Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311
Bầu trời mơ hồ sáng, mặt trời lửa đỏ tránh sau lưng một đám mây đen. Gió chậm rãi thổi qua, cửa thành Quy Tư mở rộng ra, một tấm thảm màu đỏ lăn ra ngoài nhanh như chớp.
Tiêu Duệ một thân quan bào, chậm rãi bước ra ngoài theo tấm thảm. Phía sau, là Tiết độ phó sứ Ca Thư Hàn, Trưởng sứ phủ Đô hộ An Tây Ca Thư Hàn cùng một đám quan viên, đương nhiên còn có vua nước Quy Tư cùng cấp dưới của hắn.
Tiêu Duệ yên lặng mà đứng ở nơi đó, ngắm nhìn chỗ quan đạo tràn ngập bụi mù. Dần dần, tinh kỳ phấp phới, vó ngựa như sấm tới gần. Tiêu Duệ bĩu môi, thầm nhủ:
- Hay cho một tên thái giám Biên Lệnh Thành, phô trương thật lớn!
Tiếng vó ngựa ngày càng nặng, mà bụi mù kia tràn ngập lại đây, ít nhiều có chút sặc mũi, Tiêu Duệ khẽ cau mày.
Hắn đã thấy rõ, thấy không ngờ đội quân tiền hô hậu ủng bên người Biên Lệnh Thành là phục sức quân Lũng Hữu. Chẳng lẽ, không ngờ Lý Tông phái ra không ít người tới hộ vệ Biên Lệnh Thành tiến vào Tây Vực? Cũng quá cho thái giám này mặt mũi.
- Ca Thư, ngươi có biết Biên Lệnh Thành kia? Nhìn tư thế này, phô trương khá lớn.
Tiêu Duệ đột nhiên quay đầu lại thản nhiên nói.
Ca Thư Hàn đứng phía sau nửa thân người so với Tiêu Duệ lắc lắc đầu, tới gần nói:
- Quận Vương, chẳng qua là một thái giám truyền chỉ trong cung, cần gì nhắc tới!
Đối với Ca Thư Hàn loại tướng lãnh chỉ huy biên cương này mà nói, thái giám trong cung quả thật không tính là cái gì. Trong lòng và trong mắt, bọn họ căn bản là khinh thường loại người không trọn vẹn này.
- Ha ha, Ca Thư, nếu ta đoán không có sai, thái giám này không chỉ là tới tuyên chỉ, còn muốn ở lại An Tây, làm giám quân đi.
Tiêu Duệ nói nhẹ nhàng.
- Giám quân?
Ca Thư Hàn nhướn mày, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Tiêu Duệ cũng không kỳ thị thái giám, thậm chí, hắn vẫn rất hòa hợp với một ít thái giám cầm quyền trong cung, thí dụ như Cao Lực Sĩ. Ca Lực Sĩ thay Tiêu Duệ che dấu không ít thứ ở sau lưng.
Điều này đương nhiên có liên quan đến việc Tiêu Duệ ra tay hào phóng.
Nhưng Tiêu Duệ không có ấn tượng gì tốt đối với Biên Lệnh Thành sắp đi tới trước mặt mình. Tuy rằng hắn không có gặp qua Biên Lệnh Thành, nhưng cho dù là trên sách sử hay là tiểu thuyết diễn nghĩa, tên này đều rất quen thuộc, đây là một thái giám nổi danh giám quân thái giám thời Khai Đường!
Lý Long Cơ phái hắn đến Tây Vực, mục đích là vì sao, rất rõ ràng đã lật tẩy rồi, ý nghĩa điều này là gì? Tiêu Duệ biết rõ ràng trong lòng.
Biên Lệnh Thành đi ra từ trong “đội ngũ” tiền hô hậu ủng, ngạo nghễ đứng tại chỗ nhìn về phía phần đất ngoài cửa thành Quy Tư mất chục trượng, thấy một đám người đứng dưới cửa thành, lẳng lặng nhìn chính mình, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Từ lúc hắn ra khỏi Trường An một đường đi tới, phàm là châu phủ đi qua, đám quan viên đều ra khỏi thành chào đón, mà không ngờ đám quan viên phủ Đô hộ An Tây nhìn mình đến từ xa, cũng không chào đón!
