Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271
Tú tài không rời cửa, biết rõ chuyện thiên hạ.
Tuy rằng Lý Lâm Phủ lấy danh nghĩa dưỡng bệnh trốn trong nhà đóng cửa không ra, nhưng cho dù hắn ngồi trong thư phòng xa hoa của Lý gia, vẫn rõ ràng đối với tình huống trong thành Trường An.
Nhóm thân quyến trực hệ của Lý Long Cơ gần đây tụ tập đến Trường An như ong vỡ tổ, đám hoàng tộc ẩn cư không ra này cũng đã ra ngoài hoạt động, thí dụ như Thọ Xương công chúa; mà cho du là Ninh Vương nhường hoàng đế dạo chơi thiện hạ kia, cũng bất ngờ mà cao giọng lên màn, Lý Lâm Phủ đều rõ ràng.
Thậm chí, sau khi nói chuyện lâu dài với Ninh Vương, Ngọc Chân đã đột nhiên ra ngoài thăm đạo, ngay cả Tiêu Duệ cũng không có báo trước, điều này, trong lòng Lý Lâm Phủ cũng rõ ràng.
Lý Lâm Phủ chậm rãi đi ra thư phòng âm u, đứng dưới ánh chiều tà sắp tối.
Thư phòng hắn trang hoàng cực kỳ xa hoa, đối với sự đơn giản của Lý gia, gian thư phòng này hết sức chói mắt. Mà khiến người Lý gia không hiểu chính là, gian thư phòng này rõ ràng là quay lưng về phía bắc ánh sáng cực kỳ đầy đủ, nhưng Lý Lâm Phủ lại cứ muốn cho tôi tớ che kỹ ánh nắng ngoài cửa sổ, thế cho nên gian thư phòng này rất ít ánh sáng, giữa ban ngày cũng phải đốt đèn.
Không ai hiểu được lòng Lý Lâm Phủ. Dần dà, đây liền trở thành một cấm địa của Lý gia. Trừ bản thân Lý Lâm Phủ, cùng với người bản thân Lý Lâm Phủ mời ra, bất cứ kẻ nào không được cho phép cũng không cho phép tiến vào thư phòng Lý Lâm Phủ, đương nhiên, ngoại trừ con gái Lý Đằng Không này.
Lý Lâm Phủ sủng ái con cái, gần như cưng chiều, trong thành Trường An gần như không ai không biết. Thế cho nên dân chúng Trường An vụng trộm nói bên dưới, tiểu thư Lý gia, rất nhiều lúc còn kiêu ngạo ương ngạnh hơn so với công chúa trong hoàng cung.
Đây đều là một số bệnh của Lý lâm Phủ. Mà Tiêu Duệ biết rõ bệnh quái dị này của Lý Lâm Phủ, từng nói với Lý Đằng Không vô số lần, cha nàng là một người rất có cá tính. Lý Đằng Không cũng không biết “cá tính” trong miệng Tiêu Duệ là cái gì, nhưng nàng lại biết, cha mình quả thật là một quái nhân.
Trong mắt người ngoài, hắn là một quyền thần và gian thần thật lớn, tham tài luyến quyền, đối với kẻ đút lót cho tới bây giờ đều là cười nhận không nghiêm túc. Như An Lộc Sơn, từng là khách quen của Lý gia. Nhưng làm con gái thân yêu nhất của Lý Lâm Phủ, Lý Đằng Không lại biết, bản thân Lý Lâm Phủ ở trong nhà cực kỳ tiết kiệm, chi phí ẩm thực cực kỳ đơn giản, trừ gian thư phòng kia.
Mà nhận như vậy, cũng rất ít làm cho người đút lót, không ai biết Lý lâm Phủ đem của đút lót thu nhận mấy năm nay giấu đi nơi nào, Lý Đằng Không cũng không rõ ràng lắm. Có đôi khi Lý Đằng Không đã đoán, đây là một con số rất khổng lồ. Nhưng nhiều năm như vậy, không thấy Lý Lâm Phủ dùng qua một văn tiền trong đó.
Mà Lý Lâm Phủ ngang ngược bên ngoài, đối với hạ nhân trong nhà lại đặc biệt ôn hòa. Trước khi Lý Đằng Không nhìn thấy Tiêu Duệ, cho tới lúc đó chưa từng thấy qua quyền quý Trường An giống như phụ thân mình. Loại ôn hòa này không phải giả bộ được, mà là ôn hòa xuất phát từ nội tâm.
