Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 294
Bá Đào vẫn hậm hực vụ bị lừa lấy mất thanh đao, cười khẩy:
- Đao trong tay ngươi, ngươi nói gì chả được.
Vượng Tài rụt rè nói:
- Ta thấy T ..Lý công tử nói đúng, phải bắt được hung thủ nếu không sẽ không ai được an toàn.
Liễu Thiện chắp tay niệm phật hiệu:
- Đây là lần đầu tiên tiểu tự gặp phải chuyện này, nhất định phải tìm ra hung thủ giao lên quan, không để cho hắn làm ác nữa.
Bá Đào hầm hừ:
- Được, ta cũng không phải hung thủ, sợ quái gì, có điều nếu nói hiềm nghi thì ai cũng có, không thể tự mình bảo không thể tự nói mình là hung thủ thì tức là không phải.
Tả Thiếu Dương không muốn tranh luận với hắn, có việc cần kíp hơn phải làm:
- Đại sư, cây cầu kia sau khi treo lên, người đối diện có cách nào qua được không?
- Không thể, cây cầu này do sư huynh thiết kế cơ quan trong hầm làm ra, cầu kéo lên ở bên nào thì chỉ bên đó mới hạ xuống được, phía đối diện không cách nào qua bên này.
- Vậy còn đường nào lên núi không?
- Không có, Quỷ Cốc phong bốn phía vách đá, khỉ cũng không thể leo nên.
- Đúng là thế ngoại đào viên, thanh tu tịnh địa.
Liễu Thiện thở dài niệm Phật hiệu.
Tả Thiếu Dương nói với Thúy Nương:
- Cô nương kể lại đầu đuôi câu chuyện đi.
Thúy Nương đã ngừng khóc, ngồi co ro trong góc, thút thít nói:
- Ta ăn cơm xong quay về đại điện ngay, đang chuẩn bị chải đầu đi ngủ thì trong bóng tối có người xông ra ôm lấy từ đằng sau, hoảng sợ định kêu, nhưng người đó uy hiếp nếu kêu lên sẽ giết chết, liền không dám kêu nữa. Sau đó hắn kéo ta ra sau đại điện ... Hắn đang ép ta làm chuyện đó thì ta nghe thấy hắn hét lên, gục xuống. Ta nhìn thấy một mũi tên cắm vào đầu hắn, rồi có bóng người loáng lên, liền hô cứu, thế là mọi người tới ..
Thiếu phụ đang ôm thi thể trượng phu, chỉ tay quát lớn:
- Ngươi nói láo, lão gia nhà ta tuy tham hoa háo sắc, nhưng tuyệt đối không bao giờ cưỡng ép nữ nhân … thường nói, nói chỉ cần tiền thì không chuyện gì không giải quyết được, còn nói ép buộc nữ nhân làm chuyện đó thì vô vị.
Thúy Nương rối rít đưa hai tay lên xua với mọi người:
- Ta không ... không nói dối, thật đấy.
- Vậy thì trên tay ngươi là cái gì?
Thiếu phụ nhào tới, muốn cướp lấy cái nhẫn Thúy Nương đeo ở ngón cái.
Thúy Nương vội dấu tay sau lưng.
- Đây là nhẫn của lão gia nhà ta, ngươi .. ngươi, nhất định con tiện phụ nhà ngươi tham tài giết người, còn vu hãm người khác, ngươi là hung thủ, mau đền mạng cho trượng phu ta.
Thiếu phụ vừa mắng chửi vừa xông tới:
Thúy Nương chẳng vừa, túm lấy áo thiếu phụ, xé áo giật tóc cào mặt, chiêu gì cũng dừng, thiếu phụ chẳng những không lấy lại được cái nhẫn mà còn bị đánh tới mức chỉ biết đưa tay che chắn, kêu la liên hồi.
Bá Đào muốn xông lên ngăn cản, chẳng hiểu sao lại ngập ngừng. Vượng Tài chỉ biết hô hào, họ đều là nữ nhân, không dám tùy tiện. Liễu Thiện nhắm mắt lẩm nhẩm đọc kinh, trong khi lão giả nửa muốn quay đi nửa muốn nhìn.
- Dừng tay.
Tả Thiếu Dương ra hiệu Miêu Bội Lan ngăn lại.
Miêu Bội Lan dắt đao sau lưng, tránh ngộ thương bọn họ sau đó đưa tay kéo cả hai ra, với sức mạnh của nàng, hai nữ tử không cách nào kháng cự lại.