Ca Thư Hàn trì trệ một chút, có đón nhận hay khong? Tuy rằng hắn khinh thường thái giám, nhưng thái giám trước mắt này lại là khân sai, không thể quá mức thất lễ. Nhưng hắn liếc nhìn sắc mặt Tiêu Duệ, thấy sắc mặt hắn thản nhiên, giật mình, liền ngừng bước chân.
Ánh mắt trong sáng của Tiêu Duệ nhìn thẳng lướt qua thái giám Biên Lệnh Thành sắc mặt đỏ lên miệng hơi nhếch hơi có chút khí chất âm hiểm, trực tiếp dừng lại trên một chiếc xe ngựa rất nặng dừng phía sau hắn không xa, trong lòng kinh bỉ, quả nhiên là một đại thái giám tham tài, một đường đi tới, sợ là cướp đoạt không ít tài vật.
Quan trường tới nghênh đi tặng vốn là chuyện bình thường, đối với thái giám trong cung đi ra khâm sai này, quan viên ven đường không dám đắc tội, cố gắng tặng quà, sợ sau khi hắn quay về kinh thổi vài câu gió lạnh bên tai hoàng đế. Bởi vậy, dọc đường đi này, Biên Lệnh Thành được không ít lễ vật. Mà khi đi qua thành Lương Châu, Khánh Vương Lý Tông thậm chí còn ra thành chào đón, tặng hắn một đôi ngọc bích tinh mỹ giá trị xa xỉ.
Biên Lệnh Thành mất tự nhiên đứng ở nơi đó, mà người bên Tiêu Duệ không chút nhúc nhích, cục diện giằng co ở nơi đó.
Nửa ngày.
Tiêu Duệ đột nhiên quay đầu liếc Ca Thư Hàn một cái.
Ca Thư Hàn hiểu ý cười, tiến lên vài bước, thản nhiên nói:
- Phó đô đốc phủ Đô hộ An Tây, Tiết độ phó sứ An Tây Ca Thư Hàn, hoan nghênh khâm sai tới Quy Tư!
Biên Lệnh Thành nhướng mày lên, cúi đầu nói:
- Tiết độ sứ An Tây đâu?
Trong mắt Ca Thư Hàn hiện lên một tia khinh thường, thản nhiên cười:
- Quận Vương Tĩnh Nan Đại Đường, Trấn an sứ An Tây, Đại đô đốc phủ Đô hộ An Tây, Tiết độ sứ An Tây Tiêu Duệ Tiêu Quận Vương đang đợi dưới cổng thành.
Ca Thư Hàn liên tiếp đọc toàn bộ chức quan của Tiêu Duệ ra, đầu mày Biên Lệnh Thành dựng lên, vừa vặn gặp ánh mắt nghiêm nghị âm trầm của Tiêu Duệ quăng tới.
Biên Lệnh Thành đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, thầm mắng chính mình hồ đồ trong lòng. Không ngờ trong lúc nhất thời đắc ý vênh váo, quên Tiết độ sứ An Tây này không phải người thường, mà là Tiêu Duệ Tiêu Quận Vương quyền thế ngút trời Đại Đường, ngay cả Cao Lực Sĩ cũng sợ hắn vài phần, huống chi là chính hắn một thái giám không có quyền thế.
Nháy mắt, mồ hôi lạnh của Biên Lệnh Thành ứa ra, từ khâm sai của hoàng đế cao cao tại thượng trở về tới thái giám kiểu mẫu, vội vàng cười nịnh bợ chạy tới, giành thi lễ trước nói:
- Biên Lệnh Thành sao dám phiền Quận Vương điện hạ chào đón? Thật sự là tội lỗi quá!
Trên mặt Tiêu Duệ rốt cuộc hiện ra một nụ cười, hay tay đỡ hư không:
- Tiêu mỗ nghênh đón khâm sai đại nhân, theo lý thường phải làm, theo lý thường phải làm mà. Ca Thư, nhanh chóng dẫn khâm sai đại nhân vào thành đi.
…
…
Quả nhiên, Biên Lệnh Thành không chỉ mang tới thánh chỉ cho phép Tiêu Duệ tiến quân chinh phạt Tiểu Bột Luật của hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ, còn được Lý Long Cơ phong làm Giám quân sứ An Tây, từ nay về sau thường trú ở An Tây.