Và không giống những người khác, làm một kẻ xuyên qua, Tiêu Duệ “hiểu rõ” Lý Lâm Phủ. Hắn cảm thấy, lúc này Lý Lâm Phủ dưỡng bệnh không ra, chắc chắn là có ý đồ khác. Nhưng khi hắn lôi kéo đôi tay Lý Đằng Không, lúc nhìn thấy Lý Lâm Phủ, lại không khỏi giật mình kinh hãi: hai mắt hắn vô thần, hình dung tiều tụy, eo lưng đều có chút còng xuống.
Dưới ánh chiều tà chiếu xuống nhàn nhạt, hắn vô lực mà tựa lên khung cửa thư phòng, một lũ tóc rối bạc trắng bay tung theo gió. Đây sao là quyền tướng Đại Đường oai phong một cõi sao? mà giống một ông lão xế chiều hơn, không khác gì dân chúng già yếu buồn bực đi trong Trường An.
Chỉ sợ là hắn thật sự bị bệnh, Tiêu Duệ thầm than trong lòng một tiếng.
Mà Lý Lâm Phủ chỉ thản nhiên nói:
- Con đã đến rồi, theo ta tiến vào.
Liền quay đầu vào thư phòng.
Tiêu Duệ buông bàn tay nhỏ bé của Lý Đằng Không ra, trực tiếp theo vào.
Mà Lý Đằng Không thì có chút lo lắng mà nhìn bóng lưng tiều tụy của Lý Lâm Phủ, vội vàng đi tới phòng mẫu thân mình.
Vào cửa ngồi xuống, Lý Lâm Phủ nói thẳng:
- Lão phu không có giả bộ bệnh, thân thể lão phu quả thật đã chống đỡ không được bao lâu.
Tiêu Duệ cả kinh, nhưng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng chờ câu dưới của Lý Lâm Phủ.
Khóe miệng Lý Lâm Phủ lộ ra nụ cười:
- Không có gì, đây rất bình thường, sinh lão bệnh tử, ai cũng có một ngày như vậy, cho dù là hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ của chúng ta. Hôm nay lão phu biết con sẽ đến, chờ con đã lâu.
Tiêu Duệ vẫn không nói gì, hắn rất hiểu Lý Lâm Phủ, lão nói gì sẽ tiếp tục nói theo ý của lão, lúc này, tốt nhất là không nên cắt ngang lời lão.
- Lão phu hỏi con, con có thể cam đoan an toàn của gia tộc Lý gia ta không? Ta chỉ có một con trai không chịu tranh đấu, còn có sáu con gái. Cuộc sống và sự an toàn của chúng nó sau này, hết thảy ta đều giao cho con, con phải đáp ứng lão phu.
Lý Lâm Phủ đột nhiên thở dài, trong ánh mắt phát ra hào quang tối tăm mê muội.
- Chỉ cần con còn sống, Không nhi sẽ được hạnh phúc.
Tiêu Duệ thản nhiên nói:
- Mà Không nhi hạnh phúc, Lý gia sẽ vĩnh viễn tồn tại, điểm này, nhạc phụ đại nhân ngài không cần lo lắng.
Lý Lâm Phủ nhìn Tiêu Duệ thật sâu, vui mừng mà cười:
- Lão phu biết lời này là dư thừa, con đối với Không nhi tốt lắm, lão phu tin tưởng con. Được rồi, như vậy, lão phu lại hỏi con một chuyện, con nói thật cho lão phu: tất cả những việc con làm hiện tại, chỉ là vì ủng hộ Thịnh Vương Lý Kỳ?
Tiêu Duệ nhảy dựng trong lòng, thầm nghĩ “cáo già” giảo hoạt này quả nhiên không phải người bình thường, dường như lão đoán được cái gì.
Tiêu Duệ cắn khớp hàm, cúi đầu nói:
- Vâng, cũng không phải tất cả đều là như vậy.
- Sao?
Lý Lâm Phủ ép hỏi một câu.
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười:
- Nếu, chỉ có điều nếu con bị buộc đến bước kia, vì sinh tồn, chuyện gì con cũng đều làm ra được.
Lý Lâm Phủ đột nhiên mỉm cười, cười đến nỗi Tiêu Duệ có chút sởn tóc gáy.