Hai nữ tử ngồi trên mặt đất chửi bới lẫn nhau.
Tả Thiếu Dương nghiêm mặt lại chất vấn:
- Cái nhẫn trên tay cô là sao?
- Hắn cho ta, không phải do ta cướp, hắn nói vừa mới gặp ta đã thích, cho ta cái nhẫn này.
- Nói thế không phải bị hắn cưỡng bức rồi.
Bá Đào tặc lưỡi mỉa mai:
Thúy Nương cuống lên:
- Không, đúng là hắn cưỡng bức ta, uy hiếp ta không nghe theo sẽ giết chết, sau đó ... sau đó lấy cái nhẫn ra dụ dỗ, ta thấy dù sao phản kháng cũng không được cho nên, cho nên … ta không giết hắn đâu, thật đấy.
Không cần biết cưỡng bức hay tự nguyện thì Thúy Nương có cái nhẫn cũng là hợp lý.
Liễu Thiện nhắm mắt niệm Phật:
- Hẳn không phải nữ thí chủ này giết, hung thủ dùng cung mà.
Bá Đào ngồi xuống bên thi thể, sờ mũi tên:
- Mũi tên này gọi là Bạch vũ xuyên giáp tiễn, sử dụng được vào buổi tối, khi bắn phát ra bạch quang để điều chỉnh hướng cho mũi tên sau, đầu mũi tên có hai cái rãnh, còn có móc câu, cực bén, ở khoảng cách gần có thể dễ dàng xuyên trọng giáp ...
Nói tới đó nheo mắt nhìn Tả Thiếu Dương:
- Ta còn nhớ lúc gặp huynh muội ngươi, lúc đó muội tử ngươi đeo cung tên, chính là loại cung này, cung của ngươi đâu?
- Bị trộm mất rồi.
Bá Đào cười lớn:
- Bị trộm mất, đúng lúc quá nhỉ, chính ngươi là thủ phạm.
- Khi xảy ra án mạng ta và muội tử ở đại điện, nghe tiếng kêu bọn ta lập tức xuất hiện, dựa vào thời gian đủ chứng tỏ không phải huynh muội ta là hung thủ, cứ hỏi cô ta là biết.
- Phải vậy không?
Thúy Nương ngập ngừng:
- Đúng, đúng thế, ta hét lên một cái thì họ gần như tới ngay, từ đại điện chạy ra, hung thủ chạy hướng khác.
Bá Đào không có lý do gì hoạnh họe nữa thì hừ một tiếng.
Liễu Thiện niệm chủ động nói:
- Thanh giả tự thanh, chúng ta đều nói ra sau khi ăn cơm cho tới lúc chạy tới đây mình đã làm gì, hung thủ sẽ tự nhiên bại lộ thôi ... Lão nạp nói trước, khi đó lão ở bếp nặn bánh bao cho ngày mai. À phải, trong giỏ vốn có mấy cái banh bao chưa hấp, bị thiếu một cái, lão nạp mong các vị kìm nén lòng tham, ăn trộm trong chùa, lão nạp sẽ đuổi xuống núi ..
- Đại sư, thứ lỗi, khi đó có ai chứng minh đại sư đang ở bếp không?
- Chuyện này.
Liễu Thiện lắc đầu:
- Lão nạp chỉ có một mình.
- Ta có thể làm chứng cho đại sư.
Thiếu phụ lau nước mắt nói:
- Phòng ta ở ngay cạnh nhà bếp, nghe thấy tiếng đại sư đập bột, còn cả tiếng ho nữa.
- Vậy có thể tạm loại đại sư ra khỏi diện tình nghi, còn ngươi.
Tả Thiếu Dương hỏi Bá Đào:
Bá Đào nhún vai:
- Ăn xong thì đi ngủ thôi chứ làm gì.
Trừng mắt đe dọa lão giả:
- Lúc đó ông ta cũng ngủ trong phòng.
Lão giả tuy sợ hãi nhưng lắc đầu:
- Lão hán đúng là ngủ trong phòng, có điều không thấy quân gia ngài.
- Ông nói cái gì, ta rõ ràng nằm ở giường ngoài cùng, ông già lú lẫn rồi à.
Bá Đảo xông tới túm áo lão giả:
- Hỏi, hỏi tiểu ca này, cậu ấy cũng ngủ trong phòng.