Đối với việc này, Tiêu Duệ cũng không để ở trong lòng.
Trên sách sử có ghi lại, Biên Lệnh Thành hối lộ Cao Tiên Chi không được, liền góp lời gièm pha với hoàng đế:
- Thường Thanh lấy kẻ trộm dao động nhiều người, mà Tiên Chi vứt bỏ mấy trăm dặm, lại trộm giảm lương thưởng của quân sĩ.
Bởi vậy, làm cho Cao Tiên Chi và Phong Thường Thanh bị Lý Long Cơ ban chết.
Trước khi chết Cao Tiên Chi xúc động thở dài:
- Ta gặp địch trở ra, liều chết làm điều phải làm. Nay trên đội trời, dưới đạp đất, nói ta trộm giảm lương thưởng là vu oan vậy.
Hiện giờ chính mình phiên thuộc An Tây, Cao Tiên Chi hiển nhiên không có cơ hội nhậm chức Tây Vực, tự nhiên sẽ không giao tiếp với Biên Lệnh Thành. Đây tương đương với chính mình cứu Cao Tiên Chi một mạng! Tiêu Duệ âm thầm nghĩ.
Về phần lời gièm pha của Biên Lệnh Thành khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười âm lãnh.
Hắn không phải Cao Tiên Chi, nếu Biên Lệnh Thành dám có điều vọng động, ở Tây Vực này, Biên Lệnh Thành là châu chấu nằm trong lòng bàn tay hắn, bất cứ lúc nào cùng có thể bị hắn bóp chết.
Mà dường như Biên Lệnh Thành cũng ý thức được điểm này, trên yến hội Tiêu Duệ cử hành vì hắn, thái độ rất là kính cẩn và khiêm tốn, vài ngày liên tiếp đều ở lại chỗ ở không có động tĩnh gì.
- Quận Vương, hắn không có động tĩnh gì.
Ca Thư Hàn đi vào đại sảnh, chắp tay nói.
Tiêu Duệ khoát tay áo:
- Trước mặc kệ hắn. Ca Thư, nhớ kỹ lời ta nói, nửa tháng sau chúng ta phải xuất chinh, nhất định phải khiến Biên Lệnh Thành theo quân. Trừ điều đó ra, ngươi phái người coi chừng hắn cho ta, không cho phép hắn rời khỏi thành Quy Tư, không thể để hắn tùy ý giao tiếp với người ngoài.
Ca Thư Hàn gật dầu:
- Hạ quan đã biết. Chỉ có điều, Quận Vương, tuy người này là thái giám, nhưng tốt xấu cũng là khâm sai và Giám quân sứ khâm mệnh, chúng ta…
Kỳ thật đằng sau còn có mấy lời Ca Thư Hàn không có nói ra. Tiêu Duệ thành lập Thiết vệ quân An Tây ở Tây Vực, lại nghiên cứu ra pháo súng ống, những điều này đều không có dâng tấu cho triều đình, tuy rằng đánh cờ hiệu là người Thoán tự mình nghiên cứu chế tạo, nhưng chỉ sợ không giấu giếm được mọi người.
Dưới thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn và nắm trong tay tuyệt đối của Tiêu Duệ, đám quan liêu trong phủ Đô hộ An Tây không ai dám nói gì, nhưng một khi để thái giám hoàng đế phái tới này biết được, dâng tấu vạch trần Tiêu Duệ, chỉ sợ Tiêu Duệ cũng chịu không nổi. Hắn do dự mà dường như là muốn nhắc nhở Tiêu Duệ hai câu, nhưng nghĩ nghĩ lại, Tiêu Duệ là người cẩn thận cơ trí ra sao, điều này hắn có thể nào không nghĩ ra được.
Ca Thư Hàn liền nuốt xuống.
Từ sau khi gặp lại Tiêu Duệ ở Tây Vực, Ca Thư Hàn rõ ràng cảm giác Tiêu Duệ rất khác lúc hắn đi khỏi Trường An, loại khí chất sĩ tử văn nhã phong lưu nhàn nhạt đã bị sự lạnh lùng, nghiêm nghị và quyết đoán thay thế.
Nhớ tới quan hệ của Tiêu Duệ với Võ Huệ Phi và thái tử, đối địch với Lý Tông, Ca Thư Hàn mơ hồ đoán được cái gì, nhưng mạnh mẽ đè tâm tư này xuống.