- Từ khi lần đầu tiên nhìn thấy con, lão phu đã hiểu được, bản tâm của con thật ra là một người rất có dã tâm, mặc dù con sẽ không thừa nhận…
Lý Lâm Phủ chậm rãi dựa vào đệm dựa mềm mại phía sau:
- Chỉ có điều lão phu rất ngạc nhiên, rốt cuộc con có vài phần nắm chắc? Con phải biết rằng, một khi chuyện thất bại, tính mạng người thân của con đều có thể…
Tiêu Duệ lắc đầu:
- Không, nhạc phụ đại nhân, ngài sai lầm rồi. Không đến vạn bất đắc dĩ, con sẽ không làm như vậy, mà một khi con làm như vậy…
Lý Lâm Phủ nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Điều đó có gì khác nhau sao?
- Con có loại tâm tư này, bản thân chính là đại nghịch bất đạo.
Lý Lâm Phủ cân nhắc bĩu môi:
- Còn nói cái gì vạn bất đắc dĩ?
Tiêu Duệ cười khổ một tiếng. Về cách nhìn vấn đề này, hắn không có cách nào giải thích với Lý Lâm Phủ, chỉ có thể bảo trì trầm mặc. Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, Lý Lâm Phủ vừa xưng hô Lý Kỳ là Thịnh Vương mà không phải thái tử, đây có nghĩa là gì? Hắn quăng ánh mắt nghi hoặc về phía Lý Lâm Phủ.
Lý Lâm Phủ cười lạnh:
- Lão phu cảm thấy, Thịnh Vương vị thái tử mới này có thể phải chấm dứt.
Tiêu Duệ đột nhiên chấn động, bỗng nhiên đứng dậy run giọng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ý của ngài là?
- Kích động cái gì?
Lý Lâm Phủ trách mắng:
- Ngồi xuống, nghe lão phu từ từ nói.
Tiêu Duệ thở phào một cái, chậm rãi ngồi xuống.
- Hôm nay con ẩm yến với Nhượng Đế, con cảm thấy hắn đối nhân xử thế như thế nào?
Lý Lâm Phủ đột nhiên trầm giọng nói.
- Ninh Vương?
Tiêu Duệ ngẩn ra:
- Tao nhã, rất có phong độ, người như thế mà nói, đúng là một Vương gia nhân nghĩa.
Lý Lâm Phủ hơi thất vọng:
- Hắn nhân nghĩa sao? Thoạt nhìn, bộ mặt dối trá của hắn che mắt rất nhiều người, chỉ sợ gồm cả hoàng thượng ở trong.
- Lúc trước, sở dĩ Lý Hiến thoái vị, không phải vì bảo vệ tính mạng của bản thân. Hắn rất rõ ràng, ngay lúc đó hoàng thượng nắm giữ trọng binh, nếu hắn không nhường vị, cùng lắm là nhiều hơn một hồi chính biến cung đình thôi, kết cục của hắn sẽ không mạnh hơn Thái Bình (chính là Thái Bình công chúa – BTV) bao nhiêu. Cho nên, Lý Hiến lựa chọn từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh nhường ngôi vị cho Lý Long Cơ, tâm cơ của Lý Hiến không phải người bình thường có thể sánh được.
Lý Lâm Phủ nhẹ nhàng rơi vào trong hồi ức:
- Mà hắn biết cơ hội, lại thắng được một mỹ danh nhân nghĩa, mà cho dù là tiên đế và hoàng thượng, cũng thấy thẹn với hắn… Vì thế, tiên đế liền để lại cho Lý Hiến một đạo mật chỉ, mà hoàng thượng, ha ha…
Không phải chuyện gì, Tiêu Duệ đã sớm nắm giữ. Nhưng tiếp theo, theo lời Lý Lâm Phủ, lại khiến hắn chấn động, thậm chí có thể nói có chút không biết làm sao.
- Tiên đế, hoàng thượng và Ninh Vương, giữa ba người có một hiệp nghị, mà hiệp nghị này, nhiều người trong hoàng tộc biết đến, chỉ có điều giữ kín không nói ra thôi. Đó là, hoàng đế hứa hẹn ngay trước mặt tiên hoàng, tương lai sau khi ông ta trăm tuổi, phải một lần nữa truyền ngôi vị hoàng đề về một mạch Ninh Vương…
Lý Lâm Phủ cười cười:
- Hiện tại con có rõ ràng chưa?
Tiêu Duệ hít một ngụm khí lạnh. Tại sao có thể như vậy? Như thế nào lịch sử không hề ghi lại? Chẳng lẽ, đây là biến cố lịch sử hoặc hạt bụi lịch sử bị che dấu đi?