Lão giả chỉ Vượng Tài:
Vượng Tài nhìn quanh quất giơ tay lên nói:
- Hình như thiếu một người.
Mọi người khựng lại, đúng thế thật, chuyện xảy ra quá bất ngờ, nhốn nháo cả lên nên chẳng ai kịp để ý, giờ mới nhận ra không thấy Mị Nhi đâu cả.
Tả Thiếu dương vội nói:
- Không xong, mau đi tìm, nói không chừng cô nương ấy bị hại.
Liễu Thiện xách đèn lồng đi ngay, lão giả vội chạy thẹo, tới Bá Đào đứng lên thì Tả Thiếu Dương ngăn lại:
- Ngươi không được đi.
- Vì sao?
- Vừa rồi ngươi nói dối, chứng tỏ ngươi có hiềm nghi lớn nhất.
Bá Đào lúng túng:
- Ta không nói dối, ta ngủ trong phòng.
- Nếu ngươi đúng là ngủ trong phòng thì kiểm tra chăn sẽ biết ngay, nếu còn nguyên chưa trải ra thì là ngươi nói dối.
Vượng Tài gật đầu:
- Đúng thế, chăn hắn vẫn gấp đặt đầu giường.
- Thằng nhãi câm mồm, muốn chết à?
Bá Đào rống lớn.
- Lan Nhi cứ trói hắn lại trước đã, mai đưa về thành cho quan quân xử lý.
Bá Đào hừ một tiếng:
- Lại đây, ta mà lại đi sợ con nhãi nhà ngươi à?
Đưa tay sờ hông.
Miêu Bội Lan rút đao, chĩa thẳng yết hầu hắn.
Bá Đào giờ mới nhớ vũ khí của mình bị người ta lấy mất rồi, mặt vô cùng khó coi, xuống nước đấu dịu:
- Tiểu huynh đệ, ta nói thật, không phải ta giết người.
- Huynh đệ, phiền ngươi trói hắn lại.
Tả Thiếu Dương bảo Vượng Tài.
Vượng Tài nhặt lấy đai lưng của thi thể đi tới, Bá Đào định phản kháng thì Miêu Bội Lan kề đao ngay sát mặt, đành đứng im cho Vượng Tài trói.
- Đao trong tay ngươi, ngươi nói gì chả được.
Vượng Tài rụt rè nói:
- Ta thấy T ..Lý công tử nói đúng, phải bắt được hung thủ nếu không sẽ không ai được an toàn.
Liễu Thiện chắp tay niệm phật hiệu:
- Đây là lần đầu tiên tiểu tự gặp phải chuyện này, nhất định phải tìm ra hung thủ giao lên quan, không để cho hắn làm ác nữa.
Bá Đào hầm hừ:
- Được, ta cũng không phải hung thủ, sợ quái gì, có điều nếu nói hiềm nghi thì ai cũng có, không thể tự mình bảo không thể tự nói mình là hung thủ thì tức là không phải.
Tả Thiếu Dương không muốn tranh luận với hắn, có việc cần kíp hơn phải làm:
- Đại sư, cây cầu kia sau khi treo lên, người đối diện có cách nào qua được không?
- Không thể, cây cầu này do sư huynh thiết kế cơ quan trong hầm làm ra, cầu kéo lên ở bên nào thì chỉ bên đó mới hạ xuống được, phía đối diện không cách nào qua bên này.
- Vậy còn đường nào lên núi không?
- Không có, Quỷ Cốc phong bốn phía vách đá, khỉ cũng không thể leo nên.
- Đúng là thế ngoại đào viên, thanh tu tịnh địa.
Liễu Thiện thở dài niệm Phật hiệu.
Tả Thiếu Dương nói với Thúy Nương:
- Cô nương kể lại đầu đuôi câu chuyện đi.
Thúy Nương đã ngừng khóc, ngồi co ro trong góc, thút thít nói:
- Ta ăn cơm xong quay về đại điện ngay, đang chuẩn bị chải đầu đi ngủ thì trong bóng tối có người xông ra ôm lấy từ đằng sau, hoảng sợ định kêu, nhưng người đó uy hiếp nếu kêu lên sẽ giết chết, liền không dám kêu nữa. Sau đó hắn kéo ta ra sau đại điện ... Hắn đang ép ta làm chuyện đó thì ta nghe thấy hắn hét lên, gục xuống. Ta nhìn thấy một mũi tên cắm vào đầu hắn, rồi có bóng người loáng lên, liền hô cứu, thế là mọi người tới ..