Tiêu Duệ đương nhiên hiểu được Ca Thư Hàn muốn nói gì. Hắn khoát tay áo:
- Ca Thư, đừng nói lời vô nghĩa, phái người coi chừng Biên Lệnh Thành… Hắn không dám có dị nghị!
Tiêu Duệ cười lạnh đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói:
- Ca Thư, đi, cùng ta ra khỏi thành đi trong quân xem tình hình chuẩn bị chiến tranh như thế nào.
Còn nửa tháng sẽ chinh phạt Tiểu Bột Luật. Trong quân Đô hộ An Tây triệu tập 2 vạn người tụ tập đóng quân ngoài thành Quy Tư, đang vội vàng chuẩn bị chiến tranh. Trước mắt An Tây ước chừng có mười vạn binh lực, phân tán đóng quân các nơi ở An Tây. Lần này chinh phạt Tiểu Bột Luật, tổng hợp lại sự thật và lịch sử trong trí nhớ, cuối cùng Tiêu Duệ quyết định chỉ mang 3 vạn người tiến quân.
Hai vạn quân thường quy Đại Đường, một vạn Thiết vệ quân An Tây. Hơn nữa 5000 nhân mã dưới tay Lệnh Hồ Xung Vũ đóng quân ở Khách Thập, chinh phạt một Tiểu Bột Luật, vậy là đủ rồi. Nguyên bản trên quỹ tích lịch sử, Cao Tiên Chi chinh phạt Tiểu Bột Luật chẳng qua là hơn vạn quân.
Trước mắt mình lấy quân mã gấp ba Cao Tiên Chi, hơn nữa pháo và súng ống uy lực vô cùng, chẳng lẽ còn lấy không được một Tiểu Bột Luật? Trong lòng Tiêu Duệ tràn ngập tin tưởng.
Tuy rằng hắn không tinh thông quân pháp chiến trận thế nào, nhưng thủ hạ hắn chính là Lý Tự Nghiệp, Lý Quang Bật còn có Ca Thư Hàn, người nào cũng không kém hơn Cao Tiên Chi. Chuyện tình Cao Tiên Chi có thể làm được, nếu có trí tuệ của kẻ xuyên qua là hắn thêm tài năng quân sự của ba người Lý Tự Nghiệp này nữa mà làm không được, cũng thật không thể nào nói nổi.
Đi ra từ phủ Đô hộ, Tiêu Duệ và Ca Thư Hàn đang muốn đi quân doanh ngoài thành, lại được quân báo mới nhất. Hóa ra, thế cục Tiểu Bột Luật lại có biến hóa mới.
Hóa ra Tiểu Bột Luật tụ tập hơn hai mươi quốc gia xung quanh mình đầu phục Đại Thực, nhưng không hiểu sao, người Đại Thực đột nhiên rút vạn binh mã đang đóng ở Tiểu Bột Luật về. Kể từ đó, dưới sự sợ hãi, Tiểu Bột Luật đành phải đầu phục Thổ Phiên. Tại chỗ giao giới giữa Tiểu Bột Luật và Thổ Phiên, Quốc Tướng Thổ Phiên Đỗ Tán gả con gái của mình cho Tiểu Bột Luật Vương, về sau lại phái hơn vạn quân mã tới trú tại Tiểu Bột Luật.
- Thổ Phiên?
Tiêu Duệ trầm ngầm. Trong kế hoạch của hắn, hiện nay người Thổ Phiên đã nổi lên nội loạn, cho dù là Đô Tùng Mang Bố Kết thoái vị, hay là hắn tuyên bố chiếu thư giải phóng nông nô, đều đã làm cho cục diện chính trị của Thổ Phiên tẩy bài một lần nữa. Theo lý, giờ phút này người Thổ Phiên hẳn là vô lực bận tậm Tiểu Bột Luật mới đúng, sao lại có thể có hành động như vậy?
Sắc mặt Tiêu Duệ nháy mắt âm trầm xuống.
Dù sao Ca Thư Hàn cũng là một đại danh tướng, hơi cân nhắc liền rõ ràng Tiêu Duệ băn khoăn cái gì. Hắn cúi đầu nói:
- Quận Vương, người Đại Thực thối lui, người Thổ Phiên giữ lấy Tiểu Bột Luật, kỳ thật đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt.