Nhưng Tiêu Duệ lập tức ổn định tâm tình, hắn cười cười:
- Nhạc phụ đại nhân, như vậy thì sao chứ? Hoàng thượng tuyệt đối không có khả năng lại truyền ngôi vị hoàng đế cho con của Ninh Vương, đây là chắc chắn. Nhiều năm như vậy, hoàng thượng như nào đồng ý thay chủ hoàng quyền? Theo tính tình hoàng thượng, chỉ sợ nếu Ninh Vương dám mở miệng về việc này, đúng là chỉ còn đường chết đi.
Lý Lâm Phủ bĩu môi:
- Không sai. Nhiều năm như vậy, hoàng thượng vẫn chưa mất đi trái tim chính trị. Dưới quyền uy của ông ta, người trong hoàng tộc ai dám nói? Trừ phi là tìm chết. Không chỉ nói con của Ninh Vương, ngay cả con của chính mình, ông ta cũng không cam lòng ủy quyền, đừng nói đến người ngoài.
- Chỉ có điều con lại không biết, chuyện này không phải đơn giản như vậy.
Lý Lâm Phủ thở dài:
- Nếu không phải phòng trước vô hại, không có sợ hãi, Ninh Vương như nào sẽ lựa chọn quay về kinh vào lúc này? Mà rất nhiều thân vương hoàng tộc, công chúa đều xuất đầu lộ diện, con cảm thấy đây là ngẫu nhiên sao?
Mày Tiêu Duệ nhảy dựng, nhưng không nói gì, chỉ có siết chặt nắm tay.
- Năm đó, ngay trước mặt tiên đế, Ninh Vương nói với đương kim hoàng thượng một câu như vậy: Tam Lang, hiện giờ đệ thích hợp làm hoàng đế hơn ta, cho nên hoàng huynh tặng cho đệ, nhưng là, tương lai nếu con của đệ không thích hợp làm hoàng đế bằng con của ta, như vậy, đệ vẫn phải nhường trở về…
Khóe miệng Lý Lâm Phủ châm biếm ngày càng đậm.
- Không thể không nói, lúc trước hoàng thượng vẫn rất coi trọng thân tình huynh đệ, ông ta một hơi đáp ứng xuống, hơn nữa, con phát ra lời thề ngay trước mặt tiên đế, để tiên đế đặt ra mật chỉ… Kỳ thật, ở năm Khai Nguyên thứ mười hai, hoàng thượng đã bắt đầu đổi ý, ông ta từng ám chỉ Ninh Vương tiêu hủy mật chỉ tiên đế vô số lần, nhưng Ninh Vương lại giả ngu không biết… Cuối cùng, dứt khoát rời kinh mà đi dạo chơi thiên hạ.
- Con hãy nói thật ra xem, có phải hoàng thượng này nâng đá đập chân mình hay không?
Lý Lâm Phủ ngửa mặt lên trời cười ha ha, âm trầm nói:
- Nếu là lão phu, lão phu liền trực tiếp hạ chiếu, hoàn toàn diệt trừ một hệ Ninh Vương… Cứ như vậy, cái gì mật chỉ tiên đế, cái gì bí mật hoàng tộc, hết thảy trở thành bọt nước. Lão phu cũng không tin, đám thân vương công chúa khác còn dám nói ba bảo bốn!
- Hoàng thượng xuống tay, hiện tại cũng không chậm.
- Tiêu Duệ đột nhiên nói xen vào:
- Hoàng thượng đang tuổi mạnh mẽ, dưới hoàng quyền, Ninh vương và người trong hoàng tộc tính là cái gì? Chẳng lẽ, bọn họ còn dám áp chế hoàng thượng phải không?
Lý Lâm Phủ lắc đầu:
- Con vẫn quá non.
- Ninh Vương chuẩn bị nhiều năm như vậy là sống uổng sao? Không cần nói gì khác, con xem xem, Ngọc Chân đều trốn ra ngoài, có thể thấy được lần nhiễu loạn này khẳng định sẽ loạn đến chốn.
Ánh mắt Lý Lâm Phủ ngưng lại:
- … nước đục thả câu, hoặc là, đây cũng là cơ hội của con đi.
Tiêu Duệ yên lặng cúi đầu xuống, hai tay giãn ra, nhẹ nhàng vẽ vòng vo trên tấm thảm trong thư phòng Lý Lâm Phủ. Ánh sáng trong thư phòng Lý Lâm Phủ ngày càng tối, Lý Lâm Phủ thở dài, gạt gạt ánh nến chập chờn trên bàn, ánh sáng lập tức lại sáng lên.