Thiếu phụ đang ôm thi thể trượng phu, chỉ tay quát lớn:
- Ngươi nói láo, lão gia nhà ta tuy tham hoa háo sắc, nhưng tuyệt đối không bao giờ cưỡng ép nữ nhân … thường nói, nói chỉ cần tiền thì không chuyện gì không giải quyết được, còn nói ép buộc nữ nhân làm chuyện đó thì vô vị.
Thúy Nương rối rít đưa hai tay lên xua với mọi người:
- Ta không ... không nói dối, thật đấy.
- Vậy thì trên tay ngươi là cái gì?
Thiếu phụ nhào tới, muốn cướp lấy cái nhẫn Thúy Nương đeo ở ngón cái.
Thúy Nương vội dấu tay sau lưng.
- Đây là nhẫn của lão gia nhà ta, ngươi .. ngươi, nhất định con tiện phụ nhà ngươi tham tài giết người, còn vu hãm người khác, ngươi là hung thủ, mau đền mạng cho trượng phu ta.
Thiếu phụ vừa mắng chửi vừa xông tới:
Thúy Nương chẳng vừa, túm lấy áo thiếu phụ, xé áo giật tóc cào mặt, chiêu gì cũng dừng, thiếu phụ chẳng những không lấy lại được cái nhẫn mà còn bị đánh tới mức chỉ biết đưa tay che chắn, kêu la liên hồi.
Bá Đào muốn xông lên ngăn cản, chẳng hiểu sao lại ngập ngừng. Vượng Tài chỉ biết hô hào, họ đều là nữ nhân, không dám tùy tiện. Liễu Thiện nhắm mắt lẩm nhẩm đọc kinh, trong khi lão giả nửa muốn quay đi nửa muốn nhìn.
- Dừng tay.
Tả Thiếu Dương ra hiệu Miêu Bội Lan ngăn lại.
Miêu Bội Lan dắt đao sau lưng, tránh ngộ thương bọn họ sau đó đưa tay kéo cả hai ra, với sức mạnh của nàng, hai nữ tử không cách nào kháng cự lại.
Hai nữ tử ngồi trên mặt đất chửi bới lẫn nhau.
Tả Thiếu Dương nghiêm mặt lại chất vấn:
- Cái nhẫn trên tay cô là sao?
- Hắn cho ta, không phải do ta cướp, hắn nói vừa mới gặp ta đã thích, cho ta cái nhẫn này.
- Nói thế không phải bị hắn cưỡng bức rồi.
Bá Đào tặc lưỡi mỉa mai:
Thúy Nương cuống lên:
- Không, đúng là hắn cưỡng bức ta, uy hiếp ta không nghe theo sẽ giết chết, sau đó ... sau đó lấy cái nhẫn ra dụ dỗ, ta thấy dù sao phản kháng cũng không được cho nên, cho nên … ta không giết hắn đâu, thật đấy.
Không cần biết cưỡng bức hay tự nguyện thì Thúy Nương có cái nhẫn cũng là hợp lý.
Liễu Thiện nhắm mắt niệm Phật:
- Hẳn không phải nữ thí chủ này giết, hung thủ dùng cung mà.
Bá Đào ngồi xuống bên thi thể, sờ mũi tên:
- Mũi tên này gọi là Bạch vũ xuyên giáp tiễn, sử dụng được vào buổi tối, khi bắn phát ra bạch quang để điều chỉnh hướng cho mũi tên sau, đầu mũi tên có hai cái rãnh, còn có móc câu, cực bén, ở khoảng cách gần có thể dễ dàng xuyên trọng giáp ...
Nói tới đó nheo mắt nhìn Tả Thiếu Dương:
- Ta còn nhớ lúc gặp huynh muội ngươi, lúc đó muội tử ngươi đeo cung tên, chính là loại cung này, cung của ngươi đâu?
- Bị trộm mất rồi.
Bá Đào cười lớn:
- Bị trộm mất, đúng lúc quá nhỉ, chính ngươi là thủ phạm.
- Khi xảy ra án mạng ta và muội tử ở đại điện, nghe tiếng kêu bọn ta lập tức xuất hiện, dựa vào thời gian đủ chứng tỏ không phải huynh muội ta là hung thủ, cứ hỏi cô ta là biết.