Tiêu Duệ một thân quan bào, chậm rãi bước ra ngoài theo tấm thảm. Phía sau, là Tiết độ phó sứ Ca Thư Hàn, Trưởng sứ phủ Đô hộ An Tây Ca Thư Hàn cùng một đám quan viên, đương nhiên còn có vua nước Quy Tư cùng cấp dưới của hắn.
Tiêu Duệ yên lặng mà đứng ở nơi đó, ngắm nhìn chỗ quan đạo tràn ngập bụi mù. Dần dần, tinh kỳ phấp phới, vó ngựa như sấm tới gần. Tiêu Duệ bĩu môi, thầm nhủ:
- Hay cho một tên thái giám Biên Lệnh Thành, phô trương thật lớn!
Tiếng vó ngựa ngày càng nặng, mà bụi mù kia tràn ngập lại đây, ít nhiều có chút sặc mũi, Tiêu Duệ khẽ cau mày.
Hắn đã thấy rõ, thấy không ngờ đội quân tiền hô hậu ủng bên người Biên Lệnh Thành là phục sức quân Lũng Hữu. Chẳng lẽ, không ngờ Lý Tông phái ra không ít người tới hộ vệ Biên Lệnh Thành tiến vào Tây Vực? Cũng quá cho thái giám này mặt mũi.
- Ca Thư, ngươi có biết Biên Lệnh Thành kia? Nhìn tư thế này, phô trương khá lớn.
Tiêu Duệ đột nhiên quay đầu lại thản nhiên nói.
Ca Thư Hàn đứng phía sau nửa thân người so với Tiêu Duệ lắc lắc đầu, tới gần nói:
- Quận Vương, chẳng qua là một thái giám truyền chỉ trong cung, cần gì nhắc tới!
Đối với Ca Thư Hàn loại tướng lãnh chỉ huy biên cương này mà nói, thái giám trong cung quả thật không tính là cái gì. Trong lòng và trong mắt, bọn họ căn bản là khinh thường loại người không trọn vẹn này.
- Ha ha, Ca Thư, nếu ta đoán không có sai, thái giám này không chỉ là tới tuyên chỉ, còn muốn ở lại An Tây, làm giám quân đi.
Tiêu Duệ nói nhẹ nhàng.
- Giám quân?
Ca Thư Hàn nhướn mày, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Tiêu Duệ cũng không kỳ thị thái giám, thậm chí, hắn vẫn rất hòa hợp với một ít thái giám cầm quyền trong cung, thí dụ như Cao Lực Sĩ. Ca Lực Sĩ thay Tiêu Duệ che dấu không ít thứ ở sau lưng.
Điều này đương nhiên có liên quan đến việc Tiêu Duệ ra tay hào phóng.
Nhưng Tiêu Duệ không có ấn tượng gì tốt đối với Biên Lệnh Thành sắp đi tới trước mặt mình. Tuy rằng hắn không có gặp qua Biên Lệnh Thành, nhưng cho dù là trên sách sử hay là tiểu thuyết diễn nghĩa, tên này đều rất quen thuộc, đây là một thái giám nổi danh giám quân thái giám thời Khai Đường!
Lý Long Cơ phái hắn đến Tây Vực, mục đích là vì sao, rất rõ ràng đã lật tẩy rồi, ý nghĩa điều này là gì? Tiêu Duệ biết rõ ràng trong lòng.
Biên Lệnh Thành đi ra từ trong “đội ngũ” tiền hô hậu ủng, ngạo nghễ đứng tại chỗ nhìn về phía phần đất ngoài cửa thành Quy Tư mất chục trượng, thấy một đám người đứng dưới cửa thành, lẳng lặng nhìn chính mình, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Từ lúc hắn ra khỏi Trường An một đường đi tới, phàm là châu phủ đi qua, đám quan viên đều ra khỏi thành chào đón, mà không ngờ đám quan viên phủ Đô hộ An Tây nhìn mình đến từ xa, cũng không chào đón!