Tuy rằng Lý Lâm Phủ lấy danh nghĩa dưỡng bệnh trốn trong nhà đóng cửa không ra, nhưng cho dù hắn ngồi trong thư phòng xa hoa của Lý gia, vẫn rõ ràng đối với tình huống trong thành Trường An.
Nhóm thân quyến trực hệ của Lý Long Cơ gần đây tụ tập đến Trường An như ong vỡ tổ, đám hoàng tộc ẩn cư không ra này cũng đã ra ngoài hoạt động, thí dụ như Thọ Xương công chúa; mà cho du là Ninh Vương nhường hoàng đế dạo chơi thiện hạ kia, cũng bất ngờ mà cao giọng lên màn, Lý Lâm Phủ đều rõ ràng.
Thậm chí, sau khi nói chuyện lâu dài với Ninh Vương, Ngọc Chân đã đột nhiên ra ngoài thăm đạo, ngay cả Tiêu Duệ cũng không có báo trước, điều này, trong lòng Lý Lâm Phủ cũng rõ ràng.
Lý Lâm Phủ chậm rãi đi ra thư phòng âm u, đứng dưới ánh chiều tà sắp tối.
Thư phòng hắn trang hoàng cực kỳ xa hoa, đối với sự đơn giản của Lý gia, gian thư phòng này hết sức chói mắt. Mà khiến người Lý gia không hiểu chính là, gian thư phòng này rõ ràng là quay lưng về phía bắc ánh sáng cực kỳ đầy đủ, nhưng Lý Lâm Phủ lại cứ muốn cho tôi tớ che kỹ ánh nắng ngoài cửa sổ, thế cho nên gian thư phòng này rất ít ánh sáng, giữa ban ngày cũng phải đốt đèn.
Không ai hiểu được lòng Lý Lâm Phủ. Dần dà, đây liền trở thành một cấm địa của Lý gia. Trừ bản thân Lý Lâm Phủ, cùng với người bản thân Lý Lâm Phủ mời ra, bất cứ kẻ nào không được cho phép cũng không cho phép tiến vào thư phòng Lý Lâm Phủ, đương nhiên, ngoại trừ con gái Lý Đằng Không này.
Lý Lâm Phủ sủng ái con cái, gần như cưng chiều, trong thành Trường An gần như không ai không biết. Thế cho nên dân chúng Trường An vụng trộm nói bên dưới, tiểu thư Lý gia, rất nhiều lúc còn kiêu ngạo ương ngạnh hơn so với công chúa trong hoàng cung.
Đây đều là một số bệnh của Lý lâm Phủ. Mà Tiêu Duệ biết rõ bệnh quái dị này của Lý Lâm Phủ, từng nói với Lý Đằng Không vô số lần, cha nàng là một người rất có cá tính. Lý Đằng Không cũng không biết “cá tính” trong miệng Tiêu Duệ là cái gì, nhưng nàng lại biết, cha mình quả thật là một quái nhân.
Trong mắt người ngoài, hắn là một quyền thần và gian thần thật lớn, tham tài luyến quyền, đối với kẻ đút lót cho tới bây giờ đều là cười nhận không nghiêm túc. Như An Lộc Sơn, từng là khách quen của Lý gia. Nhưng làm con gái thân yêu nhất của Lý Lâm Phủ, Lý Đằng Không lại biết, bản thân Lý Lâm Phủ ở trong nhà cực kỳ tiết kiệm, chi phí ẩm thực cực kỳ đơn giản, trừ gian thư phòng kia.
Mà nhận như vậy, cũng rất ít làm cho người đút lót, không ai biết Lý lâm Phủ đem của đút lót thu nhận mấy năm nay giấu đi nơi nào, Lý Đằng Không cũng không rõ ràng lắm. Có đôi khi Lý Đằng Không đã đoán, đây là một con số rất khổng lồ. Nhưng nhiều năm như vậy, không thấy Lý Lâm Phủ dùng qua một văn tiền trong đó.
Mà Lý Lâm Phủ ngang ngược bên ngoài, đối với hạ nhân trong nhà lại đặc biệt ôn hòa. Trước khi Lý Đằng Không nhìn thấy Tiêu Duệ, cho tới lúc đó chưa từng thấy qua quyền quý Trường An giống như phụ thân mình. Loại ôn hòa này không phải giả bộ được, mà là ôn hòa xuất phát từ nội tâm.
