lăm lăm thanh đơn đao cảnh giác.
Hai nữ tử kia tuổi chưa tới hai mươi, dung mao chỉ khá hơn bình thường chút, đặc điểm nổi bật là một người ngực rất lớn, một người mũi khoằm như chim ưng, song dân gian có câu "thiếu nữ đôi tám chẳng ai xấu", tuổi trẻ chính là vẻ đẹp lớn nhất rồi, đều đầy sức sống khiến nam nhân dễ nổi tà niệm. Hai bọn họ mỗi người đeo một bọc vải lam, nấp sau lưng lão tăng, nhìn cung tiễn trong tay Miêu Bội Lan.
- Các ngươi không phải nói không có vũ khí sao, đứng im.
Nam tử quát lớn:
Miêu Bội Lan vội cỏ cung xuống, Tả Thiếu Dương hỏi:
- Đại sư, ta mà xá muội lên núi hái thuốc, vị thuốc này sống trên núi cao, nghe nói đại sư sống ở nơi này, không biết đã thấy chưa?
Rồi liền miêu tả hình dáng tử thiên bối.
- Loại rau dại đó quanh tiểu tự nhiều lắm, có thể ăn được, lão nạp hay hái ăn thay rau, mùi vị không tệ.
Tả Thiếu Dương mừng rỡ:
- Đúng là nó rồi, đại sư, không biết ta có thể hái một ít không?
- Ha ha, cây cối mọc trên đất không thuộc về ai, thí chủ theo lão nạp về chùa mà hái là được.
- Đa tạ đại sư.
- Lão nạp Liễu Thiện, xin hỏi quý tính thí chủ.
Trước đó đã gặp phiền toái với cái tên của mình rồi, Tả Thiếu Dương rút kinh nghiệm:
- Tại hạ họ Lý, tên Tiểu Long, đây là xá muội.
Nói tới đó suýt nữa thì phì cười.
- Ra là Lý thí chủ, xin mời đi hướng này.
Nam tử kia quan sát hai bọn họ, thấy nam thì gầy yếu thư sinh, chân hình như không lành lặn lắm, nữ thì nhỏ bé không có sức uy hiếp gì, tra đao vào vỏ.