Ca Thư Hàn trì trệ một chút, có đón nhận hay khong? Tuy rằng hắn khinh thường thái giám, nhưng thái giám trước mắt này lại là khân sai, không thể quá mức thất lễ. Nhưng hắn liếc nhìn sắc mặt Tiêu Duệ, thấy sắc mặt hắn thản nhiên, giật mình, liền ngừng bước chân.
Ánh mắt trong sáng của Tiêu Duệ nhìn thẳng lướt qua thái giám Biên Lệnh Thành sắc mặt đỏ lên miệng hơi nhếch hơi có chút khí chất âm hiểm, trực tiếp dừng lại trên một chiếc xe ngựa rất nặng dừng phía sau hắn không xa, trong lòng kinh bỉ, quả nhiên là một đại thái giám tham tài, một đường đi tới, sợ là cướp đoạt không ít tài vật.
Quan trường tới nghênh đi tặng vốn là chuyện bình thường, đối với thái giám trong cung đi ra khâm sai này, quan viên ven đường không dám đắc tội, cố gắng tặng quà, sợ sau khi hắn quay về kinh thổi vài câu gió lạnh bên tai hoàng đế. Bởi vậy, dọc đường đi này, Biên Lệnh Thành được không ít lễ vật. Mà khi đi qua thành Lương Châu, Khánh Vương Lý Tông thậm chí còn ra thành chào đón, tặng hắn một đôi ngọc bích tinh mỹ giá trị xa xỉ.
Biên Lệnh Thành mất tự nhiên đứng ở nơi đó, mà người bên Tiêu Duệ không chút nhúc nhích, cục diện giằng co ở nơi đó.
Nửa ngày.
Tiêu Duệ đột nhiên quay đầu liếc Ca Thư Hàn một cái.
Ca Thư Hàn hiểu ý cười, tiến lên vài bước, thản nhiên nói:
- Phó đô đốc phủ Đô hộ An Tây, Tiết độ phó sứ An Tây Ca Thư Hàn, hoan nghênh khâm sai tới Quy Tư!
Biên Lệnh Thành nhướng mày lên, cúi đầu nói:
- Tiết độ sứ An Tây đâu?
Trong mắt Ca Thư Hàn hiện lên một tia khinh thường, thản nhiên cười:
- Quận Vương Tĩnh Nan Đại Đường, Trấn an sứ An Tây, Đại đô đốc phủ Đô hộ An Tây, Tiết độ sứ An Tây Tiêu Duệ Tiêu Quận Vương đang đợi dưới cổng thành.
Ca Thư Hàn liên tiếp đọc toàn bộ chức quan của Tiêu Duệ ra, đầu mày Biên Lệnh Thành dựng lên, vừa vặn gặp ánh mắt nghiêm nghị âm trầm của Tiêu Duệ quăng tới.
Biên Lệnh Thành đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, thầm mắng chính mình hồ đồ trong lòng. Không ngờ trong lúc nhất thời đắc ý vênh váo, quên Tiết độ sứ An Tây này không phải người thường, mà là Tiêu Duệ Tiêu Quận Vương quyền thế ngút trời Đại Đường, ngay cả Cao Lực Sĩ cũng sợ hắn vài phần, huống chi là chính hắn một thái giám không có quyền thế.
Nháy mắt, mồ hôi lạnh của Biên Lệnh Thành ứa ra, từ khâm sai của hoàng đế cao cao tại thượng trở về tới thái giám kiểu mẫu, vội vàng cười nịnh bợ chạy tới, giành thi lễ trước nói:
- Biên Lệnh Thành sao dám phiền Quận Vương điện hạ chào đón? Thật sự là tội lỗi quá!
Trên mặt Tiêu Duệ rốt cuộc hiện ra một nụ cười, hay tay đỡ hư không:
- Tiêu mỗ nghênh đón khâm sai đại nhân, theo lý thường phải làm, theo lý thường phải làm mà. Ca Thư, nhanh chóng dẫn khâm sai đại nhân vào thành đi.
…
…
Quả nhiên, Biên Lệnh Thành không chỉ mang tới thánh chỉ cho phép Tiêu Duệ tiến quân chinh phạt Tiểu Bột Luật của hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ, còn được Lý Long Cơ phong làm Giám quân sứ An Tây, từ nay về sau thường trú ở An Tây.
Đối với việc này, Tiêu Duệ cũng không để ở trong lòng.