Và không giống những người khác, làm một kẻ xuyên qua, Tiêu Duệ “hiểu rõ” Lý Lâm Phủ. Hắn cảm thấy, lúc này Lý Lâm Phủ dưỡng bệnh không ra, chắc chắn là có ý đồ khác. Nhưng khi hắn lôi kéo đôi tay Lý Đằng Không, lúc nhìn thấy Lý Lâm Phủ, lại không khỏi giật mình kinh hãi: hai mắt hắn vô thần, hình dung tiều tụy, eo lưng đều có chút còng xuống.
Dưới ánh chiều tà chiếu xuống nhàn nhạt, hắn vô lực mà tựa lên khung cửa thư phòng, một lũ tóc rối bạc trắng bay tung theo gió. Đây sao là quyền tướng Đại Đường oai phong một cõi sao? mà giống một ông lão xế chiều hơn, không khác gì dân chúng già yếu buồn bực đi trong Trường An.
Chỉ sợ là hắn thật sự bị bệnh, Tiêu Duệ thầm than trong lòng một tiếng.
Mà Lý Lâm Phủ chỉ thản nhiên nói:
- Con đã đến rồi, theo ta tiến vào.
Liền quay đầu vào thư phòng.
Tiêu Duệ buông bàn tay nhỏ bé của Lý Đằng Không ra, trực tiếp theo vào.
Mà Lý Đằng Không thì có chút lo lắng mà nhìn bóng lưng tiều tụy của Lý Lâm Phủ, vội vàng đi tới phòng mẫu thân mình.
Vào cửa ngồi xuống, Lý Lâm Phủ nói thẳng:
- Lão phu không có giả bộ bệnh, thân thể lão phu quả thật đã chống đỡ không được bao lâu.
Tiêu Duệ cả kinh, nhưng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng chờ câu dưới của Lý Lâm Phủ.
Khóe miệng Lý Lâm Phủ lộ ra nụ cười:
- Không có gì, đây rất bình thường, sinh lão bệnh tử, ai cũng có một ngày như vậy, cho dù là hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ của chúng ta. Hôm nay lão phu biết con sẽ đến, chờ con đã lâu.
Tiêu Duệ vẫn không nói gì, hắn rất hiểu Lý Lâm Phủ, lão nói gì sẽ tiếp tục nói theo ý của lão, lúc này, tốt nhất là không nên cắt ngang lời lão.
- Lão phu hỏi con, con có thể cam đoan an toàn của gia tộc Lý gia ta không? Ta chỉ có một con trai không chịu tranh đấu, còn có sáu con gái. Cuộc sống và sự an toàn của chúng nó sau này, hết thảy ta đều giao cho con, con phải đáp ứng lão phu.
Lý Lâm Phủ đột nhiên thở dài, trong ánh mắt phát ra hào quang tối tăm mê muội.
- Chỉ cần con còn sống, Không nhi sẽ được hạnh phúc.
Tiêu Duệ thản nhiên nói:
- Mà Không nhi hạnh phúc, Lý gia sẽ vĩnh viễn tồn tại, điểm này, nhạc phụ đại nhân ngài không cần lo lắng.
Lý Lâm Phủ nhìn Tiêu Duệ thật sâu, vui mừng mà cười:
- Lão phu biết lời này là dư thừa, con đối với Không nhi tốt lắm, lão phu tin tưởng con. Được rồi, như vậy, lão phu lại hỏi con một chuyện, con nói thật cho lão phu: tất cả những việc con làm hiện tại, chỉ là vì ủng hộ Thịnh Vương Lý Kỳ?
Tiêu Duệ nhảy dựng trong lòng, thầm nghĩ “cáo già” giảo hoạt này quả nhiên không phải người bình thường, dường như lão đoán được cái gì.
Tiêu Duệ cắn khớp hàm, cúi đầu nói:
- Vâng, cũng không phải tất cả đều là như vậy.
- Sao?
Lý Lâm Phủ ép hỏi một câu.
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười:
- Nếu, chỉ có điều nếu con bị buộc đến bước kia, vì sinh tồn, chuyện gì con cũng đều làm ra được.
Lý Lâm Phủ đột nhiên mỉm cười, cười đến nỗi Tiêu Duệ có chút sởn tóc gáy.