- Phải vậy không?
Thúy Nương ngập ngừng:
- Đúng, đúng thế, ta hét lên một cái thì họ gần như tới ngay, từ đại điện chạy ra, hung thủ chạy hướng khác.
Bá Đào không có lý do gì hoạnh họe nữa thì hừ một tiếng.
Liễu Thiện niệm chủ động nói:
- Thanh giả tự thanh, chúng ta đều nói ra sau khi ăn cơm cho tới lúc chạy tới đây mình đã làm gì, hung thủ sẽ tự nhiên bại lộ thôi ... Lão nạp nói trước, khi đó lão ở bếp nặn bánh bao cho ngày mai. À phải, trong giỏ vốn có mấy cái banh bao chưa hấp, bị thiếu một cái, lão nạp mong các vị kìm nén lòng tham, ăn trộm trong chùa, lão nạp sẽ đuổi xuống núi ..
- Đại sư, thứ lỗi, khi đó có ai chứng minh đại sư đang ở bếp không?
- Chuyện này.
Liễu Thiện lắc đầu:
- Lão nạp chỉ có một mình.
- Ta có thể làm chứng cho đại sư.
Thiếu phụ lau nước mắt nói:
- Phòng ta ở ngay cạnh nhà bếp, nghe thấy tiếng đại sư đập bột, còn cả tiếng ho nữa.
- Vậy có thể tạm loại đại sư ra khỏi diện tình nghi, còn ngươi.
Tả Thiếu Dương hỏi Bá Đào:
Bá Đào nhún vai:
- Ăn xong thì đi ngủ thôi chứ làm gì.
Trừng mắt đe dọa lão giả:
- Lúc đó ông ta cũng ngủ trong phòng.
Lão giả tuy sợ hãi nhưng lắc đầu:
- Lão hán đúng là ngủ trong phòng, có điều không thấy quân gia ngài.
- Ông nói cái gì, ta rõ ràng nằm ở giường ngoài cùng, ông già lú lẫn rồi à.
Bá Đảo xông tới túm áo lão giả:
- Hỏi, hỏi tiểu ca này, cậu ấy cũng ngủ trong phòng.
Lão giả chỉ Vượng Tài:
Vượng Tài nhìn quanh quất giơ tay lên nói:
- Hình như thiếu một người.
Mọi người khựng lại, đúng thế thật, chuyện xảy ra quá bất ngờ, nhốn nháo cả lên nên chẳng ai kịp để ý, giờ mới nhận ra không thấy Mị Nhi đâu cả.
Tả Thiếu dương vội nói:
- Không xong, mau đi tìm, nói không chừng cô nương ấy bị hại.
Liễu Thiện xách đèn lồng đi ngay, lão giả vội chạy thẹo, tới Bá Đào đứng lên thì Tả Thiếu Dương ngăn lại:
- Ngươi không được đi.
- Vì sao?
- Vừa rồi ngươi nói dối, chứng tỏ ngươi có hiềm nghi lớn nhất.
Bá Đào lúng túng:
- Ta không nói dối, ta ngủ trong phòng.
- Nếu ngươi đúng là ngủ trong phòng thì kiểm tra chăn sẽ biết ngay, nếu còn nguyên chưa trải ra thì là ngươi nói dối.
Vượng Tài gật đầu:
- Đúng thế, chăn hắn vẫn gấp đặt đầu giường.
- Thằng nhãi câm mồm, muốn chết à?
Bá Đào rống lớn.
- Lan Nhi cứ trói hắn lại trước đã, mai đưa về thành cho quan quân xử lý.
Bá Đào hừ một tiếng:
- Lại đây, ta mà lại đi sợ con nhãi nhà ngươi à?
Đưa tay sờ hông.
Miêu Bội Lan rút đao, chĩa thẳng yết hầu hắn.
Bá Đào giờ mới nhớ vũ khí của mình bị người ta lấy mất rồi, mặt vô cùng khó coi, xuống nước đấu dịu:
- Tiểu huynh đệ, ta nói thật, không phải ta giết người.
- Huynh đệ, phiền ngươi trói hắn lại.
Tả Thiếu Dương bảo Vượng Tài.
Vượng Tài nhặt lấy đai lưng của thi thể đi tới, Bá Đào định phản kháng thì Miêu Bội Lan kề đao ngay sát mặt, đành đứng im cho Vượng Tài trói.