Trên sách sử có ghi lại, Biên Lệnh Thành hối lộ Cao Tiên Chi không được, liền góp lời gièm pha với hoàng đế:
- Thường Thanh lấy kẻ trộm dao động nhiều người, mà Tiên Chi vứt bỏ mấy trăm dặm, lại trộm giảm lương thưởng của quân sĩ.
Bởi vậy, làm cho Cao Tiên Chi và Phong Thường Thanh bị Lý Long Cơ ban chết.
Trước khi chết Cao Tiên Chi xúc động thở dài:
- Ta gặp địch trở ra, liều chết làm điều phải làm. Nay trên đội trời, dưới đạp đất, nói ta trộm giảm lương thưởng là vu oan vậy.
Hiện giờ chính mình phiên thuộc An Tây, Cao Tiên Chi hiển nhiên không có cơ hội nhậm chức Tây Vực, tự nhiên sẽ không giao tiếp với Biên Lệnh Thành. Đây tương đương với chính mình cứu Cao Tiên Chi một mạng! Tiêu Duệ âm thầm nghĩ.
Về phần lời gièm pha của Biên Lệnh Thành khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười âm lãnh.
Hắn không phải Cao Tiên Chi, nếu Biên Lệnh Thành dám có điều vọng động, ở Tây Vực này, Biên Lệnh Thành là châu chấu nằm trong lòng bàn tay hắn, bất cứ lúc nào cùng có thể bị hắn bóp chết.
Mà dường như Biên Lệnh Thành cũng ý thức được điểm này, trên yến hội Tiêu Duệ cử hành vì hắn, thái độ rất là kính cẩn và khiêm tốn, vài ngày liên tiếp đều ở lại chỗ ở không có động tĩnh gì.
- Quận Vương, hắn không có động tĩnh gì.
Ca Thư Hàn đi vào đại sảnh, chắp tay nói.
Tiêu Duệ khoát tay áo:
- Trước mặc kệ hắn. Ca Thư, nhớ kỹ lời ta nói, nửa tháng sau chúng ta phải xuất chinh, nhất định phải khiến Biên Lệnh Thành theo quân. Trừ điều đó ra, ngươi phái người coi chừng hắn cho ta, không cho phép hắn rời khỏi thành Quy Tư, không thể để hắn tùy ý giao tiếp với người ngoài.
Ca Thư Hàn gật dầu:
- Hạ quan đã biết. Chỉ có điều, Quận Vương, tuy người này là thái giám, nhưng tốt xấu cũng là khâm sai và Giám quân sứ khâm mệnh, chúng ta…
Kỳ thật đằng sau còn có mấy lời Ca Thư Hàn không có nói ra. Tiêu Duệ thành lập Thiết vệ quân An Tây ở Tây Vực, lại nghiên cứu ra pháo súng ống, những điều này đều không có dâng tấu cho triều đình, tuy rằng đánh cờ hiệu là người Thoán tự mình nghiên cứu chế tạo, nhưng chỉ sợ không giấu giếm được mọi người.
Dưới thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn và nắm trong tay tuyệt đối của Tiêu Duệ, đám quan liêu trong phủ Đô hộ An Tây không ai dám nói gì, nhưng một khi để thái giám hoàng đế phái tới này biết được, dâng tấu vạch trần Tiêu Duệ, chỉ sợ Tiêu Duệ cũng chịu không nổi. Hắn do dự mà dường như là muốn nhắc nhở Tiêu Duệ hai câu, nhưng nghĩ nghĩ lại, Tiêu Duệ là người cẩn thận cơ trí ra sao, điều này hắn có thể nào không nghĩ ra được.
Ca Thư Hàn liền nuốt xuống.
Từ sau khi gặp lại Tiêu Duệ ở Tây Vực, Ca Thư Hàn rõ ràng cảm giác Tiêu Duệ rất khác lúc hắn đi khỏi Trường An, loại khí chất sĩ tử văn nhã phong lưu nhàn nhạt đã bị sự lạnh lùng, nghiêm nghị và quyết đoán thay thế.
Nhớ tới quan hệ của Tiêu Duệ với Võ Huệ Phi và thái tử, đối địch với Lý Tông, Ca Thư Hàn mơ hồ đoán được cái gì, nhưng mạnh mẽ đè tâm tư này xuống.