- Từ khi lần đầu tiên nhìn thấy con, lão phu đã hiểu được, bản tâm của con thật ra là một người rất có dã tâm, mặc dù con sẽ không thừa nhận…
Lý Lâm Phủ chậm rãi dựa vào đệm dựa mềm mại phía sau:
- Chỉ có điều lão phu rất ngạc nhiên, rốt cuộc con có vài phần nắm chắc? Con phải biết rằng, một khi chuyện thất bại, tính mạng người thân của con đều có thể…
Tiêu Duệ lắc đầu:
- Không, nhạc phụ đại nhân, ngài sai lầm rồi. Không đến vạn bất đắc dĩ, con sẽ không làm như vậy, mà một khi con làm như vậy…
Lý Lâm Phủ nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Điều đó có gì khác nhau sao?
- Con có loại tâm tư này, bản thân chính là đại nghịch bất đạo.
Lý Lâm Phủ cân nhắc bĩu môi:
- Còn nói cái gì vạn bất đắc dĩ?
Tiêu Duệ cười khổ một tiếng. Về cách nhìn vấn đề này, hắn không có cách nào giải thích với Lý Lâm Phủ, chỉ có thể bảo trì trầm mặc. Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, Lý Lâm Phủ vừa xưng hô Lý Kỳ là Thịnh Vương mà không phải thái tử, đây có nghĩa là gì? Hắn quăng ánh mắt nghi hoặc về phía Lý Lâm Phủ.
Lý Lâm Phủ cười lạnh:
- Lão phu cảm thấy, Thịnh Vương vị thái tử mới này có thể phải chấm dứt.
Tiêu Duệ đột nhiên chấn động, bỗng nhiên đứng dậy run giọng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ý của ngài là?
- Kích động cái gì?
Lý Lâm Phủ trách mắng:
- Ngồi xuống, nghe lão phu từ từ nói.
Tiêu Duệ thở phào một cái, chậm rãi ngồi xuống.
- Hôm nay con ẩm yến với Nhượng Đế, con cảm thấy hắn đối nhân xử thế như thế nào?
Lý Lâm Phủ đột nhiên trầm giọng nói.
- Ninh Vương?
Tiêu Duệ ngẩn ra:
- Tao nhã, rất có phong độ, người như thế mà nói, đúng là một Vương gia nhân nghĩa.
Lý Lâm Phủ hơi thất vọng:
- Hắn nhân nghĩa sao? Thoạt nhìn, bộ mặt dối trá của hắn che mắt rất nhiều người, chỉ sợ gồm cả hoàng thượng ở trong.
- Lúc trước, sở dĩ Lý Hiến thoái vị, không phải vì bảo vệ tính mạng của bản thân. Hắn rất rõ ràng, ngay lúc đó hoàng thượng nắm giữ trọng binh, nếu hắn không nhường vị, cùng lắm là nhiều hơn một hồi chính biến cung đình thôi, kết cục của hắn sẽ không mạnh hơn Thái Bình (chính là Thái Bình công chúa – BTV) bao nhiêu. Cho nên, Lý Hiến lựa chọn từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh nhường ngôi vị cho Lý Long Cơ, tâm cơ của Lý Hiến không phải người bình thường có thể sánh được.
Lý Lâm Phủ nhẹ nhàng rơi vào trong hồi ức:
- Mà hắn biết cơ hội, lại thắng được một mỹ danh nhân nghĩa, mà cho dù là tiên đế và hoàng thượng, cũng thấy thẹn với hắn… Vì thế, tiên đế liền để lại cho Lý Hiến một đạo mật chỉ, mà hoàng thượng, ha ha…
Không phải chuyện gì, Tiêu Duệ đã sớm nắm giữ. Nhưng tiếp theo, theo lời Lý Lâm Phủ, lại khiến hắn chấn động, thậm chí có thể nói có chút không biết làm sao.
- Tiên đế, hoàng thượng và Ninh Vương, giữa ba người có một hiệp nghị, mà hiệp nghị này, nhiều người trong hoàng tộc biết đến, chỉ có điều giữ kín không nói ra thôi. Đó là, hoàng đế hứa hẹn ngay trước mặt tiên hoàng, tương lai sau khi ông ta trăm tuổi, phải một lần nữa truyền ngôi vị hoàng đề về một mạch Ninh Vương…
Lý Lâm Phủ cười cười:
- Hiện tại con có rõ ràng chưa?
Tiêu Duệ hít một ngụm khí lạnh. Tại sao có thể như vậy? Như thế nào lịch sử không hề ghi lại? Chẳng lẽ, đây là biến cố lịch sử hoặc hạt bụi lịch sử bị che dấu đi?
Nhưng Tiêu Duệ lập tức ổn định tâm tình, hắn cười cười:
- Nhạc phụ đại nhân, như vậy thì sao chứ? Hoàng thượng tuyệt đối không có khả năng lại truyền ngôi vị hoàng đế cho con của Ninh Vương, đây là chắc chắn. Nhiều năm như vậy, hoàng thượng như nào đồng ý thay chủ hoàng quyền? Theo tính tình hoàng thượng, chỉ sợ nếu Ninh Vương dám mở miệng về việc này, đúng là chỉ còn đường chết đi.
Lý Lâm Phủ bĩu môi:
- Không sai. Nhiều năm như vậy, hoàng thượng vẫn chưa mất đi trái tim chính trị. Dưới quyền uy của ông ta, người trong hoàng tộc ai dám nói? Trừ phi là tìm chết. Không chỉ nói con của Ninh Vương, ngay cả con của chính mình, ông ta cũng không cam lòng ủy quyền, đừng nói đến người ngoài.
- Chỉ có điều con lại không biết, chuyện này không phải đơn giản như vậy.
Lý Lâm Phủ thở dài:
- Nếu không phải phòng trước vô hại, không có sợ hãi, Ninh Vương như nào sẽ lựa chọn quay về kinh vào lúc này? Mà rất nhiều thân vương hoàng tộc, công chúa đều xuất đầu lộ diện, con cảm thấy đây là ngẫu nhiên sao?
Mày Tiêu Duệ nhảy dựng, nhưng không nói gì, chỉ có siết chặt nắm tay.
- Năm đó, ngay trước mặt tiên đế, Ninh Vương nói với đương kim hoàng thượng một câu như vậy: Tam Lang, hiện giờ đệ thích hợp làm hoàng đế hơn ta, cho nên hoàng huynh tặng cho đệ, nhưng là, tương lai nếu con của đệ không thích hợp làm hoàng đế bằng con của ta, như vậy, đệ vẫn phải nhường trở về…
Khóe miệng Lý Lâm Phủ châm biếm ngày càng đậm.
- Không thể không nói, lúc trước hoàng thượng vẫn rất coi trọng thân tình huynh đệ, ông ta một hơi đáp ứng xuống, hơn nữa, con phát ra lời thề ngay trước mặt tiên đế, để tiên đế đặt ra mật chỉ… Kỳ thật, ở năm Khai Nguyên thứ mười hai, hoàng thượng đã bắt đầu đổi ý, ông ta từng ám chỉ Ninh Vương tiêu hủy mật chỉ tiên đế vô số lần, nhưng Ninh Vương lại giả ngu không biết… Cuối cùng, dứt khoát rời kinh mà đi dạo chơi thiên hạ.
- Con hãy nói thật ra xem, có phải hoàng thượng này nâng đá đập chân mình hay không?
Lý Lâm Phủ ngửa mặt lên trời cười ha ha, âm trầm nói:
- Nếu là lão phu, lão phu liền trực tiếp hạ chiếu, hoàn toàn diệt trừ một hệ Ninh Vương… Cứ như vậy, cái gì mật chỉ tiên đế, cái gì bí mật hoàng tộc, hết thảy trở thành bọt nước. Lão phu cũng không tin, đám thân vương công chúa khác còn dám nói ba bảo bốn!
- Hoàng thượng xuống tay, hiện tại cũng không chậm.
- Tiêu Duệ đột nhiên nói xen vào:
- Hoàng thượng đang tuổi mạnh mẽ, dưới hoàng quyền, Ninh vương và người trong hoàng tộc tính là cái gì? Chẳng lẽ, bọn họ còn dám áp chế hoàng thượng phải không?
Lý Lâm Phủ lắc đầu:
- Con vẫn quá non.
- Ninh Vương chuẩn bị nhiều năm như vậy là sống uổng sao? Không cần nói gì khác, con xem xem, Ngọc Chân đều trốn ra ngoài, có thể thấy được lần nhiễu loạn này khẳng định sẽ loạn đến chốn.
Ánh mắt Lý Lâm Phủ ngưng lại:
- … nước đục thả câu, hoặc là, đây cũng là cơ hội của con đi.
Tiêu Duệ yên lặng cúi đầu xuống, hai tay giãn ra, nhẹ nhàng vẽ vòng vo trên tấm thảm trong thư phòng Lý Lâm Phủ. Ánh sáng trong thư phòng Lý Lâm Phủ ngày càng tối, Lý Lâm Phủ thở dài, gạt gạt ánh nến chập chờn trên bàn, ánh sáng lập tức lại sáng lên.