Tiêu Duệ đương nhiên hiểu được Ca Thư Hàn muốn nói gì. Hắn khoát tay áo:
- Ca Thư, đừng nói lời vô nghĩa, phái người coi chừng Biên Lệnh Thành… Hắn không dám có dị nghị!
Tiêu Duệ cười lạnh đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói:
- Ca Thư, đi, cùng ta ra khỏi thành đi trong quân xem tình hình chuẩn bị chiến tranh như thế nào.
Còn nửa tháng sẽ chinh phạt Tiểu Bột Luật. Trong quân Đô hộ An Tây triệu tập 2 vạn người tụ tập đóng quân ngoài thành Quy Tư, đang vội vàng chuẩn bị chiến tranh. Trước mắt An Tây ước chừng có mười vạn binh lực, phân tán đóng quân các nơi ở An Tây. Lần này chinh phạt Tiểu Bột Luật, tổng hợp lại sự thật và lịch sử trong trí nhớ, cuối cùng Tiêu Duệ quyết định chỉ mang 3 vạn người tiến quân.
Hai vạn quân thường quy Đại Đường, một vạn Thiết vệ quân An Tây. Hơn nữa 5000 nhân mã dưới tay Lệnh Hồ Xung Vũ đóng quân ở Khách Thập, chinh phạt một Tiểu Bột Luật, vậy là đủ rồi. Nguyên bản trên quỹ tích lịch sử, Cao Tiên Chi chinh phạt Tiểu Bột Luật chẳng qua là hơn vạn quân.
Trước mắt mình lấy quân mã gấp ba Cao Tiên Chi, hơn nữa pháo và súng ống uy lực vô cùng, chẳng lẽ còn lấy không được một Tiểu Bột Luật? Trong lòng Tiêu Duệ tràn ngập tin tưởng.
Tuy rằng hắn không tinh thông quân pháp chiến trận thế nào, nhưng thủ hạ hắn chính là Lý Tự Nghiệp, Lý Quang Bật còn có Ca Thư Hàn, người nào cũng không kém hơn Cao Tiên Chi. Chuyện tình Cao Tiên Chi có thể làm được, nếu có trí tuệ của kẻ xuyên qua là hắn thêm tài năng quân sự của ba người Lý Tự Nghiệp này nữa mà làm không được, cũng thật không thể nào nói nổi.
Đi ra từ phủ Đô hộ, Tiêu Duệ và Ca Thư Hàn đang muốn đi quân doanh ngoài thành, lại được quân báo mới nhất. Hóa ra, thế cục Tiểu Bột Luật lại có biến hóa mới.
Hóa ra Tiểu Bột Luật tụ tập hơn hai mươi quốc gia xung quanh mình đầu phục Đại Thực, nhưng không hiểu sao, người Đại Thực đột nhiên rút vạn binh mã đang đóng ở Tiểu Bột Luật về. Kể từ đó, dưới sự sợ hãi, Tiểu Bột Luật đành phải đầu phục Thổ Phiên. Tại chỗ giao giới giữa Tiểu Bột Luật và Thổ Phiên, Quốc Tướng Thổ Phiên Đỗ Tán gả con gái của mình cho Tiểu Bột Luật Vương, về sau lại phái hơn vạn quân mã tới trú tại Tiểu Bột Luật.
- Thổ Phiên?
Tiêu Duệ trầm ngầm. Trong kế hoạch của hắn, hiện nay người Thổ Phiên đã nổi lên nội loạn, cho dù là Đô Tùng Mang Bố Kết thoái vị, hay là hắn tuyên bố chiếu thư giải phóng nông nô, đều đã làm cho cục diện chính trị của Thổ Phiên tẩy bài một lần nữa. Theo lý, giờ phút này người Thổ Phiên hẳn là vô lực bận tậm Tiểu Bột Luật mới đúng, sao lại có thể có hành động như vậy?
Sắc mặt Tiêu Duệ nháy mắt âm trầm xuống.
Dù sao Ca Thư Hàn cũng là một đại danh tướng, hơi cân nhắc liền rõ ràng Tiêu Duệ băn khoăn cái gì. Hắn cúi đầu nói:
- Quận Vương, người Đại Thực thối lui, người Thổ Phiên giữ lấy Tiểu Bột Luật, kỳ thật đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt.